Chương 21 HỎA NGỤC TOMBLE
Elisha trải qua một mùa đông hãi hùng.
Cô bé thử trèo lên vách đá tới mười lần, vật lộn với tuyết và giá lạnh. Cả mười lần, mẹ lại lôi cô về, mệt lử, nước mắt đóng băng quanh khóe mắt. Cái hang nằm ở lưng chừng vách đá giờ đây giống như một miếng băng giá bất khả xâm phạm.
Sang tháng Hai, người ta cứ tưởng tuyết sẽ chóng tan nay mai. Cũng có mấy ngày đẹp trời. Những gia đình ở Cành La đã có thễ đến thăm hỏi nhau, nhưng hồ nước và vách đá vẫn không thể tới gần được.
Một tuần sau tuyết lại rơi, bao hy vọng của mẹ con cô Lee suýt nữa bị áo choàng trắng này bóp nghẹt. Tháng Ba hãy còn băng giá đến mức ngày mồng một tháng Tư vẫn không thể nào đến được nơi Tobie trú ẩn.
Mùng 10 tháng Tư, mắt trời ló ra. Làn hơi ấm dịu dàng bao phủ toàn Đại Thụ. Nước bắt đầu nhỏ thành giọt xung quanh nhà cô Lee.
Cô Isha nhẹ nhàng nói chuyện với con. Hai mẹ con ngồi trên bậu cửa hình tròn ngắm vài tia nắng phản chiếu xuống những vũng nước và khe suối.
- Chỉ có cách là hy vọng thôi con ạ...
Chẳng thể làm gì khác ta thừa biết là Tobie bị giam từ bốn tháng rưỡi nay chỉ với một túi thức ăn đạm bạc. Những phép tính và óc thực tế cũng không thể đem lại cho Tobie cơ may sống sót nào, dù là nhỏ nhất. Nhưng trong tim Elisha, tia hy vọng vẫn lóe lên, khiến cô bé vẫn tin vào điều không tưởng.
Ngày 16 tháng Tư, Elisha đã lần ra lối đi dẫn ra hồ rồi lên vách đá, Cô bé đứng đó, dưới chân một bức tường băng rỉ nước, đang tìm cách trèo lên.
Bỗng cô bé nghe thấy một giọng nói. Một tiếng gọi. Cô suýt lên tiếng đáp "Tobie à!", nhưng bất thình lình bốn tay ma mãnh to xác xuất hiện, từ mũ đến ủng đẫm nước băng tan.
- Bọn này gọi mi suốt hai tiếng rồi. Bọn này đi theo dấu chân cũa mi trong tuyết đấy.
Đó là một toán quân trông đến thảm hại của Jo Mitch, đã được lệnh lên đường, tiếp tục truy lùng.
- Làm gì ở đây hả nhóc con?
- Thế còn các ông? Elisha hỏi lại.
- Bọn tao lùng thằng oắt Lolness. Trả lời đi! Mày làm gì ở đây?
- Tôi sống ở gần đây với mẹ, tôi đi xem xem bọ nước đã quay lại mặt hồ chưa.
Đó là lý do đầu tiên thoáng qua đầu cô. Như thế cũng thừa đủ lý lẽ cho mấy bộ óc còi đang đứng trước mặt cô.
- Nếu cô tìm ra thằng Tobie cho bọn anh thì anh sẽ cưới cô em, một thằng gù mũi đầy mụn che lấp cả mắt nói.
Elisha trả miếng:
- Nghe hấp dẫn đấy. Tôi sẽ để ý chuyện này.
Cô hà hơi trong lòng bàn tay cho ấm, tạo thành làn hơi trắng xuyên qua kẽ tay.
Mũi to xích lại:
- Anh thơm cô em trong lúc chờ đợi nhá?
- Tôi chưa xứng đáng đâu. Ông cứ chờ khi nào tôi tìm ra thằng nhỏ Lolness đã, rồi đó sẽ là phần thưởng cho tôi, cô vừa nói vừa tránh ra.
Mũi to sướng rơn vì được tâng bốc. Elisha giả vờ bỏ về nhà. Đi được vài bước, cô chợt nghe thấy một câu liên quan đến vợ chồng giáo sư Lolness vì bốn thằng nói chuyện rất to. Câu này như sét đánh ngang tai khiến cô không còn sức bước tiếp.
