Chương 20 CÀNH RỖNG
Tất cả những ai có mặt trong phòng khách của Clarac hôm đó đều bị sốc. Ngay cả phe của Mitch cũng bất ngờ trước hành vi tự hạ nhục của giáo sư Lolness.
Jo Mitch đắc thắng cho rằng hắn đã là chủ nhân của bí mật về Balaïna. Những kho nhựa nguyên chất hắn tàng trữ cuối cùng sẽ được dùng đến. Với những con bọ đầu dài được cơ khí hóa, sự nghiệp phá hủy Đại Thụ sẽ có tốc độ nhanh gấp đôi.
Những dự án của Jo Mitch rất đơn giản, tất cả chỉ quay xung quanh một chữ: hốc. Từ thuở lọt lòng, Mitch đã muốn đào những cái hốc. Hốc nhỏ, hốc to, hốc ở khắp mọi nơi. Ý muốn này giống như một chứng bệnh hay một cố tật. Hắn mơ ước biến sự sống thành một cái hốc to. Để thực hiện dự định điên khùng này, hắn cần rất nhiều tiền.
Nếu giáo sư Sim Lolness thú nhận tất cả, ông sẽ tiếp tay cho mơ ước duy nhất đang nảy nở trong cái hốc đen ngòm của bộ não Jo Mitch.
Mười lăm năm trước, Jo Mitch chỉ là một tay canh đồn biên phòng xoàng xĩnh.
Đường biên lúc đó chỉ là một đường vòng đơn giản ôm xung quanh trục thân chính ở tận cùng của xứ Cành La. Mitch sống trong một cái hang hôi thối với hai con bọ do hắn thuần dưỡng.
Sau cái chết bất ngờ của El Blue khi ông đi qua đường biên, Jo Mitch lợi dụng lúc tình hình đang rối loạng để cho mấy con bọ vào việc. Hắn bắt đầu cho đào một đường hào sâu trên khu vực canh phòng.
Hội đồng Đại Thụ khen ngợi chàng lính biên phòng vô danh đã dành thời gian rảnh của mình để đào hào vì sự an toàn của Đại Thụ. Chỉ mỗi giáo sư Lolness và một vài vị lão thành bị coi là dở điên dở khùng chống lại sáng kiến này. Sim đọc một bài diễn văn nhan đề “Kẻ cắt cổ” trong đó lý giải việc đào hào quanh đường biên sẽ chặt đứt các đường tĩnh mạch của Đại Thụ và đưa Đại Thụ vào thế lâm nguy. Mọi người kêu lên: “Ông Lolness thì giỏi rồi nhưng hay phóng đại. Chẳng mấy chốc ông ấy sẽ cấm chúng ta cắt bánh mì để tránh làm đau từng khoanh bánh mất!”
Jo Mitch nhân cơ thắng thế và bắt đầu triển khai sự nghiệp nuôi bọ đầu dài cho thuê để trổ nhà.
Jo Mitch Arbor ra đời. Xí nghiệp nhanh chóng lớn mạnh như một con yêu tinh. Với hệ thống Balaïna, chắc chắn yêu tinh con sẽ trở thành yêu tinh cụ.
Đối mặt với cảnh chồng quỳ gối, nước mắt bà Maïa lại tuôn ra. Lần này, nước mắt chảy xuống má, chực lăn xuống khóe môi nhưng cuối cùng lại trốn vào trong cổ áo. Zef đưa cho bà khăn tay nhưng bà không nhìn thấy gì hết.
Tobie vẫn nhìn cha bằng cái nhìn lạnh băng. Cậu thấy niềm tự hào bấy lâu nay của gia đình Lolness hoàn toàn tan vỡ.
Torn tiến lại gần Sim Lolness, đặt tay lên vai ông:
- Can đảm lên, giáo sư, ông là người đàn ông dũng cảm.
Tobie thấy cha run run dưới bàn tay ấy. Lời khen ngợi từ miệng một thằng đểu cũng chẳng khác gì một món kem ngon được phục vụ trong cái gạt tàn bẩn.
Sim hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Trước khi nói với các ông viên đá nằm ở đâu… tôi sẽ dẫn các ông đến cái hộp đen.
- Không cần dài dòng, cứ nói xem nó ở đâu.
- Không thể được, tôi phải đi cùng các ông. Không có tôi, các ông không bao giờ tìm thấy được.
