← Quay lại trang sách

Chương 14 TỚ ĐÃ TRỞ LẠI

Tobie và hai người bạn cùng nhóm chăng lưới lên một tràng địa y rậm rạp đang đung đưa trên không. Họ ngủ trưa trong chiếc võng này, chiếc võng chao đi chao lại nhờ có tuyết tan rơi thành từng giọt quanh họ.

Tháng Giêng năm nay chứng kiến ngày thứ ba có nắng chói chang. Thiên nhiên bị cái nóng lừa gạt. Người ta nghe thấy tiếng rít của côn trùng và tiếng răng rắc trên các cành cây, như thể đang mùa xuân vậy. Tobie không ngủ. Cậu lắng nghe cơn trở mình thức giấc của Đại Thụ vào cái ngày nắng giữa mùa đông này. Cậu biết rằng ngày mai, nàng chúa tuyết sẽ lại tung tăng trên các cành cây và lại ru ngủ cả thế giới dưới đôi cánh trắng của mình. Giữa những giọt nước băng tan, Tobie nhìn thấy vệt bùn dài. Có lẽ đó là những bông tuyết tan. Bên cạnh mình, cậu còn nghe thấy tiếng ngáy đều đều của Châgne và Torfou.

- Nếu một ngày, Đại Thụ không thức dậy nữa...

Cậu ý thức được mối nguy hiểm đe dọa các cành cây. Lex Olmech đã nói với cậu về tình trạng tầng lá thưa dần, về sự thối rữa của vỏ cây phía bắc.

Những dự báo của Sim Lolness đang trở thành hiện thực. Mùa xuân trước, một phần chồi cây đã khô héo ngay tại chỗ. Người ta đổ tội cho rêu và địa y... Nhưng đã từng sống trên đồng cỏ, Tobie biết rằng địa y cũng mọc trên cả núi đá. Vì vậy không thể buộc tội địa y đã hút hết năng lượng của Đại Thụ. Địa y chỉ tận dụng khoảng không và ánh sáng ở những chỗ lá rụng.

Rêu và địa y là một trong những loài sống nay đây mai đó và người ta phải cảm ơn chúng vì đã xuất hiện trên những vùng đất bỏ hoang. Có nên trách những người du mục đến sống trên các cành cây bị hạn hán hay hỏa hoạn tàn phá?

Tobie sẽ còn nghĩ miên man như vậy rất lâu nữa, nếu đột nhiên cậu không nghe thấy hơi thở của hai người bạn. Cậu nhỏm dậy và chầm chậm đưa mắt về phía Châgne và Torfou.

Một cơn ác mộng. Hai con đỉa hình dạng tổ ong dài, nhớt đang cuốn từ đầu đến cổ họ. Chúng sắp bóp ngạt họ, rồi châm hút họ và chỉ để lại một cái túi không máu. Thì ra đây là nguồn gốc của những vệt bùn dài xung quanh cậu. Hai con đỉa mùa xuân nhầm thời gian.

Tobie cầm rìu nhảy bổ lên đầu Châgne. Lớp da đàn hồi và trơn của con đỉa không dễ bị cắt đứt. Lưỡi rìu trượt sang một bên và suýt nữa chặt đúng cổ của hai người tiều phu tội nghiệp. Tobie bắt đầu gào thét. Xung quanh cậu, những con đỉa khác nhung nhúc bò qua tấm lưới.

Chạy. Đó là giải pháp duy nhất. Nhưng Tobie không đủ sức. Ngay cả khi thoát được, hình ảnh của hai người bạn đang khoa chân múa tay bên cạnh sẽ ám ảnh cậu đến tận khi cậu chết.

Một con đỉa to quay giác mút của nó về phía vai Tobie. Đúng lúc cậu nghĩ là mình sẽ chết thì một mũi tên lửa xuyên thủng con vật nhớt nhát này. Nó đột nhiên co rúm lại và rơi vào đáy tấm lưới.

