Chương 23 XÁC ƯỚP
Khi Bong Bóng giải thích thế nào là píc níc, Gus hơi hoảng một chút. Một mặt, lão thấy rằng mình không được phép cho con gái ra ngoài địa phận nhà tù. Mặt khác, lão không muốn làm thất bại "phương pháp Bong Bóng" đang ngày càng tỏ ra hiệu quả.
- Tôi sẽ tìm cho cô một cái xà lim thật đẹp không có người. Cô sẽ làm píc níc ở trong đó cho ấm áp.
- Không, Bong Bóng nói. Tôi dẫn Bernique ra ngoài. Những người bạn bình thường phải đi píc níc ở ngoài trời.
Không thể được. Gus không thể để cho Bernique của lão đi theo một đứa con gái mười hai tuổi mới tuần trước vẫn còn là người xa lạ. Buổi píc níc được dự kiến vào ngày hôm sau nữa, tức là ngay trước ngày diễn ra cuộc hành quyết vợ chồng Lolness mà Jo Mitch sẽ đến dự. Lão không thể mạo hiểm đúng vào thời điểm tối quan trọng như thế được.
Bong Bóng đợi câu trả lời mà không để lộ cảm xúc gì. Cô nhìn thẳng vào mắt lão quản ngục. Người ta có cảm giác như cô bé đi guốc trong bụng người đàn ông này. Cô cảm nhận được lão đang ngờ vực. Thậm chí cô còn nhìn thấy mối nghi ngờ này đang mỗi lúc một lớn thêm.
Lập tức Gus tự hỏi làm thế nào mà mình lại đặt lòng tin vào con bé này cơ chứ. Lão biết gì về con nhỏ Bong Bóng này nào? Chẳng biết gì cả. Hoàn toàn không. Vẫn còn thời gian để dừng mọi chuyện lại ở đây. Bong Bóng linh cảm thấy thời khắc lão sẽ đuổi cô ra ngoài đang đến gần.
Cần phải hành động gấp. Trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ khủng khiếp.
Một tù nhân đang đánh bóng sàn phòng làm việc của quản ngục. Ông ta đang quỳ mọp trên sàn, vừa lau hì hụi vừa tiến lại gần chỗ Bong Bóng đứng. Đầu gối ông trầy xước vì chà xát nhiều xuống nền nhà. Đó là một người đàn ông có cái nhìn buồn bã, một trong những tù nhân không bao giờ hiểu nổi vì sao đời mình lại hạ cánh vào chốn này. Trước đây, họ sống bình lặng tại nhà mình, rồi một buổi sáng, người ta kéo đến lôi họ đi, tống vào ngục tối. Và khi họ hỏi mình đã làm nên tội tình gì thì câu trả lời là “bí mật quốc gia”.
Bong Bóng giả vờ kín đáo bước giật lùi về phía tù nhân. Cô đang lùi lại gần hơn bằng những bước chân vô tội. Gus đã nhận ra thủ đoạn này và đang quan sát bằng nửa con mắt. Phải rồi, con bé này làm lão lo lắng. Nó định giở trò gì đây?
Bất ngờ, bằng một cú gót giày dã man, cô nghiến bàn tay người cọ nền nhà.
Hành vi tàn nhẫn này lập tức sưởi ấm trái tim lão quản ngục. Con bé này đúng là cùng hàng ngũ với mình đây. Một đứa con gái hành động như thế không thể nào là một đứa hoàn toàn xấu xa. Lão cất tiếng cười đồng lõa và lệnh cho lính canh tống người tù đang rên lên vì đau đớn vào trong xà lim.
Bong Bóng không nhúc nhích. Chỉ duy một viền đỏ mỏng mảnh là hằn quanh mắt. Lời oán than của người tù cứa sâu trong tâm can cô bé. Bong Bóng tưởng như khuỵa xuống.
- Đồng ý, Gus lên tiếng.