Limeur quay sang nhìn sếp như vừa bị đánh thức vì ngủ gật. Jo Mitch lúc lắc đầu. Limeur nói:
- Ông không được ra khỏi đây.
Đối với cái lũ chậm phát triển này, một nhà bác học như Sim được coi như một tay phù thủy phép thuật có khả năng biến mất tăm hay luồn qua kẽ tay chúng thoát thân ngay khi rời khỏi căn phòng này. Sim hình như không ngạc nhiên về phản ứng này. Nhưng ông nói, ra điều phật ý:
- Thế thì… Con trai tôi sẽ dẫn các ông đi.
Tobie giật nảy mình. Cha mình bị điên hay sao. Tobie không nhìn thấy cái hộp đó từ hàng thế kỉ nay rồi và chẳng hiểu tẹo gì về nó cả. Cha mình điên thật rồi.
Mitch lẩm bẩm cái gì đó còn khó nghe hơn nhiều. Torn và Limeur cúi xuống tràng kỉ, căng tai ra nghe, liền bị lão bạt tai, mỗi thằng lĩnh một cái. Limeur rên rỉ:
- Người Hàng xóm Vĩ đại đồng ý. Con trai ông sẽ dẫn Shatoune và Loche đến chỗ đó…
- Đó là những vú em tuyệt hảo…, Torn thêm vào.
Loche cười mỉm, răng cứa phải môi, máu lẫn vào nước bọt. Shatoune thì cười hềnh hệch, nhắc đi nhắc lại:
- Vú em… Bọn này làm vú em á…
Tobie không còn hiểu đầu cua tai nheo ra sao nữa. Bà Maïa đang chăm chăm nhìn con trai mình bị ông bố mất trí điệu đi làm một nhiệm vụ bất khả thi cũng vậy.
Một cái nhìn không biểu lộ xúc cảm kèm theo cái chun mũi của cha vào những tình huống nguy cấp như thế này làm Tobie chột dạ. Cha đang đánh tín hiệu với mình. Cha đang yêu cầu mình điều gì đó. Một hy vọng nhỏ nhoi khiến cậu vững tâm hơn.
Lúc đầu Tobie hiểu là nhiệm vụ này cốt để kéo dài thời gian.
Cậu sực nhớ là trong bốn người thì chỉ có mỗi cha chưa bị lục soát, và như vậy cha vẫn còn giữ viên đá trong túi. Cảnh quy hàng của giáo sư rất có thể là một mưu mẹo.
Vẫn còn hy vọng.
Bằng tình mẫu tử của vú em, Shatoune chìa bàn tay sát nhân ra cho Tobie. Tobie không chịu nắm lấy mà thọc tay vào túi. Cậu đí qua trước mặt hai thằng khùng. Ra đến cửa cậu ngoái nhìn lại. Đầu tiên cậu thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của mẹ, khiến cậu tan nát cõi lòng, rồi cậu quay sang nhìn cha đang gãi gãi má. Giáo sư nói với con trai một câu ngờ nghệch:
- Mà đừng có để bị đau nữa đấy…
Thật là ngớ ngẩn, nực cười và không đúng lúc.
Nhưng khi bước ra khỏi cửa, Tobie tin chắc cái nhìn đó của cha là cái nhìn từ biệt. Một cái nhìn nhắn nhủ: “Đi đi, con trai và đừng bao giờ dừng lại.”
Lúc đó, Tobie đi trước, cách hai gã dở cuồng một phần tư ly. Cậu khó khăn lắm mới cất bước ra đi. Bộ não bé nhỏ của cậu, vốn tự do như không khí, giờ đang bấn loạn.
Không có tình thế nào trên đời tệ hại bằng tình cảnh của Tobie lúc này. Nhưng vì cha đã dẫn cậu đến nước này, và một vài dấu hiệu giúp cậu hy vọng rằng cha không mất trí, những hành động của cha phải có ý nghĩa gì đó. Lúc này cậu cứ đi thẳng mà không biết mình sẽ đi đến đâu.
Cậu nhớ tới nguyên tắc vàng của cha: “Không phải vô cớ mà mọi sự đổi thay.” Mấu chốt mọi việc nằm ở đây.
Tại sao giáo sư đột ngột thay đổi?
Mặc dù bị hai thằng vú em tệ hại đi sát gót nhưng cậu bắt đầu tự làm sáng tỏ dần vài tình tiết chính. Đầu tiên là cái tát cha giành cho Tobie, sau đó là lời hứa sẽ tiết lộ bí mật, cuối cùng là câu: “Mà đừng có để bị đau nữa đấy.”
