Chương 22 VỀ PHÍA CÀNH LA
Tobie và đoàn người Trụi của cậu dừng lại sau một ngày và hai đêm. Có lẽ họ sẽ phải tiếp tục cuộc hành quân nếu sương mù không tan vào giữa đêm thứ hai. Họ ngồi sát nhau giữa các thân cây của một lùm địa y.
Cuối cùng, cư dân đồng cỏ cũng tìm lại được giấc ngủ trên cao mà họ thèm biết bao nhiêu khi còn trong hố. Họ muốn cảm nhận không khí luồn dưới thân. Họ thích những chiếc lá rung rinh cọ vào lưng.
Tobie chợp mắt được vài tiếng. Cậu tỉnh dậy lúc sáng sớm và ra hiệu cho Mika.
- Tớ biết kiếm thức ăn ở đâu cho cái thế giới bé nhỏ đang ngủ ngon lành này. Đi với tớ.
Mika thử đoán giờ qua lớp sương mù dày đặc.
- Chúng ta dẫn Liev đi cùng, cậu nói.
Cả ba người cùng đi. Liev b vào vai Mika và bước sau cậu. Bóng cây địa y đứng lạnh lùng. Tuyết vẫn cố nán lại vào những ngày đầu tiên của mùa xuân.
Tobie biết mình không thể đồng hành cùng những người Trụi được lâu nữa. Cậu chỉ đợi đến lúc đi tìm Elisha. Cậu cứ nghĩ cô vẫn ở trên tổ chim của Léo Blue. Nhưng trước hết, cậu muốn dẫn những người bạn đến một nơi an toàn rồi sau đó mới một mình tiếp tục cuộc hành trình xuyên Đại Thụ.
Mika dừng lại. Cậu cảm tưởng như Liev không bám vào vai cậu nữa. Tobie cũng quay người lại. Sương mù bao quanh họ như một bức tường bông.
Liev đã biến mất.
Mika quay tứ phía.
- Liev!
Cậu biết mình gọi một cách vô ích. Mối nguy hiểm lớn nhất đối với bạn cậu là bị lạc. Khi người ta không nhìn thấy đường và không thể nghe thấy tiếng gọi, một phút lơ đãng cũng đủ để lạc bạn mãi mãi. Một lần, vào buổi tối, trên đồng cỏ, Mika đinh ninh đã để lạc mất Liev. Nhưng may thay, cậu tìm thấy Liev đang bình tĩnh ngồi trong một cái khe đầy bùn.
Cậu tự nhủ:
- Không phải lúc nào chúng ta cũng may mắn thế này.
Tobie không tài nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Cậu cứ quay vòng tròn để tìm Liev giữa lớp sương mù. Rồi cậu nhìn thấy Mika bị cuộn xoáy lên không trung như bị bật hơi. Tobie lập tức lao về phía Mika và bám vào chân cậu. Cậu bay lên khỏi mặt đất nhưng kịp bám chân vào bụi rêu trên vỏ cây. Cú thăng thiên đột nhiên dừng lại.
- Tớ bị một sợi dây thừng cuốn lên, Mika kêu. Sợi dây chằng vào thắt lưng tớ.
- Cắt nó đi!
Bàn chân Tobie bám vào rêu. Cậu cảm thấy có nguy cơ bị tuột. Mika không tài nào cắt được nút buộc quanh cậu. Cậu ngước mắt lên và nhìn thấy một người đàn ông đang lao xuống, dọc sợi dây thừng với vận tốc lớn. Cậu chỉ kịp nhìn thấy anh ta vung rìu lên, chặt đứt dây và cùng cậu ngã nhào xuống đất.
Tobie cũng ngã dúi ngã dụi, đập đầu vào vỏ cây. Vừa lồm cồm đứng dậy cậu vừa nghe thấy:
- Tôi tóm được nó rồi. Đừng lo.
