Chương 12 SỰ IM LẶNG CỦGƯỜI TIỀU PHU LÀM VIỆC TRÊN CAO
Trong nhóm tiều phu làm việc trên cao, người mới đến mang mã số 505, rất được mọi người quý mến. Ít nói, hay giúp đỡ người khác, tháo vát và hiền lành, người thanh niên mười sáu tuổi này luôn tự nguyện gánh vác những việc vất vả nhất. Người ta thích đôi mắt lanh lợi, thái độ chăm chú lắng nghe của cậu. Người ta cũng thích sự im lặng đầy bí hiểm của cậu. Thi thoảng cậu làm những người xung quanh quên đi vẻ bí hiểm của mình bằng cách cung cấp mỗi lần một ít thông tin về cuộc đời mình. Không tên, không gia đình, cuộc sống nay đây mai đó, không dễ dàng những cũng không thực sự bất hạnh.
Chỉ trong vài ngày, cậu đã chiếm được lòng tin của những người bạn mới.
Bộ phận tiều phu làm việc trên cao được thành lập vào thời điểm xuất hiện những giống địa y mới, rủ thành dây leo, nối tiếp nhau trên độ cao chóng mặt, bên cạnh giống địa y mọc thành đám hoặc thành rừng bám trên vỏ Đại Thụ.
Trong Đại Thụ có khoảng năm mươi tiều phu làm việc trên cao. Tất cả họ đều là tình nguyện viên. Họ làm việc theo nhóm ba người. Người ta không còn đếm nổi số vụ tai nạn chết người đã xảy ra trong bộ phận công nhân này.
Mã số 505 xuất hiện ít ngày trước Noël. Những ứng cử viên xin được làm công việc này rất hiếm. Cần phải khéo léo và không sợ gì mới làm được. Ngay ngày đầu tiên, cậu đã được chấp thuận. Cậu nói ít và làm nhiều. Đặc biêt, cậu xử lý các tình huống khó khăn nhất một cách dễ dàng đến kinh ngạc. Người ta đã chứng kiến cậu leo lên một cái thác rêu nhỏ dễ đứt như sợi đăng ten.
- Tại sao câu lại không có tên hả 505?
- Khi người ta không có gia đình thì người ta không có tên. Tôi chẳng thể làm được gì.
- Còn tôi, nếu tôi mà không có tên, tôi sẽ cảm thấy lạc lõng.
Ba người tiều phu này làm việc trên một đám địa y xanh lá nhão nhoét rũ xuống từ một cành cây. Họ được bảo vệ bởi những sợi dây bằng vải. Tuyết rơi xung quanh họ.
- Đôi khi tôi có những biệt danh, 505 vừa nói vừa giắt chiếc rìu vào thắt lưng.
- Biệt danh gì vậy?
Những sợi dây leo địa y đung đưa trong gió. Nhóm tiều phu tụt xuống phía dưới.
- Vài người gọi tôi là Tiểu Thụ.
- Vậy tôi có thể gọi cậu là Tiểu Thụ được không?
- Nếu anh muốn.
Hai người tiều phu còn lại tên là Châgne và Torfou. Họ hơn Tobie mười tuổi. Họ cùng Tobie hợp thành một nhóm từ hôm Noël đến giờ. Châgne cưới chị gái của Torfou. Họ sống tại một thôn cách địa bàn hoạt động của Jo Mitch và giờ đồng hồ. Như những người tiều phu khác, mỗi tuần, họ chỉ ở nhà một ngày, một đêm.
Tobie đã thuyết phục được họ nói về tình hình của Đại Thụ.
Ai cũng biết rằng những người tiều phu không dễ dàng đề cập đến các chủ đề nhạy cảm một cách chân thành. Đôi khi, bản thân họ cũng chế giễu cái mà họ gọi là "ngôn ngữ của rừng". Cách diễn đạt ấy nhanh chóng bị chuyển thành "ngôn ngữ sáo rỗng" và được phổ biến ra ngoài khuôn khổ bộ phận làm việc của họ. Và cụm từ "miệng rừng" cũng được dùng thành "uống nhiều" để chỉ sở thích uống rượu của tiều phu mỗi dịp lễ hội.
☆☆☆
Những tâm sự của Châgne và Torfou giúp Tobie hiểu rõ hơn về sự suy tàn của Đại Thụ từ khi cậu ra đi. Jo Mitch và Léo Blue không là bạn bè những cấu kết với nhau. Bọn chúng căm ghét nhau nhưng lại cùng chung tham vọng và lợi ích.
