← Quay lại trang sách

PHẦN THỨ HAI - Chương 15 SỰ PHẢN BỘI

Ba tháng trôi đi.

Mùa đông còn nán lại trên các cành cây.

Những gì ném Norz Amen vào vực sâu của nỗi tuyệt vọng, những gì xé nát trái tim ông, đó là điều mà ông cứ ngỡ không thể

Norz biết điều đó từ lâu rồi: Nils đã đứng sang hàng ngũ kẻ thù.

☆☆☆

Ngày đầu tiên, ông không tin.

Đó là vào hôm nắng trái mùa của mùa thu. Norz ăn tối ngoài trời với ông bạn lâu năm nhất của mình là Solken to béo. Một cơn gió nóng thổi qua giữa tháng Mười một này. Hai người tiều phu lắng nghe hơi thở của đêm: những chiếc lá cuối cùng cọ vào nhau, một chú bọ da lạc đường kêu lách tách.

Họ ăn bánh và uống bia rêu.

Đối với Norz Amen, người bạn già này là người thủy chung nhất trong những người thủy chung. Trước kia, Solken đã chứng kiến đám cưới của ông với Lili, chứng kiến niềm vui của vợ chồng ông ngày hôm đó, chứng kiến vợ chồng ông nhảy điệu truyền thống, mặt kề mặt đến tận sáng, chứng kiến nỗi tuyệt vọng kinh khủng của Norz khi Lili qua đời vào năm sau vì sinh Nils.

Tuy nhiên, hồi đó, Solken cảm thấy bất lực khi an ủi bạn mình. Thậm chí ông còn không an ủi được bản thân mình trước cái chết của Lili, người mà ông và những người bạn khác coi như em gái.

Lili Amen là một người phụ nữ có đôi mắt xanh, nhỏ nhắn, trẻ trung, rất hiền, rất nhẹ nhàng.

Những gì đẹp thường có vẻ bất tử... Không ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó Lili ra đi. Và càng không thể ngờ rằng bà ra đi vì sinh con đầu lòng.

Solken to béo, mệt mỏi vì nỗi buồn giày vò, đã phải mất đến hàng tuần trời mới có thể đứng trước mặt Norz và nói: "Tất cả chúng ta đều rất yêu quý cô ấy, ông biết không. Tôi sẽ giúp đỡ ông, ông bạn già của tôi ạ."

Tuy vậy, Norz, vốn thẳng như một cành cây nhỏ, đã không chấp nhận bất kỳ sự giúp đỡ, ủng hộ nào. Ông đã nuôi dạy Nils một mình. Hay đúng hơn, ông đã quan sát cậu ấy tự lớn lên một mình.

Solken biết rằng không phải giọng nói thô thiển và những cái bạt tai của Norz đã biến Nils trở thành con người đặc biệt như cậu đã trở thành, mà là một bàn tay vô hình, trên cao xanh: bàn tay của người đã khuất.

Cái ngày Nils cứu sống Tobie Lolness trong khu rừng trống, chỉ trong cái ngày đó thôi, Norz đã phát hiện ra người đàn ông trong con trai mình.

Giờ đây, sau ba năm, Solken lại ngồi đối diện với Norz Amen trong rừng trống. Và tất cả lại sắp sụp đổ.

☆☆☆

- Tại sao ông không nói gì? Norz hỏi.

Solken nhìn bạn. Ông không còn can đảm để nói lên những từ ông định nói.

- Nói đi, đồ mọt ẩm! Norz vừa nói vừa phá lên cười.

- Con trai ông, Nils...

- Sao cơ?

- Nó đang ở đâu?

- Đừng ra vẻ mờ ám như thế, Solken. Nó đang ở nhà nó, Norz nói. Nếu ông yêu cầu nó giúp gì, nó sẽ giúp ông những gì nó có thể.

- Tôi không muốn mang ơn một thằng phản bội.

Norz bật dậy, siết nắm tay và lấy đà, định xông vào đấm Solken. Nắm tay chỉ còn cách mặt Solken một xăng-ti-mét thì ông chợt kịp khựng lại trước khi đấm nát khuôn mặt bạn mình.

