Chương 13 ÔNG GIÀ VỚI CÁI BÁNH XÈO TRÊN ĐẦU
Cậu ở đây nhé.
Đó là những gì Mika nói với Liev bằng cách lấy dấu ngón tay vẽ một vòng tròn lên gan bàn tay và một dấu chấm ở giữa. Hình tròn và dấu chấm có nghĩa là:
- Cậu ở đây. Mình sẽ quay lại.
Nhưng Mika không quay lại.
Live vẫn ở đó. Cậu biết rằng đêm đã khuya từ lâu rồi. Không nên coi người mù là những kẻ ngốc nghếch.
Cậu cũng biết rằng không gian hầu như hoàn toàn tĩnh lặng. Điếc cũng chẳng sao vì cậu vẫn cảm nhận được.
Không nhìn và nghe thấy gì nhưng lúc nào Liev cũng có hàng triệu cách để tự mách bảo mình những gì đang xảy ra xung quanh. Cậu đặt tay lên đất, hít không khí, hoặc dùng lưỡi thử không khí... Cậu hoàn toàn không phải là một con người hèn nhát, rúm ró trong cái hộp kín mít của mình. Liev là một chàng trai cao lớn, hoạt bát lớn lên giữa đồng cỏ và đã phát triển mọi khả năng để tồn tại.
Nhưng cậu vẫn phải công nhận rằng cậu cần Mika.
☆☆☆
Cách đó vài xăng-ti-mét, Mika đang đợi. Cậu bò và leo lên giữa hàng giáo chi chít dùng làm hàng rào. Cậu đang bị nhiễm lạnh.
Cái hố được rào xung quanh bằng thứ chướng ngại vật tua tủa kinh khủng này. Người ta dễ bị những ngọn giáo dựng đứng xuyên thủng nếu cố vượt qua chúng. Những nhà bác học lớn tuổi và những người Trụi không thể tiếp cận được với nhau.
Tuy nhiên, từ nhiều ngày nay, Mika, Mặt Trăng và những người khác thay phiên nhau vật lộn với chướng ngại vật như thể một cọng rơm luồn lách trong bó kim.
Họ muốn nói với một ông già.
Ông già có những hình tròn trên ắt.
Ông già đội chiếc bánh xèo trên đầu.
☆☆☆
Chính Mặt Trăng là người đầu tiên đề cập đến việc này. Và sau đó, tất cả mọi người đều nhớ ra đã nhìn thấy ông già ấy khi họ trên đường đến cái hố. Ông già có hai hình tròn trên mắt và một cái bánh xèo đen trên đầu. Họ tưởng vậy khi nhìn thấy cặp kính và cái mũ nồi của Sim Lolness. Ông già có vẻ dễ mến và thông minh. Có thể ông sẽ giúp gì dược họ. Rồi họ biết rằng ông đã nói với Mặt Trăng về biểu tượng của Tiểu Thụ mà cậu đeo trên cổ.
Cư dân đồng cỏ vốn có thói quen bện gié cỏ cùng nhau cứ mỗi độ đông về nên họ biết rõ rằng cần phải tin tưởng người khác. Những tù nhân bên kia hàng rào có thể sẽ sẵn sàng chia sẻ số phận đau khổ của mình với họ.
- Ta nhìn thấy những ông già, tóc bạc phơ phơ cũng phải đào cả ngày trời như chúng ta, Jalam nói. Ta nhìn thấy họ khi đi ngang qua. Trong đám họ có ông già đội chiếc bánh xèo trên đầu.
Một số người Trụi không muốn tin rằng họ có thể đặt niềm tin vào ai đó trong cây Đại Thụ này.
- Đừng tin ai cả, họ nói.
Nhưng Jalam và những người khác lại bắt bẻ họ:
- Anh có nhớ Tiểu Thụ không... Chẳng phải anh đã định trao gửi chiếc thắt lưng bằng lanh của con gái anh cho cậu ấy là gì?
