Chương 20 DƯỚI MÓNG VUỐT CỦA H
Người duy nhất có thể làm chứng cho sự vô tội của Nils Amen, người duy nhất biết được kế hoạch và dự định của cậu đang ở sâu trong hố của Jo Mitch, đào gỗ dưới lớp mây bụi.
Tobie trát lên cơ thể lớp bùn của người Trụi và đến rình quanh cái hố. Đường kẻ xanh dưới bàn chân cậu bị phát hiện từ xa. Lúc đêm xuống, bọn chúng đã bắt được cậu.
Đó cũng chính là những gì cậu đang mong. Tobie tự giao nộp mình cho kẻ thù.
Mặt Trăng, Jalam và tất cả những người khác vui mừng gặp lại Tiểu Thụ của họ. Mika cố gắng làm cho Liev hiểu rằng Tobie lại quay về với họ. Nhưng Liev đã hiểu trước rồi. Cậu lấy ngón tay luồn vào mái tóc Tobie và xoa bù nó lên như cậu vẫn làm trước kia trên đồng cỏ.
Những người Trụi lại tìm thấy nụ cười.
- Tôi đã gặp bố tôi, Tobie nói. Bọn chúng đặt tôi đối diện ông và hỏi liệu tôi có biết ông không.
- Bố cậu ư?
Tất cả người Trụi nhìn nhau. Ông già với cái bánh xèo trên đầu... Đúng là bố của Tobie rồi.
- Đó là một người đàn ông tốt, Jalam nói. Rõ ràng cậu là con trai ông ấy.
Tobie lắc đầu.
Thực sự, Sim không phải cha cậu. Tobie biết điều này kể từ khi Pol Colleen tiết lộ sự thật. Nhưng cậu vui sướng khi Jalam nói về sự giống nhau này.
- Tất cả chúng ta sẽ ra khỏi đây, Tobie nói. Tôi đến để giúp mọi người trốn thoát, các bạn, bố mẹ tôi và tất cả những người đang đào trong cái hố này.
Tất cả người Trụi thì thầm bàn tán, rồi Mika hỏi:
- Cậu có biết đường ra ở đâu không, Tiểu Thụ?
- Chưa, Tobie xin lỗi, nhưng luôn có một lối ra.
- Ở đây làm gì có lỗi ra, Mặt Trăng nói và cảm thấy nước amwts trào ra.
Jalam thì thầm giải thích cho Tobie hiểu hàng ngày có một tên Hổ nào đó thường đến tra hỏi Mặt Trăng. Ông kể cho cậu nghe câu chuyện về cái biểu tượng đeo trên ngực.
- Em không còn nhiều thời gian, Mặt Trăng nói.
- Hắn muốn gì? Tobie hỏi.
- Hắn muốn tìm thấy anh.
Tobie im lặng hồi lâu.
- Anh sẽ chú ý. Sẽ không có ai nhận ra anh.
Và cậu lại tự nhắc nhở bản thân mình:
- Luôn có một lối ra.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Mặt Trăng quay sang Tobie và thì thào
- Em có chuyện này nói với anh, Tiểu Thụ à.
- Em nói đi, Tobie vừa nói vừa ngáp.
- Chị em đang ở đây.
Tobie cố gắng che giấu sự sững sờ của mình.
- Cô ấy đâu?
- Em không biết. Em nghĩ bọn chúng bắt chị ấy làm việc trong nhà bếp. Mika đã nhìn thấy chị ấy ở trên kia.
Tobie nói:
- Tuyệt đối không nên để chị em biết anh đang ở đây?
- Tại sao?
- Anh không thể nói điều đó với em được. Rất quan trọng đấy. Chị em không nên thấy anh ở đây.
Mười tuổi, Mặt Trăng không nhận thấy tầm quan trọng của lời yêu cầu. Cậu nghĩ đó là một trong những luật của trò chơi khó hiểu mà người lớn vẫn thường gọi là tình yêu.
Tobie thức cả đêm. Một trò chơi khác đang diễn ra, đó là trò chơi giữa cuộc sống và cái chết. Giờ đây, Ilaïa đang là mối nguy hiểm lớn nhất rình rập cậu trong cái trại này.
☆☆☆
Những ngày tiếp theo, Tobie đã quen với công việc trong hố.
