← Quay lại trang sách

Chương 25 MÙA XUÂN NHỎ

Nils Amen đặt đầu lên khúc gỗ.

Solken to béo nắm chiếc rìu trong tay. Chiếc áo tiều phu của ông thấm đẫm mồ hôi.

- Ông sắp giết một người vô tội, Nils nói với ông, hai tay bị trói sau lưng.

Solken đã chấp nhận nhiệm vụ này: hành quyết một kẻ phản bội.

Buổi tôi, Solken vào tận sâu trong một lùm địa y, xa những khu rừng trống nơi bọn trẻ trong bộ đồ pyjama chơi đùa, xa những ngôi nhà nơi có cuộc sống sôi động, nơi người ta vẫn thường viền ga cho ban đêm.

Solken cố gắng xua tan nỗi sợ hãi.

Giết Nils Amen, chàng hoàng tử bé nhỏ của những người tiều phu, con trai của Norz và Lili. Ông cố gắng không run rẩy, nhưng ông cảm thấy bàn tay nắm cán rìu hơi ươn ướt.

Solken là người khôn ngoan, là bậc lão làng. Công việc kinh khủng này thuộc về ông.

Châgne và Torfou, hai người tiều phu, cũng đã cố gắng trì hoãn hình phạt. Họ nói đến một người phụ nữ trẻ đang yêu sẽ trở về với những bằng chứng. Nhưng cô gái trẻ ấy không quay trở lại. Cô ấy chắc chắn cũng nằm trong hàng ngũ những kẻ phản bội. Không thể đợi được nữa.

Solken nắm cái rìu bằng cả hai tay.

Cách đó vài bước chân, Norz Amen đang như phát điên lên.

Ông vừa chạy vừa kêu:

- Solken! Solken! Khoan đã!

Nhưng ông không thấy Solken đâu.

Tobie vừa đến. Nils Amen vô tội.

- Solken! Norz vừa rên rỉ vừa lao trên con đường trong rừng rêu. Ông ở đâu? Trả lời tôi đi chứ!

☆☆☆

Solken cố gắng lấy can đảm. Ông vừa nghe từ phía xa giọng Norz gọi ông. Có lẽ bố Nils đang hoảng loạn vì tuyệt vọng. Cần phải kết thúc trước khi ông ấy tìm thấy họ. Không nên bắt người cha phải chứng kiến cảnh tượng này.

Solken vung cái rìu lên trước họng Nils. Nils vẫn không có vẻ sợ.

- Maï...

Nils thốt ra cái tên này. Lưỡi rìu sáng loáng lơ lửng trên đầu cậu.

Rồi, một tiếng gọi xé tan không khí. Đó là Norz. Ông xuất hiện trước mặt họ.

- Dừng lại! Ông kêu lên.

Chiếc rìu đã bổ xuống. Solken làm tất cả để ngừng chiếc rìu lại, nhưng nó không chệch đi pút-xơ nào. Solken nhắm nghiền mắt. Chiếc rìu vừa chẻ tan khúc gỗ.

- Nó không làm gì cả, Norz cầu xin. Tôi có bằng chứng xác minh nó không làm gì cả. Solken!

Solken không tài nào mở được mắt.

- Tôi đã nói với ông điều đó rồi, ai đó đang thì thầm dưới chân ông. Tôi vô tội.

Giật mình khi nghe thấy tiếng gọi của bố, Nils đã lật đầu sang bên cạnh vào phút cuối. Cậu cảm thấy lưỡi rìu sượt qua tóc.

Cậu vẫn sống.

☆☆☆

ng vài ngày, dáng vẻ Đại Thụ đã thay đổi hoàn toàn.

Những chiếc lá đầu tiên có làn da nhăn nheo, da của những trẻ sơ sinh và da của những người già.

Chồi non lần lượt hé nở. Mùa xuân tô xanh những cành cây. Một lần nữa, Đại Thụ hồi sinh sau một mùa đông. Nó rũ những hạt tuyết cuối cùng còn đọng lại.

Nhưng lần này, một chút hy vọng bắt đầu lấp lánh khi mùa xuân đến. Sự đơm hoa kết trái diệu kỳ nhất từ trước đến nay ở trong chính tinh thần của cư dân trên các cành cây. Sự trở về của Tobie, bằng chứng về sự vô tội của người Trụi và của gia đình Lolness, sự từ bỏ đấu trường của Léo Blue, tất cả những tin này lan nhanh khắp Đại Thụ. Âm mưu kinh hoàng của Jo Mitch làm phẫn nộ mọi trái tim.

