← Quay lại trang sách

Chương 16 CÔ DÂU TRONG CHIẾC VÁY CƯỚI MÀU XANH

Bên ngoài có một người đàn ông đi cùng con gái. Hắn muốn nói chuyện với cậu.

Arbaïan biết đây không phải lúc đến làm phiền Léo Blue. Nhưng ông cũng đoán rằng không nên làm phật ý những người khách quan trọng này, những người thân của Jo Mitch.

- Để họ ở ngoài, Léo nói.

- Đó là một bậc thầy nuôi sâu. Chúng ta luôn có lợi khi nghe hắn nói.

- Hắn yêu cầu gì?

- Hắn muốn đề nghị được giúp đỡ cậu.

- Giúp đỡ...

Léo khẽ bật cười. Hắn nằm dài trên chiếc võng treo trong bóng tối. Hắn hầu như không rời quả trứng từ ba hôm nay. Vụ Nils Amen nhấn chìm hắn trong trạng thái điên loạn và tuyệt vọng. Hắn đã tin tưởng Nils. Hắn đã để Nils được gần Elisha. Vậy mà Nils lại chơi hắn.

- Tôi sẽ cho họ vào, Arbaïan cả gan nói. Tôi sẽ giải thích cho họ hiểu là cậu có rất ít thời gian.

Léo không trả lời. Đó là cách hắn đồng ý. Hắn lại chìm trong suy nghĩ.

Một lúc sau, Arbaïan dẫn hai người khách khá kỳ lạ vào quả trứng phía Đông.

☆☆☆

Người cha là một gã đàn ông khỏe mạnh, tròn trĩnh, mặc chiếc áo sơ mi có khăn trước ngực thời xưa. Lão có mái tóc dầu, hất ngược ra đằng sau bằng bột ruồi óng ánh xanh. Đi đôi giày trắng đánh véc-ni, lão th mặt bằng một chiếc khăn mùi xoa to có chấm tròn. Nhìn lão, người ta ngờ đó là một trong những tay nuôi đom đóm nhanh chóng phát tài kể từ khi lửa bị cấm sử dụng ở xứ Ngọn Cây.

Con gái lão trông thật khó coi. Lão hào nhoáng bao nhiêu thì con gái lão trông chán đời bấy nhiêu. Đó là một thứ giẻ chùi chân còn trẻ, khoảng mười bốn tuổi, mặc váy có trang trí vài chiếc nơ, một ít ruy-băng và đăng-ten. Khuôn mặt cô nàng hoàn toàn vô cảm.

- Thưa ngài, người khách vừa nói vừa đoán chắc Léo Blue đang ở trong bóng tối. Tôi đến báo cho ngài một tin tốt lành.

Léo chầm chậm ngồi dậy. Lúc này hắn đang thiếu tin tốt lành.

- Xin ngài bỏ qua cho sự đường đột này của tôi, người đàn ông đi đôi giày trắng thì thào, nhưng tôi biết ngài đang có một số mắc mớ về tình cảm.

Lần này, suýt nữa Léo rơi từ trên võng xuống. Không ai dám đề cập với hắn chủ đề này.

- Ngài Blue, tôi ở đây để giải quyết dứt điểm mọi buồn phiền của ngài.

Léo cố gắng xua đuổi ra khỏi đầu ý muốn bóp cổ cái lão khờ khạo này.

- Nếu ngài nghe theo lời khuyên của tôi thì ngài nên làm đám cưới vào ngày mai. Ngài đang ở trong tình thế nực cười. Cả vùng này người ta đang cười nhạo ngài...

Léo bật xuống.

- Có một giải pháp hoàn toàn đơn giản, vị khách tiếp tục một cách bình tĩnh. Tôi sẽ cho ngài xem ngay đây...

Arbaïan lắng nghe, bất động bên cửa. Ông biết rằng chuyện này sẽ có kết cục tồi. Ông nhìn thấy điều đó trong mắt Léo Blue.

- Giải pháp đây ạ, người đàn ông nói. Hãy cưới con gái tôi, Bernique.

