← Quay lại trang sách

Chương 13 NHỆN ĐỘC

Khu chăn nuôi của Jo Mitch Arbor chỉ cách Cành La vài tiếng đi bộ. Vậy mà Mano đã phải sống nhiều tháng trời ngay gần thiên đường bé nhỏ Seldor, gần gia đình. Nhưng bờ thành cao nhất ngăn cách anh với chốn ấy chính là nỗi hổ thẹn.

Bây giờ đang trên đường về Cành La theo bước chân của Tobie, Mano mới lấy lại được chút hy vọng. Anh đã học được một bài học đích thực về sự tự tin và lòng dũng cảm từ người bạn trẻ ấy.

Tuy nhiên, đôi lúc, Mano lại nhìn cậu bé đang thoăn thoắt nhảy từ cành nọ sang cành kia bằng con mắt khác. Thực ra cậu bé này là ai nhỉ?

Mano biết Tobie đến từ Ngọn Cây, cùng cha mẹ và không gì hơn, cái cậu Tobie này khi đến Cành La mới chỉ bảy tuổi chứ mấy. Anh đã nhìn thấy Tobie lớn lên ở Cành La, một chú bé lém lỉnh, hoạt bát, thông thạo Đại Thụ như ma xó, hiếu kì trước mọi sự và xuất hiện ở nông trại Seldor với đôi mắt tươi sáng.

Nhưng còn một Tobie thứ ba mà thiên hạ đang nhắc đến từ vài tuần nay.

Mano nghe đồn nhiều về những thăng trầm của gia đình Lolness. Anh có nghe là họ đã quay lên Ngọn Cây nhưng không biết vì lý do gì. Sau đó anh lại nghe nói đến thảm kịch mà người ta gọi là “sự phản bội của nhà Lolness”. Người ta còn nói những câu như “âm mưu chống lại Đại Thụ” hay “tội ác không thể cứu chuộc”. Một gia đình bình dị như thế mà lại phản bội toàn thể Đại Thụ. Họ bị kết án tử hình nhưng một nhóm nhỏ của Hội đồng Đại Thụ đã kịp thời can thiệp để giảm hình phạt cho ba phạm nhân xuống thành tù chung thân. Nếu bị bắt, Tobie sẽ bị tống vào ngục cùng cha mẹ. Thậm chí ai cũng mong mức hình phạt sẽ nặng thêm. Thực chất, Hội đồng Đại Thụ ngày càng mất uy thế trước Ủy ban láng giềng.

Chắc chắn một ngày không xa cả nhà Lolness sẽ bị xử tử.

Khi dừng chân lấy sức chạy tiếp, Mano chột dạ biết đâu mình đang đi theo một kẻ khủng bố nguy hiểm. Nhưng khi nhìn Tobie đang ngoái cổ ngó mình, anh vẫn thấy đôi mắt trong sáng ấy của chú bé Tobie thuở nào. Một cậu bé mười ba tuổi, chân trần nhảy nhót, trông chừng từng tí một trước mỗi do dự của người bạn đồng hành, rồi chỉ cho anh những chỗ chuyển cành nguy hiểm, mời anh uống trước khi hai người dừng chân ở những vũng nước.

Mano phải thừa nhận là anh tin tưởng Tobie hơn nhiều so với Jo Mitch và lũ đồng đảng trong Ủy ban láng giềng.

☆☆☆

Cách đây ba năm, khi lên đến Cành Bổng, hoàn toàn tuyệt vọng và không một xu dính túi, Mano đã chứng kiến sự leo thang quyền lực của Ủy ban láng giềng.

Thời điểm đó, một vài hiệp hội lân cận lường trước được tốc độ tăng dân số của Đại Thụ đã cùng nhau sáp nhập lại với mục đích bảo vệ khu vực làm ăn của mình.

