Chương 8 +9 NILS AMEN
Bây giờ phải chia tay với những kỷ niệm cả vui lẫn buồn, để trở về với thực tại, với những đêm dài Tobie trốn chạy dọc theo Đại Thụ về hướng Cành La.
Đây là lần thứ hai cậu xuống những cành thấp trên cùng một con đường, cùng một hướng mà vài năm trước cả gia đình cậu và hai tên khuân vác mặt nặng mày nhẹ từng đi. Nhưng lần này, cậu chỉ có một thân một mình, lại bị hàng trăm tên săn người cùng lũ kiến chiến binh đáng sợ đang lùng sục. Tính ra cậu phải mất năm đến sáu đêm mới về được vùng đất hoang sơ ấy, để cảm thấy an toàn và gặp lại những người bạn sẽ đùm bọc cậu.
Tobie đã đi bộ ròng rã hai đêm liền, và đêm thứ ba đáng ra phải yên ổn hơn cả. Cậu đã tìm về trục thân chính và xuôi xuống những rừng địa y mà mỗi thân cây cao gấp ba lần cậu. Nền vỏ Đại Thụ ở khu vực này bắt đầu gập ghềnh với những khe lũng, hẻm sâu, dân cư thưa thớt. Những vạt rừng địa y dốc thẳng xuống từ địa hình hiểm trở ấy.
Đoàn người săn đuổi muốn tránh không đi vào vùng này. Họ chọn những cành phía trên có địa hình bằng phẳng hơn.Thế nên Tobie chỉ bắt gặp dọc đường những thôn xóm tiều phu và vài túp lều của những người đánh bẫy.
☆☆☆
Cậu đi ngang qua rất gần một đồn điền của bà ngoại. Mặc dù sống tít trên Ngọn Cây nhưng bà già Alnorell vẫn sở hữu đất đai tận những cành dưới thấp, nơi này gọi là rừng Amen, lấy tên của người coi sóc ở đây. Tobie quen con trai của ông tiều phu này. Hai đứa từng chơi với nhau khi Tobie còn bé.
Tobie do dự một lúc lâu, không biết có nên gõ cửa túp lều hay không. Cậu tự hỏi không biết người tiều phu có tin cậu hay không. Liệu có còn ai trên Đại Thụ này để cứu giúp cậu không?
Vì rất đói rồi, Tobie gõ nhẹ cửa thêm ba cái. Không thấy ai ra mở. Cậu gõ tiếp nhưng bên trong vẫn lặng thinh. Không biết cậu có nên đặt lòng tin ở người bạn chỉ chơi cùng cậu có duy nhất một kỳ nghỉ hè, và cách đây cũng đã lâu lắm rồi không?
Tobie đẩy cửa, bên trong lều tối om nhưng vẫn còn chút lửa ở đáy lò giúp Tobie định vị được đồ đạc trong gian phòng. Đó là túp lều đơn sơ của người tiều phu và con trai ông, Nils Amen.
Tobie chưa bao giờ đến những nơi hẻo lánh này, nhưng cách đây năm năm, suốt một mùa hè trước khi xảy ra vụ ở Balaïna, hai cha con ông Amen lên làm việc trong một trang trại trên Ngọn Cây đúng nơi Tobie về nghỉ trong suốt tháng Bảy. Có một công trường cưa gỗ hoạt động trong rừng rêu. Hai đứa trẻ quyến luyến nhau ngay lập tức. Hẳn chúng đã gặp lại nhau nếu như không có năm năm biệt xứ của gia đình Lolness.
Tobie tiến lại gần bàn và gọi:
- Nils ơi…
Đã quen với bóng tối, Tobie nhận ra là gian lều trống huếch trống hoác. Trên ghế kế bên trái bàn có treo lủng lẳng một cái túi vải xanh quai chéo. Tobie tiến lại gần. Trong túi có một bánh mì to, vài miếng thịt hun khói và bánh quy. Tobie không chần chừ lâu. Cậu vơ lấy túi đeo lên vai, và trước khi biến vào đêm tối, cậu viết hai chữ trên một tờ giấy chi tiêu đang nằm chỏng chơ trên mặt bàn.
☆☆☆
Cảm ơn
Tobie
☆☆☆
Hai từ đó thôi cũng đủ lần nữa siết chặt vòng vây quanh Tobie.
☆☆☆
Vài phút sau Tobie đi khỏi, bốn người đàn ông và hai thằng con trai chừng mười ba mười bốn tuổi bước vào lều.
- Con chỉ lấy đúng đồ ăn thôi.
- Nhanh lên Nils, đồ ngu.
- Con chuẩn bị sẵn túi rồi mà bố…
Thằng bé vừa nói câu đó đang đứng ở gần bàn. Nó châm một ngọn nến bằng mẩu củi đang cháy dở. Nils, bởi chính là nó chứ ai, bàng hoàng cả người.
- Cái túi không còn ở đây nữa.
- Mày chắc là đã để ở đấy chứ?
- Con đã để ở trên ghế mà.
Một người đàn ông khác giục:
- Thôi, tôi có đủ đây rồi, tôi sẽ chia cho bố con ông. Hai bố con nhanh lên, mọi người đang đợi chúng ta.
- Nhưng… con chắc là đã để ở đây mà, Nils nhắc lại.
- Bỏ đấy đã, thằng đần. Vẫn phải rà soát trong rừng ngay cả khi người ta gần như chắc chắn là thằng nhóc Tobie không đi qua đây.
