← Quay lại trang sách

Chương 11 +12 W. C. ROLOK

Thằng đó tạm thời không nghiến chân xuống người Tobie nên cậu có thể ngóc đầu lên được một giây. Nhưng ngay lập tức, Mặt Choắt lại nhấn cậu xuống bùn. Khi hắn nới lỏng lần nữa, Tobie cảm thấy hắn muốn nói gì đó.

- Những gì bố mày làm với tao… Tao vẫn không nuốt trôi được…

- … nuốt… cục giấy ấy à? Tobie hỏi một cách xấc xược.

Và Mặt Choắt tàn nhẫn vục mặt cậu xuống bùn.

Lần này gã dìm cậu gần một phút không cho thở. Nhưng Tobie đoán chừng gã cũng không thể để cậu chết trước khi trình diễn thêm vài hình phạt nữa. Quái lạ, những hình phạt này lại là cơ may giúp Tobie kéo dài thêm thời gian… Trong khi cậu chỉ có một hy vọng duy nhất, là Mặt Choắt độc ác hơn chút nữa.

Đó chính xác là những gì đã diễn ra.

Mặt Choắt kéo Tobie đến tận ụ vỏ nơi có thể nhìn toàn cảnh miệng hố. Nó trói chặt chân tay cậu. Những con bọ đầu dài bắt đầu tiến lại gần, mỗi nhóm từ hai đến ba con. Mặt Choắt rút ra một cái roi để vụt đen đét và giữ khoảng cách với lũ bọ. Tobie nhìn khuôn mặt hắn đang hớn hở vì niềm vui được làm điều ác.

☆☆☆

Dưới lớp bùn ngập mặt, Tobie vẫn giữ được chút bình tĩnh. Ban đầu cậu tự trấn an bằng cách suy ngẫm về sự độc ác, nó có thể đem lại giàu sang và quyền lực nhưng cũng làm con người ta trở nên xấu xa. Rồi cậu lại tự hỏi tên này còn có thể phát minh ra những trò kinh khủng và quái gở gì nữa đây. Gã thả mình giữa đám bọ chăng? Gã muốn thủ tiêu mình trong bãi lầy này?

Nhưng ý định của Mặt Choắt còn tồi tệ hơn thế. Một ý nghĩ đáng ghê tởm như chính con người hắn.

Hắn rút ra từ túi áo choàng hai viên nang nhỏ màu trắng, lập tức các con bọ quay đầu về phía hắn.

- Lũ bọ chỉ ưa cái của này thôi, nhìn đây thằng nhãi. Bọn tao đưa những viên nhựa cô đặc này cho những con nào làm việc giỏi nhất, có ở cách xa hàng cây số, chúng cũng đánh hơi thấy. Thỉnh thoảng bọn tao còn đặt trong mẩu gỗ cứng, chúng bới tung cả khối gỗ để lấy bằng được viên nang này.

Hắn ném một viên ra xuống hố. Tức thì khoảng hai mươi con thi nhau lao ra cùng lúc. Hai con cái và một con con bị nghiến bẹp trong cuộc tranh giành đó. Tobie nhìn Mặt Choắt đang xoay tít cái roi:

Tao chỉ còn một viên. Tao làm gì với viên còn lại đây…?

Tobie có thể tưởng tượng được tất cả nhưng lại không phải là những việc xảy ra ngay sau đây. Thằng đó tiếp tục:

- Đơn giản thôi. Tao chẳng sáng tạo gì đâu. Tao làm như bố mày với cái thư ấy… Cái viên này, tao sẽ bắt mày nuốt, rồi tao tránh sang một bên… Nếu mấy con vật này sục sạo được dưới lớp vỏ cây dày những mười ly thì chúng hoàn toàn có thể tìm thấy viên nang trong bộ lòng mày, ngay cả khi phải cày tung một mảng thịt tươi bé xíu. Tao để mặc bọn bọ làm việc rồi đếm đến một trăm. Sau đó tao sẽ lấy lại mày, mình mẩy đầy thương tích nhưng vẫn còn thoi thóp, bởi lũ oắt con rất khó chết mà. Tao sẽ đem mày đến cho Jo Mitch và ẵm gọn một triệu. Chương trình sẽ như thế!

Gã cười rất to. Tobie nhìn gã. Ở một mức độ ghê tởm nào đó thì cơ chế sợ sẽ ngừng hoạt động. Tobie cũng có cảm giác này. Mặt Choắt chỉ làm cho cậu bé thương hại. Cậu tự nhủ thế này: “Sự tàn bạo, đó là việc của ông, Mặt Choắt ạ. Còn vấn đề của tôi là thoát chết.”

Vậy là cậu thở một cách khá nhịp nhàng. Đầu óc tỉnh táo trở lại. Cậu phát hiện người ta đang treo giải thưởng vì cậu. Cậu trị giá một triệu. Tobie không đến nỗi phật ý lắm. Cậu nghĩ rằng một triệu là món tiền rất đáng được bảo vệ.

Nhưng “món tiền triệu” này lại bị treo lủng lẳng như cái gói trên một mẩu vỏ cây đang cứa dặm lưng.

Cứa dặm lưng.

Tại sao mấy từ đó cứ bám riết lấy Tobie thế nhỉ?

