← Quay lại trang sách

Chương 14 +15 SELDOR

Đó là một sớm tinh sương như bao buổi sáng khác ở nông trang Seldor.

Mia và Maï đã nghe thấy tiếng giông bão gầm gào từ đêm qua. Hai cô gái tỉnh dậy từ tinh mơ, không gây tiếng động để hai anh ngủ. Hai người anh đã phải cùng cha làm việc thâu đêm để đóng cả trăm hộp lương thực dự trữ cho mùa đông với loại nấm họ tìm thấy được ở nơi giáp ranh với lãnh địa của gia đình.

Sau trận mưa, hai cô con gái thường ra ao Mụ để tắm. Ông nội Asseldor đã đặt tên cho một cái hố trũng trong vỏ cây nhẵn bóng như vậy, cứ sau mỗi trận mưa nó lại đầy ắp nước mưa trong vắt. Đó là nơi phụ nữ nhà Asseldor tắm gội.

Mia cọ mình trong nước bằng một miếng bọt biển.

- Một tháng nữa trời sẽ rất lạnh, em phải tranh thủ bây giờ.

- Chị nghĩ là anh Mano có hẳn một cái bồn tắm có mái che trong nhà anh ấy trên Ngọn Cây, Maï tiếp lời.

- Anh ấy còn có cả người giúp việc kì lưng, lấy chậu dội nước ấm lên người.

Đó là trò chơi ưa thích của hai chị em: tưởng tượng ra cuộc sống của anh trai mình, Mano.

Trong gia đình này, mọi người vốn không hay khoe khoang. Thế nên, nếu các bức thư của Mano hào hứng đến thế thì thực tế còn phải tuyệt hơn nữa. Anh ấy nói có hai căn nhà, vậy thì hẳn là anh phải sở hữu đến bốn căn. Anh viết rằng có một trăm linh bảy đôi giày, nghĩa là anh ấy phải có đến ít nhất một nghìn đôi.

- Thật buồn vì mình không thể viết được cho anh ấy. Anh ấy chẳng bao giờ đề địa chỉ cả, cô chị nói.

- Em á, em cũng muốn kể anh ấy nghe về Lex, Mia trả lời.

Lex là con trai duy nhất của gia đình Olmech, một nhà hàng xóm ở Cành La.

Lex đã theo dõi toàn bộ câu chuyện về Mano. Giờ cậu mơ sẽ đi lên Cành Cao làm kinh doanh như Mano. Cậu cũng ước sao được dẫn theo Mia, cô con gái út nhà Asseldor.

Mia và Lex yêu nhau từ một năm rưỡi nay. Mối tình của họ cũng chẳng vượt quá những buổi dạo bộ tay nắm tay nhưng đối với hai đứa thế cũng đã hơi quá rồi. Phải công nhận rằng rất dễ phải lòng Lex, một thanh niên hết sức điển trai với cái nhìn êm ái, và cũng chẳng mấy khó khăn gì để bị Mia quyến rũ, một thiếu nữ có mái tóc đỏ hung, nước da sáng như trăng rằm, bàn tay tựa những đám mây trắng xốp. Đó là một cặp trời sinh, đẹp đôi như công chúa và hoàng tư thuở xưa.

Lex chưa nói với bố mẹ về chuyện tình cảm và dự định đi xa của mình. Vả lại, nhà Olmech đã tính cho cậu con trai kế thừa công việc kinh doanh khiêm tốn của gia đình một nhà máy xay lá sản xuất ra một thứ bột trắng rất danh tiếng.

- Mano có thể sẽ nói với bố mẹ.

- Ừ, Maï nói.

Mia nhìn chị gái vẻ mặt cũng rạng rỡ không kém gì mình.

- Tình yêu, nó kì lạ thật đấy. Tại sao lại là em đem lòng yêu Lex mà không phải là chị nhỉ? Bỗng nhiên giữa hai người xảy ra một điều gì đó. Lex và Mia. Mia và Lex. Và phần còn lại của thế giới không tồn tại nữa.

- Ừ, Maï nói.

Maï hiểu rất rõ điều em gái nói. Bỗng nhiên, giữa hai người… Và phần còn lại của thế giới không tồn tại nữa.

Bởi vì Maï cũng thế, từ năm năm nay, cô yêu Lex điên cuồng.

Cô chưa bao giờ dám nói điều này với ai. Nhất là với Mia. Nhất là với Lex. Cô không biết phải mở lời như thế nào: “Lex, anh biết không, em nghĩ là…” hay “Lex, em muốn nói với anh…” hay “Lex, nếu em nói với anh, rằng…”

Một năm trước đây, chỉ trong vài tiếng đồng hồ, cô em gái đã chiếm được anh chàng Lex điển trai. Một cách giản đơn, không đắn đo nhiều, và để mặc trái tim tự do lên tiếng. Có thể cô gái không phải thốt ra một lời nào. Mà có khi cô chỉ chạm vào bàn tay của Lex.