Đám người lục tục đi khỏi. Nils vẫn đứng lại bên ghế, ngơ ngẩn. Cuối cùng nó làm bộ nhập vào tốp đi sau. Ra đến cửa, nó sực nhớ chưa tắt nến. Nils trở lại bên bàn, lấy hơi để thổi nến… Nó dừng khựng lại.
Trước mắt nó lồ lộ lời nhắn của Tobie.
Nó do dự trong giây lát. Đúng vậy, Tobie vừa mới qua đây. Có nên báo động không nhỉ? Trong một giây, ký ức của Nils sống lại hình ảnh gương mặt cậu bạn và những kỷ niệm hai đứa đã có với nhau trong quãng thời gian sống trên Ngọn Cây.
Đó chắc chắn là những kỷ niệm đẹp nhất của Nils. Niềm vui thích mới mẻ là được trò chuyện với một ai đó. Chỉ đơn giản là nói chuyện thôi.
Nhưng đột nhiên, nó nghĩ đến bố suốt ngày gọi nó là “đồ con gái” trước mặt mọi người vì ông cho rằng nó quá yếu đuối và mơ mộng, không giống với con trai một người tiều phu. Ngay lập tức nó tưởng tượng ra cảnh tha hồ lên mặt với mọi người khi tìm ra tung tích kẻ trốn chạy. Chính nó, thằng Nils vốn không được bố tin tưởng nay đã trở thành anh hùng của Đại Thụ.
Thế là Nils ta bèn la toáng lên. Cái bóng khổng lồ của bố nó lập tức xuất hiện. Ông ta đọc dòng chữ của Tobie, xô thằng con ngã nhào bằng một cú thúc khuỷu tay rồi rống lên:
- Mày không thể nói sớm hơn được một chút sao, đồ con gái!
Ông bố nhảy bổ ra bên ngoài, huơ huơ tờ giấy và gọi:
- Thằng nhóc không ở xa đây đâu! Chúng ta sẽ tóm được nó!
Co rúm trong góc lều, nước mắt Nils giàn giụa. Nó đập đập tay lên trán, rên lên yếu ớt, não nùng:
- Ôi… Tobie ơi… xin lỗi cậu…
☆☆☆
Một luồn không khí thổi nến tắt phụt.
Tobie đã tranh thủ được chút thời gian nhưng giờ thì những tốp săn lùng đã nắm thóp cậu đang nhằm hướng trục thân chính mà đi. Kẻ đào tẩu bé nhỏ không hề hay biết mình đã bị phát hiện.
Cậu quyết định đi theo mạn Bắc, nơi ấy rất ẩm thấp nhưng kinh nghiệm có được từ những ngày ở Cành La lại cho cậu lợi thế. Cậu không ngại đi trên địa hình trơn trượt, cứ chân trần, giày buộc vào thắt lưng theo cách của Elisha.
Cậu đã chén một phần đồ ăn dự trữ nên lấy lại được năng lượng. Tobie thầm cảm ơn Nils dành cho Tobie chỗ thức ăn này mặc dù cậu ta không muốn.
Cao hơn một chút trên nhánh cành, Nils đang vô cùng thất vọng, nó gượng đứng dậy, mặt tái nhợt.
Một tốp săn đuổi mới tập hợp quanh một vạt rừng thưa để được nghe chỉ dẫn. Limeur, cánh tay phải của Jo Mitch lên tiếng. Kẻ trốn chạy cao một ly rưỡi, mười ba tuổi, trên má có một vết sẹo ngang. Nó phải được bắt sống. Khoản tiền thưởng một triệu sẽ dành cho ai bắt được nó.
Nghe tới khoản tiền thưởng, đám tiểu phu nhìn nhau. Phải làm việc trong rừng địa y này cả trăm năm mới kiếm được phân nửa số tiền kia.
- Cái thằng Tobie ấy đã làm gì nên tội? Một lão tiều phu tóc bạc húi gần trọc hỏi.
- Tội ác chống lại Đại Thụ, Limeur đáp gọn lỏn.
Có tiếng rì rầm đáp lại câu nói này. Chẳng ai hiểu lắm nhưng có vẻ đó là một chuyện nghiêm trọng đến mức bấy nhiêu công sức và tiền bạc được tung ra.
Các nhóm tiều phu gồm hai người một chia nhau tỏa đi khắp các hướng. Những người đàn ông mộc mạc như gỗ này bỗng trở nên hung tợn, như thể bị kích động bởi món tiền thưởng được hứa hẹn. Người thì vác rìu đốn củi, kẻ thì mang gậy nhọn của dân đi săn.
Những tay săn đến từ Ngọn Cây nghỉ lại trong một vạt rừng thưa khác, cao hơn một chút trong rừng địa y. Tất cả đang ngủ, người ta nghe thấy tiếng ngáy như kéo bễ của vài trăm cơ thể đang nằm lăn quay ra đất.
Chính tên Torn kinh tởm, cánh tay trái của Jo Mitch được cử đi chỉ đạo cả bọn tiến hành cuộc săn lùng. Hắn tiến lại gần một nhóm nhỏ đang gác bên đống lửa.
- Bọn tiều phu vừa mới đi…
- Thật không?
- Thật, người ta vừa mới báo cho tao, Torn khẳng định.
- Bọn chúng lùng thằng oắt con hả?
- Bọn chúng sẽ tóm được thằng ranh trong khi chính chúng mày mới làm nó kiệt sức ở đoạn trên cao kia. Cần phải đi ngay trước khi bọn kia tìm thấy. Một triệu đấy! Chúng mày có hiểu không? Nào, nhúc nhích đi chứ.