- Nhắc lại những gì ông vừa nói.

Giọng Solken run run xúc động.

- Tôi nói rằng tôi không muốn nói chuyện với những tên phản bội.

Norz nhắm mắt để không phải nghiền nát người bạn tốt nhất của mình thành bột. Tay ông vẫn nắm chặt, run run, chỉ chực vung ra đấm. Solken nói tiếp:

- Thứ lỗi cho tôi, Norz à, nhưng những gì tôi nói là sự thật. Tôi nhìn thấy thằng con trai ông ở phía trên cao kia, gần tổ chim. Nó thường qua lại đấy. Nó lén lút gặp Léo Blue.

- Nils á?

- Đúng, Nils, tôi thấy nó. Nếu ông chứng minh được rằng tôi đã bịa chuyện thì ông cứ đấm chết tôi đi.

Norz mở lòng bàn tay, ông nhìn vào gan bàn tay và chậm chạp vuốt khuôn mặt mình, từ trên xuống như thể đuổi tà mà. Rồi ông quay đầu về phía Solken, nhìn sâu vào mắt bạn như muốn hỏi lại cho chắc.

Solken dũng cảm lắc đầu. Ông đâu có nói dối.

☆☆☆

Ngày hôm sau, Norz tận mắt chứng kiến lỗi lầm của Nils. Thậm chí ông còn nhìn thấy Léo bắt tay con mình ở cửa ra vào tổ chim. Norz cắn mooi để khỏi gào tên con trai.

Solken thề sẽ không nói gì. Chỉ có ông với Norz biết được tội ác của Nils Amen.

Norz biết phải làm gì. Trong thâm tâm mình, ông biết.

Chỉ có một sự trừng phạt duy nhất đối với những kẻ phản bội.

Ông đã cảnh báo với Nils từ lâu rồi. Hoặc là tự do, hoặc là cái chết. Cuộc sống của hàng trăm tiều phu đang phụ thuộc vào sự lựa chọn đó. Và cả sự sống còn của Đại Thụ nữa.

Norz phải trừ khử kẻ phản bội, ngay cả khi đó là con trai ông.

Ông định hành động một mình để giữ nguyên vẹn tiếng tăm của dòng họ Amen. Ông sẽ làm cho người ta tin rằng đó là một vụ tai nạn chết người. Không ai biết đến sự phản bội.

Đêm cuối cùng của năm, Norz suýt nữa hành động. Ông và Nils ở trong căn lều của cậu, vũ khí ông cất trong thắt lưng. Nhưng ông không đủ can đảm để giết cậu.

Người ta có thể yêu cầu một người cha làm mọi việc, trừ việc này.

Tối hôm đó, sau khi để lại Nils một mình, Norz không đi tiệc tùng cùng Châgne và những người khác. Ông đã chạy trốn đến một cái hang và khóc như chưa bao giờ được khóc.

Ba tháng trôi qua. Tháng Ba đến.

Chẳng nhận ra điều đó, Norz tránh mặt ông bạn Solken. Ông này chỉ nói với Norz:

- Ông không thể làm được điều đó, tôi có thể hiểu. Vậy thì tôi sẽ làm thay ông.

Norz trả lời rằng ông đang rình cơ hội tốt. Solken nhìn ông và nói:

- Không có cơ hội tốt đâu, Norz tội nghiệp à. Liệu có một cơ hội tốt để kết liễu đời con trai mình?

☆☆☆

Nils Amen không thể vui mừng hơn.

Nhiệm vụ tiếp cận Elisha của cậu đang tiến triển rất tốt. Léo Blue có vẻ hoàn toàn tin tưởng cậu. Và Tobie cũng rất mừng rỡ vì điều đó.

Mọi thứ đang diễn ra hoàn hảo.

Nhưng vẫn còn một thứ khác. Một sự kiện đã làm ông chủ trẻ của hội tiều phu xốn xang. Cậu mất bình tĩnh vì nó. Như thể bỗng nhiên Đại Thụ cắm đầu xuống đất, rồi nhảy nhót bằng các cành cây.

