← Quay lại trang sách

PHẦN HAI - Chương 16 ẨN NÁU

Khi người ta lột lớp da của một con giòi như một chiếc tất rộng để làm thành túi ngủ hay nhà kính để trồng trọt thì lúc đó còn lại một thứ chất nhờn màu trắng.

Cơ thể của người Trụi được bao bọc bởi lớp hồ ghê ghê đó, da của họ như thể được luộc trong nước sôi quá lâu.

Họ xuất đầu lộ diện từ tầng cây thấp với những tiếng gào rú. Elisha ngừng bơi, nhìn họ: ba người Trụi đang loay hoay chụp lưới mắt rộng lên cô. Sau đó họ kéo lưới lên bãi vỏ.

Tobie muốn lao về phía họ nhưng bàn chân như bị đóng vào cành cây. Cậu run rẩy như một chiếc lá. Lúc muốn gào lên thì giọng chỉ hắt ra một làn hơi yếu ớt không thành tiếng.

Elisha thôi không giãy giụa trong lưới nữa mà để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Cô vẫy vẫy tay ra dấu tạm biệt Tobie. Trông cô không có vẻ buồn.

Khi Tobie vùng thoát ra được khỏi vỏ cây, cậu hét lớn và choàng tỉnh. Đêm thật tĩnh lặng. Tobie kéo chăn lên đắp.

Cơn ác mộng này khiến người cậu lạnh băng, toát mồ hôi hột.

Từ một tháng nay, Tobie ngủ trong một hốc vách đá vỏ cây, phía bên kia hồ. Cái hang khá rộng và cao nhưng lối vào thì đến một cái chân ruồi cũng không lọt qua.

Elisha để cậu trú ẩn ở đây ngay từ đêm đầu tiên.

Phát hiện ra cái hang này sau khi trèo vách đá, lúc đầu Tobie phản đối không chịu ở. Vì cậu bé mơ đến món bánh xèo tuyệt hảo do mẹ Elisha làm, lớp nệm ấm trong gian nhà nhiều sắc màu. Nhưng Elisha đã thuyết phục được Tobie không nên để lộ cho bất kỳ ai biết sự có mặt của cậu ở đây, ngay cả Isha Lee, mẹ cô bé.

Cô bé đã đúng khi năn nỉ cậu bé làm theo vì ngay sáng hôm sau, một đội tuần tra của Jo Mitch đến gõ của nhà mẹ con cô Lee.

Elisha ra mở cửa. Mẹ cô bé đang mắc bận bên mấy con rệp son. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Elisha choàng vội một chiếc váy ngủ ra ngoài bộ quần áo và làm cho tóc rối bù lên như người vừa bị đánh thức. Chỉ có hai người đàn ông đứng trước cửa. Những tên còn lại chắc đợi ở trên cao.

- Xin chào, cô bé nói.

Elisha ngáp một cái rõ to. Hai gã nhìn cô bé. Cô bé mười hai tuổi rưỡi nhưng trông khó đoán tuổi. Bộ đồ cô bé mặc trên người khiến hai tên khách phải lùi lại vài bước. Trước mặt họ là một đứa trẻ hay một thiếu nữ trong bộ đồ mỏng mảnh?

Vì không biết phải xưng hô với cô bé thế nào nên hai gã im bặt. Tuy nhiên, đó không phải là những quý ông hào hoa phong nhã nên hai gã nhanh chóng lấy lại phản xạ sơ đẳng của mình.

- Bọn này phải lục soát!

Elisha cười mỉm.

- Tôi đã từng dạy cho một con rệp biết chào hỏi, thế thì tôi cũng phải làm được việc này với hai con gián... Xin chào, cô bé nhắc lại.

Hai con gián đang được nói đến rất ngạc nhiên. Thông thường, đáng lẽ bọn chúng đã đập nát con bọ chét Elisha này lên cửa rồi, nhưng vì Elisha là Elisha nên cô bé không hề đem lại cho bọn chúng một chút ý muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay nào.

Chính cô bé mới đang nghiền hai thằng bằng đôi mắt to sắc xoay tròn như những chiếc thòng lọng. Bọn chúng lùi thêm bước nữa. Một tên lúng búng:

- Xin… chào.