Một tên đồng ý. Rồi một tên thứ hai. Cả đống vàng ấy đã ánh lên trong đôi mắt mỏi mệt của chúng.
Cả bọn rỉ tai nhau thông tin vừa nhận được. Từng thằng một uể oải đứng dậy, rồi rục rịch khởi hành. Torn đã thành công.
☆☆☆
Cuộc đua giữa hai nhóm săn bắt đầu.
Toán người đến từ Cành Cao không ngần ngại tung lũ kiến chống lại toán tiều phu đang vượt trước. Còn hội này cậy vào lợi thế thuộc địa hình để giăng bẫy hoặc khoét ngầm các cành chuyền. Cuộc chiến bùng nổ.
Sự tranh đua giữa bọn chúng và sự linh hoạt của Tobie lẽ ra sẽ giúp cậu đến được Cành La trước tiên.
Nhưng vì cậu chỉ có thể di chuyển trong đêm trong khi bọn chúng hầu như không dừng lại.
Đám tiều phu có sức bền đáng nể, vì quen với đường rừng, quen trèo núi vỏ cây vốn là dạng địa hình quen thuộc trên trục chính của Đại Thụ. Trông bọn họ cũng tươi tỉnh hơn vì mới chỉ gia nhập đội quân truy lùng từ một ngày một đêm nay. Nhóm này tin chắc chắn sẽ tìm thấy Tobie đầu tiên.
Thế nên khỏi phải nói bọn họ điên tiết và kinh ngạc đến nhường nào khi nhận được tin vào giữa đêm thứ hai.
- Chấm dứt truy lùng!
- Cái gì cơ?
- Bọn kia đã bắt được thằng nhỏ rồi.
Người báo tin này là ông tiều phu mắt xám. Hai người khác liền hỏi:
- Ai đã bắt nó thế?
- Bọn trên Cành Cao tóm được thằng nhỏ sau ba tiếng rượt đuổi. Thằng nhóc đang ở trong tình trạng thảm hại…
- Bọn nó tóm được như thế nào?
- Lúc đấy trời bắt đầu sầm tối. Thằng nhóc đang dò dẫm dưới thung lũng vỏ cây. Cái thằng thiếu cảnh giác này chui từ bụi địa y ra. Trời vẫn còn nhá nhem. Một đội bốn thằng đang đi trên mỏm núi thì phát hiện ra mục tiêu, thế là thằng nhỏ bị tóm lúc tám giờ tối.
- Thế còn bọn mình sao lại để nó thoát được?
- Tóm lại, thằng nhỏ cũng làm cho bọn ấy chạy mệt thì thôi, gã đàn ông vừa cười vừa nói. Tao thì tao không khoái ở vào vị trí của bọn ấy. Chúng nó trèo lên rồi lộn xuống mấy đỉnh núi trong suốt ba tiếng đồng hồ liền chứ ít à. Tóm cổ được thằng nhãi rồi, bọn nó dẫn về chỗ vạt rừng thưa. Bọn nó điên tiết trói thằng nhỏ vào một đầu dây thừng và kéo lê nó mất mấy tiếng nữa rồi mới về đến đấy. Thằng ranh nguy đến nơi rồi. Nghe nói thân thể như một miếng da lột.
- Bọn nó chỉ thị là bắt sống nhưng chưa chắc đã phải khoẻ mạnh!
Bố của Nils vừa nói vừa cười. Ông tên là Norz Amen. Vợ ông mất khi thằng Nils mới lọt lòng, ông chưa bao giờ biết chăm sóc dạy dỗ con trai như thế nào. Người ta cứ tưởng Norz độc ác nhưng thực tình đấy là một người tiều phu giỏi giang nhưng vụng về và bất hạnh. Dầu vậy ông ta cũng chẳng bớt độc mồm độc miệng đi cho mà lại còn vừa nói bô bô vừa cười khùng khục:
- Hề, thằng oắt Lolness này đến bị chúng nó làm dồi mất thôi!
Norz Amen vác rìu trên vai và cùng với hai lão tiều phu khác đi về phía rừng thưa. Bọn họ còn mất nhiều tiếng mới đi đến nơi. Có tin đồn lão béo Jo Mitch sẽ trao tiền thưởng cho bốn tên đã bắt được Tobie. Buổi lễ sẽ diễn ra tại vạt rừng thưa đó, ngay cạnh nhà hai cha con Norz và Nils.
Vả chăng, Norz đang nghĩ đến thằng con trai.
Tự nhiên ông thấy ăn năn lạ.
Ông tự nhủ đáng lẽ không nên cáu giận thằng Nils lúc nó tìm ra thư của Tobie. Norz không khi nào nhẹ nhàng được với con. Trên đường đi ông mới nhận thức được sự thực này, ông quay mặt đi để hai người cùng đi khỏi thấy mắt ông ngân ngấn nước.
Ông nghĩ đến vợ mình. Một phụ nữ mảnh dẻ còn nhẹ hơn cả cái rìu khi ông cõng nàng trên vai. Ông không hiểu tại sao nàng lại đem lòng yêu ông, một gã tiều phu thô kệch kém đường ăn nói.
Và trên hết, ông cũng không hiểu nổi sao mình có thể sống qua cái chết của vợ.