Tobie sẵn sàng đánh nhau bằng tay không. Trong lớp sương mù dày đặc, cậu tiến đến kẻ tấn công Mika.
- Cậu làm gì vậy? Người đàn ông kêu lên khi thấy Tobie lao vào mình.
Tobie lăn sang bên cạnh. Cậu vừa nhận ra một người tiều phu.
- Châgne! Cậu kêu lên.
- Chúng tôi theo cậu từ sáng nay. Tôi biết là hai tên người Trụi này đang bắt cậu làm tù binh.
- Tôi không là tù binh của ai cả! Thả người này ra!
- Torfou đang giữ một tên khác! Châgne nói mà chẳng hiểu mô tê gì cả.
- Thả người này ra, Châgne. Đó là một người bạn.
Châgne do dự không biết có nên thả người Trụi trẻ tuổi này ra không.
- Thả đi, Tobie vừa nhẹ nhàng nhắc lại, vừa đập vai người tiều phu.
Châgne thả Mika. Tobie giải thích:
- Chẳng có gì phải sợ người Trụi hết. Rồi cả Đại Thụ sẽ phải công nhận điều này.
- Liev đâu? Mika hỏi.
Tobie đưa mắt hỏi Châgne.
- Torfou đang giữ.
Mika vừa cười vừa xoay cánh tay bị dây thừng cứa sâu vào thịt.
- Thế thì tôi hơi ngạc nhiên đấy...
Quả thật, Liev đang kiên nhẫn đợi trên đỉnh thân cây địa y. Cậu ngồi lên người Torfou đang rên rỉ.
Phải mất một lúc để giải thích cho Liev hiểu rằng cậu có thể thả người này ra được.
Châgne và Torfou kinh ngạc nhìn Tobie và hai người bạn của cậu. Chưa bao giờ họ được nhìn người Trụi gần như thế.
- Thật sự cậu là ai? Cuối cùng Châgne cũng hỏi Tobie.
Tobie nhìn thẳng vào mặt Châgne. Liệu cậu có thể kể sự thật cho hai người tiều phu này không? Cậu nhớ lại những tuần dài làm việc cùng họ trong rừng địa y. Cậu nhớ lại cậu đã cần họ, cần tất cả những tấm lòng còn lại trên Đại Thụ đến mức nào.
- Tôi là Tobie Lolness.
Châgne và Torfou ngạc nhiên như thể Tobie nói:
"Tôi là nữ hoàng của những loài ong."
Tobie Lolness là một truyền thuyết. Không hay biết gì, suốt cả mùa đông, hai người tiều phu đã sống cạnh một người bỏ trốn nổi tiếng nhất mọi thời đại.
Họ im lặng nhìn nhau.
- Nếu bọn chúng phát hiện ra cậu ở đây..., Torfou thở dài.
- Mọi người nghĩ cậu đã chết, Châgne nói.
- Nếu Léo Blue biết...
Tobie cắt lời họ:
- Hắn sẽ không biết.
Châgne nhăn mặt.
- Coi chừng hắn đấy. Người ta nói rằng hắn bị điên kể từ khi vị hôn thê của hắn trốn thoát.
Tobie cảm thấy sương mù đang bao lấy mình.
- Vị...
- Vị hôn thê của hắn, Châgne nhắc lại. Cô ốn thoát rồi.
Tobie im lặng một lúc lâu. Mika nhìn cậu. Mika là người duy nhất đoán được điều gì đang diễn ra trong con người Tobie.
- Tôi nhờ hai anh một việc, Tobie nói với hai người tiều phu. Một việc lớn. Hãy dẫn những người này đến một nơi mà tôi sẽ chỉ cho các anh. Đó là một ngôi nhà tận sâu trong rừng, nơi có hai gia đình sinh sống. Nói với họ rằng tôi nhờ các anh dẫn những người này đến, và bảo họ đừng sợ gì cả.
Châgne và Torfou nhìn nhau. Họ tin Tobie.