Cô cố trấn tĩnh lấy lại giọng cương quyết để yêu cầu bọn chúng chuẩn bị một giỏ thức ăn cho buổi píc níc. Cô liệt kê chính xác từng món một cho giỏ thức ăn lý tưởng: chả bướm, bánh kem láng phết mật ong, và dĩ nhiên không quên khăn lau kẻ ô vuông hai màu đỏ trắng để phủ lên giỏ thức ăn.
- Nếu thiếu một thứ thôi thì sẽ không phải là buổi píc níc theo đúng nghĩa, cô dọa thêm một câu trước khi bước qua ngưỡng của lần cuối cùng.
Cô bé đến vào lúc mười giờ sáng ngày 30 tháng Tư. Con bé Bernique đã đứng chờ trước cổng Tomble với cái giỏ, mặc váy đăng ten, đội mũ rơm đúng quy cách. Sau nó là chín thằng vệ sĩ cũng đồng phục mũ rơm và giỏ thức ăn.
Bong Bóng không nổi giận. Cô gọi Gus và hỏi vặn lão tính làm gì với từng ấy thằng lẽo đẽo đi theo.
- Bọn chúng sẽ không làm phiền đến cô đâu. Đấy chỉ là vì lý do an toàn thôi.
Sau một hồi thương thuyết, cô bé cho giảm xuống còn hai tên. Thậm chí cô còn có quyền chọn hai thằng đó.
Dĩ nhiên là Bong Bóng không chọn hai thằng lanh lợi nhất rồi. Một thằng tóc mái dài che sụp cả mặt như cái ri đô. Nó tên là Minet. Thằng kia tên là Poulp, miệng nó nhành ra còn hơn cả cái giác hút nhưng mắt lại bé tí như đít muỗi.
Gus Alzan nhìn bốn đứa lên đường.
Bernique đưa tay cho bạn nắm.
Cách đây mấy ngày, chính bàn tay này chẳng may mà bị con Bernique nắm được thì đừng hòng nó chịu nhả ra chừng nào còn chưa chà nát hoặc rút vài cái móng. Giờ thì con bé như lột xác, bước đi dưới chiếc dù xinh xắn, đầu đội mũ rơm.
Gus âu yếm dõi theo bóng dáng nàng công chúa nhỏ đang đi xa dần.
Tuy nhiên, bức tranh đồng quê thơ mộng ấy chẳng mấy chốc đã không còn là kỷ niệm đẹp nhất trong đời Gus Alzan.
Sáu giờ chiều, tin cấp báo, có người muốn gặp lão. Đó là Poulp được cử về một mình để trinh sát, cái miệng xúc tu chảy xệ xuống, mệt gần chết.
- Xảy ra một vấn đề nhỏ...
- Bernique! Gus gào lên.
- Cô nhà hơi bị đau một chút! Chỉ một chút thôi.
Gus tưởng chừng như sẽ đóng thằng này như đóng đinh vào lớp vỏ cây đến nơi rồi. Mặt cắt không còn giọt máu, Gus chẳng thốt ra được gì ngoài gọi tên con gái:
- Bernique! Bernique!
- Cô nhà đang ở dưới kia, người ta đang tu sửa lại, Poulp nói.
Gus nghẹt thở:
- Người ta... làm gì cơ?
- Người ta tu sửa lại. Cô nhà hơi bị đau một chút.
- Ở đâu?
- Khắp nơi.
Poulp khó khăn lắm vẫn không lên được danh sách chính xác những chỗ con bé bị gãy xương. Gus gào lạc cả giọng:
- Nó ở đâu?
- Gần cái hồ ạ.
Poulp cố nín không hé răng kể lại chuyện gì đã xảy ra. Nó giả vờ ngất. Gus ban cho nó mấy cái tát hào phóng nhưng Poulp cứ để bị hành hạ, để cho cái miệng giác hút của nó lăng qua lăng lại từ trái sang phải. Nó thà chịu những cú bạt tai này còn hơn đề lão quản ngục biết được sự thật.