Mọi người rì rầm đồng tình. Ngay cả những người lo lắng nhất cũng phải công nhận rằng ví dụ về Tiểu Thụ đã chứng minh một điều: không phải mọi thứ đều đã thối rữa ở xứ sở các cành cây này.
Vì vậy, cứ lần lượt từng người một, vào ban đêm, họ nấp ở hàng rào và chờ ông già đội bánh xèo đi qua.
☆☆☆
Mika chợt nhớ là Liev đang đợi cậu. Đêm nay, ông già không xuất hiện. Cậu quay về, bộ pyjama màu nâu bị rách một tẹo vì vướng phải đầu giáo nhọn. Những đứa con của đồng cỏ phải mặc bộ quần áo tù khổ sai này, trông họ chẳng khác gì thằn lằn đeo dây quần.
Từ bấy lâu nay, có lẽ lúc mặc quần áo tù là thời khắc duy nhất làm cho những người Trụi cười thoải mái. Cái lúc người ta lột trang phục bằng lanh của họ để khoác lên đó những bộ đồng phục bắt buộc đã làm cho họ cười nghiêng ngả. Họ ngắm nhau, chỉ trỏ, rồi gập bụng mà cười. Cái quần chắc chắn là thứ họ thấy kỳ cục hơn cả. Hai ống gắn liền với vùng thắt lưng trông thật nực cười. Tại sao không phải những tấm vải trùm qua tai.
Đám lính bực bội khi nghe thấy tiếng cười điên dại dậy lên vào chính lúc con người ta trở nên nhục nhã nhất thế này. Quả thực, người Trụi luôn làm cho đám lính canh ngạc nhiên và cáu giận. Không phải vì họ bất trị, mà ngược lại. Chính tính tình tốt bụng, bản chất nhẫn nại và tinh thần đoàn kết của họ là cái gì đó lăng nhục những kẻ đang ra sức hành hạ họ.
☆☆☆
Vì không thể nhìn thấy và nghe thấy gì nên Liev không biết chính xác cậu đang ở đâu từ sáu tháng nay, nhưng cậu hiểu luật chơi.
Nhà tù. Những người tốt. Những kẻ độc ác. Công việc phải làm.
Nhiệm vụ là phải đứng vững.
Ban đầu, đám người của Jo Mitch coi cậu là đứa ngu xuẩn. Liev thường không trả lời câu hỏi, miệng cười, trong khi đôi mắt đen nhìn vào khoảng không vô định. Bọn chúng muốn trừ khử con người vô dụng, ngây ngây ngô ngô này đi, hoặc dùng để làm bia phi tiêu. Nhưng Mika đã chứng minh những việc Liev có thể tự mình làm được. Với năm xô vải đầy vỏ bào ở thắt lưng, hai xô trên vai, Liev leo lên leo xuống... bằng cách lần theo dây thừng. Cậu làm việc gấp bốn người bình thường.
Vì vậy, bọn chúng cho cậu cơ hội, nhưng cũng là để chờ đến ngày cậu kiệt sức hoặc gãy tay. Ngày đó, chúng sẽ thanh toán cậu.
☆☆☆
Liev cảm thấy tiếng rung xa xa. Ai đó đang đến. Cậu nhận ra bước chân nhẹ êm của một người Trụi, rồi bàn tay của Mika nắm lấy tay cậu.
Họ cùng đi ngủ cạnh những người khác. Mặt Trăng nhỏm dậy trong bóng tối, chống khuỷu tay.
- Hai anh đấy à?
- Ừ.
- Các anh có nhìn thấy ông già không?
- Không.
- Thôi, chúc ngủ ngon, Mika. Chúc ngủ ngon, Liev.
- Chúc ngủ ngon, Mặt Trăng, Mika trả lời.
Liev thiếp đi. Đêm, trong giấc mơ của mình, cậu gặp lại biết bao hình ảnh và âm thanh, đong từng giỏ đầy, lúc cậu còn bé tẹo, trước khi bị bệnh. Những giấc mơ đêm của cậu đầy màu sắc, đầy những buổi hoàng hôn, với biết bao khuôn mặt, giọng nói dịu dàng, tiếng hát và tiếng suối chảy róc rách trên đồng cỏ...