Cứa dặm lưng.

Khi dạy cậu tập đọc từ hồi ba tuổi, mẹ nói với cậu từ ngữ là những chiến binh bóng tối. Nếu ta coi chúng là bạn, chúng sẽ giúp ta trọn đời. Nếu không, chúng sẽ ngáng đường ta. Bà Maïa giải thích với con rằng chính vì lẽ đó người ta hay nói “quen” một từ hay một ngôn ngữ như “quen một người”.

Sau không ít cố gắng, Tobie đã trở thành người bạn của chữ nghĩa. Ngày nào cậu cũng nhìn thấy những điều huyền diệu do các con chữ tạo nên. Chúng đã cứu cậu bé thoát khỏi cô đơn và buồn chán. Chúng đã ở bên cậu khi ngồi học với cha. Và nhất là chúng không hề bỏ mặc cậu trong những lần chuyện trò với Elisha.

☆☆☆

Elisha biết rất ít chữ nhưng cô bé lại biết tô điểm ngôn từ theo một cách nào đó, khiến Tobie rất dễ vấp ở mỗi câu cô nói. Vậy là, cô bạn đã dạy cho cậu cách làm cho từ ngữ trở nên sống động nhờ vào giọng nói và sự im lặng.

☆☆☆

Từ ngữ đôi khi cũng đem đến cho chúng ta nhiều lời khuyên bất ngờ. Lần này cũng vậy, Tobie như thoáng nghe thấy tín hiệu: “… một đầu vỏ cứa vào lưng mình…”

Mặt nạ bùn che đi nụ cười của Tobie. Một mảnh vỏ cây cứa vào lưng thì cũng có thể cứa đứt cái gì khác…

Vài giây cũng đủ để cậu bé cứa đứt đôi mảnh thừng đang trói chặt tay mình chỉ bằng một cử động nhẹ trên sống vỏ.

Mặt Choắt không trông thấy gì. Tobie cũng không nhích lên được mấy nhưng như thế cũng là một bước tiến lớn rồi. Cậu giữ bàn tay cẩn thận sau lưng. Bọn bọ bị đẩy lui nhờ vài cú roi quất. Mặt Choắt tiến lại chỗ Tobie, mặt nứt toác ra theo một điệu cười phô hàm răng móm gần hết. Gã cúi xuống nạn nhân, tay dứ dứ viên nang.

Tobie hiểu rằng cậu nuốt viên nang thì có đến năm trăm con bọ đầu dài sẵn sàng phanh bụng cậu để đoạt lại.

Cảnh tượng đó làm Mặt Choắt cười ha hả. Nhìn gần, cái miệng của kẻ tấn công trông còn kinh tởm hơn Tobie tưởng tượng. Từ cái mồm há hoác như địa ngục phả ra một mùi trứng thối. Mặt Choắt bóp miệng Tobie, cạy răng cậu ra, cố nhồi viên nang vào giữa các kẽ răng.

Mấy con bọ thận trọng tiến đến gần. Chân và càng của chúng ánh lên dưới ánh sáng buổi trưa.

Mặt Choắt khóa miệng Tobie đang mím chặt, chờ cho thằng bé nuốt xuống. Bây giờ thì gã có thể bỏ cậu lại một mình với đám bọ rồi nhưng không thể không buông một câu:

- Chúc ngon miệng.

Tobie, kiệt sức nhưng cũng cố lên tiếng:

- Cảm ơn, nhưng cái viên nang của ông vị tởm quá…

- Không, không… Đấy là lời chúc dành cho những con vật bé nhỏ kia cơ, gã vừa nói vừa chỉ tay về phía sáu hay bảy con bọ ngay sau lưng.

Mặt Choắt sung sướng vì câu đùa của mình và phá lên cười bỉ ổi, khiến cho Tobie nhìn thấy cả cuống họng. So với thực trạng kinh tởm của vòm họng và amiđan thì hàm răng của Mặt Choắt tạm coi là sảnh danh dự.

Tobie chọn đúng khoảnh khắc này dùng hết sức bình sinh khạc viên nang mà cậu đã giữ lại bên hàm. Viên nang phóng ra với tốc độ chóng mặt rơi thẳng vào cái mồm đang nhăn nhở của tên kia. Mặt gã bỗng chuyển từ trạng thái ngạc nhiên, hoảng hốt rồi kinh hoàng khi nhận ra là mình đã nuốt mất rồi.

Phản ứng của Mặt Choắt trông mới tội nghiệp làm sao. Đây là lần thứ hai gã bị người nhà Lolness chơi một vố… Gã ngã vật xuống. Gã co giật, giộng người thình thịch xuống đất để khạc ra, gã rên rỉ trong lớp bùn như một đứa trẻ đang nhõng nhẽo.

Tobie dễ dàng lợi dụng tình thế để tự cởi nốt dây trói đã cắt đứt khi nãy. Tobie còn lột trần kẻ thù của mình mà hắn không nhận ra. Mấy con bọ lúc bấy giờ đã trở nên hung hăng cũng chỉ còn cách vài bước chân. Tobie tung roi rít lên một tiếng, lũ vật khựng lại. Sau đó cậu trói kẻ tra tấn mình bằng phần da của cây roi.

