← Quay lại trang sách

Chương 22 GIÁO DỤC NHỮNG CÔ BÉ GÁI

Cầm cây gậy nặng hơn cả người, con bé Bernique nện một ông già mà nó yêu cầu bọn lính canh mang đến.

- Bây giờ thì về thôi! bố nó hò từ xa khi nhìn thấy cảnh này.

Con bé không thèm trả lời, ngông nghênh đứng trước mặt ông già mà nó vừa nện và sờ tay lên cái đầu hói.

- Nổi rồi, con bé dõng dạc.

Quả thật, một cái u rõ đẹp đang sưng phồng lên. Đây là cái thứ năm. Đã đến lúc về được rồi.

Gus Alzan có hai mối bận tâm. Thứ nhất là nhà tù nơi giam một nghìn tù nhân do lão quản lí. Cái này thì là công việc phải làm. Phương pháp làm việc của lão không được hợp quy chế lắm nhưng Người Hàng xóm Vĩ đại lại rất ưng ý với cung cách này. Gus và con gái sống ở trung tâm chùm tầm gửi Tomble, từ đó các nhánh phân đi. Ở đây lão là người thống trị.

Nỗi bận tâm thứ hai, mà là nỗi lo thật sự, đó là con gái lão, Bernique. Thời gian gần đây, lão rất lo lắng về những biến chuyển ở con bé. Tất nhiên, lão cũng thừa hiểu rằng mười tuổi là độ tuổi mà Bernique đang thay đổi, chín chắn và trở thành thiếu nữ thực thụ. Người ta nói với lão: "Thế là bình thường, ở cái tuổi này xảy ra rất nhiều chuyện." Lúc đầu, lão âu yếm nhìn Bernique đập phá đồ gỗ trong nhà máy hay bóp cổ mấy bà quản gia. "Đúng là con bé lớn thật! lão tự nhủ. Đúng là bản sao của cha đỡ đầu của nó." Cha đỡ đầu của Bernique tên là Jo Mitch.

Gus để mặc con gái muốn làm gì thì làm, thậm chí lão còn cho nó mượn mấy tên tù nhân sắp tàn đời để thoả  mãn niềm say mê u bướu của con.

Nhưng sau một thời gian, Gus Alzan bắt đầu lo lắng. Vì bất chợt lão nghĩ đến một ngày sẽ phải gả chồng cho con gái. Mối bận lòng này chắc chắn còn quá sớm, nhưng lão tự nhủ đường càng gian nan gập ghềnh thì càng phải khởi hành sớm.

Đối với trường hợp của Bernique, con đường này đặc biệt khó đi. Thậm chí không nên coi đó là đường mà phải là rừng rậm nguyên sinh.

Mười tuổi, con bé đã có một vài thói quen không tương xứng đối với một thiếu nữ con nhà nền nếp.

Bỏ qua những tên tù nhân bị đánh đập, bởi họ tự vác thân đến thí mạng. Bỏ qua mấy bà quản gia bị bóp cổ, cũng có thể mấy bà cũng mắc lỗi trong phương pháp giáo dục. Nhưng hành động nghiêm trọng đầu tiên là với ông đầu bếp của nhà tù Tomble. Nó nhúng một ngón tay của ông ta vào dầu rán cháy xém đến tận xương rồi bắt ông ta phải tự thưởng thức món ngón tay tẩm bột.

Gus phải thải hồi ông đầu bếp vì bây giờ có giữ lại củng chẳng ích gì, còn chỉ mắng phạt qua loa con Bernique, cắt khẩu phần tráng miệng của nó.

Kể từ bữa đó, lão quyết định hành động.

Đúng lúc, lão nghe nói có một người hết sức lạ lùng, một loại bậc thầy về mức độ lịch sự và phép ứng xử. Đó chỉ là một tên sếp phó quèn, hắn đến Tomble trong suốt cả mùa đông. Tiếng tăm của hắn lan truyền nhanh chóng và làm cho ối người bực bội khó chịu. Luôn miệng tươi cười, hắn nói bằng một thứ ngôn ngữ văn hoa và bắt mọi người gọi mình là: Củ Khoai.

Củ Khoai đến nhà lão Alzan vào một buổi sáng thứ Bảy.

- Trân trọng kính chào ngài, hắn nói với Gus.

- Tôi cũng vậy, lão giám ngục trả lời vụng về.

- Người ta nói với tôi là ngài có ý cho vời tôi đến... Ngài hạ cố đến tôi quá. Tôi có trang trọng gì được ngài quan tâm đến?