Cuộc nổi dậy mà người ta gọi là Mùa Xuân Nhỏ bắt đầu khi có sự tham gia của những người tiều phu.

☆☆☆

Khi Norz Amen, xấu hổ vì đã kết tội sai con trai mình, định ôm Nils, Nils lùi lại một bước.

Norz, tay hụt hẫng, nhìn Nils. Ông buông thõng cánh tay to béo xuống.

Con trai ông đã không chấp nhận lời xin lỗi của ông. Norz biết mình không thể được tha thứ.

- Bố hiểu, người cha nói, bố có thể hiểu, con trai à...

Ông vừa lùi bước vừa vụng về che giấu sự xúc động, ông đi về phía những khu rừng.

Cách đó không xa, gần đồi địa y leo, ông gặp một cô gái. Ông nhận ra cô, ông quay đầu đi chỗ khác để không cho cô thấy đôi mắt đỏ ngầu của ông.

Cô gái trẻ nhìn ông. Đó là Maï Asseldor. Norz biết cô gái đã cứu sống con trai ông.

- Anh ấy cần thêm thời gian, cô nói. Nhưng anh ấy sẽ trở lại với bác.

- Cảm ơn... cô..., Norz vừa nói vừa hơi quay người lại.

- Bác hãy kiên nhẫn. Người ta vẫn nói rằng những người tiều phu rất kiên nhẫn.

- Những người tiều phu rất kiên nhẫn, Norz công nhận, người ông không động đậy.

Và ông mấp máy môi dưới bộ râu:

- Nhưng tôi già rồi...

Khi nghe thấy những lời này, Maï bước đến ôm choàng lấy Norz Amen. Ông chỉ còn có thể nói:

- Tôi mới chính là kẻ phản bội bởi tôi đã không tin con trai mình...

Người tiều phu to lớn bước đi.

Nils và Maï đứng đối diện nhau rất lâu, ở hai đầu cánh rừng thưa.

Mắt trong mắt, họ tận hưởng cái khoảng cách này rất lâu bởi họ biết rằng khi đã tay trong tay thì không bao giờ và không có gì chiat được họ nữa.

☆☆☆

Jo Mitch thính như một con ruồi xanh. Hắn phát hiện ra mùi nước mật cách đó hàng ki-lô-mét. Đôi khi, một chút khả năng khứu giác có giá trị hơn cả các nơ ron và một con tim đang hoạt động.

Khi hàng trăm người tiều phu bao vây và tràn vào cái hố, họ tức giận khi phát hiện ra Mitch không còn ở đó từ hôm trước.

Tobie vội vàng lao về phía thung, nơi giam giữ những nhà bác học cao tuổi. Tất cả họ đều biến mất. Không tìm thấy dù chỉ là một tên lính gác trong hố. Tobie ra lệnh tiếp tục tìm kiếm.

Cậu nghe thấy tiếng gọi.

Đó là Mô và Milo Asseldor. Họ vừa từ đáy vực leo lên.

- Tobie! Họ bị giam ở phía dưới. Phải phá cửa thôi. Chúng tôi nghe thấy giọng nói ở bên trong.

Tobie chạy đến tận nhà ngủ. Cậu tiến lại trước cửa. Ông thợ Solken cùng với Torfou, Châgne và vài người tiều phu nữa đứng cạnh cậu. Ngoài ra còn có Jalam và hơn chục người Trụi đã tìm thấy ống xì đồng của mình và cũng không rời Tiểu Thụ nửa bước. Chỉ mình Elisha quay lại tìm mẹ.

Tobie vớ lấy chiếc rìu trên tay Solken. Cậu nhìn cánh cửa. Có thể cái vách mỏng này đang ngăn cách cậu với bố mẹ.

Cậu vung rìu lên và bổ vào gỗ. Tấm ván vỡ đôi tựa như tấm rèm nhà hát mở ra.

Ở đó, ngay đằng sau cánh cửa, những tù nhân đang đứng im bất động. Họ nghiêm trang nhìn Tobie và các bạn cậu. Không tìm thấy niềm vui và sự thở phào nhẹ nhõm trên khuôn mặt họ. Lou Tann, người thợ già chữa giày quàng một mảnh chăn.

Zef Clarac và Vigo Tornett bước ra khỏi hàng.

- Chúng tôi không biết liệu có ai đến không.

- Họ còn sống! Torfou kêu lên với những người tiều phu khác vừa đến nơi.

Nhưng Zef Clarac lắc đầu.

- Không. Không phải tất cả chúng tôi đều sống.

Đám đông tù nhân tản rộng ra. Họ để lại một lối đi ở giữa.