Léo rất hài lòng khi lợi dụng được cái hố của Jo Mitch để thủ tiêu đám người Trụi. Về phần mình, Mitch sung sướng khi tiếp nhận những cánh tay mới để đào hố mới cho hắn.
Cũng như thế, việc bỏ tù những nhân cách lớn của Đại Thụ hợp với mong muốn của Léo Blue và cản trở được phong trào nổi dậy. Còn Jo Mitch hy vọng tận dụng những bộ óc này để làm thiên hạ quên đi hắn là kẻ ngu dốt và để cải tiến những phương pháp phá hoại.
Sự hiệp đồng giữa hai tên chủ là một trong những cân bằng mà người ta dễ thấy trong thiên nhiên, đó là khi hai con vật bắt chấy rận cho nhau.
Mỗi khi Châgne và Torfou đưa ra những lời giải thích này, ngay lập tức họ cảm thấy tiếc. Lấy tay ra hiệu xí xóa những gì vừa nói, họ nhắc đi nhắc lại với Tobie:
- Đấy, mọi việc là thế, nhưng đó không phải vấn đề của chúng tôi. Với gia đình, công việc, bạn bè, chúng tôi đã có khá nhiều thứ để làm rồi...
- Con trai tôi, Châgne vừa nói vừa cười, thậm chí còn không biết lão Mitch to béo tồn tại nữa. Nó cứ tưởng Jo Mitch là một con rận to đùng trong những câu chuyện tôi kể nó nghe.
- Chỉ nên quan tâm đến người thân của chúng ta, Torfou kết luận. Nếu mỗi người mang lại hạnh phúc cho hai mươi người sống xung quanh mình thì Đại Thụ sẽ trở thành thiên đường.
Tobie nhớ là đã nghe Nils Amen nói: "Tớ quan tâm đến những người sống xung quanh tớ". Đúng, nguyên tắc sống này thật đẹp. Vậy còn những người không có ai sống bên cạnh thì sao?
☆☆☆
Lần đầu tiên Tobie trở về nơi trú ẩn của gia đình Olmech sau một tuần làm việc, cậu phát hiện ra ngôi nhà đang tíu tít niềm vui. Đang đêm. Đó là vào ngày 31 tháng 12.
Trước khi bước vào nhà, nhìn thấy những ngọn nến thắp quanh cửa, Tobie nhớ lại truyền thống xa xưa của đêm giao thừa. Cậu phủi tuyết trên bốt ở ngưỡng cửa. Cậu đã quên rằng người ta thường tổ chức tiệc tùng ngày này.
Trên đồng cỏ, những ngày hội hè rất hiếm khi diễn ra và thường không phụ thuộc vào lịch trong năm. Người ta tổ chức tiệc khi gặp chuyện vui. Đôi khi người ta nói "Ôi vui quá!" và ngụp đầu trong giọt sương hồng buổi sớm. Không cần hoa, không cần giấy trang trí. Nhưng thỉnh thoảng Tobie cũng nhớ về những ngày lễ truyền thống, về những chiếc váy đuôi dài, về những cái ôm hôn vào đúng nửa đêm.
Tobie đẩy cửa. Mười người đã ngồi sẵn quanh bàn.
Khi thấy gia đình Asseldor một lần nữa đoàn tụ, bên cạnh là gia đình Olmech, cô bé Tuyết, mùi thịt rôti và mùi sáp ong ngầy ngậy, Tobie cứ ngỡ trở lại ngày xưa. Những cuộc hội ngộ thường im lặng và đẫm cảm xúc.
Giờ đây, trong Đại Thụ, có một nơi thực sự ấm áp tình người.
Ở tận sâu trong rừng, giữa những bụi địa y, một gia đình đang hồi sinh.
Maï chẳng thay đổi gì. Duy có mái tóc hung đỏ của cô là có vẻ sẫm hơn một chút. Tobie ôm choàng lấy cô. Cô gầy hơn nhưng hai gò má vẫn đầy đặn. Còn Milo vẫn luôn giữ dáng vẻ nghiêm túc của người anh cả. Ông bà Asseldor đứng thẳng, cười, các vết chân chim hằn trên mắt, nhưng vầng trán vẫn rộng mênh mông.
