← Quay lại trang sách

Chương 18 CHÚ ZEF TỐT BỤNG

Không có chuyện đó!

Giáo sư không nói đùa.

- Đi một mình lên trên đó! Xuyên qua Đại Thụ với mỗi cái váy mỏng, khăn choàng và vali! Anh thà phủ mật lên người em rồi treo lên cành cây giữa tổ kiến còn hơn là để em đi như thế này! Anh đã nói không là không!

Maïa Lolness là một người vợ hiền lành, tôn trong chồng, vừa dịu dàng vừa ân cần, nhưng ta cũng không nên phóng đại thêm. Bà hất văng lọ mực, lật đổ bàn làm việc của chồng mà vẫn giữ giọng bình tĩnh:

- Ông tự ý quyết định thay vợ ông từ khi nào vậy thưa giáo sư? Tôi làm đúng những gì tôi muốn.

Tỉnh giấc vì tiếng ồn, Tobie chạy vào phòng trong bộ đồ ngủ.

- Bố làm đổ cái bàn, ông Sim nói để làm nguôi cơn tức giận của vợ.

- Không… Tôi đè nát nó ra đấy, ông chồng yêu quý ạ, bà Maïa chỉnh lại.

Tobie cười mủm mỉm vì cậu bé thừa biết hai tính cách đối lập trong con người mẹ. Ngay cả một chiếc lông vũ của thiên thần cũng có thề chọc mù mắt, nếu ta nhìn nhận sự việc theo chiều hướng xấu. Nhưng khi nhìn thấy cái vali thì cậu bé đổi sắc mặt ngay.

- Tobie, mẹ đi đây. Chỉ đúng hai tuần thôi. Mẹ sẽ ở lại bên thi hài bà ngoại vài ngày rồi mẹ về. Con chăm sóc bố nhá…

- Em cứ lo cái thân em cho xong đi đã, ông Sim nhẹ nhàng nói với vợ.

Khi bị khiêu khích thì ông Sim cũng chẳng kém cạnh gì vợ. Ông nói thêm:

- Còn Tobie, trông nom nhà cửa nhé. Bố sẽ đi với mẹ.

Bà Maïa chẳng còn biết nói thế nào nữa. Bà nhìn chồng vơ lấy vài thứ giấy tờ và tống cả vào cái túi dết.

Mười lăm phút sau, cả hai người đã ra đến cửa và dặn dò lại Tobie:

- Nếu con cần gì thì cứ sang hỏi nhà bác Asseldor. Tí nữa đi ngang qua, bố mẹ sẽ dặn hai bác.

obie ôm hôn cha mẹ. Bà Maïa hơi xúc động. Trong mười hai năm rưỡi qua, bà chưa bao giờ xa con trai quá ba ngày. Bà dặn thêm con những câu đại loại “đừng để bị nhiễm lạnh”, chỉ để cho đúng giọng mẹ dặn dò con, rồi bà gài chiếc cúc áo cuối cùng trên bộ đồ ngủ của con trai.

Tối đó, rất muộn, vợ chồng Lolness mới đến nông trang Seldor.

Hai vợ chồng đều biết không khí tiếp đón tuyệt diệu của gia đình Asseldor này, nhưng vẫn ngạc nhiên vì thấy hai bộ đồ ăn đã được bày ngay ngắn sẵn trên bàn. Những người khác đều đã ăn tối cả. Họ đang chơi nhạc trong phòng kế bên. Mïa Asseldor hâm nóng lại súp. Trong lúc đó, hai vợ chồng Lolness giỏng tai nghe dàn hòa tấu. Họ đẩy cửa bước vào. Dàn nhạc với đầy đủ các bộ tấu, với sự góp mặt của diễn viên độc tấu nhạc cụ bi: Tobie Lolness.

Hai vợ chồng Lolness nhìn nhau, quá đỗi bất ngờ.

Sau chừng bốn tiếng phi nước đạ, Tobie đã đến nhà Asseldor để kịp chén bữa trưa. Buổi chiều, cậu bé cùng chị Mai và anh Milo nhào bột làm bánh mì, chặt củi và hun gián. Gián hun lên, xắt lát mỏng, mùi vị gần giống giăm bông châu chấu hun khói, thoang thoảng vị hương hồi.

Bây giờ Tobie đã ở đây, ngồi chơi bi trước mặt cha mẹ, họ vẫn chưa hết sững sờ.

Nhạc dừng, và Tobie dõng dạc tuyên bó:

- Con đi cùng với bố mẹ.

