← Quay lại trang sách

Chương 21 NHỮNG NGƯỜI VƯỢT NGỤC LÚC XUÂN PHÂN

Đó là một ngày thật yên tĩnh ở cả hai nửa cái hố. Đám lính giảm bớt áp lực lên tù nhân và họ ít bị đánh, chửi hơn.

Đêm cuối cùng của mùa đông, bọn chúng tổ chức sinh nhật cho Jo Mitch. Bọn chúng chuẩn bị suốt cả ngày. Đám người của Mitch bị buộc phải kỷ niệm ngày này như thể ngày sinh của hắn đáng được vui mừng như thế. Biết hắn khó thở, bọn chúng chỉ để một cây nến trên chiếc bánh ga-tô của hắn.

Nhưng nói chung, lũ cóc không có tuổi.

Thật lạ, Mitch lại thích chia sẻ chiếc bánh ga-tô to tướng của hắn. Đó là thứ duy nhất hắn thích chia cho người khác. Có lẽ đám tay chấn của hắn không nên đếm xỉa đến sự hào phóng bất ngờ này. Chẳng ai muốn ăn cái bánh ga-tô mà Jo Mitch, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, cứ hết thổi bắn nước bọt rồi lại khạc vào để làm tắt mỗi một ngọn nến.

Năm nào cũng thế, màn ăn bánh ga-tô diễn ra với những cái nhăn mặt và chun mũi. Đám tay chân của Jo Mitch cảm thấy kinh tởm khi phải nhai lớp vỏ dày đã đóng băng trên miếng bánh của họ.

☆☆☆

Tối hôm đó, tên canh lớp học hí hửng vì thoát khỏi bữa tiệc sinh nhật này. Phần lớn đồng bọn của hắn đề nghị làm thay nhưng hắn hào phóng từ chối.

- Tôi chịu thiệt thòi cũng được, hắn nói.

Hắn liếc mắt qua cửa kính lớp học để tin chắc rằng giờ học vẫn diễn ra bình thường. Sim Lolness đang đứng sau cái bàn của ông. Những người khác ngồi ở chỗ của mình, rất chăm chú. Plum Tornett bé nhỏ đang lau bảng

Tên lính canh thanh thản ngồi bên ngoài lớp học và đợi thời gian trôi đi. Hắn không bao giờ hiểu nổi hắn thực sự phải trông cái gì. Lũ người già điên rồ này mà dám bỏ trốn?

Hắn cười một mình.

☆☆☆

Phía bên kia cái hố, tên gác cổng trại của người Trụi lại càng không có gì phải phàn nàn khi đứng đó. Hắn tên là Elrom. Hắn đeo cặp kính tròn nhỏ tẹo. Năm ngoái, Elrom đã nếm bánh ga-tô của Jo Mitch rồi và hắn không muốn thử lại tẹo nào.

- Ai đó?

Tên lính nheo đôi mắt đằng sau cặp kính để nhận ra người đang tiến đến trong bóng tối. Hắn chẳng mong đợi chuyến viếng thăm nào tối nay cả.

- À! Lại là mày...

Tên Hổ lừng lững đang đứng trước mặt hắn. Elrom luýnh quýnh chỉnh lại gọng kính. Hắn sợ Hổ. Đêm nay, tên này muốn làm gì ở chỗ những người Trụi cơ chứ?

- Mở cửa cho tao.

- Lại mở? Mày... xin phép chưa? Tên gác cửa lắp bắp.

- Tao được phép nghiền nát mày ra nếu mày lắm chuyện.

- Nhưng tao... rốt cuộc...

Hắn bắt đầu mở cửa, miệng lẩm bẩm:

- Người ta nói với tao rằng...

- Đóng vào! Hổ gầm lên.

Elrom vội vàng đóng cửa lại.

- Mở ra! Hổ gào lên.

- Ơ... thế tao đóng hay tao mở đây?

- Mày đóng cái mồm mày lại và mở cái cửa ra, Hổ quát lên, hai tay nắm lấy chiếc lao móc.

Tên lính canh hiểu rằng không nên chần chừ.

Hắn mở cửa, để Hổ đi vào và đóng lại.

- Đừng có ở trong đó quá lâu đấy, hắn nói với Hổ.

