← Quay lại trang sách

Chương 26 HÀNH TRÌNH CUỐI CÙNG

Khi hoàng hôn buông xuống, người ta đến mang Tobie đi, cậu không trách giận ai hết.

Chú bé không rời Tobie. Hai đứa nằm dài cạnh nhau. Mặt Trăng ngân nga khe khẽ cùng một điệu nhạc như người phụ nữ nọ. Nó cọ hai sợi cỏ vào nhau tạo thành âm thanh du dương rồi còn đánh nhịp chân xuống nền đất.

Tobie đang cố tìm kiếm xem còn điều gì níu giữ cậu lại với sự sống.

Cha mẹ, Cành La, Elisha, Léo Blue hay Nils Amen, tất cả đều từ bỏ cậu. Không có lấy một sinh thể nào lo lắng đến cậu. Tobie không trông đợi ở bất cứ ai và chẳng trông mong bất kì điều gì nữa.

Người đàn ông đến gần cậu trông không hề vạm vỡ. Đó là một thanh niên thanh mảnh có đôi mắt dịu hiền. Anh ta quan sát Tobie đang nằm dưới bụi đất rồi cúi xuống nâng Tobie dậy và quẳng cậu như quẳng một cái đùi dể vào trong túi vải vác trên lưng.

Bây giờ Tobie đã hiểu vì sao người phụ nữ nọ lại gọi cái áo sơ mi của cậu là cái túi. Người Trụi chưa bao giờ nhìn thấy áo sơ mi nhưng họ được trang bị túi đeo lưng có ống tay dài để phân bố tải trọng đều ra hai bên vai và tay.

Người đàn ông ra hiệu tạm biệt Mặt Trăng và lên đường. Tobie hiểu rằng đây là chuyến du hành cuối cùng của mình.

Họ cứ tiến vào sâu trong rừng rậm mỗi lúc một tối om như thế hồi lâu. Anh thanh niên bước đi đều đặn, không nghe thấy tiếng anh thở. Tobie gập người trong túi, không nhúc nhích. Qua một vết rạch trên túi, Tobie phát hiện ra chú bé có khuôn mặt tròn vành vạnh vẫn đang lặng lẽ đi theo, cách họ vài bước chân. Thỉnh thoảng, anh thanh niên quay lại và quát:

- Quay về giẻ cỏ của em đi, Cọng Lanh! Trông chừng lũ ếch đấy!

Giẻ cỏ. Ếch. Toàn những từ lạ lẫm. Có thể là Mặt Trăng cũng không hiểu rõ hơn Tobie là mấy, vì cứ sau một vài phút lại thấy chú bé xuất hiện phía sau họ, giữa những nhánh dây rợ ở khúc quanh một bụi cỏ.

- Để bọn anh đi, Cọng Lanh! Về nhà với chị đi, chị sẽ làm bánh xèo cho em...

Tobie giật nảy mình. Bánh xèo. Cậu không thể không nghĩ đến Elisha. Cậu chùi mắt vào lớp vải thô ráp. Vị mật còn đọng lại trong ký ức làm cậu ứa nước miếng. Không, cậu sẽ không được thưởng thức hương vị hạnh phúc nữa.

Địa hình thoai thoải dốc. Tobie nhận ra một lớp nước mỏng chảy tràn khắp nơi. Anh thanh niên thắp đèn lồng lên. Rừng phản chiếu bóng mình xuống nền đất ngập nước. Cỏ như trải ra vô tận. Tobie cảm thấy ngợp trước vẻ huyền bí cùa thế giới mới này.

Cha cậu có lý. Đại Thụ không phải là chân trời duy nhất của loài người. Vẫn tồn tại một hành tinh phẳng bao phủ bởi rừng rậm này. Và có thể những thế giới khác, ở đâu đó. Hay trên những vì sao.

Tobie sẽ chết cùng với bí mật này.

Từ giờ phút này trở đi, cậu không còn tự vệ nữa. Cậu không muốn chống trả nữa.

