← Quay lại trang sách

Chương 19 BƯỚM

Isha sốt đã ba ngày nay. Bà nằm dài trong ngồi nhà đầy màu sắc. Bà biết bà cần sự giúp đỡ của ai đó nhưng bà lại không mong chờ bất kỳ sự giúp đỡ nào.

Từ nhiều tháng nay, không có ai đến đây cả.

Isha sốt vì bị rơi xuống nước hồ. Băng dưới chân bà nứt ra. Bà cố gắng lết về đến nhà, toàn thân run lẩy bẩy vì lạnh.

Bà biết loại thuốc có thể làm giảm cơn đau.

Bà biết tất cả các loại thuốc.

Nhưng cơ thể bà thậm chí không còn sức lực để đến bên cây dương xỉ mọc trong lớp vỏ cây, rất gần chỗ bà nằm, cây dương xỉ chữa được những cơn sốt ác tính nhất.

Isha không sợ. Nắm chặt một bức chân dung nhỏ trong lòng bàn tay, bà run lập cập vì rét trên tấm nệm màu xanh lam. Có lúc bà đã gượng dậy được để ném củi vào lửa. Trong mắt bà, những giọt nước mắt nóng hổi làm m mó ánh sáng ngọn lửa và làm hiện lên những hình thù kỳ lạ. Dần dần, những hình thù này biến thành cảnh vật, thành con người.

☆☆☆

Bà trở lại đồng cỏ của tuổi thơ, đồng cỏ mênh mông bất tận hướng về phía mặt trời.

☆☆☆

Tiếng vo ve của ong vò vẽ vào buổi sáng.

Ngày xưa, mỗi lần đang ngủ say trong một bông hoa, đôi khi Isha lại bị một con ong bay qua lúc tờ mờ sáng đánh thức. Cô mở mắt nhìn loài vòi rồng lục địa bé xíu này tiến đến: âm thanh chói tai của con côn trùng, không khí tràn ngập tiếng đập cánh và hương vị mật ong. Phấn hoa bị con ong hút ra biến thành một đám mây hồng nhỏ bao bọc xung quanh cô khi cô vươn vai đứng dậy.

Isha chẳng sợ ong vò vẽ, ong mật và loài ong bầu to. Chỉ cần kính cẩn nhường chỗ cho chúng. Cô trượt giữa hai cánh hoa và tụt xuống thân hoa.

Thỉnh thoảng, Isha lại lẽo đẽo theo sau lũ bướm. Cô lấy lòng bàn tay vuốt ve cái bụng của chúng. Không loài nào có máu buồn như loài bướm.

Isha là cô gái xinh đẹp nhất và hoang dã nhất của đồng cỏ.

☆☆☆

Cơn sốt đã đưa Isha Lee trở lại với ký ức. Có lúc, bà phải cố gượng không để mình bị rơi vào trạng thái vô thức.

Kiệt sức, bị cơn sốt hạ gục, cuối cùng bà cứ mặc cho mọi thứ diễn ra.

Những năm tháng ngày xưa hiện về trong bà. bà trở lại cái hôm sau sinh nhật lần thứ mười lăm của mình, cái ngày đã quyết định cả cuộc đời bà.

☆☆☆

Isha ngủ trưa dưới bóng của một con bướm đậu trên một lá cỏ tán rộng nổi bật giữa cánh đồng. Cô vừa cãi nhau với bố, ông bảo cô phải chọn lấy một tấm chồng.

Xung quanh cô luôn có hơn chục cái đuôi theo đuổi. Tất cả đều mơ ước được cưới cô làm vợ. Cô gái không làm điều gì đặc biệt để quyến rũ họ nhưng chỉ cần bắt gặp ánh mắt cô là những kẻ si tình đổ rạp ngay lập tức.

Một vài kẻ trong số họ đã làm những điều cực kỳ ngu ngốc để thu hút sự chú ý của cô. Nouk đã lấy hạt bồ công anh làm dù để nhảy từ trên gié cỏ của mình xuống. Cậu bị gãy hai bên đầu gối.

Ấy vậy mà Isha chỉ thích sự cô đơn. Cô có thể biến mất vài ngày mà người ta chẳng biết cô ở đâu. Bố cô đã quen với điều này.

Lần nào cũng thế, Isha lại quay về.

Ngày hôm đó, cô đang nghĩ đến chuyến đi khỏi nhà sắp tới thì bỗng dưng, con bướm mà cô thường tránh nắng dưới bóng nó bay lên, để lộ một người đàn ông, nằm phía bên kia.