- Tao đã nói là đóng vào mà!

- Rồi, Elrom nói, và quay thêm một vòng khóa nữa.

Hổ thường xuyên đến chỗ người Trụi. Như hôm qua, Elrom đã phải yêu cầu hắn ra bởi vì hắn nán lại lâu quá. Hắn có thể chuẩn bị âm mưu đen tối gì đây?

Tên lính biết rõ tính tàn ác của Hổ. Người ta còn nói với hắn về vụ ám sát Nino Alamala, người họa sĩ nổi tiếng... Trong đám lính canh, một số tên thì thầm to nhỏ cho rằng tên sát nhân là Hổ. Elrom tối nào cũng lén lút vẽ. Từ bấy lâu nay, hắn vẫn luôn ngưỡng mộ những tác phẩm của Nino.

Những chuyến viếng thăm người Trụi của Hổ sẽ có kết cục xấu.

Elrom lo lắng chờ đợi tên lính có chiếc lao móc ấy trở ra.

Đằng xa, hắn nghe thấy âm thanh của buổi tiệc. Những tiếng kêu ngớ ngẩn, những tiếng cười, những tiếng chân nện xuống mặt đất... Thực sự ồn ào.

Hắn tưởng như nghe thấy một con ruồi bay qua. Đó là thành ngữ mà một trong những người bạn của Elrom hay dùng, một người thợ thuộc da ong gấu. Trong nghề này, người ta quá quen với tiếng rắm lũ ruồi phát ra khi đang bay.

Elrom đang cố tưởng tượng không khí diễn ra trên kia, những món quà, những tiếng vỗ tay lẹt đẹt và tấm băng rôn lớn trên đó viết: "Chúc mừng sinh nhật Jobar K. Amstramgravomitch!" Đó là tên đầy đủ của Mitch, cái tên thường được sử dụng trong những dịp trọng đại. Nhưng tên bạo chúa to béo chỉ phát âm được âm tiết đầu và âm tiết cuối. Trong cái hộp sọ bé tí tẹo của hắn, không có chỗ để nhét đủ hai mươi ba chữ cái này vào.

Vì thế, người ta chỉ gọi hắn là Jo Mitch.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, tên lính gác Elrom nhận ra Hổ vẫn chưa trở lại, hắn quyết định tự tìm hiểu sự tình. Hắn vớ lấy bó đuốc, mở cửa, khóa trái cửa lại và nhét chìa khóa vào túi quần.

Ánh sáng lờ mờ của ngọn đuốc chìm dần trong cái hố. Người ta nghe thấy Elrom lầm rầm cằn nhằn. Hắn không ở đây để trông những tên lính canh khác. Làm sao Hổ lại có quyền rời bữa tiệc sinh nhật cơ chứ?

Lúc này, Elrom đang ở lối vào nơi người Trụi ngủ. Hắn chuyển bó đuốc sang tay trái để đặt tay phải vào cái dao giắt ở thắt lưng. Thật ra, những người Trụi không làm hắn sợ, nhưng Hổ thì có. Hắn thậm chí còn có linh cảm xấu.

- Hổ! Hắn kêu lên.

Không ai trả lời.

Hắn tiến thêm một bước về cửa hẹp.

- Mày ở đó à?

Hắn giơ bó đuốc ra phía trước, dừng lại, chỉnh lại cặp kính và nín thở.

Hắn bước vào.

- Aaaa...

Tiếng kêu của hắn nhanh chóng biến thành lời rên rỉ yếu ớt ở đầu môi. Mặt hắn thoáng chốc lấm chấm mồ hôi và đôi mắt ảo giác dần trở nên to hơn cả mắt kính.

Elrom suýt nữa ngã xuống như một chiếc lá rụng.

Những gì mắt hắn thật kinh khủng. Xác những người Trụi chồng đống lên nhau giữa phòng và xung quanh là một vũng màu đỏ. Đằng sau họ, từ sau lưng, hắn thấy bóng dáng thằng Hổ. Hắn đang ngồi trên một chiếc hòm và lau cái lao móc.

Elrom ngập ngừng tiến đến chỗ Hổ.

Hắn lấy khăn che miệng để khỏi buồn nôn.

