Chương 4 ELISHA
Ngày hôm đó, nói thẳng là Tobie bị lạc thật sự. Không phải là lạc đường thông thường cậu vẫn gặp hàng ngày như kiểu nhầm đường, lượn vòng vo, ba bước phía trước rồi lộn lại ba bước đằng sau…
- Con trai ạ, xứ Cành La của con là cái thứ ngõ cụt và mối bòng bong! Cha cậu, người thậm chí chưa bao giờ mạo hiểm ra ngoài góc vườn nhà mình, vẫn thường bảo thế.
Tobie bị lạc mười lần mỗi ngày trong cái mê cung nào dây leo, núi vỏ, rừng rêu xám nhưng cũng nhờ thế mà giác quan định hướng của cậu ngày càng nhạy bén. Nhạy đến mức hôm đó, cậu phải mất nhiều tiếng mới nhận ra mình đang rơi vào tình thế đáng lo ngại hơn nhiều.
Có một quy luật đáng buồn cho những người dạo chơi bị lạc đường:
1, Mỗi khi lạc đường anh càng bước nhanh.
2, Đã thế, mỗi bước anh đi lại càng đẩy anh xa nhà mình hơn.
3, Vậy là anh càng lạc đường hơn.
Sau bốn đến năm tiếng luẩn quẩn mệt đứt hơi, mồ hôi mồ kê túa ra, Tobie dừng lại vì không còn khả năng nhận ra cao thấp gì nữa.
Cậu ngồi nhẩm tính lại đáng lẽ mình phải chọn lối đi như thế nào vài tiếng trước đó. Nhưng thật tình mà nói, cậu đang lâm vào thế cực kỳ bất lợi. Đêm sắp xuống. Cha mẹ không biết cậu ở đâu và kiểu gì thì cha cậu cũng không thể đi khỏi cửa quá mười xăngtimet mà không bị trượt chân xuống vũng hay sa xuống hố. Ông Tornett thì ít nhiều bị tê liệt vì bệnh thấp khớp rồi. Anh Plum thấp bé thì không bao giờ rời khỏi mấy con ấu trùng. Tóm lại, tình cảnh này không vui vẻ tẹo nào. Cậu chẳng trông cậy được vào ai cả.
Một thân một mình, cậu đành chặc lưỡi: “Mình lạc mất rồi…”
☆☆☆
Tobie ngồi trên cành cây to nơi cậu vừa dừng chân. Cậu bắt đầu lôi tất ra vắt, đó luôn là cách giúp cậu trấn tĩnh, và điểm lại tình hình. Tất ướt làm tư duy rối tung và dìm chết tinh thần.
Vắt chặt chiếc tất trong đôi bàn tay nhỏ bé, cậu thấy một dòng nước nhỏ không được trong lắm đang chảy. Mắt cậu dõi theo dòng nước đó thì phát hiện thấy nước chảy vào một rãnh vỏ cây và tiếp tục chảy ra xa hơn. Cậu xỏ giày vào chân nhưng mắt vẫn tiếp tục dõi theo lạch nước nhỏ.
Cậu không còn nghĩ đến chuyện gì nữa. Cậu đứng dậy, bước từng bước một, thơ thẩn đi theo dòng chảy đó.
Lúc này, một cọng rêu xám đang trôi theo làn nước. Tobie dán mắt vào nó như người mất hồn.
Nước lại ngấm vào tất khiến Tobie phải bước nhanh hơn để theo kịp con thuyền rêu xám trôi dọc theo thân cành khổng lồ. Trong khoảnh khắc sợ hãi này, tuổi thơ bất ngờ trở lại với cậu bé. Cậu không còn là chàng trai tháo vát mà mọi người vẫn cư xử như đối với một người lớn. Cậu thực sự trở lại với độ tuổi lên bảy. Lứa tuổi này là nơi nương náu của cậu với những trò chơi và sự vô tư…
Rãnh nước tạo thành dòng suối thực sự mà Tobie cứ thế chạy theo. Cậu trèo qua những dằm gỗ chắn đường, vòng tránh những cuống lá khô mà tim đập thình thịch. Vì mải chăm chú theo con tàu nhỏ mà cậu không phát hiện ra cách đó không xa, dòng nước đổ xuống vực. Cậu lao nhanh xuống phần vỏ cây dốc và suýt nữa thì bị văng đi cùng với cọng rêu nếu không có một cái chồi nhỏ làm cậu vấp ngã kịp thời…
Độ dài một ly rưỡi của cậu bổ nhào, đầu lao về phía trước, ba phần tư cơ thể lơ lửng trong không trung.