Bốn đứa đi đến hồ lúc một giờ chiều. Bernique đổ sụp xuống vì quá mệt. Nó chưa bao giờ rời khỏi Tomble, và đôi cẳng cực ngắn ấy chưa hề có kinh nghiệm đi bộ. Sau ba tiếng, bàn chân nó sưng phồng lên như bánh rán phồng. Ngón chân nó như những khúc dồi ấu trùng chỉ chực làm rách tung đôi giày.
Trong lúc nó nằm ngủ trên bờ hồ, Bong Bóng và hai thằng đánh chén no nê thức ăn mang đi. Poulp và Minet háu ăn chẳng khác nào bọ đầu dài. Lần đầu tiên chúng được thưởng thức nghệ thuật píc níc. Đến món tráng miệng, hai thằng nhấm nháp cái giỏ mây như ăn quẩy, sau khi đã hỉ mũi vào trong cái khăn ca rô, bọn chúng quay sang ngáp.
Bong Bóng khuyên chúng nên đánh một giấc. Lúc đầu hai thằng từ chối nhưng nhìn thấy Bernique đang ngủ say sưa, bọn chúng đành chặc lưỡi. Bong Bóng dẫn chúng vào tận một cái hang tối tăm, mát mẻ rất thuận lợi cho giấc ngủ trưa. Cô bé hứa sẽ không có ai chạm đến con Bernique trong khi chúng ngủ.
Hai thằng ngủ một cách ngon lành, bụng căng phưỡn.
Bọn chúng bị đánh thức bởi những cú đập.
Những cú đập trong bóng tối.
Hay đúng hơn là những cú đập vào đầu.
Ai đó đang nện bọn chúng bằng những cú dùi cui. Ai đó rất lành nghề, điều khiển chiếc dùi cui này thật thiện nghệ, u mọc rải ra trên hai cái đầu một cách đối xứng. Một bậc thầy đích thực.
Poulp và Minet không đứng lâu mà ngưỡng mộ tài năng ấy. Vài giây sau, hai thằng đứng dậy trả miếng cái tay dùi cui kia bằng những cú tương xứng. Điều quái lạ là một kẻ tấn công hùng dũng như thế lại có vẻ như bị tước khí giới khi bị đánh trả. Cứ như thể cả đời nó chỉ đánh nhau với những con búp bê trơ lì.
Khi đã chắc chắn không để lại gì nguyên vẹn ngoài một đống xượng nhỏ trong cái túi da thịt đó, bọn chúng mới dừng tay. Đúng lúc đó, Bong Bóng xuất hiện với một cây đuốc.
- Tại sao các ông lại làm thế này?
- Cái gì cơ, Minet hỏi.
- Chúng tôi tự vệ..., Poulp tiếp lời.
- Chúng ta sẽ nói gì với ông quản ngục đây? Bong Bóng hỏi.
- Cái gì cơ? Minet hỏi.
- Bernique đâu? Poulp lo lắng.
- Cô bé đây này.
Bong Bóng giơ cây đuốc lại gần nền hang và rọi sáng những gì còn sót lại của Bernique. Từ cái miệng há hốc của Poulp phát ra một âm thanh kì quái, còn Minet rẽ tóc sang hai bên, lần đầu tiên để lộ đôi mắt: chúng lác mới thảm hại làm sao.
- Chính bọn mình đã nện con bé rồi.
Bong Bóng tỏ ra rất bối rối.
- Tôi đã hứa với các ông không ai đến quấy nhiễu cô bé trước khi cô bé trở lại gặp các ông... nhưng tôi không thể ngờ là các ông...
Gần một tiếng sau khi Poulp quay về Tomble khẩn báo, một đội hình ngồ ngộ xuất hiện trước cổng nhà tù. Một cái cáng làm bằng những cành cây nhỏ được Minet khiêng đằng trước và Bong Bóng đằng sau. Trên cáng là một vật hình thù kì dị như tượng sáp đặt nằm.