☆☆☆
Cùng lúc đó, ở phía bên kia hàng rào, một cuộc họp đang diễn ra trong khu nhà ngủ của Sim Lolness. Khoảng ba mươi nhà hiền triết lớn tuổi, ngồi trên những chiếc giường tầng, có vẻ như đang đợi hiệu lệnh bắt đầu cuộc chiến...
Quả thật, họ đang đợi những tính toán khoa học của Sim, mắt nhắm nghiền.
- Ba tháng. Cần thêm ba tháng nữa.
Nhiều tiếng thở dài chán nản, thậm chí cả những giọt nước mắt thấm đẫm trên những gò má đầy nếp nhăn. Vài giờ trước đây, họ còn tin là đã ở cuối đường hầm. Ba tháng!
Khi người ta đã già và mệt mỏi thì mỗi ngày qua đi đềuquý.
☆☆☆
Sớm hơn một chút, vào buổi tối, Zef Clarac, còn nằm dài trong đường hầm, bào những nhát cuối cùng, nhấc ra một mẩu ván sàn rồi ghé mắt ra ngoài. Ông vội vàng quay lại trong đường hầm. Ông già Lou Tann đi cùng thì thầm:
- Sao rồi?
Khuôn mặt xấu xí đến gớm ghiếc của Zef càng biến dạng hơn khi ông nhăn nhó. Kết quả thật tồi tệ.
- Mùi kinh quá.
Lou Tann đẩy Zef và ló đầu ra ngoài.
Ông rụt đầu vào ngay lập tức và chun mũi.
- Ô nhiễm quá.
- Hương của tự do, Zef cười khẩy. Chúng ta làm gì bây giờ?
Rồi họ nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, tiếng òng ọc rồi tiếng nổ.
- Tôi sẽ quay lại. Tôi sẽ tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra.
Lần này Zef thò tận cổ ra. Ông phát hiện thấy hai chiếc giày to mà mới một phút trước thôi còn chưa tồn tại. Bầu không khí ngột ngạt. Ông hiểu ra tất cả khi ngửi thấy mùi của mẩu thuốc lá cũ hòa quyện trong không khí. Ông đóng thanh ván sàn trên đầu lại và quay về phía Lou Tann.
- Văn phòng... ông lắp bắp. Văn phòng của Jo Mitch.
Lou Tann đập đầu vào vách.
- Chết cha! Chúng ta nhầm rồi.
Đêm hôm đó, trong nhà ngủ tập trung, họ đã giải thích cho những người khác về phát hiện của mình. Tất cả mọi người đều suy sụp. Lại mất thêm nhiều tháng nữa! Sim Lolness không đứng nguyên một chỗ nữa. Ông có vẻ vui mừng. Thậm chí ông còn có vẻ quá hưng phấn.
- Đó là tin mừng nhất mà tôi từng nhận được, ông nói.
Ngay cả khi đã một trăm linh hai tuổi rồi, cố vấn Rolden cũng chỉ muốn dần cho ông bạn mình một trận.
- Đứng yên một chỗ đi, ông già điên rồ, Rolden nói với Sim Lolness.
- Im đi, Rolden. Tôi nói cho ông biết đó là một tin tốt lành.
- Ông tin rằng chết mòn chết mỏi ở đây là một tin tốt lành à?
Họ suýt nữa thì xông vào đánh nhau. Maïa liếc nhìn chồng.
- Cần phải học cách tính toán, ai đó thì thầm ở góc phòng.
Sim nghiến răng.
- Ai nói đấy?
Không ai nhúc nhích. Sim gỡ cặp kính ra và giụi mắt. Ông hít thở một hơi dài và quay về phía Albert Rolden
- Hoàn toàn đúng, ông à, tôi đã lầm một cách đáng tiếc. Tôi tính toán kỹ rồi, nhưng tôi không tin vào người đó.
- Ai?