Jo Mitch nhanh chóng đứng ra bảo hộ họ. Lão chỉ là một tay trùm chăn nuôi bọ đầu dài, không đủ trình độ để phát âm được một từ quá một âm tiết. Nhưng sau sáu tháng tập huấn, lão đã học được một từ bốn âm tiết: “liên kết tương trợ”, một từ dài nhưng đầy ma thuật. Jo Mitch đi khắp cành nọ sang cành kia để bắt tay hết người này đến người khác và lặp đi lặp lại điệp khúc “liên kết tương trợ”.

Mọi người đều choáng ngợp trước một người hết sức thành đạt mà vẫn bỏ thời gian đi khắp nơi trên Đại Thụ diễn thuyết về “liên kết tương trợ”. Thực ra, Mitch vẫn thường xuyên nói thành “liên kết trơ tượng” hay “tương kết liên chợ” hay thậm chí “lên kiết trương tợ”, nhưng với đám đông, ấn tượng vẫn vẹn nguyên.

Khi Mano vừa lên đến Cành Bổng, anh đã có dịp bắt tay Jo Mitch. Đúng là lần đó đã gây nên ấn tượng mạnh mẽ. Mano, vừa mới chân ướt chân ráo đến nơi, đang hăng hái, lại được bắt tay với một bàn tay to bè, mềm nhũn và nhơm nhớp sắm vai thành đạt. Quả là ở tên Mitch này có một cái gì đó. Hắn rất dễ gần với mọi người.

Sau đó Jo Mitch đề xuất tại Ủy ban láng giềng Bản kế hoạch láng giềng hữu hảo đại chúng do hắn nghĩ ra.

Hắn đề nghị trổ miễn phí ở đầu mỗi cành cây những đô thị đón chào quy mô lớn. Thực chất đó là một chuỗi các hốc bằng gỗ mọt mà người ta nhét vào bên trong tất cả những thành phần muốn đến định cư. Cách này cho phép bảo tồn cuộc sống ở những khu phố cổ truyền. Ủy ban láng giềng hưởng một nửa tiền thuê nhà, nửa còn lại rót vào nhà thầu xây dựng Jo Mitch Arbor.

Nhìn vào kết quả bỏ phiếu thì dường như tất cả mọi người đều phấn khởi trước lời đề nghị hào phóng này. Những ai không tán thành thì đã không được mời đến bỏ phiếu.

Những con bọ đầu dài của Jo Mitch kéo về các cành để trổ nên những đô thị đón chào. Trong khoảng thời gian đó, Mano có chút ít việc để làm trên công trường. Thỉnh thoảng anh cũng được ăn uống thành bữa và ngủ nơi khô ráo. Đó là thời điểm anh thường viết về cho gia đình kể chuyện mở thêm một hãng kinh doanh thứ hai và mua được cái cà vạt thứ bốn mươi ba. Đó cũng là lúc anh thường thêm mắm muối vào thư những câu đại loại: “Trợ lý đang gọi con, thôi con dừng bút đây” hay “Lúc này con đang cho một nữ nghiên cứu viên trẻ tuổi ngành kinh tế ở nhờ, cô ấy cũng đáng mến”. Tất cả là bịa đặt. Nếu thành thật, anh hẳn đã viết: “Hôm nay, con phải luộc một mẩu thắt lưng để ăn. Cũng không đến nỗi dở lắm. Con rất nhớ mọi người. Con muốn về nhà”.

☆☆☆

Chặng cuối cùng trong kế hoạch Mitch nhắm đến Hội đồng Đại Thụ. Từng bước một hắn xoay xở để làm suy yếu vai trò của Hội đồng và biến họ thành trò cười. Chỉ cần rắc vào đó mấy kiểu chơi chữ hoặc giả nói lắp lên chữ “đ” cũng thành ra “hội-đồng-đồng” hoặc “hội-đ…-đồng”. Và thiên hạ bắt đầu sướng mồm lên nói: “các ngài hội-đ…-đồng”, rồi “lão già Rolden mất trí”, “mấy lão già” hay “mấy lão già hủ lậu”.

