← Quay lại trang sách

Chương 24 PHÓNG THÍCH

Elisha ngồi khóc bên bếp lửa.

Cô Isha Lee nhìn con gái tuyệt vọng trở về. Elisha không còn là cô lính nhỏ can đảm rời khỏi nhà vào buổi sáng. Hơn bao giờ hết, lúc này Elisha trở lại là một bé gái mười hai tuổi đang mất hết mọi hy vọng mà mình đã từng bước một dựng nên.

Cô Isha choàng một chiếc chăn màu xám lên vai Elisha. Ngay cả những ngọn lửa nhảy múa cũng không đủ làm cô bé tươi tỉnh trở lại.

Chưa ai nhìn thấy một con nhạn rũ cánh bao giờ, khi nó không thể vỗ cánh bay lên được nữa, chắc nó cũng không khác thế này là mấy: mất đà, mất phương hướng, đang cố tìm ra một lối thoát.

Elisha đã không thể vượt qua cánh cổng ngục Tomble cùng Tobie. Thế là quá đủ để kế hoạch của hai đứa trẻ bị thất bại.

Mọi bước tiến hành trong kế hoạch của chúng bên trong pháo đài đó đều cần đến hai người. Khi vỏ sáp vỡ ra, Elisha sẽ phải dụ bọn lính canh vào bẫy bằng cách hét ầm lên là Bernique đã biến mất. Tobie sẽ tận dụng tình huống hỗn loạn đó để lao ngay đến khu bảo mật với chiếc chìa khóa trong tay.

Sau đó, Tobie sẽ tiến hành phần kế hoạch bí mật của riêng mình.

Điều duy nhất mà Elisha biết được, đó là sáng hôm sau, sau khi phát hiện ra vụ vượt ngục của nhà Lolness thì bọn chúng sẽ tìm thấy Bernique thật được đặt ngay trước cổng nhà tù. Người ta sẽ không ngạc nhiên về chuyện lạ cuối cùng liên quan đến con nhóc tai quái đó. Người ta chắc chắn sẽ liên hệ chuyện đó với vụ vượt ngục của vợ chồng Lolness. Elisha vì vậy cũng sẽ không bị nghi ngờ. Cô bé sẽ xin nghỉ phép vài ngày sau đó vì đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Đó chính là kế hoạch của hai đứa trẻ. Nhưng không có Elisha thì chẳng làm nên trò trống gì.

Lớp sáp dày như thế chỉ dựa vào sức vóc của duy nhất một người thì không thể phá vỡ. Vấn đề mấu chốt là ở chỗ đó. Cô bé cảm thấy mình phạm một tội kinh khủng vì đã bỏ rơi bạn như thế này. Thế nhưng cô đã không hề để xảy ra sai sót nào.

Lúc này Elisha chẳng biết làm gì khác ngoài ngồi trân trân nhìn ngọn lửa. Đã bao lần cô ngồi tựa vào vai Tobie mà quan sát những ánh lửa. Trong những lần dựng trại sơ sài nơi biên giới Cành La hay trong cái hang bên hồ, ngọn lửa luôn làm cô bé thán phục. Sức mạnh làm trỗi dậy những lá cờ lóng lánh như kim tuyến ấy đến từ đâu? Hơi thở vô hình nào, cánh tay nào phất lên những lá cờ đuôi én này?

Lửa là một bí ẩn luôn giày vò tâm trí Elisha.

Cô Isha đưa bát trà cho con gái vẫn đang thu lu trong dáng vẻ chim nhạn rũ cánh. Cô bé đặt bát xuống mâm cạnh cây nến. "Vẫn còn lửa", Elisha lẩm bẩm. Cô bé nhìn ngọn nến không chớp mắt.

Cô bé như bị thôi miên.

- Elisha, con làm sao thế? mẹ hỏi.

Mắt Elisha vẫn không rời cây nến. Cô Isha nắm lấy tay con.

- Con không sao chứ?

Elisha thẫn thờ nói:

- Mẹ nhìn này. Cây nến. Nó chảy đấy.

Isha nhìn con gái tội nghiệp. Con bé khéo bị làm sao rồi.

Nhưng khi đôi mắt Elisha từ từ rời khỏi ngọn lửa thì cái nhìn hướng về phía mẹ đã trở nên bình thản hơn.

Mọi chuyện không bị thất bại. Tobie có thể thoát ra được.