☆☆☆

Khi Mặt Choắt ngẩng đầu lên, chớm thoát khỏi cơn hoảng loạn, gã nhận ra là mình hoàn toàn bẹp gí dưới đất. Rồi gã thấy lũ bọ chen nhau xông đến. Cảnh tượng này khiến bộ hàm của gã rung lên bần bật, có nguy cơ làm rụng nốt những cái răng cuối cùng còn sót lại.

Cuối cùng Mặt Choắt nhìn thấy bên cạnh mình một đôi ủng. Trên đó sừng sững một dáng người gợi nhớ đến cái gì đó. Đó là một người mặc áo choàng, đầu đội mũ sụp xuống mắt và che nửa mặt. Gã rú một tiếng làm lũ bọ dựng ngược cả lên.

☆☆☆

Kẻ đó, chính là gã.

Chính gã, Mặt Choắt.

Gã ngỡ mơ thấy ác mộng. Đây hẳn là tác dụng của viên nang nhựa cây. Một ảo giác. Có hai tên Mặt Choắt ở bên miệng hố.

Nhưng khi Mặt-Choắt-áo-choàng dùng ngón tay hất mũ lên thì Mặt-Choắt-trần-truồng-như-cây-xúc-xích nhận ra đôi mắt lanh lợi mà gã vô cùng căm ghét.

Ăn vận như vậy, Tobie trông chẳng khác nào thuộc hạ của Jo Mitch.

Tobie vẫn còn run. Nhưng cậu đã biến thử thách cam go nhất thành cơ hội trốn thoát, và điều đó khá đủ để cậu lấy lại tự tin.

Tôi để lại cho ông cái roi, Tobie nói, nút buộc không chặt đâu, ông có thể tự tháo ra được. Nhưng tôi không biết ông thích thế nào hơn, những cặp càng của lũ bọ đầu dài hay sự giễu của đồng bọn khi ông, mình trần như nhộng thế này, phải giải thích cho chúng nghe rằng ông là kẻ bất tài.

Tobie bỏ mặc Mặt Choắt với cơn ác mộng của gã. Một cái nhãn ở lớp lót trong của áo choàng cho cậu biết Mặt Choắt tên là W. C. Rolok. Muốn thoát khỏi bãi rào, Tobie phải mang cái tên này.

☆☆☆

Tobie rời khỏi miệng hố không chút luyến tiếc và trèo lên phía cao của cành. Tobie đội sụp mũ xuống mặt. Cậu cố tình đi không quá nhanh, bắt chước những bước nhỏ cứng đờ của tên Rolok Mặt Choắt, và cách hắn rụt cổ rụt vai.

Tobie có khiếu bắt chước điệu bộ và thái độ của người khác. Có hôm, cha mẹ cậu phát hiện bà ngoại Alnorell đang chơi nhảy ô sau ngôi nhà của hai vợ chồng ở Cành La. Nhảy ô là một trò chơi của trẻ con, ngớ ngẩn nhưng khó, vì chơi bóng mà hai bàn phải đặt trên hai bàn chân.

Cha mẹ của Tobie đã sốc khi đùng một cái bà ngoại đến nhà họ ở Onessa trong khi suốt bốn năm rưỡi bị lưu đày chẳng có tin tức gì của bà, họ còn ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy bà di chuyển trong tư thế tay đặt lên chân mà dồn đẩy bóng vào những hốc cây. Chuyện đó thật khó mà tưởng tượng ra. Thậm chí bà còn không biết động từ chơi nghĩa là gì.

Lúc đầu hai vợ chồng không khỏi phì cười, cười phá lên rồi cười nắc nẻ, cảnh tượng này mới kỳ dị làm sao. Khi bà Alnorell phát hiện ra, hai vợ chồng cố nhịn cười, mặt nghiêm trở lại. Nhưng đôi gò má của Maïa vẫn rung nhè nhẹ và ứa nước mắt vì phải nín cười.

Lại gần chỗ bà ngoại chừng vài phân nữa thì hai vợ chồng còn sốc hơn vì họ nhìn thấy cậu con trai Tobie Lolness của mình đang hớn hở với trò giễu nhại bà ngoại.

Sau lần đó, tối nào Tobie cũng làm cha mẹ cười lăn cười bò từ đầu đến cuối. Cậu có thể bắt chước bất kì ai đơn giản chỉ bằng một cái nhún vai hay khom mình về phía trước. Tiết mục hay nhất của cậu là “Jo Mitch trong bồn tắm”. Cha mẹ Tobie vô cùng ngỡ ngàng về trí nhớ của con trai mình, cậu không hề gặp lại những con người đó từ năm lên bảy.

Cậu còn làm trò “Ông Peloux và tiền tiêu vặt”. Lão thủ quỹ của bà ngoại có trách nhiệm phát tiền tiêu vặt cho Tobie trong kì nghỉ của cậu bé ở Ngọn Cây. Ông Sim giao cho ông ta một vài đồng để mỗi tuần ông ta đưa cho cậu bé. Cũng vì thế mà nhiều cảnh khôi hài diễn ra, ông Peloux giơ ra một đồng vàng nhỏ cho Tobie nhưng vội vàng giật lại ngay rồi bù vào cho cậu bé một hạt vàng nhưng ông ta cũng vội vàng lấy lại luôn như thể bị nhầm. Ông ta giơ ra cho cậu một nửa hạt vàng, nhưng cũng dùng dằng không thể buông tay rồi lại bỏ tọt vào túi mình. Cuối cùng, ông Peloux nói là không có tiền lẻ nên ông sẽ đưa vào ngày hôm sau.