Vì Jo Mitch cũng là thành viên của Hội đồng nên thiên hạ lại cho rằng lão rất dũng cảm lên tiếng phê phán. Người ta còn xướng lên: “Jo Mitch nói tiếng nói của quần chúng. Ông tự nhận mạo hiểm về mình.”

Con bài cuối cùng của lão là xin từ nhiệm khỏi Hội đồng. Trước khi ra đi, lão nhổ vào mặt ông cố vấn Rolden. Và thế là có vài thằng ngu hùa theo, rằng thế mới là can đảm, dám nhổ vào mặt một lão già chín mươi đại diện cho thế lực cũ.

Ngay lập tức, không còn ai tôn trọng Hội đồng nữa. Tâm điểm chú ý dồn về Ủy ban láng giềng ngày nào cũng ban bố luật lệ mới. Kể từ đó, Jo Mitch được mệnh danh là Người Hàng xóm Vĩ đại. Lão toàn quyền lãnh đạo Ủy ban láng giềng. Luật cấm truyền bá sách báo được bỏ phiếu thông qua.

☆☆☆

Mano hiểu ngay phương sách của Mitch. Nó hoàn toàn trái ngược với những gì anh được học ở Seldor, trong gia đình mình. Nhưng cơn đói và nỗi sợ hãi mạnh hơn tất cả. Anh tình nguyện gia nhập đội quân Jo Mitch Arbor.

Chính vì vậy mà anh trở thành nô lệ của nỗi sợ hãi.

Cạnh anh, cậu bé Tobie, bị vây dồn, tầm nã, treo giải thưởng cho ai lùng bắt được, vẫn có vẻ còn tự do hơn một con bướm.

☆☆☆

Đêm xuống. Ở những cành quá thấp, khó mà biết được trăng đã lên hay chưa. Nhưng Tobie đoán là trăng lưỡi liềm đã mọc, qua ánh sáng lờ mờ rọi trên đường đi. Mấy đêm liền trời tối đen như mực nhưng từ giờ đến cuối tháng trăng sẽ ngày càng tròn lên. Tuy nhiên, tiếng sấm ầm ì từ xa vọng lại báo hiệu sắp có giông. Một tia chớp làm lóe sáng những cái bóng xung quanh họ. Và trăng đã lặn mất rồi.

Tobie dựng cổ áo lên. Cậu nghe tiếng Mano đằng sau:

- Tobie…

-  Vâng, sao ạ?

- Em có cái cà vạt nào không cho anh mượn?

Tobie ngỡ mình đang ngủ mơ.

- Một cái cà vạt á?

- Làm kinh doanh thì phải có cà vạt. Anh cần phải có một cái để về nhà gặp bố mẹ.

Tobie đứng lại.

- Anh Mano…

- Anh sẽ nói với mọi người là anh xin nghỉ vài ngày để về thăm gia đình, anh không muốn thú nhận sự thật ngay lập tức.

Tobie bình tĩnh hỏi:

- Anh sẽ không nói dối lại từ đầu đấy chứ?

- Anh… Ờ… Ngày nào đó anh sẽ nói tất cả.

Một tiếng sấm rền lên cắt ngang lời Mano. Giông ập đến. Tobie quay về phía Mano.

- Anh muốn nói là em đã liều cả mạng sống cho một kẻ nói dối, rằng em đang giúp đỡ kẻ nói dối trở về nhà? Có phải thế không?

- Anh làm thế không phải vì anh. Anh chỉ không muốn làm cả nhà bị sốc.

- Tốt thôi, Mano. Anh hoàn toàn có lý. Chúc anh may mắn!

Mano cúi xuống xem chân mình đang đặt ở đâu, khi ngẩng mặt lên, anh chỉ còn lại một mình.

- Tobie…? Em ở đâu?

Không. Tobie không còn ở đó nữa. Bóng của một chiếc lá khô khổng lồ phủ xuống anh. Anh chỉ có một mình ở giữa chốn thinh không. Anh không biết mình đang ở chỗ nào và sẽ phải đi tiếp đến đâu. Trong một phần mười giây, Tobie đã bốc hơi trong không khí.