Cuối phòng giam, trên tấm nệm rơm trong cùng, Tobie nhìn thấy một mảnh vải trắng tinh phủ lên một thân hình duỗi thẳng.

Tobie mặc chiếc rìu rơi từ trên cửa gỗ xuống đất. Cậu tiến lên giữa những gương mặt dài thượt buồn bã. Mô cầm đuốc theo sau. Cậu cảm nhận được sức mạnh gắn kết những tù nhân này, đó là một trong những tình bạn bất diệt được vun đắp trong bóng tối trại giam.

Tobie lại gần giường. Cậu ngoảnh lại để một lần nữa được thấy những đôi mắt đang lấp lánh ánh lửa của Mô.

Tobie nhẹ nhàng vén tấm vải trắng lên

Đó là cố vấn Rolden.

- Ông ấy chết đêm qua, Lou Tann vừa nói vừa nấc. Bạn của tôi.

- Cháu biết, Tobie nói.

- Chắc ông ấy mong nhìn lại cành cây nơi ông ấy đã sống lắm đấy.

- Cháu biết, Tobie nhắc lại.

Một người đàn ông nhỏ bé đỡ lấy Lou Tann. Những ánh mắt đổ dồn về phía Tobie.

Vigo Tornett đưa tay vuốt râu.

- Mitch đã đem bố mẹ con đi rồi, cậu bé ạ. Cần phải tìm ra thằng khốn nạn ấy.

Tobie đang chờ câu nói này của Tornett. Cậu biết rằng Jo Mitch sẽ không thả Sim và Maïa.

- Ta sẽ đi với con, Vigo Tornett nói. Ta đã hứa với ông già Rolden của ta rồi.

- Tôi cũng thế, một giọng nói cất lên đằng sau Zef.

- Tôi cũng thế! Một người khác nói to.

- Tôi cũng thế!

Một lời tuyên chiến thực sự vang lên từ khu nhà ngủ chật hẹp. Một lời tuyên chiến được những người tiều phu tiếp sức hô vang và được những người Trụi ủng hộ bằng những âm giọng thần bí. Đại Thụ run rẩy.

Riêng Lou Tann quỳ gối rất lâu dưới chân giường Rolden thì thầm:

- Cành đại thụ, cành đại thụ của tôi...

☆☆☆

Trước khi rời cái hố, Tobie đảo mắt nhìn vết thương khổng lồ này. Trông nó giống như một cái hang rồng. Cậu tự hỏi liệu Đại Thụ có thể phục hồi qua cơn đau ốm này không. Một làn gió làm lá cây xào xạc trên đầu họ. Bài hát ru này làm Tobie thêm vững lòng.

Con rồng chuyển mình. Đại Thụ vẫn đứng vững. Thậm chí Đại Thụ còn đang hát.

Rồi Tobie nhìn thấy hai dáng người nhỏ bé ở bên kia, phía trên vực sâu. Một trong hai người đang đứng thăng bằng trước khoảng không vực thẳm. Dáng người kia là một cậu bé, đang ngồi xổm ngay đằng sau.

Tobie nhận ra Ilaïa và Mặt Trăng.

Mặt Trăng tìm thấy chị cậu đang tê cóng vì lạnh trong một cái hốc trên vách cây.

Cậu thấy Tobie và ra hiệu hãy yên tâm.

Cậu sẽ trông nom chị mình.

Trong tích tắc, mắt Tobie chạm phải mắt Ilaïa. Cậu cúi đầu và bước đi cùng đoàn người của cậu.

☆☆☆

Mặt Trăng ngồi hàng giờ đằng sau chị gái. Cô đứng, vai nặng trĩu sự hối hận, mắt nhìn xuống vực thẳm. Cô nghiêng người về phía trước để thử độ thăng bằng. Cô muốn chết vì cảm thấy mình là người gây ra mọi bất hạnh.

Mặt Trăng bắt đầu nói chuyện với cô thật nhẹ nhàng và từ từ xích lại gần cô. Rồi cậu hát cho cô nghe những giai điệu mà không mấp máy miệng. Cuối cùng, cậu lặng im.

Gió đêm làm cơ thể Ilaïa lung lay. Cái hố hoàn toàn trống trơn từ lâu rồi. Chỉ còn lại hai chị em cô bên miệng cái hốc. Màn đêm bao phủ trông nó giống như một cái hồ.

Khi Ilaïa sắp ngã xuống vì kiệt sức, đã có lúc cơ thể cô phải cân nhắc giữa vỏ cây hay vực thẳm. Nhưng rồi, cô vẫn ở trên đó, bên phía sự sống.

Mặt Trăng kéo cô về phía cậu. Hai người nằm ngủ sát cạnh nhau.