Tobie vạch trên vỏ cây đường đến nhà hai gia đình Olmech và Asseldor.
- Làm gì có ngôi nhà nào ở góc này, Torfou nói. Đó là một khu rừng bất khả xâm phạm.
- Tin tôi đi. Có một ngôi nhà ở chính xác chỗ này.
Châgne lắc đầu.
- Trong khu rừng này, ai cũng biết là chẳng có gì.
- Đừng có nói đi nói lại là ai cũng biết. Anh cứ đến đó thì khắc biết!
Tobie ra hiệu cho Mika.
- Mika, cậu hãy mang tất cả những người khác đi cùng.
- Những người khác? Châgne nói, mắt mở to.
- Đúng, Tobie nói và bước đi. Tôi đã nói với các anh rồi, đó là một việc trọng đại!
- Tobie! một trong hai người tiều phu kêu lên, anh ta muốn nói với Tobie về sự phản bội của Nils Amen. Tobie, đợi đã!
- Tạm biệt! Tobie kêu to và biến mất.
☆☆☆
Tối hôm đó, Châgne một mình tiến lại gần ngôi nhà trong rừng. Anh không thể tin lại có người sống trong những cành cây bất khả xâm phạm này.
Milo và Lex nhìn Châgne đi đến. Sao người lạ mặt này lại đến được tận đây?
Châgne thân thiện đưa tay ra. Chị em gái nhà Asseldor cùng mẹ và cô bé Tuyết bước ra khỏi nhà. Bà Asseldor linh tính sẽ có tin xấu về cậu con trai Mô mà bà nghĩ vẫn nằm trong tay đám lính ở Cành La.
- Tôi đến vì Tobie Lolness.
Maï thả cái khay đang cầm ra và chạy về phía Châgne.
- Cậu ấy đâu? cô kêu lên. Tobie Lolness đang ở đâu? Tôi phải nói chuyện với cậu ấy...
- Cậu ấy đi rồi.
- Đi đâu? Cậu ấy đi về đâu?
Milo ôm vai Maï.
- Anh làm gì ở đây? cậu hỏi Châgne.
- Tôi cũng muốn hỏi các bạn câu tương tự thế.
Milo không trả lời. Lex chùi tay vào chiếc áo gi-lê bằng vả
- Tôi đã làm việc cùng với Tobie với tư cách là tiều phu, Châgne nói. Cậu ấy nhờ mọi người ở đây chăm sóc hộ những người bạn của cậu ấy.
- Những người bạn của cậu ấy?
- Họ đang đợi ở dưới. Tôi có thể gọi họ.
Châgne nhìn Maï đang lặng lẽ khóc. Bà Asseldor lại gần và ôm cô.
- Anh có biết tin tức gì về vụ Nils Amen không? Milo hỏi.
- Có. Anh ta cấu kết với Léo Blue. Anh ấy đáng bị trừng phạt.
Maï vùng ra khỏi vòng tay bà Asseldor.
- Không đúng! cô gào lên. Tôi biết là không đúng. Chỉ Tobie mới chứng minh được điều đó. Cần phải đi tìm Tobie Lolness. Nils sẽ bị giết chỉ vì cái tội mà anh ấy không gây ra. Anh ấy không bao giờ cấu kết với Léo Blue.
Châgne cảm động trước người phụ nữ trẻ này. Anh chăm chú nhìn cô. Giá anh có thể giúp gì được cô.
- Tobie đi sáng nay. Cậu ấy đi được một ngày rồi. Không thể đuổi kịp được cậu ấy. Cô biết cậu ấy rồi đấy. Cậu ấy đi giữa các cành cây với tốc độ của một bông tuyết.
Mia chia sẻ nỗi đau với chị gái. Không cần chị gái tâm sự cô cũng biết rằng Maï yêu Nils. Tin Nils Amen bị những người tiều phu bắt giữ đã khiến Maï để lộ tình cảm thầm kín này.