Maï không giận Mia. Cô cũng không giận Lex. Mà cô giận chính mình. Nhưng đã quá muộn rồi.

Giờ đây, trong lúc ngồi tắm ở ao Mụ này, Mia chắc chắn sẽ lại nói về Lex. Làm như Maï còn phải thuyết phục rằng Lex dịu dàng, rằng anh ấy tốt bụng, giỏi giang, và nhiều thứ khác nữa… Maï biết rõ tất cả những điều đó hơn bất cứ ai bởi cô đã mất ăn mất ngủ vì chàng trai này từ năm năm nay.

Cô phải nói át đi để chuyển chủ đề:

- Khi nào Mano về, chị nghĩ bọn mình sẽ không nhận ra anh ấy mất.

- Có thể, Mia nói, vẻ mơ mộng.

Hai cô gái quấn quanh người những chiếc khăn tắm màu lam rồi chạy về phía nhà. Đó là ngày đầu tiên của tháng Mười, trời mới se lạnh. Hai chị em run lập cập. Họ bước vào nhà đúng lúc gian phòng lớn có mái vòm đã đỏ lửa. Hai cô đứng khựng lại, sững sờ.

☆☆☆

Cả nhà đều đứng, bất động, như một bức họa sống.

Mẹ đứng, tay cầm siêu nước bốc hơi. Hai người anh lùi về phía sau, dựa vào tường. Bóng cha Asseldor đổ dài trước cửa sổ.

Có một người, co ro trong chăn, ngồi trên miếng đá lát lò sưởi.

Khói từ bát nước sắc người đó cầm trong tay bốc lên che đi khuôn mặt.

- Anh đây, Mano đây.

Hai cô gái lùi lại. Một sự im lặng nhẹ nhàng tỏa xuống từ mái vòm tối sẫm. Mia tiến lại đầu tiên.

- Mano…?

- Con muốn xin lỗi cả nhà.

Trên một tấm ván cạnh cửa sổ, có một cuốn sổ to đùng mà bà Asseldor cẩn thận dán từng bức thư của con trai. Trên đó đề Mano trên Ngọn Cây. Như tựa một cuốn tiểu thuyết.

Tác giả của nó ngồi đó, thảm hại và xơ xác, co quắp trong cái chăn. Anh đã sáng tác ra tất cả. Anh như hạng nhà văn hơi mờ nhạt không chút tỏa sáng nào so với các nhân vật của mình.

Người cha lên tiếng:

- Mano đã nói dối chúng ta. Từ nhiều năm nay, Mano không ngừng tự lừa dối mình và lừa dối chúng ta. Nó không có lấy một sự lựa chọn đúng đắn nào. Hay đúng hơn, nó chỉ làm được mỗi một việc, là quyết định trở về nhà. Lựa chọn cuối cùng này không xóa bỏ được tất cả, mà nó phải chuộc lại mọi lỗi lầm.

Mano đặt bát xuống, hai tay ôm đầu. Đúng, anh đã trở về. Đó là điều quan trọng nhất. Vẫn làm lại được cuộc đời. Nhưng người cha tiếp tục bằng giọng trầm ấm:

- Bố muốn một ngày nào đó Mano lại ra đi.

Sững sờ, tất cả mọi người hướng về phía người chủ gia đình.

- Bố muốn rằng Mano ra đi để thực hiện ước mơ của mình. Ước vọng của nó không phải là ở bên chúng ta.

- Bố ơi, có chứ ạ…, Mano khóc nấc lên.

- Không. Con nói thế vì con sợ. Lúc nào cũng sợ…

Người cha vớ lấy cuốn sổ và ném vào lửa. Rồi ông cố gắng trấn tĩnh. Ngọn lửa bốc đùng đùng. Maï và Mia rốt cuộc cũng nhận ra Tobie đang ngồi trong góc tối gian phòng, cạnh thùng đựng bánh mì.

- Tobie! Maï nói. Em ở đây à?

- Em nó đã đưa Mano về cho chúng ta đấy, mẹ nói.

Cha tiếp lời:

- Lúc này, Mano và Tobie đang trong tình cảnh nguy hiểm. Chúng nó đang bị truy tìm. Phải giấu chúng nó đi. Mano sẽ ra đi khi nào mọi chuyện kết thúc.

- Hai bác giấu anh Mano trước đi ạ, Tobie nói. Cháu sẽ tự xoay xở. Hai bác không thể chứa hai kẻ trốn chạy trong nhà được. Như thế sẽ nguy hiểm cho cả gia đình.

Maï thốt lên:

- Chúng ta không thể bỏ rơi Tobie được…

Mia không nói được câu nào. Cô nhìn Mano. Rồi nhìn ngọn lửa nhảy múa. Cô đang nhìn thấy giấc mơ của mình tan biến. Và cả mơ ước của Lex, người yêu cô, cũng tan tành theo.