Cuối cùng Elisha cũng lết về đến nhà và sà ngay vào vòng tay mẹ.
Ngày hôm sau, 17 tháng Tư, buổi trưa, Elisha đã có mặt trước khối tuyết vẫn chặn lấp cửa hang. Cô cào tuyết suốt cả buổi chiều, vừa làm vừa trông chừng phía hồ. Sáu giờ chiều, bàn tay nhỏ nhắn của Elisha thò qua được bức thành tuyết cuối cùng. Cánh tay cô luồn sang được bên kia. Cô dừng lại. Bên trong không mảy may động tĩnh.
Vậy là cô bé tiếp tục đào một cách điên dại và kêu gào dữ dội, làm tuyết bay tứ tung. Cô bé chẳng còn sợ kẻ nào nữa. Ánh sáng mặt trời lọt vào trong hang, Elisha dò dẫm theo tia sáng
Hơi lửa vẫn còn ấm
Vì ngoài kia sáng trưng nên vào đây mắt cô bé bị quáng chẳng trông thấy gì cả. Cô cất tiếng gọi yếu ớt:
- Tobie...
Không có tiếng trả lời. Cô không biết mình đang đặt chân vào đâu. Đôi mắt vẫn chưa quen với bóng tối. Cô nhận thấy đằng trước có một bó củi. Cô cầm lên, lại gần đống lửa gần tàn rồi vứt bó củi xuống đám than cháy dở. Chỉ một lát sau, lửa bắt đầu bén. Elisha dõi mắt nhìn theo ngọn lửa bốc cao dần.
Và cô bé nhìn thấy trần, các vách hang lung linh ánh lửa. Tức thì, cô khám phá ra toàn bộ tác phẩm của Tobie. Một bức bích hoạ với hai màu chủ đạo đen và đỏ trải rộng trên bề mặt hang. Elisha tưởng như mình đang bước vào chính giữa trái tim đỏ tấy của Tobie.
- Cậu có thích không? Một giọng nói yếu ớt cất lên ngay cạnh cô bé.
Cô bé lao ngay về phía giọng nói.
- Tobie!
Tobie nằm đó, dựa vào vách. Sắc mặt tái xanh, má hóp lại, môi nứt nẻ, nhưng trong đáy mắt vẫn lấp lánh một vì sao không bao giờ tắt.
- Tớ đợi cậu mãi, cậu nói.
Tobie chưa từng thấy Elisha khóc bao giờ. Ngày hôm đó, như để bù đắp sự chậm trễ của mình, cô bé tựa đầu vào ngực Tobie khóc nức nở. Cậu nói:
- Nín đi, nín đi nào... Có gì buồn đâu? Nhìn mà xem, tớ vẫn khoẻ mạnh mà.
Cậu chìa chiếc khăn tay dính đầy bột màu đỏ cho cô. Elisha không thể cầm nước mắt. Tobie cảm thấy tiếng nức nở đang dội vào ngực mình. Cô bé vùi mặt vào chiếc khăn tay, khi bỏ ra thì hai má phủ đầy phấn đỏ. Cô dần trấn tĩnh, ngước mắt lên vòm hang. Tobie giải thích:
- Tớ làm thế để giết thời gian. Có người tự tay trang trí lăng mộ để sau này yên nghỉ. Còn tớ, trong bốn tháng liền, tớ vẽ khung cửa sổ để đón nhận cuộc sống ngoài kia.
Elisha tròn xoe mắt. Ừ đúng rồi, giống y như một ô kính màu mở ra thế giới bên ngoài. Elisha tiến lại gần bức tường, khuôn mặt lấm lem bụi màu vẽ.
- Elisha...
- Vâng.
- Tớ thấy đói.
Tobie không còn gì để ăn ngoài nấm mốc từ mười bảy ngày nay. Elisha vụt chạy đi tức thì. Tobie vội vàng kêu lên tuyệt vọng:
- Khôôông! Đừng bỏ tớ một mình! Quay lại đi!
Cô bé lo lắng quay trở vào ngay. Tobie không thể chịu đựng ở một mình thêm một phút nào nữa. Cô bé chỉ chạy ra ngoài cầm túi thức ăn mang theo.
- Tớ vẫn đây mà, Tobie. Đừng sợ.