Bernique rất sợ bóng tối. Phòng con bé luôn được chiếu sáng bằng đuốc. Tối hôm đó, khi đã đặt cái vỏ sáp trong phòng, cha nó đã chiếu sáng toàn bộ căn phòng như thường lệ. Đuốc được đặt ở bốn góc giường, tạo nên vẻ tang tóc cho cái hình nộm sáp.

Ống truyền thức ăn ngang tầm cao với những ngọn đuốc. Những tiếng động nhè nhẹ mà Tobie nghe thấy không phải do ai đó gõ vào mà đó là sáp chảy ra và nhỏ từng giọt một xuống lớp vỏ. Tobie đợi năm tiếng gõ nhưng thực tế còn hơn thế nhiều. Toàn bộ vỏ sáp đang chảy ra dưới sức nóng trong căn phòng. Dòng sáp mỏng tiếp tục chảy xuống ga giường.

Tobie vẫn không hay biết chuyện gì đang xảy ra, sức nóng khiến cậu cựa quậy ngày càng mạnh. Cậu chỉ cảm thấy dính nhớp nháp mà không biết là mỗi phút trôi qua, lớp sáp càng mỏng dần để cậu có thể phá tan nó ra.

Cậu không biết là chỉ trong chốc lát, cậu sẽ được giải thoát.

Nhưng mọi chuyện không bao giờ chỉ đơn giản có vậy.

Lúc lớp sáp nóng chảy để giải phóng Tobie thì đồng thời chính nó củng thấm xuống ga trải giường dưới thân thể cậu. Người ta gọi một miếng vải ngấm đầy sáp là gì? Một bó đuốc. Cái đang thành hình bên dưới cơ thể Tobie là một ngọn đuốc khổng lồ sẵn sàng bùng cháy.

Tất cả xảy đến cùng một lúc. Tobie phá tung được lớp sáp cuối cùng đúng lúc cái giường bắt lửa. Trông cậu như một miếng chả nướng bất trị dám cưỡng lại định mệnh và nhảy dựng lên giữa đám lửa. Cậu co chân nhảy và bắn sang phía bên kia căn phòng.

Lửa cháy!

Cửa mở sẵn từ trước. Tobie vụt chạy ra ngoài. Theo những chỉ dẫn của Elisha, cậu chạy thẳng theo hướng khu xà lim để giải cứu cha mẹ. Còi báo động vẫn chưa hú lên. Trăng lưỡi liềm tỏa ra thứ ánh sáng thật lý tưởng, không quá tỏ không quá mờ, đủ để dẫn đường cho cậu bé.

Dưới chân Tobie ánh lên vạch lam của hình xăm chiến trận mà Elisha vẽ trước đây.

Đến một chỗ ngoặt, cậu nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt ngay gần cậu. Cậu dừng khựng lại. Đó là lời oán thán nghe đến não lòng. Khi tiến lại gần cậu nhìn thấy một tù nhân thu lu trong ô xà lim bé xíu.

Mắt ông ngân ngấn nước. Ông vừa rên ư ử vừa thổi nhè nhẹ lên vết thương trên mu bàn tay, trông như bị ai đó lấy chân nghiến lên.

Elisha không kể cho Tobie tình tiết bàn tay người tù bị cô giẫm lên. Cô biết cậu bạn sẽ cho hành động đó là tội lỗi nên tự nhủ thà im lặng còn hơn.

Nhìn thấy Tobie, người đàn ông co rúm người lại trong một góc xà lim.

Tobie liền nghĩ đến đám cháy. Tù nhân có đến nghìn người trong cái hỏa ngục Tomble này. Hàng trăm người vô tội, còn lại chỉ có vài thằng lưu manh bất trị. Tất cả sẽ bị thiêu sống.

Chùm tầm gửi có cơ biến thành quả cầu lớn. Phải kết án lên giàn thiêu một nghìn người chỉ để cứu hai người thôi ư?

Tobie đạp mạnh vào ổ khóa xà lim nhưng nó rất kiên cố. Cậu dùng hết sức lay chấn song dưới ánh nhìn khiếp đảm của người tù vì ông ta cứ ngỡ cậu là một trong những tên lính gác được cử đến vào ban đêm để tra tấn. Tobie xô mạnh cánh cửa nhưng không suy suyển gì.

Cậu nép mình, lưng tựa vào chấn song xà lim. Một tốp năm sáu tên lính canh chạy qua mà không hề phát hiện ra cậu. Bọn chúng chạy về phía trung tâm của Tomble nơi đám cháy đang bốc lửa đỏ ngùn ngụt trong đêm.