Milo, người anh cả nói:

- Ít nhất, Tobie là đứa không bao giờ nói dối chúng ta.

Tobie im lặng giây lát rồi nói:

- Em trai anh đã đào ngũ khỏi quân đội của Jo Mitch. Anh ấy sẽ bị băm nát nếu chúng tìm ra. Chính em đã kéo anh ấy đi. Em muốn các anh trông nom Mano.

Tất cả lại im lặng. Cuốn sổ đã cháy gần hết. Mano nghe thấy giọng cha:

- Phía sau ngọn lửa của cái lò sưởi này có một tấm chắn hình vuông. Sau tấm đó có một căn phòng bé tí xíu với lỗ thông hơi. Chỉ đủ để một người trốn thôi. Chúng chắc chắn sẽ truy tìm các con trong nhiều tuần liền, cả hai đứa không thể trốn trong cái lỗ này được.

- Hãy giấu Tobie đi, Mano nói, giọng nghẹn lại.

- Không, Tobie nói khẽ, em chỉ nghỉ một đêm thôi rồi sẽ xuống nhà em ở Onessa.

Milo bước ra khỏi chỗ tối.

- Anh sẽ dẫn em đến nhà Olmech. Chỉ cách đây chưa đầy một tiếng. Em có thể ở lại đó cả ngày và đêm nữa. Sẽ chẳng có ai đến tìm em ở nhà đó đâu.

Mia run run khi nghe nhắc đến tên nhà Olmech. Người cha có vẻ lưỡng lự.

- Bố không biết có nên để kéo nhà Olmech vào chuyện này không. Bố rất quý nhà ấy, nhưng…

- Bố, Milo ngắt lời, nếu Tobie và Mano bị truy tìm thì hôm nay thế nào cũng có người đến lục soát. Phải khẩn trương lên. Nhà Olmech có một căn hầm chứa bột lá dưới sàn bếp. Tobie có thể ngủ lại đó một đêm.

Tobie đứng dậy.

- Cháu đến đó vậy, cháu không biết rõ nhà bác Olmech lắm nhưng nếu mọi người nghĩ là có thể tin tưởng được họ… Em không cần anh đi cùng đâu, Milo. Em không muốn nói với họ về sự trở về của Mano.

Mia ngồi trên ghế thở phào nhẹ nhõm: Tobie sẽ không nhắc đến Mano với Lex Olmech. Sau này cô sẽ kể cho người yêu tất cả.

Mia gói bánh mì, mấy cuộn thịt châu chấu và ít bánh kẹo vào khăn. Tobie khoác chiếc ba lô con trên vai. Cậu lại ôm hôn từng thành viên trong gia đình. Khi đến trước Mano, cậu nói khẽ:

- Đừng quên lời hứa của anh đấy nhé.

Rồi nắm chặt tay anh trong tay mình.

Tobie ra khỏi nhà.

Cả gia đình Asseldor đứng tụm lại bên cửa sổ nhìn cậu bé đi xa dần và khuất dạng ở cuối con đường vỏ cây.

☆☆☆

Mano đã hứa với Tobie. Anh đã cộc trán mình vào trán Tobie mà thề như người ta vẫn thường làm trên các cành Đại Thụ.

Mano làm vậy ngay sau cú nhảy kinh hồn từ mạng nhện. Anh được Tobie, bấy giờ đang bám vào sợi tơ, túm được vào đúng giây cuối cùng.

Kẻ bên trên người phía dưới, hai anh em cùng tụt dọc xuống sợi tơ. Vài phút sau Mano nói:

- Chúng ta đến đầu kia rồi.

- Tuyệt, Tobie nói, anh trèo lên cành đi.

- Nhưng…

- Nhanh lên!

- … Làm gì có cành nào…

Sợi tơ quá ngắn. Cành thì ở thấp hơn, cách một quãng xa. Làm thế nào bây giờ? Nếu buông tay, hai anh em sẽ thịt nát xương tan khi xuống đến nơi. Nếu trèo lên thì lại mặt đối mặt với con nhện.

Thời gian trôi đi. Hai anh em vẫn bị treo lơ lửng trong không trung và bắt đầu đuối sức. Tobie lên tiếng trước.

- Khi rơi vào tình huống nguy hiểm như thế này, chúng ta cần phải lập một lời hứa. Chúng ta có ít cơ may thoát đến mức phải hứa thật nghiêm túc.

- Anh ấy à, Mano nói, nếu chúng ta sống sót…

Mano lưỡng lự, anh đang tìm kiếm điều đã thay đổi trong anh. Anh nói tiếp:

- Nếu chúng ta sống sót, anh sẽ không bao giờ như thế nữa.

Anh trèo lên ngang tầm Tobie, hai anh em cụng trán nhau. Mano mở mắt:

- Nếu chúng ta sống sót, anh sẽ không sợ bất cứ gì nữa… Anh sẽ là người đàn ông dũng c… Aaaaaaaaaaaaahhhh!

