← Quay lại trang sách

Chương 28 VỊ HÔN THÊ CỦA TÊN BẠO CHÚA

Một ông già đột ngột xuất hiện tại xứ sở của người Trụi vào đầu thu. Ông ta chẳng nói gì cả, chỉ đẩy chiếc thuyền vỏ cây len lỏi giữa các thân cỏ. Ông đến từ Đại Thụ và trông có vẻ kiệt sức.

Mọi người tìm cách hỏi han ông Cổ Thụ nhưng ông kiên quyết không chịu nói gì.

Người ta cắt cử hai người đàn ông canh gác ông già nhưng không phải để đối xử tàn tệ với ông cụ. Người Trụi là nạn nhân của rất nhiều vụ bắt cóc do quân bảo an của Đại Thụ tiến hành. Tobie đã bị mất hai người bạn tốt như vậy, Mika và Liev, họ đều bị mất tích ở đường biên giáp thân Đại Thụ vào dịp cuối xuân.

Thế nên người Trụi nghi ngờ cái lão Cổ Thụ xuất hiện một cách bí hiểm trong bầu không khí thù địch này.

Hôm đó Tobie vắng mặt.

Cậu đi săn cùng Mặt Trăng và hai người khác. Lần này, một con chuột đồng đã cắp vào hang một bà mẹ và hai Cọng Lanh. Một gia đình đang làm việc nhà trong giẻ cỏ của họ thì chẳng may nó bị rơi xuống đất, thế là giống vật gặm nhấm ấy xông vào tha đi mấy mẹ con. Người cha chỉ còn lại một mình đã hoàn toàn gục ngã. Tobie dễ dàng tìm thấy dấu vết của con chuột và quyết định lần theo.

Trước lúc ra đi, Ilaïa nói với cậu lời tạm biệt như vợ một người thợ săn vẫn thường làm, nhưng Tobie chỉ thấy như một lời tạm biệt của em gái hay bạn gái.

Chỉ có mỗi Mặt Trăng nhận ra những tình cảm của chị gái giành cho Tiểu Thụ. Người đầu tiên liên đới trong chuyện này chính là Tobie nhưng bản thân cậu không để ý gì đến hoặc giả có biết thì cũng làm thinh vì không muốn để một chuyện tình cảm bị hiểu nhầm bởi nó có thể biến thành bi kịch.

Khi biết có một người đến từ Đại Thụ, Ilaïa rất sợ. Tất cả những gì đến từ trên kia đều có thể đe doạ đến Tiểu Thụ của cô và hạnh phúc tương lai của họ. Cô xoay xở mọi cách cốt để xua đuổi vị khách không mời kia đi. Nhưng không ai làm theo sự sốt sắng nóng ruột của cô. Trái lại, người ở xứ cô đợi Tobie trở về vì có lẽ chỉ có cậu mới làm ông Cổ Thụ câm này nói được.

Năm ngày đã trôi qua. Ilaïa đón chờ đoàn đi săn trở về với tâm trạng căng thẳng.

Tobie và Mặt Trăng trở về cùng với ba mẹ con vừa được cứu thoát khỏi móng vuốt của con chuột đồng. Mọi người mở tiệc chào mừng đoàn người trở về.

Hễ có ai đó nhắc với Tobie về người đàn ông thì y như rằng Ilaïa kéo Tobie ra chỗ khác và ngăn không cho cậu nghe.

Sau đó Tobie ngủ liền một mạch trong giẻ cỏ của mình. Một bàn tay lay lay đánh thức cậu dậy vào buổi xế trưa ngày hôm sau.

- Em đấy à, Cọng Lanh?

- Em tên là Mặt Trăng! Còn anh nữa, ngay cả anh cũng không gọi đúng tên em sao?

- Em ngủ chưa?

- Rồi. Nhưng hình như trong lúc chúng ta vắng mặt đã xảy ra chuyện gì đó thì phải. Có một người đàn ông mới đến. Người ấy cõng theo một đống lanh.