- Người đó. Người cho chúng ta chỗ trú thân, người cung cấp lương thực cho chúng ta, người cho chúng ta cái để mặc... Chính người đó!
Sim hươ tay quanh mình. Chẳng ai hiểu gì cả. Giáo sư nhắc lại ba lần bằng giọng sắc lạnh:
- Người đang đấu tranh. Người đang đấu tranh. Người đang đấu tranh.
- Ai?
- Cái gì?
- Ông ấy nói gì thế nhỉ?
Tất cả tù nhân nhìn Sim Lolness như một kẻ cuồng tưởng.
- Đại Thụ, tôi nói cho mọi người biết! Đại Thụ đang vật lộn! Đại Thụ đang tự vệ chống lại chúng ta! Đại Thụ đang kháng cự! Đại Thụ đang rục rịch phản đối! Đại Thụ đang trở nên dạn dày. Tất cả tính toán của tôi đều chính xác, nhưng tôi quên mất rằng cái hố khổng lồ giống như một vết sẹo. Vỏ cây đang tìm cách chữa trị vết thương này. Vỏ cây đã trèo lên cả bờ miệng hố. Chính vì thế chúng ta đã nhầm. Vỏ cây đang hành động. Đại Thụ đang chiến đấu!
Sim lấy hơi. Ông quay về phía vợ mình và nói:
- Năm mươi năm qua, trên các cành của Đại Thụ, anh vẫn lên tiếng bảo vệ quan điểm: Đại Thụ đang sống!
Cố vấn Rolden đi về phía giường của ông và ngồi xuống. Cả khu nhà ngủ bé tẹo bây giờ đã trở nên tĩnh tâm trước tin lớn này. Zef Clarac liều hỏi:
- Còn chúng ta? Chúng ta làm thế nào bây giờ?
Sim cười với ông.
- Chúng ta đào, Sim trả lời.
Phải làm việc ba tháng nữa. Họ cẩn thận bịt lối vào văn phòng của Jo Mitch lại để tránh bị chết ngạt. Sim lại tiếp tục tính toán. Cần phải đào thêm mười lăm xăng-ti-mét đường hầm nữa.
Rolden lặng thinh trong nhiều ngày.
☆☆☆
Sim định tận dụng những ngày tháng dằng dặc này để tìm lại cậu b người Trụi đeo biểu tượng của nhà Lolness.
Chắc chắn cậu bé này biết điều gì đó về Tobie. Cần phải tìm cách nói chuyện với cậu bé.
Vì thế ông nghĩ đến Minouilleka.
Minouilleka llà nữ canh gác duy nhất của cái hố. Bà cao và to gấp hai lần gã đồng nghiệp nam to lớn nhất. Minouilleka quản thúc Maïa Lolness, cũng là phạm nhân nữ duy nhất bên này cái hố. Họ đã đối mặt nhau, cách đây lâu rồi, vào thời điểm thương tâm, vài giây trước khi Tobie biến mất mãi mãi.
Chính vì kỷ niệm này và cũng bởi nhiều lý do khác mà Maïa rất quý Minouilleka. Bà nhanh chóng hiểu rằng quả núi này có trái tim. Mối quan hệ của họ trở nên thân thiết hơn khi bà Lolness hỏ chuyện người nữ canh gác về tuổi thơ của bà ta.
Người phụ nữ này không trả lời, im lặng trong nhiều tuần, nhưng rồi một tháng trôi qua, bà thú nhận:
- Tôi không phải là đứa trẻ được cưng chiều...
Dần dần, Maïa khám phá ra rằng phần lớn tuổi thơ của Minouilleka trôi qua trong một chiếc sọt, dưới gầm chạn. Vì thế, bà rất phàm ăn và ngờ nghệch.
Ngay sau ngày đột nhập văn phòng của Jo Mitch, Sim Lolness đòi gặp Minouilleka.
- Tôi có một việc nhờ bà giúp đỡ, thưa bà, Sim nói.
Ông giụi mắt cho đỏ lên. Thỉnh thoảng ông lại hỉ mũi.