Cậu học cách trà trộn trong nhóm người Trụi. Không ai trong đám lính canh nhận ra người mà cách đây ba năm bọn chúng tìm kiếm.
Tobie đau đớn trước mỗi nhát cuốc của mình. Cái cuốc cắm sâu vào gỗ với một âm thanh xé tai khủng khiếp và khi một giọt nhựa rơi xuống chân, cậu không thể không nghĩ đến cơn hấp hối của Đại Thụ.
Một buổi sáng, khoảng chục người Trụi đang đứng thẳng hàng dưới chân một vách gỗ nhấm, Hổ xuất hiện. Jalam ra dấu với Tobie.
- Hắn đấy.
Hổ cầm roi vung lên, sượt vào vai những người tù khổ sai.
- Cúi đầu xuống, Tiểu Thụ..., Jalam nói. Hắn sẽ nhận ra cậu mất.
Nhưng Tobie lại quay mặt về phía tên lính để nhìn hắn. Cậu phải biết chắc rằng bọn chúng không thể nhận ra cậu. Hổ không có chút phản ứng nào. Hắn tiếp tục quất roi đôm đốp.
Bên kia thung, Liev cứ liên miên trèo lên leo xuống sườn đồi. Bị chất nhiều túi đựng đầy vỏ bào, cậu tìm đường bằng cách dùng đôi tay thương tích lần sợi dây chão. Khi bọn chúng cho công nhân nghỉ ngắn, Liev vẫn không dừng lại. Một tên lính canh kiểm tra thấy đúng lúc nào cậu cũng phải vác nhiều hơn.
Những người Trụi lo sợ khi thấy cậu vắt kiệt sức mình như vậy. họ nhìn cậu cứ đều đều trèo lên.
- Tớ nhìn thấy bàn tay và bàn chân cậu ấy, Tobie nói với Mika. Tối nào chúng cũng đầy máuy không thể chịu đựng lâu được nữa.
- Liev khỏe lắm, Tiểu Thụ à.
- Cậu ấy phải dừng lại thôi.
- Nếu cậu ấy dừng lại, Mika nói, bọn chúng sẽ thanh toán cậu ấy.
Tobie không ngừng nghĩ đến bố mẹ cậu đang sống ngay phía bên kia. Làm sao Maïa có thể chịu đựng nổi cái chốn địa ngục này?
Cần phải hành động gấp, Tobie biết điều này. Cậu quan sát hoạt động trong cái hố, các thói quen và quy luật thay gác. Cậu tìm kẽ hở nhỏ trong khâu tổ chức của bọn chúng để liên lạc với bố mẹ và những người khác.
Một lần nữa, các sự kiện hối thúc Tobie thực hiện kế hoạch của mình.
☆☆☆
Tối nào cũng thế, những người Trụi nhận được một bát súp đỏ quạch trong đó nổi lên vài miếng bọt. Thực ra, bọn chúng ném vào nồi nấu một cây nấm to, chán ngấy để nước lên màu. Bữa ăn này được phát trước cửa một cái hang dùng làm bếp. Những người Trụi xếp thành hàng dọc, người này đứng sau người kia, chìa bát của họ cho một tên lính già đứng sau cái nồi.
Tên chủ bếp giống y một miếng bọt và khi nhìn vào bề mặt nước súp, hắn cứ ngỡ cái mặt đỏ của hắn phản chiếu xuống đó.
Ngày hôm ấy, đến bữa ăn, Mặt Trăng huých vai vào Tobie.
- Nhìn kìa! cậu thì thầm.
Bên cạnh lão chủ bếp là Ilaïa.
Cô quỳ gối dưới chân nồi và thổi lửa. Tobie rùng mình.
Không chậm trễ, cậu bỏ mặc Mặt Trăng, nhường chỗ cho người Trụi đứng sau cậu và lùi dần. Chậm chậm, cậu đã ở sau lưng dãy người Trụi đang đợi đến lượt mình.
Tobie thà nhịn ăn còn hơn bị Ilaïa nhìn thấy.
- Tên này là số bao nhiêu đây?
Cậu vừa xô đẩy hai tên lính đi sau cùng.