Gus Alzan chạy lại phía Bong Bóng.
- Bernique! Bernique đâu rồi?
Bong Bóng hất hàm chỉ sang chiếc cáng.
- Cô bé đây.
Gus nghiêng người xuống cái hình sáp trắng bất động. Lão tái xanh tái tử.
- Gì thế này? Chuyện gì thế này?
Poulp xuất hiện sau lưng Gus. Cùng với Minet, hai thằng thi nhau nháy mắt với Bong Bóng ra hiệu để cô bé đừng nói sự thật. Nhưng với đôi mắt gắn trên cái đầu đinh ghim của một thằng và mái tóc ri đô của thằng kia thì người khác không tài nào đoán nổi những tín hiệu vụng về kia. Bong Bóng nói bóng gió:
- Cô bé bị ngã. Cô bé không nghe lời nên trượt chân rơi xuống hố.
Minet và Poulp nhẹ cả người.
- Nhưng con tao đâu? ông bố tột nghiệp thét lên.
- Trong cái vỏ sáp này... Không có phương cách nào khác để chỉnh hình cho cô bé. Phải để cô bé bất động ba mươi ngày trong cái vỏ này. Tôi tìm thấy một bà nuôi rệp son sẵn lòng phủ sáp lên người Bernique. Cần phải để xương cốt liền lại và lục phủ ngũ tạng về đúng vị trí.
- Người ta sẽ đem về cho ông một Bernique hoàn toàn mới, Poulp ngu xuẩn nói thêm nên liền bị Gus giáng một cú đấm vào cái mồm rộng tròn vo.
Hả giận sau khi đánh, Gus rời tay khỏi cái mồm xúc tu kia và tiến lại gần cái hình sáp. Bây giờ, lão mới nhận ra vị trí của đầu, tay, chân. Trông như một ngôi sao bằng sáp trắng.
- Một tháng trời! Thế con bé ăn uống thế nào?
- Có những cái ống đặt đúng chỗ. Tất cả đã được nghiên cứu kĩ rồi. Chỉ phải rót bột gỗ dác nhuyễn qua cái ống đó ba lần một ngày.
Gus lại gần vị trí mà chắc chỉ có thể là cái đầu. Lão nhẹ nhàng rón rén gõ ngón tay cốc cốc. Chỉ nghe thấy một cử động nhẹ trong vỏ sáp như tiếng trả lời, lão bật khóc.
Người ta mở cổng nhà tù Tomble cho Bernique sáp, Minet và Poulp vào. Nhưng khi Bong Bóng muốn vào, Gus quay ngoắt lại phía cô.
- Mày, biến đi với quỷ dữ! Đừng bao giờ đặt chân đến đây nữa.
Bong Bóng chưng hửng. Lần đầu tiên, gương mặt cô bé lộ vẻ bối rối. Cô nói:
- Nhưng tôi phải coi sóc Bernique...
- Đi cho khuất mắt tao!
Bong Bóng thực sự sốc. Cô nằn nì:
- Để tôi ở lại thêm một đêm nữa thôi, ông biết là Bernique...
Bong Bóng sẽ thuyết phục được lão. Chỉ cần cô bé nói thêm vài lời nữa thôi, nhưng Gus Alzan đã gào lên:
- Quẳng con bé này ra ngoài cho tao!
Chừng mười lăm thằng lính canh vội vã chặn không cho cô bé đi qua. Chúng đẩy cô ra ngoài cánh đồng. Cô bé có gào lên thì cũng chẳng có ích gì nữa.
Quá muộn rồi. Chỉ trong nháy mắt, Bong Bóng thoắt trở thành Elisha và hoảng sợ khóc nức nở.
Cô bé không biết rằng tối hôm đó Minet và Poulp bị ném cho lũ chim. Số phận cô bé may mà chưa gặp phải cảnh bi thảm nhất.
