Chương 19 VIÊN ĐÁ CỦA ĐẠI THỤ
Viên đá chẳng có gì thần kì. Nó không đem lại tuổi xuân vĩnh hằng cũng không mang lại trí thông minh. Nó không đem lại khả năng bất khả chiến bại hay tàng hình. Nó chẳng giúp nhìn xuyên tường, nhìn thấu qua váy áo hay tâm trí. Người mang nó không bay được, không trò chuyện được với côn trùng, không phán được những câu như: “Sức mạnh của Đại Thụ nằm trong tay ta!” Nó không biến thành con yêu tinh nhảy nhót, thành nàng tiên uyển chuyển, thành cái kiếm, thành con rồng, ngọn đèn hay thành thiên tài. Thứ uy quyền duy nhất nằm ở chính trị giá của nó. Viên đá của Đại Thụ rất đắt tiền. Chấm, xuống hàng.
Nó đắt tiền vì nó vô cùng hiếm. Đó là viên đá duy nhất của cả Đại Thụ. Trước đây nó được cất giấu trong một thớ gỗ, bên dưới sàn khán phòng Hội đồng. Nó vốn dĩ nằm ở vị trí ấy. Viên đá thuộc về Đại Thụ.
Hội đồng có nhiệm vụ trông coi nó. Mục đích hết sức giản đơn. Viên đá đảm bảo sự phồn thịnh cho Đại Thụ và không một ai được nắm quyền chi phối nó. Nó là kho báu, là biểu trưng cho tự do của Đại Thụ.
- Nhưng nó không có giá! Sim kêu lên.
- Ông bạn yêu quý ơi, Zef nói, chỉ có tình bạn của chúng ta hay con trai của cậu mới không có giá, còn viên đá nó có giá đấy, chính xác nữa là đằng khác. Bốn tỉ.
Lúc này không ai trong nhà Lolness giật nảy mình hay ngất xỉu đi. Tiền, cũng như hàng nghìn cái cà vạt tưởng tượng của Mano, chẳng đem lại lợi lộc gì cho họ.
- Chuyện là thế này… Lão Peloux đã thuyết phục được cụ Alnorell rằng gia tài của cụ đang bị đe dọa và có nguy cơ bị bọn côn đồ đến cướp. Cụ phải canh phòng nó. Ngồi lên trên mà giữ nó. Thế là, Peloux khuyên cụ nên mua viên đá quý.
- Mua viên đá quý…, Sim nhắc lại như không tin vào tai mình.
- Cụ có chính xác bốn tỉ và hai mươi lăm xu trong két. Hội đồng đã ưng thuận. Cụ Alnorell bèn mua viên đá và ngồi lên nó.
Sim nhăn mặt trả lại cho công chứng viên Zef viên đá quý mẹ vợ ông từng ngồi ấp. Clarac nói tiếp:
- Tất nhiên lão Peloux toàn làm theo chỉ đạo của lão béo Mitch… Lão tính sẽ lấy lại viên đá quý khi bà cụ chết. Nhưng cả Peloux và Mitch đều quên là bà Alnorell yêu tiền lắm. Yêu vô cùng. Bà thuận nghe theo Peloux bởi vì viên đá quý có kích cỡ vừa phải cho phép bà thực hiện kế hoạch của mình.
- Kế hoạch của bà ấy ạ? Tobie hỏi.
- Peloux đi hôm trước thì hôm sau, bà ngoại cháu nghe thấy một tiếng động. Bà cụ lại tưởng là bọn côn đồ đột nhập. Bà bỏ tọt viên đá vào cổ họng và cố nuốt chửng.
Tobie trợn tròn mắt.