Cậu nằm yên trong túi để người ta mang đi, lúc la lúc lắc như con búp bê được mặc bộ đồ bùn đất. Cậu không chống cự nữa. Cậu đã ra đi rồi. Cậu đã vượt qua mọi giới hạn của cuộc đời.

Thỉnh thoảng, cậu lại sơ ý để cho một kỷ niệm trỗi dậy trong lòng. Giọng nói của mẹ, tiếng chồi  non đầu xuân nứt tách, khuôn mặt của chị em gái nhà Asseldor, bàn tay cha đặt vào sau gáy cậu...

Hay ngày cuối cùng với Elisha.

Đấy là hôm trước trước chuyến píc níc của.... Một ngày xuân trong lành và ấm áp. Hai đứa trẻ ngồi trên đỉnh núi đá bên hồ. Trên cao ấy, rêu phủ lan khắp nơi. Tobie và Elisha trèo lên những thân rêu màu lục và ngồi yên trên cao đó.

Sáng hôm đó, mặt gương hồ bị khuấy động bởi hai con bọ nước như đang rộn rã trong vũ điệu bình yên. Một con bơi ra xa, vẻ dỗi hờn. Con kia bơi từ tốn, vẻ như không, vẽ trên mặt hồ những vòng sóng trên đường tiến lại gần con kia. Thỉnh thoảng, nó ngụp sâu rồi ngoi lên cách đó một quãng, vung vẩy đôi cánh. Con kia trả lời nó bằng cử động của đôi chân giống như cái chớp mi. Và tiết mục làm duyên lại bắt đầu.

Tobie và Elisha ngồi vắt vẻo trên chùm rêu, cùng quan sát rồi cười.

- Tớ sẽ rất nhớ, Tobie nói.

Elisha giật mình. Cô bé hướng cái nhìn về phía Tobie.

- Khi nào?

Tobie chợt hiểu là lẽ ra không nên mở miệng.

- Khi nào, cậu sẽ nhớ? cô bé hỏi lại.

- Nếu... tớ cứu thoát được bố mẹ, cậu nói, có thể cả nhà sẽ phải lánh thật xa khỏi nơi này một thời gian...

- Một thời gian! Elisha nhấm nhẳn. Mỗi sáng thức dậy là tớ phải chuẩn bị tinh thần: cậu sẽ đi xa! Cảm ơn Tobie...

Cô bé quay ngoắt đi. Tobie cố gắng giải thích:

- Hãy hiểu cho tớ. Tớ không thể ở mãi trong cái hang cùng bố mẹ suốt mười năm được. Cần phải sống nữa chứ!

- Thế thì đi đi, nếu cậu cứ phải ở xa thì mới sống được... Đi đi! Chẳng ai giữ cậu lại đâu mà.

Cô bé dựng cao cổ áo, che phần dưới của khuôn mặt. Đôi mắt nhìn mông lung. Cái nhìn của những ngày u ám, vẻ mặt Elisha đầy cô độc. Tobie cứ để cho im lặng làm cuộn lên giữa hai người một dòng thác không thể vượt qua.

- Nếu phải ra đi chắc chắn tớ sẽ quay về. Tớ thề với cậu. Tớ sẽ quay trở về, và...

Cậu bé bỗng dừng lại.

- Và? Elisha hỏi bằng một giọng thờ ơ.

- Và tớ sẽ tìm gặp lại cậu.

- Điều gì khiến cậu làm vậy? cô bé hỏi như lăng một cây gậy về phía Tobie.

Im lặng trở lại. Tobie cảm thấy bong bóng đang dâng lên từ dạ dày.

- Điều gì khiến tớ làm vậy sao? Cậu muốn biết à?

Nhưng cậu bé không nói gì được nữa. Cái bong bóng mắc lại trong cổ họng. Elisha biết mình đã nói không phải nhưng không có cách nào rút lại lời nói được. Cô bé những muốn xìn lỗi hoặc đơn giản là nói mình đang rất buồn. Nhưng cuối cùng cô lại ấp úng:

- Tớ không có nhiều bạn bè, cậu biết rồi còn gì, chỉ có mỗi một người là cậu thôi...