Rất nhiều mũi tên khác bay đến từ tứ phía. Lửa bén vào chiếc võng. Lũ đỉa giãy giụa. Trong chốc lát, khuôn mặt của Châgne và cậu em vợ hiện ra. Lũ đỉa buông họ, co rúm lại và cuộn tròn giữa đám lửa. Tobie kêu lên sung sướng, những chiếc lưới đỡ ba người tiều phu bây giờ chỉ còn là tro. Cậu lùi mạnh.

Cả ba người rơi xuống từ độ cao vài xăng-ti-mét và chạm phải một thứ bột nâu nâu ngập đến tận mắt cá chân. Sống rồi!

Họ mừng rỡ và ôm chặt lấy nhau, cả người và mặt mũi phủ một chất đen đen. Tobie nhìn thứ nước sốt kỳ lạ đang nhỏ giọt trên tay, thứ nước sốt mà cậu và hai người bạn đang vùng vẫy trong đó. Họ đang ở đâu thế này?

- Chúng tôi có làm phiền các ông không? Ai đó cạnh họ cất tiếng hỏi.

Torfou, Châgne bị rơi vào một cái thùng to đặt trên xe trượt tuyết bằng lông chim. Xung quanh họ là lính bắn nó và người cầm đuốc đang nhìn họ không mấy thiện cảm. Torfou và Châgne liếc nhìn nhau lo lắng.

- Ngài Mitch đang làm món dồi! Torfou nói lí nhí.

Tobie lật ngược lật xuôi câu nói này trong đầu, cậu cho rằng nó mang một thông điệp đã được mã hóa.

- Ngài Mitch đang làm món dồi... cậu nhắc lại chầm chậm cốt để giải mã.

Lúc này, người ta nâng một vật to tướng lên thành thùng, một vật to tướng khoác bộ đồ săn bé tẹo, ngồi choán hết chiếc kiệu.

Tobie đứng im tại chỗ.

Đó chính là Jo Mitch. Và hắn không hài lòng.

Vừa nhìn kỹ hắn, Tobie vừa nhủ thầm rằng người đàn ông này ngày càng giống một cục thịt đông. Hắn không có hình hài cụ thể. Mỗi khi thở, hắn lại tuôn ra một tràng shluuurp đặc biệt y như nước sốt giữa hai lát bánh mì chảy ra.

Jo Mitch. Con quái vật liệu có nhận ra Tobie?

- Ngài Mitch đang làm món dồi, ai đó đứng cạnh cậu giải thích.

Rõ ràng, câu nói này rất được ưa chuộng.

Những gì Tobie không hiểu, đó là, quả thực, Jo Mitch đang nấu món dồi mùa đông của hắn.

Xung quanh ngổn ngang đồ nghề, hắn đang săn đỉa. Thường thì người ta gõ gõ lên cành cây vì đỉa sẽ rơi xuống khi cảm nhận được độ rung. Sau đó, người ta tiêu diệt chúng bằng những mũi tên lửa. Rồi chỉ cần ép chúng tại chỗ để lấy máu đông. Tobie và hai bạn cậu bị rơi vào thùng màu mà người ta sẽ dùng để làm những miếng dồi to, đen, dài và dày như cánh tay của cánh tiều phu.

Ngay cả khi lớp chất lỏng đen này không phủ lên khuôn mặt thì Tobie cũng vẫn không bị Jo Mitch nhận dạng. Cậu đã thay đổi quá nhiều. Tuy nhiên, một người bị dồn lên chỗ để chân của chiếc kiệu đã nhận ra cậu ngay lập tức.

Người này bị buộc vào sợi dây Mitch cầm. Anh ta bị xích như vật nuôi trong nhà, hoặc giống như một chiếc túi đựng chìa khóa lủng lẳng ở đầu dây. Khi nhìn thấy Tobie Lolness, đôi mắt thú hoảng hốt của anh ta sáng lên. Tobie không do dự suy nghĩ chút nào. Đó chính là Plum Tornett, người thợ vắt sữa ấu trùng ở Cành La, đứa cháu bị câm của Vigo Tornett. Tobie và anh nhìn nhau.