Tobie biết không thể lùi được nữa. Ngoan ngoãn, vừa chúi đầu về phía trước, cậu vừa tiến đến cái nồi. Phía xa, đằng trước cậu, Mặt Trăng vừa được phát đồ ăn. Cậu bé cười với Ilaïa nhưng không tài nào nhận ra ánh mắt chị mình. Đó là một ánh mắt thất thần và hung dữ. Những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp không biểu lộ cảm xúc.
Chỉ còn vài bước nữa là đến lượt Tobie. Tên chủ bếp múc cho từng người trong số ba người Trụi đứng trước cậu. Cậu tiến đến.
Tobie chìa cái bát và nhìn đi chỗ khác. Ilaïa lại bắt đầu thổi vào đống than hồng. Cậu chỉ nhìn thấy mái tóc cô xõa xuống lưng. Tên đầu bếp đổ đầy bát cho cậu, và Tobie bước đi.
Cậu đã qua. Cậu nhìn xuống, tìm cách để không bị phát giác.
Bỗng nhiên, có cái gì đó cản bước chân cậu và làm cậu chệnh choạng. Một tràng cười phá ra khi cậu bị ngã. Bát súp nóng chảy lênh láng dưới đất.
- Mắt để đi đâu vậy, đồ hoang dại!
Đám lính làm cậu ngã dẫm giày lên thứ nước đỏ quạch.
- Lúc nào chúng mày cũng chỉ thích lăn trong bùn...
- Này, bé con! Tên chủ bếp ra lệnh. Nhặt cái bát của nó lên. Nó ăn kha khá rồi.
Ilaïa nghe lời. Cô rời bếp lửa và tiến về cái cơ thể vẫn đang nằm dưới đất. Đúng lúc đó, Tobie ngồi dậy và khi mở mắt, cậu thấy Ilaïa đang nhìn mình.
Cô ấy đẹp, nhưng vẻ đẹp làm cho người ta sợ.
Cô cười.
- Xin chào, cô nói.
Tobie bước đi, theo sau những người khác.
☆☆☆
Đêm xuống, Tobie tìm thấy Mặt Trăng đang co rúm người, khuôn mặt úp xuống đầu gối. Cậu bé đang khóc. Tobie ngồi cạnh cậu. Cậu không dám nói với Mặt Trăng. Những người khác ngồi cách xa trên tấm thảm mạt cưa của mình. Một số vờ ngủ để không làm phiền hai người bạn.
- Tại sao anh không nói cho em biết sự thật? Mặt Trăng sụt sịt.
Tobie nuốt nước bọt. Cậu không thể nói gì.
- Trả lời em đi! Chị ấy muốn giết anh vào cái hôm em nhìn thấy hai người...
- Ừ, Tobie thì thầm.
- Chúng ta sẽ làm gì đây? Mặt Trăng khóc nức nở.
- Muộn quá rồi, Tobie nói.
Quả thật, tiếng bước chân vừa vang lên ở lối vào chỗ trú ngụ của những người Trụi. Một bước chân chậm, đi giày, đang tiến lại gần. Tối nào Mặt Trăng cũng nghe thấy tiếng bước chân này. Người ta có thể gọi đó là bước chân của người đi dạo, nhưng đích thị đó là bước chân của một kẻ sát nhân.
- Hắn đấy, Mặt Trăng thầm thì. Hắn đến.
Người đàn ông vừa huýt sáo vừa đi giữa những người Trụi. Đêm đã rất khuya rồi. Người ta nhìn thấy cái dáng người khủng khiếp cứ lớn dần.
Hắn dừng lại trước mặt Tobie và Mặt Trăng. Tiếng huýt sáo nhỏ tắt hẳn. Người ta nghe thấy tiếng cười khùng khục.
- Thật tuyệt vời...
Giọng nói của Hổ.
- Ta đúng là thiên tài...
Bỗng nhiên, hắn thôi không cười nữa, cúi người xuống và chộp lấy tóc của Tobie, quay mặt cậu về phía Tao không biết mày đã làm gì thằng nhóc này nhưng cô ấy không thích mày.
Tobie lặng thinh. Hổ thả cậu ra và đá một phát vào Mặt Trăng.
- Mày, không thể nói rằng mày đã giúp tao tìm ra nó. Tao sẽ trả thù lên chị mày.
Tức khắc, Mặt Trăng nhảy bổ lên người Hổ, dùng cán lao móc hắn phang cậu. Cậu bé đổ sụp dưới chân hắn.