Anh đeo trên lưng một cái gùio.

- Xin chào.

Isha không trả lời ngay. Cô thấy anh không giống những người khác. Quần áo anh mặc chẳng giống bất cứ cái gì cô biết. Một cánh tay anh bị thương và được băng chéo.

- Tôi rất tiếc, anh nói, tôi đã làm con bướm bay đi. Tôi không nhìn thấy cô.

Trông anh thật mệt mỏi, đôi mắt đượm vẻ buồn bã, nhưng trong người đàn ông này có sự mạnh mẽ, cứng cỏi.

Phấn màu của con bướm vương đầy trên tóc anh.

Chưa bao giờ Isha quá chú ý đến cánh đàn ông, nhưng người đàn ông này lại đánh thức trí tò mò trong cô.

- Tôi từ Đại Thụ đến, người đàn ông nói. Tôi nghiên cứu loài bướm.

"Nghiên cứu loài bướm", đối với Isha, cụm từ này nghe thật lạ tai. Những từ này chẳng ăn nhập với nhau.

Người lữ hành muốn tháo chiếc gùi đeo trên lưng xuống nhưng anh không cử động được. Cánh tay làm anh đau.

Isha đứng dậy và đến bên anh. Đây là lần đầu tiên trong đời mình cô giữ ý cách đi đứng trước mặt người khác, để ý đến dáng người mình trong bộ váy ra sao. Cô lấy đầu ngón tay gỡ lớp vải lanh bó sát bên hông.

Cô nhìn vết thương và nhẹ nhàng sờ tay lên đó.

- Anh đau đấy, cô nói.

- Không sao. Cách đây ba đêm, một con muỗi đã tấn công tôi. Cô là người Trụi phải không?

- Cần phải chăm sóc cánh tay này.

Người lữ hành nhìn cô mỉm cười.

- Nếu cô biết được những gì người ta nói về dân tộc cô...

- Đi với tôi.

- Người ta nói rằng dân tộc cô ăn thịt khách lữ hành.

Isha bật cười:

- Bây giờ, anh làm tôi mất cảm giác ngon miệng với cánh tay bị thương này đây.

Isha cười, rồi cả hai cùng cười: khoảnh khắc này đã quyết định tất cả.

Con bướm lại bay lượn trên đầu họ.

Isha đưa người lữ hành đến gié cỏ của cha cô chăm sóc và giữ người khách ở lại nhà họ tuần đầu. Lũ trẻ người Trụi đến xem người khách hàng giờ đồng hồ.

Thoạt đầu, chúng không dám tiến lại gần, nhưng người khách lạ đã dần dần thu phục chúng bằng cách cho chúng xem những thứ trong túi của anh ta. Cái túi gồm nhiều hộp dài chia thành ngăn trong đó có hàng nghìn màu sắc. Đám trẻ con chỉ biết vài màu cơ bản, đỏ, vàng, xanh lá cây. Chúng không kết hợp các màu bao giờ. Chúng quan sát thấy những màu này trên các loại cây của đồng cỏ.

Người khách đến từ Đại Thụ sưu tầm màu sắc của các loài bướm. Có vô số màu sắc. Từ vàng rực, nâu, đất son, xám ánh bạc, da cam đến đen tuyền.

Đám trẻ con bị những màu sắc đa dạng này hớp hồn. Chúng gọi người khách là: Bướm.

Chúng nối đuôi nhau xếp hàng và Bướm điểm một chấm màu lên đầu mũi chúng.

Isha không lén ra khỏi nhà nữa. Cô ngồi trong góc nhà và không rời mắt khỏi người đàn ông. Thỉnh thoảng anh vừa nói với lũ trẻ, vừa quay lại nhìn cô. Cô hơi nhìn xuống để cố tìm lại ánh mắt hoang dại vốn có của mình. Nhưng đối diện với người đàn ông này, cô không còn gì hoang dại nữa. Cô có thể ở lại mãi mãi, như con thú bé nhỏ thân thuộc, trong gié cỏ của cha cô.

☆☆☆

Nhưng bất hạnh làm sao, vết thương đã lành sau hai tuần.

- Vẫn chưa hoàn toàn ổn đâu, Isha vừa nói vừa nhìn cánh tay.

- Cô nghĩ thế à? Bướm hỏi. Tôi thấy có gì nữa đâu...

- Ở... ở bên trong ấy..., cô vụng về giải thích.

