Chương 24 NGÔN NGỮ CỦA NGƯỜI CÂM
Plum lả đi trong ngôi nhà đầy màu sắc. Anh giữ chặt trong tay bức chân dung của bố Elisha.
Và anh nói.
Elisha lắng nghe tiếng rì rầm bí ẩn này.
Plum đang nói.
Đó không phải là câu, nhưng cô nhận ra vài âm tiết được phát âm. Đặc biệt, cô nhận ra giọng anh. Anh có vẻ như đang tự vệ. Anh vừa lắp bắp vừa giơ nắm đấm lên.
Sau khi hết ngạc nhiên và xúc động, mẹ con Elisha tiến lại gần anh. Mô bị tiếng rú đánh thức dậy, cậu nói với Plum:
- Bình tĩnh nào... Plum, nghe tôi nói này...
Khi cậu chìa tay về phía Plum, Plum nhắc đi nhắc lại hai từ giống như:
- Không-giết... không-giết... không-giết...
Elisha ra hiệu cho Mô hãy để cô nói chuyện với Plum.
- Không-giết..., Plum nhắc lại.
Cô cố gắng dịch ra:
- Không... giết?
- Không giết, Plum vừa trả lời vừa cuống cuồng lắc đầu.
- Không giết ai?
- Không giết ông ấy!
Anh hươ đôi bài tay hãy còn giữ bức chân dung.
- Anh không giết bố tôi? Elisha hỏi.
- Không giết, Plum lắc đầu nói.
- Tôi tin anh, Elisha nói. Tôi tin anh, Plum à. Tôi biết là anh không giết ông.
Isha và Mô lắng nghe. Họ nhìn Elisha, cô đã đặt được những ngón tay của mình lên nắm đấm của Plum. Cô dịu dàng nói:
- Plum không giết.
Và Plum bắt đầu thở nhẹ nhàng hơn.
- Plum không giết, Elisha nhắc lại. Plum không giết.
Và cô giữ nguyên giọng hỏi:
- Plum có nhìn thấy
Ngay lập tức, anh nhìn vào đôi mắt Elisha và nói:
- Plum có nhìn thấy.
Elisha cảm thấy rùng mình. Plum lại nói:
- Không giết... không giết...
Elisha để thời gian trôi qua thật lâu. Plum biết. Plum đã thấy. Plum đã chứng kiến cái chết của Bướm. Cảnh bạo lực đó đã làm thay đổi cuộc đời Plum, làm anh không nói được nữa, và có thể cũng chính nó đã đẩy cuộc sống của Elisha và mẹ cô và hoàn cảnh khổ cực.
Elisha hỏi:
- Ai giết?
Nhưng Plum co rúm người lại và giấu đôi mắt trong cánh tay.
- Không giết... anh rên rỉ.
- Plum không giết, Elisha nhắc lại. Tôi biết Plum không giết. Nhưng ai giết?
Anh lắc đầu. Anh không muốn trả lời. Elisha nài nỉ. Cô mặc anh trong góc và bước lại gần Isha và Mô. Cô dừng lại. Plum thì thầm điều gì đó.
Elisha quay lại phía anh và giỏng tai lên nghe. Anh nhắc lại hai từ không rõ âm, tựa như tiếng vò giấy. Cô ghé sát anh và nghe thấy:
- JO MITCH.
Elisha bất động, câm lặng.
Anh nhắc lại hai từ này đến khi chúng biến thành một tiếng ngáy nhẹ nhàng. Plum Tornett thiếp đi.
Jo Mitch là kẻ sát hại bố Elisha.
☆☆☆
Elisha nhẹ nhàng gỡ hai tay Plum ra. Cô lấy lại bức chân dung bé nhỏ trong tay anh, cái khung đã bị vỡ. Lớp kính nhựa chuyển thành một thứ bụi mịn rơi trên ngón tay cô. Chỉ còn lại một mảnh giấy mỏng trên tay Elisha.
Cô ngắm nhìn rất lâu chân dung cha mình rồi lật ngược nó lại. Cô đọc thấy một dòng chữ in sau tấm ảnh bấy lâu nay bị khung che mất. Các từ hiện lên trên môi Elisha.
☆☆☆
"Chân dung El Blue, do Nino Alamala vẽ."
☆☆☆
Elisha quay về phía mẹ.
☆☆☆
- Ai đã đặt tên cho con? cô hỏi.
- Bố con. Ông muốn con tên là Elisha.
☆☆☆
Elisha.
☆☆☆
El-Isha.
El và Isha.