Cô bóc lớp giấy bao ngoài thấm đầy bơ ra, Tobie cười sung sướng. Trước mắt cậu là một xấp bánh xèo tẩm mật ong dày nhất mà cậu từng thấy.
Phải mất ba ngày Tobie mới đứng bình thường trở lại. Trong suốt bốn tháng rưỡi bị nhốt, cậu đã duy trì được một hoạt động đều đặn để cơ thể khỏi tê liêt và cằn cỗi. Chẳng mấy chốc Tobie đã hoạt bát trở lại.
Cậu dành thời gian ra bờ hồ vận động chân tay, nhảy nhót như một chú bướm đêm. Elisha không rời cậu nửa bước. Tobie cần viên đất son nâu này nhìn cậu chạy nhảy dưới ánh trăng.
Trú dưới một cái gờ trên vách đá cao, hai đứa trẻ ngồi bên nhau. Tobie cảm nhận bên dưới kia, trong đêm tối, tiếng xuân rạo rực. Cậu hít một hơi thật sâu để lấy lại khoảng thời gian đã mất. Elisha kể cho bạn những sự kiện xảy ra trong mùa đông vừa rồi.
Ở nhà Asseldor, tình hình của Mia rất đáng lo ngại. Từ khi anh Lex ra đi tìm cha mẹ, chị ấy nằm bẹp trên giường và không ngồi dậy nữa. Chị ấy gần như chẳng ăn uống gì và chẳng nói năng gì nữa. Đến lúc đó cả nhà mới biết chuyện tình cảm bí mật giữa Lex và Mia.
Thoạt đầu, cha mẹ còn động viên chị ấy đôi chút.
- Những chuyện như thế này vẫn thường hay xảy ra mà..Không nên biến nó thành thảm kịch.
Nhưng sau một tuần thì hai bác ấy hiểu ra rằng một cô gái để mình chết dần chết mòn vì một chàng trai ra đi là chuyện rất hiếm khi xảy ra...
Thế là cà nhà quay ra chăm sóc chị ấy rất kiên trì. Chắc chắn sự kiên trì này đã giúp chị ấy không lịm đi hoàn toàn.
Chị Maï không rời em mình nửa bước, ngủ bên chân giường em, nắm tay em. Chị ấy hoàn toàn hiểu được nỗi đau buồn này vì chị ấy cũng đang phải trải qua như em gái mình.
Những tin tức gần đây nhất mà Elisha nắm bắt được là từ hồi tháng Hai. Anh Lex vẫn chưa trở về nhưng bệnh tình của chị Mia bớt nguy kịch. Chị ấy đã mở được mắt, chịu ăn một bát xúp vào buổi sáng. Buổi tối mấy người anh trai ca hát ở phòng bên và mọi người bất ngờ phát hiện một ngón tay chị ấy gõ xuống giường theo nhịp nhạc.
Chị Maï vẫn tiếp tục chăm nom em gái ân cần và lặng lẽ.
☆☆☆
☆☆☆
Elisha kể lại câu chuyện này, nhưng lương tâm dằn dặt vì không kể cho Tobie nghe cái câu cô nghe lỏm được bên bờ hồ từ đám quân Jo Mitch.
Ngày thứ tư, Tobie nhắc đến cha mẹ:
- Suốt cả mùa đông, tớ chỉ nghĩ đến bố mẹ. Tớ chẳng còn gì để chờ đợi. Bố mẹ sẽ không quay trở lại đón tớ.
- Có lẽ cậu nói đúng, Elisha bùi ngùi nói. Đừng mong chờ nữa.
- Nếu bố mẹ không đến tìm tớ, tớ sẽ đi tìm bố mẹ.
Elisha giật nảy mình.
- Nhưng ở đâu?
- Đi lên Ngọn Cây tìm bố mẹ, cứu bố mẹ ra khỏi móng vuốt của lão béo Jo Mitch.
Vừa nói Tobie vừa quan sát Elisha. Cô bé chớp hàng mi dài và cúi nhìn dưới đất. Cô đắn đo không biết có nên nói hay không. Cậu chỉ nhìn là hiểu ngay cô bạn biết chuyện gì đó.
- Tobie... Tớ nghe lỏm được một câu liên quan đến bố mẹ cậu.
Tobie run rẩy tìm ánh mắt Elisha.