- Bọn này phải lục soát! tên kia nhắc lại như một thằng đần.

Elisha đứng nhìn tên này với vẻ thương hại. Rồi cô bé nói với tên kia:

- Ông-nói-xin-chào, ông có thể vào nhà, nhưng tôi yêu cầu ông để con vật đi cùng ông kia ở ngoài cửa.

Thằng vừa mở miệng chào nhìn thằng đi cùng đang mặt mũi đỏ rựng lên. Nó bước vào nhà.

Elisha sập cửa lại. Vị khách bất lịch sự bị đứng ở ngoài, ngây ra.

Elisha lại ngồi bệt gần bếp lửa. Nhìn một vòng quanh nhà thì gã đàn ông biết ngay là chẳng mất nhiều công lục soát. Hắn đẩy những tấm vách ngăn nhiều màu, lật đệm lên và quay trở lại chỗ Elisha ngồi.

- Tôi… Cám ơn, cô. Tôi đã lục rồi…

Hắn sung sướng khi thấy mình bỗng trở nên lịch sự… Và khi bắt đầu rồi thì người ta không thể dừng lại được nữa:

- Tôi rất lấy làm vui sướng được cảm ơn cô… về sự đón tiếp của cô… nếu tôi có thể cho phép cô để tôi được bày tỏ như giậy.

Elisha đang cố nhịn để không lăn ra cười. Cô đẩy một thanh củi vào lò xong rồi quay ra nói:

- Ông cứ cho phép ông, thưa ông Củ Khoai…

“Củ Khoai” là cái từ mẹ hay nói nhưng Elisha cũng không hiểu nó có nghĩa gì. Tên này cảm thấy được tán tụng nên cứ khúm na khúm núm.

- Tôi thành thật xin lỗi đã đánh thức cô dậy, thưa cô. Chúng tôi sẽ không đến lục soát quấy quả cô nữa…

Hắn đi giật lùi ra phía cửa. Elisha cố nhịn để không cười chảy nước mắt. Hắn còn đế thêm:

- Tôi là Củ Khoai tài hèn sức mọn… Củ Khoai tận tụy của cô, thưa cô…

Cuối cùng hắn cũng ra khỏi nhà và nhẹ nhàng khép cửa lại.

Elisha chạy ra phía cửa và áp tai vào cửa nghe ngóng. Cô bé nghe thấy hắn đang gào lên với tên kia:

- Thế nào? Mày tự hào về bản thân chứ hả đồ vô giáo dục? Mày đúng không phải là cái thằng được một quý cô vừa nhảy ra khỏi giường gọi là Củ Khoai!

- Nhưng…

- Không có nhưng gì cả…

- Xin lỗi…

- Xin lỗi ai mới được chứ? Phải nói: xin lỗi Củ Khoai.

- Đồng ý, Củ Khoai. Xin lỗi, Củ Khoai.

Khi cô bé kể lại cho Tobie nghe cuộc viếng thăm này, cả hang vang dội tiếng cười giòn của hai đứa. Chúng thường trêu nhau bằng cách vừa nhại lại câu “Tôi là Củ Khoai tài hèn sức mọn của cô” vừa cúi sát mình xuống đất.

Vậy là cuộc sống của Elisha chia làm hai, lúc thì ở nhà, lúc thì đến chỗ Tobie. Cô bé nhiễm thói quen nói với mẹ hai đến ba lần mỗi ngày:

- Con ra hồ, bơi một chút… rồi con về…

Vì cô bé đã làm việc vất vả cả ngày nên mẹ để cô bé đi.

Khi đi ngang qua khe gỗ gần nhà, Elisha vớ lấy cái bát nhỏ cô vẫn giấu trong đó. Cô lén cất vào khe đồ ăn còn lại sau mỗi bữa. May sao, một buổi sáng mẹ nói:

- Nếu con bơi nhiều như thế thì con phải ăn thêm vào.

Và cô chuẩn bị những suất ăn mỗi ngày một nhiều hơn.

Elisha mang thức ăn tiếp tế cho Tobie. Cậu bé ăn ngon lành. Hai đứa trao đổi vài câu với nhau.

Đôi khi cô bé báo cho cậu biết những tin tức trong vùng:

- Cậu biết không, cối xay nhà Olmech bị phá tan tành rồi.