Bị treo lủng lẳng một lúc như vậy, và khi cậu thì thầm: “Mình bị lạc rồi!” thì lúc này câu đó đã mang một ý nghĩa khác trước [2] .
Sự sống của cậu treo đầu sợi tóc. Bàn chân cậu được chồi cây dính đầy nhựa xuân níu lại.
Thình lình, một cảm giác hãi hùng xâm chiếm cậu bé. Cậu bắt đầu cảm thấy mình trượt ra khỏi đôi tất. Luôn luôn là điểm nhạy cảm này: đôi tất… Trong khi đôi giày vẫn dính vào chồi cây thì Tobie từ từ rơi xuống hư không.
Hư không ư? Tobie đánh liều đưa mắt nhìn thẳng xuống vực thẳm. Cậu cảm thấy cái gì đó kỳ lạ trong cái khối đen sẫm ấy. Đôi chỗ phản chiếu những ánh lam phơn phớt khiến cậu tò mò. Cậu phải mất trọn một phút đồng hồ, lóa mắt vì kiệt sức và chóng mặt, để hiểu được cái nơi hư không này giống cái gì.
Phía dưới, cách cậu trăm bước chân, chính giữa một nhánh cây to xù xì, trải ra một cái hồ mênh mông.
Một hồ nước treo lơ lửng lưng chừng Đại Thụ. Một kỳ quan.
Hẳn là một cành to đã rụng và tạo thành một hố sâu trong vỏ cây, giờ đây lung linh mặt nước hồ trong veo. Những bãi rêu cao lan ra tận mép nước và Tobie còn nhìn thấy cả những bãi vỏ trắng, những cái vịnh nhỏ tuyệt đẹp nơi cậu có thể dựng trại.
Con suối cậu đuổi theo ban nãy đổ vào hồ này. Nó tạo thành một thác nước cao đến chóng mặt làm tung bọt trắng xóa xuống mặt hồ trong vắt. Hóa ra nước vắt của đôi tất lại làm nên cơ duyên.
Tobie lấy lại nhịp thở, tim đập chậm lại, và kỳ lạ thay, cậu không bị rơi nữa mà lộn ngược, bất động, treo lơ lửng trên vách đá.
Cậu nghĩ đến một câu cửa miệng của ông ngoại Alnorell: “Sợ hãi làm ta rớt xuống.” Trước đây Tobie chẳng bao giờ hiểu được ý nghĩa của nó mỗi khi nghe mẹ nhắc. Cậu cứ ngỡ câu đó ý nói khi ai đó bị giật mình thì rất dễ bị ngã lăn ra đất.
Còn bây giờ cậu hoàn toàn hiểu ý nghĩa câu nói này.
Khi người ta sống trong nỗi sợ hãi, người ta sẽ rơi xuống từng bước một. Chính nỗi sợ làm ta rớt xuống. Lúc này, khi biết mình đang ở trên một cái hồ, cậu không còn sợ bị rơi nữa: nước cản không để cậu rơi. Và vì cậu không sợ nữa nên cậu không bị tụt thêm nữa.
Tobie với tay về phía chân, túm vào một miếng vỏ cây sần sùi rồi kéo thân mình lên. Trong tích tắc, đầu đã ngang tầm chân. Cố một chút nữa thôi, dùng lực cẳng tay lấy đà là cậu đứng thẳng lên được. Một tháng ngang dọc xứ Cành La rèn luyện cho cậu trở thành một diễn viên nhào lộn tí hon.
Bây giờ Tobie đã đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng mê hồn này, cậu quyết định đi thám hiểm. Cậu bắt đầu men theo mé phải nơi có một lối dốc đứng dẫn thẳng xuống hồ.