- Tôi... Đấy là con gái tôi.

- Con gái ngài, Củ Khoai nhắc lại với một tiếng cười vang giòn hết sức vu vơ.

- Ừ, thì con gái tôi, Bernique.

- Bernique! Củ Khoai thốt lên, vẫn bằng cái điệu cười chói tai đó.

Gus tóm trọn cả bộ mặt của Củ Khoai lòng bàn tay, bóp méo chút đỉnh rồi ép gí hắn vào cánh cửa văn phòng.

- Mày cười cái gì thế hả Củ Khoai?

- Ơ... tôi.. có gì đâu, chỉ là để thư giãn một chút thôi mà.

- Được, tao muốn con gái tao trở thành một cô nương.

Củ Khoai vào việc ngay tức khắc. Hắn đã từng sống với những tên lính đánh thuê đáng gờm nhất của Jo Mitch nhưng quả thực ba ngày với con Bernique Alzan là ba ngày tồi tệ nhất trong đời hắn. Hắn bước vào phòng làm việc của Gus vào thứ Ba tuần sau. Đó là những tuần cuối cùng của tháng Tư, một ngày xuân đẹp trời.

- Thế nào? Gus hỏi, giọng tràn trề hy vọng.

Mắt của Củ Khoai mỗi bên có một quầng đen bao quanh. Hắn có rất nhiều u trên đầu, trông cứ như đội một cái mũ đầy đinh.

- Phôi đến phình ông đơn xin phỉ phiệc , thưa ông Alphan.

Răng hắn bị mất hai phần ba. Hắn nói một cách khó nhọc và không tài nào mở miệng cười được nữa. Gus Alzan thất vọng chấp thuận cho hắn một ngày nghỉ phép.

- Phỉ phép?

Củ Khoai chưa bao giờ biết nghỉ phép là gì. Ở chổ của Jo Mitch hay ở hoả ngục Tomble, không ai được nghỉ ngơi cả. Chẳng lẽ ở địa ngục mà cũng có kỳ nghỉ sao?

Sau cú thử này, Gus mất hết can đảm. Con Bernique ngày xưa chuyên được lão dẫn đi cù léc những người chịu án treo cổ trước giờ thụ hình rồi sẽ ra sao? Nó còn thiếu gì trong cái nhà tù này? Chỉ để dỗ dành nó mà lão đã ném hai tù nhân cho lũ chim.

Chim chóc rất chuộng tầm gửi. Chúng mê mẩn những trái tầm gửi trắng mọng, vì thế không nên bén mảng lại gần trái tầm gửi vào mùa đông, vì thế không sẽ bị một con chim chích hay chim sáo nhai rau ráu. Khi cần giải trí, ngài quản ngục sẽ bắt một tù nhân ngồi lên một trong những trái cây đó và đợi chim đến. Cuối tháng Tư, chỉ còn lại vài quả nhưng chín đến nỗi lũ chim vừa trông thấy sẽ đớp gọn ngay.

Gus trải qua một đêm đầy ác mộng. Lão mơ thấy Bernique lao về phía lão với sải cánh to rộng. Con bé nuốt sống lão và đời lão kết thúc trong đám phân chim nhầy nhụa.

Nhưng ngay sáng hôm sau đã nghe tiếng gõ cửa.

- Phôi đây.

Gus nhận ra cái giọng đáng ghét của Củ Khoai. Lão mở cửa.

- Phin ông cho phép phôi được phao đổi một giây với ông...

Suýt nữa Gus đập bẹp thằng này. Không ai được gõ cửa nhà Gus Alzan như gõ cửa nhà một người bạn đồng khoá để xin trình bày  một "phuyện".

Những ai đến cửa nhà lão đều răng lợi lập cập va vào nhau, vừa rối rít xin lỗi vừa run như cầy sấy mà không biết vì sao phài tự quở trách mình như vậy.

Nhưng Củ Khoai đã nói thêm, tránh không bị nghiền ra thành bột:

- Phiện phiên quan đến Bernique...

Củ Khoai không thêm được cái răng nào so với ngày hôm qua nhưng cũng cố cười. Gus tò mò để cho hắn vào.

Ít nhất một lần trong đời, tên sếp phó Củ Khoai tỏ ra sáng suốt.

Hắn nghỉ phép tại một cành láng giềng và có thời gian suy ngẫm về tình hình của Bernique. Theo hắn, chắc chắn con bé gặp phải vấn đề với uy quyền.