Tobie rất thích cách nói này của người Trụi, ngụ ý chỉ những người cao tuổi.

- Ông ấy từ đâu đến?

- Mọi người đoán là từ Đại Thụ.

Tobie cảm thấy như có một vật nặng rơi xuống trong đáy lòng mình. Cậu lại nhắm mắt.

- Mọi người muốn anh nói chuyện với ông ấy. Lúc này, ông ấy không chịu hé răng.

- Tại sao lại là anh?

- Anh đoán xem.

- Anh không hiểu em muốn nói gì.

- Mọi người ở đây gọi anh là Tiểu Thụ. Anh không thể quên hết tất cả.

- Anh muốn quên tất cả

- Đi cùng em. Anh chỉ có mỗi việc hỏi ông ấy thôi. Sau đó, mọi người sẽ để cho anh yên ở trong giẻ cỏ của anh.

Tobie vẫn nhắm mắt, cậu không muốn mở ra nữa. Mặt Trăng dùng tay căng mắt Tobie ra.

- Đi nào!

- Anh không muốn. Bảo ông ấy đi đi.

Lần này, Mặt Trăng huých một phát vào người Tobie khiến cậu lộn vòng.

- Để anh yên! Tobie hét lên. Anh đã phải làm mọi thứ để được giống mọi người ở đây! Anh đã phải đắm mình trong bùn, phải đương đầu với bão tuyết, phải buộc giẻ cỏ của mình vào giẻ có với mọi người để chống chọi với mùa đông! Bây giờ, khi mọi người thấy cần thiết thì anh buộc phải trở thành đứa con của Đại Thụ sao?

Mặt Trăng ngồi thu lu một xó. Những tia nắng thu nhuộm vàng gian phòng. Chú bé khoanh tay, mái tóc bù xù xoà xuống mắt. Ngồi im một lúc như vậy rồi chú đứng dậy đi về.

Tobie mở mắt để cho hơi ấm của những ngày đẹp trời vừa qua xoa dịu tâm hồn. Cậu nhớ đến cảm giác nhẹ nhõm của lũ trẻ con nhà hàng xóm khi được cậu dẫn ra khỏi hang chuột đồng. Cậu hình dung lại khuôn mặt của những người cỏ bị những cư dân Đại Thụ bắt cóc.

Cậu đứng dậy. Cậu biết mình sẽ phải làm gì.

Cậu sẽ phải nói chuyện với người lạ mặt kia.

Nếu đó là một tên gián điệp, cậu sẽ nhận ra ngay. Vì cậu đã phải chịu quá nhiều đau khổ vì lũ chấy rận của Đại Thụ nên không thể để cho chúng lan tràn trên đồng cỏ. Tobie thừa hiểu sự mong manh của cỏ.

Bước ra khỏi giẻ cỏ của mình, cậu nhìn thấy Ilaïa đang đứng trước cửa.

- Tiểu Thụ.

- Ilaïa, em đấy à...

- Em muốn nói với anh một chuyện.

- Em sẽ nói tất cả những gì em muốn, em gái ạ...

Cô gái rất ghét Tobie gọi mình như vậy. Cô không phải là em gái của Tobie! Tobie nói tiếp:

- Nhưng trước hết, anh phải đi gặp một người. Đợi anh ở đây.

- Em muốn nói với anh ngay lập tức.

- Ừ thì ngay lập tức... Anh về ngay lập tức để nghe em nói, Tobie dịu dàng đáp.

- Anh đến hỏi chuyện người đàn ông đến đây bằng thuyền phải không?

- Ừ, em muốn nói với anh về ông ấy à?

- Không, về một người khác, người đấy đến đây từ cách đây lâu lắm rồi.

- Anh sẽ quay về ngay. Em cứ ở lại đây. Anh rất thích nói chuyện với em. Anh rất yêu quý em, Ilaïa ạ.