Nhưng khi cáng được đưa vào sâu trong nhà tù Tomble, cô bé thất thểu quay ra, mặt tái mét, tim đập thình thịch, bỏ chạy khỏi đó.
Ai chưa bao giờ phải chui trong một cái bọc sáp một tiếng đồng hồ thì không thể tưởng tượng Tobie phải chịu nóng như thế nào.
Cậu nghe loáng thoáng tiếng người xung quanh. Lúc nãy, cậu có cảm giác bị va đập trong cái vỏ nhưng bây giờ thì không động đậy gì nữa. Chắc cậu đang ở trong phòng của Bernique rồi.
Còn một vài tiếng động, tiếng bước chân xa dần và im lặng trở lại.
Cậu nghĩ đến Elisha chắc đang đứng ngay bên cạnh cậu, đợi thời điểm lý tưởng. Cô bé sẽ báo hiệu với cậu bằng năm tiếng gõ nhẹ lên thành sáp. Đó là mật mã của hai đứa. Khi chỉ còn hai đứa, chúng sẽ phá tan cái vỏ sáp này ra.
Cuộc vượt ngục sẽ bắt đầu tại đây, ngay giữa lòng nhà tù Tomble.
Thời gian trôi đi. Sức nóng trở nên ngột ngạt. Đột nhiên, những bước chân đinh tai làm vỏ sáp rung lên bần bật. Ai đó bước vào phòng. Cậu nghe thấy một tiếng thở nghe như tiếng gió rít, rồi một chất lỏng nóng hổi chảy thẳng xuống mồm cậu. Bột nghiền gỗ dác. Người ta cho cậu ăn. Cậu nuốt chửng tất cả những gì người ta đổ vào qua ống, cậu không còn cách nào khác. Những gì không nuốt được thì chảy xuống cổ, và với sức nóng ấy, cái vỏ sáp biến thành nơi ô uế.
May mắn thay việc nhồi thức ăn này chấm dứt kịp thời. Lại tiếp những tiếng động. Rồi im lặng trở lại.
Từ hơn một tuần nay, Tobie để cho trực giác của Elisha dẫn dắt.
Trong mấy ngày đầu tiên, cô lượn quanh nhà tù để lựa thế tấn công. May mắn đầu tiên của cô là lại gặp Củ Khoai, nghe hắn kể lại về trường hợp Bernique. Chiến thuật của Elisha lập tức được phác ra sau cái trán nhỏ bướng bỉnh của cô.
Thoạt đầu, Tobie dứt khoát phản đối không để bạn đột nhập vào nhà tù. Cô không thể một mình chạm trán với mọi nguy hiểm để cứu cha mẹ của một người khác, thậm chí cô còn chưa biết mặt họ! Elisha say sưa bảo vệ kế hoạch của mình. Cơ hội quá tuyệt vời. Phải chớp lấy thời cơ.
Tobie và Elisha có cách thức tiến hành công việc không giống nhau. Tobie thì dành nhiều thời gian để suy nghĩ, lật đi lật lại tình hình, tổ chức các phương án. Cậu cũng mạo hiểm nhưng luôn có một danh sách các phương án dự phòng như phao cứu đắm. Elisha, ngược lại, luôn chớp lấy thời cơ mà không toan tính quá lâu. Cô lao xuống nước, mình trần, như thường lệ.
Khi đối mặt với con bé Bernique, mọi đường đi nước bước đều nảy ra trong đầu cô hết sức tự nhiên. Elisha không thèm để ý đến con bé mà đi thẳng về phía góc đối diện. Ngày đầu tiên trôi qua, cô chỉ ngồi nguyên một chỗ để đẽo hình người bằng gỗ. Một hình nộm đơn giản to bằng ngón tay cái.
Sau một lúc, Bernique không chịu nổi vẻ thờ ơ ấy. Con bé nhặt một cái chùy vứt chỏng chơ trong đống đồ chơi của nó rồi sán lại gần.