- Đừng có ai cố đụng vào người tao! Người gác cổng biết tao đang ở đây. Nếu có chuyện gì xảy ra với tao, chúng mày sẽ bị băm vằm từng đứa một.
Hắn tiến về phía Tobie và nói:
- Đi. Chú Mitch sẽ rất vui khi gặp mày. Còn tao, tao sẽ bỏ túi cả triệu bạc.
Những người Trụi nín thở.
Mặt Trăng nhìn bạn mình. Cậu phải làm gì đây?
Trong sự im lặng, người ta nghe thấy tiếng cười khúc khích, rồi tiếng cười lớn. Đó là Tobie.
Hổ phang vào đầu gối Tobie, nhưng cậu vẫn không thôi cười. Hắn còn đánh cậu nhiều phát nữa. Mỗi lần như thế, cậu lại cười nhiều hơn. Cậu cứ cười sằng sặc.
Những người Trụi sững sờ. Họ nghĩ rằng bạn mình đã mất trí. Chỉ mỗi Mặt Trăng hiểu chuyện gì đó đang xảy ra. Cậu cũng bắt đầu cười khùng khục. Hổ đá cậu lăn ra đất. Nhưng rồi phía đằng kia cũng có tiếng cười. Trong vài giây, tất cả tù nhân đều bật cười.
Hổ bịt tai và tuôn ra:
- Câm đi! Tao sẽ nghiền nát chúng mày ra!
Cuối cùng, khi cơn cười được ghìm lại, Tobie nói:
- Tôi đi. Thế đấy. Xin lỗi các bạn... Thật là buồn cười.
Hổ thấy cậu đứng lên. Tobie đi giữa những người bạn đang lau nước mắt vì cười.
Hổ theo sau, hậm hực. Nhưng đi được vài bước, hắn bắt Tobie dừng lại và gí đầu nhọn cái lao móc vào cổ cậu.
- Tao muốn biết cái gì đã làm chúng mày cười?
Tobie cười.
- Chẳng có gì. Gần như chẳng có gì.
- Nói!
- Tôi sợ điều đó không làm ông vui.
- Tao ra lệnh cho mày phải nói.
- Chuyện triệu bạc của ông ấy mà, Tobie cười khùng khục.
- Mày không tin tao nói à?
- Có chứ...
- Mày nghĩ Mitch không trả sao?
- Chắc chắn ông ấy sẽ không trả, nhưng...
- Nhưng sao?
- Nhưng đó không phải là điều buồn cười nhất.
- Thôi! Hổ gào lên. Thôi ngay cái kiểu nói đểu tao đi!
Mũi lao chạm vào họng Tobie.
- Bốn tỷ... ông gọi đó là nói đểu mọi người.
- Bốn...? Hổ nghẹn cả cổ.
- Vâng, bốn tỷ.
Hổ rút cái lao móc lại. Hắn thở mạnh. Những người Trụi không hiểu gì mấy, nhưng họ chú ý quan sát Tiểu Thụ để bắt chước các hành động của cậu. Từ "triệu" không tồn tại ở xứ sở của họ. Từ "tỷ" lại càng không. Người ta đếm đến mười hai, và nếu hơn thế, người ta nói "rất nhiều".
Hổ lắp bắp:
- Viên đá của...
- Đúng, viên đá của Đại Thụ, Tobie nói.
Hổ quay về phía Mặt Trăng. Cậu bé tự hào đồng tình dù cậu thấy càng lúc càng khó hiểu.
Người ta nghe thấy những tiếng giày ống khác. Ai đó đang đến. Hổ có vẻ bị kích động.
- Hổ..., kẻ mới đến cất tiếng gọi. Hổ, bây giờ mày phải đi ra rồi!
- Đợi tao ở ngoài, hắn gầm lên.
Người đàn ông lùi lại. Đó là Elrom, tên gác cổng. Là người giữ chìa khóa. Hắn đã để Hổ vào. Hắn biết điều đó bị cấm. Hắn chưa bao giờ yên tâm khi biết tên thô bạo này ở lại một mình với những người Trụi.
Một lần nữa, Tobie lại có cảm giác ngọn lao móc đang thọc vào cổ cậu.