Anh rất quý em. Anh rất yêu quý em. Ilaïa không thể chịu đựng được mấy cái câu này. Cô chỉ muốn nghe mỗi một câu "anh yêu em", ngắn gọn vậy thôi.

Cô gái gọi với theo:

- Đợi đã! Em muốn nói với anh một chuyện rất quan trọng. Nghe em nói đã.

Tobie chạy trở lại. Mặt cô gái hốt hoảng, đôi mắt long lanh.

- Em có chuyện gì vậy Ilaïa?

Tiểu Thụ nhìn vào mặt cô gái. Cậu đứng lại và lắng nghe. Cuối cùng thì cô sẽ thổ lộ tình yêu của mình.

Quá xúc động, Ilaïa để mất thêm một giây mà chưa nói gì cả.

Một giây mà cô muốn được tận hưởng, trong khi những từ quan trọng cần phải được nói ra liền một hơi, nhanh như những mũi tên phóng ra từ ống xì đồng. Mặt Trăng đã xuất hiện, thở hổn hển, Ilaïa nhìn xuống. Muộn quá rồi.

Cậu em trai gào lên:

- Bọn chúng đã bắt thêm hai người nữa của chúng ta rồi. Tiểu Thụ ơi, lần này anh không có cách nào khác đâu. Đến gặp người lạ mặt đó ngay đi!

Tobie vội đi ngay, vừa chạy vừa nói với lại:

- Anh sẽ trở lại, Ilaïa. Em sẽ nói với anh chuyện quan trọng đó... Đồng ý nhá? Nói với anh sau vậy...

Ilaïa nghe thấy tiếng của hai cậu con trai tan dọc theo thân cỏ.

Cô ngã sụp xuống. Hạnh phúc đã ngang qua, gần tới mức cô ngỡ như cảm nhận được làn hơi ấm nóng của nó mơn man sau gáy, trên tóc. Giờ thì một thứ cảm giác khác đang xâm chiếm lấy cô và kéo căng làn da.

Người ta giữ ông già trong một vỏ ốc sên bỏ hoang. Hai người được cắt đặt đứng canh ở lối vào. Họ để cho Tobie và Mặt Trăng qua. Bề mặt vỏ ốc cũ kỹ rải rác những lỗ hổng nhỏ để ánh sáng ban ngày lọt vào hành lang xoắn ốc.

Khi hai anh em đi qua cái vòng xoáy đầu tiên, không gian xem chừng u tối hơn nhiều. Hai anh em phải mất một lúc để quen với bóng tối. Lúc đó, hai đứa mới nhận ra một bóng người ngồi tựa bên vách. Tobie ra hiệu cho Mặt Trăng đứng yên đấy còn cậu thì tiến lên.

Cậu nhìn không rõ lắm các nét trên khuôn mặt người đàn ông. Những lọn tóc bạc trắng rối bù viền quanh đôi mắt sáng quắc trong bóng tối.

Tobie nhận ra cái nhìn này. Cậu tiến lại gần hơn một chút và nhận ra người đó.

- Ông Pol Colleen.

Ông già giật nảy mình. Đôi mắt chớp chớp trong bóng tối. Dễ dàng nhận ra ngay là ông già lâu nay phải sống trong sợ hãi đến nỗi giọng nói nhỏ nhẹ của Tobie cũng làm cho ông hoảng vía. Ông vẫn không nói năng gì. Đôi mắt ông tắt lịm sau làn hơi mỏng, như than hồng bị ném xuống ao.

Tobie ngồi xuống cạnh ông.

Pol Colleen, ông già luôn ngồi viết.

Tobie sờ tay ông. Đã bao năm nay cậu không gặp lại ông. Trông ông già đi nhiều.

Ông Pol Colleen lại giật mình lần nữa. Ông mở choàng mắt, ông nhận ra cậu bé, đôi mắt ông lại tiếp tục giật liên hồi phát ra những ánh hồng.

- Đấy là ai thế? Mặt Trăng hỏi.