Maï không phải vợ chưa cưới của Nils, cô thậm chí chưa bao giờ thổ lộ với cậu tình cảm của mình, nhưng cô vẫn thấy mình như chìm trong nỗi tuyệt vọng của một người phụ nữ góa chồng.
Giống em gái mình những năm trước, cô suy sụp vì buồn bã.
- Ai đã sinh ra cho tôi mấy đứa con gái giống nhau thế này? ông Asseldor hỏi.
- Tôi chứ còn ai..., vợ ông, người phụ nữ lãng mạn nhất, trả lời.
Châgne đặt hai ngón tay giữa răng và huýt sáo. Một tiếng kêu từ xa trả lời anh.
Khi nhìn thấy đoàn người Trụi tiến đến, Milo tưởng mình phát điên.
- Nhưng... Những người này là ai...?
- Những người bạn mà tôi đã nói đến.
- Những... Anh điên à? Milo thì thầm. Anh nghĩ rằng chúng tôi có thể chứa...
- Con mới là người điên, Milo ạ, một tiếng quát to sau lưng cậu. Đã bao giờ một thành viên trong gia đình Asseldor từ chối không cho ai đó ở nhờ chưa?
Ông Asseldor xuất hiện. Trượt từ mái nhà xuống, cô bé Tuyết nhảy lên cánh tay ông.
- Bảo họ ra sau nhà, ông nói thêm. Họ sẽ cùng chúng ta dựng lều cho họ.
Những người Trụi Torfou dẫn đến đi vòng qua ngôi nhà. Tối hôm đó, Châgne và Torfou ngủ trên tầng áp mái. Buổi đêm, họ nghe thấy những bài hát êm dịu của người Trụi.
- Đúng vậy. Họ không như mình tưởng, Torfou thì thào với Châgne.
- Họ hát hay thật, Châgne trả lời.
☆☆☆
Ngày hôm sau, khi hai người tiều phu chuẩn bị chia tay ngôi nhà thì mọi người phát hiện ra Maï đã bỏ trốn.
- Nó sẽ quay lại, Milo nói.
Nhưng Mia rất hiểu chị gái mình. Cô biết chị đi tìm Tobie. Chỉ cậu ấy mới có thể cứu sống được Nils Amen.
Ông Asseldor ngồi lên một đụn vỏ cây dùng để bảo vệ ngôi nhà trước những đợt tuyết tan. Hai trong số những đứa con của ông đang ở đâu đó, giữa thiên nhiên... Ông có cảm giác một sự mệt mỏi khủng khiếp đang nhấn chìm mình.
Cách đó vài bước, bà Asseldor đang nhìn Milo, con trai cả của bà. Anh đang ôm đầu. Trong các con bà, Milo là người duy nhất chưa trải qua sóng gió. Hay nói đúng hơn, cậu là người duy nhất không biểu lộ tình cảm. Cậu cũng là người duy nhất chịu đựng những cơn bão lòng của người khác. Mia, Mano, Mô và bây giờ là Maï...
Mọi người thường nói Milo là một chàng trai không vấn đề. Vì thế mọi người ít quan tâm đến cậu hơn.
Bà Asseldor đến ngồi cạnh con trai. Bà dịu dàng ôm mái tóc Milo như bà vẫn làm khi cậu còn bé, và bà ôm chặt cậu vào lòng.
☆☆☆
Cô gái trẻ Maï không để mất thời gian. Cô quyết tâm tìm gặp Tobie và cô biết rõ những nơi có thể gặp được cậu ấy. Những ngôi nhà ở Cành La, và nhất là cái hồ... Cô thông thạo vùng này như Tobie.
Đám con trùng cứ ngỡ là ảo giác khi nhìn thấy ngọn lửa nhỏ bé màu hung này đi qua, cô mặc đồ màu xanh lơ, chạy thoăn thoắt trên lớp vỏ cây đen. Tình yêu bỏng cháy khiến cô còn đẹp hơn. Dường như cô có thể nung đỏ một con kiến đen.