Minouilleka cúi mình xuống để nghe ông nói. Tuy cao gần hai mi-li-mét, giáo sư tự dưng vẫn có cảm tưởng mình giống một thằng lùn. Bà ghé tai về phía ông. Người phụ nữ khổng lồ này thật tế nhị. Sim tiếc là phải nói dối bà.
- Tôi bị mất một vật, ông giải thích. Một hình nhỏ chạm khắc để đeo vào dây chuyền. Đó là một kỷ vật. Con trai tôi đã tặng nó cho bà nhà tôi, và bà nhà tôi nhờ tôi cất giùm. Tôi đã làm mất nó. Tôi vẫn chưa muốn nói điều này với Maïa. Đó là tất cả những gì bà ấy có, vâng, tất cả những gì của con trai tôi mà bà ấy còn giữ...
Ông cho Minouilleka xem bức tranh vẽ biểu tượng nhà Lolness.
- Nếu bà tìm thấy nó thì hãy nói với tôi. Có thể ai đó đã nhặt được nó... Tôi sẽ biết ơn bà mãi mãi, thưa bà.
Minouilleka lắng nghe từng chữ của câu nói cuối cùng. Bà thậm chí còn không biết có tồn tại kiểu nó này nữa.
"Biết ơn mãi mãi, thưa bà..."
Mấy từ này ghép lại với nhau nghe thật mát tai.
Bà nói:
- Vâng, được, vâng. Bà cảm thấy ngại ngùng khi chỉ có vài từ nghèo nàn để trả lời một nhà thơ tầm cỡ như vậy.
Những ngón tay to chụm lại như khúc củi của Minouilleka tóm lấy tờ giấy, và bà bước đi.
☆☆☆
Ngày hôm sau, bà gặp giáo sư, tâm trạng rất bối rối. Bà đã tìm thấy người đeo cái vật đó.
- Nhưng... anh ta không muốn.
- Sao cơ? Sim hỏi.
- Anh ta không muốn trả lại.
Sim suy nghĩ trong giây lát. Làm thế nào mà Minouilleka lại có thể nghe lời cậu bé người Trụi này nhỉ? Người phụ nữ này không chỉ là một quả núi. Đó là một điều bí ẩn. Sim nảy ra một sáng kiến.
- Vậy bà hãy giải thích cho cậu ấy rằng tôi là bố của người đã làm ra cái vật đó. Hãy hỏi xem cậu ấy đã tìm thấy nó ở đâu.
- Vâng, Minouilleka nói.
Bà để lại Sim còn đang ngạc nhiên về cuộc trao đổi từ xa mới bắt đầu với con người kỳ lạ kia. Tối hôm đó, điều kỳ diệu lại xảy ra.
- Anh ta không muốn nói đã tìm thấy vật đó ở đâu. Nhưng anh ta rất muốn nói chuyện với ông.
Sim hỏi:
- Ở đâu?
- Anh ta có thể đến đây vào ngày mai.
- Đến đây ư? ông nhắc lại.
Mọi thứ diễn ra cứ như chuyện cổ tích. Cuối cùng Sim sẽ biết.
☆☆☆
Tối hôm đó, Sim tổ chức một cuộc hội thảo về côn trùng. Đó là một cuộc hội thảo ngắn nhất, đơn giản nhất và thành công nhất trong sự nghiệp của ông. Hội thảo được gọi là hay khi nó khiến cho người ta muốn nghiên cứu, chứng minh và đặt vấn đề. Hội thảo được gọi là hay khi nó mở ra trước mặt con người những thực t đơn giản nhất.
Tóm lại, những cuộc hội thảo cũng giống như những lời nói đùa hay những căn bệnh: càng ngắn càng hay.
Đây là toàn văn bài phát biểu của Sim Lolness trong những ngày đầu tháng Giêng với chủ đề: "Những loài côn trùng".
☆☆☆
- Côn trùng có sáu chân.
☆☆☆
Chỉ có vậy.
Sau khi nói xong năm từ này, giáo sư gấp tài liệu lại. Hội thảo kết thúc. Ông để cử tọa bàn tán sôi nổi.