Bernique tội nghiệp, bởi đó quả thật là một Bernique khó quên, định cúi đầu chào, nhưng gót giày phải dẫm lên cái nơ của giày trái. Cô ngã oạch trên đất mà không kêu ca gì. Gus Alzan lao về phía cô.

- Bernichou, con gái bé bỏng...

Lão định cầm cổ áo đỡ cô dậy, nhưng cô lại ngã. Cảnh tượng giống như lão đang phủi bụi bằng giẻ lau nhà.

Trong vài năm, Bernique đáng sợ đã thay đổi. Người vốn từng đập chết biết bao tù binh của nhà tù tầm gửi Tomble, người vốn từng cắn mũi những ai nghiêng người định ôm mình, người mà cả cuộc đời thích nhai móng chân cất trong túi, con người ấy, Bernique đáng sợ ngày ấy nay đã trở thành một kẻ đờ đẫn như ngựa non. Bố cô lúc nào cũng tiếc nuối Bernique của ngày xưa.

Sau vụ hỏa hoạn xảy ra ở Tomble, Gus Alzan đã từ giã nhà tù nơi lão quản lý để dành thời gian nuôi đom đóm. Lão đã trở thành chủ nuôi sâu ở xứ Ngọn Cây và luôn mang trong mình duy nhất nỗi ám ảnh: gả cô con gái cho một người đáng kính.

Gus có trong tay hàng chục nhân công chuyên nuôi đom đóm, loại sâu phát sáng của lão. Người tự ứng cử duy nhất để cưới con gái lão là một trong số đám công nhân đó. Gã tên là Toni Sireno. Đó là tên trợ lý đã phản bội Sim Lolness. Ban đầu, gã làm việc cho Jo Mitch nhưng rồi bị sa thải vì không thể khiến giáo sư tiết lộ bí mật Balaïna. Sau đó, hắn được nhà Alzan Ánh sáng tuyển dụng.

Ngay cái nhìn đầu tiên, thật khó để không lóa mắt trước những con sâu này. Trứng, ấu trùng, sâu trưởng thành, đom đóm, tất cả đều sáng. Bước vào một cái kho nóng sáng, người xem không khỏi kêu lên trầm trồ. Nhưng rồi những tiếng kêu này cũng nhanh chóng trở thành những tiếng kêu khiếp sợ.

Lũ sâu phát sáng dùng nọc độc làm tê liệt con mồi. Đám thợ nuôi sâu thường xuyên bị trúng độc. Họ cứ suy kiệt dần dần.

Tobi Sireno trở thành cái bóng của chính mình, cũng yếu ớt, uể oải chẳng khác gì Bernique. Còn Bernique thì từng vần vò quá đáng đám đom đóm. Đính ước của họ chỉ kéo dài một ngày rưỡi.

- Thế nào ạ? Gus Alzan hỏi.

Léo không trả lời. Gus dằn giọng nài nỉ:

- Ngài đừng tự giam mình trong tình cảnh này chỉ vì ba tên người Trụi và một con bé trọc đầu!

Gus phì cười. Mấy tháng nay, từ khi nghe nói về nỗi bất hạnh của Léo, cụm từ: ba tên người Trụi và một con bé trọc đầu đã đi vào ngôn ngữ dân dã. Quả thật, đó là những mối bận tâm duy nhất của Léo Blue.

Léo tiến lại gần Gus Alzan. Cơ thể Léo bất động, nhưng đầu hắn lại lắc sang trái, sang phải như thể hắn đang phải xua tan sự căng thẳng dâng lên trong mình. Cuối cùng, hắn thì thầm điều gì đó vào tai Gus.

- Sao cơ? Tôi không nghe thấy! Gus hỏi, lão sung sướng trước sự thân thiện này.

Mắt nhắm nghiền, Léo nhắc lại câu nói của hắn vào tai Gus. Lão ta nhoẻn miệng cười. Lão cứ đinh ninh nghe thấy từ ảm ơn".

- Là lẽ đương nhiên thôi. Rất vui đã làm ngài hài lòng.