- Mày đã làm gì?

Hổ quay lại.

Nhưng đó không phải là Hổ.

Đó là một gương mặt dễ chịu hơn nhiều.

Elrom bị đập mạnh vào đầu. Cú đánh làm hắn đổ sập xuống và mang hắn đi rất xa nơi đây, lên tận các vì sao.

- Cảm ơn Jalam, Tobie vừa nói vừa bước ra khỏi bóng tối.

Cậu còn giữ thanh xà đã dùng để phang. Cậu nhìn Elrom tử tế.

- Tôi thấy tiếc cho hắn. Hắn không phải là tên độc ác nhất...

Jalam đồng tình. Ông đã sắm vai Hổ với một chút thích thú. Jalam và Tobie quay về phía những người Trụi đang nằm chồng lên nhau.

- Các bạn có đi không?

Trên chỏm, cơ thể thứ nhất nhỏm dậy và tụt xuống. Lần lượt, những người Trụi bắt đầu động đậy. Trong chốc lát, những xác chết hồi sinh trở lại. Họ đứng tập hợp xung quanh Tobie.

Sáng kiến của cậu đang phát huy tác dụng. Cậu lục túi Elrom và lôi ra chiếc chìa khóa. Với sự giúp đỡ của ba người khác, cậu lăn tên lính canh bị đánh về phía Hổ, hắn cũng thế, chẳng còn biết gì.

Hổ cũng bị sập bẫy tương tự, bằng cảnh tượng kinh hoàng. Hắn cứ tưởng thứ xúp đỏ của tên đầu bếp là máu. Tất cả người Trụi đều giữ khẩu phần của ngày hôm trước lại để quết lên người.

Tobie chỉ việc xuất hiện đằng sau tên Hổ đang quá sững sờ.

☆☆☆

Thoạt đầu, mọi người nài nỉ Jalam đóng vai Hổ. Ông chần chừ không mặc áo măng-tô của hắn. Ông không thích giả vờ giống người khác.

- Nhưng ta không phải là hắn...

ác không phải là hắn, nhưng bác cứ làm như thể bác là hắn.

- Không phải vậy, Tiểu Thụ à, vì ta là ta nên ta không thể là hắn.

- Bác vẫn là bác, nhưng bác làm cho người ta tin rằng bác là hắn.

- Vậy tức là ta làm những gì không thật.

- Đúng! Tobie phát cáu, kết luận. Bác làm những gì không thật để cứu mạng sống của tất cả chúng ta. Có những lúc người ta mặc kệ sự thật, bác Jalam ạ!

Jalam xuôi lòng, còn Tobie đã cảm thấy tiếc những gì mình nói. Cậu không mặc kệ sự thật.

Bây giờ, ông già Jalam giữ lại chiếc áo măng-tô của Hổ. Ông vênh vang đi lại trong phòng như một diễn viên ngôi sao. Ông làm đủ kiểu nhăn nhó, ông đóng vai những kẻ độc ác, bắt chước giọng của Hổ để hù dọa những người bạn.

- Chúng ta đi thôi! Tobie nói.

Đội quân người Trụi đứng thành hàng. Họ ra khỏi nơi trú ẩn và men dọc bờ hố. Họ đi nhẹ nhàng hơn cả một làn gió.

Tobie mở cửa bằng chìa khóa của Elrom. Đây là lần thứ hai cậu tìm cách trốn khỏi cái hố này.

Lần đầu tiên xảy ra khi cậu mười ba tuổi. Lúc đó, cái hố không sâu hơn mấy cái lỗ bị chim gõ kiến xanh đục là mấy. Giờ đây, nó đang làm toác bụng Đại Thụ, gặm nhấm Đại Thụ đến tận tim. Nhờ ánh trăng chiếu sáng các cành cây, Tobie có thể chứng kiến được mức độ nghiêm trọng của thiệt hại.

- Cậu biết đường ra không? Mika hỏi, tay nắm cánh tay của Liev cao kều.

- Có, tớ biết, Tobie trả lời.