Nhìn từ phía dưới này còn đẹp hơn nhiều. Những rừng rêu cao soi bóng xuống mặt hồ, thỉnh thoảng lại có những con bọ nước to bự nhảy vọt lên. Hồ nước rộng mênh mông, treo lơ lửng giữa các nhánh của Đại Thụ. Muốn bơi vượt hồ chắc chắn phải mất đến một tiếng đồng hồ. Tobie chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh này khi còn sống ở trên cao, và lại càng không bao giờ thấy ở Ngọn Cây, nơi đó bây giờ đối với cậu chỉ như một nhà ngục lộ thiên. Không chần chừ gì hết, sau vài giây, Tobie đã lột hết quần áo và tích tắc sau cậu trầm mình trong lòng hồ.
Một tia sáng cuối ngày cũng đã xuyên xuống tận đây. Tobie bơi sải một cách vụng về làm bắn nước tung tóe. Nước mát rượi và cậu thở gấp. Cậu mau chóng bơi lại chỗ nước nông hơn. Nước ngập đến cổ, cậu đứng im dưới nước như vậy ngắm nhìn mặt gương to rộng ngả màu lam thẫm.
Tobie giữ nguyên tư thế một lúc lâu.
☆☆☆
- Đẹp thật.
- Ừ, đẹp thật, Tobie trả lời.
- Đẹp ghê…
- Ừ, mình chưa từng biết thứ gì giống thế này.
Tobie đứng im như vậy thêm một giây nữa. Cậu đang nói với ai thế nhỉ? Cậu từ từ quay người lại. Cậu vừa nói với một ai đó. Phải rồi, cậu vừa mới đáp lời ai đó.
☆☆☆
Người ấy, có đôi bím tóc nâu, đang chăm chú nhìn cậu. Cô bé ngồi cạnh đống quần áo của Tobie, trên một mẩu vỏ gỗ bào. Chắc chắn cô bé không hơn tuổi Tobie nhưng đôi mắt có vẻ trầm tĩnh và tự tin hơn. Ló mỗi cái đầu lên khỏi mặt nước, Tobie rất ngạc nhiên và cảm thấy hơi ngượng ngùng. Vẫn đứng im, mắt mở to, cậu chỉ đang nghĩ đến mỗi chuyện làm cách nào lấy được quần áo. Nhưng cô bé không nhúc nhích.
Cô nói:
- Chỉ có mỗi một nơi nữa cũng đẹp như thế này thôi.
- Có xa không? Tobie hỏi.
Cô không trả lời. Không thể nhìn thấy tay cô đang giấu dưới vạt áo choàng màu hạt dẻ. Tobie thử tiếp một câu hỏi khác:
- Bạn có phải là nhỏ Lee không?
Cô bé cười và đó quả là một điều mới lạ khiến Tobie thích thú vô cùng. Cô cười tươi một cách lạ thường so với tuổi của mình. Nói chung, từ bốn hoặc năm tuổi trở đi, người ta cười kém tươi hơn. Và mốc tuổi này không ngừng tăng. Nhưng ở cô gái này có cảm giác như đây là lần đầu tiên cô cười.
- Mình tên là Elisha.
Tobie bắt đầu cảm thấy lạnh vì ngâm mình trong nước nhưng cậu vẫn tiếp tục:
- Mình muốn tìm cô bé Lee.
Cô bé vẫn cười đáng yêu như vậy.
- Ai nói với bạn thế?
- Ông Tornett.
- Bạn sẽ lạnh mất.
- Ừ, Tobie vừa nói vừa run lập cập.
- Bạn phải lên bờ đi.
- Ừ.
- Bạn sẽ ốm mất.
- Ừ, Tobie lặp lại.
- Thế thì nhảy lên bờ đi! Cô vừa hét vừa cười to.
Tobie ngại vô cùng nhưng đành phải tiến một bước vào bờ, một bước nữa, rồi thêm một bước nữa. Cậu trần truồng, bước vụng về trên bãi vỏ trắng lại gần chỗ để quần áo rồi xỏ từng chiếc vào.
Elisha không có vẻ gì là ngượng ngùng, chế nhạo, hay đại loại theo kiểu đó mà tỏ ra hài lòng khi cậu mặc quần áo ấm. Tobie đứng cạnh cô gái. Cả hai cùng ngắm một ánh phản chiếu xa xăm trên mặt hồ.