- Có thế thôi à? Gus hỏi.

Phát hiện này của Củ Khoai thì chẳng còn ai là không hiểu. Nhưng hắn vẫn tiếp tục nói rằng giải pháp không nằm ở vai trò của người cha hay người thầy.

- Người gì cơ?

- Thầy pháo...

- Thế thôi hả? Gus nhắc lại, tay chân bắt đầu ngứa ngáy. Lão sắp sửa cho Củ Khoai bay ra khỏi cửa đến nơi rồi.

Củ Khoai nhắc lại:

- Cần phiết phúc này là phột người phạn.

- Người quái gì cơ? Gus hỏi lại.

- Người bạn.

Gus Alzan đã nghe thấy cái từ này ở đâu đó. Bạn. Nhưng khái niệm này rất mơ hồ đối với lão. Một thứ người không phải là sếp cũng cũng không phải là nô lệ. Một khái niệm lờ mờ đã từng là mốt thời thượng một thời.

Đối với lão quản ngục Tomble thì bất cứ ai cũng là hoặc trên lão hoặc dưới lão. Chỉ huy hoặc bị chỉ hay. Jo Mitch ở trên, tất cả còn lại ở dưới. Con gái lão có thể ở một vị trí hơi đặc biệt, bởi lẽ, đúng ra là phải ở dưới thì con bé lại thường xuyên leo lên trên.

Sau một hồi suy nghĩ, lão đi đến kết luận rằng bản thân lão không có bạn.

- Phười duy nhất Bernique có thể phôn phọng phà một người bạn, Củ Khoai nhắc lại.

Gus có vẻ bối rối.

- Thế mua nó ở đâu?

Củ Khoai làm ra vẻ bí ẩn và giải thích rằng nếu được Gus cho phép, nó sẽ dẫn một người bạn đến vào ngày mai. Gus thiếu chút nữa thì nghẹt thở. Nếu đứa bạn gái tương lai của Bernique không ở trên cũng không ở dưới con gái lão thì có nghĩa là đứa bạn đó sẽ giống như Bernique. Nếu vậy thì sự tệ hại sẽ nhân lên gấp đôi. Hai Bernique ở Tomble, rồi nhà ngục đến phát nổ mất! Củ Khoai trấn an lão ngay lập tức. Người trẻ tuổi mà hắn đang nghĩ đến là một hình mẫu của lịch sự và cương quyết. Một cô bạn gái lý tưởng cho Bernique. Một bé gái mười hai tuổi. Củ Khoai đã gặp người bạn này ngay trước mùa đông. Cô bé đã dạy cho hắn tất cả. Hắn vừa gặp lại cô bé một cách vô cùng tình cờ ở cổng nhà ngục Tomble.

Gus phản đối thẳng thừng. Như thế không biết đường nào mà lần. Lão không thể để cho một người lạ vào nhà tù được. Nhất là trong thời điểm này.

Nếu xảy ra chuyện, Jo Mitch có mà ngồi đè lên lão. Và một khi Jo Mitch đã đè lên ai thì sẽ chẳng còn gì hoặc chỉ còn tí nước ép rỉ ra hai bên.

- Thế thì, thôi phành phậy , ông giám phốc , Củ Khoai nói vẻ nuối tiếc.

Hắn phủi bụi trên mũ rồi đi ra. Vừa qua ngưỡng cửa đã bị Gus tóm cổ giật lại. Quản ngục lặng đi vài phút, nhớ lại những chiến công hãi hùng của con Bernique. Lão đã đổi ý.

- Nếu con bé của mày không làm được thì tao sẽ vứt chúng mày cho lũ chim.

Củ Khoai ra về với một cảm giác kì lạ. Nói một cách thẳng thắn, đây không phải là ý tưởng của hắn. Hắn tình cờ gặp lại cô bé ở Cành La và kể cô nghe chuyện về Bernique. Cô bé đề nghị được giúp hắn. Củ Khoai tin tưởng ở cô bé nhưng không ngăn nổi sự sợ hãi khi nghĩ đến lời đe dọa bị thả cho lũ chim.

Số phận hắn đang nằm trong tay của... À mà, cô bé này tên là gì nhỉ? Bong bóng. Phải rồi, cứ gọi cô bé thế đi.

Bong Bóng.