- Mày có viên đá không? Hổ thì thào.
- Có, Tobie nói.
Hổ bực dọc quay lại. Hắn lo lắng khi biết đồng bọn của mình đang đứng gần.
- Đứa nó cho tao!
- Ngày mai, cũng vào giờ này, Tobie tiếp tục. Chúng ta có thể dàn xếp.
Hổ cào cào vào tóc. Hắn đổ mồ hôi. Tobie tiếp tục một cách điềm tĩnh:
- Ngày mai, tôi sẽ đưa cho ông viên đá nếu ông không tiết lộ tôi đang ở đây...
Hổ lùi một bước. Hàng tỷ bạc đang hiện ra trước mắt hắn. Đống tiền này đang gặm nhấm nốt những gì còn lại trong bộ óc của hắn. Hắn cố gắng kìm chế một chốc, nhưng rồi, cuối cùng, hắn đã bị cám dỗ.
☆☆☆
Tiếng bước chân Hổ xa dần. Tất cả người Trụi xúm quanh Tobie. Điều kỳ diệu nào đã khiến cậu làm tên đàn ông này nhượng bộ?
- Chúng ta không còn sự lựa chọn, Tobie nói. Chúng ta phải ra đi trước đêm mai
Cậu giải thích:
- Tôi sẽ báo với bố mẹ tôi và những người khác. Chúng ta sẽ đem họ theo cùng.
- Cậu đã tìm thấy đường ra rồi à, Tiểu Thụ? Jalam hỏi.
Tobie cười.
- Với chúng ta, cháu tin là đã tìm ra lối thoát, nhưng với họ... cháu chưa biết chúng ta sẽ làm thế nào. Trước tiên, cháu phải nói chuyện với bố cháu. Bây giờ, cần phải ngủ và lấy lại sức.
Họ nằm dài trên những tấm thảm bằng mạt cưa và vỏ bào. Cơn buồn ngủ đã thắng họ.
Sự tĩnh lặng của đêm tràn ngập chỗ trú thân của những người Trụi. Duy chỉ có đôi mắt Mặt Trăng còn long lanh trong bóng tối.
Vài phút trôi qua.
Cái dáng người nhỏ bé nhỏm dậy. Cậu ngồi im một lúc, rồi nhón chân đi. Không ai biết gì.
Không tiếng động, cậu luồn lách giữa những người đang ngủ.
Mặt Trăng rùng mình khi đã ra đến ngoài. Đêm thật sáng nhưng lạnh giá. Cậu đi theo hướng hàng rào.
Một cậu bé mười tuổi, chân trần đi dưới trăng, trong một trại lao động khủng khiếp... Cái bóng nhẹ tênh ấy như không có thật.
Mặt Trăng bước đi quả quyết. Chị cậu là người gây ra tất cả. Cậu phải sửa chữa lỗi lầm này. Cậu sẽ tự mình nói chuyện với ông già có chiếc bánh xèo trên đầu. Cậu là người bé nhất, cậu có thể vượt qua được hàng rào.
☆☆☆
Bốn giờ sáng, Maïa ra khỏi nhà ngủ. Bà vừa nằm trên giường hai tiếng đồng hồ để nhìn chăm chăm lên tấm ván phía trên bà, bà không tài nào chợp mắt được. Bà ngồi trên bậc thềm trước cửa.
Mấy ngày nay, bà chỉ chực khóc. Biết Tobie còn sống, biết cậu đang ở rất gần bà... Đó trước tiên là một niềm vui khôn tả. Rồi niềm vui lại thế chỗ cho những nỗi lo lắng. Bà thấy lại trách nhiệm của người làm mẹ, nỗi lo nhỏ bé này xen lẫn với tất cả hạnh phúc của các bậc cha mẹ. Lo vì nhỡ xảy ra chuyện gì, lo vì nhỡ đâu hạnh phúc lại bỏ đi một ngày nào đó.
Bà nhớ lại cái ngày Sim trở về với một bọc tã lót dưới lớp áo măng tô của ông. Một cậu bé tí tẹo được cuốn trong một mảnh vải xanh lam.
- Cậu bé cần chúng ta, Sim nói.
Maïa chỉ tự đặt một câu hỏi:
- Liệu em có biết những thao tác cần phải làm?