- Mọi người không có gì phải sợ ông ấy. Đây là một người bạn. Người đàn ông này không nói đâu. Ông ấy chỉ viết thôi.

- Ông ấy giết à?

- Không, ông ấy viết.

Chữ viết không tồn tại trong đồng cỏ. Mặt Trăng ngẩn tò te. Tobie không biết giải thích thế nào cho chú bé.

- Khi em không thể nói được thì em kể lại bằng động tác. Chữ viết là những động tác nhỏ được vẽ nên.

Mặt Trăng ngồi xuống cạnh hai người.

- Thế còn anh, Tiểu Thụ, anh có biết làm thế không?

Tobie không trả lời, cậu biết mình không hề lãng quên quá khứ. Chỉ mỗi khuôn mặt của ông Colleen cũng đủ đánh thức những miền ký ức trong cậu.

- Tobie Lolness.

Tobie thả tay ông già. Ông Colleen nói!

- Ông ấy nói gì thế? Mặt Trăng hỏi.

Ông già nhắc lại:

- Tobie Lolness.

- Đấy là một thứ tiếng khác à? Mặt Trăng hỏi.

- Ừ, Tobie thì thầm, bồi hồi khi nghe những âm thanh quen thuộc của tên mình.

Ông già có giọng nói trầm ấm và rành mạch. Ông phát âm từng tiếng như là lần đầu tiên trong đời được nói.

- Ta nhận ra cháu. Cháu là Tobie Lolness.

Mặt Trăng quay sang Tiểu Thụ. Người đàn ông nói tiếp:

- Trên đó ai cũng nghĩ cháu chết rồi.

- Cháu đã chết rồi, Tobie nói.

- Cháu biến thành người Trụi à.

- Thế nghĩa là gì? Mặt Trăng hỏi.

- Trụi... Ở trên Đại Thụ người ta gọi người ở xứ này là như thế.

Tobie có cảm giác một cánh cửa đang mở ra giữa hai cuộc đời của cậu. Cậu thấy lạnh. Cậu cảm thấy một luồng khí lạnh lọt qua khe cửa đang mở hé này. Cậu sẽ đóng cánh cửa đó lại và dẫn ông già về thuyền, nhưng ông Colleen lại nói một câu khiến Tobie choáng váng như sét đánh ngang tai:

- Tại sao cháu lại bỏ mặc cha mẹ hả Tobie Lolness?

Tobie như thấy mình bị hất tung về phía sau. Môi cậu mấp máy nhưng không phát ra được âm nào. Ông già hỏi lại:

- Tại sao cháu lại bỏ mặc cha mẹ?

Giọng nói của Tobie đã hồi lại với uy lực của sấm:

- Cháu! Cháu mà bỏ mặc cha mẹ ấy à? Cháu suýt chết mươi lần để cứu họ! Ông Colleen, đừng bao giờ nhắc lại cái câu ấy. Làm thế là ông xúc phạm đến người đã khuất.

- Người đã khuất nào kia?

- Sim và Maïa Lolness, cha mẹ của cháu!

Ông Colleen đưa tay vuốt những lọn tóc trắng. Ông nghiêng nghiêng đầu một lát rồi bất chợt ngẩng lên nhìn Tobie.

- Ngôn từ nào cũng có ý nghĩa của nó, Tobie Lolness ạ. Cháu vừa nói là cháu đã chết rồi trong khi cháu vẫn đang nói chuyện với ông. Cháu nói là cha mẹ cháu chết trong khi...

- Cha mẹ cháu chết thật rồi, Tobie ngắt lời.

- Sao cháu lại nói thế? Thật là buồn khi nói thế.

Tobie siết chặt nắm đấm.

- Nhưng đời vẫn buồn thế mà ông Pol Collen! Ông sẽ ngộ ra chứ? Cuộc sống không giống như những bài thơ của ông đâu. Cuộc sống buồn não nề.

- Ta không làm thơ...