Bong Bóng được dẫn vào ngục trưa ngày 24 tháng Tư. Bọn chúng lục soát cô bé mười sáu lần. Cô được chín tên canh ngục đeo nỏ dẫn đi. Bong Bóng là một cô bé gái có cái nhìn nghiêm nghị, mặc quần áo màu đen, hai bím tóc quấn lên trông như hai dấu chấm hỏi trên đầu. Cô bé này có một khuôn mặt dẹt là lạ.

Người ta dẫn cô bé vào phòng đồ chơi của Bernique và đóng cửa lại. Bọn lính canh tản ra đứng gác quanh nhà Alzan.

Bảy giờ tối, bọn chúng mở cửa cho Bong Bóng. Lũ lính canh chỉ nghĩ đến cảnh lôi cô bé ra trong tình trạng hoặc bị chặt thành khúc hoặc bị băm nhỏ.

Thế mà tóc tai cô bé thậm chí vẫn rất gọn gàng.

Gus tiếp Bong Bóng trong phòng làm việc. Lão rụt rè khủng khiếp trước cô bé có đôi mắt của người chuyên phóng dao. Lão ấp úng:

- Tôi... Vâng... Thì... Vậy...

- Ngày mai tôi sẽ không đến, Bong Bóng nói. Tôi sẽ quay trở lại vào ngày kia.

- Vâng... Thì... Tôi... Đồng ý...

Cô bé ra đến cửa và quay lại nhìn Gus.

- Có một điểm quan trọng. Trong lúc tôi vắng mặt, Bernique không được đánh đập bất cứ một ai. Không được làm một cái u nào nổi lên. Nếu không, mọi việc sẽ chấm dứt ở đây.

Trước khi bước qua khỏi lối cổng hẹp của tua cuốn trên cuống chùm tầm gửi, Bong Bóng còn bị lục soát mười một lần. Bọn chúng tìm thấy trong người cô bé một hình người bằng gỗ to bằng ngón tay cái. Bọn chúng để cô bé mang theo hình người đó.

Ngày hôm sau, Bernique ngồi thu mình dưới gầm giường mà khóc. Con bé không quậy phá, nước mắt của nó tạo thành vũng nhỏ. Gus đến dỗ dành con, phải đi ủng lội trong vũng nước mắt. Con bé không đòi tù nhân để đánh đập, nó chỉ đòi bạn gái của nó. Bảy giờ tối, nó lên cơn. Con nhóc xé tan tành cái đệm và ngốn sạch lớp mút nhưng vẫn không hề đánh đập một ai. Gus cử năm thằng đi tìm Bong Bóng nhưng không thằng nào tìm ra tung tích cô bé.

Ngày hôm sau, Gus Alzan dậy từ tinh mơ để đợi Bong Bóng. Đến trưa, cô bé có mặt ở cổng ngục Tomble. Bọn chúng lục soát mười sáu lần. Trong túi áo cô bé vẫn có hình nộm được đẽo cẩu thả bằng vỏ gỗ bào. Chín tên lính dẫn cô bé đi từ đầu này sang đầu kia nhà tù. Cô không dám liếc nhìn hàng trăm tù nhân đang rên siết đằng sau chấn song của những xà lim nhỏ xíu.

Cô bé này cứng rắn như lớp gỗ mới thành hình.

- Tôi... Cô... không đến hôm qua ạ..., Gus liều nói.

- Chẳng phải tôi đã báo rồi sao?

- Tôi... Dạ có chứ, có chứ... Nhưng...

Bong Bóng doạ bằng giọng lạnh lùng.

- Nếu ông muốn thì tôi đi về.

Gus xin lỗi với giọng vô cảm, đây là lần đầu tiên trong đời lão mở mồm xin lỗi (không kể cái hôm rửa tội cho Bernique, lão  giẫm lên đầu mẩu thuốc lá của Mitch).

Bong Bóng ở lại với con nhóc Bernique đến bảy giờ tối rồi mới ra khỏi phòng. Gus yêu cầu cô bé giải thích đôi điều. Cô bé trả lời không có thời gian.

- Ngày mai tôi sẽ không đến đâu. Tôi sẽ quay trở lại vào ngày kia.

Gus không dám bình luận gì thêm.

Khi bọn lính canh lại lục soát cô bé lần nữa ở lối ra thì không đứa nào nhận ra là hình nộm gỗ không còn trong túi cô nữa.

Hai ngày sau, mọi việc lại diễn ra tương tự, trừ mỗi việc, buổi tối trước lúc ra về, Bong Bóng cho gọi Gus.

