← Quay lại trang sách

Chương 18 CÔ GÁI BỎ TRỐN

Elisha có cảm giác một cơn gió lành đang bám lấy lưng cô và đẩy cô đi qua các cành cây của Đại Thụ. Cú trượt dài trong hành lang bằng rơm đã đưa cô đến một nhánh cây xơ xác trên Ngọn Cây. Rất nhanh chóng, cô đã đến được khu rừng địa y.

Mùa xuân bắt đầu đến. Nhưng cái rét và tuyết trắng vẫn cố nán lại. Elisha không dừng bước.

Cô bắt gặp những dáng người lang thang. Họ không để ý đến cô. Cô đi loanh quanh một vài nơi, cảnh vật buồn bã, bề ngoài có vẻ hẻo lánh. Nhưng ở những nơi đó, cô nhận thấy nhiều gia đình trốn trong những vết nứt vỏ cây đang nhìn cô đi qua. Cô rảo bước, háo hức được thấy lại, ở phía dưới các cành cây, một chút thiên nhiên và một chút gì thuần khiết.

Cô chỉ cho phép mình dừng lại nghỉ một lần duy nhất để quan sát một con xâu tai đang trông giữ những quả trứng của mình. Đó chắc chắn là một con cái bởi vì phu quân của những cô nàng này không bao giờ xuất hiện vào mùa đông. Elisha hiểu rõ sự quan tâm chăm sóc mà con xâu tai này dành cho những đứa con của nó.

Có một mùa xuân, cô đã chứng kiến một ổ xâu tai lớn lên ở gần nhà cô, trên Cành La. Hàng ngày, Isha mang một ít đồ ăn cho cái gia đình bé nhỏ ấy. Cô con gái nhỏ của Isha bấu vào váy mẹ vì sợ những chiếc răng móc nguy hiểm của xâu tai.

Dần dần, Isha dạy con gái làm thế nào để không sợ. Bà truyền cho cô kiến thức của mình về thế giới. Một kiến thức giản đơn, được diễn đạt không bằng lời nói mà bằng những hành động hàng ngày. Elisha thì thích nghe mẹ nói hơn. Nhưng cô cũng hiểu niềm tin và sự âu yếm đã là những món quà đẹp nhất rồi.

Lúc này, Elisha muốn gặp lại mẹ. Vì thế, cô phải đến nơi cô đã để bà ở đó, trong trang trại Seldor, lối vào Cành La, chắc chắn Isha vẫn ở đấy cùng gia đình Asseldor.

Vì vậy, cô đã đi đường Cành La, cô chạy nhiều ngày, nhiều đêm. Cô biết rằngia, Tobie cũng đã trải qua hành trình dài này khi bố mẹ cậu rơi vào tay Jo Mitch. Cô cảm giác như mình đang lần theo dấu vết còn mới của cậu bé bỏ trốn này.

☆☆☆

Suốt mùa đông, Elisha sống bằng những chuyến viếng thăm của Nils Amen.

Lúc nào cũng chỉ một kiểu nghi lễ. Arbaïan bước vào quả trứng để thông báo rằng Nils đã đến.

- Khách của cô đây.

Arbaïan có vẻ hồ nghi. Ông không bao giờ để họ lại mà quên quẳng cái liếc xéo đầy ngờ vực về phía Nils. Ánh mắt này càng củng cố niềm tin mà Elisha dành cho chàng tiều phu trẻ tuổi.

Những phút đầu tiên, người khách tuôn ra một bài học giáo huấn ngắn mà Elisha chẳng quan tâm. Cậu nói về Léo Blue, về tính cương trực của hắn, về cuộc chiến dũng cảm của hắn chống lại người Trụi, tộc người đã sát hại cha hắn. Cậu nói:

- Tôi cũng thế, tôi đã từng nghĩ xấu về Léo trong một thời gian dài. Nhưng chỉ cần chìa tay cho anh ấy... Cô phải cho anh ấy cơ hội...

Lần nào cũng thế, Elisha chờ lúc Nils bắt đầu nói thứ ngôn ngữ bí mật. Thứ ngôn ngữ của kỷ niệm. Khoảnh khắc ấy đến thật nhẹ nhàng, đến nỗi người ta không kịp nhận ra...