Lúc này Tobie mới dám thở tiếp, lưng vẫn tựa vào song sắt. Bọn chúng chưa nhận ra cậu. Cậu vẫn còn thời gian để suy tính.

Bất ngờ, một bàn tay xuất hiện ngay phía sau và ghì chặt cổ họng Tobie đến nghẹt thở. Người tù đã luồn hai cánh tay qua song sắt để thít cổ cậu. Bàn tay dính máu của người đàn ông hoàn toàn có thể giết chết cậu trong phút chốc.

- Lửa cháy... người tù nói. Tao ngửi thấy hơi lửa. Tất cả chúng ta sẽ chết ráo. Tao đã biết cái phương án tối hậu này rồi. Kiểu gì thì cũng phải có một thằng lính canh chết cùng chúng tao!

Tobie không nói được câu nào. Cổ họng bị bóp nghẹt, cậu chỉ phát ra được mấy tiếng khò khè. Người tù này tưởng cậu là một tên lính canh... Làm thế nào để giải thích là mình đang cùng chiến tuyến với ông ấy? Cậu sẽ chết vì nghẹt thở trong tay một người bạn tù. Bằng một cử chỉ tuyệt vọng Tobie lôi ra khỏi túi chiếc chìa khóa to đùng của xà lim 001 và vứt ra xa một chút. Người tù đã lỏng tay hơn, nhưng Tobie vẫn chưa thể thốt nên lời.

Quăng chìa khóa ra như vậy là cách để kẻ tấn công mình phải nhượng bộ. Vì chiếc chía khóa này giống hệt tất cả cái khác của nhà tù, chắc nó cũng mở được cái xà lim này. Nếu người tù muốn thoát ra khỏi đây thì ông ta phải cần một Tobie còn sống để đến nhặt chiếc chìa khóa lấp lánh dưới ánh trăng chỉ cách xà lim đúng ba bước chân.

Lần này, người tù nới lỏng tay hơn nên Tobie hít được một hơi sâu. Vài tích tắc sau, cậu đã có thể nói.

- Cháu không phải là quân của Gus Alzan. Cháu đến giải thoát các tù nhân.

Người tù nhắc lại:

- Tao đã biết cái phương án tối hậu này rồi. Lúc lau dọn ở nhà Alzan, tao đã nghe thấy hết. Đừng có lừa tao.

Đây là lần thứ hai ông này lại nhắc đến phương án tối hậu. Tobie cố gắng bình tĩnh nói:

- Cháu không biết phương án tối án hậu là cái gì. Cháu đang tìm cách giúp cha mẹ cháu vượt ngục.

Bàn tay nới lỏng hơn chút nữa ở họng Tobie.

- Cha mẹ mày à?

- Vâng, cha mẹ cháu là Sim và Maïa Lolness.

Ông già lùi hẳn lại, thế là Tobie được thả hẳn ra.

- Thế ra cháu là con trai nhà Lolness?

- Vâng, Tobie vừa nói vừa quay người lại. Ông biết cha mẹ cháu à?

- Ông có nghe nói đến...

Một phút im lặng. Người đàn ông cúi đầu. Tobie chạy lại nhặt chìa khóa và quay lại cửa xà lim.

- Cháu không chắc chìa này là đúng. Các ổ khóa đều khác nhau. Phương án tối hậu là cái gì đấy ạ?

Tobie xoay chìa khóa trong ổ theo đủ mọi hướng.

- Nếu có hỏa hoạn, người đàn ông trả lời, bọn chúng sẽ bỏ mặc tù nhân và để cả cái nhà tù Tomble này cháy rụi luôn. Nhưng ông phải nói ngay với cháu điều này, chú bé ạ...

- Thế còn Đại Thụ? Nếu lửa lan ra cả Đại Thụ?

- Nó không bao giờ loan ra được. Nghe ông nói...

Tobie rút chìa ra khỏi ổ.

Cái chìa này không đúng vì cánh cửa vẫn khóa nguyên.

- Cháu rất tiếc, Tobie nói... Cháu không tài nào mở được. Sao ông nói lửa không lan ra cả Đại Thụ?

Sau thoáng im lặng, người tù bình tĩnh giải thích:

- Nếu như lửa tiếp tục lan rộng thì người ta sẽ ra lệnh chặt đứt tua cuốn của chùm tầm gửi. Lúc này Tobie đã đút chìa khóa vào túi. Bộ não cậu bé căng đầy ôxi lập tức vận hành cao độ.