Đối với Nils, thế giới đã thay đổi kể từ khi Maï Asseldor xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện...

Suốt cả mùa đông, Nils chỉ gặp cô gái mỗi lần một tuần khi cậu đến tìm Tobie ở ngôi nhà nằm sâu trong rừng.

- Anh đến gặp Tobie à, anh Amen?

Nils không dám nói là không. Thực tình, cậu đến chủ yếu để gặp Maï. Cậu ngắm cô gái trẻ tắm cho cháu gái trong chiếc chậu nhỏ. Cô đổ những gáo nước ấm lên đầu Tuyết, còn Tuyết làm nước bắn tung tóe khắp nơi.

Tay áo Maï xắn hếch lên, tạp dề bó sát eo cô. Giữa những gáo nước ấm, Tuyết rùng mình trong tay Maï. Trước một bức họa nhẹ nhàng như thế, Nils thấy mình thật vụng về. Cậu luôn mồm hỏi tuổi của Tuyết. Và Maï trả lời:

- Ba tuổi. Như tuần trước thôi.

- À đúng rồi... Trông cô bé nhỏ hơn tuổi.

- Tobie ở chái nhà bên kia.

- À...

Nhưng Nils không đi, cậu tiến về phía cửa sổ và bình phẩm về thời tiết. Maï kín đáo cười sau làn hơi nước. Cô không hiểu tại sao một chàng trai quan trọng như cậu lại có thể rụt rè đến thế. Anh ấy quản lý cả một nghìn tiều phu và những khu rừng mênh mông, vậy mà anh ấy lại đỏ mặt mỗi khi nói... Anh ấy, một vị thủ lĩnh! Maï rất nhạy cảm với thái độ ngượng ngùng này. Bàn tay cô chầm chậm xoa tóc Tuyết. Cô nói:

- Đúng là trời lạnh từ tối hôm qu

- Tôi mang chăn đến cho cô nhé, Nils nói.

Thỉnh thoảng, cậu mạnh dạn đề xuất được múc nước từ cái nồi to ra. Cậu sợ không giữ được can đảm nếu chạm vào những ngón tay của Maï khi đặt chiếc gáo vào tay cô. Vì thế, cậu đặt chiếc gáo bên cạnh Maï, dưới đất.

Cuối cùng, khi Nils đi rồi, Maï cảm thấy như vai mình mềm đi một chút. Cô bắt đầu kỳ bụng cho Tuyết bằng chiếc khăn màu xanh. Còn Tuyết vừa nhìn săm soi vào mắt Maï vừa nhoẻn miệng cười. Cô bé không rời mắt khỏi dì mình cho đến khi Maï cuốn cả người cô trong chiếc khăn và thọc lét cô, miệng nói:

- Cái gì cũng biết, đồ cún con! Cái gì cũng biết thế!

Đúng, cún con biết tất. Sau trận cười nghiêng ngả, Tuyết đặt ngón trỏ lên môi và nói "suỵt". Nghịch ngợm, Maï cũng làm một động tác như thế và cô mơ ước một ngày nào đó, có một bí mật thật sự để giấu kín.

☆☆☆

Nils kể cho Tobie nghe những lần gặp gỡ giữa cậu và Elisha. Không có nhiều thứ để kể.

- Hôm nay, tớ đã bắt gặp ánh mắt cô ấy. Một thoáng chốc, cô ấy động đậy bàn tay.

Lần nào cậu cũng nhắc lại:

- Tớ chắc là cô ấy hiểu cậu đứng đằng sau tớ.

Tobie chỉ có một nỗi lo duy nhất.

- Léo. Liệu Léo có nghi ngờ gì không?

- Không. Hắn có vẻ hài lòng về tớ. Ngay cả Arbaïan cũng thỉnh thoảng cười với tớ.

Tobie im lặng. Cậu rất nghi ngờ Léo Blue.