Ông Sim định mở miệng phản đối thì dàn nhạc đã hòa nhịp ngay tức thì không để hai vợ chồng Lolness phân bua. Khi dứt tiếng nhạc thì ông bà Sim và Maïa đã ngủ từ lâu rồi. Tobie cảm ơn gia đình Asseldor.

Hôm sau, cả ba người cùng lên đường.

Họ đi lên hết bảy ngày đường.

Một chuyến đi đầy gian nan.

Tuy nhiên họ không khổ sở vì mệt nhọc hay, vì mưa phùn ẩm ướt đầu tháng Chín. Trái lại, họ bước đi như quy tắc vận hành chiếc bu mê răng của Léo Blue: càng phi nhanh thì nó càng về chóng.

Nỗi đau mà họ trải qua dọc đường đi lên Ngọn Cây lại chính là những cảnh tượng đang diễn ra xung quanh.

Sim đã tiên đoán chính xác. Đại Thụ đang ở trong tình trạng thảm hại. Năm năm trôi qua, trước đây chưa bao giờ họ nhìn thấy mùn cưa ở Cành Cao, thì bây giờ mùn cưa ngập khắp nơi khiến họ không nhận ra nổi cảnh vật. Khắp thân gỗ mối mọt lỗ chỗ nom giống như cái bánh xốp, mỗi hốc lại thấy ló ra vài khuôn mặt nhợt nhạt dòm cả nhà Lolness đi qua.

Tất nhiên cũng còn sót lại một vài khung cảnh đẹp hoang sơ không một bóng người, nhưng những ngôi làng quen thuộc giờ đã bị vây hãm bởi những đô thị Jo Mitch Arbor, chúng đang biến các cành cây thành rổ thưa.

Lá cây rụng gần hết trong khi mùa thu vẫn chưa đến. Cái lỗ hổng nổi tiếng trong tầng lá do giáo sư Lolness phát hiện đến giờ này không còn là phát kiến viển vông của lão già điên.

Nhiệt độ tăng lên, nguy cơ lụt lội vào mùa hè, vỏ cây xói mòn: mối đe dọa thực sự là ở chỗ đó. Lúc này Tobie mới thực sự hiểu nỗi ám ảnh của cha mình.

Buổi tối, gia đình Lolness không thể trông mong vào lòng hiếu khách của bất kì ai. Nhớ chuyến đi lần trước, cách đây vài năm, họ bị tống vào những nhà tránh xe ven đường hay kho thóc, tùy chỗ nào họ muốn trú lại.

- Lúc đó, bố hiểu là thế này, ông Sim nói. Mọi người thực lòng tin là bố gây ra một lỗi lầm. Còn bây giờ, người ta xua đuổi chúng ta chẳng cần lý do, đơn giản vì họ không quen biết chúng ta. Bởi vì họ không mở cửa cho bất cứ ai.

Thỉnh thoảng cả nhà nhìn thấy từ đằng xa những đoàn bọ đầu dài diễu qua, cảnh tượng khiến bà Maïa rùng mình. Họ cũng gặp nhiều tên trong bộ đồng phục mũ, áo choàng, tay cầm một đầu dây xích nối với đai cổ đóng đinh to bản của lũ kiến lửa. Cả nhà quay mặt khi chúng đi qua. Gia đình Lolness đang vi hành.

Một đêm nọ, cả nhà dừng lại trên một cành cụt và căng lều lấy chỗ ngủ. Cách đó không xa, một người đàn ông đang nằm ngủ. Mặt trời gần như không chiếu sáng đến đây ngay cả ban ngày. Họ đốt lửa lên và mời người hàng xóm cùng ăn bánh nướng.

- Tôi không có gì để trả ông bà, người đàn ông nói.

- Tất nhiên là bác không phải trả tiền, bà Maïa nói, được chia sẻ với bác thứ gì đó là chúng tôi vui rồi.

- Tôi không có tiền, chẳng ích gì đâu.

Vợ chồng Lolness không hiểu người đàn ông muốn nói gì.

- Tôi không có tiền, ông ta nhắc lại và từ chối nhận miếng bánh.

Ông Sim lục túi, đưa ông ta đồng tiền duy nhất mình có và lại mời. Ông kia nhìn Sim một lúc lâu, cầm đồng tiền và cái bánh rồi bỏ chạy.

Cả gia đình đã phải chứng kiến nhiều cảnh kiểu như vậy trên đường đi. Họ không hiểu cài thế giới này là thế nào nữa.