- Nhà tù có chỗ trữ nước không ạ?

- Tù nhân chỉ uống nước mưa chảy từ vỏ cây xuống. Nhưng có một cái bể chứa nước ở trên trần nhà lão Alzan.

Chưa nghe hết câu Tobie đã chạy về phía trung tâm Tomble chứ không chạy theo hướng xà lim 001 nữa.

- Gượm đã! người tù gọi với theo.

Nhưng Tobie đã mất hút.

Ngôi nhà lão Alzan trống hoang. Tại điểm nút trung tâm không không còn một mống lính canh nào. Bọn chúng đã lôi được lão quản ngục ra, thiếu chút nữa thì lão chết ngạt vì ba lần liều mạng xông vào giữa đám cháy để cứu đứa con gái quỷ sứ.

Lão Gus Alzan đại bất lương, tên đao phủ giết người không gớm tay này hóa ra lại là một ông bố can đảm, yêu thương con gái đến điên rồ. Điều bí ẩn về tình phụ tử phát lộ một bộ mặt khác của lão quản ngục. Lão quay trở ra tay không, vừa ho sặc sụa vừa khóc nức nở, mắt mũi cay xè vì khói.

Tobie dễ dành tìm thấy vể chứa nước. Nó to khủng khiếp dùng để dự trữ cho cả nhà tù nhưng Gus đã ra lệnh cho tù nhân chỉ được dùng khe nước tù đọng dưới sàn ngục.

Tobie đạp bật cái nút đầu tiên của bể chứa. Rồi lần lượt những cái nút khác. Nước chảy ào ào như thác. Tobie đứng từ trên cao nhìn xuống. Khi dòng nước liếm những ngọn lửa đầu tiên, tạo thành tiếng xì to rồi khói bốc mù mịt. Hơi nước bay lên thành những đám mù khắp nhà tù. Lửa có vẻ yếu đần nhưng tiếng ồn ào huyên náo khắp nơi. Tiếng kêu của tù nhân vẫn bị nhốt giam lẫn vào cảnh tượng nhốn nháo.

Tobie tìm thấy một lối đi dẫn đến khu giam giữ đặc biệt. Mặc dù khói bốc mù mịt, cậu bé vẫn nhận ra xà lim nơi giam ông già bị thương ở bàn tay.

Tobie gào lên với ông.

- Đám cháy sắp được dập tắt. Cháu không thể làm gì hơn được nữa. Giờ cháu phải lo cứu cha mẹ cháu! Tạm biệt ông!

- Đợi đã... Từ lúc nhận ra cháu, ông muốn nói với cháu một chuyện... Cha mẹ cháu...

Tobie chưa kịp nghe hết câu thì khắp nơi vang lên tiếng gào thét của tù nhân.

- Gì cơ ạ? Tobie hỏi.

Ông già gào lên. Lần này Tobie đã nghe rõ nhưng cậu không thể nhập tâm được. Mỗi nguyên tử trong cơ thể cậu bé hãm phanh lại để không va đập đến con tim. Ông già phát âm lại từng từ một lần cuối và những mũi tên nhọn lao đến đâm thẳng vào gan ruột Tobie.

- Cha mẹ cháu đã chết rồi.

Ông ấy đã nhắc lại như vậy.

Tobie tiến lại gần người tù.

Cậu bé buông thõng tay xuống và không còn nghe thấy tiếng huyên náo xung quanh. Cậu chỉ nghe thấy mỗi giọng nói như vỡ ra của người đàn ông:

- Bố mẹ cháu đã bị xử tử từ dạo đông. Ông đã nghe hai thằng Mitch và Alzan nói chuyện với nhau như vậy. Bọn nó cứ tung tin hai vợ chồng Lolness vẫn bị giam ở Tomble cốt để dụ cháu đến đây và tóm cháu luôn. Phải đề phòng tất cả mọi người. Trốn đi. Bọn chúng chỉ muốn có cháu nữa thôi.

Tobie đột ngộ giật lùi. Ông già nói thêm:

- Bọn chúng còn xung quân những thằng vô lại nhất để lùng bắt cháu đấy.

Ông chỉ bàn tay dính máu.

- Có một con nhóc tên là Bong Bóng... Con này dám nghiền nát tay ông bằng giày cao gót đây này. Nó lạnh lùng làm như vậy mà không hề vì một lý do gì...