Tiết mục bắt chước này khiến ông bà Sim và Maïa cười mãi, nhưng đến giờ cha Tobie mới hay là những đồng vàng nhỏ ông đưa vào mỗi hè để cho con trai tiêu vặt đều rơi vào túi của bà Radegonde Alnorell và lão thủ kho.

☆☆☆

Khi Tobie-Rolok lọt vào giữa bốn thằng đang nằm ngả lưng thoải mái trên nền đất ẩm thì đã quá muộn, cậu không thể lùi được nữa. Tobie thọc tay vào túi và rụt cằm vào cổ áo.

Bốn thằng vừa trải áo choàng ra lấy chỗ đánh giấc trưa. Đúng lúc nhìn thấy bóng Rolok thì chúng nhảy dựng lên, lúng túng kinh khủng.

- Dạ, sếp thứ lỗi… bọn em chỉ nằm nghỉ đúng một tí thôi ạ…

- Đúng năm phút thôi ạ… Dạ xin lỗi sếp ạ…

- Sếp… Bọn em xin lỗi ạ…, thằng thứ ba tiếp lời.

Tobie lặng thinh, giọng nói sẽ làm cậu bị lộ. Nhưng sự im lặng của cậu sau mỗi giây càng khiến cho bọn chúng lo lắng tợn. Dưới đáy túi, Tobie sờ thấy hai vật có lẽ là sổ tay và bút chì.

Để tăng thêm vẻ hăm dọa, cậu lôi sổ ra, vừa nhìn từng thằng vừa ghi lại vài ba từ rồi cậu quay gót.

Tobie hít mạnh. Vừa đi cậu vừa liếc quyển sổ. Cậu đã viết bốn lần “can đảm lên Tobie” để lấy tinh thần. Cậu lật xem các trang khác chi chít những dòng chữ như của trẻ lên năm tập viết, đây chắc chắn là chữ của Rolok. Rolok ghi vào trang đầu tiên:

Xổ tố cáo của W. C. Rolok

Cách đó một đoạn, ta có thể đọc thấy những câu như sau:

Piéro Salag đã ăn hay cáy bánh mì thai vì một, ló sẽ bị cheo ngược trân chái nên trong hay tiếng.

Hay là:

Geralt Binou không lện bọ cho đúng, ló cũng sẽ bị lện nuôn.

Tobie hiểu ngay rằng bọn tay chân của Jo Mitch chỉ được kích hoạt bằng thứ năng lượng duy nhất: sự sợ hãi.

Sợ bị tố cáo, sợ bị phạt. Phải tố cáo trước khi bị tố cáo. Phải đánh thật mạnh để không bị đánh.

☆☆☆

Sau một vài phút, Tobie cảm thấy khó chịu vì bị một lũ lẽo đẽo sau lưng. Cậu liếc mắt ra sau. Bốn thằng bám gót từng bước. Tobie thử bước nhanh chúng cũng bước nhanh theo. Cặu ngoặt vào mấy chỗ, chúng vẫn bám riết. Cuối cùng cậu dừng khựng lại, thẳng người trong đôi ủng và nhìn bốn thằng đang đi về phía mình. Trông mấy thằng nhìn như học sinh biết lỗi, tay cắp mũ. Một thằng nói:

- Sếp ơi, bọn em chỉ nằm nghỉ đúng một tí. Cho bọn em xin lỗi.

- Bọn em không muốn thế, thằng thứ hai tiếp lời.

- Chúng em sẵn sàng tố cáo đứa khác nếu giúp gì được…

- Thằng Pouzzi, nó cứ ném phi tiêu vào mông thằng Đầu Sai…

- Nhưng thằng Đầu Sai lại không dám nói vì nó làm rơi mất cái roi xuống hố…

- Còn thằng Rosebond to xác khoét mắt con bọ nó đang trông…

Tobie tiếp tục đi: những lời tố cáo này làm cậu lợm giọng. Cả bốn thằng lại ton ton theo sau tiếp tục lải nhải kể tội lập công:

- Sếp ơi, bọn em còn kể những chuyện nghiêm trọng hơn cơ…

- Pilou và Magne, bọn nó dám chơi bóng với thằng Đầu Sai…

- Bọn nó xui thằng ấy: “Mày thử nổi khùng lên xem nào, như thế thì chơi mới máu.”

- Đầu Sai phải nộp hết xúp cho anh em nhà Blett…

- Nó còn phải gác đêm hộ anh em nhà thằng này trong khi nó sợ chết khiếp mấy con bọ…

Tobie uất lắm rồi vì phải nghe mãi mấy cái trò tiểu nhân này, cậu bắt đầu linh tính thấy có gì không ổn. Nhân vật trung tâm trong câu chuyện của bọn chúng dần dần hiện lên: đó là Đầu Sai. Đầu Sai bị lũ đồng sự hành hạ, sợ hết hồn hết vía vì mấy con côn trùng mà bản thân phải trông chừng ngày đêm, Đầu Sai thật bất hạnh. Số phận của nó xem ra còn chịu nhiều khổ ải hơn cả Tobie.