Ngày thứ sáu, khi gần đến đích, ông Sim đã có thể đeo đôi kính mới, ông bảo vợ đưa cho mình đọc bức thư,

- Anh đã đọc đến nó đâu, chỉ vì chuyện lôi thôi của hai mẹ con…

Nói thực, Sim có phần bồn chồn từ mấy ngày nay vì bức thư này. Liệu thư này có mối liên hệ nào với bức thư của Đại hội đồng nói về cái thứ Ủy ban láng giềng của Jo Mitch hay không? Thậm chí ông còn tự hỏi biết đâu đây lại là cái bẫy giăng cho cả gia đình mình. Ông rút lá thư từ phong bì ra.

Nhìn chữ ký thôi cũng đủ làm ông yên tâm. Bức thư được kí bởi Clarac, công chứng viên trên Ngọn Cây.

- Cái cậu Zef này…, ông tủm tỉm một mình.

Đó là người bạn lâu năm nhất của Sim. Họ sinh cùng ngày và cùng nhau lớn lên. Với El Blue, họ tạo thành bộ ba không thể tách rời. Zef Clarac là cậu học trò lười, một anh chàng kỳ quặc nhưng lại có sức hấp dẫn lạ thường. Cậu ta tự chế ra một cái thẻ “miễn học” đem trình lên tất cả các giáo viên, thế là cậu ta chẳng phài học môn gì. Cậu cứ thế chơi cả ngày từ sáng đến tối trong sân trường. Còn cậu nhóc Sim thì chúi mũi vào sách, ngó anh bạn qua cửa sổ. Hai người bạn này thực sự chưa bao giờ xa nhau cho đến khi Sim gặp Maïa. Từ bữa đó trở đi, Sim Lolness không muốn gặp lại anh bạn Clarac nữa.

Sim sợ. Sợ mất Maïa.

Có một sự thực mà Sim rất sợ phải thú nhận: Zef là một tay tán gái lão luyện. Anh chàng này có thể làm xiêu lòng bất kỳ ai, có thể làm cho một tảng băng phải đỏ mặt. Vì lo ngại nên Sim không hề nhắc đến Zef với Maïa.

Một ngày nọ, Zef gửi cho Sim vài dòng thư nói rằng anh không giận Sim đã cố tình lánh mặt. “Tớ cũng vậy, nếu tớ có một người bạn như tớ đây thì tớ cũng không giới thiệu vợ mình với hắn ta.”

Tuy bản thân cũng hơi thẹn nhưng Sim vẫn dõi theo những chặng đường đời của bạn.

Zef Clarac trở thành công chứng viên vì một chuyện lầm lẫn ngớ ngẩn do người thợ thủ công khắc sai chữ. Zef đặt khắc một tấm biển có dòng chữ “đề nghị chùi chân” để treo trước cửa ra vào, cuối cùng, cậu ta lại nhận được tấm biển “công chứng viên” xinh xắn. Chữ này ngắn hơn nhưng cũng hiệu quả chẳng kém để giữ nhà cửa sạch sẽ.

Ban đầu, bạn bè gọi đùa anh là ngài công chứng viên Clarac, nhưng sau có vài người qua đường đến gõ cửa. Anh chàng cũng trả lời họ lịch sự. Vì những người qua đường đó đa phần là chị em phụ nữ nên anh chàng nghiễm nhiên trở thành một công chứng viên danh tiếng trên Đại Thụ.

Ngày 15 tháng Chín, lúc tám giờ sáng, ông bà Maïa, Sim và Tobie đang đứng ngó nghiêng một ngôi nhà qua chấn song cổng. Họ đã lên đến Ngọn Cây và ngôi nhà ấy tên là Chỏm Cây.

Thế là họ đã đến nơi.

Họ đi một vòng quanh tường rào. Ngôi nhà cửa đóng im ỉm.

Bà Maïa nhận thấy trên cái móc gần cửa ra vào vẫn còn treo cái mũ nồi nhàu nhĩ của Sim từ gần sáu năm nay. Hình ảnh chàng thanh niên Sim xuất hiện vào một buổi tối ở lớp học dệt với đôi kính dày cộp và cái mũ nồi sống lại trong ký ức của bác.

Sau đó, cả nhà đi đến chỗ Clarac đã hẹn, trong nhà kính ở cuối khu vườn của bà Alnorell. Nhà kính nằm ở cuối cành, cách nhà bà khá xa. Các cánh cửa trập đóng kín nhưng cửa ra vào lại mở rộng. Nhà kính trông như một rạp hát vắng tanh với duy nhất luồng ánh sáng từ cửa chiếu vào. Từ lâu rồi nhà kính bị bỏ bê không trồng trọt gì cả. Một vài chậu rỗng lăn lóc trong các xó. Một lớp mỏng bụi lá cây phủ trên mặt sàn.