Anh hét lên kinh hãi. Ngay trước mặt anh là cái vòi hút của con nhện độc, đang sẵn sàng nuốt chửng anh. Đôi mắt hung tợn của nó xuyên thủng bóng tối.

Đang háu đói, nó lao vào khoảng không bám đuổi hai con mồi và thả mình xuống cạnh hai anh em ở đầu sợi tơ mà nó đang nhả dần. Mấy cái chân của nó to gấp năm mươi lần cẳng chân Tobie.

Chính Mano là người đầu tiên có phản ứng.

- Trèo lên Tobie, anh sẽ xử lý nó.

Anh rút dao ra và xoay tròn nó như cánh quạt cối xay gió.

Tobie hét lên:

- Em ở lại với anh.

Cậu đu người một cái và con nhện độc hiểu rằng bữa ăn nhẹ của nó không dễ để bị nuốt trôi như một cái bánh quy mà không biết tự vệ. Nó rụt chân lại khi con dao của Mano sượt qua rất gần nhưng nó cũng phóng chân ra ngay như những cái phi tiêu.

Đó là một con nhện quái lông lá đang ngày càng kích động. Tobie dẫu sao cũng muốn hét lên:

- Nó giống hệt bà ngoại em!

Cuộc chiến quá đỗi không cân sức. Con nhện hẳn là không thích thú gì với phép so sánh của Tobie, nó tung những cú đạp không thương tiếc. Nó sẽ dần chết hai con mồi hút từng giọt máu một bằng cái vòi nhầy nhụa.

- Phải làm sao đây? Lời hứa của anh là thế nào vậy? Tobie gào lên.

- Phải dũng cảm!

Tobie bắt gặp cái nhìn của Mano, lúc này đang quay tít con dao rồi nói với anh:

- Lúc này anh đang giữ lời hứa đấy Mano!

☆☆☆

Một trong những cẳng chân trật khớp của con nhện quất mạnh vào sợi tơ mà hai em đang bám vào, tạo nên cơn chấn động. Tobie và Mano bị tụt xuống ít nhất một ly. Cú chấn động thứ hai, sợi dây tụt thêm một nấc nữa. Con nhện độc lúc này cẩn trọng hơn.

- Cử động đi Mano, anh làm vài động tác gì đi! Phải kéo sợi tơ chúng ta đang bám dài ra!

Sợi dây bắt đầu thõng xuống vì những cú đạp của con nhện. Tobie phát hiện ra là cái mạng nhện của đầu sợi tơ chúng đang bám đang xổ ra như một mũi len đan bị rút sợi. Con nhện không hiểu gì, mệt lả nhìn hai miếng thịt ngon lành tụt dần xuống phía dưới.

Cuối cùng, sợi tơ xoay tít và xổ ra như một cuộn len. Tobie và Mano rơi xuống với vận tốc chóng mặt. Con nhện cố leo lên trước khi cái mạng của nó chỉ còn lại một lỗ hổng toang hoác.

May sao hai người bạn đường chạm đích, nảy lên một cái rồi nằm bất động trên một phiến lá.

Mano nhìn Tobie trong bóng tối.

- Chúng mình đang ở đâu đây?

Tobie nheo mắt cố nhìn cho rõ hơn, nhưng chính nhờ mùi hương dìu dịu của khí ẩm và nấm giúp cậu nói chắc:

- Chúng ta đã đến nơi. Cành La đây rồi.

Một tiếng sau, hai đứa đã về đến Seldor.

☆☆☆

Đến khi rời khỏi Seldor theo hướng cối xay nhà Olmech, Tobie mới đi thong thả. Khung cảnh Cành La làm cậu bé quên đi mệt nhọc. Cậu đi tới đâu, những con rệp bỏ chạy tới đó. Cậu di chuyển ổ của một con ruồi bự đang đẻ trứng. Vừa đi cậu vừa dang rộng hai cánh tay để hít căng lồng ngực không khí của xứ sở thân thuộc. Mấy tuần gần rồi, cậu còn ngỡ sẽ không trở về đây được nữa. Bây giờ, cậu đang trườn mình theo những nhánh dây leo, nhận ra những đồi vỏ màu xanh lục và những cái động nước rỏ róc rách.

Cuối cùng, cậu cho phép mình nghĩ đến cha mẹ. Ý nghĩ này khiến cậu bùi ngùi. Cậu hít một hơi căng lồng ngực.

Ông bà Sim và Maï Lolnes đang bị trói, bị giam ở đâu đó trên Cành Bổng. Liệu một ngày nào đó họ có trở về được Cành La? Tobie muốn tin vào điều ấy.

Từ khoảng cách đó, Tobie thì thầm với cha mẹ:

- Con vẫn khỏe. Con chờ bố mẹ.