Elisha không cử động tẹo nào mà chỉ bình thản nói:
- Chị biết có nhiều cái đầu chưa bao giờ mọc u.
Câu này lập tức khiến đầu óc Bernique bấn loạn cả lên. Đầu tiên nó làm rơi cái chùy xuống chân rồi làu bàu hỏi:
- Ở đâu?
- Ở nhà chị.
Bernique rống lên, hươ cái dùi cui lên, chỉ chực đập bẹp đầu Elisha và hình nộm gỗ. May thay Elisha kịp thời rủ rỉ:
- Chị sẽ dẫn em đến đó ngay lập tức nếu em không đập chị.
Bernique khựng lại.
- Nếu em không đánh đập ai trong vòng sáu ngày tới thì chị sẽ chỉ cho em những cái đầu không u.
Việc uốn nắn Bernique đã bắt đầu như vậy. Một chiêu hù dọa hết sức đơn giản.
Hôm sau nữa, ngày 26, Elisha nhắc lại yêu cầu với con nhóc nhưng buổi tối trước khi về, cô bé bỏ lại hình nộm gỗ ở một góc. Khi quay trở lại ngày 28, Elisha thấy hình nộm tan ra thành nghìn mảnh. Cô bé hỏi Bernique:
- Em đã đánh cái hình nộm hả?
- Ai cơ?
- Cái hình nộm!
- Tên nó là gì? Bernique hỏi lại.
Elisha lưỡng lự rồi buột miệng ra một cái tên:
- Lolness... Nó tên là Lolness.
Tại sao cô bé nhắc đến cái tên này? Cô không hề có ý đó. Cứ buột miệng như vậy thôi. Hành động và lời nói đi trước suy nghĩ. Nhưng chúng luôn chỉ rõ con đường phải đi.
- Lolness, Bernique nhắc lại.
Chiều tối hôm đó, Elisha đến phàn nàn với Gus Alzan. Bernique đã đánh đập Lolness trong lúc cô vắng mặt. Nhờ vậy, cô đã biết chính xác nơi giam cầm hai vợ chồng Lolness. Thậm chí cô còn được nhìn thấy họ... Nhưng thực ra cô bé chưa một lần giáp mặt họ.
Sau cùng là ý tưởng đi píc níc.
Để được sự đồng ý của lão quản ngục, Elisha đã thực hiện một hành vi tồi tệ nhất trong đời. Cô đã nghiến nát tay một người vô tội. Kinh tởm vì hành động dã man này, cô bé buộc mình phải nghĩ tới cha mẹ của Tobie, đến hai mạng sống cần được giải cứu. Đúng thế, đó là vấn đề sống còn. Nhưng người ta được phép đi đến giới hạn nào để cứu sống một ai đó?
Những đêm sau đó, câu hỏi này thường xuyên khiến cô phải trằn trọc mỗi khi cô thử tìm cách chợp mắt.
Khi Bernique rời khỏi nhà tù Tomble trong chiếc váy đăng ten, con bé lòng tràn ngập sung sướng tưởng tượng ra nghìn cái u trên những cái đầu mới mà người ta đã hứa với nó. Con bé chịu đựng đi bộ với hy vọng sẽ được nhận phần thưởng ấy.
Sau giấc ngủ trưa của Bernique, Elisha chỉ việc dẫn nó đến tận hang, giao cho nó hai cái đầu của hai thằng lính canh trong bóng tối, rồi sau khi nó bị đánh nhừ tử, Elisha chỉ việc khiêng nó về nhà. Cô Isha Lee sẽ định hình cho nó trong vỏ sáp. Cách ly hai thằng hộ tống lấy lý do tế nhị cho tiểu thư, nhân cơ hội đó đưa Tobie vào trong vỏ sáp thay vào chỗ của Bernique. Và kế hoạch được chốt lại.