Cách đây mấy năm, Tobie bỏ trốn cùng với Mano Asseldor. Lúc đó, họ cũng trốn chạy khỏi sự tàn bạo của Jo Mitch. Lần này, cậu đi về phía hàng rào đã đem lại may mắn cho cậu trong lần tẩu thoát đầu tiên.

Liev tươi cười. Cậu hiểu tất cả. Cậu không cần tai hay mắt để cảm nhận ngọn gió của tự do. Tự do có mùi, tự do có vị. Tự do, cậu cảm nhận được nó trong cơ thể mình.

Mika cảm thấy bàn tay Liev đang bóp chặt cổ tay mình.

Rồi tất cả nhìn thấy Mặt Trăng xuất hiện ở đầu đoàn người. Cậu chạy lên trước dòng người Trụi, theo sau là Jalam vẫn mặc quần áo của Hổ. Cậu bé Mặt Trăng đi nhanh để theo kịp Tobie, cậu nói:

- Em không ra đi mà không có chị mình.

- Sao cơ?

- Đi đi, đừng chờ em, Mặt Trăng hụt hơi nài nỉ. Em ở lại đây để giải thoát chị em.

- Đừng nói điều ngốc nghếch, Tobie nói mà chân vẫn rảo bước. Em sẽ làm những điều anh bảo. Anh, anh ra lệnh cho em phải đi với mọi người.

Jalam đưa mắt đồng tình với câu nói của Tobie.

- Em ở lại! Mặt Trăng vừa kêu vừa khóc.

Tobie buồn xót tim, nhưng lần này cậu có nghĩa vụ phải xử sự như một người anh.

- Không phải em là người quyết định, Mặt Trăng à. Không còn ai để giải thoát ở đây cả. Chị em không phải là tù nhân. Chị em đã tố giác anh. Chị em về phe kẻ thù.

Giọng nói nặng nề của Tobie vang lên trong đầu cậu bé. Cậu dừng lại và nhìn xuống. Tobie không quay lại. Jalam bí mật theo dõi Mặt Trăng đang vờ đứng đợi những người Trụi đi sau cùng.

Họ đã đi đến hàng rào. Cái hố chỉ được đậy bằng một lớp cành lá nhẹ. Trong vài phút, họ giải phóng lối đi. Đó không phải một cuộc tẩu thoát mà là một cuộc dạo chơi dưới ánh trăng.

Tobie đứng im ở đó. Cậu nhìn những người Trụi bạn cậu đang lần lượt vượt qua hàng rào. Cậu biết rằng chuyến đi sẽ còn dài, nhưng cậu vẫn muốn tận hưởng chiến thắng nhẹ nhàng này,

Tobie nghĩ đến bố mẹ mình, họ hứa sẽ bỏ trốn cùng lúc với cậu. Có thể cậu đã thoát trước họ...

Người Trụi cuối cùng có mặt tại lỗ hổng hàng rào quàng một chiếc áo măng-tô trên lưng và bế một cậu bé trong tay. Đó là ông già Jalam. Ông đỏ mặt và không dám nhìn vào mắt Tobie.

- Ta đã... Ta đã đấm... Ta thấy nó định đi và ta đã đấm.

Mặt Trăng bị ngất, đầu gục xuống vai Jalam. Tobie mỉm cười nhìn ông già dẫn đường.

- Bác đã làm thế à? Tobie hỏi.

Bản thân Jalam cũng không tin nổi những gì ông có thể làm.

- Tay ta tự vung

- Tại bộ trang phục của bác đấy, Tobie giải thích. Bác vẫn đang nhập vai mà.

- Cậu tin thế à?

- Không có bác, cậu bé này dễ bị bọn bất lương bắt mất. Bác đã làm rất tốt.

- Ta không muốn đánh..., Jalam vừa nói vừa sụt sịt.

Ông vuốt ve vầng trán của Mặt Trăng.

Những người Trụi đã tự do.

☆☆☆

Một giây sau, tên lính canh lớp học buổi tối đứng dậy đi kiểm tra xem mọi thứ có ổn và lớp học có yên tĩnh không. Hắn vừa ngồi dựa vào cái cửa duy nhất của phòng học một tiếng đồng hồ. Hắn vươn vai, bước vài bước ra xa cửa sổ.

Yên tĩnh? Đúng, lớp học yên tĩnh.