- Tôi nói là: "Hãy cút khỏi đây."

Sửng sốt, Gus thả con gái ra. Cô này từ nãy đến giờ cứ nghiêng rạp xuống mặt đất, trông thật nguy hiểm. Cô lại rơi bụp xuống như mớ rẻ rách.

Arbaïan lường trước được lúc ông chủ sắp phạm phải điều không thể chữa được. Jo Mitch là cha đỡ đầu của Bernique. Không nên để xảy ra va chạm. Arbaïan ra hiệu cảnh báo với Léo. Léo hít một hơi thật sâu, kiềm chế không húc đầu vào sau cổ Gus, hắn bước chậm chạp ra ngoài quả trứng.

Bernique tội nghiệp nhìn đôi bà chân húp híp của mình.

Gus Alzan, mồm há hốc, chỉ tay về phía cửa, nơi Léo vừa khuất dạng.

- Hắn đi đâu nhỉ? Gus hỏi.

- Xúc động đấy mà, Arbaïan giải thích. Xúc động đấy mà... Ngài Blue bất ngờ trước lời đề nghị của ông. Hãy để cho ngài thêm thời gian...

- Ông cho là thế à?

- Tôi sẽ báo tin cho ông.

- Con gái tôi đã làm hắn xúc động à?

- Rất xúc động.

- Hắn đổ chứ? Gus hỏi, nháy mắt đồng tình.

- Muốn đổ thì đổ, ông Alzan ạ. Tôi xin tiễn ông.

Gus nắm lấy tay con gái.

- Đi, đồ giẻ lau của bố.

Lão kéo cô đến tận cửa, chào Arbaïan và va phải một người đang vội vã đi vào.

Người vừa xuất hiện xin lỗi một cách nhạt nhẽo.

Gus giương to đôi mắt.

- Củ Khoai?

Củ Khoai đứng im. Hắn thậm chí không nói nên lời. Người duy nhất mà hắn tự nhủ không gặp lại nữa đang đứng trước mặt hắn. Gus Alzan quay về phía Arbaïan.

- Đừng có nói với tôi là ông tin cái thằng lưu manh này, Gus Alzan nói...

Sự xuất hiện của Củ Khoai trong nhà tù Tomble, những lời khuyên đầy tính giáo huấn của hắn dành cho con bé Bernique, tất cả những ký ức này gợi lại một giai đoạn kinh khủng trong cuộc sống nhà Alzan. Kể từ những rủi ro đó trở đi, Bernique không bao giờ còn là Bernique nữa.

- Ông có chuyện phải làm với thằng bất lương nhất trần đời này đấy, Gus vừa nói vừa chỉ tay vào Củ Khoai. Đừng có tin những lời có cánh của hắn. Tôi báo cho ông biết, nếu con bé nhà tôi phải lấy chồng và dọn đến ở trong quả trứng này, tôi không muốn sự có mặt của thằng vô lại này ở đây.

Gus nện gót giày, vừa đi lão vừa kéo dây váy của Bernique.

☆☆☆

Arbaïan đưa mắt dò hỏi tên lính. Củ Khoai không thể trả lời. Mặt hắn đỏ lựng, miệng thì ấp úng.

- Tôi... Tôi hứa với ông rằng... Tôi không hiểu lão ám chỉ điều gì...

Arbaïan đặt tay lên vai hắn và nói bằng một giọng đầy khoan dung:

- Tất nhiên. Tôi cũng chẳng quan tâm những gì người đàn ông này nói, Củ Khoai thân mến ạ.

Củ Khoai bắt đầu thở.

- Cảm ơn, tôi sợ rằng...

- Anh phục vụ rất tốt, Arbaïan ngắt lời. Anh đã canh cô gái bị bắt với sự cẩn thận tuyệt đối. Nhưng có một điều mà tôi học được từ anh...

- À?

- Anh luôn nói: "Con người không bao giờ quá thận trọng". Và anh hoàn toàn có lý.

Củ Khoai vừa chào vừa cười.

- Ông quá độ lượng với tôi, ông Arbaïan.