Tobie gào lên:

- Nói dối! Ông bịa đặt tất cả! Ông nói dối!

Và cậu trốn chạy trong đám khói trắng dày đặc.

Cậu cứ lẩm bẩm: "Elisha đã nhìn thấy bố mẹ rồi. Elisha đã nhìn thấy bố mẹ rồi cơ mà". Cậu đi trong đám sương khói như đi trong rừng địa y. "Elisha đã nói với mình là đã nhìn thấy bố mẹ. Elisha còn tới rất gần bố mẹ." Cậu đếm ngược các xà lim trong khu biệt giam. 009... 008...

"Nhưng Elisha đã nghiến nát tay người đàn ông này. Làm sao mà tin được? Ai mà dám làm như thế?"

Mặt cậu đầm đìa nước mắt và người đẫm mồ hôi. Mắt nhoè đi. 004... 003... 002...

Tobie dừng lại trước xà lim 001. Cậu nắm chìa khóa trong tay và đưa lại gần ổ khóa. Những tiếng kêu la từ xa vọng tới bị hơi khói bóp nghẹt. Cậu tra chìa vào ổ nhưng chưa kịp xoay thì cửa đã tự mở. Xà lim không bị khóa. Cậu dùng vai đầy cửa bước vào. Một đôi vợ chồng ngồi trên ghế băng dưới ánh đàn dầu nhợt nhạt, quay lưng ra cửa. Họ bị trói. Nhưng họ vẫn còn sống! Nước mắt nghẹn đắng cổ họng Tobie. Cậu bé tiến lại gần hai bóng người.

Thậm chí Tobie không hề nhận ra cái người đã từ trong bóng tối lao ra, đè nghiến cậu xuống sàn.

Nhưng lúc này, khi chỉ còn cách cha mẹ một bước chân thì không gì có thể cản cậu lại. Một cơn hung bạo xâm chiếm cậu bé. Chỉ trong một phần mười giây, cậu đã xoay chuyển tình thế. Cậu túm tóc người đó vật xuống sàn và sẵn sàng bổ vỡ đầu đối thủ với sức mạnh khiêm tốn của một cậu bé mười ba tuổi.

- Tobie...

Người đó gọi tên cậu. Tobie lật mặt kẻ đó quay ra ánh sáng.

- Lex...

Đó là Lex Olmech, con trai ông chủ cối xay bột ở Cành La,

Tobie không còn hiểu ra làm sao nữa. Nhưng cậu còn siết chặt hơn.

- Anh cũng làm cho bọn rác rưởi này à? Như bố mẹ của anh sao?

- Không, Lex nói. Anh chẳng làm việc cho ai cả. Anh biết chuyện bố mẹ anh đã làm với em.

Anh rất xấu hổ. Nhưng anh là con nên anh phải cứu bố mẹ anh.

- Giải cứu bố mẹ anh á?

- Họ bị cầm tù từ bảy tháng nay rồi. Vì cái vụ ở cối xay... Bố mẹ anh sẽ phải chết... Từ bảy tháng nay, anh lên kế hoạch giải thoát bố mẹ. Anh gần đến đích rồi. Hãy để anh làm nốt.

Tobie chợt nghĩ rằng trong bảy ngày cậu cũng gần đi đến đích, trong cái xà lim tận cùng cái pháo đài bất khả xâm phạm này,

- Thế họ ở đâu? Anh làm gì trong cái ngục này?

- Bố mẹ anh đây.

Người đàn ông và người phụ nữ đang ngồi trên ghế băng quay đầu sang phía họ. Đó dùng là vợ chồng nhà Olmech. Hay tạm gọi là hình bóng còn lại của đôi vợ chồng này.

Hai khuôn mặt xương xẩu, da bủng beo, bị đói khát, sợ hãi và hối hận bào mòn.

Tobie thả đầu Lex ra và ngã khuỵu xuống sàn. Mãi một lúc sau mới nghe tiếng cậu cất lên nghẹn ngào:

- Còn bố mẹ tôi? Bố mẹ tôi đâu?

Không ai dám lên tiếng.

- Bố tôi tên là Sim và mẹ là Maïa Lolness. Bố mẹ tôi... Bố tôi người khá cao, nụ cười rạng rỡ... Bố ôm gọn đầu tôi trong lòng bàn tay. Một đêm, bố tặng tôi một vì sao tên là Altaïr.

- Hai bác biết cha mẹ cháu, Tobie ạ, ông Olmech khẽ khàng nói.