- Đấy, kế hoạch của bà cụ là thế đấy, chàng trai ạ. Mang theo gia tài vào quan tài. Có một gia sản có thể nuốt được. Tiếng động mà bà nghe thấy chỉ là bác sĩ Pill, bạn chú tối nào cũng đến để tiêm vào mông bên trái cho bà cụ. Vì suốt ngày ngồi trên viên đá nên bà có những cơn đau khủng khiếp, bác sĩ cần phải tiêm để chữa. Pill nghe thấy tiếng kêu vì nghẹt thở nên xô cửa xông vào. Đã quá muộn! Viên đá mắc kẹt trong cổ họng. Bà cụ chết không đau đớn. Zef ngừng lời một cách kính cẩn.
- Bác sĩ đã dùng nhíp gắp viên đá ra rồi đến tìm tôi. Tôi muốn giải quyết việc này một cách kín đáo bằng cách báo cho anh chị lên đây.
Lúc này ông Sim thực sự lúng túng. Ông bồn chồn nhai viên kẹo gôm. Ông không quan tâm đến tiền nhưng số phận Đại Thụ làm ông bận tâm hơn hết thảy. Để Mitch nắm lấy viên đá là cho hắn mọi thứ quyền lực và đẩy Đại Thụ tới thảm họa hủy diệt khủng khiếp nhất.
Bà Maïa cầm lấy viên đá. Phải công nhận đó là một vật rất đẹp, trông như một viên nhựa cây, to bằng chiếc cúc, trong suốt đến tuyệt vời, mọi sắc màu xung quanh đến bơi lội trong đó vui vẻ y như một bầy trẻ nhỏ đùa nghịch té nước vào nhau. Tobie lại gần quan sát.
Mấy phút sau, cả nhà quyết định phải rời khỏi đây lập tức. Không một ai được biết họ đã lên đây. Một mình Clarac sẽ lo liệu đám tang cho bà Alnorell. Người ta sẽ luồn quan tài vào trong phần thân rỗng của lông chim theo truyền thống của những gia đình dòng dõi. Clarac sẽ cùng bác sĩ Pill đi quẳng quan tài xuống cuối cành khi đêm xuống. Một cái chết xứng đáng cho một bà già không có phẩm cách.
Kế hoạch rất đơn giản. Khi Peloux, Shatoune và Loche về ngày hôm sau, công chứng viên sẽ tiếp đón bọn chúng với nụ cười thân thiện và nói rằng bà cụ chết ngạt vì một vật thể không xác định, thi thể của bà hiện đang chu du trên chín tầng mây. Ông sẽ không nhắc gì đến viên đá. Zef chắc chắn sẽ phải lãng phí mười lăm phút đồng hồ vào việc giảng giải này, nhưng Zef tự biện minh rằng mười lăm phút có đáng gì so với cả đời người?
Cả nhà Lolness phải rời khỏi đây lập tức. Không được nán lại thêm một phút nào. Bác Sim cất viên đá vào túi.
- Tôi chỉ xin anh chị một điều thôi, Zef Clarac nói. Hãy ghé qua nhà tôi, tôi sẽ đưa cho anh chị chút đồ dự trữ dọc đường. Và để chị còn vệ sinh chút đã, chị ạ…
“Úi chà chà, ông Sim bụng bảo dạ, nghệ sĩ biểu diễn xiếc rắn bắt đầu ra tay đây… Thoát khỏi đây mau, ưu tiên phụ nữ và trẻ em!”
- Cậu tốt bụng quá, Zef ơi, ông cố giữ giọng bình tĩnh nói, nhưng cả nhà tớ phải đi đây. Cảm ơn cậu vì mọi chuyện.
- Thôi nào, Zef cố thuyết phục, nhà tớ chỉ cách đây có hai cành. Vì tớ đi nào. Cả nhà cậu không thể ra đi như thế này được.
- Không, thực đấy, Sim bắt đầu hơi khó chịu.
Zef quay về phía bà Maïa.
- Chị, liệu chị có thể dùng đến uy quyền của chị trong trường hợp này được chăng?
- Thế này thì không hay lắm, bà Maïa trả lời.
