Chương 23 CUỘC ĐỌ SỨC DƯỚI TRĂNG
Mô Asseldor chìa cái bát cho Elisha.
Ánh sáng chiếu những tia ấm áp trên nền đất ngôi nhà sặc sỡ.
Mùa xuân!
Vào những ngày đầu đẹp trời này, trên các cành cây, vang lên âm thanh của một dàn nhạc đồng điệu. Ngây ngất trong hương mật ngọt của chồi nụ, người ta nghe thấy tiếng chim nhạn kêu và nốt trầm của dòng nhựa chảy. Vỏ cây kêu răng rắc dưới ánh mặt trời. Nước tan ra từ tuyết chảy thành suối vòng quanh ngôi nhà.
Elisha cầm cái bát trên tay. Trên bề mặt bát nổi lên một thứ bột bằng bạc. Isha tự chỉ định bài thuốc cho mình và trong vài ngày, loại bột mịn dương xỉ này đã cứu sống bà.
Elisha khéo léo ghé miệng bát lên môi mẹ. Isha uống nước sắc từng ngụm nhỏ. Vừa uống bà vừa nhìn Elisha. Bà thấy con gái thay đổi nhiều, vừa nữ tính lại vừa rắn rỏi hơn.
- Qua hết rồi, Elisha nhắc lại. Một mùa tươi đẹp đang đến.
Thỉnh thoảng Isha ngoái nhìn Mô Asseldor.
- Cậu bé đang hồi sức.
Câu nói của Isha xinh đẹp làm cả ba cùng cười vì chính bà mới là người đang hồi sinh từng giờ.
Mô đảm nhiệm chức năng của người đàn ông trong nhà. Cậu bịt những lỗ thủng của cánh cửa cũ bị những mùa đông trước gặm nhấm. Cậu giặt vải. Mỗi lần giặt xong đống lớn, cánh tay cậu mỏi nhừ và lem nhem đầy màu.
Thỉnh thoảng, Isha lại lo lắng mỗi khi thời tiết đẹp. Vào thời điểm này của năm, một đội lính thường hay đến khám xét. Chúng đến Cành La, khi tuyết tan, để kiểm tra những ngôi nhà đổ nát.
Năm ngoái, bọn chúng đóng quân ở đó suốt một đêm. Isha đã trốn rất lâu trong kh gỗ. Cứ mỗi một khúc củi bị bọn chúng lấy ra, đống củi lại vơi dần và bà sợ bị phát hiện. Nhưng may thay, bọn chúng bỏ đi trước khi lấy đến khúc củi cuối cùng.
Vì vậy, Mô luôn quan sát phìa đằng xa. Cậu biết bọn chúng có thể đến tìm ba người ở nơi tận cùng Cành La. Khi phát hiện phía dưới ngôi nhà một dáng người đang khó nhọc leo len sườn dốc, cậu nằm rạp xuống đất và bò đến chỗ Elisha.
- Chúng đến kìa!
Hai người giúp Isha Lee bò ra sau tấm bình phong bằng vải xanh phía trong cùng. Họ trốn ở đó, giữa tấm vải và vách gỗ.
- Cứ để mẹ ở đây, Isha thì thầm. Hai con vẫn còn thời gian rời khỏi ngôi nhà này...
Elisha và Mô không nhúc nhích.
Cánh cửa kêu kẽo kẹt. Họ nghe thấy tiếng bước chân kéo lê và kiệt sức. Isha nghĩ đó là tên lính què ở đường biên, thỉnh thoảng say xỉn hắn lại tới ngôi nhà mà hắn đinh ninh bị bỏ hoang.
Bước chân dừng lại. Một âm thanh đục vang lên. Elisha cho rằng đó là một bài hát, một giai điệu buồn mà cô đã nghe ở đâu đó. Nhưng mẹ cô đã nhận ra giai điệu trước cô, một đoạn nhạc ngắn mà ai cũng biết, dù ở thời đại nào. Đó là bài hát duy nhất người ta thường hát từ những ngày đầu tiên đến ngày cuối cuộc đời. Tiếng nức nở. Tiếng nức nở nghẹn ngào.