Ngày hôm sau, cô đã đến gần trang trại Seldor. Maï thừa hiểu rằng từ khi cả gia đình cô bỏ trốn, những thành viên nhà Asseldor không còn là khách quý của vùng này nữa. Vì vậy, cô lánh đi vài tiếng để chợp mắt.
Hoàng hôn xuống, cô tiếp tục đi, vừa đi vừa nghĩ đến Nils. Cô biết gì về anh? Câu chuyện của hai người là những cuộc chuyện trò trong im lặng diễn ra có vài tuần. Sự im lặng, những từ ngữ vô nghĩa, những lần vô tình chạm nhau. Không gì hơn. Vậy mà cô liều thân vì anh...
- Nils của tôi...
Cô biết anh vô tội. Cô đã từng nghe thấy anh nói chuyện với Tobie về những lần đến tổ chim.
Maï dừng lại và thở. Cô đặt tay lên hông cho bớt đau ng
- Tôi có đợi cô nữa đâu... Cô đã trễ hẹn rồi.
Giọng nói đến từ phía sau một cái khung lá rụng. Đó là một giọng nói bi thảm, giọng nói mà cô đã từng nghe.
Người đàn ông xuất hiện. Phải mất một lúc cô mới nhận ra hắn.
Đó là Garric, tên đồn trưởng Seldor. Tác giả của những bức thư. Kẻ si tình bị từ chối.
Trên khuôn mặt hắn là một nụ cười ghê rợn. Maï đã làm nhục hắn khi cô bỏ trốn. Bấy lâu nay hắn vẫn mơ đến ngày trả thù cô.
Chỉ trong một giây, Maï hiểu ra tất cả. Cô quay đi và bỏ chạy. Cô lại nhói đau bên sườn, nhưng cô dùng hết sức còn lại để chạy. Cô nhắc đi nhắc lại tên Nils như một phương thuốc thần kỳ làm tan biến sự đau đớn.
- Nils!
Nhưng Maï cảm thấy mùi của Garric ngay sau cô. Cô cứ tiến một bước thì hắn lại đến gần cô hơn. Maï cầu xin Đại Thụ và ông trời. Nước mắt làm cô chẳng nhìn thấy gì nữa. Không phải cô định cứu mình. Cô chạy vì mạng sống của Nils. Cô có một sứ mệnh. Nếu cuộc đời cô chấm dứt ở đây, cuộc đời Nils cũng vậy.
Garric thở hổn hển ngay sau cô.
Khi cảm thấy bàn tay gã đàn ông tóm lấy váy mình, cô hét lên một tiếng dài làm rung động những tràng địa y quanh cô. Cô ngã xuống đất. Bàn tay Garric tóm cổ họng cô.
- Đáng lẽ phải là hạnh phúc chứ, Garric nói. Đáng...
Một tiếng nấc kết thúc câu nói của hắn. Cả cơ thể hắn đổ ập xuống Maï.
Một chiếc ngòi ong vừa xuyên qua lưng Garric. Một chiếc ngòi ong bầu. Maï cũng cảm thấy đầu nhọn sượt qua bụng mình và dừng lại.
Cô đẩy cái xác sang bên cạnh. Cô quỵ xuống, cánh tay ngập trong tuyết.
Một người đàn ông lịch sự mặc bộ đồ sặc sỡ đang đứng đó. Maï không biết Arbaïan. Cô hãy còn nghẹt thở trên lớp vỏ cây ướt.
Arbaïan tháo găng tay và chìa tay về phía cô.
Từ hôm qua, ông bám theo Garric. Vì biết rằng tên ngu dốt này đã để sổng mất Elisha, Léo giao nhiệm vụ cho Arbaïan trừng phạt hắn.
Maï bám vào tay người đàn ông. Đó là một bàn tay rắn chắc và khỏe mạnh. Ông giúp cô đứng dậy.