Cậu linh cảm giữa cậu và người chưa hề biết mặt này có một mối liên hệ nào đó.

Bốn thằng tội nghiệp vẫn tiếp tục tố cáo tất cả những chuyện chúng biết được nhưng Tobie không thèm nghe nữa, cho đến một câu in sau vào trí nào cậu:

- Nhưng tệ nhất là thằng Marlou. Ban đêm, nó đi dọa dân quanh vùng. Nó khoét một lỗ ở rào chắn phía sau mấy cái bi đông.

Tobie dừng khựng rồi từ từ quay người lại. Ba từ “lỗ”, “rào chắn”, “bi đông” khiến cậu lưu tâm hơn cả. Một thằng lên tiếng hỏi đúng cái câu mà cậu bé đang muốn biết:

- Bi đông á? Bi đông nào?

Thằng kia trả lời:

- Mấy cái bi đông ở đằng kia kìa… Tao sẽ kể bọn mày nghe nếu bọn mày không nói cho Marlou là tao đã nói với bọn mày là đừng có nói chính ta là đứa đã nói với bọn mày là đừng có nói là tao…

Tobie ngắt lời bằng cách huých vào người nó và đẩy nó ra phía trước. Tobie và nó cùng tiến về phía mấy cái bi đông. Ba thằng kia theo sau đế vào:

- Bọn em cũng thế, bọn em cũng giúp sếp còn gì? Bọn em cũng thế, sếp nhỉ?

Mấy thằng đầu óc đần độn còn thụt lùi thêm hai ba tuổi nữa vì cái câu này. Thoạt trông đã thấy chúng phát triểm chậm. Chỉ một chút có gắng nữa là chúng có thể chui trở vào bụng mẹ, chắc chắn là quãng thời gian ít gây hại nhất trong dòng đời cằn cỗi của chúng.

Cả hội đã đến chỗ rào chắn. Đúng là có hàng chục thùng đầy chất đống lại đó. Tobie không ngạc nhiên khi thấy dòng chữ “nhựa thô” viết trên mỗi thùng. Vì Jo Mitch có phần lo ngại nên hắn đã tích trữ.

Bây giờ lão chỉ còn thiếu mỗi cái hộp đen Balaïna nổi tiếng để chuyển thứ chất đốt này thành năng lượng hủy diệt.

Tobie vỗ tay một tiếng cả bốn đứa đứng nghiêm. Cậu diễu qua trước mặt chúng, kéo tai thân thiện mỗi thằng một cái ra điều khen ngợi. Thực lòng mà nói, cậu chẳng nhìn ra mình đang làm gì với cái mũ sụp xuống che mặt, cậu chẳng biết đã kéo tai, mũi hay bất kì các gì khác trên mặt mấy thằng đó.

Cậu khoát tay ra hiệu cho chúng tản đi. May quá là bọn chúng hiểu và chuồn lẹ, thở phảo thoát nạn.

Đẩy mấy cái bi đông sang một bên, Tobie phát hiện ra lỗ hổng trong rào chắn, cậu chui được sang bên kia.

Cậu mong thoát khỏi cái lốt của Rolok và trốn khỏi cái nơi đốn mạt này biết bao! Cậu mong được chạy thật xa khỏi đây để thoát thân biết bao!

Nhưng khi đang chui qua lưới sắt, Tobie nghĩ đến Đầu Sai, là người mà đám tay chân của Jo Mitch thi nhau hành hạ, bắt nạt.

Ý nghĩ ấy găm vào cậu bé như mũi tên tẩm độc. Và cậu chui trở lại.

☆☆☆

Chương 12 ĐẦU SAI

Đầu Sai ngồi trên một cái hộp. Thằng Marlou to con bắt nó phải trông cái hộp này, nếu để ai lấy mất thì nó sẽ bị nghiền nát.

Đó là cái hộp hình vuông. Đầu Sai ngồi canh từ một tiếng rưỡi rồi. Nó bắt đầu lo lắng vì một lúc nữa nó phải đi trông coi mấy con bọ, nó không biết phải làm gì với cái hộp khó lòng vác theo này.

Trên gối Đầu Sai là một lá thư đang viết dở. Nó viết cho mẹ. Đó là điều duy nhất giúp nó tồn tại. Viết những bức thư rất dài miễn là bọn khác không xé và nhất là không đọc.

Nó phải canh cái hộp nên mới ngồi lại đây.

Nó nói vậy với những thằng khác đang chạy rầm rập trước mặt. Lũ kia gào lên những chuyện khó tin. Chúng hô hào nhau phải chạy đến miệng hố mà xem, ở đó đang xảy ra chuyện không tưởng tượng nổi.