☆☆☆
Ánh sáng ban ngày luồn dưới cửa, đến tận bàn chân cô. Cô đứng dậy. Mặc dù tranh tối tranh sáng nhưng Isha vẫn thấy con gái bà tái mét.
Cửa bật mở, một cơ thể kiệt quệ ngã ngay giữa phòng.
Mô, lóa mắt bởi ánh sáng buổi sớm, phải mất mấy giây mới nhận ra chị gái mình, Maï. Cô đã kịp cất lời trước khi Mô ôm cô trong vòng tay:
- Tobie và Léo... Ở cái hồ lớn... Họ... Họ sẽ giết nhau mất...
Elisha nhảy qua đống lửa, lao khỏi cửa và biến mất trong ánh sáng.
Cô chạy về phía hồ. Cô không còn cảm giác đi bằng chân nữa.
Cô lao về phía hồ.
El Blue. Bố cô tên là El Blue.
Đang đà chạy, cô cảm thấy nước mắt mình vẽ một vệt ngang nơi khóe mắt, lẫn cả vào mái tóc. Tobie và Léo. Trong cô, hai cái tên này đang va chạm vào nhau.
Đến nơi, ở trên cao nhìn xuống hồ, cô thấy họ. Trên một tảng băng nhỏ giữa mặt nước.
Họ vẫn đang đánh nhau.
Elisha gào to tên họ, nhưng họ không nghe thấy. Tảng băng trôi về phía thác nước. Elisha chạy dọc theo vách đá.
Thác nước át giọng cô. Tobie và Léo lại ngã xuống đất. Cơ thể họ trượt trên băng và để lại những vệt máu dài. Elisha hét thật to:
- Tobie! Léo!
Elisha vẫn ở trên cao, trên đỉnh thác nước. Cô lao nhanh về phía thác nước. Cô đến nơi, rã rời, giọng khản đặc. Cô lội trong làn nước sắp đổ xuống vực. Cô vùng vẫy chống chọi dòng nước, cố gắng lại gần mép để nhìn thấy họ.
Cô thậm chí không nghe thấy giọng mình nữa. Không còn âm nào thoát ra nổi từ miệng cô. Cô thấy cơ thể hai chàng trai ở rất thấp dưới kia, thẳng đứng so với thác nước. Hai cở thể hầu như không còn động đậy trong hồ nước trắng xóa.
Cô lội ngược lại ba hay bốn bước.
Rồi cô nhảy về phía trước và lao mình xuống khoảng không.
Cơ thể nhỏ bé của cô quay vòng tròn chầm chậm trong thác nước và rơi mãi về phía hồ.
Phía dưới, một trong hai người gượng dậy và nhìn người kia.
Người đó cúi xuống để lượm một khối băng to lởm chởm.
Cơ thể Elisha rơi tõm xuống nước không tiếng động, cách tảng băng vài bước chân và biến mất trong nước hồ tím đục.
Tobie đang đỡ lấy tảng băng trên đầu Léo Blue.
Léo nằm trên mặt đất, tay vắt chéo, mặt phủ tuyết và máu.
Tobie thấy lại tất cả những kỷ niệm, những kỷ niệm sẽ vụt biến mất khi cậu ra tay. Cậu thấy lại Léo bé nhỏ mà cậu đã chia sẻ biết bao điều. Cậu nhớ lại tình bạn đã ghép tên hai người với nhau. Người ta thường gọi cậu và Léo là Tobéléo. Họ chẳng bao giờ rời nhau.
Mũi Tobie chảy máu. Cậu chùi má vào vai, cánh tay vẫn đang giữ khối băng chết người này. Cậu biết mình sẽ hành động.
Léo không còn sức để nhúc nhích nữa.
- Đã có ngày tớ cứu cậu, Léo nói...
Tobie cảm thấy cánh tay mỏi rã rời.
- Một ngày, Léo tiếp tục, cách đây rất lâu rồi, trong đêm, tớ đi cùng những tay thợ săn. Tớ biết cậu đang ở đó, trong một cái hốc. Tớ đã tắt đuốc, Tobie à. Tớ đã cứu sống cậu. Cậu nhớ không? Tớ... tớ chẳng yêu cầu gì cậu... Tớ chỉ yêu cầu cậu nhớ lại rằng...
Tobie nhớ cái ngày hôm đó. Nhưng cậu không biểu lộ gì. Máu đang chảy trong cổ cậu. Cậu phải đập tảng băng này lên người Léo.
Cậu phải lấy hết sức để ném tảng băng này.