- Chúng tôi là tiều phu, Torfou nói với Jo Mitch.

Câu nói này dường như làm Mitch phật ý vì hắn định cho ba con rận này vào món dồi của hắn. Hắn gãi tai và gầm gừ, rồi hắn ra hiệu cho một tên tay chân. Tên này nghiêng người về phía thủ lĩnh để nghe hắn thì thầm, bọt dãi bắn tung tóe. Rồi tên lính đứng thẳng dậy, mặt mày xanh mét, sợ hãi khi phải làm trái ý sếp.

- Thưa Nàng xóm Vĩ đại, tôi... Ngài có nhớ rằng chúng ta không nên đụng chạm đám tiều phu...

Jo Mitch lại gầm lên lần nữa.

- Đó là một tai nạn, Châgne nói. Chúng tôi bị tấn công. Điều này sẽ không lặp lại lần nữa.

Mitch giật nhẹ cái dây và cào cào vào mái tóc của Plum Tornett. Trong thời điểm hiện nay, hội tiều phu là bất khả xâm phạm. Jo Mitch nghĩ tới ngày hắn sẽ xâu bọn người tự phụ này vào một cái xiên nướng thịt. Ý định này làm hắn thoải mái hơn. Hắn cũng thấy thích thú hơn khi cảm nhận được dưới bàn tay hắn, cái đầu bé nhỏ của thằng nhóc Tornett đang run bần bật.

Sau vài phút thương lượng, ba tiều phu được thả ra khỏi cái thùng, còn đoàn hộ tống Jo Mitch lại tiếp tục công việc của mình, bỏ lại họ ở đó.

Ba người tiều phu tìm thấy một cái vũng sặc mùi máu trước khi lũ kền kền trên Đại Thụ nhảy bổ vào người họ.

Tobie vừa vắt khô bộ quần áo tiều phu của mình, vừa nhìn ra phía xa kia, nơi có chấm nhỏ Plum đang khuất dần phía cuối cành cây. Nỗi tức giận dồn lên tận mắt cậu. Bao giờ mới trả thù được đây?

Cuối cùng, cậu nghĩ đến Elisha.

Liệu cô ấy có nhớ không? Cô ấy quá hoang dã. Tại sao cô ấy lại đợi cậu vì cô ấy vốn là người thoắt ẩn thoắt hiện, là người không muốn phụ thuộc vào cái gì và không muốn thuộc về ai? Tobie cảm tưởng cứ như thể cậu đã đặt một con bướm sống trên một chồi non mấy năm trước và cậu mong tìm lại nó, cũng chính nơi ấy, với đôi cánh phấn! Không thể thế được...

Nils đã quay lại xứ Ngọn Cây với Léo Blue. Có lẽ cậu ấy đang nói chuyện với Elisha. Tự dưng Tobie thấy rất sợ. Liệu trong lòng cô ấy, cậu còn tồn tại không?

☆☆☆

Phải, Nils đang nói chuyện với Elisha.

Nhưng cô không nghe cậu.

Cô coi thường cậu. Có lẽ, cô thích ở một mình với bóng đen đang quan sát trên đỉnh quả trứng kia hơn. Bóng đen đó là một người bạn thú vị hơn nhiều. Sự xuất hiện của nó luôn là một cuộc hẹn hò hồi hộp. Nils Amen chỉ toàn nói những chuyện nhàm chán.

Elisha vuốt ve gan bàn chân. Từ lâu lắm rồi cô vẫn giấu nó đi vì trên đó có vẽ một nét gạch màu xanh lam, sáng, bằng mực sâu róm ngay khi cô mới ra đời.

Một ngày, ở Cành La, ngay trước khi người ta tàn sát đám vật nuôi của hai mẹ con, mẹ cô đã nói với cô:

- Mẹ không nghĩ một ngày nào đó điều này lại xảy ra, bà nói...