Tối hôm đó, họ chỉ có hai người. Bướm giơ cẳng tay được lửa rơm chiếu sáng cho Isha xem.

- Tôi chẳng cảm thấy gì nữa, Bướm nói.

- Thường thì người ta không cảm thấy đau. Anh nên nghỉ lại thêm ở đây.

Anh nhìn cô im lặng.

- Tôi phải đi, Isha à. Tôi phải quay trở lại Đại Thụ.

- Anh chưa bình phục mà, cô nài nỉ, giọng thổn thức. Nghiêm trọng đấy, rất nghiêm trọng đấy. Phải ở lại.

Lần này, Bướm nhìn thấy nước mắt tràn bờ mi dài

- Điều gì nghiêm trọng vậy? Anh nhẹ nhàng hỏi.

Isha ngồi sát đống lửa. Cô nói:

- Chính tôi sẽ ốm nếu anh ra đi.

Những tiếng răng rắc, sột soạt, ầm ì của đêm, tất cả đều ngừng lại để kỷ niệm giây phút ấy.

Isha dựa đầu vào vai Bướm.

Biết bao đàn ông trên đồng cỏ ước ao được ngồi vào chỗ của Bướm lúc này?

Hai người không dám cử động nữa.

- Anh cũng thế, anh sẽ đau đớn khi phải ra đi, người đàn ông nói, nhưng có một điều mà anh chưa nói cho em biết, Isha à.

Anh để đống lửa nhỏ trước mặt họ kêu tí tách một chốc.

- Anh đã có một cuộc sống trên Đại Thụ. Anh đã kết hôn với một người. Anh đã mất đi người mà anh yêu quý. Anh cần có thời gian.

- Em muốn sống cùng anh, Isha thì thầm bằng một giọng yếu ớt.

☆☆☆

Bướm quyết định ở lại thêm một thời gian. Họ giữ cho nhau bí mật này. Và chuyện đó kéo dài đến cuối hè.

Cư dân đồng cỏ tiếp tục đối đãi người khách với biết bao tấm thịnh tình.

Những người cao tuổi thường mời Bướm uống rượu hoa tím với họ. Cánh thanh niên hay theo anh đi săn bướm. Chị em phụ nữ chải tóc bằng màu của anh. Còn đám trẻ con thường trốn trong cái gùi của anh khi anh ra ngoài đi dạo.

Tất cả đều có thói quen đến nhà của cha Isha để nhận một chấm nhỏ trên mũi.

Vậy mà một ngày kia, mọi thứ đã thay đổi. Ai đó nhìn thấy Bướm, tay trong tay với Isha, tản bộ dưới chân một bó sậy.

Tin này lan nhanh trên đồng cỏ với tốc độ của một con thỏ rừng.

Không ai được chạm vào Isha. Đó là cô bé được yêu quý nhất, là công chúa của đồng cỏ. Người ta không thể tưởng tượng một thanh niên lạ hoắc của Đại Thụ đến hái mất bông hoa cấm này, một bông hoa dại mà không người đàn ông nào của đồng cỏ có quyền hít ngửi hương thơm của nTrong xứ sở người Trụi đã xảy ra những điều chưa từng có từ trước đến nay: những cái nhìn soi mói, những lời xì xào, những cuộc họp bí mật. Lee, cha của Isha, không tham gia. Cứ khi nào người đàn ông lớn tuổi này xuất hiện, mọi người lại im lặng.

Đám trẻ không được phép đến chơi với Bướm nữa. Những cụ già uống rượu hoa tím với nhau. Chị em phụ nữ từ bỏ màu vẽ của Bướm.

Nhưng điều tồi tệ nhất đã xảy ra vào những ngày cuối cùng, khi một hội đồng nhỏ triệu tập người khách lạ đến để bắt anh phải ra đi.

Sáng hôm sau, đôi tình nhân biến mất.

Họ cưới nhau mà à không nói với ai. Giờ đây, họ đang đi về phía Đại Thụ.

Cha Isha, một mình, chào vĩnh biệt hai người trong đếm tối. Ông cảm thấy vị đắng trên môi mình. Có lẽ ông đoán rằng ông sẽ không bao giờ còn gặp lại họ nữa?

Ông già đứng rất lâu dưới chân khóm cỏ ba lá. Ông nhìn hai bóng người và bí mật của họ đi xa.

Ông vừa biết tin con gái ông đã mang thai.