Mặt Trăng lắng nghe cuộc đối thoại này nhưng không hiểu gì nhiều. Tobie chết sững. Cậu chưa bao giờ tự hỏi ông Collen viết cái gì.

- Ta viết về lịch sử của Đại Thụ. Câu chuyền về cháu, Tobie Lolness.

Ông nói thêm, giọng bớt run hẳn.

- Cha mẹ cháu vẫn còn sống.

Lần này, Tobie gào thét, nhảy bổ vào ông già. Mặt Trăng tóm lấy chân Tobie và kéo mạnh một cái. Tobie bước hụt ngã sang bên và đập đầu vào thành vỏ ốc.

Ông Pol Collen giờ mới dám thở tiếp. Tobie nằm bất tỉnh nhân sự. Mặt Trăng vỗ nhẹ mấy cái vào má Tobie để cậu tỉnh lại.

- Xin lỗi anh nhé, Tiểu Thụ... Em không làm anh đau chứ?

Ông già đặt bàn tay lên vai Mặt Trăng.

- Ta tin là cậu bé này thành thật. Nó không biết sự thật về cha mẹ nó.

Mặt Trăng nhìn ông già và nói:

- Sao ông lại nói thế? Ông thừa biết là cha mẹ anh ấy đã chết, anh ấy có một tia sáng nhỏ trong mắt kia mà.

Ông Pol Colleen là người am hiểu gần như hết thảy dù luôn tỏ ra rất khiêm tốn. Ông biết cả ý nghĩa của tia sáng trong mắt đối với những người Trụi. Đó là dấu tích để lại trong mắt của những đứa trẻ sau khi cha mẹ chúng qua đời.

- Đúng, ta biết, thằng bé có tia sáng nhỏ đó trong mắt.

Ông cúi xuống Tobie, cậu bé đang dần hồi tỉnh.

- Sim và Maïa Lolness hãy còn sống. Ta đã sống gần cha mẹ cháu hai năm nay.

Tobie không còn sức để phản ứng nữa. Cậu bật khóc.

- Ta biết là cháu có tia sáng nhỏ trong mắt. Ta biết vậy.

Ông già ngừng lại trong giây lát.

- Sim và Maïa không phải là người sinh ra cháu trên đời này, Họ đã nhận cháu làm con nuôi khi cháu mới được vài ngày tuổi. Đúng là cha mẹ đẻ của cháu đã chết rồi. Chính vì vậy cháu gần như sinh ra đã có tia sáng nhỏ đó trong mắt.

Tobie nhắm mắt lại.

- Nhưng Sim và Maïa chắc chắn là còn sống. Người ta đã nói dối cháu đấy.

Tobie có cảm giác như đang đứng trên cao nhìn xuống vỏ ốc sên nằm giữa những nhánh cỏ. Mắt cậu mải miết dõi theo vòng xoắn trên vỏ ốc. Tâm trí Tobie vẫn cuốn theo vòng xoáy ngày càng sâu hun hút đó. Cuối cùng cậu lăn ra bất tỉnh.

Tobie tỉnh dậy vẫn thấy mình ở nguyên chỗ đó. Đêm đã buông xuống. Mặt Trăng đã đốt một đống lửa. Rất nhiều người đã chui vào vỏ ốc gặp họ.

Ông Pol Collen đang sưởi ấm bên đống lửa. Tất cả mọi người nhìn Tobie hấp háy mở một mắt, rồi tới mắt bên kia.

Riêng ông Pol Collen không hề nhìn Tobie, ông cất giọng nói khàn khàn:

- Nếu cháu muốn thì ông sẽ nói. Bằng không thì sáng mai ông sẽ đi.

Tobie im lặng một lúc rồi đáp:

- Ông nói đi.

Hai giọng nói vang lên một cách lạ thường trong vỏ ốc, đến cả tiếng lửa nổ tí tách cũng được khuếch đại.