Ngày hôm đó, sau bữa ăn đêm diễn ra trong im lặng, Isha xinh đẹp ôm khuôn mặt cô con gái nhỏ trong tay.

- Elisha, mẹ không bao giờ giấu con nguồn gchúng ta.

Elisha hơi nhăn mặt. Cô biết rằng cô đến từ đồng cỏ, rằng mẹ cô đã lớn lên giữa những người Trụi. Vậy, còn nguồn gốc nào nữa? Tại sao hai mẹ con cô lại đến sống trên các cành của Đại Thụ?

Elisha hơi nghiêng đầu. Cô chưa bao giờ hỏi gì mẹ mình, vì thế tối hôm đó, cô không cảm thấy sẵn sàng nghe.

- Con biết không, Elisha, thế giới đang trở nên nguy hiểm đối với chúng ta.

Isha cầm một bát đầy thuốc nhuộm màu nâu.

- Đây là phấn mo-ri-ta-ni, một loài bướm đêm.

Elisha nhìn mẹ cầm mắt cá chân cô và quết lớp phấn nâu mỡ mỡ lên gan bàn chân bé tẹo của cô.

Mực sâu róm sáng lóa xỉn đi. Nét vẽ biến mất.

Elisha rùng mình. Cô thấy như mình đang ở trần. Isha chìa cho cô bát phấn. Cô bé cầm lấy và quết phấn mo-ri-ta-ni lên đôi bàn chân của mẹ.

Cả hai mẹ con đều cảm thấy hành động này thật nghiêm trọng và đáng buồn.

Gan bàn chân là bộ phận thiêng liêng của người Trụi. Nó là điểm duy nhất tiếp xúc thường xuyên với thế giới. Người ta gọi đó là "cái cây của bàn chân", bởi vì gan bàn chân hiếm khi không tiếp xúc với thực vật.

Xóa nét vẽ là một hành động ít khi xảy ra. Nó gợi lại những bi kịch lớn của tộc người này.

Đêm hôm đó, Elisha và mẹ ôm nhau ngủ trong ngôi nhà đầy màu sắc. Họ cứ ngỡ đang nghe thấy tiếng đập cánh của một đang mo-ri-ta-ni, loài bướm đêm với chuyến bay bi thảm. Họ vừa cắt đứt nguồn gốc hay mối liên hệ nào để cảm thấy cô đơn đến vậy?

☆☆☆

Bị giam ở xứ Ngọn Cây, giờ đây, Elisha đang nhìn đôi bàn chân với nét vẽ mờ dần. Cô hiểu rằng tối hôm đó, khi xóa đi biểu tượng này, mẹ đã cứu sống cô.

- Cô nghe tôi nói chứ?

- Không, Elisha trả lời.

Nils Amen đang đứng trước mặt cô và lớn tiếng rao giảng đạo đức với cô về chuyện Léo Blue.

- Quan điểm của cô là sai lầm, cậu nói tiếp. Thường thì người ta hay nhận xét về người nọ người kia. Tôi biết rất rõ về Léo...

"Lại bắt đầu rồi...", Elisha nghĩ.

Cô đã hiểu thông điệp này rồi. Cô bắt đầu tự nhủ liệu gã trai này có hoàn toàn là người đần độn hay không. Cô liếc mắt lên đỉnh quả trứng, cô nhìn bóng đen trên cao kia vẻ van xin hãy giải thoát cô khỏi kẻ quấy rầy này. Nhưng, như mọi khi, bóng đen

- Léo Blue không phải là người như cô vẫn tưởng. Léo Blue...

- Tôi hiểu rồi! Cuối cùng Elisha cũng tức giận kêu lên. Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi!

Nils im lặng. Cậu hiểu rằng đã đến lúc.

Elisha lại thở hắt. Làm sao Tobie có thể kết bạn với con người cục mịch này chứ? Léo Blue, Nils Amen... Cô cố gắng tự an ủi mình khi nghĩ rằng có lẽ Tobie không ở đây lại tốt hơn, để khỏi phải nhìn thấy những người bạn cũ ra nông nỗi này.