Tobie chưa kể Elisha nghe về chuyện cậu trốn trại nhà Olmech để không phải tố cáo sự phản bội của họ, coi như cậu không gieo rắc thêm bất hạnh cho đôi vợ chồng khốn khổ này. Elisha kể tiếp:

- Chính Lex phát hiện ra cối xay bị tàn phá. Bố mẹ anh ấy thì mất tích. Mọi người đoán là họ bị người của Jo Mitch bắt đi. Lex đi tìm bố mẹ và mọi người cũng bặt tin anh ấy luôn.

Tobie lắng nghe. Cậu nghĩ: “Thật đáng thương, họ đã dọn sẵn bất hạnh cho bản thân không khác gì món tráng miệng: một bánh bơ của sợ sệt, một nhúm dối trá, thêm rất nhiều hèn kém và vài gam hám lợi. Và bây giờ, chính con trai họ sẽ phải nuốt lấy tất cả thứ đó.”

Nhiều lần, Tobie nhìn thấy những tốp săn người lượn quanh hồ nên cậu bé chỉ dám ra khỏi hang vào ban đêm.

Cậu đi xuống vách đá lúc trời đã nhá nhem. Cậu đi dạo bên bờ hồ, lăng những hòn sỏi xuống mặt hồ tạo thành những vòng nước tỏa ra theo hình bán nguyệt. Cậu tập vài động tác nhào lộn trên bãi vỏ để giữ cho cơ thể hoạt bát. Cậu chơi trò nhảy ô một mình với một hòn mùn cưa thay cho bóng. Thi thoảng, cậu nằm dài dưới bầu trời sao cho đến tận khuya mặc dù trời càng ngày càng lạnh thấu hơn.

Trước khi tia nắng đầu tiên ló rạng, cậu chui lên nằm nép mình trong hang.

Thỉnh thoảng, Elisha đến gặp cậu ngay giữa đêm. Cô bé rón rén chui ra khỏi nhà mà không đánh thức mẹ và đến tìm cậu bên bờ hồ.

Vào một trong những dịp ấy, Tobie hỏi cô bạn về những người Trụi. Nhiều lần, cô bé đánh trống lảng, làm vẻ như nghe thấy tiếng động từ xa vọng lại hay nhận ra một bóng đen đang bơi lại gần hai đứa. Nhưng Tobie gạn hỏi và cô bé trả lời bâng quơ:

- Tớ không rõ lắm… Người ta đồn thổi thì nhiều nhưng không nên tin tất cả. Họ ở phía dưới, bên kia đường biên…

Nhân chuyến đi ngắn ngủi và hãi hùng trở lên Ngọn Cây, Tobie đã phát hiện ra tầm quan trọng của người Trụi. Khi còn nhỏ, Tobie rất ít nghe nhắc đến họ, nhưng bấy lâu nay, người Trụi đã trở thành mối quan tâm của tất cả mọi người. Theo Mano Asseldor, người ta đã lật lại vụ việc liên quan đến cha của Léo Blue, ông El Blue, một người phiêu lưu nổi tiếng bị giết hại trên đường vượt đường biên. Vào thời điểm đó, Léo  mới lên hai, người ta không tìm ra nguyên nhân cái chết, nhưng giờ thì đã rõ ràng người Trụi là thủ phạm. Bọn họ đã sát hại El Blue. Ủy ban láng giềng cho truyền đi những thông điệp cảnh báo. Người ta lo sợ người Trụi sẽ thâm nhập Đại Thụ. Để tránh phải nói từ “Trụi”, người ta thường nói “mối đe dọa” với vẻ mặt bí hiểm.

Tobie thêm vào:

- Nhưng người ta vẫn kể là…

- Đã ai nhìn thấy họ bao giờ đâu…! Elisha ngắt lời.

- Thế còn cậu?