Elisha nhẹ nhàng bước ra khỏi tấm vải. Cô nhìn thấy một người đang ngồi giữa phòng, khóc vùi trong tay áo. Cô đi về phía anh ta.
- Là anh à, Plum Tornett... Là anh...
Plum không giật mình. Anh khóc to hơn khi nghe thấy giọng Elisha. Anh ôm chầm lấy cô.
Rồi Isha xuất hiện, người vịn vào cánh tay Mô. Không ai trong số họ biết Plum Tornett từ đâu ra và làm sao anh lại sống sót, nhưng họ vẫn đón tiếp anh như một vị vua.
Từ mấy ngày nay, Plum Tornett cầm cự bằng ấu trùng hoang bắt bằng tay không. Anh nhai vỏ cây và mút tuyết. Anh có vẻ không quá yếu nhưng sắc mặt lại hốt hoảng hơn bao giờ hết. Anh còn lại một mình, giữa đêm tối, ở lối thoát của đường hầm, trong khi tất cả những người khác bị sự cố sập hầm chặn lại. Rồi anh cứ lao nhanh trên các cành cây mà không biết mình đi đâu. Và rất tự nhiên, những bước chân đã đưa anh đến Cành La.
Khi tìm đến ngôi nhà, nơi anh từng sống với người bác của mình, anh thấy nó bị cháy rụi hoàn toàn, và trên nền đất hãy còn vương lại phần nào những thi thể ấu trùng cháy đen.
Đám người của Jo Mitch và Léo Blue đã phá hoại tất cả mọi thứ trên đường chúng đi qua.
Plum nhớ đến cô bé Elisha. Cô luôn lắng nghe người khác nói. Anh biết ơn về điều đó. Biết đâu mẹ con cô lại giúp đỡ anh. Vì thế, anh khập khiễng lết đến tận nhà họ. Khi phát hiện ra ngôi nhà vắ, anh tuyệt vọng hoàn toàn.
Giờ đây, sự xuất hiện của Elisha, Isha và Mô làm vơi đi trong anh biết bao lo lắng.
- Anh cứ ở lại với chúng tôi, cô bé nói.
Lâu nay, cô vẫn đoán Plum Tornett có một vết thương lòng. Bác anh, Vigo Tornett vẫn thường nói Plum từng là một cậu bé, một thanh niên vui tính và hay nói. Bỗng nhiên, cậu không nói được nữa. Bỗng nhiên, cậu trở thành người câm và luôn bị nỗi sợ hãi ám ảnh.
Plum cầm lấy những chiếc bánh xèo mà Mô Asseldor đưa. Anh nuốt chúng rất nhanh, ánh mắt lo âu như thể có ai đó sắp ăn mất nửa kia cái bánh.
☆☆☆
Tối đến, Isha ngắm ba thanh niên đang ngồi trước đống lửa. Elisha, niềm tự hào của bà, đã tô lại bằng mực sâu róm vết kẻ xanh lam dưới bàn chân cô. Cô đang nhìn ngọn lửa, vẻ đăm chiêu. Mô và Plum nằm ngủ sát cạnh nhau. Chưa bao giờ trong ngôi nhà này có nhiều người đến vậy.
Rồi Isha nhớ lại cái ngày cách đây mười lăm năm, bà đến cành cây này. Bà chỉ có một mình nơi đây.
Hồi đó, bà nghĩ suốt đời bà sẽ không bao giờ còn được thấy ánh sáng. Bà không còn ai. Tay trong tay Bướm, từ giã đồng cỏ với biết bao hy vọng và tình yêu, bà đã mất tất cả trên đường đi. Nỗi bất hạnh ập đến với bà.
Bà đã trú thân tỏng cái hốc vỏ cây này, cái hốc nay đã trở thành ngôi nhà sặc sỡ, nằm giữa những chạc cây đầu tiên, ngay phía trên vùng biên giới lớn. Bà ẩn mình ở đó, trong tình trạng kiệt sức. Bà sợ tất cả. Gió vặn cành cây. Ngay cả tiếng động của đêm cũng không giống tiếng động trên đồng cỏ của bà.
Đó là một tuần trước khi sinh Elisha: bảy ngày và bảy đêm.