- Lúc này, cô bị giam, cậu nêu ví dụ, cô cô đơn giữa mùa đông. Cô vẽ tất cả kỷ niệm của mình lên vách hang. Nhưng cô vẫn cô đơn. Ai đó sẽ đến tìm cô. Ai đó sẽ đào lớp băng bịt lối vào. Ai đó sẽ khiến cô nhảy múa trên cành cây bên bờ hồ mênh mông.

Nils thường nhắc đến hình ảnh hồ nước. Elisha ngỡ như đang nghe thấy giọng nói của Tobie. Cô nén lòng mình để không quay lại nhìn Nils. Cô vẫn quay lưng về phía cậu. Nhưng đằng sau đôi mắt nhắm nghiền của cô hiện lên hình dáng Tobie.

☆☆☆

Mệt mỏi, Elisha tiếp tục cuộc hành trình giữa đêm khuya phía trên cái hố của Jo Mitch. Cô biết mối nguy hiểm của khu vực này. Tuy nhiên, cô phải nhanh chân hơn những kẻ đang truy lùng cô. Elisha hy vọng đến trước bọn chúng, trước khi tin tức về cuộc tẩu thoát của cô lan rộng.

Cô không dám dừng chân.

Toàn thân cô rã rời. Bước chân cô mỗi lúc thêm loạng choạng. Cô cố gắng hết sức để tránh xa vùng này trước khi trời sáng. Lúc trời tờ mờ sáng, đầu cô bắt đầu quay cuồng, đầu gối cô khuỵu xuống và cô lăn vào một hốc vỏ cây.Cô ngất đi.

☆☆☆

Vài giờ sau, một tiếng giậm chân lạ lùng đánh thức cô dậy. Trời sáng rõ. Elisha chống khuỷu tay để xem xem ai đi qua con đường hẹp mà cô ngã xuống từ đó.

Đó là một đàn kiến dại.

Đàn kiến đi rất chậm. Chúng đang đẩy một vật to bằng cả đàn cộng lại.

Elisha nhận ra cái hộp đánh bẫy. Những người thợ săn thường dùng loại bẫy này để bắt rệp. Đó là một cái hộp to hình tròn. Người ta để mở nó và giấu trong rêu. Chiếc bẫy sẽ bất ngờ đóng hai đầu lại khi con vật bén mảng đến đó.

Lũ kiến chiếm lấy cái bẫy và con vật đang bị giam trong đấy. Chúng mang hộp bẫy về nhà để phá chốt và chia sẻ chiến lợi phẩm với họ hàng mình.

Elisha không có cảm tình với lũ kiến lửa này lắm, chúng đốt trước khi nghiến ngấu con mồi. Đó là một trong số ít loại côn trùng làm cô thực sự sợ.

Cô đang định chui lại vào cái hốc và để mặc những con vật bé nhỏ này đi qua thì bỗng nhiên, cô thấy cái hộp bị mắc vào một cái cọc gỗ. Đám kiến hơi xôn xao, chúng đang do dự xem giải quyết thế nào. Chúng tranh luận với nhau theo cách của loài kiến, có nghĩa là thọc lét một cách thân thiện vào râu nhau.

Tò mò, Elisha thò đầu ra.

Tay bụm miệng, cô nén không kêu lên và chui ngay lập tức vào trong hốc. Những gì cô vừa phát hiện làm tim cô đập mạnh trong lồng ngực.

Con mồi bị giam trong hộp bẫy không phải rận, không phải rệp, mà cũng không phải bọ hung nhỏ. Đó là một cô gái trẻ chừng mười lăm tuổi, đôi mắt to hốt hoảng bắt gặp ánh mắt của Elisha.

Đám kiến khó khăn lôi cái bẫy ra khỏi vật cản. Người ta nghe thấy tiếng chúng kêu inh ỏi vì mất kiên nhẫn. Elisha không có thời gian để suy nghĩ. Cô nhảy ra ngoài cái hốc và lao vào giữa đàn kiến. Chúng chưa kịp nhận ra sự có mặt của cô thì cô đã trèo lên nóc bẫy. Cô cầm một cái gậy trên tay và quay tít nó.