- Nào, chị…
Zef đã bắn ra hai mũi tên cuối cùng và nó đã trung đích. Zef nắm lấy bàn tay của bà Maïa đặt lên trên tim mình, đôi mắt đắm đuối hơn bao giờ hết. Bà Maïa nhượng bộ, nghĩ bụng: “Người đàn ông này quả là khó cưỡng lại.” Còn ông Sim lại nghĩ: “Cái thằng, vẫn chứng nào tật nấy”, và tiếp tục nhai miếng kẹo gôm. Sim vẫn biết rằng bằng vẻ quyến rũ không lành mạnh ấy, Zef lúc nào cũng thắng Sim.
Trước khi đi ra, cả bốn người cúi mình lần cuối trước thi hài của bà Radegonde. Sim đi sau cùng, kéo lê đôi chân. Khu phố thay đổi quá nhiều. Nơi đây vốn là một trong những khung cảnh đẹp nhất Ngọn Cây. Những cành cây thanh thoát được cắt tỉa gọn ghẽ. Khoảng sân chung giữa các ngôi nhà bây giờ trở nên thảm hại, chật ních những người hối hả tất bật, những lối đi được trổ hú họa tứ tung.
Không ai để ý đến bốn người đang đi vì ở đây chẳng ai thèm để ý đến ai. Thế giới đã thay đổi.
- Sự vật chẳng ngẫu nhiên mà thay đổi, Sim lầu bầu.
Tobie nhìn thấy trên tường những tờ yết thị “Người Trụi = nguy hiểm”.
Mọi người đi nhanh đến nhà Zef. Biển hiệu “công chứng viên” vẫn luôn treo trên cửa, được đánh bóng loáng. Clarac tìm chìa khóa giấu dưới mẩu vỏ cây mất một lúc. Cuối cùng cũng tìm thấy.
- Quái lạ, mình có bao giờ để nó ở đây đâu.
Sim vẫn đang nhìn cảnh tượng xung quanh nên làu bàu một mình:
- Sự vật chẳng ngẫu nhiên mà thay đổi…
Và ông hoàn toàn có lý.
Zef mở cửa bước vào nhà, theo sau là Maïa và Tobie. Ngay sau cửa ra vào là một gian phòng nhỏ với một cánh cửa đóng kín. Đây chắc là phòng đợi dành cho khách của ngài công chứng viên. Sim đứng trên tấm chùi chân, cọ cọ đôi giày rồi nói oang oang trêu Zef:
- Tôi đang chùi chân đây này, luật sư Clarac… Đáng lẽ ngài phải cho treo một tấm biển như vậy mới phải!
Zef vốn không thích người ta nhắc lại chuyện tấm biển nên ra hiệu cho Sim im lặng. Nhưng Sim cứ đứng lì trên tấm chùi chân.
Tobie và Maïa, đang không hiểu câu nói đùa của giáo sư Lolness liền bị Zef, bằng một động tác rất nhanh, đẩy thẳng vào phòng khách.
Lập tức, họ chứng kiến một cảnh tượng mà mấy tháng sau Tobie phải mất ba ngày mới vẽ xong lên vách hang. Cảnh tượng này làm cậu bé rớt nước mắt theo từng nét vẽ, đầu ngón tay run run trên mặt gỗ.
Có rất nhiều người trong phòng khách của Clarac. Tám người và thêm những người vừa mới đến.
Người đầu tiên dễ nhận ra nhất là Jo Mitch, vì chỉ riêng bộ mông của lão cũng đã chiếm toàn bộ tràng kỉ.
Khi nhìn thấy mọi người đi vào, lão nở một nụ cười, hay đại loại là cái gì đó gần giống như vậy… Tóm lại, ta chỉ nhìn thấy một hoặc hai chiếc răng vàng khè lấp ló sau cái đầu mẩu thuốc lá bên khóe miệng. Rồi nghe tiếp thấy tiếng vỗ bì bạch của đôi má sệ kèm theo tiếng sôi lục bục phát ra từ cuống họng. Phải rồi, đó hẳn là cách Jo Mitch mỉm cười.