Bà núp trong cái hốc này để dò xét những động tĩnh của Đại Tụ và để lẩm nhẩm tên tình yêu của mình.
Sắp đến lúc phải vượt cạn, bà cảm thấy cô đơn kinh khủng. Lúc này, bà ước ao được nắm tay Bướm biết bao.
Có những nỗi cô đơn làm cho con người ta muốn chết đi.
Nhưng chỉ cần ôm đứa bé trên tay, bà hiểu mình đã lầm. Bà nhận ra rằng từ chín tháng nay bà không hề cô đơn. Từ khi bà dám cùng người tình rời bỏ đồng cỏ và nhất là khi bà thấy Bướm đã chết trước mặt bà, Elisha đã hiện hữu và không bao giờ rời xa bà nữa.
☆☆☆
Bốn thành viên trong ngôi nhà sặc sỡ ở cùng nhau suốt đêm. Họ nằm sát nhau, về cùng một phía của đống lửa. Họ quên hết các mối nguy hiểm.
Mô nghĩ đến gia đình mình.
Plum xua đuổi những ám ảnh ma quỷ cố hữu trong tâm trí, đầu ngửa dần ra đằng sau.
Elisha trù tính những kế hoạch. Ngày mai, cô sẽ đi tìm Tobie nhưng cô vẫn chưa muốn nói điều này với mẹ. Tobie đang trốn ở đâu đó trên các cành cây. Cần phải tìm cho ra cậu ấy.
Chắc chắn, cô sẽ bắt đầu từ cái hồ của hai người.
Còn Isha, bà nắm chặt trong tay bức chân dung bé xíu của Bướm.
Khi đưa cho bà chiếc khung tròn này, Bướm giải thích với Isha rằng đó là tác phẩm của một họa sĩ lớn. Một Alamala nào đó. Isha cầu phúc cho người đàn ông ấy, người đàn ông bằng nét bút của mình đã vẽ nên khuôn mặt tình yêu của bà.
Hôm nay, Isha quyết định kể tất cả cho Elisha. Bà sẽ nói về cha cô. Trong đêm, bà chuẩn bị những từ ngữ mà bà sẽ nói với Elisha vào buổi sáng sớm. Những từ ngữ gắn liền với những mẩu quá khứ và những con người.
Trong khi Elisha, Mô và Plum đã ngủ say, bà vẫn thao thức.
☆☆☆
Cách đó không xa, một chàng trai bé nhỏ chân đeo ván đang lao xuống các cành cây phủ đầy tuyết. Ánh trăng vừa đủ soi sáng đường đi, cậu trượt với tốc độ nhanh lạ kỳ, hết lao vun vút dưới các cành nhánh, rồi lại trượt trên các sườn vỏ cây.
Tobie đang đến với Elisha. Ván trượt của cậu để lại trên đường đi hai vệt song song, thỉnh thoảng bị gián đoạn khi cậu nhảy qua một chướng ngại vật hoặc một mảnh gỗ trần. Tuyết rất xấu những rừng địa y của Cành La vẫn giữ lại được một lớp vừa đủ. Cậu đi trong bóng tối, giữa các cọng rêu, rồi bất thần lại xuất hiện dưới ánh trăng.
Thỉnh thoảng, một chồi non phủ tuyết lại xuất hiện trên đường trước khi cậu nhìn thấy nó. Cậu dùng nó làm ván lấy đà nhảy cao. Mỗi lần như vậy, cậu rơi trở lại bằng ván trượt, tốc độ vẫn không giảm. Cái bóng phớt xanh của cậu biến mất trong tấm màn che bằng tuyết.
Cuối cùng, khi cậu dừng lại, trời bắt đầu sáng. Cậu mệt mỏi rã rời. Mỗi lần thở, cậu thổi ra một làn hơi giống loài hoa tím trong ánh sáng của buổi sớm.
Tobie không còn cách xa cái hồ. Cậu chắc chắn Elisha sẽ ở đó. Cậu cảm thấy đôi mắt cô đang nhìn cậu. Làn hương của bình minh sao quá đỗi quen thuộc với cậu. Cậu nhớ lại cái ngày hai người gặp nhau. Một cô bé mạnh khỏe với nước da nâu như gỗ Đại Thụ đứng nhìn cậu tắm. Cậu như đang nghe thấy những câu nói đầu tiên của cô:
- Thật đẹp, cô vừa nói vừa nhìn hồ.