- Anh xin em, Tobie, Mano hét lên, anh xin em, quay trở lại đi…

Giọng anh vang vang trong bóng tối:

- Tobiiiiiiiiiiiiiiiiie!

Chỉ có tiếng gió rít trả lời anh. Mano đổ sụp người xuống nền vỏ. Anh cảm thấy một giọt mưa rơi trúng xuống người. Rồi một giọt khác ở bên cạnh. Mano ở nguyên đấy, không thể đứng dậy hay nhích chân đi. Mưa bắt đầu nặng hạt. Giông bão gầm lên.

Khó có thể tượng tưởng một giọt mưa sẽ to nhường nào khi người ta chỉ cao chưa đầy hai ly. Chỉ trong phút chốc, Mano ướt sũng, đứng ngay tại chỗ Tobie bỏ anh lại, bật khóc nức nở.

- Anh sẽ nói tất cả sự thật, Tobie ơi… Anh sẽ không bao giờ nói dối nữa…

Lúc đầu, anh không nghe thấy có tiếng vù vù đang đến gần.

Chỉ trong vòng nửa phút, chúng đã tự đến chỗ anh đứng trong thứ âm thanh vo vo inh tai. Một đám mây muỗi đang tìm chỗ trú dưới cơn giông. Phát hiện ra Mano trơ trụi trên cành, chúng kéo đến hàng đàn. Ngoài một vài loài chim và côn trùng khác thì muỗi là một trong những giống ăn mồi nguy hiểm nhất trên Đại Thụ. Chỉ cần một vết muỗi đốt thôi cũng đủ hút cạn máu của một người đàn ông sức vóc.

Lúc này, có khoảng mười lăm con đang vây lấy Mano. Bất chấp mưa cùng gió, lũ muỗi với những cái vòi nhọn sắc như dao lam bị kích động cao độ bởi mùi máu nóng đang chảy trong huyết quản của Mano.

Bị lạc giữa cành, không người nương tựa, trơ trọi giữa những tia chớp rạch xé không trung, anh chàng tội nghiệp thấy mình sắp toi mạng đến nơi. Cánh muỗi đập làm nước mưa bắn tung tóe. Một làn sương dày đặc bao lấy đội quân khát máu này.

Tobie đi đâu mất rồi?

Cơn giông trút xuống những làn mưa dữ dội cũng không đủ xua lũ muỗi đi. Mano vẫn còn đủ sức khua chân tay loạn xạ đẩy lùi chúng và thốt kêu lên kinh hãi. Một con muỗi đã đâm trúng bụng, xé toạc quần áo và làm xước da anh.

Mano nhìn thấy một luồng nước trong đó thấp thoáng màu quần đỏ của Tobie đang lao dọc theo thân cây về phía mình. Đàn muỗi bay cao lên một chút để cho dòng thác này ào qua.

- Bám vào, anh Mano!

Mano chỉ kịp nhìn thấy một bàn tay chìa ra từ luồng nước túm lấy anh và cuốn anh theo guồng đổ của nó. Tobie và Mano nín thở lao đi như vậy trong nhiều giây xuôi theo độ dốc của cành.

Rồi hai anh em cảm thấy mình bước hẫng. Hai người bị treo lơ lửng trong không trung.

Lúc này Tobie mới hồi tưởng lại cuộc đời mình, cuộc đời ngắn ngủi đang khép lại ở cú ngã này. Cậu tự nhủ dẫu gì đó cũng là một cuộc đời đầy ý nghĩa. Mười ba tuổi cậu đã phải trải qua biết bao sóng gió. Cậu nghĩ đến cha mẹ hiện đang bặt tin mình. Về gia đình nhà Asseldor.

Cậu nghĩ đến Elisha.

☆☆☆

Cách đây mới một tháng, cô bé tạm biệt cậu bên bờ hồ.