Lần đầu tiên ông nhận ra Nils giống mẹ, đặc biệt là tình yêu với ngôn từ. Norz thì lại thích ngôn ngữ của động tác hơi cục cằn. Một cú vỗ vào lưng để nói “bố thương con”, một cái tát vào mặt để nói “bố không đồng ý”.
Cũng là lần đầu tiên, Norz nhận ra rằng ông oán giận thằng con, ông thầm trách vì nó sinh ra trên đời này mà mẹ nó phải chết.
Tại sao trong cái đêm hôm đó, khi đi về phía vùng rừng thưa, Norz lại bừng hiểu ra rằng thằng con mình chẳng có tội tình gì trong thảm kịch đó? Làm sao cái ý nghĩ Nils chính là một phần của nàng còn lại trên cõi đời này lại đến với ông?
Tất thảy những gì người ta biết được, tóm lại là, ông Norz Amen to lớn bỗng yêu thương thằng con trai vô cùng. Như có một dải lụa mỏng được dệt chăng giữa hai cha con bởi một con nhện trời.
Điều ông cảm thấy thật khác lạ: một nhịp đập chưa từng biết đến của trái tim. Thậm chí ông còn nôn nóng muốn trông thấy mặt con trai sau nhiều giờ theo đuổi cuộc săn lùng.
Nếu hai người tiều phu kia mà đọc được những suy nghĩ của ông khổng lồ Norz Amen khi đang trên đường đến vùng rừng thưa thì thể nào cũng chế nhạo ông và gọi ông là “đồ con gái”.
☆☆☆
Trong ngôn ngữ của dân tiều phu, khi một mảng rừng bị đốn người ta gọi là “chặt quang” bởi vì vỏ cây biến thành mảng màu sáng trên thân gỗ sẫm. Nhưng rạng sáng hôm đó, ở trung tâm các cành cây, khoảng rừng rêu thưa rộng lớn đen kịt người. Đám tiều phu trà trộn vào bọn người săn đuổi đến từ Cành Cao. Cả bọn muốn tận mắt chứng kiến cái thằng đã làm cho mình chạy đuổi khổ sở, kẻ thù số một, tên tội phạm mười ba tuổi, Tobie Lolness.
Ông Norz Amen cao lớn tựa vào một gốc địa y ở bìa rừng. Ông đang cố gắng nhìn cho ra Nils trong đám hỗn độn đó. Ông quyết định hôm nay phải nói chuyện với nó, như với một đứa con trai. Nhưng ông vẫn chưa nhìn thấy nó đâu. Ông đang lẩm nhẩm tìm câu chữ để nói với con. Câu chuyện sẽ mở đầu bằng: “Con biết đấy, Nils…”. Nhưng đoạn còn lại thì quá ư thầm kín nên ông không dám nghĩ đến trước.
Mọi người thấy lão Jo Mitch xuất hiện, được hộ tống bởi hai tên Limeur và Torn như thường lệ. Torn xách một chiếc vali hẳn là bên trong ngồn ngộn tiền thưởng. Jo Mitch đặt tay lên bụng nhưng hai bàn tay không chạm nổi nhau vì thể tích cái bụng. Đó là một trong những người hiếm hoi không bao giờ nhìn hay chạm đến rốn của mình vì tầm nhìn của mắt bị cái núi bụng che khuất mất rồi.
Jo Mitch uể oải nhìn một nhóm bốn người đang đang tiếng về phía lão.
Chúng nhét Tobie trong bao vải đang kéo lê dưới dất. Bốn tên cố gắng chải chuốt cho đẹp mã để nhận tiền. Chúng bôi nước lên tóc cho có nếp và kết quả là đầu mỗi tên xuất hiện một đường ngôi kì cục che mất một bên mắt.
Một tên đứng ra nói với Jo Mitch, lớn tiếng cốt để cả trảng rừng nghe thấy. Giọng lại còn run run xúc động.
- Người Hàng xóm Vĩ đại…
Hắn ho húng hắng. Jo Mitch yêu cầu thiên hạ gọi mình là “Người Hàng xóm Vĩ đại”…
- Người Hàng xóm Vĩ đại, đây là con mồi mà chúng tôi đã dồn đuổi từ mấy ngày nay. Tôi chỉ muốn xin lỗi vì tình trạng mặt hàng không còn được tươi mới nữa… Trên đường trở về, chúng tôi đã làm dập hỏng đôi chút…
Đám đông rộ lên cười và Norz tự cho là mình buộc phải cười như mọi người.
Jo Mitch nhai mẩu thuốc lá đã tắt ở đầu môi như nhai viên kẹo gôm.
Lão luôn làm cái trò ấy. Tao châm lửa đầu mẩu thuốc lá, tao nhai tóp tép, tao nuốt, rồi tao nấc lên một tiếng để khạc nó ra, tao lại châm lửa lên, tao lại nhai, tao lại nuốt. Cái kiểu này vừa ngon lành vừa thanh lịch.
Lần này, lão đẩy đầu mẩu thuốc lá ra đằng môi, mấy đầu ngón tay chuối mắn cầm mẩu thuốc lên ngoáy ngoáy lỗ tai. Lão lại bỏ vào mồm, lần này đầu mẩu thuốc lá biến vào trong đó một lúc lâu.
Một trong bốn tên tỏ vẻ muốn bắt tay nhưng Jo Mitch thậm chí không thèm nhìn đến hắn. Lão ngồi trên chiếc ghế đẩu bé tí tẹo đến nỗi người ta không nhận ra nổi dưới bộ mông to đoành của lão. Limeur còn phải tránh xa một chút để ông chủ không đè bẹp nó lỡ chẳng may cái ghế sụp xuống dưới sức nặng ấy.