Elisha đã dạy cậu cách nhìn thế giới.
Cậu đập tuyết trên ván trượt. Cậu còn phải đi xuống vài phút nữa thì mới nhìn thấy cái hồ của hai người.
Tobie định bay lên thì bỗng nghe thấy một tiếng đập cánh quất vào không khí đằng sau cậu. Cậu quay lại và nằm sát xuống lớp tuyết để tránh vật lạ. Nhưng một chiếc boomerang thứ hai lại rà rà sát mặt đất và Tobie phải lăn sang bên cạnh một mi-li-mét. Lưỡi dao sắc lẹm sượt sau đầu cậu. Tobie vụt đứng dậy.
Léo đang đứng dưới ánh trăng, ở phía trên, cách cậu năm mươi bước chân.
Hắn chộp lấy vũ khí đã quay về với hắn và nhìn chằm chằm Tobie. Chút nữa thôi là hắn đã chặt đứt đầu cậu rồi.
Tobie sờ tay lên nhát chém nhỏ trên tóc. Máu đang chảy. Cậu nhảy lên sườn dốc và trượt. Cậu chỉ có đôi bàn tay để đánh nhau. Cậu không thể đương đầu với Léo mà không có vũ khí.
Hai chiếc boomerang, được phi đồng thời bằng cả hai tay, bám theo cậu với vận tốc tối đa. Tobie thấy chúng sắp lồng vào nhau. Lưỡi dao sáng loáng. Cậu trượt đi rồi đứng sững lại. Hai chiếc boomerang vượt qua người cậu và chạm vào nhau.
Tobie lao xuống. Cậu nghe thấy âm thanh của vũ khí tự tra lại vào bao. Nhưng Léo bắt đầu rượt theo cậu. Ngoảnh lại, cậu nhận thấy kẻ thù đang chạy trong lòng một con suối nối tiếp đoạn đường phủ tuyết. Tobie nghiêng người về trước để tăng tốc độ. Léo như đang lướt trên mặt suối. Họ cùng tiến gần đến vách đá bao quanh cái hố.
Tuyết ít dần. Ván trượt của Tobie nạo trên lớp vỏ cây ẩm.
Cậu dừng lại bên bờ vực.
Đằng sau, Léo vẫn đang chăm chăm nhìn cậu. Tobie đập chân để tháo ván trượt và lao xuống một con đường hẹp dốc đứng giữa các bụi rêu. Cậu nhìn thấy cái hồ màu hoa cà, trên đó nổi lềnh phềnh những tảng băng lớn. Phía bên kìa, vì tuyết tan nên cột nước trông giống như một cái thác.
Léo thấy Tobie biến mất sau bụi rêu. Hắn cũng lao xuống về phía hồ. Hắn không mệt mỏi. Hắn cảm thấy cả cơ thể mình đang tập trung vào một cái đích duy nhất. Đó là nghiền nát kẻ đã phản bội hắn, kẻ mà cả gia đình cấu kết với người Trụi.
Léo sẽ trả thù cho người cha bị người Trụi giết của hắn. Và bây giờ, khi hắn biết mối quan hệ giữa Tobie và Elisha, nỗi tức giận của hắn biến thành cơn điên dại. Đối với hắn, Tobie đã chết.
Léo bật ra một tiếng kêu lớn, vang lên giữa các vách đá. Tiếng vọng của nó dội lại, quay tròn như những chiếc boomerang của hắn. Quá sợ hãi, mặt trăng nép mình sau đám mây màu tro. Bằng vài bước chân, Léo đã đến giữa sườn dốc. Hắn không thấy Tobie đâu. Hắn quay xung quanh, tay đặt lên vũ khí.
Tobie nhảy lên người Léo với tốc độ của gió. Cậu ghì chặt hắn trong tay và thúc vào khuỷu chân hắn một phát. Hai cơ thể đổ ập xuống. Cả hai lăn về phía hồ.