- Mình không biết trở về nhà như thế nào nữa, Tobie thành thật nói.
Cô bé ngoảnh mặt lại phía cậu và cậu nhìn cô chằm chằm. Cô có gương mặt rất đặc biệt. Một khuôn mặt dẹt, hơi xanh, đôi mắt hơi quá to so với cô. Mái tóc nâu xõa tới gối khi cô bé ngồi xuống.
- Ngày mai mình sẽ chỉ cho cậu, Elisha trả lời.
- Ngày mai ư?
- Chúng ta sẽ đi từ sớm.
- Bạn biết mình sống ở đâu ư? Tobie hỏi.
- Tất nhiên.
- Mình phải về tối nay.
- Trời tối rồi. Không nên đi bộ lúc trời tối. Đi nào.
Cô bé đứng dậy và chìa tay ra, đôi bàn tay hoàn toàn đúng với độ tuổi của cô. Đôi bàn tay nhỏ bé của một bé gái. Tobie đi theo cô bé ven bờ hồ.
- Mình đi đâu đây?
- Về nhà mình.
Hai đứa trẻ im lặng bước đi một lúc lâu, đầu tiên đi qua bãi vỏ cây rồi sau đó trèo lên một thân gỗ. Tobie nhận thấy cô bạn thấp bé hơn mình và đi chân trần trong bụi cây. Trong lúc nhá nhem, trông như có ánh lam dưới chân cô gái.
Lên đến đỉnh dốc, Elisha dừng lại. Tobie nhẹ cả người vì cô bé leo nhanh như tốc độ của một con kiến chiến binh, cậu khó khăn lắm mới theo được. Cậu đang lấy lại hơi. Hồ khuất dần sau màn sương đen đặc. Màn đêm buông xuống xóa đi mọi dấu vết. Elisha nhìn ra xa, dường như không thấy chán vẻ đẹp này. Hai đứa đi tiếp. Chừng mười lăm phút sau, một mùi thơm bắt đầu vây quanh chúng. Tobie, chưa ăn gì từ sáng đến giờ, cảm thấy bụng mình đang réo ầm ầm. Cậu không dám nói câu nào nhưng bụng đói lắm rồi.
- Chúng ta đến nơi rồi, Elisha nói. Đợi mình ở đây.
Tobie không phát hiện ra có một lỗ hổng tròn to khoét sâu vào thân cây, từ đó tỏa ra mùi thơm tuyệt trần. Cậu đứng im đó trong khi Elisha lao về phía cửa và biến vào bên trong. Lát sau, cô bé hiện ra trên khung cửa và kêu to:
- Nào? Bạn vào đây không nào?
Cậu bước qua bờ dốc thoải. Đó là một gian phòng tròn vành vạnh, không cửa sổ, không lò sưởi mà chỉ duy có một đống lửa nhỏ ở chính giữa và mấy miếng vải to hình vuông chăng đây đó. Những vuông vải màu sắc sặc sỡ này thu hút Tobie trước tiên, đến mức cậu không kịp nhìn thấy một người phụ nữ trẻ ngồi cạnh bếp lửa đang nhìn cậu mỉm cười.
- Xin chào.
- Xin chào, Tobie trả lời.
- Cậu có đói không?
- Một chút thôi ạ, Tobie, lúc bấy giờ đang đói ngấu nghiến, nói dối.
Cậu làm theo Elisha, lại ngồi gần đống lửa. Người phụ nữ đưa cho mỗi đứa một cái đĩa phủ khăn ăn. Elisha mở hé góc khăn và trong làn hơi bốc lên, Tobie nhìn thấy mấy cái bánh xèo to tẩm đẫm bơ và mật.
Tobie ăn có thể không được gọn gàng cho lắm nhưng nói chung là rất ngon miệng, và hai vị nữ khán giả nhìn cảnh đó với vẻ rất thích thú. Ăn xong, cậu đặt đĩa xuống và uống liền một hơi bát nước mà Elisha đưa cho, rồi lúc đó mới nói:
- Mình tên là Tobie.