- Cha mẹ cháu bị Jo Mitch bắt giam cùng với những nhà bác học khác của Đại Thụ. Ông cũng ở trong số đó nhưng ông là người duy nhất trốn thoát được.

Tobie khó nhọc nói:

- Jo Mitch thống trị toàn Đại Thụ ạ?

Ông Collen lắc đầu.

- Jo Mitch là một thằng điên nguy hiểm. Nó không thực sự chỉ huy Đại Thụ nữa. Nó bắt giam những bộ não vĩ đại nhất rồi buộc họ cùng những người Trụi khác phải đào miệng hố thay thế những con bọ đầu dài.

Tobie trợn tròn mắt.

- Lũ bọ đầu dài bị chết sạch trong đợt dịch, đấy là một may mắn cho Đại Thụ nhưng thằng Mitch càng thêm khao khát được chiếm giữ bí mất Balaïna.

- Lão sẽ không có được bí mật ấy, Tobie lẩm bẩm, răng nghiến chặt.

- Có đấy.

- Không đời nào...

- Cha cháu rồi sẽ phải nhượng bộ thôi. Cha cháu sẽ trao bí mật Balaïna cho Mitch. Không thể nào khác được.

- Cha cháu không bao giờ làm như thế.

- Trừ khi...

- Không đời nào!

Ông Pol Collen lưỡng lự không muốn nói tiếp. Ông có nên nói tất cả sự thật cho đứa trẻ này không nhỉ? Bấy lâu nay, ông Collen cứ tự hỏi vì sao Mitch yêu cầu Sim Lolness giữ vợ bên mình, trong khi Maïa chẳng có tích sự gì trong cái miệng hố này cả.

Đến một ngày khi đã hiểu ra lý do, ông Colleen đã ghê tởm đến độ buồn nôn.

- Maïa, mẹ cháu... Jo Mitch đã nói với Sim là... nếu Sim không nói ra bí mật Balaïna... hắn sẽ chiếm đoạt mẹ cháu.

Họng Tobie nghẹn đắng. Cậu hình dung bàn tay nhơn nhớt của Mitch đang gần chạm đến làn da của mẹ. Trái tim cậu đập thình thịch khi nghe đến trò dọa nạt bỉ ổi này. Tobie hớp một ngụm không khí căng đầy giúp cho đầu óc tỉnh táo hơn.

Ông Collen nói tiếp:

- Khi đã có bí mật trong tay, Jo Mitch sẽ triệt hạ hoàn toàn Đại Thụ của chúng ta.

Tất cả mọi người, lắng nghe tiếng lửa nổ lách tách chứ hoàn toàn không hiểu gì. Toàn bộ câu chuyện đau thương ấy không tác động gì đến họ. Họ cảm tưởng như đang nghe một thứ ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ. Đúng lúc đó Tobie cất giọng trầm đục phá tan sự im lặng:

- Ai hiện đang thống trị phần còn lại của Đại Thụ?

- Đại Thụ bây giờ chẳng khác gì miệng hố, không thể sinh sống nổi. Ta không thể nói gì hơn được nữa. Thật kinh khủng.

- Ai đang thống trị ạ?

- Một tên nào đó cũng nguy hiểm không kém. Nó áp đặt luật của riêng nó. Và cái luật đó tên là sợ hãi. Nỗi kinh hãi...

Ông Colleen vẫn còn do dự, nhìn khắp xung quanh.

- Nỗi kinh hãi người Trụi. Nó muốn tiêu diệt toàn bộ người Trụi. Nó nói khi không còn một mống Trụi nào nữa thì Đại Thụ sẽ hồi sinh trở lại.

Xung quanh, mọi người chẳng ai nhận ra mình trong từ Trụi, chỉ mỗi Mặt Trăng là rùng mình.

- Tên sếp mới này cỡ tuổi cháu, Tobie Lolness ạ. Đó mới chính là đứa khiến ta lo ngại nhất. Nó là con trai của một con người vĩ đại mà ông từng quen, El Blue. Thằng nhỏ đó tên là Léo Blue.