Và Mano... Khi Tobie ôm Mano trong tay, cậu hiểu rằng cuộc sống đã không loại trừ anh ấy. Mano tội nghiệp mong manh như một giọt nước đóng băng đậu trên đầu cành cây. Chỉ cần một con bọ rùa đập cánh thôi cũng đủ làm anh vỡ tan.
- Anh nghĩ rất nhiều về em, Tobie Lolness à... Mano nói với cậu bằng một giọng yếu ớt.
☆☆☆
Tobie ngồi cạnh mọi người. Vai họ chạm nhau. Hơi ấm bao trùm khắp người họ. Trong lò đang nướng một con mòng xiên nhồi hạnh nhân tươi. người cùng uống rượu vang hạnh nhân. Hơi rượu bốc lên gợi cho Tobie nhớ lại những đêm ở Cành La, cậu và bố ngủ trên mái nhà và lắng nghe hơi thở của Đại Thụ.
Cô bé Tuyết vô cùng tự hào khi thấy từng ấy người cùng ăn quả hồ đào mà cô tìm thấy. Cô nhét đầy hồ đào rán trong túi, miệng dính đầy bơ. Ngồi trên khung cửa sổ, cô bé ngắm nhìn khung cảnh vui vẻ đang tràn ngập nhà mình.
Khi ăn tráng miệng, Lex ghé tai Tobie.
- Amen hôm nay đã qua đây. Anh ấy muốn nói chuyện với cậu.
Không chờ gì nữa, Tobie đứng dậy. Mọi người cùng nói với cậu:
- Chúc mừng năm mới!
Năm mới đã sang.
☆☆☆
Tobie đến bên cạnh túp lều trên cao cảu Nils vào giữa đêm. Cậu định bước vào thì nghe thấy một giọng nói sang sảng bên trong. Tobie trượt xuống dưới ván sàn nhà.
- Con đã ở đâu vậy, con trai của bố?
- Con đi công chuyện.
- Người ta nhìn thấy con trong rừng rêu xám, ở đầu xứ Ngọn Cây.
- Người ta theo dõi con à? Nils hỏi, có tiếng cười trong giọng nói của cậu.
Im lặng.
- Con không đón giao thừa tối nay sao?
- Không. Con đã thu thập được một số dữ liệu ở phía trên cao Đại Thụ. Con phải tiếp tục bổ sung cho tấm bản đồ rừng địa y. Thế còn bố?
- Con làm việc nhiều quá, con trai ạ.
- Còn bố, bố không đón giao thừa à?
- Bố đi đây, Norz Amen nói. Đội tiều phu làm việc trên cao đã mời bố.
- Châgne à...
- Ừ, Châgne và em vợ cậu ấy. Con muốn đi cùng không?
- Con phải làm việc. Bố chào họ giúp con nhé.
- Châgne có cô em gái chưa lấy chồng, Norz- Thế ạ...
- Bố nghĩ là cô ấy sẽ làm con hài lòng. Con nên thỉnh thoảng gặp cô ấy...
Tobie nghe thấy một tiếng động nhẹ. Có lẽ cha con họ vừa ôm hôn nhau.
- Bố ôm em gái Châgne hộ con nhé.
- Được thôi, Norz nói bằng giọng của người phàm ăn.
Sàn gỗ kêu kèn kẹt. Giọng Norz vẫn còn vang lên:
- Bố tự hào về con, Nils à. Đôi khi, bố nghĩ đến El Blue, cha của một thằng điên. Nếu còn sống, bố không biết ông ta sẽ nghĩ gì về con trai ông ta. Còn bố, bố tự hào về con trai của mình.
- Nếu El Blue còn sống, Nils nói, con trai ông ấy sẽ không như ngày hôm nay.
- Còn bố, Norz lúng búng, có lẽ bố sẽ chấp nhận điều tồi tệ nhất nếu con trai bố phản bội.
Bước chân của Norz Amen hướng về phía cửa. Tobie thấy cái bóng khổng lồ của ông bước xuống cầu thang. Norz Amen khỏe đến nỗi người ta phải gọi ông là một cành cây. Ông to như một mảnh gỗ. Cầu thang kêu lên kẽo kẹt.
Với giọng sang sảng, Norz với gọi con trai.
Nils ngó ra cửa sổ.
- Tại sao con sống trên đó? người cha hỏi. Hả? Con không muốn một ngôi nhà thật sự trên vỏ cây sao? Đứa con gái nào có thể trèo cao thế này? Con nghĩ đến điều đó chưa? Người ta không thể trèo cao khi đang mặc váy và cặp nơ trên đầu.