- Cậu biết đấy, Elisha nói tiếp, khi lần đầu tiên tớ trông thấy một con bọ da, tớ đã hét toáng lên vì sợ. Tớ tưởng mình chết đến nơi chỉ vì người ta nói với tớ rằng bọ da ăn thịt trẻ con. Thực chất, loài bọ da này chỉ gây ồn và gặm nhấm đôi chút cành cây của chúng ta thôi chứ chúng chẳng làm đau lấy một con ruồi! Không nên lúc nào cũng tin những gì người khác nói. Ví dụ nếu có ai đó làm cho cậu tin rằng tớ là một con vật nhơ bẩn thì chắc giờ này chúng mình đã chẳng là bạn của nhau, và rồi cậu lại rêu rao khắp nơi rằng có một con vật nhơ bẩn đang sống gần hồ.

- Đối với những con bọ da, Tobie ra vẻ nghiêm túc, tớ rất muốn tin là chúng không hung dữ… Người Trụi có thể cũng không như vậy… Nhưng một cô như Elisha thì tớ nên tránh là hơn hết!

Elisha vờ tức giận nhảy phóc lên người Tobie, đẩy cậu bạn ngã lăn rồi cưỡi lên, khóa tay cậu lại. Cô bé có một sức khỏe không ngờ. Cậu vừa xin tha vừa cười bò. Mái tóc của Elisha làm nhột cổ Tobie. Cô bé buông tay và lăn sang bên cạnh.

Hai đứa nằm dài cạnh nhau trên nền vỏ cây. Chúng cảm thấy an toàn như thuở bị lạc trong một cái tổ ong bỏ hoang, với hai đứa nơi đó lại giống một lâu đài thần tiên. Chúng chạy khắp các hành lang vàng óng dẫn đến những nhà nguyện trong đó chảy xuống những pho tượng thờ bằng mật. Cái tổ này là chốn Elisha yêu thích nhất. Cái tổ bị bầy ong sát sinh bỏ hoang, từ địa ngục nó biến thành thiên đàng, giống như bờ hồ lúc vắng bóng lũ người săn lùng Tobie.

Hai đứa trẻ lắng nghe tiếng sóng vỗ ì oạp, gió lay động những cành trụi lá. Hồ nhấn chìm những chiếc lá cuối cùng. Không còn nhìn thấy cái lưng tròn trùng trục của loài bọ nước ngủ quên trên mặt hồ vào mùa hè nữa.

Hai đứa ngủ thiếp đi. Elisha cuộn tròn mình ngủ. Chỉ có mỗi cánh tay cô bé thò ra khỏi áo choàng và hơi đè lên vai Tobie.

Nhưng Tobie sẽ không bao giờ phàn nàn về cơn đau ngọt ngào này.

Tháng Mười một cũng trôi qua như vậy, gần như chẳng có chút lo lắng nào. Như để làm lòng người yên tâm hơn, khí trời vẫn tỏa ra ấm áp, khiến người ta quên bẵng là phải chuẩn bị cho mùa đông đang đến gần. Bỗng một đêm nọ, mùa đông tràn về và câu chuyện đáng lẽ phải dừng ở đây.

Đáng lẽ câu chuyện sẽ có một hồi kết đẹp: “Mùa đông đã tóm được Tobie và người ta không bao giờ còn nhắc đến cậu bé nữa.”

Nhưng bởi vì từ đầu đến giờ, các tình tiết luôn làm xáo trộn câu chuyện, đến lúc này lại có một tình tiết mới làm thay đổi diễn biến câu chuyện về Tobie.

“Tình tiết” này có kích cỡ đến tám xăngtimet chiều dài và sải cánh rộng mười xăngtimet. “Tình tiết” này thường bay với vận tốc trung bình tám mươi cây số một giờ. Một nghiên cứu trước đây của giáo sư Sim Lolness chứng minh được rằng “tình tiết” này có thể bay liền từ Đại Thụ lên đến mặt trăng trong sáu tháng, mười sáu ngày và bốn giờ.

“Tình tiết” này rơi thẳng xuống trước mặt cô Isha Lee vào ngày mồng một tháng Chạp.

Đó là một con chuồn chuồn lam.

Miệng nó vẫn ngậm một con muỗi đang giãy giụa kịch liệt mà nó cố giết chết khi đang sải cánh bay. Con chuồn chuồn chết ngay tức thì, một cái chết đẹp như đa phần loài này, vào những đợt rét đầu tiên.