Tobie không hề chớp mắt. Léo. Vậy ra chính là hắn. Ông chủ mới của Đại Thụ.

- Léo Blue sẽ cưới vợ, ông Collen tiếp tục. Nó còn rất trẻ nhưng nó yêu điên cuồng một cô gái ở nông trang Seldor. Một cô bé ở xứ Cành La của chúng ta...

Chị Maï và Mia! Tobie bỗng hình dung ra ngay hai cô con gái nhà Asseldor. Những lời kể của ông Colleen còn đi đến đâu nữa đây? Con gái nhà Asseldor phải kết hôn với một tên bạo chúa Léo Blue... Ngay cả trí tưởng tượng của Tobie cũng không thể đi xa được đến thế.

- Cô gái cự tuyệt.

Suốt từ nãy đến giờ, đây mới là lần đầu tiên Tobie hé một nụ cười. Quả là mấy cô con gái gia đình Asseldor không hề thay đổi. Tobie gần như đang nghe thấy giọng nói, tiếng cười và nhìn thấy vẻ ngạo mạn khinh thường của hai cô gái trước tên chủ nhân mới của Đại Thụ.

- Đám cưới đã bị hủy bỏ một lần vì cô bé đó cạo trọc đầu. Léo Blue không dám đi bên cạnh. Nhưng chẳng chóng thì chày, cô bé sẽ thuộc về thằng đó. Không gì có thể cưỡng lại nó.

Tobie lắng nghe như nuốt lấy từng lời. Ai trong số hai cô con gái nhà Asseldor có thể hành động cương quyết đến vậy? Cạo trọc đầu... Chứng tỏ các cô có thể thay đổi đôi chút. Tobie ngưỡng mộ hành động can đảm đó.

Im lặng dài dặc bao trùm toàn bộ vỏ ốc. Cuối cùng Tobie đã dám dấn bước vào vùng ký ức giống như một bãi cát có thể sụt lún bất cứ lúc nào.

- Cháu muốn hỏi ông một chuyện. Cô Isha Lee và con gái thì...

Khi Tobie thốt ra cái tên ấy, mọi người xung quanh có vẻ xôn xao, rồi những tiếng thì thầm lan trong đám người Trụi. Isha, Isha... Mắt mọi người sáng lên. Tobie khựng lại.

Cuối cùng một người phụ nữ lên tiếng:

- Hai người đang nói về Isha phải không?

Một người đàn ông khác tiếp lời:

- Isha là người con của đồng cỏ. Cách đây mười lăm năm, cô ấy đã biến mất trong khi đang bụng mang dạ chửa.

Tobie há hốc mồm, mắt mờ đi. Cậu hầu như đang mỉm cười. Cậu đã có linh cảm này từ rất lâu rồi. Rằng cô Isha Lee là người Trụi. Mắt Tobie không rời khuôn mặt người phụ nữ vừa nói. Những gương mặt này luôn rất thân thuộc với cậu. Giờ thì cậu đã hiểu vì sao. Người phụ nữ hỏi:

- Isha còn sống chứ?

Tobie quay sang ông Pol Collen. Chính ông là người có câu trả lời.

Ông Collen không phản ứng gì cả mà chỉ nói:

- Còn, Isha và con gái vẫn còn sống.

Tobie vẫn không rời mắt khỏi ông già.

- Hai mẹ con nhà Lee phải chuyển đến ở nông trang Seldor khi bọn chúng đến tàn sát những con rệp son cách đây hai năm. Tôi vừa nhắc đến chính cô bé Lee đó.

Tobie nhắm nghiền mắt lại. Ông già nhắc lại:

- Léo Blue sẽ cưới Elisha.

Elisha.

Elisha.

Tobie đứng thẳng dậy giữa đám người. Cậu nhìn từng gượng mặt một đang ngồi xung quanh bằng đôi mắt có ánh lửa phản chiếu.