Tuyệt vời.

Lớp học yên tĩnh đến nỗi chẳng còn một ai.

Tên lính canh không nhúc nhích. Hắn nhìn chăm chăm vào căn phòng rộng trống rỗng và thậm chí không ý thức được mình đang gặm mút chiếc mũ. Hắn mụ mẫm cả người. Sự hốt hoảng khiến hắn bị tê liệt. Chỉ có hàm răng hắn hoạt động và đôi mắt hắn đảo tứ phía.

Sau vài phút và chỉ còn lại nửa chiếc mũ, hắn quyết định hành động. Hắn vừa mở cửa vừa cầu nguyện rằng ba mươi cụ già lại xuất hiện, nhờ một phép màu nhiệm nào đó.

Nhưng vẫn không có lấy dù chỉ một sợi tóc bạc.

☆☆☆

Trong đường hầm, cuộc hành trình diễn ra rất chậm chạp. Sim để Plum Tornett đi đầu tiên. Cố vấn Rolden đi ngay sau. Và giáo sư nối tiếp họ. Maïa từ chối đi trước Sim. Bà vẫn thường lo sợ mất chồng và không muốn rời mắt khỏi ông.

Tất cả những người khác theo sau.

Zef Clarac đi sau cùng đoàn người già anh hùng, những người mà cộng hết tuổi của họ lại cũng phải hơn hai nghìn năm cuộc đời. Nếu có thể kể chi tiết cuộc đời của những người đang bò trong đường hầm, sẽ không đủ chỗ để nói đến tất cả các sự kiện, những nụ cười, sự tức giận, nỗi buồn, sự nuối tiếc, niềm vui, tình yêu và những điều ngốc nghếch đong đầy cuộc đời họ.

Họ bà không gây ra tiếng động. Thỉnh thoảng, Sim nghe thấy hơi thở của cố vấn Rolden. Ông cụ đã siết chặt Sim rất lâu trong tay trước lúc chui vào đường hầm.

- Tôi không tin nổi nữa, Rolden nói. Giờ đây, tất cả đều trở thành có thể. Có lẽ, những ngày cuối cùng của tôi sẽ có một chút tự do.

Sim cười với ông.

- Ở tuổi một trăm, những chiếc máy đếm lại bắt đầu từ con số không. Ông là người trẻ nhất trong số chúng ta...

Nhưng Sim rất lo lắng mỗi khi cảm thấy ông già Rolden dừng lại trước mặt mình. Lần này, Rolden cố gắng quay lại để nói với Sim.

- Có cái gì đó đang trượt trên lưng tôi.

- Không có gì đâu, Sim nói. Tiếp tục đi.

- Tôi không thể, Rolden nói. Nóc hầm đang sập xuống lưng tôi.

- Đừng lo, giáo sư nhắc lại. Tiến lên, ông bạn già của tôi. Cần phải tiến lên.

Ngay từ đầu, đó là mối lo sợ duy nhất của Sim. Không nên để Albert Rolden sợ. Nhiều đêm trước, ông cố vấn trải qua những cơn khủng hoảng trong đó ông cứ ngỡ mình đang đánh nhau với lũ sâu nhậy. Mỗi lần như thế, Maïa dấp nước lên mặt ông và ông có thể bình tĩnh trở lại.

Trong số những người đi sau cùng, có ai đó hỏi:

- Không đi nữa à?

- Không, người khác thì thầm, tôi nghĩ rằng Rolden không còn minh mẫn nữa rồi.

- Rolden luôn minh mẫn, Lou Tann bực tức nói.

Xa phía trước, giáo sư Lolness đang nài nỉ:

- Ông chỉ cần bò theo Plum Tornett ở phía trước ông... Hãy tin tôi đi, ông già.

- Tôi hoàn toàn tin tưởng ông, Rolden nói, nhưng tôi nhắc lại cho ông biết trần nhà đang sập lên lưng tôi.

Maïa vẫn luôn là người hiểu ra đầu tiên.

- Sim, bà thì thầm, anh có thể nghe những gì Albert nói được không? Có thể trần nhà sập xuống lưng ông ấy thật thì sao!