- Léo không bao giờ hài lòng về ai cả. Nếu hắn hài lòng, chắc là để chuẩn bị một âm mưu đen tối. Tớ biết Léo mà. Hắn đã từng là bạn thân nhất của tớ...

Rồi Tobie chìa ngón tay về phía nils.

- Ngày hắn ôm cậu, rất có thể là vì hắn đã biết tất cả. Đến ngày đó, cậu hãy trốn đi! Trốn đi! Đừng ở lại dù chỉ một giây trong tổ chim.

Nils mỉm cười.

- Tớ sẽ lưu ý, Tobie ạ. Nhưng hiện giờ, mọi việc đang tiến triển tốt đẹp. Có thể Léo đang thay đổi.

- Hắn chẳng thay đổi để làm gì, Tobie nhắc nhở Nils.

- Hắn yêu Elisha. Hắn thay đổi vì cô ấy, Nils thì thầm rồi lại cảm thấy tiếc vì đã nói ra điều ấy.

Tobie quay ngoắt và bước đi.

☆☆☆

Đúng lúc này, trong quả trứng Nam, một con dao găm sáng loáng cắm phập vào chiếc nệm, chỉ cách khuôn mặt đang say ngủ của Elisha Lee vài xăng-ti-mét. Cô mở choàng mắt và lăn ra khỏi giường.

Cô ngồi rất lâu bên vách quả trứng, thở hổn hển.

Tin xấu, đó là người ta vừa định sát hại cô. Nhưng cũng có tin tốt lành. Đó là cô có thể giữ lại con dao găm này. Có vũ khí trong tay, có thể cô sẽ trốn thoát. Nếu cô còn sống sót đến lúc đó.

Elisha bắt đầu bò ngửa. Chắc chắn con dao được phi xuống từ đỉnh quả trứng. Canh chừng hướng này, có thể cô sẽ tránh được những vụ tấn công khác.

Tay và chân bám đất, cô tiến về phần giữa của quả trứng như một con nhện. Elisha thăm dò từng thay đổi nhỏ nhất của ánh sáng. Thỉnh thoảng cô ngoảnh đầu liếc mắt sang con dao sáng loáng trong bóng tối.

Cuối cùng, cô cũng đến nệm rơm. Không rời mắt khỏi cái lỗ thẳng đứng trên đầu mình, Elisha quàng tay sang bên để chộp lấy vũ khí.

Cô lặp đi lặp lại động tác này nhiều lần, rồi cô quay đầu.

Con dao găm không còn ở đó nữa.

Cô nhảy ra đằng sau, chống tay chạm đất, lấy hết sức bật lại người để tiếp đất bằng chân, đứng thẳng, trong tư thế phòng thủ.

Ai đó đã lấy mất con dao. Chắc hẳn hắn còn ở đây, đang phục kích trong thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Tên sát nhân có thể nhảy lên người cô bất cứ lúc nào.

Một phút trôi qua. Trong quả trứng, mọi vật đều bất động.

Cô tiến lại gần chiếc nệm. Nhà ảo thuật nào lại có thể tước đi thứ vũ khí đó mà không cần lộ diện? Elisha nhìn thấy một tờ giấy vuông bị thủng mà trước đó cô không để ý đến. Có thể nó được gắn vào đầu con dao. Trên đó có viết vài từ. Cô để sát mắt và đọc chậm rãi.

☆☆☆

"Tôi là..."

☆☆☆

Một tia sáng vụt qua. Elisha nhìn lên lỗ mở của quả trứng. Cô chắc chắn đã nhìn thấy bóng đen đi qua đó.

Cô đọc lại dòng chữ.

☆☆☆

"Tôi là một người bạn của Nils Amen."

☆☆☆

Elisha đọc và viết rất kém. Cô đã tự học mà không cho Tobie biết vì cô chưa bao giờ thú nhận với cậu điểm yếu này của mình.

Isha Lee, mẹ cô, không biết đọc, cũng chẳng biết viết.

Elisha nhớ lại hồi Tobie cho cô xem một cái lá hay một cuốn sổ, trên đó viết những câu dài. Đó luôn là nỗi đau khổ của cô. Sau một thời gian, cậu hỏi cô:

- Sao rồi?