- Cảm ơn, Maï nói.
- Đáng lẽ tôi phải ra tay sớm hơn. Thật lấy làm tiếc, thưa cô.
Arbaïan nhìn Maï chăm chú. Maï mệt mỏi mỉm cười với ông.
Cô cảm thấy an toàn. Có một sự tử tế nằm trong sâu thẳm người đàn ông này. Có thể ông sẽ giúp cô tìm được Tobi
Arbaïan kính cẩn lùi lại với những động tác lịch sự quen thuộc, rồi ông quay đi và cất bước.
Maï thốt ra một từ thừa. Một từ duy nhất sẽ làm thay đổi diễn biến câu chuyện.
- Khoan!
Arbaïan đứng lại. Ông nhẹ nhàng quay về phía cô và ngắm cô bằng đôi mắt xanh lơ của mình. Maï tiến lại gần ông hơn. Đúng, cô tin vào ánh mắt này.
- Tôi đang tìm một người, cô giải thích. Ông có thể giúp tôi...
- Tôi không biết, Arbaïan nói.
Maï khoanh tay khép lại chiếc áo măng tô. Mái tóc ẩm lòa xòa trước mắt.
- Tôi tìm Tobie Lolness.
Arbaïan không động đậy. Cái tên này, đã lâu lắm rồi ông không nghe thấy nó. Cái tên mà Léo Blue quan tâm.
- Tobie Lolness? ông nhẹ nhàng hỏi.
- Chắc hẳn cậu ấy đang ở đây. Trên Cành La.
- Có thể, Minos Arbaïan nói.
Maï cần phải nói. Người đàn ông này đã cứu sống cô.
- Cậu ấy đang tìm người mình yêu... Cậu ấy đã nói với tôi về một cái hồ ở Cành La.
Arbaïan có vẻ trầm tĩnh và giữ khoảng cách nhưng tim ông đang đập rất nhanh.
- Người cậu ấy yêu? Liệu có phải cô không, thưa cô?
- Không..., cô cười. Cô ấy tên là Elisha Lee.
Maï vừa trao hết chìa khóa cho kẻ thù.
- Tôi không biết Tobie Lolness của cô, Arbaïan nói mà không run. Và tôi cũng không thấy cái hồ nào trong Đại Thụ của chúng ta. Chúc cô may mắn...
Ông bước đi, trong cổ họng có một vị đắng lạ.
☆☆☆
Ở cách đó một giờ đồng hồ, Léo Blue đang đợi ông. Hắn trùm khăn vải đen, ngồi cạnh thảm than hồng. Hắn thậm chí không nhìn người cố vấn của mình tiến vào.
- Xong rồi, Arbaïan nói.
Mắt Léo nhìn xuống đống lửa.
- Garric chết rồi, Arbaïan tiếp tục.
Ông ngồi xổm xuống bên kia bếp lửa, lưỡng lự.
- Léo Blue, tôi có điều khác muốn nói với cậu.
Lần này, Léo cảm thấy sự xúc động trong giọng nói của Arbaïan. Hắn quay lại và nói:
- Nói đi.
Nhưng Arbaïan không muốn nói nữa. Bỗng nhiên, ông không còn biết sự thật thuộc về bên nào.
- Nói, Léo.
Và Minos Arbaïan nói.
Một lần nữa, ông cảm thấy mỗi từ ông thốt ra đều trở nên xa lạ với con người thật của mình.
Bên kia đống lửa, sự độc ác của nỗi thù hận và giận dữ đang dâng trào trong mạch máu Léo Blue.
Elisha và Tobie.
Elisha và Tobie.
Họ yêu nhau.
Một lần nữa, gió lốc quét qua người Léo.
Cơn gió lạnh này làm Arbaïan rùng mình. Nó gần như dập tắt hết lửa.
Một mình trong đêm, Léo đi về phía hồ để tìm Tobie.
☆☆☆