Ngay phía sau tràng kỉ là hai thằng hầu cận dơ dáy Limeur và Torn. Đã mấy năm trôi qua từ sau vụ việc Balaïna nhưng lợi thế của mấy cái đầu lâu này là chúng cứ trẻ mãi không già.
Chếch bên phải, lào Peloux ngồi trên ghế bành, chân không chạm đất. Lão trông giống như một đứa trẻ quá ư là ngoan ngoãn được chăm bẵm kỹ lưỡng. Cạnh lão, Tobie khó chịu nhìn thấy dáng người cúm rúm của Toni Sireno, trợ lý của giáo sư Lolness, đang thẹn đỏ mặt. Hắn đã chọn chiến tuyến, về hẳn với phe kia.
Cuối cùng, hai dáng người khổng lồ từ hai bên cửa tiến đến kè kè bên cạnh những người bạn của chúng ta. Mặc dù chưa biết mặt nhưng Tobie cũng đoán ngay ra đó là Shatoune và Loche. Shatoune đang gãi rốn bằng đầu móng tay to như cái liềm cắt cỏ. Còn Loche đang gặm một mẩu vải dầu hay vải áo mưa gì đó có cùng màu xanh với cái áo mưa đang lủng lẳng trên mắc áo ở góc trái phòng.
Zef nhận ra cái áo đang bị treo trên tường. Đấy là bạn ông, bác sĩ Pill. Chẳng khó khăn gì mà không khẳng định được đó chính là áo mưa cảu bác sĩ bởi chính ông bác sĩ đang bị treo lên, vẫn mặc nguyên chiếc áo đó, bất tỉnh nhân sự.
Sau một khoảng thời gian im lặng hết sức tự nhiên giữa những người không thể ngờ là mặt đối mặt trong tình thế này, Jo Mitch rít lên qua kẽ răng một tràng âm lép bép. Limeur hấp tấp thông ngôn:
- Chúng tôi không dám hy vọng được gặp ông với đoàn hộ tống tuyệt thế này, ngài công chứng viên Clarac ạ. Quả là bất ngờ…
- Và vui nữa, Peloux đớp lời.
Mitch gừ lên một tiếng khiến Peloux ngậm mỏ lại ngay cho đến hết cuộc nói chuyện bữa đó. Limeur tiếp lời:
- Nhưng tôi ngỡ là có cả giáo sư nữa chứ. Tin tốt đây… nhưng sao tôi chỉ nhìn thấy mỗi mụ già và thằng oắt con.
Đúng là Sim vẫn đứng sau Maïa, Tobie và Zef. Sau này, ông cứ tự vấn lúc đó sao mình không trốn luôn trước khi bọn chúng phát hiện ra có tốt hơn không. Nhưng ở thời điểm đó, ông không mảy may nghĩ đến việc bỏ lại vợ con. Thậm chí ông còn chen ra trước và chau mày nhìn Toni Sireno, vì ông vừa mới nhận ra hắn. Limeur dõng dạc:
- Nói thẳng ra, chúng tôi không đợi ai khác ngoài công chứng viên Clarac. Bạn của ông, bác sĩ Pill, vừa mới báo tức thì cho chúng tôi là bà Alnorell đã chết và ông công chứng viên nhận phụ trách đồ đạc cá nhân của bà ta.
Zef nhìn Pill bị tóm lấy cổ áo treo lên mắc. Zef biết rõ Pill: sở dĩ Pill buộc phải thú nhận là vì bị bọn chúng tra tấn một cách bỉ ổi, vì vậy, Zef đã tha thứ cho ông bạn rồi. Nhưng Zef lại đang run lên vì kinh tởm và cảm thấy tội lỗi vì đã vô tình đưa gia đình Lolness vào cái bẫy này.
- Vậy nên chúng tôi đợi ông để xem hiện cái xác và… và “đồ đạc” có liên quan đang ở đâu… Chúng tôi sẽ xử lý mọi việc cùng ông Peloux.