Bong Bóng nhìn lão một hồi lâu khiến lão phải cụp mắt xuống, rồi cô nói:

- Ông biết điều tôi sắp nói với ông rồi đấy

- Vâng... Tóm... Ngày mai cô không đến mà là ngày kia.

- Không. Không phải mai, không phải ngày kia, mà không bao giờ.

Gus mặt nghệt ra. Nếu có thể đứng lại  gần mà nhìn thì sẽ thấy môi lão mấp máy, trong lòng trắng mắt xuất hiện một giọt lệ rưng rưng. Bong bóng  hy vọng vừa vỡ  tan trước mặt lão.

Thế là hết.

Lão sẽ không bao giờ nhìn thấy nở ra từ ấu trùng gớm ghiếc một cô thiếu nữ Bernique trong mộng của lão, nàng công chúa xúng xính trong bộ váy màu xanh nhạt, chạy lại phía lão trên một cái cành vắng lặng, kêu lên: "Bố ơi, bố ơi, con đây, Bernique đây!" Lão sẽ không bao giờ được ngắm con trong chiếc khăn voan cô dâu, vịn tay vào một chàng trai, nhảy điệu valse trên một sàn nhảy  đầy những vì tinh tú. Con bé sẽ mãi mãi là Bernique tính tình cáu bẳn, dã man, may ra lấy được một lão già đầu nhẵn thín để về còn làm cho u mọc lên. Một Bernique sẽ cắn mấy đứa trẻ  nâng váy cưới và sẽ làm mẹ chồng chết ngạt trong chiếc bánh ga tô cưới nhiều tầng.

- Ông biết lý do của tôi rồi đấy.

- Không, Gus Alzan rên rỉ, nhưng cô không thể bỏ rơi tôi thế này. Bernique đã tỏ ra khá hơn rồi...

- Molmess...

- Cái gì?

- Molmess hay Molness... Cái tên này ông biết chứ?

Gus giương đôi mắt khiếp đảm lên nhìn.

- Không...

- Bernique đã nói là hôm qua nó đã đánh một tên Molness nào đó trong lúc tôi vắng mặt.

Gus nhìn Bong Bóng chằm chằm.

- Không thể thế được. Không thể nào. Con bé không hề rời khỏi phòng.

- Nhưng cái tên Molness thì có thật chứ...?

- Không...

Cái nhìn của Bong Bóng làm mặt lão bỏng rát, lão nói chữa:

- Có thể có một cái tên như thế... Nhưng không thể nào...

Bong Bóng nói với Gus Alzan:

- Tôi nghĩ là ông chưa hiểu rõ vấn về...

- Con bé không thể biết người đó! Con bé không biết tên một tù nhân nào...

Bong Bóng vụt đứng dậy, mặt tối sầm.

- Ông muốn nói là tôi nói dối.

- Không... Không đời nào...

- Thế thì con gái ông nói dối.

- Không...

Câu trả lời đã bớt cả quyết hơn. Bong Bóng nói:

- Ông lại đây.

Cô bé dẫn lão đến phòng Bernique.

- Bernichou, Gus tiến lại gần giường, Bernichou, con gái yêu...

Bernique ngồi dưới gầm giường, xung quanh là đám mút nó vừa rút lõi từ cái đệm mới. Gus cố nhìn vào mắt con.

- Bạn con nói với bố là hôm qua con vừa cho một ai đó mọc u hả?

Con bé không trả lời. Gus cố nài:

- Bernichou thì đánh ai được nhỉ?

Một câu trả lời vọng ra từ dưới đống mút:

- Lolness!

Bong Bóng và Gus nhìn nhau rồi đi ra khỏi phòng. Gus chẳng hiểu gì nữa. Không thể thế được. Tuyệt nhiên không thể thế được. Lão cố gắng thuyết phục Bong Bóng lần cuối cùng, vừa trình bày vừa khóc rấm rứt. Nhưng cô bé rất cố chấp. Cô đã đưa ra quy định ngay từ ngày đầu đặt chân đến đây.

- Thế nếu..., lão lỡ mồm.

Lão im bặt. Bong Bóng vờ như không nghe thấy và nói:

- Tạm biệt.

Gus nắm lấy tay cô bé. Cô tiến mấy bước về phía cửa. Lão theo ra. Lão có vẻ đắn đo.

- Thế nếu không có u trên đầu tù nhân thì sao.

- Tù nhân nào?

- Lolness.

- Tôi tưởng ông không biết cái tên này, Bong Bóng tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng chân vẫn bước đi.

- Có một đôi vợ chồng mang tên này trong khu đặc biệt.