Đó là một tấm bưu thiếp được viết vào không trung. Tobie tưởng tượng như có một cơn gió nhẹ ấm áp bốc lên hay một dòng nhựa thô bí ẩn dâng lên mang theo những lời gửi gắm của cậu về phía Cành Cao.

☆☆☆

Và trên đó, trong một nhà ngục hôi thối, người đàn ông quay về phía vợ. Nom ông gầy rộc đi. Chiếc áo sơ mi rách nhưng cúc vẫn cài đến tận cổ. Ông đứng thẳng người trên một mẩu củi vụn ẩm mốc. Qua chấn song, ông thấy một tên cai ngục đầu đội mũ đang ngáy khò khò bên chai bia bọt rêu.

Người vợ đặt tay trên chiếc váy nhem nhuốc của mình, tay nọ xoắn lấy tay kia. Đôi mắt bà ráo hoảnh vì đã khóc hết nước mắt.

Người đàn ông nói:

- Maïa xinh đẹp của anh…

Người vợ không lên tiếng nhưng những lời âu yếm này giống như một chiếc khăn ấm choàng lên vai bà.

- Maïa của anh, anh tin là con trai của chúng ta vẫn bình an.

Ông vòng tay ôm vợ vào lòng.

Ông Sim Lolness mỉm cười.

☆☆☆

Chương 15 CỐI XAY GIÓ

Khi nhìn thấy Tobie, bà Olmech leo tót lên ghế, miệng kêu lí nhí.

Một kiểu đón tiếp rõ buồn cười dành cho một anh bạn trẻ mới mười ba tuổi, đang kiệt sức.

Tobie đến nơi lúc mười giờ sáng. Cậu tưởng sẽ gặp tất cả mọi người ở nhà. Khi trời mưa, dân làm cối xay không thể gom lá về để xay thành bột. Vì lá cây ướt sẽ tạo thành một thứ bột nhão chẳng giống chút nào với thứ bột lá thơm ngon để làm bánh mì vàng ruộm và các loại bánh ngọt.

Chỉ có mỗi bà Olmech ở trong bếp. Bà đang lau chùi xe chở lá bằng một miếng bọt biển. Đó là một chiếc xe đẩy màu xám, giống một hình lập phương có bánh lăn với nắp mở trên mặt thùng và một nắp nữa ở đáy để xả lá đã xay xuống hầm.

Cuối cùng bà cũng thôi không rít lên nữa.

- Nhưng… Cháu… Cháu làm cái gì ở đây thế này?

Tobie vuốt tay lên mặt.

- Cháu xin lỗi đã làm phiền bác, thưa bác Olmech. Cháu cần được giúp đỡ.

- Bác… Nhưng chồng bác không có đây. Bác không biết… Cháu muốn cái gì hả nhóc?

- Thế con trai bác, anh ấy cũng không ở đây ạ?

Bà Olmech trèo xuống ghế.

- Lex đi sáng nay rồi, ngày mai mới về. Nó đi kiếm trứng dự trữ ở tít dưới thấp.

Tobie thoáng rùng mình.

- Ở dưới thấp ạ?

- Gần đường biên…

- À…

- Nhà mẹ con cô Lee.

- À…, Tobie nhắc lại.

- Nhà bác chuẩn bị đồ dự trữ cho mùa đông. Lũ rệp son đã đẻ nhiều trứng lắm rồi. Nhưng nói bác nghe nào, cháu…

- Họ có khỏe không ạ?

- Ai cơ? Lũ rệp son á?

- Elisha và mẹ bạn ấy…

- Bác nghĩ là khỏe. Bác không rõ.

Tobie buột ra một tiếng thở dài.

- Cậu bé, cháu muốn gì nào? Bà Olmech cúi xuống hỏi Tobie.

Bỗng nhiên, Tobie muốn ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến với Elisha. Cậu lặng đi trong giây lát. Đôi mắt trĩu xuống, cậu lảo đảo.

Bác gái đẩy ghế lại cho Tobie. Nhưng cậu vẫn đứng nguyên, dựa vào lưng ghế. Cơn mệt mỏi đột ngột dâng lên. Bác gái nói:

- Bác tưởng cháu đang ở trên cao chứ. Mọi người đồn về nhà cháu… Họ nói là nhà Lolness có vấn đề.

- Cháu muốn được nằm nghỉ đến sáng mai, Tobie ấp úng.

- Ơ… Không tiện lắm cho hai bác… Cháu thấy đấy, nhà chỉ có hai giường.

Nếu không bị kiệt sức đến vậy thì Tobie cũng phải nhớ ra là giường của Lex đang để trống và bà mẹ này chắc chắn có những lý do khác để không đón tiếp cậu nhưng cậu nói:

- Cháu không cần giường, cháu chỉ muốn ngủ trong hầm nhà bác thôi…

- Nhưng…

- Cháu xin bác… Bác làm ơn. Cháu bị…

Chiếc ghế rung bần bật dưới bàn tay cậu.