- Có ai hỏi gì không? ông lơ đễnh hỏi.
Mọi người đều giơ tay. Plum Tornett cười ngoác đến mang tai. Anh ngưỡng mộ tính táo bạo của thầy mình. Sim trả lời ngắn gọn những ai hỏi ông.
- Nhưng nhện lại có mười chân! Zef nói.
- Vậy nên nhện không phải là côn trùng, ông Clarac ạ! Đó là loài thuộc lớp nhện.
- Thế còn kiến?
- Sáu chân, vì vậy chúng là côn trùng.
- Vậy loài nhiều chân, thưa giáo sư, đừng nói với tôi rằng loài nghìn chân không phải là côn trùng nhé?
- Tôi nghĩ tôi đã nói rất cụ thể rồi. Côn trùng có sáu chân, không kém một chân và cũng không hơn chín trăm chín mươi tư chân. Côn trùng là loài duy nhất trên thế giới có sáu chân. Duy nhất, ông đã nghe rõ chưa? Tôi chẳng còn gì để nói nữa. Thế thôi!
Chưa ai từ trước đến nay lại đưa ra một định nghĩa về côn trùng rõ ràng và hiển nhiên như vậy. Người ta thường băn khoăn suy nghĩ tìm cách phân biệt sự khác nhau giữa côn trùng và những loài khác dựa trên cách ăn uống, bộ râu, kích thước hoặc trứng chúng đẻ ra.
Như thường lệ, Sim đi thẳng đến đích.
Ông cũng phải côn nhận rằng ông muốn nhanh chóng đi ngủ để sáng hôm sau còn gặp cậu bé người Trụi.
- Một cuộc hội thảo tuyệt vời, anh yêu à, Maïa nói với ông khi bước vào nhà ngủ.
- Khi anh thật sự trở thành người vĩ đại, giáo sư đáp, anh sẽ diễn thuyết với chỉ một từ d
Trong chiếc giường phía trên họ, một giọng nói nhỏ nhẹ điểm qua các loại côn trùng:
- Lũ rệp, ví dụ, lũ rệp có sáu chân. Loài bướm, sáu chân. Bọ hung...
Đó là Lou Tann, người thợ sửa giày. Ông đang độc thoại. Sim và Maïa khẽ bật cười. Thán phục trước công bố của Sim, Lou Tann cứ nhẩm đi nhẩm lại suốt đêm.
- Ruồi, sáu chân. Bọ dừa, sáu. Dế mèn...
☆☆☆
Tối hôm đó, Rolden tội nghiệp đào hầm một mình và chui ra khỏi cửa sập chỗ bàn làm việc vào lúc nửa đêm. Lớp học vắng tanh từ lâu rồi. Giờ học kết thúc sớm trước hai tiếng. Ông bị nhốt trong lớp. Ông đập mạnh vào cửa lớp học. Hai tên tay chân của Jo Mitch đến mở cửa cho ông. Chúng cười khẩy một cách ngu ngốc.
- Sao rồi, ông già, ngủ quên trong lớp à? Chậm chạp rồi... Cần phải uống vitamin thôi...
Ông già trăm tuổi so vai với hai kẻ dốt nát. Ai có thể tin được người đàn ông này vừa đào hầm suốt bốn tiếng đồng hồ để trốn thoát? Ông không phải là người chậm nhất trong ba kẻ ở đây.
☆☆☆
Giờ đây, Sim đang chờ cuộc gặp gỡ mong đợi. Ông chờ mong chiếc tủ bé tẹo mà người ta dành cho ông để làm việc và thí nghiệm. Cửa mở. Minouilleka thò đầu vào.
- Cậu ấy đây.
Sim đi ra. Ông cảm thấy chân mình chệnh choạng.
Ông vẫn còn bị ánh sáng bên ngoài và bụi gỗ bay trong không khí làm lóa và mờ mắt. Những người bạn của ông đã đi làm ở cái hố từ lúc trời mới hửng sáng.