Cô bé tù binh nhìn cô không động đậy.

- Tớ sẽ cứu bạn, Elisha kêu lên với cô bé.

Mười con kiến đã bao vây lấy cô và bắt đầu bò lên chấn song bẫy. Elisha gào thét. Cô đập trúng giữa đầu con thứ nhất. Con này trượt từ bẫy và rơi xuống lớp vỏ cây. Một cú đá mạnh hết sức làm một con kiến khác cuộn tròn, kéo theo hai con nữa rơi xuống.

Cô bé tù nhân vẫn không nhúc nhích. Bị nhốt đằng sau chấn song của cái bẫy, thành ra cô lại an toàn hơn cô gái đang liều thân mình để giải thoát cô.

Cây gậy của Elisha khuấy động không khí quanh cô. Nhưng lũ kiến kéo đến ngày một đông. Chúng đằng đằng sát khí tiến đến nữ chiến binh. Elisha cứ đẩy được hai con thì bốn con khác lại xông lên tấn công.

Sau nhiều phút kháng cự, Elisha hiểu rằng cô không thể chiến đấu lâu hơn nữa. Cô quật phát gậy cuối cùng. Chiếc gậy gãy đôi trên cái bẫy, giữa hai con kiến. Cô đứng như vậy, không vũ khí, kiệt sức, nhìn ra xung quanh là một lũ kiến lửa hiếu chiến. Rồi cô ngước mắt lên bầu trời.

Cô nghĩ đến bố.

Chưa bao giờ cô tưởng tượng ra một khuôn mặt, một cái tên, một hình dáng của bố cô. Nhưng đây là lần đầu tiên, cô ngỡ như đang nghe thấy tiếng cười của ông cất lên trong một ngăn ký ức của cô. Tiếng cười thật dịu dàng.

Cô chẳng biết gì về bố mình. Chưa bao giờ người ta nói với cô về ông.

Khi nghe thấy giọng cười này, Elisha tưởng mình đã sang thế giới bên kia.

Đầu vẫn ngửa ra đằng sau, cô mở mắt và nhìn thấy một bóng xanh sà xuống đầu mình. Có âm thanh nghe như tiếng rít của lưỡi kiếm trong không khí. Cái bóng sượt qua người Elisha, vồ con kiến cô đang cầm và chặt đứt làm đôi. Phía bên kia, một con kiến khác bị tóm lấy đầu ném đi. Không con nào trong lũ kiến tìm cách chạy trốn sức mạnh xanh và kinh khủng này, sức mạnh sẽ tiêu diệt chúng, từng con một.

Lần tấn công tiếp theo, đám kiến bắt đầu chạy tán loạn.

Đó là một con bọ ngựa.

Nó là loài hiền nhất và cũng là loài hung dữ nhất trong tất cả các loài côn trùng.

Một con bọ ngựa có thể ăn ngon lành bất kỳ con vật nào có kích cỡ như nó. Nó tung cái chân to tướng ra để bắt một con kiến đang chạy trốn, rồi chặt đứt bụng dưới của con kiến đó. Vừa đưa con mồi lại gần mồm, bọ ngựa vừa buông chân sau để cuốn lấy cái bẫy.

Elisha bám chặt vào chấn song.

Cái đầu linh hoạt của bọ ngựa quay một vòng để ngắm chiếc hộp bẫy đang trượt trên dốc. Bọ ngựa thả con kiến mà nó đang giữ ra. Nó chuyển động như một con quái vật chân khớp. Nó tung một cái càng ra, quặp lấy chiếc bẫy và đưa lên sát đôi mắt to lờ đờ của mình. Cô bé tù binh bị ngất, còn Elisha vẫn đang bám ở bên ngoài.

Con bo ngựa nhai nát vài chấn song của cái bẫy. Elisha luồn được vào bên trong. Con côn trùng nhìn hai cô gái trẻ rất lâu, rồi nó đặt cái bẫy xuống đất. Cả cái thân hình dài màu xanh run bần bật. Râu rủ và chân sau bọ ngựa quỵ xuống. Nó cuộn bụng lại, nó đã chết.