Elisha không thể đọc được. Cô trả lời:

- Tớ không thực sự quan tâm lắm.

Cô tiếc khi phải nói điều đó vì mọi thứ đều khiến cô quan tâm.

Dần dần, cô học hỏi được một số bí quyết viết chữ. Một ông Pol Colleen nào đó là nhà thơ già trên Cành La đã dạy cô đọc và viết.

Minh chứng cho tài năng của Colleen là ông đã nhanh chóng đào tạo được học trò của mình với một tờ giấy nhỏ viết rằng: "Nếu cháu có thể đọc được những từ này, tức là cháu không còn cần đến ta nữa. Vĩnh biệt."

Nhưng giờ đây, Elisha vẫn cảm thấy vụng về và không mấy tự tin. Vì vậy, cô đọc lại đến lần thứ ba dòng chữ viết trên tờ giấy rồi mới thật sự mừng rỡ.

Hóa ra người ta không tìm cách giết cô. Mà ngược lại, người ta muốn giúp đỡ cô. Bóng đen là đồng minh của Nils và Tobie.

Họ đang tổ chức giải thoát cô. Có thể cả bóng đen này nữa... Elisha nghĩ đến khuôn mặt của Tobie...

Đây là lần đầu tiên từ nhiều năm nay, cô cất lời thỉnh cầu. Cô rũ bỏ tất cả vẻ bề ngoài dữ dằn và thì thầm trong sự tĩnh lặng của căn phòng:

- Hãy giúp tôi với. Hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì bây giờ.

Bóng đen dường như chỉ đợi nghe xong những từ này rồi biến mất.

Cô đổ xuống tấm nệm. Cô sẽ làm tất cả những gì người ta bảo. Cô không còn cô đơn nữa.

Cô nhấc tay lên. Có một mảng ươn ướt trên bề mặt cái nệm, gần khuôn mặt cô. Cô cười. Cô đã hiểu ra bí ẩn của con dao găm. Đêm tháng Ba hãy còn rất lạnh. Tờ giấy được gắn vào một con dao bằng băng. Không khí ấm cúng của căn phòng đã làm nó tan ra.

☆☆☆

Cách đó không xa, bóng đen đang trườn dưới chiếc cầu nhỏ, cách mặt mấy tên lính ồn ào, rồi đẩy cửa quả trứng Đông. Léo Blue bước qua cửa, vào căn phòng đầy ánh sáng, đang chuẩn bị cởi bỏ áo choàng đen ra thì Arbaïan đi vào.

- Cậu cho gọi tôi.

Léo nhìn người cố vấn của mình. Hắn nói với ông:

- Có thể ông đúng.

- Sao cơ?

- Về Nils Amen, có thể ông có lý. Hắn không về phe chúng ta.

Arbaïan đặt tay lên bao đựng ngòi ong của mình.

- Cậu nên biết rằng tôi không hề vui mừng về điều này, Arbaïan nói. Tôi thích là mình đã lầm.

Léo Blue không còn nghi ngờ gì nữa. Cả mùa đông, hắn đã lắng nghe những từ ngữ bí ẩn mà Nils nói với Elisha, nhưng hắn thiếu bằng chứng.

Sau mấy tháng, hắn nảy ra một sáng kiến. Bằng cách biến bóng đen thành của Nils, hắn sẽ có bằng chứng. Nếu Elisha thỉnh cầu hắn giúp đỡ thì đích thị Nils là kẻ thù.

- Lần tới Nils Amen đến đây, Léo Blue điên tiết tuyên bố, tôi muốn hắn không toàn thây bước ra khỏi tổ chim này.

Arbaïan chào và đi khuất.

☆☆☆

Nils tội nghiệp, nhịp đập con tim còn đang rộn rã theo giọng nói của Maï, cô vừa nói với cậu "sớm gặp lại nhé". Nils tội nghiệp đang trên đường trở về nhà mà nào biết có ít nhất hai cổng chết đang treo lơ lửng trên đầu mình.

☆☆☆