- … mệt…

Bà Olmech đẩy chiếc xe chở lá sang một bên. Trên nền nhà lộ ra một cánh cửa sập dẫn xuống hầm. Bà mở cửa ra mà không nói gì. Tobie trượt xuống đến nửa thân người. Trước khi chui xuống hẳn, cậu nói:

- Bác để lại cái xe kéo bên trên cánh cửa nhé. Đừng nói với ai là cháu ở dưới này. Cháu xin bác đấy.

Bà Olmech nhìn cậu bé có đôi mắt ngân ngấn nước đang thì thầm với bà:

- Cảm ơn bác.

Cánh cửa sập đóng lại trên đầu Tobie. Cậu nghe thấy tiếng xe kéo được đưa về vị trí cũ. Một mùi bột thơm lừng vuốt ve lỗ mũi cậu. Cậu nhớ đến mẹ và món bánh nóng hỏi của bà. Những khoanh bánh dày dặn phết bơ.

Lát sau, cậu thiếp đi.

☆☆☆

Khi tỉnh dậy, cậu không còn khái niệm về giờ giấc nữa. Cậu ngỡ trong lúc ngủ đã nghe thấy tiếng bước chân và tiếng cãi cọ phía trên hầm. Cậu cũng nhớ là đã nghe thấy một cơn giận dữ lôi đình. Như thể ông Olmech khi về đến nhà đã cáu giận vợ… Nhưng Tobie cho là mình gặp ác mộng, bởi lúc này ngôi nhà đang rất yên tĩnh.

Tobie vươn vai. Trong bóng tối, cậu khều cái túi nhỏ mang theo từ Seldor về phía mình. Cậu ăn ngấu ăn nghiến một cách ngon lành. Cậu nhận ra những sản phẩm thơm ngon của nhà Asseldor, những món lúc trước họ thường chuẩn bị cho cậu làm đồ ăn dọc đường: nào bánh kẹp mứt giòn tan, nào bim bim chấy, nào pa tê châu chấu ngon đến mức chính những con châu chấu cũng phải thèm rỏ dãi.

Tobie nhớ ra cậu chưa kịp hứa lúc bị mắc trong lưới nhện. Bữa ăn ngon miệng này khiến cậu tự hứa với bản thân một ngày nào đó cậu sẽ học làm bếp.

☆☆☆

Cậu nghe thấy tiếng xe đẩy dịch chuyển. Cánh cửa cọt kẹt rồi mở ra. Tobie nhìn thấy đầu ông Olmech thò xuống. Ông phô một nụ cười tươi và lấy giọng ngọt ngào:

- Khỏe rồi chứ cậu bé? Bác Lucelle nói với bác là cháu muốn nghỉ ở đây. Cứ ở lại đây chừng nào cháu muốn, cậu bé ạ. Cháu muốn ăn gì không?

- Cảm ơn bác ạ, cháu đủ rồi.

- Tốt, ông Olmech nói. Thế thì tuyệt.

Ông đóng nắp hầm rồi lại mở ra, nói thêm:

- Khoảng một tiếng nữa, hai bác sẽ ra khỏi nhà đi nhặt lá đến tối mới về. Khi nào về sẽ đem cái gì đó nóng cho cháu ăn.

Ông đóng nắp hầm lại. Xe đẩy trở về vị trí cũ. Tobie bất động trong bóng tối căn hầm.

☆☆☆

Chưa đến một tiếng sau, vợ chồng Olmech khoác áo lao động và giắt liềm ngang thắt lưng. Họ đẩy xe kéo về phía trước rồi gõ xuống nắp hầm ba tiếng, rồi nghe thấy như có giọng Tobie vẳng từ xa đáp lại.

- Hai bác sẽ quay về sớm, ông Olmech nói.

Và họ rời khỏi nhà.

Bà Olmech đi trước, ông chồng đẩy xe theo sau. Cách cối xay vài bước chân có một chỗ vỏ cây phình ra đánh dấu ranh giới khu vườn nhỏ.

Ở đó, có một toán mười lăm tên đợi sẵn.

Vợ chồng Olmech run lẩy bẩy. Bà Olmech quay lại phía chồng, ông chồng tiến về phía toán người kia. Bọn họ đều mặc áo choàng và đội mũ.

- Thế nào? một tên hỏi.

Ông bố Olmech trả lời:

- Tôi… Tất cả đều như chúng tôi đã nói với ông.

- Thằng nhỏ đang ở trong hầm, bà vợ thêm vào.

Tên kia xoa xoa hai tay vào nhau, không thèm nhìn Olmech. Bà Olmech tiến lên một bước nói:

- Thế còn tiền? Khi nào các ông đưa cho chúng tôi?

Một tràng cười rộ lên đáp lại câu hỏi của bà, giống như đoạn kết của một câu chuyện hài. Toán người bao vây ngôi nhà.