Cô Isha Lee há hốc mồm. Cả cái thân khổng lồ của nó nằm bất động ngay trước cô. Cô không nhìn thấy con muỗi đang cố thoát ra khỏi bộ hàm chuồn chuồn, nó đập cánh loạng choạng bay ra. Cô Isha không còn tâm trí đâu nghĩ tới số phận bi thảm của con chuồn chuồn tử trận như một bà già thích gây gổ không biết lượng sức mình.

Cô Isha đang nghĩ tới chuyện khác.

Cô đang nghĩ đến chuyện mùa đông đã tới. Ngay đây rồi. Một mùa đông với cơn gió bấc đầu tiên có tốc độ tám mươi cây số giờ đã hạ gục ngay con côn trùng bay nhanh nhất của Đại Thụ thì đây hẳn sẽ là một mùa đông khắc nghiệt.

Mẹ của Elisha để mặc xác con vật khổng lồ lại đó và đi vào nhà. Cô lấy một cái túi vải bố rộng và san ra đó phân nửa lượng đồ ăn dự trữ. Sau đó, cô Isha chạy về phía Kim và Lorca, hai con rệp son mới. Đó là thế hệ rệp son thứ tư cô nuôi kể từ ngày gia đình Lolness đến xứ này cách đây năm năm. Bên cạnh mấy con rệp là túp lều nhỏ chứa những quả trứng cuối cùng của mùa. Cô vơ lấy một nửa bỏ vào túi và đi về phía rừng rêu qua lối dẫn ra hồ nước.

Cô bước đi cả quyết, túi vải khoác trên vai, dấn bước ngược chiều luồng gió lạnh băng vừa mới quất xuống Đại Thụ. Khi đi đến gần hồ thì cô bắt gặp con gái mình đang trên đường về.

Elisha dừng khựng lại và nhìn mẹ chằm chằm. Có thể nói vẻ mặt bối rối của cô Isha và con gái Elisha trông như của cùng một người.

- Thế nào Elisha, con bơi đấy à? mẹ nói.

- Vâng thưa mẹ.

- Không lạnh quá chứ?

- Không thưa mẹ.

- Con chắc chứ?

- Vâng…

Cô Isha chỉ tay về phia hồ, Elisha ngoái nhìn theo.

Mặt hồ đã đóng băng hoàn toàn.

- Thế nào? Không đau lắm khi con lặn chứ?

Đôi má Elisha đỏ ửng lên. Cô bé day day môi.

- Con không bơi mẹ ạ.

- Thế còn hôm qua?

- Cũng không mẹ ạ… Cả tháng trước cũng không…

- Thế nó đâu?

- Ai ạ?

Cô Isha không bực tức nhưng có vẻ mất bình tĩnh.

- Nói nhanh! Nó đâu rồi?

Cơn gió mạnh nổi lên và trời ập tối rất nhanh. Elisha vừa nhìn mẹ vừa rùng mình vì lạnh.

- Ở trên kia, mẹ ạ.

Cô Isha đi qua mặt con, lao xuống dốc, vòng qua hồ và trèo sang phía bên kia. Elisha khó lòng theo kịp mẹ mặc dù mẹ cô đang phải vác cả cái túi to.

Tobie đang hí hoáy vẽ trên vách hang. Cậu thường vẽ bằng bụi mốc hung đỏ có đầy bên bờ hồ vào mỗi độ cuối thu. Cậu vẽ một bông hoa. Hoa phong lan.

Người ta kể lại rằng cách đây lâu lắm rồi một bông hoa mọc trên Đại Thụ. Một bông phong lan không biết từ đâu đã bắt rễ trên một thân cành trên cao. Hoa tàn vào ngày mồng một tháng Chạp, trước khi Tobie sinh ra, trước khi cha mẹ Tobie và cha mẹ của cha mẹ Tobie sinh ra.

Từ đó, cứ đến ngày mồng một tháng Chạp, người ta lại tổ chức lễ hội hoa. Đám đông chen nhau đến cành nơi bông phong lan từng mọc. Người ta không xây dựng công trình hay đài tưởng niệm nơi phong lan đã trổ hoa mà để nguyên bông hoa héo khô, tiếp tục thay hình đổi dạng qua mưa gió, và khô cằn đi như một sinh thể.