Và cô bé để cho mình rơi tụt xuống tận gốc rêu. Tobie làm theo cô bạn.

Nhìn cô bạn tung tăng phía trước, như bao lần ngược xuôi bên Đại Thụ, Tobie cảm thấy có điểu gì đó mới mẻ giữa hai người. Một mối ràng buộc lạ lẫm khiến hơi thở cậu dồn dập và sau đấy rộn ràng.

Cô bé cứ thế lao băng băng trên các kẽ nứt của nền vỏ cây, không ngoái đầu lại. Tobie cũng rẽ gió lao theo. Bầu không khí đã mang một độ đậm đặc khác. Hai đứa lao xuống dốc không hề giảm tốc độ. Mặt hồ hiện ra to rộng dần trước mắt. Hai đôi chân trần của chúng làm bụi địa y bay tứ tung phía sau lưng.

Hai đứa đã xuống đến bên bờ hồ, hổn hển, nghẹt thở. Người cúi gập xuống, hai tay chống gối, hai đứa nhìn nhau trong lúc cố lấy lại nhịp thở bình thường. Hai đôi mắt vẫn không rời nhau. Hai đứa nhìn nhau mà không thốt nên lời. Chúng để cho sợi dây quý giá vừa khám phá được tự căng ra. Đầu óc quay cuồng đôi chút. Không khí có vẻ quá bùi, giống như mùi vị món xúp. Hai đứa đứng dựa lưng vào nhau tìm thế cân bằng. Những cánh tay đung đưa tình cờ chạm vào nhau.

Trong khi đó, cô Isha đang từ bên kia hồ vẫy tay ra hiệu gọi hai đứa. Nhưng chúng vẫn dựa lưng vào nhau thêm vài giây nữa.

- Tớ cũng thế, Tobie chỉ nói được vậy.

Cậu không trả lời gì cả. Elisha thì không nói một lời. Nhưng ba từ đó không làm cho đứa nào bỡ ngỡ. Chúng lặng lẽ ký vào một đính ước bất thành ngôn.

Đến lượt cô bé nói:

- Tớ cũng thế.

Elisha chạy vụt đi đầu tiên.

Ở dưới đáy túi, Tobie chùi một giọt nước mắt hoà vào lớp vải lanh.

Họ đã tới một vùng rừng bớt rậm rạp hơn. Tiếng khuấy nước của mỗi bước chân lại kèm theo một gợn sóng đập vào gốc những thân cỏ to. Tobie quan sát cảnh tranh tối tranh sáng này qua khe túi rách. Thi thoảng cậu giật mình vì bắt gặp những đôi mắt sáng loé lên trong đêm. Mặt Trăng không thấy đi theo nữa.

Vậy là lại thêm một người nữa mà Tobie không bao giờ còn gặp lại. Đó là định mệnh của cuộc đời Tobie: những người cậu yêu thương đều khuất dạng, rồi chẳng còn lại gì, ngoài một hạt bụi vàng khiến mắt cay xè.

Đêm tối bao phủ cả khu rừng. Đó là một đêm khác với đêm trên Đại Thụ, một đêm đầy rẫy những tiếng động và những đốm sáng phản chiếu bí hiểm, một đêm nóng nực. Hai người cứ mải miết đi như thế, không biết đã được bao lâu. Nước ngày càng sâu hơn, ngập đến ngang thắt lưng người vác túi. Anh ta đẩy một cái phao ra phía trước trên đó lắc lư cây đèn lồng.

- Aaaaaaaaaaaaaa!

Một khối khổng lồ rơi ụp từ trên trời xuống ngay trước mặt họ, đập xuống mặt nước tạo thành một luồng sóng đến chóng mặt.

Người vác túi hét lên kinh hãi, quẳng cái túi sang một bên và nhảy tót lên bám vào một thân cỏ. Cái túi đựng Tobie bắt đầu trôi dập dềnh. Sóng vỗ đập từ tứ phía nhưng may là cái túi vẫn nổi trên mặt nước. Một chuyển động cuối cùng của nước xô cái túi mắc vào giữa hai gốc cỏ.