Hai vợ chồng Olmech lại lên đường. Họ đẩy xe, bộ mặt méo xẹo, đổ mồ hôi hột…

- Chúng ta đã làm gì thế này hả Lucelle? Chúng ta đã làm gì thế này?

☆☆☆

Toán người này của Jo Mitch tập hợp toàn những tên ưu tú nhất.

Nghĩa là những tên kinh khủng nhất. Phần tinh túy nhất của những thằng đểu cáng.

Mười lăm tên được huấn luyện đặc biệt, nhẹ nhàng trèo vào cối xay từ mọi phía như những vũ công ba lê, nhưng được trang bị vũ khí đầy đủ. Mỗi cửa sổ, mỗi cửa ra vào, mỗi lối thoát đều được canh phòng. Một tên được chỉ định không rời khỏi cánh chặn của cối xay.

Jo Mitch sẽ rất hài lòng. Vụ bắt bớ này hứa hẹn sẽ thành công.

Chỉ trong một giây, cửa ra vào đổ sập bởi súng phun lửa. Bốn tên lực lưỡng ngay lập tức xông vào, vai đeo nỏ. Một giây sau chúng tụ tập quanh cánh cửa sập của căn hầm. Tên thứ năm bước đến mở, những tên khác canh phòng xung quanh.

Cánh cửa sập bật tung bởi một cú chùy. Bốn cái nỏ chĩa xuống miệng hầm đen ngòm. Không một tiếng động nào từ đó phát ra. Tobie chắc đang say ngủ. Đội quân chỉ việc tóm gọn thằng bé.

Tên chỉ huy nhảy xuống đầu tiên, giơ cao cây đuốc và sục sạo trong đống bột khổng lồ chiếm phần lớn diện tích gian hầm. Ngoài ra chẳng có gì khác.

Hắn cười mỉm. Hắn đã tiên liệu cả rồi. Hắn ra lệnh cho vài thằng cùng xuống. Bọn chúng dùng cái chĩa thọc dò trong đống bột, nếu có tiếng thét lên vì đau thì đó chính là kẻ chạy trốn.

Chúng mất cả tiếng đồng hồ từng nhóm thay phiên nhau khuấy đảo hầm bột để tìm Tobie.

Một giờ sau, cả lũ trông giống như mười lăm hình nộm tuyết. Chúng ho sặc sụa. Mồm miệng lúng búng, phổi nghẹn ứ. Bột dính vào mắt, vào lưỡi, chui vào tai, chui vào khắp những chỗ để hở.

Tên chỉ huy đã bớt vẻ tự tin so với ban nãy. Đầu bê bết bột, hắn đang hắt xì hơi cả vào cây đuốc trong một góc hầm. Bỗng khi ngứa cổ lên, hắn đọc thấy vài dòng chữ viết bằng than trên tường. Hắn giơ ngọn đuốc lên. Đó là bốn dòng của một bài đồng dao nổi tiếng trên Đại Thụ.

☆☆☆

Tôi đến cối xay

Để tìm mẩu bánh

Nhưng thấy trên vách

Một lũ chuột bạch

☆☆☆

Hắn đứng ngây ra đó nhìn mấy dòng viết vội của Tobie trong bóng tối tràn ngập căn hầm.

Mấy thằng lính nhép đến gần chỗ tên chỉ huy, người ngợm còn trắng bệch và dính đầy bột hơn cả mấy con chuột trong bài đồng dao. Bọn chúng cũng đọc rồi quay sang nhìn tên chỉ huy mặt mày nhăn nhó như tên hề tội nghiệp và đang điên tiết giậm chân thình thịch.

☆☆☆

Vợ chồng nhà Olmech, sau vài phút đi bộ, dừng lại bên cạnh khúc quanh của một cành khô. Họ ngồi lên một cái mấu gỗ. Trận mưa hôm trước để lại những vũng nước trên mặt đất.

- Chúng ta đã làm một việc không phải, Lucelle ạ.

- Chúng ta đã bán đứng một thằng bé mười hai tuổi muốn trốn nhờ trong nhà chúng ta.

Bà Olmech bắt đầu thổn thức.

- Chúng ta sẽ nói thế nào với Lex đây? Nó sẽ không bao giờ để chúng ta làm vậy…

- Mười hai tuổi á? Một giọng nói vang lên từ đâu đó.

Tobie chọn đúng thời điểm đó để chui ra khỏi xe đẩy. Sững sờ, vợ chồng Olmech cũng trượt xuống đất. Đầu của Tobie, hơi dính tí bột, lộ ra khỏi nắp sập phía trên của xe. Cậu nhắc lại:

- Mười hai tuổi á?

Cảnh tượng giống như một màn hề rối nhưng Tobie không hề muốn cười một chút nào. Cậu nhìn chòng chọc vào hai vợ chồng người chủ cối xay bằng cái nhìn tưởng chừng như có thể vỡ tung mảnh gỗ cứng nhất.