☆☆☆

Có phải vì cô vừa nghĩ đến Tobie? Elisha vừa trải qua một cảm giác kỳ lạ. Cô nhắm mắt và nhận ra rằng Nils đang bắt đầu nói.

Nhưng cậu không nói theo cách vừa rồi nữa.

Cậu nói chậm rãi, chốc chốc lại ngắt quãng bằng giọng xúc động và chỉ chực vỡ òa. Cô không còn nhận ra Nils Amen nữa.

- Elisha ạ, cuộc sống là một tổ ong bị bỏ quên. Cô đang dạo chơi. Ánh sáng giống như mật ong. Thật dịu dàng. Rồi cô bị lạc. Cô cảm nhận được mùi sáp ong. Cô gọi. Giọng cô ngân vang. Cô đi tìm người mà cô đã để lạc mất. Cuộc sống là như vậy đó.

Nils lấy hơi.

- Rồi một con ong thợ bay vù vù lao vào cô. Cô nằm rạp xuống đất, tay che đầu. Con ong bay phía trên. Cô nhỏm dậy, váy dính đầy mật ong. Cô sợ. Rồi cô nghe thấy một giọng nói. Người đó đấy. Anh ấy đang ở đây. Cô chạy dọc hành lang trong tổ chim. Cô gặp lại anh ấy. Cô không nói với anh ấy rằng cô sợ. Cuộc sống là thế đó, Elisha ạ.

Elisha quay đầu để giấu khuôn mặt đẫm nước mắt trong bóng tối. Chuyện gì xảy ra thế này? Chuyện gì xảy ra vậy?

Ở trên độ cao thẳng đứng, Léo Blue thoáng nhíu mày. Những từ ngữ lạ tai, khó hiểu này có hàm ý gì? Sao anh ta lại có nhiều cảm xúc thế nhỉ?

Nils không biết liệu thông điệp của cậu có làm Elisha xinh đẹp hiểu không. Cậu chỉ nói những gì Tobie đề nghị cậu nói.

- Cuộc sống cũng như một trận mưa rào trong rừng rêu, cậu tiếp tục. Cô cho là cô sẽ bám ở trên cao kia đến cùng, đến giọt mưa cuối cùng. Ở dưới, anh ấy van nài cô xuống. Cô thì đang run lập cập vì rét. Cô sẽ ốm mất thôi. Nên thôi đi, vào chỗ trú thôi, Elisha ạ. Nhưng cô vẫn ở đó. Ngay cả khi quần áo đã ướt sũng. Cô quá bướng bỉnh, Elisha

Ở trên cao, Léo Blue nhớ đến sự hoài nghi của Arbaïan. Tay hắn run nhẹ trên vỏ trứng. Thực sự, Nils Amen là ai?

Lúc này đây, Elisha không biết mình đang ở đâu nữa. Giọng nói cứ vang vang bên thái dương cô.

Đây không còn là giọng của Nils Amen nữa. Đó là một giọng nói khác trở về từ ngàn trùng, một giọng nois bị bỏ quên, bị giấu kín trong những năm tháng buồn đau, giọng nói của Tobie Lolness.

Kỷ niệm hòa quyện với thứ ngôn ngữ bí hiểm, không giải mã nổi.

Tổ ong. Trận mưa rào to. Không ai ngoài Tobie và cô biết được những kỷ niệm xa xôi này. Tất cả đã trở thành những gì riêng tư nhất của hai người.

Cô đinh ninh như thế. Nils đang thay mặt Tobie nói với cô.

Lắng nghe giọng nói của Nils Amen, trong khung cảnh buồn chán, cô đơn của quả trứng, Elisha đã hiểu thấu thông điệp im lặng này của Tobie, thông điệp đã được mã hóa và khâu lại kỹ càng bằng từ ngữ. Một thông điệp vực cô dậy và đem cô đi nơi khác.

Tất cả đều có thể thực hiện được bởi vì thông điệp này nói: "Tớ đã trở lại."

☆☆☆