Lao động của hắn cuối cùng cũng được công nhận. Hắn khóc. Hắn bước về phía chiếc cầu nhỏ. Arbaïan nói tiếp:

- Vì con người không bao giờ quá thận trọng... nên tôi đề nghị anh rời tổ chim này trước tối ngày mai.

Củ Khoai sững lại. Hắn không quay đầu. Hắn chỉ còn nước nhảy xuống vực.

☆☆☆

Elisha không nghe thấy Củ Khoai đi vào. Cô đang ngồi bệt. Cô cầm trong tay thông điệp nhận được. Bóng đen đã gửi cho cô trên mũi dao găm bằng băng thứ hai.

☆☆☆

"Hãy đồng ý Léo."

☆☆☆

Đó là tất cả nội dung của thông điệp đó.

☆☆☆

"Hãy đồng ý Léo."

☆☆☆

Và những từ này đã nhấn cô vào một nỗi buồn sâu thẳm. Cần phải dùng cách đó để tìm lại được tự do ư? Tất nhiên, cô đã nghĩ đến giải pháp đó từ lâu rồi. Nhượng bộ Léo, kết hôn với hắn, rồi bỏ trốn, ra đi, không bao giờ trở lại nữa.

Lòng tự trọng luôn loại bỏ ý định này ra khỏi đầu cô.

- À... nhà ngươi à..., cô nói, cổ họng nghẹn đắng.

- Vâng, Củ Khoai trả lời. Tôi đến để nói lời vĩnh biệt cô.

- Ngươi đi...

Củ Khoai không tài nào trả lời được. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình lại gắn bó với cô bé này đến thế. Hắn lấy tay áo quệt mắt.

- Khi nào ngươi đi? Elisha nhẹ nhàng hỏi.

- Ngày mai.

Hai người lặng đi một lúc lâu. Củ Khoai sụt sịt. Elisha cuộn tròn mẩu giấy trong tay. Ánh sáng lờ mờ và buồn tẻ.

- Chẳng công bằng gì cả, Củ Khoai nói.

Nữ tù nhân và viên cai ngục giống như hai cành cây già đang vĩnh biệt nhau.

Elisha gọi bằng một giọng yếu ớt:

- Củ Khoai...

Hắn bước về phía cô.

- Ta có thể nhờ nhà người lần cuối được không?

☆☆☆

Tin đồn ngự trên cái tổ tựa như một đàn chim bay đến.

- Không...

- Có chứ!

- Không...

- Người ta vừa nói với tôi mà!

- Cô ấy á?

- Ừ, cô ấy.

- Với hắn á?

Đó là một tin thật sự bất ngờ và người dân xứ Ngọn Cây cứ nhắc đi nhắc lại để chắc mẩm rằng điều đó là sự thật.

- Không.

- Nhưng tôi nói mà!

- Với hắn á?

Cô gái bị bắt đã nhượng bộ. Elisha sẽ kết hôn với Léo Blue.

Chỉ trong có vài giờ mà ai ai cũng náo nức bắt tay vào chuẩn bị. Lễ cưới sẽ diễn ra vào sáng mai, 15 tháng Ba. Cần phải triển khai nhanh. Người ta quá sợ cô dâu thay đổi ý kiến.

Cô gái đề nghị được mặc áo cưới màu xanh lam, đúng truyền thống của Đại Thụ.

- Còn lại, ông cứ làm những gì ông muốn, cô nói với Arbaïan.

Arbaïan quyết định tổ chức long trọng sự kiện này. Cùng ngày, ông khởi động chiến dịch quy hoạch quả trứng thứ ba từng là một vựa lá.

Ông cho sơn lại bên trong bằng bột màu vàng óng. Ông treo một cái đèn chùm khổng lồ, lấp lánh khoảng chục con sâu phát sáng. Cuối cùng, ông mời khách đến dự vào ngày mai. Arbaïan chịu trách nhiệm thuyết phục người thợ làm nến vĩ đại cử hành buổi lễ này.