Trước mặt ông, không có người Trụi nào hết. Có một tên lính với nụ cười quái gở. Một tên lính cao to với cái nhìn độc địa đang hươ cái lao móc của hắn lên y như một con bọ cạp dưới ánh nắng.
- Anh ta tên là Hổ, Minouilleka nói.
Hổ đeo trên cổ biểu tượng nhà Lolness. Ngay những ngày đầu tiên, hắn đã cướp nó từ Mặt Trăng.
Hóa ra lúc trước, Sim đã trao đổi thông tin với người đàn ông này. Ông đã vô tình tiết lộ cho hắn những thông tin quý giá.
- Thật thú vị, tất cả..., tên lính nói. Thưa giáo sư, nhng, tôi đã khám phá được nhiều điều.
- Nghề của tôi mà, Sim bình tĩnh đáp.
Hổ liếm môi trên. Ngón tay hắn chạm vào mẩu gỗ nhỏ đeo trên cổ hắn.
- Làm thế nào thằng người Trụi đó lại tìm thấy vật này nếu như vật này là của con trai ông?
- Vợ tôi đã làm thất lạc nó. Bà ấy hay đeo nó trong hố. Có thể cậu bé đó đã nhặt được nó.
- Ai cũng nghĩ rằng Tobie Lolness đã mãi mãi mất tích...
- Đúng, Sim nói.
- Và nếu như tôi bắt đầu nghĩ điều ngược lại? Có thể hắn còn lảng vảng đâu đó... Tôi biết một người sẽ rất hài lòng khi có thông tin này.
- Đúng, Sim nói. Tôi biết người này: ông tên là Sim Lolness. Không gì làm ông vui hơn khi biết tin này.
- Không, tên lính đáp. Tôi nghĩ đến một người nào đó tên là Jo Mitch.
Thực tình, Hổ không định tiết lộ những hoài nghi của hắn. Đó là một nguồn béo bở. Nếu vừa có thể tìm thấy Tobie Lolness, kẻ thù chung số một đang bị liệt vào danh sách xanh và vừa chứng minh được mối quan hệ giữa gia đình Lolness với người Trụi, hắn sẽ lập được chiến thắng đúp... Và hắn sẽ được thưởng hai lần.
Cuối cùng, trong một xó xỉnh bẩn thỉu của cái đầu hắn, Hổ nảy ra suy nghĩ biết đâu hắn sẽ lấy được viên đá của Đại Thụ.
- Tôi nghĩ rằng con trai tôi không còn trên thế giới này nữa, Sim Lolness nói. Nhưng tôi sẽ cảm ơn anh bằng tất cả trái tim nếu anh chứng minh cho tôi điều ngược lại.
Sim quay lưng về phía hắn. Ông biết rằng ông đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.
- Coi chừng đấy, Hổ nói.
Sim Lolness lẩm bẩm:
- Anh không làm tôi sợ đâu.
- Ông chắc không? Chúng ta cùng có một người bạn, ông Lolness ạ. Ông ấy cũng nói hệt như ông.
Sim dừng lại. Tên này còn muốn gì ở ông nữa?
- Tôi là người canh ông Nino Alamala,
Sim nhìn thẳng vào mắt Hổ. Ông hiểu ngay lập tức.
☆☆☆
Alamala là một người bạn rất thân của Sim. Tất cả mọi người đều nhớ người họa sĩ này, người họa sĩ bị tố cáo là đã giết chính vợ mình.
Sim chịu trách nhiệm bào chữa cho bạn trước phiên tòa.
Đó là một câu chuyện khủng khiếp. Một câu chuyện đã làm thay đổi vĩnh viễn cuộc sống của gia đình Lolness.
Tess Alamala xinh đẹp được tìm thấy trong tình trạng sọ nát bét trên một cành cây. Cô vốn là nghệ sĩ nhảy và làm xiếc trên dây. Mọi người đều nhanh chóng hiểu rằng cô bị rơi từ trên dây mắc qua vài nhánh cây xuống. Nino triền miên trong đau khổ.