Thông tin này dường như không gây phản ứng gì cho gia chủ. Có vẻ như họ đã biết rất rõ về cậu, rồi cậu nói tiếp:
- Mình đang tìm cô bé Lee.
Câu này thì hiệu quả hơn nhiều: Elisha và người phụ nữ trẻ bật cười. Cậu muốn cười cùng họ nhưng chưa hiểu đích xác vì sao.
- Các vị biết cô bé ấy sao?
Lần này, Elisha trả lời:
- Là tớ đấy.
Tobie giật nảy mình. Cô bé nói tiếp:
- Tớ là Elisha Lee, còn đây là mẹ tớ.
Tobie suýt nữa thì ngã ngửa. Người phụ nữ hai mươi lăm tuổi này là mẹ của Elisha… Trông cô ấy còn quá trẻ. Cũng một khuôn mặt dẹt, bím tóc búi lên, người ta cứ ngỡ đó là chị gái của Elisha.
Buổi tối trôi qua nhẹ nhàng như một giấc mộng. Ba người ngồi rất lâu quanh bếp lửa, và Tobie tiếp tục làm cho hai mẹ con cười.
Trong đêm tối, Elisha cầm theo những cây nến to đang nhỏ giọt dẫn Tobie đi xem những con rệp son mà hai mẹ con cô nuôi. Mẹ cô bán trứng và sáp rệp. Phải chăm sóc hết sức cẩn thận những con vật khổng lồ nằm bất động, trắng như tuyết, và to gấp hai lần Tobie này.
- Trông mấy con này không có vẻ dữ tợn, Tobie vừa nói vừa vỗ vỗ lên mạng sườn của một con trong số đó.
- Phải đấy. Con này tên là Line, con kia tên là Gary.
- Hai mẹ con cậu sống gần đường biên mà không sợ bọn người Trụi đến bắt súc vật à?
Tobie đã được nghe kể về chuyện này từ hồi còn sống ở Cành Cao. Cậu tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai người chăn nuôi kể về người Trụi. Cậu nhắc lại chuyện này chỉ cốt để gây chú ý.
Elisha và mẹ thậm chí chẳng bận tâm đến chuyện đó.
- Chỉ nên trông chừng bọn họ rùa thôi, Elisha Lee giải thích.
- Bọn họ rùa á?
- Những con rệp son bị bọn họ rùa ăn thịt, đấy là kẻ thù duy nhất của chúng.
☆☆☆
Trở lại ngồi gần bếp lửa, Tobie kể cho hai mẹ con Elisha nghe chuyện về loài bọ rùa. Cha cậu là chuyên gia về loài này. Tobie kể rất lâu về loại bọ rùa mười ba chấm, rất hiếm gặp. Cậu bày cho hai mẹ con trò chơi nhắc lại tên khoa học của loại bò rùa mười bốn chấm.
- Quatuordecim-pustulata!
Mẹ của Elisha lắp bắp thử nhắc lại:
- Quaduorte…tis…Quatuomdecir... putsulana…
Còn Elisha thì phát âm chuẩn luôn ngay từ lần đầu tiền, trong khi Tobie lại sa đà vào những giải thích về loài chuồn chuồn tuyệt đối không hề liên quan. Khi cả ba người đã mệt nhoài, họ trèo lên đệm giấu phía sau những tấm vải vuông rực rỡ màu sắc. Elisha chọn màu vàng còn Tobie màu đỏ. Nhắm mắt lại, cậu quên khuấy cha mẹ hẳn đang lo lắng đợi cậu hàng tiếng đồng hồ qua. Cậu chỉ nghe thấy mỗi tiếng cô bé Lee hát lầm rầm trong giấc ngủ:
- Qua-tuor-de-cim-pus-tu-la-ta…
☆☆☆
Ngày hôm sau, Elisha dẫn cậu về tận nhà và lẩn ngay vào trong bụi rậm trước khi ông bà Sim và Maïa kịp nhìn thấy.
☆☆☆
Tình bạn có một không hai đã bắt đầu như thế, tình bạn đó khiến xứ Cành La nở hoa trong trái tim Tobie suốt những năm tháng dài biệt xứ.
☆☆☆