Đầu Sai đinh ninh đó là một cái bẫy để dụ nó tới đó. Nó không nhúc nhích khỏi cái hộp. Nó tin chắc chắn bọn kia đang bày trò ám hại mình. Một thằng còn gào lên:

- Đấy là sếp Rolok! Hình như lão đang trần truồng ở miệng hố mà tung roi với lũ bọ. Ê mày, lại xem đi! Mọi người đang kéo đến xem kia kìa…

Thế này là hơi quá rồi đây… Không nên xem nó là thằng ngố thế chứ.

Còn mỗi nó ngồi lại trong bãi đất rộng dùng làm chỗ ngủ. Thời tiết thật êm dịu như một khoảng trời quang mây tạnh trong cuộc đời giông bão của nó.

Đầu Sai ngay từ đầu đã là tâm điểm chú ý của đám tay chân của Jo Mitch. Một chàng trai nhạy cảm, hiền lành và u buồn: một con mồi lý tưởng cho cả trung đoàn kiến bu vào. Lũ kiến ở đây là những thằng Blett, Marlou, Rosebond hay Pilou… Đó là những thằng hung dữ không chê vào đâu được, lão trùm Mitch đã tuyển chúng vào làm không chút do dự.

Lão trùm ghê tởm đó luôn tìm cách tuyển vào đám tay chân của mình một đứa mà lão gọi là thằng “Đầu Sai”. Đó là đứa mà tất cả mọi người có thể tha hồ sai vật: “Đầu Sai, đánh cho tao đôi ủng… Đầu Sai, đưa tao cái bánh mì…”

Nhân vật đó sẽ phải quên đi tên thật của mình và từ đó trở đi sẽ bị tất cả gọi bằng một tên mới là Đầu Sai.

Đầu Sai buộc phải vào cái vai bi kịch mà cho đến giờ chưa một diễn viên nào đảm nhận suôn sẻ. Chuyện về những đứa Đầu Sai trước đây là cả một chuỗi dài những bất hạnh.

Thằng Đầu Sai gần đây nhất bị bắt trở lại khi đang tìm cách trốn khỏi bãi rào. Người ta không biết chính xác những gì xảy ra với nó sau khi bị tóm, chỉ biết rằng người thân duy nhất còn lại của nó, con em gái tên Lala, đã nhận được lời báo tin mất tích. Lời giải thích duy nhất gói gọn trong vài chữ cụt lủn: “cuộc dạo chơi bị gián đoạn”.

Thằng Đầu Sai trước nữa thì bị chết trong một trò chơi mà người ta ép nó ăn cả hai chiếc giày. Nó đã không kham được sợi dây giày cuối cùng. Nguyên nhân chính thức là: “chứng khó tiêu”.

Đầu Sai sống trong kiếp sợ rằng đời mình rồi cũng sẽ kết thúc đại loại như vậy. Cách duy nhất để thoát khỏi tình trạng này là làm mọi việc tốt nhất có thể. Nó tuân lệnh mọi người, lo chạy hết việc này đến việc khác, phục dịch ăn uống cho năm mươi tên, ăn mũ khi chúng yêu cầu. Nhưng lũ đó đã thề với nhau sẽ kết liễu đời nó giống như những đứa Đầu Sai khác và công việc phục dịch ngày càng nặng nhọc hơn.

Đó là một môn thể thao thực sự ở khu trại khép kín này, có tên là “kết liễu thằng Đầu Sai”. Nghĩa là đẩy nó đến giới hạn chịu đựng cuối cùng, làm cho nó ngỏm thì thôi. Chính Rolok là người đã kết liễu hai thằng Đầu Sai trước. Hắn dương dương tự đắc, cứ sau mỗi nạn nhân lại khắc một dấu thập lên mũ đội đầu.

Đầu Sai đã mắc phải một lỗi, lỗi lầm duy nhất. Đó là làm rơi cây roi đâu đó trong đống bùn. Nếu ai đó mà nói cho sếp biết thì nó đi đời. Nó đang trốn chui trốn nhủi tên Rolok khủng khiếp ấy

☆☆☆

Khi nhìn thấy hắn từ xa, nó thấy như mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Rolok đang lượn lờ trước bãi đất vắng tanh. Hắn chưa nhìn thấy Đầu Sai đang ngồi quay lưng, cúi gằm xuống cái hộp để không bị nhận ra.

Đầu Sai đã đúng khi không tin lời bọn khác. Chuyện Rolok trần truồng bên miệng hố là hoàn toàn bịa đặt vì hắn đang đứng đây, ngay sau lưng nó, mũ sụp kín mặt. Thế nhưng lũ kia lại nhảy bổ về phía cái miệng hố chết tiệt. Chúng định bày trò quái gì nữa đây?

Đầu Sai ngồi xổm sau cái hộp, cổ rụt vai so. Nó nghe thấy một giọng nói ngay sau lưng, chắc chắn là giọng của Rolok:

- Tôi tìm người nào đó tên Đầu Sai.

Đầu Sai líu ríu trả lời:

- Là tôi ạ.

Nó ngập ngừng rồi quay người lại.

Phút tiếp đó trôi qua như quay chậm. Nếu đã quen với những cảnh sống trong khu trại, ai được chứng kiến phút này hẳn sẽ không thể tin vào mắt mình.

Chưa bao giờ một cảnh tương tự như vậy xảy ra ở nơi này.

Đầu Sai từ từ quay lại.