- Bố mẹ cậu đã bị tuyên án và ngày mồng một tháng Năm này sẽ bị hành quyết.
Sự im lặng không kéo dài. Tobie chộp lấy vai Elisha.
- Bố mẹ tớ ở đâu?
- Vấn đề là không phải ở đó, mà cậu phải phòng thân.
- Elisha, bố mẹ tớ ở đâu?
Cậu lay cô bạn.
- Tớ xin cậu, hãy lo cho bản thân, Tobie. Bọn nó vẫn lùng sục cậu đấy.
- Elisha...
- Tobie, tớ có một ý này để cậu có nơi ẩn náu an toàn.
- Tớ đi đây, tớ chỉ mất ba ngày là sẽ lên đến Cành Cao. Hôm nay là ngày 21. Tớ có một tuần để tìm thấy bố mẹ. Tạm biệt Elisha.
Cậu buông tay và đứng dậy.
- Nghe tớ nói đã! Elisha gào lên.
- Mười ngày nữa bố mẹ tớ sẽ chết nếu tớ không đến cứu. Tớ phải đi lên Cành Cao đây.
- Tobie! Bố mẹ cậu không ở trên ấy đâu!
Tobie quay người lại.
- Thế ở đâu?
- Hai bác ở Tomble, Elisha líu ríu, đang bị giam ở ngục Tomble.
Tobie tái mặt. Ngục Tomble chỉ cách đây vài tiếng đi bộ. Vậy là cha mẹ đang ở rất gần mình, thế nhưng toàn thân Tobie choáng váng.
Cậu đã biết ngục Tomble qua lời kể của ông già Vigo Tornett đã từng bị giam ở đó mười năm trời, đến giờ mỗi lần nghĩ tới ông vẫn thấy rùng mình.
Hễ ai nhắc đến từ "Tomble" với ông Tornett là răng ông bắt đầu đánh lập cập rồi toàn thân run lẩy bẩy. Mười năm cầm tù ở Tomble đã tàn phá một con người.
Ông Tornett cũng thừa nhận những lầm lỗi phạm phải từ thời trẻ. Tobie không rõ sự thể ra sao. Nhưng theo lời Sim Lolness, người biết hơn đôi chút thì Tornett trước đây không hề giống với ông già nhân từ, hiền hậu, ở nhờ nhà người cháu họ vắt sữa côn trùng như bây giờ.
Thẳng thắn mà nói thì Tornett từng là một trong những tên cướp ghê gớm nhất Đại Thụ, một tên côn đồ trong một băng đảng khét tiếng.
Sau đó ông bị giam mười năm ở Tomble vào thời mà nhà ngục này vẫn do Hội đồng Đại Thụ quản lý. Tomble thời đó đã giống ngư địa ngục rồi, nhưng dẫu sao vẫn được coi là một câu lạc bộ thư giãn thực sự so với Tomble thời nay dưới ách cai trị của Jo Mitch.
Không kể cơ may sống sót trong pháo đài này, còn một điều nữa được xem như lẽ tất nhiên: không một ai có thể thoát khỏi Tomble.
Chuyện đó chưa bao giờ xảy ra, và cũng sẽ không bao giờ xảy ra.
Tomble là một chùm tầm gửi treo lơ lửng trên không. Nó mọc ra từ thân Đại Thụ như một giống kí sinh, hút nhựa cây và uống nước của cây, nó bám vào thân cành bằng cái cuống bé xíu duy nhất. Tomble được canh phòng cẩn mật bởi mười tên cai ngục có vũ trang. Chỉ cần một phản ứng nhỏ nhất từ đám tù nhân, người ta chỉ việc cắt cái tua cuốn đó đi và cái nhà ngục đó sẽ rơi tõm vào hư vô. Cái đó gọi là phương án tối hậu.
Trong vòng một giây, tất cả những gì Tobie biết về nhà tù Tomble vụt lóe trong trí não cậu như một luồng điện. Mọi mong ước đều sụp đổ.
Cậu trải qua một đêm trắng bên hồ trong tĩnh lặng tang tóc.
Rạng đông, Elisha cảm thấy hầu như nhẹ nhõm. Cô đã nói ra sự thật và Tobie không có vẻ gì là mưu toan những việc bất khả thi. Cậu biết thế nào là nhà tù tầm gửi.