"Phải rồi... Bị chốt lại...", Tobie đang tự mỉa mai vì cậu thở ngày càng khó khăn hơn. Cậu đang hình dung đến cảnh con bé Bernique được nằm trong cái vỏ sáp khác ở mái lều rệp son đó mà chờ đợi. Mẹ của Elisha sẽ chăm nom nó cẩn thận. Thể nào con bé cũng được nằm trong một vỏ sáp được khoét đúng vị trí cái mặt, như thế sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Elisha đang làm gì thế nhỉ? Tobie không thể chịu nổi nữa. Cậu vẫn bị bó chặt trong cái hộp sáp mà mong ngóng năm tiếng gõ. Cậu không nhận biết được bất kì cái gì xung quanh nữa. Chắc trời đã về khuya.
Bất giác, cậu thấy lẻ loi. Bị bỏ rơi. Tuy nhiên, không được để phí thời gian dù là một giây, vì sáng mai thôi, cha mẹ cậu sẽ bị đem ra hành quyết.
Elisha! Tại sao cậu còn chưa ra hiệu?
Tobie mất bình tĩnh. Cậu bắt đầu cựa quậy trong lớp sáp để phá vỡ nó ra. Mặc kệ, cậu không thể chịu đựng thêm nữa. Phải liều thôi. Ngay cử động đầu tiên, cậu đã hiểu mình bị mắc vào loại bẫy nào.
Cậu vùng vẫy hết sức nhưng lớp vỏ sáp không hề suy suyển. Tobie đã trải qua mấy tháng trời trong hang nhưng cái quan tài này còn tồi tệ hơn nhiều. Cậu không thể trở mình được. Cậu sẽ nằm im thế này, bất lực, trong khi cha mẹ phải lên đoạn đầu đài. Bị hầm liu riu suốt một tháng trời, tiếp đến bị tưới đẫm chất bột nhuyễn nóng, rồi bị dìm trong nước mắt, buồn rầu mà chết. Cậu bé Tobie bấy giờ có sống sót thì cũng sẽ bị nướng chín trong sáp.
Lúc này chắc là nửa đêm rồi. Ông bà Sim và Maïa chắc đang chết lặng trong ngục tối chỉ cách đây vài phân, đang ngồi đếm từng tiếng một trước giờ hành quyết. Và trong một tháng nữa, khi chúng lôi cậu ra khỏi cái vỏ hôi rình này, Tobie chắc chắn sẽ chịu cùng một hình phạt rồi đi gặp cha mẹ.
- Elisha... Elisha...!
Tobie nằm trong lớp vỏ sáp kêu to. Đáng lẽ Tobie có thể dùng nắm tay gõ vào thành nhưng cậu thậm chí không có cả nắm tay, bởi vì bàn tay bó cứng trong sáp ở tư thế ngửa lên. Suy nghĩ của cậu bé ngày càng bấn loạn. Tim cậu dội thình thịch trong lồng ngực.
Các câu hỏi hối thúc cậu như trong một cơn ác mộng: "Tại sao lại phải chết? Tại sao? Tôi muốn thoát ra khỏi đây! Rời khỏi Đại Thụ này! Tìm đến một thế giới khác! Những cái gậy người ta vứt ra đầu cành rơi về đâu? Tôi muốn tìm lại nắm tay của tôi, sức mạnh của tôi! Nắm tay của tôi! Nắm đấm của tôi sẽ ra sao nếu các ngón tay duỗi thẳng? Elisha! Cậu đang ở phe nào mà lại bỏ rơi tớ thế này? Cả Léo nữa chứ! Tại sao bạn bè không một lòng một dạ với nhau?"
Không gì có thể ngăn lại vòng xoáy kinh khủng này.
Không gì hết ư?
Bỗng, cậu nghe thấy một tiếng gõ nhỏ đầu tiên, rồi tiếng thứ hai. Có người đang gõ nhè nhẹ lên chiếc quan tài của cậu.