Cơn tức giận của cậu trào lên từ hơn một tiếng nay. Từ lúc ông bố Olmech nói rằng sẽ đi lượm lá. Lượm lá! Vào một ngày trời mưa! Họ coi Tobie là thằng ngốc hay sao? Cậu lập tức hiểu kế hoạch của họ và chui tọt vào xe kéo bằng nắp dưới.

Tobie tiếp tục xay thành bột đôi vợ chồng chủ cối xay bằng cái nhìn đó.

- Trước tiên, cháu không còn mười hai tuổi. Cháu mười ba tuổi rồi. Ngay cả những cành già mốc thếch cũng phải biết đếm. Thứ nữa…

Tobie nghĩ điều đang chờ đợi vợ chồng Olmech cũng đủ trừng phạt họ. Cậu không cần phải làm gì thêm. Cơn giận của Jo Mitch sẽ là cách họ chuộc lại lỗi lầm. Tobie nhảy ra khỏi xe.

- Vĩnh biệt.

Cậu bỏ đi. Đêm buông xuống.

☆☆☆

Tất cả niềm tin mà Tobie gửi gắm nơi mọi người, mọi hy vọng còn sót lại đã sụp đổ tan tành sau chuyến ghé chân ở cối xay. Nhưng Tobie luôn có một nguồn ánh sáng, Elisha dẫn dắt phía trước. Cậu quyết định không rẽ ngang đâu nữa mà đến thẳng nhà người bạn gái duy nhất của mình.

Ban đầu, cậu định tạt về Onessa, ghé qua ngôi nhà của gia đình, để thấy lại nơi lẽ ra cậu không nên rời bỏ. Bây giờ, cậu biết là mình không thể dừng lại được nữa.

☆☆☆

Cậu đến gần nhà cô bé vào đúng giữa đêm. Cậu ngồi thụp xuống bờ dốc trên vỏ cây, đặt ngón trỏ vào miệng và huýt như tiếng ve. Trong nhà không một động tĩnh. Cậu làm vậy ba lần liền.

Chắc cô ấy ngủ, Tobie không dám huýt nữa. Cậu đi về phía khóm rêu, chui qua đó, xuống sườn dốc vỏ cây sần sùi và bất ngờ đối diện với toàn cảnh vùng hồ. Cái hồ vẫn còn đó, dưới ánh phản chiếu sắc ngọt của mảnh trăng lưỡi liềm.

Tobie cảm nhận sự thanh thản đang tràn ngập cơ thể, cậu lao nhanh xuống dốc. Đôi chân lại tìm ra những điểm tựa quen thuộc. Người cậu nhẹ bẫng như lông vũ, lướt nhẹ bàn chân trên mặt gỗ sáng loáng.

Tobie nằm xoài trên bờ hồ.

Vài chiếc lá to rơi xuống mặt hồ tạo thành những hòn đảo thanh bình. Năm đêm trước đây, cậu còn ở trên cao, chui nhủi trong hốc vỏ cây mà ngắm nhìn trời. Giờ thì Đại Thụ đã nhuốm sắc thu. Một tia sáng màu hung xuyên qua màn đêm.

Cuộc dạo chơi vĩ đại của cậu có thể chấm dứt ở đây.

☆☆☆

Cậu sẽ chờ cha mẹ bên hồ nước. Một ngày nào đó, cha mẹ sẽ về đây với những chiếc vali nhỏ và một cái áo choàng vắt trên tay.

- Bố mẹ đây rồi…

- Có hơi lâu một chút nhưng mọi chuyện đã kết thúc, mẹ sẽ nói qua lớp mạng gắn trên mũ. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, con thấy đấy.

☆☆☆

Tobie mơ thấy thế khi đang ngâm mình trong nước hồ. Nhưng trong nơi sâu kín của trái tim cậu xoáy lên cơn lốc phiêu lưu vẫn đang chờ đón cậu. Giấc mơ êm ái còn hấp dẫn hơn khi cậu ẩn mình vào đó, như nằm dưới lớp chăn lông khi ngoài kia tuyết đang rơi.

Thế rồi, cậu nghe thấy một âm thanh rất kì lạ đối với một đêm mùa thu. Đó là tiếng ve. Đôi mắt Tobie mở to. Cậu đã mong đợi khoảnh khắc này xiết bao. Một bóng người lướt qua giữa cậu và trăng.

- Cậu đang mơ đấy ư?

Elisha hỏi, kèm theo đó là một tràng cười lảnh lót lây cả sang Tobie.

- Ừ, tớ đang mơ.

Mỗi giây trôi qua lại ngọt ngào và tròn trịa như bánh nhân phồng.

- Thế giấc mơ có hậu chứ? Elisha hỏi tiếp.

Tobie trả lời đúng một câu:

- Điều đó còn phụ thuộc vào cậu.