☆☆☆

Lúc này, cuộc nổi dậy Mùa Xuân Nhỏ đã lên đến xứ Ngọn Cây. Tobie chỉ huy một lực lượng ngày càng đông. Cư dân Đại Thụ lại tìm được niềm tin. Đàn ông, phụ nữ rời khỏi nhà giống như những con cú lóa mắt trước ánh sáng và gia nhập phong trào chung.

Jo Mitch bỏ trốn. Hắn phải tự véo vào người để tin là mình không mơ.

- Tôi đã nói mà! Chúng ta không bao giờ hết tin vui, một người đàn ông đang cố khoác lên người bộ quần áo thời tuổi trẻ hồ hởi nói.

- Thật tuyệt vời! vợ ông sụt sịt nhắc đi nhắc lại. Thật tuyệt vời...

Những người khác cầm đuốc đi đêm. Cuối cùng người ta cũng thấy lại cảnh trẻ con chạy chơi trên các cành cây.

Mọi người lo lắng nhìn Đại Thụ. Họ đã hiểu ra sự tình.

- Liệu có muộn quá không? Một số người hỏi khi ngắm nhìn những chồi non hiếm hoi ở xứ Ngọn Cây.

Nhưng họ bị những người hàng xóm mắng mỏ ngay:

- Xắn tay áo lên, đồ đáng thương! Không bao giờ là muộn cả,

Dân tộc từng tự đào lấy nỗi bất hạnh này đã khám phá ra một nhiệm vụ đặc biệt buộc họ phải lấy lại tinh thần. Người ta bắt đầu bịt lại đường hầm, cạo rêu trên chồi non. Cả những người đang yêu cũng không khắc tên họ lên vỏ cây nữa.

Đúng, ai rồi cũng có lúc có tin vui.

Những người dân ở trên cao, đến ngày càng đông, để cung cấp thông tin cho Tobie về sự trốn chạy của Jo Mitch. Theo những nhân chứng này, hắn cưỡi trên con bọ đầu dài cuối cùng còn sót lại cùng với vài tên tay chân hộ tống. Bọn chúng vẫn giữ hai tù nhân...

Jo Mitch dần dần bị tay chân ruồng bỏ. Một số tên chắc chắn đang lẫn trong đám đông theo chân Tobie Lolness.

Nhưng Tobie biết không phải ngẫu nhiên mà Mitch bỏ trốn. Hắn đã có kế hoạch từ trước. Đặc biệt, Mitch nắm trong tay một trong những vật trao đổi có giá trị nhất: một nhà báhọc đội mũ nồi và vợ ông.

Vigo Tornett không rời Tobie. Ông vui mừng khi biết tin cháu trai Plum của ông đã trốn thoát và đang trú trong một ngôi nhà ở Cành La. Vigo thấy mình trẻ lại, như đang bắt đầu những mùa xuân đầu tiên.

Một buổi sáng, ở đầu một cành con, Tornett trông thấy hai bà lão bé nhỏ đang nhìn ông và đoàn người đi qua. Đó là hai người đàn bà xương xương, còng lưng trên hai cái gậy. Vigo nói với Tobie để ông đến hỏi han hai người này.

Tobie quan sát Tornett dũng cảm và dáng người nghênh ngang dễ mến của ông từ xa. Ông lễ phép chào hai bà già. Nhưng bỗng nhiên, Tobie thấy ông thúc cùi tay vào đốt sống của bà già đầu tiên và dùng đầu gối đánh vào sườn bà ta. Tornett tóm bà già nhỏ thó thứ hai, lắc mạnh và đấm một phát vào quai hàm. Ông vứt bà ta lên người bà già thứ nhất và giẫm chân lên cả hai người.

Tobie không nhúc nhích.

Nhiều tiều phu vội vàng bao quanh Vigo. Hai nạn nhân thở ran dưới đất.

Tobie tiến lại. Cậu đã nhận ra chúng.

- Cứ mặc ông ấy, cậu nói với đám tiều phu. Tornett có lý của ông.

Trên lớp vỏ cây, trong khăn choàng và bộ váy rộng của bà già che nửa người, Limeur và Torn đang rên rỉ. Hai thằng tay chân kinh khủng của Mitch đã bỏ chủ, hóa trang để không ai nhận ra chúng.

Hành động hung bạo của Tornett cũng không làm ông nguôi ngoai, nhưng rồi ông nghĩ đến Rolden, chết trước mắt ông khi đang bị tù đày. Ông biết: lời xin lỗi hay sự trả thù cũng không thể đem người bạn trở về với ông được nữa.