- Con không thích thứ hạnh phúc dễ dàng đạt được, Nils trả lời.
Người cha lầm bầm cằn nhằn cậu con trai, nhưng rồi cuối cùng ông cũng kết thúc bằng câu "đồ ngốc nghếch" đầy trìu mến.
Ông bước đi.
☆☆☆
Một lúc sau, Tobie bước vào túp lều.
Nils nhìn và mỉm cười với cậu.
Nét mặt Tobie dường như muốn nói:
- Sao rồi?
Nhưng Tobie im lặng. Cuối cùng Nils cũng mở lời:
- Tớ đã gặp cô ấy.
Tobie thở phào. Cậu cảm thấy lâng lâng.
- Cô ấy... Nils thì thầm. Cô ấy thật tuyệt, Tobie ạ.
Mắt Tobie nhìn xuống.
- Cậu có chắc là cô ấy không?
- Không, Nils cười và trả lời. Cô ấy chẳng nói với mình một từ. Đó là một cô gái bướng bỉnh đầu đội khăn. Cô ấy không trả lời. Cô ấy nhìn cậu không động đậy, còn cậu thì ngây ngất.
- Đúng rồi. Đúng cô ấy rồi, Tobie xúc động nói.
Cậu đang thấy Elisha. Cậu đang hình dung ra cô. Cậu đang gặp lại cảm giác bâng khuâng khi cậu và cô bé gặp nhau lần cuối cùng. Họ đã cùng chạy nhanh xuống trườn dốc, đến bên hồ. Họ đứng dựa lưng vào nhau, thở dốc, trên mảng vỏ cây. Họ không tài nào thốt lên lời. Một niềm hân hoan đang bao trùm họ và vuốt ve làn da họ.
Câu chuyện đang sống lại. Sau ba năm.
Tobie hỏi:
- Cậu nói với cô ấy là tớ đã trở lại rồi chứ?
- Không. Ai đó nghe lỏm chúng tớ. Tớ chẳng nói gì với cô ấy cả. Léo hài lòng về tớ. Hắn muốn tớ quay trở lại. Hắn muốn tớ nói chuyện với Elisha. Nhưng...
- Sao cơ?
- Tớ phải thận trọng. Nếu tớ bị bắt gặp trong tổ chim...
- Cậu phải quay trở lại đó, Nils à.
- Tớ sẽ nói gì với cô ấy nếu như tớ chẳng thể nói gì về cậu. Gặp nữa chẳng để làm gì, Tobie à.
- Có chứ. Cậu sẽ nói với cô ấy về tớ. Tớ sẽ bày cách. Nhưng trước tiên, hãy thề với tớ là cậu sẽ đề phòng Léo. Hắn thông minh hơn cậu tưởng rất nhiều. Khi còn bé, tớ đã học được vài điều, Nils ạ. Có hai nguồn năng lượng trong cuộc sống. Đó là lòng thù hận và tình yêu. Con người ta sống bằng một trong hai thứ năng lượng đó. Nhưng trong con người Léo thì có cả hai. Lòng thù hận và tình yêu cùng chảy trong mạch máu hắn.
Khi nói những lời này, Tobie nghĩ đến Ilaïa, cô gái của đồng cỏ. Trong cô đã diễn ra những đợt sóng đối nghịch thế này và rồi sóng đã biến thành b
- Làm thế nào để nói với Elisha về cậu nếu như tớ chẳng thể nói lên tên cậu?
Tobie tiến đến ngồi xuống cạnh bạn.
- Những điều tớ nói với cậu bây giờ là những gì cô ấy dạy tớ. Từ ngữ bao giờ cũng chứa đựng hai lớp nghĩa, cũng giống như lớp ván sàn túp lều của cậu vậy. Người ta có thể giấu trong đó những thông điệp bí mật mà chỉ một số người mới hiểu được.
Tobie giải thích với Nils những điều cậu ấy nên nói.
Cậu nói với Nils rất lâu, đến tận sáng. Mái lều run bần bật dưới trời tuyết. Hai người bạn hít ngửi mùi hương ngòn ngọt của chiếc đèn dầu.
Cuối cùng, Nils nói với Tobie:
- Tại sao cậu lại nói hết những bí mật này? Tại sao cậu lại tin tớ?