Một cái hòm khóa theo chiều dọc bằng hai ổ khóa to đùng được đặt chễm chệ trên mấy cái mễ. Ngay cả cái quan tài của bà Alnorell trông cũng giống két bạc.

Cả nhà nghe thấy tiếng chân vang lên từ phía cuối hành lang. Ông Sim nhận ra tiếng bước chân của Zef Clarac. Giáo sư rùng mình. Ông nhìn sang vợ. Liệu cô ấy có cưỡng lại được không? Zef xuất hiện trong luồng sáng.

Nhìn bề ngoài thì không phải như vậy.

Bất cứ người phụ nữ nào mà không quá bệnh hoạn thì đều muốn nhảy một điệu van tình tứ với một con ấu trùng mọt ẩm hơn là phải bắt tay Zef Clarac. Vì Zef chẳng giống một cái hình thù chính xác nào cả. Như thế này thì có lẽ giống một miếng pho mát cũ, còn không bổ béo bằng.

Zef xấu xí hiếm thấy. Xấu ở mức thậm tệ. Nếu có cuộc thi tìm kiếm những người xấu thì Zef đến gãy cổ vì huy chương.

Tobie đã được nghe cha kể về cái thẻ “miễn” kia, cậu nghĩ bụng chú Zef này đáng bị miễn sinh và miễn sống… nói ngắn gọn nữa là miễn trừ. Thế này thì lúc còn nhỏ chú ấy phải khổ sở lắm mỗi khi xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người.

Bà Maïa phải kín đáo quay đi để khỏi phát bệnh nhưng Zef Clarac chỉ cần nói mỗi một câu và dang rộng vòng tay:

- Tôi đang đợi các bạn.

Và cây nấm thối nhũn bỗng biến thành hoàng tử duyên dáng. Mỗi khi nói năng cử động, Zef trông cứ như thánh nhân. Con người này toát ra tất cả sự nồng nhiệt, hào phóng và linh lợi mà ta có thể mơ ước ở ai đó. Zef nói thêm với một nụ cười làm bừng sáng khuôn mặt:

- Thật là vui được biết chị.

Maïa lại gần vòng tay đang rộng mở và nép mình vào đó. Bà sẽ còn giữ nguyên tư thế ấy nếu như Sim không nhảy bổ vào ôm chầm Zef.

- Trời, ông bạn Zef của tôi.

Bà Maïa bắn ra ngoài như một con sâu bé tí tẹo bị búng nhẹ một cái ra khỏi nồi canh. Đến lượt mình Tobie cũng lại gần bắt tay chú Zef. Đôi mắt chú Zef nhìn Tobie thật chăm chú và sắc sảo. Tobie có cảm giác vào chính giây phút đó, mình là thực thể quan trọng nhất trên thế gian đối với người đàn ông cậu chưa hề quen biết này.

Sim lại chen vào giữa một lần nữa. Chưa gì ông đã cảm thấy ân hận vì đã đến đây.

May mà Tobie và mẹ chợt nhớ đến bà ngoại đang nằm ngay đấy. Tiến sâu thêm chút vào nhà kính, mọi người đứng lặng quanh quan tài.

Bà Maïa nghĩ đến cha mình.

Tobie thì nghĩ đến mẹ.

Ông Sim thì chỉ nghĩ đến việc quay về.

Zef lên tiếng:

- Đời người có những khoảnh khắc như vậy đấy…

Cái chết vốn là chuyện xưa như trái đất được nhắc đến với một niềm cảm thông sâu lắng đến nỗi như được phủ lên một lớp vàng mỏng. Zef Clarac quả là một người đầy ma thuật. Cả ba vị khách đều quay lại phía Zef.

Zef liên hệ rất nhanh với những nhận định mang tính chuyên môn khiến cho nhịp tim của vợ chồng Lolness đập chậm lại. Zef giải thích:

- Đấy, tôi tin là mình đúng khi viết thư cho hai người… Bà Alnorell qua đời ngay sau ngày ông thủ quỷ Jasper Peloux ra khỏi nhà…

- Ông ấy đi rồi à? Bà Maïa hỏi.