Để mặc bọn chúng ở đó, Tornett vứt vào người hai tên này mấy chiếc răng của chúng vừa rơi vào túi ông.

Mấy tuần sau, rất gần xứ Ngọn Cây, Tobie dựng trại trên một cành cây trơn phủ lá non có lông tơ.

Tobie lo lắng. Được hơn chục người đàn ông hộ tống, cậu đi theo dấu vết của Mitch lên tận trên cao. Đến đó, dấu vết mất hút. Tobie chẳng biết nên đi theo hướng nào. Vì vậy, cậu quyết định đi xuống cành nhánh phía Bắc ngay ngày hôm sau.

Khu trại chìm trong giấc ngủ. Những ngọn lửa nhỏ điểm trên vỏ cây mảnh dẻ. Đâu đó có tiếng vài người Trụi đang hát những giai điệu của họ.

Tobie cố gắng chợp mắt. Cậu không ngơi nghĩ về cha mẹ. Về giọng nói của họ. Giọng nói đã cứu cậu ra khỏi cơn ác mộng khi cậu còn bé. Hồi đó, họ chỉ nói "Xong rồi" và ôm vầng trán cậu, Tobie đã được sống.

Giờ đây, cậu đang ngắm nhìn những vì sao trên trời. Đã lâu lắm rồi cậu không lên xứ Ngọn Cây.

Đó là một đêm không trăng. Giống như đêm đầu tiên, khi cuộc sống trốn chạy của cậu bắt đầu. Khi trăng không ở đó thì các vì sao tha nhảy múa. Cậu cảm nhận được không khí khô hanh của vùng cao, không khí của cả bầu trời đã xoa dịu tuổi thơ cậu.

- Đẹp quá.

Tobie cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Cậu lăn sang bên cạnh và mũi chạm mũi với Elisha.

- Cậu làm gì ở đây thế?

Elisha chẳng cần phải trả lời câu hỏi ngô nghê này.

- Tớ đã nói với cậu nên ở lại Cành La, Tobie nhẹ nhàng nằn nì.

Cô huých vai và dựa lưng vào người cậu.

Tay và vai họ chạm nhau.

- Tớ không muốn chờ đợi thêm nữa, cô nói sau một hồi im lặng.

Họ nghe thấy tiếng lửa nổ lách tách.

Elisha ngây ngất trước không khí trong lành. Miệng và mắt cô mở to, cô cảm thấy những ngón tay mình đang lồng vào những ngón tay Tobie.

Điều ngọt ngào là ở chỗ làn da họ không cùng nhiệt độ. Họ cảm thấy con tim rộn ràng khi chạm tay vào nhau.

Tobie không dám động đậy. Cậu tự hỏi liệu mình có quen được với cảm giác này không. Một tiếng nói của Elisha thôi cũng đủ làm cậu ngây ngất, một cái nắm tay của cô cũng làm cậu đê mê.

- Tớ cũng thế, cậu ngẫu nhiên nói.

Và cậu nhắc lại to hơn:

- Tớ cũng thế.

Họ im lặng một lúc. Không còn để ý đến xung quanh. Bất động, họ thoáng nhìn thấy những ngôi sao qua kẽ lá.

- Thích quá, Elisha nói.

Không còn từ ngữ nào để diễn tả cảm giác ngọt ngào này.

☆☆☆

Một lúc lâu sau, trong đêm, cô chìa cho cậu cái gì đó.

- Này.

Tobie đưa tay ra.

- Tớ đã nhặt được trên đường.

Cô đưa cho cậu một vật tròn và mềm. Tobie nhận ngay ra mặc dù xung quanh là bóng tối. Đó là chiếc mũ nồi của Sim Lolness.

- Có lẽ ông đánh rơi trên đường, Elisha nói.

Tobie bật cười hiền từ.

- Đánh rơi? Bố tớ ư? Có lẽ ông thích mất đầu hơn ấy chứ...

Tobie vò cái mũ nồi. Rồi cậu xích lại gần đống lửa. Cậu lấy ra từ đường khâu một mảnh giấy cuộn tròn. Cậu mở nó dưới ánh sáng của mẩu củi cháy dở.

☆☆☆

"Hướng tổ chim, xứ Ngọn Cây. Bố mẹ vẫn khỏe... Chúng ta..."

☆☆☆

Tobie nắm chặt tờ giấy trong tay. Sim luôn để lại thông điệp cho cậu.

Elisha nhìn Tobie. Đầu óc cậu đang ở chỗ khác mất rồi.

Cậu bật dậy và chỉ một từ, cậu ra lệnh dỡ trại.

☆☆☆