- Chúng ta làm gì đây, Người Hàng xóm Vĩ đại? tên đó hỏi.
Jo Mitch đưa mắt nhìn Torn và cái vali. Mấy cái nháy mắt nhơm nhớp là cách hắn ra lệnh. Torn nói giọng ken két:
- Mở cái bao ra.
Bốn tên run run cúi xuống mở bao. Chúng dừng lại trước khi mở. Một tên lên tiếng:
- Chúng tôi đã báo trước là nó không còn tươi nữa đâu đấy. Nhưng nó vẫn còn thở…
Dù đứng từ xa nhưng Norz Amen vẫn nhận ra cái cơ thể bé nhỏ vừa bị lôi từ bao ra.
Đó là Nils.
☆☆☆
Chương 9 MIỆNG HỐTiếng thét của Norz Amen xé tan cả một góc rừng vào đúng giữa buổi sáng sớm mùa thu hôm ấy.
Cả đám đông giật nảy mình.
Norz hộc tốc chạy vào giữa bãi đất, gạt phăng hai bên những người chắn lối. Ông không thể bộc lộ được gì khác ngoài tiếng kêu đau đớn này, và sự hung tợn của ông làm tất cả choáng ngợp.
- Niiiiiiiiiiiiiiiiiillls!...
Phần đông đám tiều phu đã nhận ra thằng bé Amen, con trai của chiến hữu nhưng số còn lại vẫn chưa hiểu thảm kịch gì đang diễn ra. Bọn họ ngơ ngác nhìn một tay tiều phu hộ pháp đang phát điên chạy lại gần đứa trẻ người bê bết máu.
Bốn tay săn cũng chẳng hiểu gì nốt. Thế còn tốt hơn cho bọn chúng. Khi người ta sắp bị luộc chín thì không cần thiết phải biết trước chuyện đó làm gì.
Ba tên Jo Mitch, Limeur và Torn chết đứng, miệng há hốc, nhìn chằm chằm xuống cái bao và đứa trẻ. Bọn chúng liền nhận ra ngay đây không phải là Tobie.
Norz quỳ sụp xuống và ôm lấy con. Cậu bé mở mắt nhìn bố. Norz không còn xấu hổ vì những giọt nước mắt nhỏ ướt đầm các vết thương của con trai.
- Nils, con trai của bố…
Nils có một vết gạch nganh ở dọc khoé môi, không phải là vết sẹo như Tobie, mà là một nét bút vẽ. Một vết gạch màu nâu. Norz chợt nghĩ ngay đến mấy dòng mô tả: mười ba tuổi, một vết sẹo trên má. Đúng rồi, chính cái vết vạch nâu này mà bọn chúng tưởng nhầm Nils là Tobie.
- Tại sao? Norz Amen rên siết. Tại sao kia chứ?
Ông bế con trai đứng dậy.
- Tại sao?...
Ông ghé tai vào mặt Nils. Nils cố gắng thốt lên điều gì đó. Môi cậu mấp máy. Chỉ thoáng nghe một tiếng thì thầm, một làn hơi thoát ra từ đôi môi tái nhợt:
- Vì… Tobie…
Norz hiểu ngay lập tức. Nils muốn cứu Tobie nên cậu đã vẽ vết sẹo trên mặt cho giống bạn. Cậu đã làm gián đoạn cuộc săn đuổi của hàng nghìn người. Cậu để cho bọn chúng lôi đi trong ba tiếng liền trên vỏ cây sần sùi để Tobie có thêm thời gian chạy trốn. Cậu đã nộp mạng thay cho bạn.
Giờ đây ông Norz cảm nhận được một cái gì đó còn mới mẻ hơn nữa. Cái gì đó khiến ông im bặt và ngừng khóc.
Norz đã nhận ra lòng dũng cảm của con trai.
Thằng con trai mà ông chưa bao giờ thực sự để mắt đến, chưa bao giờ lắng nghe, đứa con trai ông dứt ruột đẻ ra chính là một anh hùng.
Một anh hùng.
Norz Amen đứng như trời trồng, đứng sững giữa trăng rừng. Đám đông lặng ngắt.
Chỉ có mỗi tiếng lách cách nho nhỏ thu hút sự chú ý Norz. Ông quay đầu lại. Đó là những chiếc răng của bốn tên đi săn. Một tiếng động khác yếu ớt hơn kèm theo tiếng va lập cập đó. Đầu gối của bốn tên gặp hạn đang run lẩy bẩy vì khiếp đảm.
Nếu Norz Amen là một anh hùng, ông đã không thèm giây đến bọn chúng, mà chỉ cần nhìn xoáy vào bọn chúng mà nói: “Đây là con trai tao”, rồi ôm con trở về nhà.
Nhưng Norz lại chỉ là bố của anh hùng thôi nên ông tự cho phép mình làm đúng một việc nhỏ. Ông trao con lại cho một người bạn, rồi tiến gần đến tên chỉ huy trong số bốn tay nhạc công chơi phách đó. Ông nhìn gã một lúc khá lâu. Tên kia vẫn run như cầy sấy, thậm chí sùi cả bọt mép nhưng cũng phun được ra câu vớt vát:
- Tôi… tin là chúng tôi bị nhầm.
- Ù, tao cũng tin là thế, Norz trả lời.
Sau này người ta sẽ kể những gì xảy ra sau đó theo nhiều phiên bản khác nhau.