- Bởi vì tớ không làm khác được.
Nils siết chặt tay Tobie.
- Mình sẽ quay lại gặp Elisha.
Trời sáng. Trên các cành cây lấp lánh một thứ ánh sáng vàng rực.
- Đây là buổi sáng đầu tiên của thế giới, Tobie vừa nói vừa nhìn vòm cây giống như một bức tranh kính ghép màu của nắng và bóng râm. Đi với tớ. Đừng lủi thủi một mình ngày hôm nay.
Tobie cười và vỗ vai bạn.
- Nils tội nghiệp của tớ, cậu nói tiếp, người ta thậm chí không báo với cậu rằng cậu đang giấu thêm năm người nữa tại nơi trú ẩn tận sâu trong rừng. Đi. Gia đình Asseldor đã đến. Cậu sẽ quý họ thôi.
☆☆☆
Khi Maï Asseldor tỉnh giấc vào buổi sáng đầu tiên của năm, vào buổi sáng đầu tiên của thế giới này, có lẽ cô không biết rằng đối với cô, ngày này sẽ không giống những ngày khác.
Cô mở mắt. Bố mẹ, hai anh em trai đang ngủ cạnh cô và cô bé Tuyết thì đang cuộn tròn trong chiếc chăn màu xanh lam.
Mia và Lex có phòng riêng ở dưới.
Mấy ngày trước, trên đường đến đây, Maï lo lắng nghĩ đến việc gặp lại Lex, người mà cô thầm yêu trộm nhớ từ lâu. Nhưng vừa bước vào này, nhìn thấy vợ chồng Lex và Mia, nhìn thấy cô bé Tuyết đáng yêu luấn quấn dưới chân họ, Maï hiểu ngay rằng hai người này sinh ra là để yêu nhau.
Trong Maï không còn cảm giác bị đánh cắp hạnh phúc nữa. Một đằng là hạnh phúc của Mia, một đằng là hạnh phúc của cô và để tìm tháy nó, cô phải đi qua một con đường khúc khuỷu hơn và dài hơn.
Và chẳng ai nghĩ những cuộc hành trình đẹp nhất lại là những cuộc hành trình ngắn nhất.
Maï thức dậy với cảm giác nhẹ nhàng ấy, cảm giác cô vừa có được từ mấy ngày nay.
Cô trượt ra ngoài tầng áp mái, với lấy mảnh vải garbadin cẩm quỳ treo trên cửa và đi xuống bếp.
Gia đình Asseldor dần dần đã tìm lại được những hoạt động cơ bản của tự do.
Maï vào bếp. Thoạt tiên, cô nhìn thấy Tobie, khuôn mặt đang cúi nghiêng vào một bát nước cốt vỏ cây màu đen bốc khói. Rồi, cô nhìn thấy đối diện Tobie, một thanh niên khác đang uống cũng thứ nước đó.
- Xin chào, cô nói.
- Chào Maï, Tobie nói.
Cô vòng ra sau ghế của Tobie và ôm má cậu.
- Đây là Maï Asseldor, Tobie nói với người lạ mặt. Chị gái của Mia.
- Xin chào, người đàn ông trẻ tuổi nói.
Cô cầm một cái tách, đi ra ngoài và trở lại với một cái tách có tuyết.
Maï ngồi xuống và đổ một chút xi-rô đường vào trong chiếc tách có tuyết của mình.
- Cô ăn gì thế? người lạ mặt hỏi.
- Tuyết với đường. Tôi thích thế.
- Cho bữa sáng?
- Vâng.
- Cô không thích dùng đồ nóng à?
- Không.
Tobie thấy lại một chút ngông của chị em nhà Asseldor. Cậu đẩy chiếc bát nóng của mình về phía Maï.
- Nếm thử xem. Ngon lắm, nóng, thế mới hạnh phúc.
Maï cười từ chối. Cô nhìn Tobie và nói một cách nghiêm túc:
- Mình không thích những thứ hạnh phúc dễ dàng có được.
Tobie đã nghe câu nói này ở đâu nhỉ? Cậu thề là đã nghe thấy trong ngày... Đột nhiên, cậu quay về phía Nils.
- Maï, Tobie nói... Giới thiệu với chị đây là Nils Amen...
☆☆☆
Nils không thể nói một lời. Mắt cậu đã bị mái tóc hung đỏ của Maï Asseldor thôi miên mất rồi.
☆☆☆