Elisha bất động một lúc lâu. Do sự thất thường của thiên nhiên nên con bọ ngựa này đã sống được sau nhiều tháng tuyết rơi, bị mùa đông bỏ quên. Nó ẩn mình đâu đó và sống nhờ vào thức ăn săn được. Nó đã cứu sống hai cô gái trẻ và giờ đây, nó nằm xuống mà không chạm vào người các cô.

Điều kỳ diệu này lại mang niềm tin đến cho Elisha.

Cô kéo cô gái trẻ bị giam vẫn đang bất tỉnh ra khỏi chiếc bẫy và mặc cho cô cái áo choàng của Củ Khoai. Bộ tóc dài rối bù xõa xuống đôi vai dính đầy bùn. Elisha biết đó là một người Trụi. Chốc chốc cô lại nhìn thấy đường kẻ màu xanh dưới đôi bàn chân cô bé.

Ngoài Isha, mẹ cô ra thì đây là lần đầu tiên cô gặp một người thuộc chủng tộc mình. Cuối cùng, cô bé cũng mở mắt nhìn. Elisha nhìn cô bé chằm chằm.

- Tớ sẽ ở lại với bạn một chút, Elisha vừa nói vừa đặt tay lên trán cô bé.

Cô gái kéo áo choàng lên để che mặt.

Elisha đứng dậy và đi một đoạn để lấy nước.

Cô quay lại ngồi xổm bên cạnh chiếc áo măng tô.

- Bạn muốn uống không?

Không có câu trả lời. Elisha nhấc cổ áo măng tô lên.

Cô gái đã biến mất.

Elisha nhìn quanh. Rừng địa y không động đậy. Sự im lặng gần như đáng lo ngại. Cô gái vừa biến mất này từ đâu ra nhỉ?

- Quay lại đi! Cô kêu lên trong hư không.

Rồi cô nghe thấy một tiếng động đằng sau tấm xác lột của bọ ngựa, cô tiến lại gần.

Elisha phát hiện ra hàng trăm con kiến đang bận rộn. Chúng quay lại bò lên xác con bọ ngựa và bắt đầu gặm nhấm những con vật nhỏ này vẫn luôn thắng.

Ớn lạnh, Elisha lùi lại và vớ lấy chiếc áo choàng.

"Cô gái này sẽ không còn được tự do lâu nữa đâu," Elisha nghĩ bụng và bắt đầu chạy.

Ilaïa bị một đám lính của Jo Mitch bắt ngay ngày hôm sau.

☆☆☆

Elisha sắp đến gần trang trại Seldor.

Trời hãy còn nhá nhem. Vài ánh sáng hồng bắt đầu lan tỏa quanh cô.

Đối với Elisha, lối vào Cành La từng manh đến cho cô biết bao hương vị và cảm xúc mạnh mẽ. Cái lạnh thấu da thấu thịt đánh thức trong cô mọi hương thơm của tuổi thơ. Trong không khí có mùi vị của nước lá sắc, của những buổi sáng mùa xuân đầu tiên, và rồi cả cái mùi lửa gỗ cháy này nữa cũng kéo dài thêm những kỷ niệm mùa đông.

Elisha biết chính xác những gì cô sẽ làm. Cô biết những rủi ro trong kế hoạch của mình. Nhưng cô không có giải pháp nào khác. Trang trại được canh gác cẩn mật đến nỗi cô không thể bí mật lọt vào đó để cứu thoát mẹ mình.

Vì vậy, cần phải tiếp cận trang trại một cách ồn ào, cần phải thử mọi cách để được tất cả.

Phía trong áo măng tô của cô có lớp lót. Cô lộn trái áo để trông giống một mệnh phụ phu nhân trong chiếc áo lông thú màu vàng đen. Cô đội chiếc mũ trùm lên đầu, và dùng ngón tay phủ quanh mắt một thứ bụi màu đen.

Elisha tiến gần đến trạm gác đầu tiên, hít một hơi dài và bắt đầu mạo hiểm.

- Ta sẽ ra lệnh ném tất cả bọn chúng cho chim ăn! Cô gào lên. Lũ khiêng kiệu ngu dốt đi đâu hết rồi?

Hai tên lính gác thấy Elisha tiến đến, chúng sững sờ. Rồi cô gào thét, chửi rủa đôi giày bị gãy gót, chắc cô phải vứt nó đi.