Cô không thích những lời tiễn biệt. Hôm đó cô bé mặc chiếc váy xanh lá cây. Nước ngập đến mắt cá chân nên cô nhấc váy lên một chút. Tobie cũng xắn quần lên đến gối. Hai đứa, không ai nhìn ai mà ngắm nhìn những vòng tròn nước vẽ ra quanh bắp chân. Cô bé cũng không nói những lời to tát.

- Cậu đi à?

- Ừ, nhưng tớ sẽ trở lại, Tobie trả lời.

- Cậu nói thế thôi…

- Thật mà, tớ sẽ trở lại, Tobie nhắc lại. Tớ chỉ quay đúng lên Ngọn Cây vì bà ngoại thôi, rồi quay lại ngay.

- Để rồi xem.

- Không, không phải xem gì cả, Elisha. Cậu không tin tớ à?

Elisha thả váy xuống như thể cô bé chẳng thèm bận tâm mình sẽ bị ướt. Elisha còn tiến thêm một bước ra giữa hồ. Tobie đã hơi lùi lại phía sau. Cậu bé bắt chước tiếng ve sầu. Đó là tín hiệu nhận ra nhau của hai đứa trẻ.

- Khi nào quay lại, tớ sẽ làm y như vậy. Nếu như còn một con ve kêu vào mùa thu thì đó chính là tớ.

Elisha đáp lại bằng một câu rất ghê ghớm:

- Cậu biết mà, ngay khi hè về thì Cành La cũng đầy ve sầu… Vậy thì… Chúng ta vẫn tiếp tục sống được thôi mà…

Thỉnh thoảng Elisha vẫn làm như vậy. Vài lời như những nhát dao găm. Nhất là những lúc cô bé buồn.

Tobie không nói gì nữa. Cậu để lại trên mặt nước một cái vỏ sò nhỏ màu đỏ rực mà cậu nhặt được, rồi ra về. Mảnh sò trôi dần về phía Elisha. Cô bé cầm lên khi nó giạt vào những nếp gấp của chiếc váy bập bềnh trên mặt nước, tạo nên những mảnh lụa xanh trải rộng.

Elisha về nhà rất muộn, vỏ sò đó nằm nguyên trong lòng bàn tay.

☆☆☆

Tobie nhớ lại những lời nói cuối cùng của cô bé: “Chúng ta vẫn tiếp tục sống được thôi mà”. Cậu nhẩm đi nhẩm lại trong khi cơ thể vẫn rơi tự do trong khoảng không.

Cơn mưa rào đã tạnh. Tiếng cơn giông từ xa vọng lại vẫn truyền dọc trên Đại Thụ.

Sau vài phút, cậu bắt đầu thắc mắc. Cậu cảm giác đang ở trên một cái đệm không khí. Cú nhảy này thật êm ái. Và thế mà gọi là chết sao?

Cậu tự nhủ thế này thì không đến nỗi kinh khủng lắm. Cậu nghe thấy một giọng gọi:

- Tobie…

Mà thêm nữa, cậu lại có bạn đồng hành! Bất ngờ thú vị…

- Tobie… Là anh đây, Mano đây. Em nghe thấy anh không?

- Có, Tobie trả lời. Anh cũng rơi à?

- Không, anh tưởng chúng ta dừng chân nghỉ đấy chứ. Nhưng anh chẳng trông thấy gì cả.

Tobie vung bàn tay lên. Động tác của cậu dường như bị chặn lại bởi một cái gì đó. Cách đó một chút, Mano bắt đầu ngọ ngoạy. Anh lẩm bẩm:

- Thế này là thế nào nhỉ?

Tobie hét lên:

- Đừng cử động Mano! Tuyệt đối không được động đậy!

Mano khựng lại:

- Có chuyện gì vậy?

- Không được làm bất cứ một động tác nào.

Mano không dám mở miệng nữa.

- Chúng ta đang mắc trong một cái mạng nhện. Chúng ta bị rơi vào mạng nhện.

Mano và Tobie bị mắc vào cái mạng nhện này nên được cứu sống nhưng bây giờ nó sẽ biến thành nấm mồ chôn cả hai nếu chúng không kịp thoát ra trước lúc con nhện trở về.