Ông Sim lên tiếng:
- Xác mẹ vợ tôi nằm trong nhà kính, đáng được mọi người tôn trọng. Còn về “đồ đạc”… chúng thuộc quyền sở hữu của vợ tôi, con gái duy nhất của cụ.
Thông thường, khi cả khán phòng cất tiếng cười, trong không trung sẽ phảng phất một niềm vui thần thánh, tựa như ấn tượng đầu tiên về sự vĩnh hằng. Nhưng khi sáu tên bộ hạ của Jo Mitch cùng ré lên cười thì Tobie chỉ muốn bịt tai lại. Đích thân Jo Mitch lệnh cho đám gia súc của hắn câm miệng lại.
Lão nhờ Torn và Limeur nhấc dậy khỏi tràng kỉ. Một cái ròng rọc và một cỗ máy trục hàng cũng không thừa để nhấc cơ thể đồ sộ đó lên.
Khi đã đứng dậy, lão kiệt sức đến mức phải mất gần một phút mới lấy hơi được. Lão tiến mấy bước về phía trước và đứng đối diện với giáo sư. Mitch nhìn chằm chằm giáo sư, như thể mũi giáo sư bị nhọ, lão lột phăng đôi kính mới của ông và dùng tay bóp nát. Mitch vứt những mảnh vụn xuống đất, quay lại ghế và ngồi sụp vào trong đó, thở phì ra.
Ông Sim không hề cử động. Bà Maïa nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt nhỏ đọng nơi khóe mắt. Nhưng bà nghiến chặt răng, tự nhủ: “Mình không được khóc. Mình không được khóc.”
Giọt nước mắt như nghe được tiếng nói âm thầm đó nên chỉ ló ra chút đỉnh rồi tan biến.
Tobie và chú Zef không rời mắt khỏi ông Sim.
Torn lại nói tiếp:
- Người Hàng xóm Vĩ đại là người rất hóm… Ngài rất thích những trò đùa giúp cho cuộc sống tười vui và…
Mitch lại phát ra những tiếng động “rhhhaaa… glglglg… brbrbr…” rất khó hiểu. Torn hắng giọng nói tiếp:
- Chúng tôi cho các người đúng năm phút để mang ra đây hai thứ: viên đá và cái hộp đen Balaïna.
Sim gắng giấu đi sự ngạc nhiên. Ông liếc nhìn Toni Sireno đang cọ chân nọ vào chân kia vì ngượng ngùng trước người chủ cũ.
Hóa ra mấy thằng vô lại này vẫn luôn nghĩ đến cái hộp đen…
Điều giáo sư còn chưa biết, đó là chúng nghĩ nhiều đến mức từ năm năm nay, chín mươi nhà khoa học đã được lệnh tập trung nghiên cứu vấn đề này dưới sự chỉ đạo của Sireno. Đó là nỗi ám ảnh của Jo Mitch. Lão muốn có được bí ẩn của chiếc hộp đen.
Torn lệnh cho Loche đếm đến năm phút. Loche tỏ vẻ lúng túng và trỏ sang Shatoune đang gặm móng ngón út. Chẳng thằng nào biết đếm đến năm. Chúng nhìn Peloux cầu cứu. Lão già này bắt đầu đếm từng giây:
- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười…
Bốn người bị lục vấn mắt nhìn thẳng. Tobie chỉ ngoái nhìn chút xíu sang bác sĩ Pill vẫn bị treo trên mắc áo. Ông vẫn còn động đậy.
Năm phút trôi qua rất nhanh. Không ai nói một lời nào. Loche mài giũa hết cái răng này đến cái khác. Nó có cảm giác sắp phải hành sự. Cơn sốt ruột làm cho nó sùi bọt mép.
Đã hết giờ quy định, Mitch làu bàu gì đó và được Torn dịch ngay ra:
- Thế nào, để chúng tôi tự lục tìm nhá…
Mitch gào lên:
- Lục soát chúng nó!
Vì Shatoune không biết nên bắt đầu từ ai nên Limeur chỉ đạo:
- Mụn cóc đầu tiên.