- Đồ sáo đá, đồ sẻ thót đuôi, đồ hồng tước!

Tên những con chim này vang lên trong rừng địa y. Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy hai tên lính và cất tiếng:

- Cả các ngươi nữa, các người chẳng làm gì cho ta cả, một lũ vô dụng. Ta muốn nói chuyện với chỉ huy của các ngươi!

Sợ sệt, chúng bỏ mũ ra chào.- Tôi... Chúng tôi... Chúng tôi sẽ xem xem chúng tôi có thể làm được gì...

- Hãy làm những gì ta nói! Elisha hét lên.

Một trong hai tên lính huých khuỷu tay vào tên kia.

- Mày có nhận ra ai đấy không?

- Không...

- Là cô gái bị giam ở Ngọn Cây.

- Mày chắc không?

- Tao biết cô ấy mà. Lúc Blue đến tìm cô ấy thì tao ở đây mà.

Sau một chút do dự, chúng nhảy bổ vào Elisha, mỗi tên một tay và giải cô đi.

Elisha không kêu. Cô chỉ nhoẻn miệng cười vẻ lo lắng và để mặc chúng dẫn đi. Ai có thể tưởng tượng rằng đó chính là những gì cô mong đợi?

Khu đồn trú Seldor thức giấc ngay sau đó. Bọn chúng chạy đi báo Garric, tên đồn trưởng.

Elisha liếc mắt quan sát khu nhà của trang trại. Giờ đây nó đã đổ nát, không có vẻ gì là có người ở. Elisha kéo cổ áo nhung lên để giấu đi sự hoang mang của mình. Gia đình Asseldor có thể ở đâu được chứ? Nhất là Isha Lee, bà đang ở đâu?

Garric xuất hiện trong sân, hai tay phủi phủi vào nhau. Từ khi gia đình Asseldor bỏ trốn, một vụ bỏ trốn gây quá nhiều ồn ào, Garric phải tìm cách cải thiện danh tiếng của hắn trong mắt Mitch và Blue. Bắt được phu nhân của Léo Blue là một cơ hội tuyệt vời.

- Tôi thậm chí còn không biết là cô đã bỏ trốn, Garric cười khục khục.

- Tôi cũng thế, Elisha đáp lại tức thì.

- Người ta nói với tôi là cuối cùng cô cũng sẽ cưới ngài Blue.

- Hình như vậy.

- Vậy cô làm gì giữa hai tên lính này, như một kẻ bỏ trốn vậy?

Nhếch mép cười, Elisha nhún vai.

- Tôi cũng đang tự hỏi điều đó, ông... ông gì nhỉ?

- Garric.

Cô chìa tay ra để hắn hôn tay mình.

- Rất hân hạnh, ông Barrique, Léo Blue đã nói với tôi rất nhiều về ông.

Garric vừa mãn nguyện, vừa bối rối. Người phụ nữ trẻ này có vẻ hạnh phúc. Cô ấy đã thay đổi rất nhiều và bây giờ, trông cô giống như một công nương kiêu kỳ.

- Tôi sẽ dẫn cô về cho Léo Blue, hắn nói mà không dám chạm vào tay cô.

- Anh ấy sẽ vui mừng khi được gặp ông. Cách đây không lâu, anh ấy muốn chặt đứt đầu ông...

- Sao cơ?

Garric suýt nữa thì tắc thở. Elisha giải thích:

- Tôi nghĩ rằng tôi không thể bao che cái đầu của ông được nếu Léo biết ông đã đối xử thế nào...

Lấy mu bàn tay phủi bụi dính trên cổ áo nhung, cô tưng tửng rồi kết thúc câu:

-...nếu anh ấy biết được ông đã đối xử thế nào với bà Elisha Blue.

Đám lính đang bao quanh cô giương mắt nhìn thủ lĩnh của mình. Lẽ nào...

- Tôi biết rằng Léo đã rất sốc khi ông không có mặt ở đám cưới của chúng tôi, ông Barrique ạ...

- Garric, Garric nghiến răng chữa lại.

- Vâng, Garric... Xin lỗi, tôi phải ghi nhớ tên ông. Léo cứ nhắc luôn về một gã Garric nào đó sẽ không qua nổi mùa đông.