Nó nhìn Rolok đứng trước mặt mình, mũ sụp xuống tận cằm. Đầu Sai co rúm lại. Nhưng thân hình của Rolok giật lùi từng bước một như bị choáng. Đầu Sai trố mắt. Lão Rolok quỷ quái còn bày trò gì thế này?

Đầu Sai nhìn thấy thân hình bé nhỏ kia bất động, rồi đột ngột lột phăng mũ ra. Sửng sốt! Trời ơi, dưới cái mũ ấy không phải là cái mặt vàng ệch của Rolok mà là một khuôn mặt đáng yêu và thân thuộc. Khuôn mặt của một cậu bé mười ba tuổi: Tobie Lolness, chú bé của Cành La, kẻ trốn chạy đang bị truy lùng ráo riết trên Đại Thụ. Tobie!

Đầu Sai đứng bật dậy. Dường như đây là lần đầu tiên kể từ lúc bước chân vào khu trại khủng khiếp này anh mới đứng thẳng được. Anh dang rộng cánh tay.

Điều kinh ngạc nhất vẫn chưa xảy ra. Thoạt đầu, Tobie cứ đứng đó ngó anh trân trối nhưng nét mặt cậu dần trở lại lanh lợi. Cậu cười mà nước mắt giàn giụa trên má.

Cậu thu mình nhảy bổ vào vòng tay anh đang dang rộng và kêu lên:

- Mano, anh Mano phải không?

Đầu Sai ôm chặt lấy cậu.

- Không, Tobie… Không còn là anh nữa đâu.

Hai anh em ôm chặt lấy nhau một lúc. Đã lâu rồi cả hai chưa được ôm một người bạn nào trong vòng tay. Hành động giản dị đó thổi phồng một bong bóng khí phơn phớt xanh bao quanh hai anh em.

Thời gian rất gấp rút. Ai đó có thể bất thình lình xuất hiện nhưng hai anh em lại có cảm giác đang được che chở. Cuối cùng Tobie thì thầm:

- Anh làm gì ở đây, Mano Asseldor. Những bức thư của anh… Thư anh kể là…

- Ừ, giọng Mano nghẹn lại… Những bức thư đó không làm cả nhà anh vui hay sao?

- Nhưng toàn là dối trá! Tobie kêu lên. Anh là nô lệ của những thằng nô lệ đáng tởm nhất của Jo Mitch… Anh đã nói dối.

- Tobie! Cả nhà anh không hạnh phúc khi đọc những bức thư đó sao?

Tobie không thể nói thêm một lời nào nữa. Mano đã bịa đặt tất cả để ru ngủ cả gia đình. Đến đâu anh cũng gặp thất bại, lang thang nhiều tuần liền, xin bố thí từng bát mì bột gỗ. Thế rồi, anh đầu quân cho Jo Mitch. Đó là phương cách tối hậu cho những kẻ khốn cùng và đê tiện sống ngoài vòng pháp luật.

Qua mỗi bức thư, anh vẽ ra một cuộc sống khác, trong nghề kinh doanh… Một cuộc đời đầy vẻ vang. Cuộc đời mà anh hằng mơ ước được sống, đem lại niềm tự hào cho cha mẹ và cho các anh trai, em gái yêu dấu.

- Em sẽ dẫn anh đi, Mano, Tobie nói:

Mano im lặng.

- Em dẫn anh về nhà. Em đang trên đường quay về Cành La. Tất cả mọi người sẽ rất vui mừng được thấy anh trở về.

- Muộn quá rồi, Mano nói, mặc kệ anh… Đừng nói gì với bất cứ ai. Quên anh đi.

Tobie vùng thoát khỏi cậu con trai nhà Asseldor.

- Không đời nào! Em không bao giờ bỏ mặc anh. Nhanh lên, chúng ta sẽ quay về nhà. Lão Rolok sắp ra lệnh báo động đấy.

- Không

- Nhanh lên Mano. Bọn chúng tới bây giờ. Em biết đường thoát rồi. Ngày mai là chúng ta có mặt ở Seldor.

- Em không biết thế nào là hổ thẹn đâu Tobie. Còn kinh khủng hơn cả cái chết.

- Không, không đúng! Không gì kinh khủng bằng nơi này.

Tobie kéo tay Mano. Có tiếng la hét từ miệng hố vọng đến. Hai anh em không thể ở lại đây được nữa. Tobie nhặt một cái gậy đã bị ai đó quẳng lại trước trại ngủ. Cậu chụm hai tay, nâng nó lên thật cao rồi nện thẳng xuống cái hộp to đùng của Marlou. Nó vỡ ra làm nhiều mảnh. Mano nhìn cái hộp, sửng sốt kêu lên:

- Cái hộp!

- Chính vì chỉ có sợ hãi mới làm anh nhúc nhích được…

- Anh sẽ phải nói thế nào với Marlou đây?

- Tùy anh thôi. Em đi đây… Vĩnh biệt Mano.

Tobie bắt đầu chạy nhưng Mano gọi giật lại:

- Tobie, đợi anh với.