Lúc thì Norz tóm cổ thằng chỉ huy dùng nó táng chết ba thằng kia. Lúc thì ông đập hai thằng vào nhau từng đôi một như chơi chũm chọe. Lúc ông lại túm cả bốn thằng thành bó trong tay rồi dùng tay kia nện. Hoặc bọn chúng vội quỳ sụp xuống mặt đất như một đống phân ốc sên trước khi ông kịp ra tay.
Norz thề rằng phiên bản sau cùng là hợp lý hơn cả nhưng phiên bản đầu tiên mới chắc chắn sát thực nhất.
Norz Amen quay lại bế con trai và khuất dạng trong đám đông.
☆☆☆
Đầu mẩu thuốc của Jo Mitch mất khá lâu mới lại ló ra giữa hai vành môi. Thậm chí người ta còn nhìn thấy nó thò ra từ một lỗ mũi trong giây lát. Có vẻ như lão Mitch đang lên cơn giận bừng bừng. Torn ôm lấy cái vali. Limeur không thể ngăn cản bản tính hèn hạ tiến đến một trong bốn thằng thợ săn đang nằm bẹp dưới đất đạp cho gã đó cú nữa.
Người ta chỉ nghe ba từ liên quan đến Tobie, ba từ mà Jo Mitch phun ra như khạc đờm từ cái cằm ba ngấn của hắn:
- Tao muốn nó.
☆☆☆
Nhưng sáng hôm đó những người tiều phu quyết định không săn đuổi Tobie nữa vì con trai của Amen lại là nạn nhân của cuộc săn lùng này.
Ngày hôm đó đi vào lịch sử với cái tên “buổi sáng Nils Amen”. Lần đầu tiên, dân tiều phu tự ý không tuân lệnh Jo Mitch, Người Hàng xóm Vĩ đại. Họ trở về nhà.
Dù sống sót hay không vì những vết thương kia, Nils đã làm thay đổi một điều gì đó trong lịch sử của Đại Thụ và cả cuộc đời của Tobie.
Nils Amen sẽ sống. Nhiệm vụ của cậu vẫn chưa kết thúc.
Đám tiều phu tản vào trong rừng. Đám người đến từ Cành Cao lại tiếp tục truy đuổi tên tội phạm nhỏ tuổi. Vừa rời khỏi trảng rừng, bọn chúng vừa ngoái nhìn cái vali đựng tiền kẹp dưới nách Torn. Tiền. Bọn chúng muốn số tiền này.
Không ai trong bọn chúng có thể tưởng tượng trong cái vali đó không có một xu nào. Jo Mitch, lão già vừa xảo trá vừa tàn bạo này không có ý định đưa cắc hào nào cho ai bao giờ. Trong cái vali đó chỉ có vài thứ dụng cụ kinh khủng để ép Tobie phải khai khi cậu bé còn sống.
☆☆☆
Jo Mitch không hề biết là sáng hôm đó, sau bốn đêm chạy trốn, Tobie đã đến được vùng ẩm thấp xứ Hạ di dân, nghĩa là một quần thể cành hoàn toàn thuộc sở hữu của Người Hàng xóm Vĩ đại. Tobie cứ thế tiến vào mà không nhận ra vùng cấm địa này. Cậu đang ở trong nhà của Jo Mitch.
Jo Mitch có một lũ đệ tử chừng một trăm năm mươi tên sẵn sàng chờ lệnh, ngoài ra còn hàng nghìn người phải theo hắn vì không còn con đường nào khác. Một trăm năm mươi tên này là những thằng đại bất lương tệ hại nhất mà Đại Thụ không bao giờ dung chứa. Một trăm năm mươi thằng kẻ cướp ngang với trăm nghìn điều hung tàn và xằng bậy. Phần đông chúng làm việc trong cái lãnh địa bề thế của Jo Mitch.
Tobie có nguy cơ chạm trán bất cứ lúc nào với lũ đầu bò đầu bướu này và biến thành mồi sống cho bọ đầu dài. Nhưng cậu bé không hề hay biết điều gì về chuyện đó và vẫn bình tĩnh bước đi trong cái khung cảnh buồn tẻ ấy, nơi lớp vỏ Đại Thụ tróc mủn ra, sệ xuống một cách bệnh hoạn. Chưa bao giờ Tobie xuống vùng Cành La theo lối này. Nhưng cậu phát hiện ra rằng Cành La chắc chắn vẫn còn là thiên đàng so với vùng đệm nham nhở và xám xịt này.
☆☆☆
Tobie nhảy sang một bên và nấp sau vỏ cây.
Cậu nghe có tiếng động sau lưng mình. Đó là lần đầu tiên cậu đi bộ liên tục từ sáu giờ sáng đến giờ nhưng nỗi sốt ruột bắt đầu khiến cậu dễ gặp phải nguy hiểm. Chỉ mai thôi là cậu về đến nhà ở Onessa. Ý nghĩ đó làm cậu mất cành giác.
Nấp kĩ sau vỏ cây, cậu nhìn thấy một đoàn người thiểu não diễu qua.
Đầu tiên cậu nhìn thấy con bọ đầu dài. Đó là một trong những con bọ to nhất cậu từng gặp. Nó bị trói bằng dây thừng và bị một nhóm chừng mươi người đội mũ giong đi. Những người này mặc áo choàng da thuộc sau lưng in ba chữ JMA.