☆☆☆

Hồi tưởng lại lần ra đi, rời bỏ đồng cỏ mười lăm năm trước đây trong cơn sốt hầm hập, Isha cảm tưởng như bụng mình nóng ran, đúng cái chỗ bào thai đã lớn lên. Rồi bà nghe thấy một giọng nói:

- Con đây...

Isha biết bà đang chìm trong cơn mê sảng. Bà vừa trải qua những kỷ niệm với một sự thật đau lòng. Bà thở ngày một yếu hơn.

Nhưng bà vẫn cảm nhận thấy hơi nóng trên bụng mình, thấy giọng nói da diết:

- Con đây, mẹ ơi...

Và một tia sáng lớn lướt qua mí mắt bà đang khép chặt.

Bà mở mắt, ngọn lửa bùng cao bên cạnh bà. Ai đó đã vứt củi khô vào đống lửa. Isha nhẹ nhàng gượng dậy.

- Ai đấy?

Ai đó áp đầu vào bụng bà.

- Con đây, giọng nói cất lên.

Rồi Isha nhận ra khuôn mặt đang cúi sát bà. Mái tóc ngắn khiến các nét trên khuôn mặt này trở nên cá t lạ lùng.

- Elisha.

Elisha dụi đầu vào cổ mẹ.

- Con sẽ chăm sóc mẹ. Con đã trở về rồi, mẹ ơi.

Elisha không trở về một mình. Mô Asseldor đang đứng sau đống lửa. Cậu gầy đi, nhưng tươi cười. Cậu ngắm bà mẹ và cô con gái đang ôm ghì lấy nhau.

Isha vẫn nắm trong tay bức chân dung của Bướm.

☆☆☆

Cùng lúc ấy, ở rất cao, nơi Đại Thụ chạm trời, Nils Amen bước vào tổ chim của Léo Blue.

Cậu muốn gặp Elisha.

Cậu không biết gì về biến cố của những ngày gần đây, về đám cưới và sự trốn thoát của Elisha bởi lẽ cậu đến cành nhánh phía Bắc, giữa rừng địa y leo...

Cậu đi tìm một nhóm tiều phu.

Nils muốn tìm Tobie vì đã lâu mà không thấy Tobie quay về nhà của gia đình Olmech và Asseldor. Hai gia đình rất lo lắng trước sự mất tích này. Nils đã hứa với Maï rằng cậu sẽ nhanh chóng tìm ra Tobie.

- Tôi có thể tin anh được không đây? Maï hỏi.

Bây giờ, Nils và Maï đã dám nhìn vào mắt nhau.

Nils trả lời:

- Tôi là người đàn ông cô cần, thưa cô.

Ngay lập tức, cậu nhận ra ý nghĩa khác trong câu nói này. Nhưng dường như Maï không bôis rối. Cô hất lọn tóc xõa xuống mắt lên, nhét nó vào trong dải băng-đô bằng nhung đen, cô tháo găng và bắt tay cậu.

Lúc thả bàn tay cô ra, Nils cố giữ lại thêm một giây những ngón tay cô trong tay cậu. Trong một giây này, cậu trải qua cảm giác ngọt ngào như vừa được hôn.

Lúc tạm biệt nhau, cả hai người đều có cảm giác mới lạ khi nhìn một nửa của mình đi xa dần.

Nils do dự quay đầu lại. Cậu tự nhủ sẽ rất thất vọng nếu ngẫu nhiên cô đã vào nhà thay vì đứng nhìn cậu ra đi. Nhưng cậu vẫn thích thử vận may hơn. Trên sườn vỏ cây ẩm ướt, cậu từ từ quay đầu lại.

Chẳng còn ai ởCậu tự cười mình và bước đi.

Đằng sau cửa sổ, mặt và tay dán vào lớp kính, Maï vô cùng xúc động. Cô nhìn thấy Nils ngoái đầu lại. Cô bắt đầu tự hỏi liệu có phải anh ấy đang yêu cô.

Nils tìm kiếm Tobie trong nhiều ngày ròng. Cuối cùng cậu cũng phát hiện ra nhóm tiều phu. Châgne và Torfou nói với cậu rằng Tobie không còn ở với họ nữa.

Và thế là Nils lo lắng đi đến tổ chim ở xứ Ngọn Cây. Cậu không muốn bỏ lỡ cuộc gặp quen thuộc với Elisha. Đồng thời, cậu cũng muốn làm sáng tỏ nguyên nhân mất tích bí ẩn của Tobie.