Sim có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể nào trở thành một ông bố tầm thường vụng về như bất kì ông bố nào khác, ông không bao giờ dặn con những câu kiểu như: “Coi chừng”, “Con sẽ lại lấm lem cho mà xem”, “Đừng có để bị gãy chân đấy”…
Nếu như đây là lần đầu tiên ông nói kiểu này thì nghĩa là không phải vô cớ.
“Đừng có để bị đau nữa đấy.” Một lời dặn ngớ ngẩn trong khi người cha đưa con tới cảnh như trứng gửi cho ác. Tobie nhẩm từng chữ một để phân tích ý cha muốn nói.
Ngay lập tức các chữ mở ra cho cậu một hướng đi.
Lần duy nhất cậu bị đau là hồi còn ở Chỏm Cây, trong cái cành rỗng ở cuối vườn nhà nên giờ cậu mới có vết sẹo trên má… Cậu nhớ lại động tác của cha chỉ lên má khi dặn con câu này. Tobie cười thầm.
Khu vườn ở Chỏm Cây. Đấy đúng là chỗ cậu phải đi đến.
Tức thì cậu quay ngoắt lại đối mặt với Shatoune và Loche khiến bọn này nhìn chằm chằm đến lé cả mắt.
- Tôi nhầm. Ở kia cơ.
Loche nhe bộ hàm dao lam sáng lóe. Nó không thích người ta dẫn nó đi dạo. Shatoune cảnh cáo Tobie:
- Liệu hồn đấy, thằng ranh…
Câu đó có thể tạm dịch sang ngôn ngữ sau thời tiền sử là: “Hãy coi chừng, chàng trai.”
Hai thằng tránh sang hai bên và để cậu đi qua.
Để đến nhà Chỏm Cây phải đi ngang qua một cành phụ rồi rẽ phải dưới mấy chiếc lá vàng đầu thu.
Ba người đến trước hàng rào khóa kín bằng dây xích.
- Ở đây, Tobie nói mà kinh hoàng vì đã đến đích.
Cậu đang tính sẽ dằng dai thêm được mấy phút mở cổng nhưng thằng Loche đã cắn phập vào dây xích và Shatoune đá bay cánh cổng.
- Có thế chứ! Cặp song ca khủng khiếp đồng thanh cất tiếng hát.
Tobie đi một vòng quanh nhà. Cậu nhìn thấy cái mũ nồi của cha vẫn treo nguyên đấy. Cậu nhìn thấy những ô cửa kính bị vỡ, những tấm rèm rách bươm, khu vườn hoang tàn. Cỏ dại đã bắt rễ trong đám bụi vỏ cây. Bàn tay đu đưa của Shatoune vô tình biến thành máy xén cỏ.
“Giờ phải làm sao đây? Tobie đang nghĩ cách. Giờ phải làm sao đây?”
Cậu thừa biết cái hộp đen không có ở đây. Cha mong đợi gì ở mình đây?
Cậu đến trước cái cành rỗng. Ngay dưới chân là cái lỗ nhỏ nơi cậu bị tai nạn ngày trước. Chỗ này là cuối vườn rồi, cậu không thể đi xa hơn được nữa.
Lần này, nếu cậu quay người lại, cậu sẽ biến thành chiếc lá bẹp dính dưới chân hai thằng kia. Hai thằng này nhập lại làm một thì giỏi lắm cũng chỉ chung lại được một bộ não nên chúng không có tố chất kiên nhẫn.
Tobie để cho trí tưởng tượng của mình tung hoành lần cuối cùng. Cậu bé nhận ra là cha dặn mình đến cái nơi trước đây cha cấm cậu không lại gần. Chính chỗ này, lúc cậu còn bé tí, cha đã túm được cậu vào giây cuối cùng khi cậu suýt rơi xuống lỗ. Cha dặn: “Khi nào con mười ba tuổi thì cha mới yên tâm… Lúc đó, con sẽ quá to để lọt qua lỗ cành khô này. Còn bây giờ, con không được lại gần nó.”
Hai thằng đứng sau cậu đang ngọ nguậy sốt ruột.
- Thế nào, bé con? Shatoune hỏi.
- Ở đây, Tobie nói bừa.
- Đây là đâu? Shatoune hỏi.