Tobie ngay lập tức hiểu mình đang ở đâu. Ngay cả sau năm năm bị đày biệt xứ thì người ta vẫn nhận ra Jo Mitch Arbor, xí nghiệp xẻ gỗ của Người Hàng xóm Vĩ đại.
Đám người vừa hò nhau vừa kéo căng dây thừng sang hai bên.
- Đừng để nó chạy mất, một gã kêu lên.
- Mỗi đêm lại có vài con xổng ra… Thì cũng chỉ thêm một con thoát ra thôi…
- Nếu đếm sẽ thấy thiếu một con.
Một thằng khác càu nhàu:
- Ông chủ làm sao biết có bao nhiêu con cả thảy, nhiều thế cơ mà!
Vậy là Tobie đang ở rất gần trại chăn nuôi của Jo Mitch. Cậu quyết định lén theo chân nhóm người đang dẫn con vật xổng chuồng về phía rào chắn. Cậu thừa hiểu mối đe doạ sẽ lớn đến chừng nào trên Đại Thụ nếu để xổng lũ bọ đầu dài. Mỗi con bọ đầu dài đào được khối lượng gỗ gấp mười lần cơ thể nó chỉ trong vòng một ngày. Với tốc độ này, trong một thời gian ngắn, Đại Thụ sẽ vụn ra thành mùn cưa.
Nhóm người đó dẫn được con vật đến chỗ rào chắn được bố trí ôm lấy thân cành. Họ dừng lại để mở cánh cổng lớn và thả con bọ đang bị trói như bó giò vào trong đó.
Tobie theo dõi từ xa, nghĩ rằng chứng kiến vậy là đủ rồi. Nằm sát xuống mặt đất, cậu định vòng trở lại thì một người đàn ông đội mũ và mặc áo choàng Jo Mitch Arbor xuất hiện ngay sau lưng cậu. May mà gã đang tức tối nên không nhận ra Tobie. Gã hét lên với đám kia:
- Khoảng một trăm tay săn từ Cành Cao mò xuống tìm thằng lỏi. Không được để bọn đó nhìn thấy con bọ bị xổng.
Một trong những gã đàn ông đang kéo con vật dùng ngón tay đẩy cái mũ lên. Tobie nhận ra gã ngay lập tức.
Tobie đã gặp gã chính tại Cành La vài tuần trước đây. Nhớ lại mà Tobie vẫn còn rùng mình.
Gã không cao hơn Tobie nhưng khuôn mặt đầy nếp nhăn và vàng ệch, ai gặp rồi cũng không thể quên nổi. Đặc biệt tên này có một cái đầu bé tí tẹo và mũ lúc nào cũng sụp xuống mắt. Gã nói với những tên khác:
- Mở rào ra, lũ vô tích sự!
Tobie không kịp suy nghĩ gì nữa. Cậu bị kẹt giữa rào chắn và đám săn người đang tiến đến. Hy vọng duy nhất nằm sau rào chắn này. Phải vượt qua nó. Tên mặt choắt vẫn tiếp tục gào thét ra lệnh.
Ở vùng Hạ di dân, thân cây bị ngập ngụa và thối mục, nhiều khi ngập đến đầu gối. Tobie vừa bò vừa cố gắng nhô đầu lên khỏi mặt bùn gỗ thối rữa. Tranh thủ lúc đám người đang nhốn nháo chen chúc quanh rào chắn, cậu vừa lội bùn vừa cố thử mở cổng để tìm cách thoát thân.
Trong tiếng gào hét của tên chỉ huy mặt choắt vàng ệch, Tobie tiến lên như một con giòi lội trong bùn.
Cậu trườn thẳng về phía con bọ to gấp mười lần cậu. Chỉ có mỗi đôi mắt và trán của Tobie là trồi lên khỏi lớp nhầy nhụa đó. Cậu trườn qua chỉ cách Mặt Choắt một ly, gã vẫn tiếp tục chửi bới đám người. Tobie bò giữa những cẳng chân của con bọ. Rướn người lên một chút, cậu níu lấy một sợi dây thừng thắt đai dưới bụng con vật. Cậu đu lên, ngoắc chân mình vào một sợi dây khác phía sau. Đúng lúc đó, rào chắn cọt kẹt mở ra và đám người lại tiếp tục đi. Tobie nép mình dưới thân con bọ, nó bắt đầu cựa quậy đôi chút.
Thế là cả Tobie và con vật tiến vào khu rào kín. Người Tobie dính đầy bùn nên lẫn vào thân con vật. Mặt Choắt vẫn tiếp tục ra lệnh, tay nâng mũ liên tục vì nó vẫn sụp xuống ngang mặt.
Bọn họ đóng cổng lại.
Đám người và con bọ đi như vậy độ mười lăm phút thì Mặt Choắt gào lên:
- Dừng lại!
Gã từ từ tiến lại gần con vật, đẩy đám người lui lại và thò tay xuống dưới bụng con bọ.
Gã tóm lấy dây thừng và giật tung.
Con vật cử động tự do.
Còn Tobie đã rơi xuống mặt bùn một phút trước đó. Vừa kịp lúc. Cậu nhìn từ xa thấy con vật tiếp tục bì bõm lội xuống dốc. Đám người quay trở lại.
Tobie bất động một lúc trong bãi lầy. Đã gần trưa. Một cái mùi không thể ngửi nổi xộc thẳng vào mũi Tobie.
Cậu bé bắt đầu hối tiếc vì đã lọt vào chốn này.