Nils bước vào quả trứng của Léo. Không có ai.

- Léo! cậu gọi.

Cậu bước chậm chạp trong quả trứng tối om. Cậu tiến đến chiếc hộp bốn mặt có lũ đom đóm đang phát sáng bên trong và kéo tấm vải phủ ra. Ánh sáng lan tỏa, soi rõ khung cảnh vô cùng lộn xộn, trong cái đống đồ đạc đó, Nils nhận ra tấm nệm màu vàng của Elisha.

Đã xảy ra chuyện gì rồi.

- Tôi không có thời gian dọn dẹp... Tôi đang đứng ở ban công nhỏ, trên này này.

Giọng nói đến từ sau lưng Nils. Chính là Léo.

- Tôi đến nói chuyện với Elisha, Nils nói.

Cậu nghe thấy hơi thở của Léo. Hắn không bình thường. Nils cố gắng bình tĩnh và tỏ ra vui vẻ.

- Tôi đến gặp cô ấy... Tôi nghĩ là cô ấy đã khá hơn, cậu nói tiếp. Bây giờ cô ấy đã lắng nghe tôi nói.

Léo tiến đến gần Nils Amen.

- Tôi tin anh, Léo nói bằng giọng lạnh lùng. Nếu anh tin cô ấy đã khá hơn... thì tôi tin anh.

- Phải mất gần một mùa đông ấy nhỉ, Nils nói.

- Đúng. Một mùa đông dài. Anh biết những gì tôi vẫn thường tự nhủ không...

- Không.

- Tôi tự nhủ rằng anh là người duy nhất mà từ lâu tôi vẫn tin tưởng.

- Cảm ơn Léo. Tôi là bạn anh mà.

khỏi cười thầm. Nils cố gắng cười với hắn.

Cuối cùng, Léo xích lại gần Nils. Hắn nhìn chòng chọc vào mặt cậu và mở rộng vòng tay.

- Bạn của tôi.

Hắn ôm chặt cậu.

Nils nhắm mắt. Rồi cậu nói:

- Tôi có thể trèo lên ban công của anh được không? Tôi chưa bao giờ lên đó.

Léo vung tay ra chiều muốn nói: "Cứ coi như đang ở nhà anh."

Nils quay lưng và đi lên bậc thang xoáy trôn ốc dọc vách bên trong của quả trứng. Léo dõi mắt nhìn theo.

Lúc cậu khuất dạng thì Arbaïan xuất hiện với khoảng chục tên lính.

Léo thậm chí không nhìn bọn họ.

- Hắn trên kia kìa, Léo nói. Hãy làm những gì ông cần làm.

Đám người tiến đến bậc thang. Léo ra hiệu cho Arbaïan đang lại gần.

- Sao rồi? Léo hỏi.

- Tôi e là cô ấy đã ở rất xa rồi. Tất cả quân của chúng ta đã lùng sục ngay từ ngày đầu tiên, nhưng Đại Thụ rộng lớn quá.

- Nếu ông không tìm thấy cô ấy, tôi sẽ tự đi tìm.

Rồi bất thình lình, chúng đẩy cửa nhìn ra ban công.

Arbaïan xuất hiện đầu tiên. Ông rút ngòi chích ong bầu giắt ở thắt lưng ra.

Không có ai.

Cảnh vật xứ Ngọn Cây trải rộng bát ngát. Cái ban công nhỏ trên vỏ trứng nhô ra ngoài tổ chim. Khu rừng lông chim, những đống củi của tổ chim, và xa hơn, về phía mặt trời, những chồi non tuyết phủ nổi bật trên nền ánh sáng. Nils Amen đã biến mất.

- Lính! Arbaïan gào lên. Hắn chưa thể đi xa được!

- Kìa! Găng tay của hắn kìa!

Một chiếc găng tay rơi lại trên vỏ trứng, ngay dưới ban công.

- Hắn xuống lối này...

Cả đám lính lao người lên sườn quả trứng và trượt trên vỏ. Arbaïan đứng lại một lúc trên ban công. Rồi ông bước vào quả trứng và đóng cửa lại.

Vài giây trôi qua, Nils xuất hiện. Cậu trốn ở trên. Cậu nhảy xuống ban công.

Lúc Léo ôm cậu, cậu nhớ lại câu nói của Tobie: "Khi nào hắn ôm cậu trong tay, đó chính là vì hắn đã phát hiện ra tất cả."

Ngay lúc ấy, Nils quyết định bỏ trốn.