Bên ngoài, một bóng hình mảnh dẻ đang bước đi trên cỏ. Ilaïa nhận ra ánh sáng hắt ra từ vỏ ốc. Cô tiến lại gần. Cô đã nhìn thấy mọi người lũ lượt kéo nhau rời khỏi bó cỏ từ khi trời sẩm tối. Trong sự tĩnh lặng của đêm thu đầu tiên, Ilaïa linh cảm xảy ra chuyện gì đó.

Ilaïa định đi sâu vào trong vỏ ốc thì Tobie xuất hiện.

- Tiểu Thụ!

- Ừ, Ilaïa.

Cô tức thì nhận ra sắc mặt Tobie thay đổi.

- Anh đi à? cô hỏi.

Tobie im lặng một lúc rồi trả lời:

- Ừ.

- Chắc anh quay lên Đại Thụ.

Đó thậm chí không còn là một câu hỏi nữa. Tâm trí Tobie như đang ở chỗ khác. Cậu đặt một nụ hôn lên trán Ilaïa rồi đi xa dần.

Ilaïa còn lại một mình. Cô cảm thấy con tim mình rắn đanh lại, trở nên cứng như đất nung. Mọi cảm giác thanh thản cô vừa tìm lại được trong mấy tháng qua bỗng bị cơn gió lạnh băng này quét sạch. Nhưng lần này, cô không gục ngã mà trái lại trên môi nở một nụ cười lạnh lùng. Tiểu Thụ sẽ không thoát khỏi tay cô. Vidof đã vì Tobie mà chết. Nếu bây giờ Tiểu Thụ từ chối thế vào vị trí của anh trong trái tim cô thì số phận cậu phải kết thức như Vidof. Ilaïa phải làm vậy để tưởng nhớ vị hôn phu.

Đứng trong giẻ cỏ, lơ lửng trên ngọn cỏ, Tobie nhìn thấy mặt trăng đang lên đằng xa, sau Đại Thụ. Quầng sáng khổng lồ ấy chẳng mấy chốc sẽ ôm trọn Đại Thụ.

Cái mê cung cành lá ấy từ xa trông giống như một khối hình cầu phơn phớt ánh lam.

Bất giác, thế giới xa xôi đó bỗng trở nên đẹp và mong manh đến lạ thường trong tâm trí Tobie. Bóng cây vươn mình về phía hành tinh vĩ đại ấy đang run rẩy trong làn gió buổi đêm.

Cử động của cành lá mùa thu rất khó nhận thấy nhưng Tobie có thể cảm nhận được tiếng lao xao của sự sống đó.

Ký ức về một tối Chủ nhật trên Ngọn Cây, về một bữa điểm tâm chiều bên bờ hồ ở xứ Cành La hay về một giấc ngủ trưa trên lớp vỏ cây ấm nóng như đang làm cho hình bóng Đại Thụ dao động mạnh, chạm đến cả trái tim Tobie.

Làm sao cậu có thể rứt bỏ sợi dây sống của mình được?

Cậu ngước mắt lên nhìn một vì sao sáng lấp lánh, đơn độc trên cao kia. Ngôi sao Altaïr... Ngôi sao cha đã tặng cho cậu.

Tobie không hề nghe thấy khúc hát giã biệt của tộc người cỏ vút lên từ vỏ ốc sên sáng rực. Tobie cũng không hề cảm thấy có ai đó từ đằng sau lén tiến lại. Đôi chân trần của Ilaïa giẫm trên nền giẻ cỏ. Mắt cô sáng quắc, tay cô lăm lăm đầu nhọn của một mũi tên.

Tiểu Thụ hít căng lồng ngực bầu khí quyển đêm bàng bạc. Cậu hẳn đã có thể cất cánh bay lên.

Giọng nói sống động của cha mẹ. Đôi mắt của Elisha. Thế cũng quá đủ để cậu lao vào cuộc phiêu lưu mới. Thế cũng quá đủ để cậu trở lại là Tobie Lolness của thuở nào.