Shatoune đương lưỡng lự thì Zef Clarac tiến đến.
Chỉ có Zef chứ còn ai. Từ nhỏ, anh chàng này đã bị coi là: mụn cóc, con quỷ, đồ lộn mửa, đồ mụn nhọt, đồ giòi mủ, đồ dơ dáy, đồ giẻ rách, đồ uế tạp. Zef Clarac chỉ cười trừ. Cậu đã chọn làm một con quỷ lộng lẫy, một giòi mủ sáng chói, một mụn cóc rực rỡ.
Tobie nhận thấy đối diện với lũ quân uế tạp của Mitch thì chú Zef trông hào hoa phong nhã chán.
Shatoune ngần ngừ tiến lại gần người danh thơm tiếng tốt. Cuối cùng, nó cũng đặt bàn tay nhơ bẩn lên người chú Zef và bắt đầu lục tìm. Chỉ tìm thấy chìa khóa nhà trong người chú. Loche đẩy chú sang góc phòng.
Bà Maïa tiến một bước về phía trước.
- Đến lượt tôi. Có người phụ nữ nào để lục soát tôi không đây?
Vài tiếng cười khẩy đáp lại câu hỏi này. Mitch lắp bắp gọi:
- Mi…nouille…ka!
Torn kêu lên:
- Cho Minouilleka vào!
Loche ra ngoài rồi trở vào, dẫn theo người hẳn là nãy giờ được lệnh đứng canh gác ngoài cửa. Người này khó khăn lắm mới lọt qua cửa, phải khom lưng và ép những đường cong phì nhiêu để lách qua.
Cách duy nhất để mô tả Minouilleka là nói rằng cô trông hệt một ngọn núi. Ngoài ra, cô có một khuôn mặt khá hiền lành, cắt tóc ôm tròn quanh mặt. Trông không đáng sợ.
Maïa mỉm cười với cô. Minouilleka tiến lại gần rồi hết sức nương nhẹ và tập trung, lục túi áo, gấu áo, lớp lót áo. Sau đó lắc đầu ra hiệu cho Limeur là không có gì. Maïa Lolness đi về phía góc phòng đứng cùng với Zef. Minouilleka lặng lẽ rời khỏi phòng, một việc không hề dễ dàng với cô.
Tiếp theo bọn chúng lục người Tobie. Sau cùng, Limeur nhìn Tobie ra điều ghê tởm rồi nói:
- Tệ nhất là những đồ rác rưởi này lại còn đẻ ra lũ oắt con nữa chứ.
Tobie cãi lại:
- Lũ oắt con á? Ông cũng từng là oắt đấy, ông có biết không…
Limeur phải mất một lúc mới hiểu được câu này nhưng Sim Lolness nhảy dựng lên báng một phát rõ đau vào phía sau đầu Tobie. Tóc Tobie dựng cả lên. Ông Sim mắng:
- Không được xúc phạm ông đây!
Tobie ngẩng đầu lên lập tức, run sợ chạy lại đứng cạnh mẹ, dựa lưng vào tường. Cậu bé choáng váng thật sự, mặt mày tái nhợt. Bà Maïa trố mắt ra. Đây là lần đầu tiên Sim đánh con trai.
Tất cả mọi người lần lượt nhìn hết bố đến con. Giáo sư mất trí rồi. Mất cả linh hồn.
Bọn chúng đã thắng.
Nhà bác học vĩ đại này, con người vô song này, đã đổ gục trước bọn chúng. Bà Maïa nhìn chồng khuỵu gối xuống đất, tay ôm đầu.
- Tôi không thể chịu được nữa rồi… Tôi đầu hàng… Tôi sẽ nói tất cả. Tôi sẽ giao nộp tất cả.
Đôi mắt cận thị của ông Sim ứa ra những giọt nước mắt nóng hổi.
Mặt Tobie đanh lại.
Đừng bao giờ để đứa trẻ chứng kiến cảnh cha nó phản bội.