Tobie không biết mình đang nói gì nữa:

- Mẹ tôi dáng người nhỏ nhắn. Mẹ thơm như bánh lá được quết trong phấn hoa. Mẹ chỉ hát khi có một mình. Nếu mọi người nấp sau tường và ghé sát tai vào cửa nhưng giả vờ nói với mẹ là "tôi đi dạo một chút đây!" thì thể nào mọi người cũng nghe thấy mẹ hát... Mẹ hát đấy...

Từng giọt nước mắt lăn dài trên má cậu.

- Bố mẹ tôi lúc nào cũng có nhau. Mọi người sẽ nhận ra khi thấy cách họ nhìn nhau. Mọi người thể nào cũng nhận ra họ trong hàng nghìn đôi vợ chồng khác...

Bà Olmech thì thầm:

- Để bác nói với cháu... Ngay từ đầu, bọn nó coi hai bác là vợ chồng Lolness. Bọn chúng còn treo một cái biển ghi chữ Lolness trên cửa. Nhưng bác nghĩ là Tobie bé bỏng... bác nghĩ là...

Giọng bà càng tình cảm ấm áp càng thuyết phục hơn. Thử thách nghiệt ngã đã rèn giũa người phụ nữ này, chỉ để lại một sự thật rất khó tỏ bày. Bà hít một hơi thật sâu.

- Bác nghĩ là cháu không nên tìm kiếm bộ mẹ nữa.

Tobie bước ra ngoài xà lim.

Khi đi ngang qua, cậu vứt lại chìa khóa cho Lex. Đó cũng là chìa mở xích trói ông bà Olmech. Lex đã nậy tung cánh cửa xà lim bằng một cây gậy nhưng sợi xích sắt vẫn ngoan cố. Anh ta cảm ơn Tobie và vội vàng giải thoát cho cha mẹ.

Tobie bước trên lối đi lấp lánh ánh sương. Hơi nước tan dần để lộ mặt trời đã thức dậy. Từng luồng sáng dịu nhẹ sắc cam sắc hồng loang trên lá tầm gửi.

Những trái tim đang sầu thảm hẳn là không cảm nhận được vẻ đẹp của những buổi bình minh.

Mỗi bước đi, Tobie tự nhủ nhánh tầm gửi tận cùng này cũng giống như thời khắc tận cùng của đời cậu.

Nỗi đau sâu thẳm này không chút hy vọng nguôi ngoai. Cha mẹ Tobie đã chết, và cậu chỉ còn lại ánh sáng duy nhất, sự sống duy nhất, nhưng Elisha đã phản bội cậu ít nhất là hai lần. Elisha nói dối là cha mẹ cậu vẫn còn sống. Rồi sau đó bỏ mặc cậu một mình trong cái quan tài sáp. Lại còn tàn nhẫn giẫm nát tay người ta... Có quá nhiều bằng chứng chống lại Elisha.

Tobie buồn đến phát uất. Elisha... Sợi dây cuối cùng neo giữ Tobie với cuộc sống đã đứt.

Đúng lúc đó, cậu bé nghe thấy tiếng chim.

Giá như cậu không nghe thấy tiếng om sòm ấy ở trên đầu cậu thì chắc mọi chuyện đã xảy ra theo một cách khác. Cậu tiến lại mép chùm tầm gửi và trèo lên một trái  cây to trong mờ, rộng như mặt trăng ửng hồng bởi rạng đông. Con chim sà đến. Tobie nhìn thấy nó chao liệng trên không. Đó một con chim chích, loài chim luôn khiến cha cậu phải say mê.

Trước đây Tobie luôn sợ chim chóc. Quyển sách duy nhất cậu không dám mở ra là tác phẩm cha viết về loài chim chích có mào. Một cuốn sách nhỏ đầy hình minh họa gớm ghiếc. Nhưng sáng hôm đó, Tobie chẳng còn biết sợ là gì. Cậu đứng thằng trước trái cây chín mọng. Rồi như một con sâu, cậu chui hẳn vào trong phần thịt quả trắng phau mềm mại. Cậu bé quàng tay bám chặt vào một cái giống như nhân quả dài ngoãng nằm ở chính giữa.

Cậu nằm đó, co quắp trong thân quả. Chính tại đó, cậu bé vĩnh biệt cõi đời.

Một phút sau, không cần đậu xuống, con chim chích giựt trái cây mọng sữa bay đi.