Những cuộc điều tra đầu tiên kết luận rằng đó là một vụ tai nạn ngớ ngẩn. Nhiều người nói đi nói lại rằng Tess Alamala đã khéo tìm đến tai nạn. Vì chẳng ai bắt cô phải đi trên dây làm gì cả. Như mọi người, cô chỉ việc dạo chơi bằng cách đi bộ trên các cành cây.
Nhưng rồi, khá nhanh, những lời trách móc này lại chĩa vào Nino, một họa sĩ với nghề nghiệp khá ngông cuồng và vô ích không kém. Người ta trách anh đã để vợ leo lên cao. Người ta nhắc đi nhắc lại rằng họ có con nhỏ, nên như vậy là vô trách nhiệm và tội lỗi.
Những lời buộc tội này đã buộc một viên thẩm tra viên phải đến nhà Nino Alamala để lục soát đồ đạc. Ông này tìm thấy một bức tranh nhỏ trong góc nhà. Bức chân dung vẽ Tess đang bước đi trong hư vô. Phía sau bức tranh có một câu tựa đề: Anh cắt sợi dây để thấy em bay lên .
Tối hôm đo, Nino Alamala bị tống giam.
Vài tháng sau, phiên tòa xét xử được tổ chức. Giáo sư Lolness bào chữa cho bạn mình. Và ông đã thành công xuất sắc. Ông nói rằng chính thơ ca đang bị lên án, rằng cuộc sống sẽ không còn là cuộc sống nếu thiếu những họa sĩ và những diễn viên xiếc trên dây. Sim nói:
- Nếu tôi viết cho vợ tôi: "Em là ngọn lửa bé bỏng của anh", tất nhiên không phải vì tôi có ý định đem nướng cô ấy trong lò sưởi. Tess Alamala tuyệt vời bị chết do tai nạn, khi cô ấy đang luyện tập. Chúng ta chỉ có thể khóc cùng Nino mà thôi.
Nino Alamala rất trang nghiêm, rất thánh thiện trên hàng ghế bị cáo. Ngay lập tức, người ta trách anh có mặt ở đó mà tay vẫn dính đầy màu vẽ. Người ta bình phẩm rằng anh thiếu tôn trọng người khác. Anh đã xin lỗi một cách khiêm nhường.
Sim nổi giận. Thay vì săm soi bàn tay của một người lao động giống như kiểm tra tay con nít trước khi ăn, hãy nên đọc trên khuôn mặt người ấy, trong trái tim người ấy, và nhất là sự dịu dàng trong những bức tranh của người ấy! Nino vô tội.
Sim thích những bức tranh của Alamala. Đó là những tác phẩm khổ nhỏ. Alamala thường ký bên dưới bức tranh những hình tròn như một phong cảnh với nhiều thung lũng, một chữ ký cân đối đến nỗi người ta có thể đọc được nó ngay cả khi bắt đầu bằng chữ cái cuối: Alamala.
Một đêm, trước khi có kết luận phiên tòa, Nino Alamala bị giết chết trong phòng giam của anh. Người ta không tiến hành điều tra cái chết này với lý do ai lại chạy theo kẻ sát nhân giết kẻ sát nhân. Người ta lờ mờ nghi ngờ một trong số lính canh Nino muốn bản án kết thúc nhanh hơn.
Câu chuyện đã diễn ra cách đây mười lăm năm nhưng ký ức về nó vẫn còn nguyên vẹn. Sim nhận ra rằng, nỗi căm thù đã có sẵn trong ông trước cả khi Jo Mitch và Blue xuất hiện và chỉ chực bung ra mà thôi.
Nhìn Hổ đi xa, Sim Lolness hiểu rằng đứng trước mặt ông vừa rồi là kẻ đã giết Alamala.
Hổ hài lòng. Ngay khi màn đêm buông xuống, hắn sẽ đi một vòng đến chỗ những người Trụi. Mặt Trăng sẽ không thể kháng cự hắn lâu nữa.
Hắn luôn tìm được những trò thú vị để bắt một đứa trẻ mười tuổi phải nói.
☆☆☆