Ở ngay phía trên, một phụ nữ trẻ đang nhìn trận đấu khủng khiếp này.
Đó là Maï Asseldor. Quần áo cô rách bươm, đôi bàn tay bị cước do giá lạnh, cô không còn đủ sức để kêu lên hoặc làm đó. Chứng kiến cuộc đấu quyết liệt này, cô đinh ninh rằng một trong hai người sẽ không gượng dậy nổi nữa.
☆☆☆
Sức nóng của lửa làm cơ thể Elisha đờ đẫn đi, nhưng cô vẫn nhận ra bàn tay đặt lên mái tóc mình. Đó là mẹ cô.
Có vẻ Elisha đã thiếp đi, đầu gục vào đầu gối. Isha đang vuốt mái tóc cô. Cô nhận ra một cử chỉ hiếm hoi, đã bị lãng quên. Mỗi cử động của bàn tay cứ như mới lần đầu.
Elisha hiểu khoảnh khắc này có gì đó nghiêm trọng. Hai chàng trai đang ngủ. Một thứ ánh sáng hồng đang hé rạng ngoài kia. Elisha cảm thấy một hơi thở ấm bên tai mình.
- Mẹ chưa bao giờ nói với con về bố con, Isha thì thầm.
Elisha không trả lời.
Mẹ cô bắt đầu kể tất cả.
Bà kể về cuộc sống ở đồng cỏ, về sự xuất hiện của Bướm, về sự bỏ trốn...
Elisha lắng nghe. Nằm trong lòng mẹ, cô cảm thấy như tìm lại được sự cân bằng trong cơ thể sau chuyến đi dài về Đại Thụ. Một lần nữa, tiếng cười của bố lại hiện về. Cô biết cô đã nghe thấy tiếng cười này rồi. Cô biết rằng mình không nằm mơ.
- Bố con đã có một cuộc sống khác trước khi gặp chúng ta. Ông muốn chúng ta cũng là cuộc sống của ông. Hai năm trước đó, ông mất vợ. Ông nói rất ít về chuyện ấy...
Elisha lắng nghe những lời này, mắt nhắm nghiền. Cô thấy dễ thở hơn. Trong sâu thẳm lòng cô, có cái gì đó đã được tháo gỡ như thể những cánh cửa cuộc đời cô mở rộng. Tất cả bên trong đều sáng tỏ.
Nghe câu chuyện về cái chết của cha khi ông đi đến các cành cây Đại Thụ, Elisha bật khóc... Nhưng cô cảm thấy nỗi buồn thật dịu dàng. Một người cha mất đi rồi vẫn là một người cha. Cô vẫn có thể yêu quý ông, ngưỡng mộ ông. Cuối cùng cô có thể khóc thương tiếc ông.
- Ông chiến đấu, Isha nói. Những mũi tên cắm lên người ông, vậy mà ông vẫn tiến lên. Mẹ chẳng bao giờ biết được những mũi tên này từ đâu đến.
Elisha ôm mẹ chặt hoen.
- Ai có thể tiếp tục tấn công người đàn ông đã bị rất nhiều mũi tên xuyên qua? Ông cầu xin mẹ hãy chạy trốn. Mẹ nghe lời chỉ vì con thôi đấy, Elisha à. Chính con đã cứu sống mẹ. Con đang nằm trong bụng mẹ.
Elisha mở mắt. Mẹ cô giữ trong tay một vật nhỏ hình ô-van.
- Mẹ sẽ cho con xem hình của bố.
Bàn tay Isha mở ra chân dung của Bướm.
Elisha nhìn và cảm thấy một luồng gió mới mát mẻ lướt qua người. Khuôn mặt gần như sống động. Bướm không hẳn là cười nhưng ông có vẻ
Đằng sau lớp véc-ni mịn, ông đang nhìn Elisha.
Giữa người sống và người chết, ranh giới cũng chỉ là mặt kính mỏng manh bị những giọt nước mắt đau thương phủ lên mà thôi.
☆☆☆
Một bàn tay xuất hiện từ đằng sau hai người phụ nữ và chộp lấy bức chân dung. Một tiếng rú kèm theo hành động điên khùng này.
☆☆☆