- Tạm thời thôi, Clarac đính chính. Các bạn biết là cứ trung tuần tháng Chín là lão ta lại tung tẩy đi xiết nợ… Lão ta chạy khắp Đại Thụ với hai gã hộ pháp Shatoune và Loche. Hai thằng đô con siêu hung bạo. Shatoune có bộ móng tay khổng lồ làm tăng gấp đôi kích cỡ bàn tay, nó còn mài giũa cho những cái móng đó nhọn hoắt. Loche không còn răng nữa. Răng nó đã gãy sạch sau một trận ẩu đả. Nó cho lắp những lưỡi dao cạo thay vào đó. Khi nó cười thì người ta cũng phải rùng mình cười theo…

Đến lượt Zef Clarac cười. Điệu cười này cũng không hẳn là điệu cười ngô nghê. Răng chìa cả ra ngoài như một nhúm hạt mì mọc một cách vô ý trên lợi. Nhưng đôi mắt trong trẻo của Zef cho thấy tâm hồn của ông cũng đang mỉm cười.

- Hai thằng Shatoune và Loche là do lão béo Jo Mitch cho Peloux mượn… Mỗi năm một lần vào tháng Chín cả ba tên lại lên đường đi tịch thu tài sản của những kẻ chậm trả nợ mẹ chị. Đó là một chuyến đi nhơ bẩn mà bọn chúng vô cùng thích thú. Mười lăm ngày đi xiết nợ…

Bà Maïa run lên. Suốt thời gian bác vắng mặt, người mẹ của bà cũng chẳng khá lên chút nào.

- Không, chị thân mến ạ, không  nên nghĩ mẹ chị đã trở thành quỷ dữ. Lão Peloux đã điều khiển cụ trong mọi chuyện. Bà chỉ là một cụ bà bất hạnh.

Zef chùi con mắt bên trái ngân ngấn nước rồi nói tiếp bằng giọng trầm ấm:

- Peloux sẽ quay về vào ngày mai và sẽ nhúng tay vào gia tài nhà Alnorell…

Sim ngắt lời:

- Thế thì tốt cho hắn quá rồi còn gì… Cảm ơn Zef. Thôi bọn mình về đây…

Mới nói đến đây thôi mà ông Sim đã đẩy cả nhà ra đến cửa rồi.

- Cảm ơn cậu đã lo mọi chuyện… Rất vui được…

Bất ngờ, Sim cảm thấy gót giày ai đó giẫm lên ngón chân mình, thể hiện sự cương quyết của vợ. Ông đành dừng lại.

- Anh có để cho luật sư Clarac đây nói hết được không, thưa giáo sư?

Zef dặng hắng và lưỡng lự trước ông bạn đang ôm chân nhảy lò cò. Tobie nhìn mẹ. Rõ ràng là mẹ luôn khiến cậu phải bất ngờ. Cậu yêu mẹ biết chừng nào. Luật sư Clarac tiếp tục:

- Dẫu sao tôi cũng phải giải thích cho các bạn biết cụ nhà đã mất như thế nào.

Zef lôi từ trong túi ra một vật bé xíu.

- Cụ nhà tắc thở vì cái này…

- Bà lão khốn khổ, Sim thốt lên không chút xúc động. Đưa cho chúng tôi xem nào… Đây sẽ là gia tài thừa kế của chúng tôi đây, thôi, tạm biệt nhá…

- Đúng, Zef nói. Của thừa kế duy nhất của các bạn.

Cả nhà Lolness chưa bao giờ tơ tưởng đến chuyện thừa kế nên đứng trân ra vì ngạc nhiên. Ông Sim mừng rỡ ấp úng:

- Tuyệt vời, thế này thì hết sức tuyệt vời… Chúng ta cầm cái… cái này và về nhà thôi. Đồng ý chứ, em yêu?

Ông Sim bước lại gần, cầm lấy vật nhỏ xíu đó. Vừa đặt nó trong lòng bàn tay, ông tháo kính đưa cho vợ rồi ngã lăn ra như bộ quần áo rơi từ mắc xuống. Bất tỉnh nhân sự, ông nằm dưới đất trông như một đống bụi nhỏ màu trắng trong nhà kính.

Zef, Maïa và Tobie chạy vội tới. Nhưng Zef có vẻ không mấy ngạc nhiên về phản ứng của Sim. Zef tát nhẹ mấy cái vào mặt Sim, nói:

- Dậy đi nào… Mình sẽ giải thích với cậu…

Bà Maïa nắm lấy tay chồng. Tay ông Sim nắm chặt lấy vật đó. Hai má ông dần hồng hào trở lại. Ông hấp háy mắt rồi nói:

- Viên đá của Đại Thụ…

Nắm tay ông lỏng dần rồi mở ra. Đúng là viên đá của Đại Thụ.