Bà vụng về bế cậu bé trong vòng tay, và kể từ lúc đó, tất cả đều có vẻ thật đơn giản với bà.
- Cậu bé tên là Tobie, Sim nói.
Bà nhận Tobieon trước khi Sim nói cậu bé từ đâu ra.
Giờ đây, bà đang ngồi sâu trong hố, cằm chống đầu gối, mắt thẫn thờ nhìn màn đêm. Bà không cảm thấy lạnh. Bà nhắm nghiền mắt hình dung lại đôi bàn chân bé nhỏ của Tobie khi lần đầu tiên bà ủ ấm nó trong tay.
Lúc mở mắt ra, bà nhìn thấy một người thật lạ lùng. Cậu bé chừng mười tuổi. Cậu đứng trước mặt bà trong đêm lạnh giá. Răng cậu đánh vào nhau lập cập, đôi môi tím ngắt run run. Quần áo rách tơi tả, cánh tay có đến nghìn vết rạch nhỏ.
Maïa cười với cậu bé.
- Cháu bị lạc à?
- Cháu là bạn của một người mà các bác gọi là Tobie, Mặt Trăng nói.
Trong sắc trắng của vầng trăng khuyết, khung cảnh tựa như một bức tranh. Thoạt đầu, Maïa chắp hai tay lại như để cầu nguyện. Rồi bà đứng dậy và ôm chầm lấy Mặt Trăng.
- Lại đây, con trai yêu quý.
Bà rón rén dẫn cậu bé đi vào nhà và đánh thức Sim dậy. Ông mở mắt và vớ lấy cặp kính.
Bà muốn giới thiệu cậu bé nhưng Sim ngăn bà lại.
- Anh biết cậu bé này, ông nó. Bác hạnh phúc khi được gặp cháu, cậu bé của bác ạ.
Ông siết chặt bàn tay cậu bé.
Maïa choàng một cái mền lên lưng Mặt Trăng. Bà đặt cậu bé ngồi trên nệm rơm và phủi gót chân cho cậu.
Mặt Trăn cảm thấy toàn thân run lên vì thoải mái. Thế ra bố mẹ là vậy đó... Bố mẹ vừa xoa chân cho mình, vừa nói con trai yêu. Thật hạnh phúc, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ biết điều này.
- Anh ấy nói rằng các bác hãy sẵn sàng, Mặt Trăng giải thích. Anh ấy sẽ đón các bác vào ngày mai.
- Thế còn các cháu? Sim hỏi.
- Anh ấy đã nghĩ ra cách để giải thoát người Trụi chúng cháu.
Sim ngẫm nghĩ.
- Vậy thì thế này, cháu nói với nó đừng lo cho các bác. Rất mạo hiểm nếu bỏ trốn cùng nhau. Các bác đã đào một đường hầm. Đêm ngày mai, chúng ta có thể thoát ra từ bên này. Jo Mitch chắc hẳn sẽ phải ngạc nhiên lắm.
Mặt Trăng đồng ý.
- Vậy cháu sẽ gặp lại các bác chứ?
Sim ôm chặt cậu bé trong vòng tay.
- Có chứ, con trai bé nhỏ. Chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Maïa nằn nì giữ Mặt Trăng ở lại thêm chút nữa, nhưng ngày mới đang đến gần. Cậu bé tụt khỏi giường, mỉm cười với Sim và Maïa rồi biến mất.
☆☆☆
Sáng ti Jalam phát hiện ra Mặt Trăng đang ngủ trước cửa chỗ trú của người Trụi. Quần áo cậu rách bươm, da trầy xước như cái nạo pho mát. Cậu không còn sức để lê vào bên trong.
- Chuyện gì xảy ra với cậu bé thế? Mika vừa hỏi vừa nhìn Jalam bế Mặt Trăng còn đang ngủ say trên tay.
- Ta không biết.
Tobie lao về phía bạn.
- Mặt Trăng!
Cậu bé gượng mở một mắt.
Cậu lẩm bẩm cái gì đó.
- Sao cơ? Tobie thì thầm.
- Bố mẹ anh thật tốt bụng, Mặt Trăng nói.
Tobie hiểu ra tất cả. Mặt Trăng đã đi sang phía bên kia.
- Anh sẽ cho em mượn, Tobie nói.
☆☆☆