Chúng sung sướng cười liền một phút, lặp đi lặp lại: “đây đâu, đâu đây, đây đâu?”.
Loại câu hài hước tinh tế kiểu ấy có thể làm bọn này cười đến một tiếng là ít. Nhưng khi ngừng lại để lấy hơi giữa hai tiếng nấc, chúng phát hiện Tobie đã ở sâu dưới đáy cành rỗng.
Hai thằng tức khắc im bặt và cúi người nhìn xuống cái lỗ.
Tobie không suy tính nhiều. Ngày hôm sau cậu bé tròn mười ba tuổi, đây là ngày cuối cùng để thực hiện trò mạo hiểm này. Cậu đã chui lọt qua cành cấm. Đó chính là ý đồ của cha. Cậu không nghi ngờ gì nữa.
Cậu nhìn lên phía trên thấy hai cái đầu của hai thằng đi hộ tống.
- Liệu hồn đấy, bé con, Shatoune nhắc lại.
Nhưng Tobie đã biến mất trong cái cành nhỏ đó.
Shatoune cố chui đầu qua đó nhưng không lọt. Nó thọc bàn tay rồi cánh tay xuống. Móng tay nó xé rách vách hầm. Không may, cả hai cú cào đều chạm tới vai cậu bé gây chảy máu. Shatoune quay sang thằng kia. Loche giậm chân sốt ruột. Nó thúc cùi chỏ đẩy Shatoune sang bên rồi bước qua hốc cây và đứng hẳn sang đầu bên kia.
Nằm dọc thân cành, Loche bắt đầu dùng răng gặm vòng quanh hốc cây. Mỗi cú hàm nghiến lại khiến mạt gỗ văng tứ phía.
Hiếm thấy ai có bằng ấy năng lượng để cưa rời cành cây chính mình đang ở trên đó.
Từ phía bên kia, Shatoune bối rối quan sát và nhớ đến một chuyện buồn cười. Là chuyện gì vậy nhỉ?
Khi nghe tiếng gãy rắc đầu tiên, Shatoune chợt nhớ ra cái chuyện buồn cười nọ. Loche ngóc đầu dậy. Chỉ cần nhìn vẻ mặt khiếp đảm của Loche thì thấy hình như nó cũng biết câu chuyện về một thằng ngốc…
Rắcccccccccccccc! Cành cây gãy rời ra trong một tiếng động rợn người. Loche đang bấu chặt vào súc gỗ khổng lồ vẫn còn kịp gào lên trước khi rơi mất hút:
- Toooooooooooooo… biiiiiiiiiiiie…
Shatoune nhìn thằng bạn vừa rơi tự do vừa va đập từ cành này sang cành khác rồi mất hút trong sâu thẳm của Đại Thụ. Nó chỉ kịp gọi ới một tiếng:
- Ơ, Loche…
Nó phải mất một lúc mới định thần được là Tobie cũng rơi theo thằng Loche. Nhưng mồm nó cứ lắp bắp, thất thần “Ơ, Loche… Looooche…”
Ngay tối đó, một toán quân do Jo Mitch cử đến tìm thấy Shatoune vẫn đứng thu lu ở chỗ cành cây, phía cuối vườn Chỏm Cây. Đám người từ từ tiến lại gần nó tránh không làm cho nó hoảng loạn. Khi mọi người hỏi nó chuyện gì đã xảy ra thì nó chỉ lắp bắp “Loooooche…” như đầu của một kẻ bị xử chém đang gọi phần thân còn lại. Đội quân tiến thêm một bước nữa.
- Looooooooche, Shatoune kêu ồm ộp lần cuồi cùng.
Rồi nó cũng nhảy vào khoảng không.
Nhưng cái tên nó gào lên khi nhảy xuống mà người ta nghe xa dần rồi văng vẳng lại không phải là tên của Loche. Nó thét lên:
- Tooooooooooooooo… biiiiiiiiiiiiiiiiie…
Năm đến sáu tên khác cúi xuống nhìn khiếp đảm. Âm thanh làm náo động cả khu vực.
Cách chân bọn chúng chưa đầy một ly bên dưới lớp vỏ cây, nằm lọt thỏm ở một vị trí thuận lợi để quan sát cảnh tượng này, một người đang thì thầm:
- Tội nghiệp Shatoune…
Đó là Tobie.