Mỗi cử động có nguy cơ làm cả hai mắc rối hơn nữa vào lưới nhện. Mỗi dao động đều có thể báo cho con nhện độc biết có hai miếng bít tết để dành trong lưới.

Tobie gắng hết sức bình tĩnh để cân nhắc tình hình. Cậu biết rất rõ về loài nhện. Cậu còn nhận biết được loại lưới có bẫy sập của loài nhện độc này. Cha cậu đã hoàn thành luận án tiến sĩ về động vật ngành chân khớp, trong đó ông dành hẳn ba chương viết về loài nhện độc, nguy hiểm chết người.

Qua công trình của mình, ông vận động dân cư toàn Đại Thụ sử dụng tơ nhện, mảnh mịn và bền hơn rất nhiều so với bất cứ loài sợi thực vật nào.

Nhưng trước hết Tobie học được rằng một con mồi bị mắc vào bẫy trong mạng nhện thì chỉ có tối đa vài phút trước khi bị nhện độc phát hiện.

Tobie kéo một sợi mạng rồi cuốn vòng xung quanh cổ tay. Cậu phải kéo đủ sợi mà không được phép phá vỡ cấu trúc của mạng nhện đang nâng đỡ cậu. Trong lúc làm việc này, cậu chỉ dẫn cho Mano:

- Cắt mạng xung quanh anh đi. Rút từng sợi một… Chỉ để lại những sợi đang níu giữ anh lại thôi.

Mano làm theo. Anh vẫn còn giữ một con dao nhỏ khắc chữ Jo Mitch Arbor.

Cuối cùng Tobie đã quấn thành một cuộn tơ to chắc như thừng chão. Giờ xung quanh cậu chỉ còn lại những mắt lưới rộng. Cậu buộc một đầu vào một trong những cái mắt đó rồi thả cuộn tơ xuống.

Trong vài giây, cậu đã lọt sang phía bên kia mạng nhện và thả mình trượt theo dọc sợi tơ. Cậu nghe thấy giọng Mano phía trên:

- Tobie, anh cắt gần hết rồi.

Tobie trả lời:

- Em ở dưới này rồi. Khi nào em bảo thì anh cứ thả mình rơi xuống dưới mạng nhện. Đừng chậm trễ một giây. Em kêu là anh buông ngay nhé.

- Anh sẽ rơi tự do à!

- Cứ làm như em nói. Em sẽ đỡ được anh. Em ra hiệu là nhảy nhé.

-  Anh không làm được đâu.

-  Anh làm được, Mano.

- Anh sợ.

- Phải rồi, Mano. Rốt cuộc thì anh cũng có một lý do chính đáng để sợ. Hãy tận dụng nó. Anh sẽ nhảy được thôi.

Và Tobie bắt đầu đu người ở đầu sợi tơ của mình. Cứ hai giây một, cậu lại trượt vào đúng vị trí bên dưới Mano như cái quả lắc đồng hồ. Cậu tính toán phải ra hiệu trước một chút xíu để kịp tóm Mano rơi từ trên xuống.

Mano đang ở phía trên khoảng không trống rỗng. Anh biết là sẽ không bao giờ nhảy được. Cần phải nói với Tobie. Sẽ phải tìm ra một câu như kiểu: “Tobie, đi đi. Anh muốn ở lại đây hơn. Hãy nói tất cả sự thật cho cả nhà anh.”

Anh rên rỉ:

- Tobie ơi…

Mano cảm thấy một bóng đen xuất hiện ngay đằng sau. Quá lạ bởi vì anh biết chẳng ai có thể lại gần mà không làm lưới nhện rung lên, mà không gây chú ý. Không ai đủ khéo léo để làm vậy giữa không trung. Không một ai.

Có lẽ chỉ trừ…

Nhện độc! Nó đang đứng ngay cạnh anh.

Mano nghe thấy hiệu lệnh của Tobie.

Anh nhảy thẳng vào khoảng không phía dưới.

☆☆☆