Trong tích tắc, tất cả được lập lại trật tự trong đầu Sim. Ông nhận ra chính xác cái nơi h đang bò. Albert Rolden không mất trí. Ông hoàn toàn có lý. Một tiếng rắc phá tan sự im lặng.

- Lùi lại! Sim kêu lên. Tất cả lùi lại!

Giáo sư chộp lấy bàn chân Rolden và kéo mạnh. Đường hầm sập xuống trước mặt họ kèm theo một tiếng ầm mạnh của ván gãy.

Một mảng ván lớn đã bịt lối đi. Một con ốc sên hồng đang nằm ngửa giãy giụa, mồm rống lên. Một cơn ác mộng. Sim ôm Rolden trong tay, còn Maïa giúp họ lùi lại phía sau.

- Còn Plum? Vigo Tornett ở đằng sau kêu lên. Plum Tornett đâu rồi?

Sim không còn sức để trả lời. Trên cánh tay ông, Rolden thì thào rên rỉ một cách tuyệt vọng:

- Tôi xin mọi người... Tôi xin mọi người... Đừng nói với tôi là chúng ta quay lại dưới kia... Tôi không muốn nữa.

☆☆☆

Con ốc sên hồng vẫn giãy đạp phía cuối đường hầm, đó là Mitch.

Jo Mitch bước lên sàn nhà văn phòng của hắn.

Giữa buổi sinh nhật, hắn lảo đảo vội vàng đi về cái phòng nhỏ này, cái phòng mà ở dưới có đường hầm thoát ngục chạy qua. Hắn vừa kịp mở khóa quần thì bỗng nhiên đất dưới chân hắt sụt xuống.

Vài tháng trước, Clarac và Tann đã phải xếp lại các thanh ván sàn, nhưng họ không gia cố lại chỗ sửa. Ngay sau đó, họ bắt tay tiếp tục đào theo hướng khác mà không nghĩ rằng lối đi này đã bị yếu dần.

Khi tất cả những tù nhân già lần lượt chui ra khỏi cửa sập, tai cụp xuống và dính đầy bụi, đã có năm mươi tên lính đang đứng đợi họ.

Sim và Rolden lên sau cùng. Maïa nhận thấy cái nhìn mờ đục của chồng. Có lẽ không bao giờ ông tha thứ cho mình vì thất bại này. Bà muốn cầm tay ông, nhưng bọn chúng đã thô bạo chia cắt họ.

Jo Mitch vào, miệng gầm lên. Hắn ngồi trên một chiếc cáng do tám người đàn ông è cổ ra khiêng. Ai đó quay về phía hắn, mặt nhợt nhạt.

- Tôi đã đếm... Thiếu một tên.

Một mắt của Jo Mitch nhắm tịt lại vì bị thanh ván phang vào khi hắn ngã xuống. Hắn nhắm nốt mắt kia lại và rống lên bằng cả sức lực.

- Là Plum Tornett... tên lính nêu đích danh người mất tích.

Tiếng rống của Mitch chuyển thành tiếng gầm:

- Ploouuuum!

Limeur và Torn kín đáo bước vào. Chúng vừa từ đáy hố trở lên. Chúng tái xanh như tàu lá. Đứa này cố lẩn sau lưng đứa kia để không phải nói.

- Ờ..., cuối cùng Limeur nói. Còn thiếu nhiều hơn một người.

Jo Mitch nhìn hắn chăm chăm bằng con mắt lồi trố.

- Bọn người Trụi đã trốn thoát. Tất... cả... người Trụi...

Torn cho một người vào. Bọn chúng nhận ra Hổ, đầu quấn băng to.

- Chính Tobie..., Hổ nói. Tobie Lolness đã quay lại. Hắn đã đưa tất cả đi theo.

Jo Mitch ngã từ trên cáng xuống.

Vợ chồng nhà Lolness nhìn nhau.

Cái tên Tobie làm mồm Maïa há hốc và hai mắt Sim nhắm nghiền.

☆☆☆

Dưới đó một đoạn, trên các cành cây, Plum Tornett đang chạy trong rừng rêu. Anh chỉ có một mình, choáng váng và mất phương hướng...

Nhưng từ lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên, trong tiếng thở hổn hển của anh, người ta nghe thấy anh nói.