Một cái đầu ngoi lên làn nước lạnh ngay bên cạnh. Không đối thủ nào phát hiện ra sự xuất hiện này. Elisha bơi vài sải tay lại gần tảng băng. Tay cô bám vào băng. Cô ngoi lên bờ, toàn thân run lẩy bẩy, môi mấp máy những từ không rõ tiếng. Cô dừng lại một chút rồi bò trên băng. Tobie đang đứng quay lưng về phía cô. Mắt Léo nhòe đi vì máu.
Cánh tay Tobie giơ lên cao hơn để lấy đà. Léo nhắm nghiền mắt.
Elisha vòng tay quanh mắt cá chân Tobie và lấy hết sức bình sinh kéo mạnh. Cậu mất thăng bằng và cảm thấy khối băng rời tay.
Cơ thể Tobie đổ ập xuống. Khối băng vỡ ra, cách mặt Léo có vài ngón tay. Elisha quỳ gối trong bộ quần áo ướt sũng. Cô nhìn Tobie. Cô cảm thấy cái lạnh đang ngấm vào da thịt.
- Elisha...
Tobie vừa nhỏm dậy.
- Elisha..., Tobie nhắc lại.
Cô ấy đây.
Cô ấy đang ở đây, trước mặt cậu.
Elisha dồn hết sức lực để nói. Cô lấy một hơi dài, rồi ngã xuống băng.
Tobie lết đến chỗ cô. Khối băng vừa vỡ rơi xuống hồ.
- Elisha... Elisha...
Cậu ôm cô trong tay. Cơ thể cô gái không còn động đậy nữa. Tobie ôm cô chặt hơn.
- Elisha...
Giọng cậu yếu ớt. Cậu nói không ra tiếng. Cậu thì thầm rất lâu gần sát khuôn mặt cô. Cậu nói như chưa bao giờ nói. Thỉnh thoảng, người ta chỉ đoán được trên môi Tobie những từ như "không bao giờ", "mãi mãi", và tất cả các từ ấy hợp vần với "luôn luôn". Người ta còn nghe thấy:
- Tớ xin cậu đấy...
Nhưng Elisha vẫn lặng im. Cơ thể cô thậm chí không run nữa. Chỉ còn mùi hương thoang thoảng quanh cô và cù đôi cánh vào mũi Tobie. Nó vương lại trên đó một chút phấn hay hương vị. Đó là một loại hương sống động, loài hương thấm ướt đôi mắt.
Cổ họng nghẹn lại, Tobie im lặng, đặt má mình lên má Elisha.
Đúng lúc ấy Elisha mở mắt và kêu lên.
Cô lăn cùng Tobie và chiếc boomerang cắm phập ngay cạnh họ.
Léo gượng dậy, tay phải cầm chiếc boomerang thứ hai.
Trên bãi hồ, Arbaïan xuất hiện.
Khi Léo cụp mắt nhìn Elisha, hắn thấy một vệt xanh dưới bàn chân cô.
Một người Trụi. Elisha là người Trụi.
- Cô thuộc những kẻ giết
- Người Trụi không bao giờ giết ai cả.
- Câm đi...
- Nghe tôi nói đi, Léo Blue. Nghe tôi nói đi, Elisha nức nở. Bố anh...
- Đừng nói về bố tôi...
- Bố anh đã bị Jo Mitch giết chết.
- Đồ nói dối.
Một giọng nói vang lên sau lưng Léo:
- Hãy nghe cô ấy...
Đó là Minos Arbaïan. Ông đã nghe thấy những gì Elisha nói.
- Jo Mitch đã giết chết bố anh, Elisha nhắc lại.
Lần này, chiếc boomerang suýt nữa bay lên.
- Khoan đã! Arbaïan rú lên.
Ông nói với chủ của mình bằng một giọng không âm điệu.
- Chính tôi là người đã khiến El Blue đi đến đồng cỏ, ông nói. Người ta đã nói với tôi về một cánh đồng hoa, về thiên đường của những loài bướm, rất xa nơi đây. Tôi sợ đi đến đó. Bố cậu, Léo Blue ạ... Bố cậu đã đề nghi được mạo hiểm thay tôi. Tôi đã đưa cho ông ấy tất cả đồ nghề. Ông ấy ra đi một mình. Tôi không thấy ông ấy sống sót trở về.
Tobie và Elisha vẫn đang trên mặt băng.
- Điều này nói lên cái gì? Léo thì thầm.
Arbaïan tiếp tục:
- Tôi nhớ rằng một tên gác đường biên trẻ tuổi bắt đầu nghề nuôi bọ đầu dài đã tìm thấy xác ông ấy. Mọi người đều biết hắn. Hắn là Jo Mitch.
- Ông cũng nói dối!
Arbaïan dường như bàng hoàng.
- Bố anh là bạn của những người Trụi, Elisha nói. Bố anh là bạn của những người Trụi!