Nhưng khi Tobie trở lên Cành Cao thì thấy bông hoa khô đã bị xóa sổ. Một đô thị Jo Mitch Arbor đã nở hoa thế vào chỗ đó.

Tobie vẫn đang mải vẽ lại theo trí nhớ bông hoa phong lan đó khi có người đến bất thình lình sau lưng.

- Elisha, nhìn này! cậu hét toáng lên, tự hào về tác phẩm của mình.

Cậu quay người lại, nhưng không phải là Elisha mà là cô Lee xinh đẹp đang mệt lử, đặt cái túi xuống đất.

- Cháu chào cô, Tobie nói.

Elisha chạy xộc vào hang theo sau mẹ, thở hổn hển.

- Thôi, bây giờ không đùa nữa…, cô Isha Lee nói.

- Cô đã phát hiện ra là…, Tobie nói.

- Đúng thế, cô đã phát hiện ra! Ngay từ ngày đầu tiên! Từ cái đêm mà cô nghe thấy một con ve kêu vào giữa mùa thu, và cô nhìn thấy Elisha chạy vụt ra khỏi nhà như một tên trộm…

- Và cô đã không nói gì sao?

- Điều duy nhất cô có thể nói là hai đứa không nên coi mẹ chỉ là con chấy không hạ đẳng không có óc. Ngoài ra, mẹ chẳng có gì để nói, mẹ chỉ phải làm như thể Tobie đang ở nhà mình, tính thêm một suất ăn và để mặc Elisha chăm nom.

Cả Elisha và Tobie đều choáng. Hai đứa cứ tưởng chúng là những kẻ ranh mãnh nhất thế gian, nhưng giờ cũng phải thừa nhận không phải chỉ có may mắn giúp đỡ chúng. Cô Isha nói tiếp:

- Bây giờ phải hết sức cẩn thận. Chẳng chóng thì chầy, cửa hang sẽ nhanh chóng bị bịt lại. Nếu tuyết rơi thì coi như Tobie bị giam ở trong này. Chúng ta phải tìm cho Tobie một chỗ trú ẩn trong mùa đông. Mẹ nghĩ đến cái lều của lũ rệp son. Đêm nay phải sửa sang lại chỗ đó. Trong lúc chờ đợi, Tobie cứ ở lại đây. Cô để lại cái túi này cho cháu. Trong đó đủ đồ ăn cho hai tuần chẵn nếu chẳng may xảy ra chuyện gì.

Cô đi ra phía cửa hang. Trước khi bước hẳn ra ngoài, cô quay người lại và ngước nhìn bông hoa.

- Tobie con, cái này là gì vậy?

“Tobie con”. Từ nhiều tuần nay, không còn ai gọi cậu như vậy nữa. Cậu cảm thấy trái tim mình như rướm máu khi nghĩ đến cha mẹ.

- Một bông hoa ạ, cậu trả lời.

Cô Isha sững người. Từ này có vẻ làm cô xúc động. Cô nói:

- Đẹp lắm… Cô đã quên mất hoa trông như thế nào mất rồi. Thế mà cô lớn lên giữa xứ hoa cơ đấy.

Cô bước ra ngoài. Tobie ngẫm nghĩ về câu nói đó. Người ta có thể lớn lên giữa xứ hoa ở đâu nhỉ? Elisha nán lại thêm vài giây. Mặt cô cúi gằm, môi hơi bĩu ra tỏ vẻ biết lỗi.

- Mẹ cậu thật tốt, Tobie nói.

- Ừ, cũng không đến nỗi nào, Elisha tán thành một cách yếu ớt. Hẹn cậu ngày mai nhé.

Elisha chui ra khỏi hốc cây.

- Hẹn mai gặp, Tobie nói.

Ngày hôm sau, khi Tobie thò cổ ra khỏi hang, mũi cậu bé đã cắm vào trong tuyết. Cậu hoài công đào bới cả ngày nhưng chẳng ích gì. Tuyết đã bắt cậu làm con tin ở trong cái hang này.

Hôm ấy là ngày mồng hai tháng Chạp. Tuyết có tan thì cũng phải đến tháng Ba.

Bốn tháng nữa.

ậy mà cậu chỉ có thức ăn dự trữ cho hơn hai tuần thôi.

Đành vậy.