Người thợ làm nến vẫn còn thù Elisha vì cô đã có một số hành vi xấu với ông. Nhưng cuối cùng ông cũng chấp nhận vì hiểu rằng người ta sẽ không chần chừ tước bỏ chức vụ của ông nếu ông từ chối.

Người duy nhất không hòa vào không khí nô nức chuẩn bị tên là Léo Blue. Hắn không rời khỏi căn phòng của mình, hắn đung đưa nỗi buồn theo nhịp võng. Đơn giản là vì tin lớn này làm hắn sợ hơn một chút. Arbaïan nhìn Léo chìm sâu trong im lặng. Ông không hiểu nổi tại sao lại có thái độ ủ rũ này ngay trước khi diễn ra một ngày thật đẹp.

Nhưng Léo Blue biết. Hắn biết tại sao cuối cùng Elisha lại chấp nhận.

Sau chuyến viếng thăm của Bernique và Gus, Léo vội vã đi đến quả trứng của Elisha. Hắn trèo lên đỉnh trứng. Và, lợi dụng lòng tin của cô gái, hắn đã khuyên cô nêný. Một thông điệp đơn giản ở đầu mũi dao găm bằng băng.

Elisha đã làm theo lời khuyên của bóng đen. Và bóng đen, chính là hắn, Léo Blue.

Léo biết cô ấy chỉ mong đợi tự do. Không có một chút tình yêu nào trong hai tiếng "đồng ý" của cô.

Elisha luồn từ "đồng ý" này vào khe hở của nơi giam cô, để giữ nó luôn mở và để bay lên.

Lòng Léo nặng trĩu vì nhục nhã. Hắn hành động cách này để tìm lại một chút kiêu hãnh trước dân chúng và trước bản thân hắn. Gus Alzan đã nói rằng người ta đang cười nhạo hắn. Léo không chịu đựng được điều đó. Đời hắn là một cuộc đấu tranh để cứu lấy danh dự của hắn và của bố hắn.

Đám cưới này chỉ thật vẻ bề ngoài. Léo biết rằng hắn sẽ phải giam giữ vợ hắn đến lúc chết. Thậm chí, hắn còn bí mật ra lệnh cho Arbaïan huy động tất cả lực lượng lính canh của tổ chim đứng gác xung quanh quả trứng thứ ba phòng trường hợp Elisha có ý định bỏ trốn trong buổi lễ.

☆☆☆

Đêm đến. Elisha nghe thấy tiếng ồn của các hoạt động chuẩn bị. Người ta đang gia cố lại cây cầu nhỏ nối liền mấy quả trứng. Mấy ngày trước khi xuân về, tuyết vẫn còn rơi. Đám người đang í ới gọi nhau.

Elisha nhìn tấm voan lớn màu xanh đang treo trên một cái dây phía trên đầu cô. Buổi tối, người ta đã mang nó đến cho cô, tấm voan mới được nhuộm. Tự tay cô đã giũ nó và bây giờ nó đang khô dần. Cô uống một bát nước nóng và lắng nghe tuyết đang trượt trên quả trứng.

Tại sao có sự thanh thản này, sự thanh thản dường như gột sạch những nét ưu tư của cô? Tóc cô bây giờ đã lờm xờm chấm mắt. Cô buộc hai sợi ruy-băng trông giống những bím tóc xõa vào cổ.

Cô tin chắc sẽ được tự do vào ngày mai.

☆☆☆

Mọi thứ bắt đầu như một đám cưới đẹp nhất thế kỷ. Tấm voan của cô dâu thật lộng lẫy. Nó choàng lên toàn bộ cơ thể cô. Cô bước ra quả trứng, một mình. Hàng chục tên lính đứng thành hàng rào danh dự. Cô đi giữa chúng, trên lớp tuyết mới được dọn quang. Người ta nhìn thấy cứ một chốc, sự run rẩy xúc động lại lan tỏa trên chiếc váy xanh.