Mười ngày để giải thoát một nhà bác học vụng về và bà vợ ra khỏi cái bẫy chết người đó... Có mà Tobie phải mất ít nhất mười năm, chỉ tính riêng việc đột nhập.
Trù khi... nếu...
Elisha cầu cho ý nghĩ vừa vụt đến trong đầu cô không truyền thẳng đến trí não Tobie. Cô bé xua đuổi ý nghĩ đó bằng cách chớp mắt liên tục và tự đáy lòng thầm nhủ "không, không, không".
Nhưng Tobie đã thay đổi sắc mặt. Cô chẳng thể làm gì được nữa. Giữa hai trái tim đó có một cành chuyền tuy rất hẹp nhưng các ý nghĩ có thể lưu chuyển tự do.
Cậu nhìn vào mắt Elisha. Cậu đã quyết định nộp mạng cho Jo Mitch.
Elisha rùng mình.
- Nếu tớ tự nộp mình, Tobie giải thích, tớ sẽ được đưa đến Tomble trong vòng vài tiếng, như vậy hoàn thành một nửa đoạn đường.
- Nửa còn lại cậu sẽ đi nốt trong quan tài chứ gì!
Elisha phải mất một ngày một đêm để nhận ra là Tobie không lùi bước. Nếu cậu không mạo hiểm vì cha mẹ thì những ngày tháng còn lại trong đời cậu sẽ chẳng còn nghĩa lý gì. Đời cậu sẽ chỉ như một đồ vật trang trí đặt trên lò sưởi. Vấn đề không phải là thành công mà là liều tính mạng vì cha mẹ.
Những kẻ ngu ngốc gọi đó là "danh dự". Còn Tobie gọi theo cách khác. Có thể là "tình máu mủ", mặc dù cậu chưa bao giờ thốt lên từ này.
Đêm cuối cùng trôi qua thật bồn chồn.
Nơi cuối hang có bức bích họa, Elisha vừa nghe Tobie nói, vừa kê bàn chân cậu bạn lên đầu gối mình, cầm bút lông chấm mực sâu lam, cô bé vẽ dọc theo gan bàn chân Tobie một gạch mờ mờ từ ngón chân đến gót.
Tobie để yên cho bạn làm.
- Đấy là hình xăm xung trận của tớ à? cậu hỏi.
Thưở ấu thơ, Léo và Tobie thường vẽ lên tay và vai những dấu hiệu. Léo là một đứa trẻ u sầu, đôi khi hung dữ. Mẹ mất khi còn nhỏ, rồi hai năm sau cha chết, bất hạnh đó đã để lại một vết thương khủng khiếp mà ngay cả với bạn thân nhất của mình, Léo cũng không chia sẻ.
Dường như vết thương lòng đó mãi mãi bị nhiễm trùng.
Elisha im lặng. Hai bìm tóc đu đưa bên má.
Tobie biết là Elisha cũng có nét gạch màu lam đó dưới chân, chỉ ban đêm nó mới hiện rõ và toả ra ánh sáng màu xanh
- Đây là bí mật à?
Elisha gật đầu và đặt cây bút lông bên thành lọ mực.
- Tớ cũng vậy, tớ cũng có một bí mật, Tobie nói.
Và cậu kể.
Khi chỉ còn lại một mình ở đầu cành gãy và nghe thấy tiếng thằng Shatoun khóc thương thằng bạn xấu số, Tobie đang cố gắng hiểu thấu đáo kế hoạch của cha qua ba chỉ dẫn mà ông đưa ra.
1. Cậu dễ dàng lý giải sự phản bội giả của cha chỉ nhằm mục đích duy nhất là giúp con trai trốn thoát.
2. Vào những giây cuối cùng, cậu cũng đã giải mã được lời cảnh báo "con đừng để bị đau lần nữa", cốt chỉ cho cậu đi đến cành rỗng trên ngôi nhà Chỏm Cây, nơi cậu có thể thoát khỏi tay bọn áp giải, nhờ vào vóc dáng nhỏ bé của mình.
3. Tuy nhiên, cậu lại không hiểu được động tác dữ dằn của bác Sim, đánh chính con trai mình, khi yêu cầu con ăn nói lễ độ với gã khùng Limeur.