Trấn tĩnh hơn một chút, mặc dù hai chân hai tay bị trói, Tobie dùng mũi banh khe rách thò mặt ra ngoài quan sát. Cậu nhìn thấy, như trong một cơn mê, vật thể vừa rơi từ trên trời xuống.

Đó là một khối cử động, cậu nhận thấy trước nhất là cái bóng lừng lững phản chiếu lên rừng cỏ: một thứ quái vật đang ngồi thu lu, hai cái chân khổng lồ gập làm đôi. Bây giờ Tobie mới nhìn rõ đôi mắt bí hiểm của con vật đang nhìn chằm chặp người vác túi. Anh ta dũng cảm không bỏ chạy. Da con quái vật vừa bóng nhẫy, vừa sần sùi. Nó to cỡ gấp năm mươi lần bọ hung hoặc sên.

Cảnh ghê rợn diễn ra chỉ trong khoảnh khắc. Con quái phóng cái lưỡi quá cỡ ra đớp gọn người vác túi đáng thương. Chẳng nghe thấy gì khác ngoài một tiếng rú lên.

Và thế là anh Trụi, chân tay dang ra chới với, biến mất trong cái mồm ngoác ra như đường hầm. Tobie bắt gặp cái nhìn bỏng rát của anh ta lần cuối.

Nằm dưới đáy túi chứng kiến, Tobie thề rằng sẽ không bao giờ mong cho mình chết nữa.

Con ếch, vì đó đích thị là nó chứ ai, nhảy một bước nhỏ về phía Tobie và nhìn chằm chặp cái túi vải sũng nước. Đôi mắt lồi của nó gần chạm đến nắp túi. Tobie không dám chớp mắt. Thỉnh thoảng cậu nhìn thấy đầu lưỡi nhơm nhớp của nó thè ra giữa bộ hàm xanh. Từ cổ họng con vật phát ra những tiếng khò khè như tiếng sấm. Tobie rùng mình, và cử động nhẹ này kèm theo một vòng sóng dội ngược trở lại cũng đủ nhấn cái túi từ từ chìm sâu trong làn nước.

Bất đắc dĩ phải từ bỏ miếng mồi, con vật khủng khiếp thốt lên tiếng kêu khiêu chiến cuối cùng rồi nhảy đi.

Tobie đã chìm sâu dưới mặt nước.

Đây có lẽ là lần thứ năm Tobie ngỡ mình phải chết, nhưng lần này, chắc chắn là đúng...

Một đứa trẻ chân tay bị trói vào nhau, bị bọc trong một cái túi để mặc cho dòng nước đưa đẩy trong rừng sâu đã chứng kiến cảnh người dẫn đường bị con ếch nuốt chửng thì chắc không còn mấy cơ may sống sót.

Tobie bị nhấn chìm hoàn toàn dưới nước, trong đêm đen như mực, không thể thở được, thế nhưng cậu vẫn tiếp tục đếm từng giây một như thể mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Và thế là, như thể ngẫu nhiên, cậu bé không muốn chết nữa.

Vẫn luôn là như thế khi mọi sự đã quá muộn.

Phải biết như vậy.

Tobie chỉ hơi ngạc nhiên khi cảm thấy bị kéo đi thêm vài giây rồi dựng thẳng lên và nước thoát ra dần dần như từ một cái túi da. Cậu hớp một ngụm từ không khí trong lành căng tràn buồng phổi.

Đúng lúc đó cậu nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé thò vào túi ngoáy ngoáy và làm nhồn nhột cằm Tobie.

- Em đây...

Tobie nhận ra giọng nói này. Cái túi mở ra. Khi nhìn thấy Mặt Trăng, lòng cậu bỗng trở nên thanh thản lạ thường. Chú bé Trụi đeo thắt lưng vàng hoá ra vẫn bám theo họ từng bước một từ đầu đến giờ.

Không có gương mặt nào lại có thể làm yên lòng Tobie đến vậy. Một đứa trẻ. Chắc chắn đó là điều ít xấu xa nhất còn lại dưới vòm trời này.