Quả trứng chật kín khách mời. Đó là những người tội nghiệp từ các khu nhà ở Ngọn Cây mà Arbaïan triệu tập đến. Lúc này, để được một bát súp chán ngắt, hàng trăm con người ấy sẵn sàng nói "hoan hô!" khi được lệnhà đàn ông, phụ nữ, trẻ em với ánh mắt buồn bã, được thả ra từ những cành cây mọt nơi họ sống chen chúc. Họ choáng ngợp trước vẻ đẹp của đèn chùm và của thân hình Léo Blue đang đứng giữa họ.

Hắn đứng, như một kẻ miên hành, trong bộ vest bằng da ong bầu u tối của mình.

Tận đáy lòng mình, Léo biết sẽ chẳng thể vui nổi trong cái này trọng đại này. Tất cả đều là giả tạo. Thậm chí cả những vị khách mời. Tuy nhiên, Elisha sẽ phải cầm tay hắn. Hắn sẽ run lắm. Hắn chưa bao giờ được chạm vào làn da của cô. Có thể cô gái trẻ này không tồn tại thực sự. Có thể những ngón tay của hắn sẽ xuyên qua người cô khi muốn đặt tay lên vai cô...

Léo không còn hy vọng thuần hóa bóng ma này nữa. Hắn chỉ có một mục đích duy nhất, đó là giữ cô bên mình. Một ngày nào đó cô sẽ yêu hắn? Hắn thật sự không tin vào điều đó nữa.

Người làm nến đi qua đám đông để đến đón cô dâu ở cửa. Ông chào cô từ xa với một cái nhăn mặt. Ông đi trước và dẫn cô đi qua mọi người rồi tiến về phía Léo Blue.

Đối với Léo, cả buổi lễ diễn ra trong một lớp sương mù dày đặc. Hắn không nghe thấy người làm nến thì thầm gì cả. Người làm nến hươ một bó hương mùi hạt tiêu lên. Những từ ngữ trở nên méo mó khi lọt vào đầu Léo. Hắn không thể tin rằng cuối cùng cô ấy cũng đang ở đây. Đã lâu lắm rồi.

- Léo Blue, ngài có muốn lấy Elisha làm vợ không?

☆☆☆

Tiếng người thợ làm nến cứ vo vo. Léo không trả lời. Đứng từ xa, ở hàng cuối cùng, Arbaïan không rời mắt khỏi ông chủ. Ông cảm thấy có điều gì đó đang xảy ra. Sự xúc động, có thể lắm...

Nhưng đó không phải là sự xúc động, đó là sự mất tập trung cao độ. Một mối nghi ngờ quá lớn. Léo nhìn chằm chằm vào hình dáng cô dâu đang đứng bên cạnh hắn. Hắn chẳng cảm thấy gì cả.

Người làm nến ho một tiếng.

- Léo Blue, ngài có muốn lấy Elisha...

Đám đông cả gan rì rầm vì ngạc nhiên. Léo Blue vẫn không phản ứng gì.

- Ngài Blue? Ngài Blue? người điều hành tiệc cưới hỏi.

Đột nhiên, Léo tiến một bước lại gần Elisha. Hắn thô bạo gạt người làm nến, chộp lấy một đầu voan của cô dâu rồi giật phắt ra. Công chúng không khỏi

Đó là Củ Khoai.

☆☆☆

Elisha đang chân trần chạy giữa cơ man nào là lông chim trắng muốt.

Cô chuyền từ cành này sang cành khác. Tay cô giơ cao như đôi cánh mỗi khi cô bay lên không trung. Elisha cảm thấy như đang say tự do.

Cô rời quả trứng phía Nam ngay sau khi cô dâu giả trang trọng bước ra. Không còn ai trên lối vào tổ chim. Tất cả mọi người đang dự đám cưới. Cô chạy về phía cánh rừng trắng.

Khi bóng đen đề nghị cô nên nhận lời Léo, ngay lập tức cô biết rằng lời khuyên này không thể đến từ một người bạn. Nhưng cô quyết định tận dụng cơ hội này.

Elisha vô cùng cảm phục trước lòng dũng cảm của Củ Khoai. Hắn nói với cô:

- Tôi chẳng còn gì để mất. Ngày mai tôi cũng sẽ chết thôi.