Khi chui xuống hốc cành, cậu bé nhận ra là thân gỗ bị đục ruỗng này chẽ ra hai hướng. Theo phản xạ của người đã thông thạo địa hình, cậu men theo hướng gỗ lành lặn đi lên phía trên đoạn cành gãy. Ở đó cậu đã lãnh hai cú cào của Shatoune. Sau đó ít phút, cậu bé chứng kiến cành cây gãy rời mang theo Loche… Loche khốn khổ trong lúc rơi đã bắt gặp ánh mắt Tobie nên hét tên cậu bé một cách vô vọng.
Tobie bám vào trong thân gỗ, bàng hoàng trước cảnh tượng. Cậu tìm được một chỗ chật hẹp chỉ đủ đứng và thấm máu trên vết thương.
Từ chỗ này, cậu nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của Shatoune lúc bạn hắn rớt xuống, rồi tiếng ồn ào của toán quân. Cuối cùng cậu chứng kiến cú nhảy tuyệt vời của Shatoune. Sự tình cờ nghiệt ngã sắp đặt để cho Shatoune trên đường lao xuống lại nhìn thấy Tobie, nhưng đã quá muộn, nó chẳng làm gì khác được ngoài tiếng kêu xé lòng “Toooooooooooo… biiiiiiiiiiiie…”
Trong vòng mười lăm phút, một đám đông hiếu kì kéo đến trên cành. Bọn họ kẻ cầm đuốc, người mang đèn dầu. May mắn cho Tobie, người ta nhanh chóng ngoắc tạm một sợi dây bảo hiểm ở chỗ cành gãy. Đám đông chen lấn. Tiếng đồn lan ra. Tai nạn hay tự tử? Chuyện gì xảy ra trong khu vườn bỏ hoang này? Người ta nghe thấy tiếng kêu cuối cùng của Shatoune. Rồi tất cả lặng như tờ.
Một thằng bé táo tợn hơn đã thoát khỏi sự canh phòng của đám quân, bắt đầu men trong bóng tối đến tận đầu cành gãy. Thằng bé tay cầm đuốc, len giữa những dằm gỗ gãy nát. Thằng bé chắc chắn chưa đến mười lăm tuổi, ánh mắt cứng cỏi, cằm rộng và vuông. Những bước di chuyển chính xác thậm chí không gây một tiếng sột soạt nào.
Tobie thấy bóng thằng bé thình lình xuất hiện trong chỗ ẩn náu. Cậu ngập ngừng giây lát.
- Léo à? Có phải cậu đấy không, Léo?
Thằng bé lùi lại rồi từ từ ghé cây đuốc lại gần.
- Tobie…
Hai người bạn nhìn nhau. Năm năm tròn xa cách và hai người bạn thân nhất trên đời tình cờ gặp lại nhau ở một đầu cành trên xứ Ngọn Cây. Tobéléo, hai người bạn chí thiết.
- Tobie… Cậu đã trở lại…
- Giúp tớ với, Léo.
Léo giơ cây đuốc cao hơn. Tobie nhận ra những biến đổi trên khuôn mặt bạn. Vẫn sức mạnh ấy nhưng có gì đó thật quyết liệt trong cái nhìn của Léo, giống như những mảnh kính vỡ. Léo nhìn những vết thương trên vai Tobie, hỏi:
- Giúp cậu á?
- Ừ, Léo, tớ đang gặp nguy hiểm. Đừng bắt tớ phải giải thích cho cậu lúc này. Tớ phải trà trộn vào đám người kia.
Nếu là vài năm trước đây, Léo đã chẳng ngần ngừ thêm giây nào. Tobie giục:
- Giúp tớ với. Nhanh lên…
Léo nói cụt lủn:
- Lại đây.
Hai đứa trèo lên theo mặt cắt của cành cây. Lên đến nơi, Léo thổi tắt đuốc. Vài tên trong toán quân của Mitch đang cố gắng chặn chân những kẻ hiếu kì. Cuối cùng sợi dây bảo hiểm được tháo vứt ra một chỗ. Tobie và Léo dễ dàng trà trộn vào đám hỗn độn. Hai đứa len lỏi giữa đám người đang kéo đến ngày càng đông. Tobie cúi gằm mặt.
- Cậu lẩn trốn à? Léo hỏi. Tại sao vậy?
- Tạm biệt, Tobie nói.
Tobie ôm chặt bạn và bỏ đi.