- Con ếch ấy độc ác quá, chú bé nói. Nó nuốt chửng Vidof mất rồi.

Tobie nghĩ đến người vác túi tội nghiệp. Vậy ra anh ta tên là Vidof. Tobie hỏi:

- Anh ấy có gia đình không?

- Không. Anh ấy muốn cưới chị Ilaïa.

Một lần nữa Tobie mới thấu hiểu sự mong manh của cuộc sống giữa rừng cỏ này. Không nên thiết tha bất kỳ điều gì. Số phận của người Trụi cũng bấp bênh như cuộc phiêu lưu của những hạt phấn hoa. Mặt Trăng đẩy ngọn đèn lại gần, may sao mà nó vẫn còn nguyên trên cái phao và không hề bị tắt. Mặt Trăng kết luận:

- Ilaïa thể nào cũng khóc.

Thực ra cũng chẳng có gì khác để nói.

Mặt Trăng có nước da bóng loáng, tất cả bùn khô đọng trên người đã được gột sạch. Bây giờ mới nhìn thấy đôi vai chú bé trắng loáng. Chú bé tháo dây trói cho Tobie lúc này vừa mới chuồi ra khỏi túi.

Tobie đứng dậy, nước ngập đến ngực.

Chú bé nói với cậu:

- Anh đi được rồi đấy. Hãy đợi đến sáng mai. Đại Thụ của anh ở đằng kia kìa.

- Thế còn em?

- Em á, em quay về an ủi chị Ilaïa.

- Em không sợ sao, em mấy tuổi rồi?

Mặt Trăng nhoẻn miệng cười.

- Nếu em mà bị thằn lằn hay ếch tóm được thì chị Ilaïa còn khóc nhiều nữa. Em phải cẩn thận thôi.

- Ilaïa là ai? Tobie hỏi.

- Là chị gái của em.

Chỗ hai cậu bé đứng, nước ngập đến hông Tobie, còn Mặt Trăng bị ngập ít nhất là đến vai. Thật là thần diệu khi một chú bé con có thể đến được tận đây.

- Sao em lại đi theo bọn anh? Tobie hỏi.

- Em không biết. Em chẳng nghĩ gì cả.

Rồi cậu bé lùi dần ra xa và nói:

- Vĩnh biệt anh, Tiểu Thụ.

Tobie tiến một bước về hướng Mặt Trăng chỉ lúc nãy. Cậu đẩy đèn về phía trước, nhưng lập tức ngọn đèn nổ lép bép và vụt tắt. Đêm tối đen như mực.

Tobie lại trông thấy những con mắt nhấp nháy trong bóng tối. Chưa bao giờ cậu bé lại cảm thấy cô đơn đến thế.

Một lúc lâu như vậy trôi qua.

Những tiếng lép nhép trượt trên rừng cỏ.

- Em sợ.

Một giọng nói cất lên ngay bên cạnh Tobie. Đó là Mặt Trăng. Nỗi sợ hết đỗi tự nhiên của một chú bé con khiến mọi lo lắng của Tobie tan biến. Cậu như được truyền thêm sức mạnh to lớn từ bàn tay nhỏ bé lạnh toát đang nép vào lòng bàn tay cậu.

Tobie chưa bao giờ được làm anh của ai. Phút giây này, cậu đã hơi giống một người anh trai. Cậu cảm thấy mình có trách nhiêm phải lo cho chú bé này. Cậu sẽ không buông bàn tay bé nhỏ này ra chừng nào nó không được bám vào cổ một người chị hay một người mẹ.

Trách nhiêm giản dị ấy đem lại một ý nghĩa mới cho cuộc sống của Tobie Lolness. Cậu không còn là một lát bánh mì phết bập bềnh trôi nổi trong thứ nước ép vỏ cây đen ngòm, bị cuộc đời xô đẩy nữa.

- Đừng sợ, anh sẽ đưa em về nhà.

Tobie bế xốc chú bé lên vai và tiến sâu vào vùng đầm lầy.