Hắn hơi đỏ mặt, mắt cụp xuống, hắn nói thêm:

- Với lại tôi cũng luôn mơ về một đám cưới linh đình.

Quả thực, khi cô khoác cho hắn tấm voan của cô, Củ Khoai chẳng có vẻ gì của một người đàn ông bất hạnh. Hắn gần như rất tĩnh tâm. Hắn chỉ hỏi cô là liệu hắn có thể mang đôi giày păng-túp vào chân được không.

- Tôi muốn chết trong đôi giày păng-túp của mình, hắn nói thẳng tưng như một người đàn ông dũng cảm.

Elisha, vừa nhảy từ thung lũng này sang thung lũng khác của tổ chim, cô vừa hình dung lại khuôn mặt bạn mình, khi hắn phủ tấm voan xuống.

Đúng lúc hình ảnh trở lại trong tâm trí, cô phát hiện hai dáng người đang tiến về phía cô ở chỗ quẹo của con đường.

Cô nhảy sang bên cạnh và nấp đằng sau một bụi lông trắng.

☆☆☆

Elisha sửng sốt vì những gì cô nhìn thấy. Có một cô dâu giống y chang cô dâu đang ở trong quả trứng phía Bắc. Đằng sau cô dâu đó là một người đàn ông mà Elisha nhận ra ngay lập tức. Gus Alzan.

- Nhanh lên, Bernichou. Chồng con đang đợi đấy.

Cô dâu tên là Bernique.

Khi biết tin Léo Blue s tổ chức đám cưới, Gus Alzan tin chắc rằng con gái lão là vợ chưa cưới của Léo Blue. Lão tự hào dẫn con gái tới nơi diễn ra buổi lễ.

Lão khuyên bảo cô con gái lần cuối cùng.

- Con chỉ cần nói "có" thôi nhé.

- Có, Bernique lặp lại một cách máy móc.

- Không phải bây giờ, con biết đấy. Chúng ta đã ôn lại rồi nhé. Khi người ta hỏi con về đám cưới, con nói "có" nhé.

- Có.

- Không phải bây giờ, không.

- Không, Bernique nhắc lại.

- Không! Đừng có nói không!

- Không.

- Có chứ!

- Không.

Elisha đợi họ đi khuất rồi mới tiếp tục lên đường.

Tất nhiên, Bernique tội nghiệp chẳng được ai chờ đợi cả. Nhưng sai lầm đáng buồn này của Gus Alzan đã cho Elisha thêm nhiều thời gian quý báu. Một lúc sau, khi những người đầu tiên đi lùng sục cô gái bỏ trốn tìm thấy cô dâu trẻ đang lạc trong rừng trắng này, đương nhiên họ cứ nghĩ đó là Elisha. Họ không ngần ngại chộp lấy cô mặc cho người cha kêu la.

Ba hay bốn tên lính bất hạnh hoan hỉ giao Bernique cho Léo Blue. Họ chợt nhận ra ngay trong ánh mắt ông chủ một thông điệp, rằng họ sẽ phải hối tiếc vì sự nhầm lẫn này.

☆☆☆

Elisha nhìn cái hốc đen đang mở ra trước mắt cô. Củ Khoai khuyên cô cứ trườn vào đó. Ở cửa rừng trắng, tổ chim được bao quanh bởi những cọng rơm dài tạo thành đường hầm. Đường hầm bằng rơm này sẽ dẫn cô về phía các cành cây.

Cô lao theo trườn dốc.

Người ngửa ra phía sau, tay bó quanh đầu gối, cô lao xuống bên trong đường hầm với tốc độ lớn.

Cuối cùng, cô cũng thoát...

Cuối cùng, cô cũng thôi không phải đấu tranh hay kháng cự.

Có thể, hạnh phúc nằm ở cuối cái hành lang dài vàng óng

Mặc dù tha thiết hy vọng được gặp lại Tobie, một ngày nào đó, còn sống, Elisha vẫn nghĩ tới vòng tay mẹ đầu tiên.

☆☆☆