Vài giờ trước đó, cậu những tưởng đã gần đến đích. Nhưng giờ lại lọt vào khu rào kín, bị giam lỏng bên trong lớp rào chắn chăng dây thép gai. Làm sao thoát được đây?
☆☆☆
Có hai con đường dành cho cậu. Một là đi theo hướng bọn người đó. Hai là theo hướng của con bọ. Cậu chọn hướng của con côn trùng và đã không phải thất vọng về phát hiện có được sau gần một tiếng đồng hồ lê lết trong bùn.
Có những cảnh tượng không thể quên. Cũng có những cảnh tượng giống như lời cảnh báo về tương lai. Những gì Tobie đang nhìn thấy trước mắt đều mang hệ quả kép đó. Một cảnh tượng quái gở mãi mãi khắc sâu trong tâm trí.
Tobie dừng lại bên bồ một cái hố ngoại cỡ, một miệng hố lộ thiên khổng lồ trên cành cây này. Nhưng miệng hố này dường như vẫn đang hoạt động, nó lúc nhúc, nó rập rình. Có cảm tưởng như nó sôi sùng sục và bốc mùi hôi thối. Một đội quân bọ đầu dài đang đào xới và đục khoét gỗ mục, chân chúng nhầy nhụa bùn. Trên mai chúng khắc dấu nung đỏ những chữ cái đầu của Jo Mitch Arbor.
Hàng trăm con vật có xuất xứ từ trại nuôi này đang gặm mòn các nhánh cành từ nhiều năm nay bằng cách đào ra những khu nhà nhớp nhúa kiểu JMA vẫn được rao giảng là để cứu Đại Thụ khỏi nạn dân số quá tải.
Ấn tượng nhất là ở chỗ Tobie đã được đọc trong những nghiên cứu của cha mình một đoạn mô tả giống với cảnh tượng nơi đây đến kì lạ.
Sim Lolness đã cảnh báo sự huỷ hoại này tới từng chi tiết. Thậm chí, cảnh tượng ở miệng hố này đã được miêu tả trong một cuốn sách ra đời cách đây tám năm, mang tựa đề Gặm nhấm thế giới , rồi tiếp đến trong một bài báo nhan đề Huy hoàng và gặm nhấm . Sau khi hai văn bản này ra mắt công chúng, Jo Mitch đã đề nghị Đại hội đồng ra một đạo luật cấm giấy, sách và báo, mượn tiếng là ra luật sinh thái để bảo vệ Đại Thụ. Nhưng thực chất là để làm giáo sư Lolness im miệng hẳn. May mà lần đó, đạo luật không được bỏ phiếu thông qua.
Tobie lặng đi hồi lâu trước toàn cảnh khủng khiếp này. Cậu hiểu ra những lý do khiến Đại Thụ ngày càng suy yếu như cha cậu đã nhận thấy trong năm năm sống dưới Cành La. Chỉ cần tìm hiểu đường biểu diễn nhiệt độ, giáo sư Lolness đã khám phá ra nền nhiệt độ mùa hè đã tăng cao so với trước. Tobie thì vui thú trong những mùa hè kéo dài hơn và tràn ngập nắng, nhưng cha cậu lại tỏ ra lo lắng.
- Không phải ngẫu nhiên mà sự vật thay đổi, ông nhắc đi nhắc lại.
Câu nói này là quy tắc vàng của ông.
Ông giải thích sự thay đổi này bằng những lổ thủng trên bề mặt lá nơi ngọn Đại Thụ.
Ngay cả khi cách Ngọn Cây hàng chục mét, Sim Lolness vẫn có khả năng suy đoán, thông qua lập luận, những thay đổi đang diễn ra trên đó.
☆☆☆
Tobie nằm sấp trong bùn, bứt khỏi dòng suy tưởng miên man. Cậu muốn tiếp tục bò vòng qua miệng hố nhưng cậu có cảm giác bị ép chặt xuống đất, không tài nào cử động được. Cậu tưởng mình bị chuột rút nên cố gắng nhúc nhích. Vẫn giữ tư thế nằm sấp, cậu đưa tay ra phía sau chân để xoa bóp và giúp hai chân co duỗi.
Thế nhưng cậu sờ phải một vật gì cưng cứng đang đè hẳn lên người cậu. Cái gì đó cứng, mềm, tròn trịa…
Cậu khó nhọc quay đầu ra sau xem sao thì nhìn thấy chiếc ủng. Một chiếc ủng bấy giờ đang gí cậu xuống bùn. Cậu vung tay ra sau để gạt chiếc ủng đi nhưng nó không chỉ có một mình. Còn một chiếc nữa. Tobie nhào về phía trước, mặt cắm xuống bùn.
Khi phải đối mặt với hai chiếc ủng đứng thẳng trong bùn, và nhất là khi tiếng cười gằn cất lên thì người ta gần như đoán chắc phải có ai đó đang đi đôi ủng.
Sau đôi ủng, rồi sau tràng cười, cậu nghe thấy một giọng nói. Cậu nhận ra cái giọng này. Đó là giọng của Mặt Choắt, cái nhân vật kinh tởm khi nãy đã điều khiển con bọ đầu dài quay trở lại bãi rào.
- Thế nào nhãi con? Chúng ta cùng đi tham quan chứ?
Lần này thì Tobie hiểu rằng mình đã đến hồi kết.
Cậu thoáng nghĩ thà tự làm mình chết ngạt trong bùn còn hơn rơi vào tay đám thuộc hạ của Jo Mitch.
☆☆☆