Đấy lại là cái gì đấy không giống cha chút nào. Hành động ấy chắc chắn phải hàm chứa một tín hiệu hay lời kêu gọi.
Sau này, trong lúc Tobie đã trốn thoát, còn Léo bước vào phòng khách của luật sư Clarac dưới ánh nhìn âu yếm của Minouilleka thì lão Jo Mitch nổi cơn tam bành.
Tobie vẫn còn sống, lão không thể chịu nổi ý nghĩ này.
Cơn giận dữ của Jo Mitch hệt như cơn tháo dạ. Lão ôm bụng, mặt đỏ tía tai, mồm phát ra nghìn âm thanh bí hiểm nửa như tiếng trung tiện nửa như tiếng kêu be be. Do vô ý, cái đầu mẩu thuốc lá của lão phọt khỏi miệng với vận tốc của hoả tiễn và hạ cánh xuống ngực áo Minouilleka. Minouilleka kín đáo ngực lại nghiền nát cái đầu mẩu.
Khi bình tĩnh lại, Jo Mitch lả đi mất vài phút. Rồi lão từ từ quay đôi mắt lồi sang nhìn ông Sim.
Có một vài chuyện không thể qua mặt được Mitch. Lão nhớ như in là Sim Lolness chưa hề bị lục soát. Mẹo đánh lạc hướng của Sim chưa đủ thành công. Viên đá vẫn còn đây...
Mitch chỉ tay ra lệnh Torn, tên này lao đến giáo sư.
Maïa nhìn chồng. Tobie vẫn còn sống nhưng Mitch sẽ sở hữu viên đá. Tất nhiên, bà có thể đưa cả hai chục viên đá cùng trị giá như vậy để đổi lấy sự sống của con trai, nhưng quyền lực lão béo Mitch có được nhờ vào gia tài này, sẽ trở thành thảm hoạ cho mọi sự sốn trên Đại Thụ.
Torn lục tìm trên người ông Sim hết sức thô bạo. Mặc dù bị hai tên lột trần giữa gian phòng khách nhỏ này mà khám xét nhưng giáo sư vẫn nở nụ cười tươi. Ý đồ của ông đã thành công.
Bọn nó chẳng tìm thấy gì trên người giáo sư ngoài hai viên kẹo gôm và một cây bút chì. Limeur di chân nghiền nát cục kẹo: chẳng có gì bên trong. Kẹo gôm dính vào gót chân nó. Limeur nhảy lò cò cố gỡ chân ra khỏi đám hồ nhão dính nhoét dưới nền. Trước cảnh này đôi mắt Mitch còn lồi ra hơn vì tức lộn ruột.
Sim phô một nụ cười độ lượng.
Cùng lúc đó, trong cuộc trốn chạy điên loạn, Tobie lùa tay vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi và sờ thấy viên kẹo gôm nhai dở dính sau gáy, đúng chỗ cha đã đánh cậu một phát rõ đau.
Cậu cảm nhận một vật cứng hơn lẫn trong bã kẹo dinh dính. Cậu giựt ra khỏi tóc và thấy trong tay mình là viên đá của Đại Thụ, dính nhớp nháp trong bã kẹo gôm.
Bây giờ, trong cái hang ven hồ, cậu lôi viên đá ra từ trong gấu quần và chìa cho Elisha tay vẫn còn dính mực sâu róm.
- Đây là bí mật của tớ, cậu giơ viên đá lên. Bố tớ đã giao nó cho tớ. Tớ sẽ giấu nó ở đây, trong cái hang này. Nếu có chuyện gì xảy ra với tớ thì cậu biết là viên đá nẳm ở đây.
Tobie cầm cành củi cháy dở soi đường rồi đi sâu vào trong hang. Cậu soi lửa lên tường, phía bức chân dung Elisha. Cậu đã hoạ Elisha một mình, ngồi bó gối, tay chống cằm, bằng kích cỡ người thật. Cậu khoét lớp gỗ ở một con mắt trong bức chân dung và đặt viên đá đúng vào vị trí của đồng tử. Ngọn lửa nhỏ phụt tắt.
Tobie quay lại với Elisha thật. Cô bé đứng trước đống lửa, ngược sáng. Cô nói:
- Đừng nộp mình cho Jo Mitch. Tớ đã có cách giúp cậu.
☆☆☆