- Tôi ngạc nhiên khi thấy anh bỏ rơi chiếc găng tay.

Arbaïan đẩy cửa, vũ khí trên tay, đứng ngay sau lưng Nils.

Nils lùi lại. Arbaïan chĩa ngòi ong bầu vào người cậu.

- Tôi biết anh là kẻ phản bội, Arbaïan nói. Tôi biết điều này ngay từ đầu.

- Chính ông mới phản bội, Nils nói. Ông phản bội con người ông, Arbaïan ạ.

Hai người đàn ông nhìn nhau.

- Khi tôi còn nhỏ, Nils nhớ lại, tôi thấy ông vào rừng của dòng họ Amen để lượm màu trên cánh bướm...

- Im đi, Nils Amen.

- Ông từng là thần tượng của tôi. Một người có lòng đam mê. Nay ông trở thành tay sai. Tay sai của một thằng điên.

Minos Arbaïan xông vào cậu tiều phu trẻ.

Nils né sang một bên. Vũ khí của Arbaïan sượt qua cổ cậu. Nils lấy đà và nhảy vào không trung. Arbaïan nhìn cậu thoát khỏi ban công, nảy lên, lăn lông lốc trên vách, rồi nằm bẹp dưới chân quả trứng. Ông nghĩ thế là xong. Nhưng chỉ vài giây sau, Nils khó khăn chống chân gượng dậy và lẩn vào trong một hành lang bằng củi khô.

Từ trên đỉnh trứng, Arbaïan ra lệnh. Đám lính phát hiện ra Nils đang tiến về phía cánh rừng lông chim.

Nils đã đi khá xa để thoát khỏi những kẻ đầu tiên truy đuổi cậu, nhưng từ phía khác, mấy tên lính xuất hiện. Chúng chặn đường cậu. Thân cây mà Nils đang bước lên rất hẹp. Cậu gắng sức thoát khỏi vòng vây của bọn chúng. Cậu đánh chúng rơi lả tả xuống giữa các cành của tổ chim.

Nils đi qua khu rừng trắng. Đùi cậu nhói đau. Cậu cảm thấy mình đi chậm lại. Đám lính đang tiến đến. Nils sắp tổ chim. Đột nhiên, quá kiệt sức, cậu có cảm giác tay chân không động đậy nữa. Cậu dừng lại và đổ ập xuống đất. Cậu nghe thấy tiếng nói của đám lính Arbaïan đang tiến lại. Nils Amen biết mình bị bắt.

Bọn lính dừng lại ngay đằng sau cậu.

Nils gục đầu vào thân địa y. Cậu nghĩ đến Maï, đến giọng nói, cử chỉ và sự ngọt ngào của cô mà mãi mãi cậu khong còn thấy nữa. Đáng lẽ cậu phải nói với cô, một lần, chỉ một lần thôi.

- Bắt được mày rồi, đồ rác rưởi... một tên trong đám lính nói, hắn tức thở vì phải chạy quá nhiều.

Hắn tiến lại gần Nils, nhưng vừa định đặt tay lên vai cậu, hắn nghe thấy:

- Người này thuộc về chúng tôi.

Nils ngẩng đầu lên. Giọng nói sang sảng của bố cậu. Có khoảng mười lăm người tiều phu đang đứng cạnh ông.

- Chúng ta đang ở trong rừng của chúng tôi, Norz Amen nói.

Một chốc hốt hoảng.

Đám lính của Arbaïan nhìn nhau và nhanh chóng hiểu rằng chúng chẳng thể làm được gì. Đó là luật rồi. Chúng không được chạm vào cánh tiều phu.

Nils thấy bọn chúng hãy còn do dự vài giây.

Chúng nhổ nước bọt xuống đất và bỏ đi.

Cậu tiều phu trẻ quay về phía người cha.

Một nụ cười rạng rỡ tỏa sáng khuôn mặt chàng thanh niên.

Tất cả những người thợ nhìn đi chỗ khác. Vài người kín đáo lau nước mắt.

Norz đặt tay lên chiếc rìu đeo ở thắt lưng. Ông nhìn Solken to béo, bất động cạnh ông và nói:

- Nils à, sự thực, con không còn là người của chúng ta nữa. Con là tù binh đang chờ ngày xét xử.

Họ tóm Nils Amen như một kẻ lưu manh và giải đi.

Norz cố gắng cất cao đầu, nhưng trái tim ông đã bị xẻ nát giống một khúc gỗ.

☆☆☆