Bong Bóng lập tức dừng lại.

- Nếu không có cái u nào trên đầu nhà Molness này, cô bé nói... thì mọi việc sẽ khác hoàn toàn.

Cô bé từ từ quay người. Lão quản ngục lại thấy le lói chút hy vọng.

- Tôi sẽ đi xem! Tôi sẽ báo với cô!

Lão lon ton chạy đi. Bong Bóng gọi lại:

- Tôi chỉ tin ông khi nào sờ được tận tay vào đầu nhà Losnell đó.

- Lolness...

- Cái gì?

- Không thể được...

- Tôi hiểu rồi. Tạm biệt.

Cô bé bỏ đi. Gus không chịu được nữa.

- Đợi chút đã!

- Quá muộn rồi. Tôi không còn muốn sờ vào cái đầu nào nữa. Tôi không quan tâm.

- Gượm đã!

- Kệ ông thôi. Chúc ông kiên nhẫn với con gái.

- Tôi xin cô. Cô cứ việc đến tận nơi, xem tận mắt! Tôi sẽ dẫn cô đến tận ngục vợ chồng Lolness.

Một tiếng sau, đêm buông xuống. Sau nhiều trạm kiểm soát, Gus và Bong Bóng vào đến khu vực giam giữ đặc biệt. Một khu được bố trí ở tầng thấp nhất của chùm tầm gửi. Khu này tĩnh mịch gần như tuyệt đối.

Sau mấy chỗ rẽ, hai người đến trước cửa xà lim 001.

- Đây, Gus chỉ vào.

Lão tìm không thấy chìa khóa. Một tên lính canh cho lão mượn. Tên của vợ chồng Lolness được viết trên tấm ván nhỏ. Gus vào sâu trong khám. Mặt lão tái hẳn đi.

Bong Bóng theo sau lão. Để động viên lão, cô bé bất ngờ vỗ nhẹ một cái vào lưng lão. Cô thừa biết rằng mình không có quyền hé một lời nào.

Gus Alzan hết sức cảnh giác. Đây là hai tù nhân quý giá hơn chín trăm chín mươi tám người còn lại. Gus đã tập thói quen không tin tưởng bất cứ một ai khi đã bước chân vào xà lim. Lão không rời mắt khỏi Bong Bóng.

Đáng lẽ lão phải nghi ngờ sớm hơn mới phải. Như thế, cô bé mới không thể có trong tay chiếc chìa khóa xà lim 001 mà cô vừa lấy cắp được.

Thay vào đó, lão lại chỉ chăm chăm răn trước cô bé không được phép trao đổi với hai tù nhân này. Lão tuyên bố dứt khoát: cô chỉ được phép im lặng sờ lên hai cái đầu rồi đi ra.

Cô bé đã làm chính xác như vậy.

Có một đôi vợ chồng ngồi trên ghế dài. Bong Bóng tiến lại gần họ, không rời khỏi đôi mắt thất thần của họ. Cô đặt bàn tay bé nhỏ lên đầu họ và xoa nhè nhẹ. Cô bé quay về phía Gus Alzan, gật đầu. Đôi mắt lão sáng lên, vậy là không hề có u. Lão để Bong Bóng đi qua trước mặt và quay lưng lại phía các tù nhân.

Cảnh vật tranh tối tranh sáng, nhưng cặp tù nhân vẫn đọc được dòng chữ viết trên tấm lụa mỏng gắn trên lưng tên quản ngục: “Hai bác can đảm lên. Con trai sẽ đến cứu hai bác.” Bong Bóng lúc đi vào đã dán dải lụa ở một nơi mà Gus không thể canh chừng được, đó chính là lưng lão. Cô bé kín đáo gỡ nó ra trước khi bước ra khỏi cửa.

- Được rồi, cô nói rồi vỗ vào vai lão lần nữa. Tôi yên tâm rồi… Chúng ta có thể chuyển sang giai đoạn kế tiếp: đi píc níc.

Gus tỏ ra mãn nguyện. Lão chẳng có tí ý niệm gì về píc níc. Lão hình dung đó là một phương pháp sư phạm hiện đại. Bong Bóng giải thích.

- Ngày mai tôi không đến. Ngày kia tôi sẽ đến. Và tôi sẽ dẫn Bernique đi píc níc.

☆☆☆

☆☆☆

☆☆☆

☆☆☆

☆☆☆

☆☆☆

☆☆☆

☆☆☆

☆☆☆

☆☆☆