Tobie dừng lại. Cậu nhìn thấy Mano cúi xuống, nhặt cây gậy lên rồi đập thật lực với vẻ hung tợn vào những mảnh còn lại của cái hộp. Mano đập liên hồi đến khi chỉ còn vương vãi những mẩu vụn trên mặt đất, vậy mà anh vẫn ra sức đập tiếp. Tobie ngăn anh lại.

- Giờ thì đủ rồi. Đi thôi anh.

Hai anh em rút chạy. Tiếng la ó bám theo sau. Nhưng khi vượt qua được lỗ rào lưới sắt, hai anh em dừng lại chốc lát.

- Cảm ơn Tobie, Mano thì thầm.

Tobie cởi áo choàng ra ném xuống đất, Mano cũng làm theo. Rồi hai người cùng ném mũ lên không trung.

- Chúng ta về nhà nào, Tobie nói.

Và hai anh em lao về phía tự do.

Khi bọn truy tìm Mano Asseldor và Tobie Lolness tới lỗ hổng của bãi rào thì nhận được lệnh ngừng tìm kiếm. Rolok cho triệu tập các nhóm.

Mười hàng, mỗi hàng gồm từ bốn đến năm thằng tập trung đội hình. Rolok xuất hiện trước bọn chúng, choàng một cái áo ngủ dài đến tận mắt cá chân, khiến chân nọ giẫm lên chân kia. Mặt Rolok không còn vàng nữa mà trắng bệch. Cặp môi tím tái sun lại như đít gà.

Gã đi ngang qua trước cả toán quân đang khó khăn lắm để giữ vẻ nghiêm túc trước mặt chỉ huy.

Rolok tuyệt nhiên không hé miệng nói vì sao gã bị lột trần ở miệng hố mà chỉ khẳng định là Tobie không dính dáng gì đến vụ này. Gã được bọn tay chân đưa ra khỏi đó bằng cáng trong tình trạng sốc nặng, rồi một đội quân mừng rỡ đưa sếp về tận trại ngủ.

Còn bây giờ, gã đang cố gắng để đừng ngất xỉu vì xấu hổ trước cả đám đệ tử đang tập hợp tại đây.

Và nhất là trước mặt Jo Mitch đang đứng trong bãi có hai gã thuộc hạ luôn theo dính lão như hình với bóng là Torn và Limeur hộ tống.

Jo Mitch vừa từ vạt rừng thưa của đám tiều phu đến đây và lại phải chứng kiến cảnh tượng gần như náo loạn trong khu trại của lão. Tức tối đến ngạt thở, lão đang muốn bóp cổ một đứa nào đó…

Limeur thông báo cho lão biết rằng Đầu Sai cũng đã biến mất. Tất cả đều quay về phía Marlou mà cười. Mặt nó đỏ rựng lên, nhấp nha nhấp nhổm trong hàng.

Người ta vừa tìm ra những mảnh vụn trước kia vốn là cái hộp của thằng Marlou. Nó làm mọi cách để mọi người tin rằng trong hộp chứa các loại dao và vũ khí nhưng những mảnh tìm thấy chỉ toàn là dấu tích của đồ chơi trẻ con: một con quay, bộ bài đô mi nô, hai con búp bê rêu và một cái thiệp ký tên “Mẹ” được viết bằng những chữ cái to cộ và bay bướm: “Tặng Marlou bé bỏng của mẹ lúc nào cũng thích đồ chơi.”

Marlou to xác không còn lên ra oai ra tướng đồng bọn được nữa mà trông bớt hống hách hẳn, khúm núm đến nực cười.

Một tên khác tiến đến, trên tay cầm một cái áo choàng giơ ra cho Jo Mitch.

Chúng tôi cũng tìm thấy cái này phía sao rào chắn. Tobie Lolness chắc đã dùng nó để thoát được. Có một cái nhãn mang tên: W. C. Rolok.

Jo Mitch ra hiệu cho Torn cầm lấy áo. Mọi ánh mắt liền đổ dồn về Rolok, lúc này trông gã giống như một viên kẹo caramel nhai dở để lâu ngày, dính bết vào cái áo choàng ngủ.

Torn hỏi Rolok:

- Mày nhận ra cái này chứ?

- Tôi… tôi… Vâng, đấy là tên tôi… Tôi chắc là…

- Không, Mitch lầm bầm.

Lão tiến lại gần, đầu lắc lắc, cầm áo lên nhìn cái nhãn, luôn miệng nói không. Hai cái má sẽ lúc lắc khi lão quay từ trái sang phải.

- Nhưng đúng mà! Rolok rên rỉ. Tôi thề với ngài đấy là tên tôi.

- Không, Mitch còn rít lên the thé.

- Nhưng, Người Hàng xóm Vĩ đại ơi, ngài thừa biết tôi là Rolok… W. C. Rolok, sếp cai quản việc chăm nuôi cho ngài còn gì.

Jo Mitch đã đi xa rồi. Torn và Limeur kéo Rolok ra xa.

- Thôi nào, tôi lạy các ông! Vậy chứ tôi là ai? Tôi là ai? Tôi tên là gì hả trời?

Jo Mitch quay lại lần cuối cùng. Câu trả lời lẫn trong những tiếng nấc bí ẩn của lão:

- Đầu Sai.

Chỉ một từ đó thôi đủ để Rolok chín nhừ.