Elisha vẫn vừa khóc vừa nói:
- Khi chết, El Blue lúc đó đang đi cùng một người phụ nữ đến từ đồng cỏ. Ông yêu bà!
Léo lại giơ chiếc boomerang lên.
- Đừng làm ô bẩn tên bố tôi.
- Hãy để tôi nói. Anh giết chúng tôi sau nếu anh muốn.
Cô lấy hơi và nói:
- Khi El Blue đi ngang qua đường biên, ông không chỉ có một mình. Ông đi cùng một phụ nữ người Trụi.
- Câm đi, Elisha.
- Người phụ nữ đó là mẹ tôi. Mẹ đang đợi đến ngày sinh tôi ra.
Lần này, Léo khuỵu xuống. Đầu hắn chầm chậm gục xuống băng.
Trán hắn chạm đất.
Arbaïan không động đậy. Ông nhìn Elisha.
Vậy ra đó là con gái của El Blue.
Em gái cùng cha khác mẹ của Léo.
☆☆☆
Elisha nhắm nghiền mắt.
Tobie ôm cô trong tay, cậu đưa cô đi.
Họ đi dọc vùng hồ và biến mất trong rừng rêu.
Arbaïan đến bên Léo và đặt tay lên vai hắn.
- Đi thôi.
Lòng trung thành của Arbaïan làm Léo sửng sốt. Hắn quay người lại phía ông.
- Tôi muốn nhờ ông một việc cuối cùng.
- Cứ nhờ những gì mà cậu thấy tôi làm được.
- Hôm qua, tôi đã cử hai người đến đồng cỏ. Họ đang trên đường đi. Hãy tìm họ. Tôi cầu xin ông. Và ngăn không cho họ làm điều tôi bảo.
Đôi mắt xanh của Arbaïan không rời Léo.
- Cậu bảo họ làm gì?
Léo lại gục trán xuống nước hòa lẫn tuyết, hắn nói:
- Họ sẽ thiêu trụi đồng cỏ.
☆☆☆
Tobie quayngắm nhìn hồ. Cậu không dám đánh thức Elisha đang nằm trên cánh tay cậu. Cậu thấy Léo. Từ trên cao, trông hắn giống như một chữ thập nhỏ trên hồ. Nước hồ lau sạch máu trên băng và vuốt ve mái tóc hắn. Arbaïan đã biến mất.
Léo còn lại một mình.
Tobie quay lưng về phía hắn. Cậu không thể cúi nhìn Elisha, mái đầu cô đang áp vào trái tim cậu. Cậu tiến về phía ngôi nhà nhiều màu sắc.
Nếu tỉnh, không bao giờ Elisha để bị ẵm trên tay như một em bé thế này. Cô quá kiêu hãnh. Tobie biết điều này và mỉm cười vì đang được tự do ôm cô.
Suốt đoạn đường ngắn từ hồ về nhà, cậu không nghĩ đến cuộc chiến mà cậu còn phải hoàn thành. Cậu nhìn ra rộng hơn, một chân trời xa hơn. Cậu thấy cuộc sống không chiến tranh... Một cuộc sống chỉ đếm ngắm mặt trời lặn, mặt trời mọc, quan sát cách làm bánh, dạo chơi cùng vợ hoặc cả vợ và con, tay trong tay.
Một cuộc sống êm ả trong đó cuộc mạo hiểm lớn nhất là đi thả con mòng bị mắc vào lưới. Người láng giềng đánh thức bạn dậy. Đèn soi xung quanh tấm vải. Rồi có tiếng vù vù buồn bã. Và khi con mòng bay lên, bạn cùng người láng giềng kêu lên "hu-ra!", cùng mời nhau chén rượu, rồi đánh thức cả nhà dậy.
Giờ đây, Tobie chỉ cần một cuộc sống êm ả. Một cuộc sống với những việc quen nhàm, những tin vui, những điều không may nho nhỏ: "Một cành cây bị rơi gần nơi mặt trời lặn", "Nini xinh đẹp sinh ba, cậu biết chứ", "Lũ ve sầu đến muộn", "Đêm nay tuyết sẽ không rơi"...
Tobie biết rằng trong cuộc chiến đấu đằng đẵng mà cậu theo đuổi mấy năm này, cậu không tìm gì khác. Không gì khác ngoài những điều giản dị ấy.
Ngày hôm đó, khi ôm Elisha trong tay, cậu chưa bao giờ tin tưởng vào chiến thắng đến thế. Cậu chưa bao giờ có niềm tin vững chắc như thế vào buổi sáng đầu tiên của một thế giới mới.
☆☆☆