- Cô là... Cô là bà Blue?

- Tôi nghĩ là chồng tôi vẫn chưa đến đây.

- Chưa, thưa bà.

- Thật tiếc. Ông có thể bảo hai tên lính này thả lông áo choàng của tôi ra được không?

- Thả ra, Garric rên lên, hắn gần như khóc. Tôi thật sự, hoàn toàn, tuyệt đối... tôi...

- Đừng xin lỗi nữa, cậu bé. Tốt hơn hết là nói cho tôi biết liệu ai trong số các ông có một cái đầu biết nghĩ...

Garric không biết phải phản ứng thế nào nữa.

- Một...?

- Một cái đầu biết nghĩ. Tôi có một vấn đề quan trọng. Nhưng tôi không muốn hỏi bất cứ ai.

- Tôi có thể... có thể...

Elisha bật cười. Garric cũng cố cười một cách ngượng nghịu. Elisha thôi không cười nữa, cô nói:

- Ông ư?

Cô cười rạng rỡ.

- Ông đùa à?

Garric đỏ mặt. Chưa bao giờ hắn chứng kiến một sự xấc xược đến thế.

- Mọi người luôn có thể thử sức, Elisha nói. Ông Barrique, ông có biết những người trước kia ở trong ngôi nhà này bây giờ đang ở đâu không?

Garric có tật dễ kích động. Hai mắt hắn hấp háy tựa như hai con ruồi đang yêu nhau. Hắn ấp úng:

- Những người đó ở khắp nơi, bà Bli... Tôi... Tôi muốn nói... những người đó đã đi rồi, thưa bà Blue.

- Thật ư? Không còn một ai à?

- Không... Rốt cuộc...

- Sao cơ?

- Chỉ còn lại một thằng nhỏ.

- Một thằng nhỏ.

- Một thằng nhỏ đã làm những điều ngu xuẩn.

- Nó đâu?

- Trong hầm của tôi.

- Cho tôi xem!

- Nó không được đẹp lắm để xem. Tôi đã hơi... lãng quên nó.

Elisha được dắt xuống hầm của Garric. Hắn tìm mãi chìa khóa mà không thấy. Từ hàng tháng nay, cánh cửa sập đóng im ỉm.

- Phá cửa này ra, Elisha ra lệnh.

Khi bọn chúng lôi Mô Asseldor ra, cậu thậm chí không thể nhìn thấy ánh sáng ban ngày. Garric đã tống giam cậu kể từ khi gia đình cậu bỏ trốn. Mô ăn đồ dự trữ trong hầm. Cậu cứ nghĩ bọn chúng sẽ nhốt cậu vĩnh viễn trong đó. Cậu nhận ra giọng Elisha. Cậu quá yếu để có thể phản ứng, cậu nghe thấy cô đang ra lệnh.

Cậu chẳng còn hiểu

Bọn chúng ném Mô lên một chiếc ghế dài. Cậu cảm nhận được không khí mát mẻ trên khuôn mặt mình. Hương vị của rừng.

Rồi cậu được đem đến một nơi nào đó, trên xe trượt tuyết.

☆☆☆

Đến tận ngày hôm sau, Mô Asseldor mới tỉnh dậy. Đôi mắt to của Elisha đang nhìn cậu. Cậu nằm dài trên một chiếc xe trượt tuyết bằng lông chim, trên người đắp chăn.

Lúc ở trang trại Seldor, Elisha đã hứa là cô sẽ không nói gì với Léo về cái lỗi tày trời của Garric.

- Có thật không ạ? Garric van xin.

- Tôi chỉ có một điều kiện, ông Barrique ạ. Để tôi đưa cậu bé này đi dạo một vòng.

Giờ đây, cô và Mô đang dừng lại trong một khu rừng thưa trắng toát, dưới những cành cây đan chéo nhau, cô cho cậu uống nước ấm.

Cuối cùng, Mô cũng nói được:

- Chúng ta đi đâu vậy?

Elisha trả lời:

- Chúng ta đến chỗ mẹ em...

Cô lại bắt đầu kéo chiếc xe trên tuyết ngập tràn.

☆☆☆