Léo đứng bất động giữa đám náo loạn. Một cảm giác bất ổn kì quái xâm chiếm thằng bé, một cảm giác tội lỗi. Từ mấy năm nay, người ta đã gieo trong đầu nó một mầm cỏ dại mang tên ngờ vực. Đám tay chân của lão Hàng xóm Vĩ đại luôn nhắc đi nhắc lại “Đừng có tin ai cả”. Và Léo tuân theo.
Mối đe dọa từ người Trụi khiến Léo Blue sợ hơn cả. Nỗi sợ được Jo Mitch gieo vào đầu cộng với nỗi khiếp sợ bắt nguồn từ thời thơ ấu và từ cái chết cùa cha. Bọn Trụi đã giết El Blue, vậy thì chúng chắc chắn đang phục kích để thanh toán nốt số dân còn lại của Đại Thụ…
Léo phải nghi ngờ tất cả mọi người. Vả lại, nó biết gì về Tobie Lolness cơ chứ? Chẳng có gì nhiều.
Một người bạn? Cái đứa mà nó không nhìn thấy mặt từ năm sáu năm nay ư?
Hóa ra, nó vừa giúp đõ một người lạ. Hoàn toàn là một người xa lạ. Nó cảm thấy lỗi lầm đang đè nặng lên mình.
Jo Mitch đến hiện trường vài phút sau đó. Lão giao phó việc canh gác vợ chồng Lolness cho một tá thằng dở điên, chúng ngồi lại trong phòng khách của luật sư Clarac, không dời mắt khỏi họ. Lại vẫn là hai thằng Limeur và Torn hộ tống Mitch lại gần cành gãy. Đám đông giạt ra để nhường đường cho lão đi qua. Lão ngồi một lúc lâu trên chiếc ghế gấp bé tí, mắt nhìn trân trân vào khoảng trống.
Đúng lúc đó lão nảy ra một ý. Khoảng trống luôn tạo cảm hứng cho lão. Lão ra hiệu cho Limeur tiến lại gần và nói lầm bầm với thằng này cái gì đó. Người ta có cảm giác là lão đang mút tai thằng kia. Đám đông vẫn đứng chật ních xung quanh.
Limeur tỏ ra hí hửng. Ông chủ quả là thiên tài, hoang dã nhưng thiên tài. Limeur húng hắng rồi yêu cầu tất cả giữ trật tự:
- Thưa bà con, Người Hàng xóm Vĩ đại đã lên tiếng! Hãy lắng nghe thông điệp của ngài. Vừa diễn ra một tội ác chống lại Đại Thụ. Gia đình Lolness vốn nắm giữ bí mật về Balaïna đã lợi dụng thời gian biệt xứ để bán bí mật đó cho thế lực ngoại bang! Thưa bà con và các vị láng giềng, hãy thẳng thắn nhìn nhận tội ác của nhà Lolness: từ giờ trở đi, bọn Trụi vô lại đã chiếm giữ được bí mật về Balaïna!
Đám đông im lặng trong giây lát rồi nổi cơn cuồng nộ. Trong cơn điên cuồng đó, một thằng bé lanh lợi mười bốn tuổi còn đứng lặng thêm vài giây nữa… Nhưng cuối cùng nó cũng giơ nắm đấm cao hơn tất thảy mọi người: đó là Léo Blue.
Lòng hận thù bùng lên trong mắt Léo chưa bao giờ tắt.
Khi Jo Mitch quay về phòng khách, Zef và vợ chồng Lolness đều run lẩy bẩy. Mitch ngồi thụp vào tràng kỉ nghe như tiếng ruột già bị tháo hơi. Có những câu Mitch thèm được tự mình nói ra nên lão không khỏi buột miệng:
- Nó chế… êêêt rồi…
Sim và vợ nhìn nhau.
Tobie chết ư.
Đôi mắt họ đờ đẫn tìm kiếm tia nhìn cuối cùng trong mắt nhau.
Nhưng không còn thấy gì nữa.
Zef sụt sùi nhưng tiếng động đó không tới được tai vợ chồng Lolness.
Không ai trong ba người nhìn thấy Minouilleka đường bệ dẫn Léo Blue bước vào. Mitch sửng sốt ngoái nhìn nhân vật mới bước vào này. Thằng bé nói, hàm bạnh ra:
- Cháu đã nhìn thấy nó. Nó còn sống.
Sim và Maïa cảm thấy như có một dòng thác ấm tuôn chảy trên từng đường gân thớ thịt, giúp họ hồi sinh.
Và cuộc săn lùng Tobie đã bắt đầu như vậy.