← Quay lại trang sách

Chương 10

Có những sự ngẫu nhiên mà như được sắp đặt sẵn. Ngày chia tay năm nào tưởng chừng tôi và Linh đã mất nhau.

Sợi dây kết nối thật mong manh giữa hai người. Nhớ thương, hy vọng quá mơ hồ. Mối tình chớm yêu đầu đời nó bảng lảng như sương khói, mong manh như tơ trời nhưng không thể xóa nhòa, không dứt bỏ được. Tình yêu ngây thơ, trong sáng ấy luôn đeo bám, nó như men nồng làm ta lâng lâng mỗi khi nghĩ đến, làm ta ray rứt vì lỡ để mất nhau.

Ngày ấy, đơn vị ba tôi thuyên chuyển ra Huế bốn người, trong đó có ba Linh. Nếu không có chuyện «cái hun» làm bạn bè đẩy lên thành sự kiện khiến tôi và Linh bực bội, khó chịu nên ngày chia tay đi trong im lặng. Sẽ chẳng có lần gặp này nếu không có lá thư em trao tay để cho tôi tin rằng em cũng thích tôi. Thì chắc đời này của chúng ta đã sang ngã rẽ. Đó là duyên số, Linh nhỉ!

Sau kỳ nghỉ hè Linh ra lại Huế, bọn tôi cùng nhau lên Thiên An. Trời chớm thu, màu nắng vàng nhạt mỏng manh choàng lên ngọn đồi, lá thông xanh rung rinh lấp lánh trong nắng mai. Những con đường còn dư vị ươn ướt của sương đêm trộn lẫn với xác lá thông già tạo cảm giác mát lạnh trên cỏ non. Xa xa, trên đồi cao, Đan viện Thiên An nằm giữa một khung cảnh trầm lắng, yên tĩnh là nơi để các đan sĩ đi vào chiều sâu của đời tu trì cũng như tạo điều kiện cho những ai đến đây để tĩnh tâm, cầu nguyện và tìm kiếm sự bình an.

Tôi và em dựng xe dưới gốc thông già bên vệ đường. Hai đứa dắt tay nhau đi vào rừng thông. Nắng vàng thu tươi màu tơ lụa xuyên qua khoảng trống tán thông, đậu tràn lên hai đứa. Tôi kéo em lại gần, hát khe khẽ: «Màu nắng hay là màu mắt em/ Mùa thu mưa bay cho tay mềm/ Chiều nghiêng nghiêng nắng rơi qua thềm/ Rồi có hôm nào mây bay lên... » Gió thu thoang thoảng mùi hương từ tóc em làm ngất ngây hồn tôi. Tôi gọi:

- Linh!

- Dạ!

- Em có nghe thấy gì không?

Linh nghịch ngợm nhìn tôi:

- Dạ thấy. Thấy một anh chàng ngày xưa mỗi lần gặp em mặt mày xanh lét, cứ theo sau khi đi học về.

Tôi lườm lườm nhìn em:

- Em nghe thấy gì trong gió thu?

- Nghe chàng ấy còn «bạo gan» dám «hun» thơ của em giữa sân trường...

Tôi bước tới định bụm miệng, em xoay lưng bỏ chạy. Hai đứa rượt đuổi nhau quanh co trên đồi thông. Tiếng cười vang của tôi và Linh khiến những chú chim đang âu yếm rỉa lông cho nhau ngơ ngác nhìn quanh. Em đứng lại đưa tay chỉ lên cành thông phía trước, nói:

- Anh xem kìa, đôi chim đang vui đùa với nhau dễ thương quá!

- Chúng đang tỏ tình với nhau em ạ!

Em đẹp như mùa xuân

Đôi mắt nai biết buồn

Môi em hồng trái chín

Tóc mây dài yêu thương.

Tôi đến bên cầm đôi bàn tay em, nhìn vào đôi mắt đang mở to đẹp và buồn ấy, tôi gọi khẽ:

- Linh!

- Dạ!

- Anh... Anh...

Linh nhìn tôi rồi nhìn lên cành thông có đôi chim đang hót, em cúi xuống nói nhẹ tựa hơi thở:

- Anh sợ cây lá quanh đây nghe, sợ đôi chim nghe thì nói thật nhỏ vào tai em, chỉ mình em nghe thôi.

Nói xong em vén tóc, nghiêng tai về phía tôi. Những lọn tóc mai con con, mềm rủ trên làn da trắng hồng. Gió thu phớt nhẹ, từng sợi tóc như tơ trời, be bé yêu thương phất phơ khiến tôi ngất ngây, khiến tôi la đà như men say. Tôi đến sát bên em mà không hề biết mình đang đến đâu. Khi em nhập vào tôi, hòa quyện hai tâm hồn, mái tóc huyền êm mượt bồng bềnh trong gió trùm phủ lên mặt, lên người, mùi hương của em cột chặt hồn tôi lại:

- Linh ơi!

- Dạ!

- Anh yêu em!

- Em yêu anh!

Ngàn thông gió lộng vi vu, xa xa trên đồi cao, tiếng chuông nguyện bên Đan viện đổ dài, vang xa, tưởng như từ trời cao vọng xuống trong không gian tĩnh lặng trên đồi Thiên An.

Suốt cả mùa hè không thấy bóng dáng nhỏ Duyên đâu. Thỉnh thoảng thấy em khoát áo lao động đi đâu đó, tối mịt mới về. Cũng đôi lần tôi đi phố về, gặp em từ ngõ ra, em chào tôi. Tính cách vẫn vậy, vui vẻ tinh nghịch. Tôi hỏi:

- Lâu ni anh ít thấy em.

-Dạ, em đi làm.

- Đi làm?

- Mùa hè em sang giúp o chú chăm sóc hoa, cây cây cảnh.

- Nhập học rồi mà cũng còn đi sao em?

- Dạ, không chi mô anh. Học buổi sáng, chiều em qua.

- Còn thời gian đâu để em học. có cần phải rứa không em?

- Dạ, học buổi tối anh ạ. Thôi chừ em qua o đây, em đi nha!

Nói xong nhỏ đi nhanh ra ngõ. Tôi thấy trong em sự lặng lẽ dù vẫn vui cười. Chuyện gì đã xảy đến với nhỏ Duyên? Hay như lời Linh nói ngày nào: “Con bé hình như thích Chương”. Phải thế không Duyên? Nếu rứa tội em quá! Lỗi này do tôi ư? Một thời gian khá dài tôi ray rứt mãi điều này.

Đến đầu năm bảy hai, đơn vị ba tôi điều hai mươi người ra Hải Lăng, Quảng Trị. Ba tôi và có cả bác Mạnh. Cuộc sống hai gia đình gần nhau đã có chút khó khăn, nhất là bên nhà nhỏ Duyên. Đôi khi bác Mạnh gái cần giúp công việc gì hơi nặng tôi phải chạy qua. Từ khi bác trai đi, Duyên không còn qua nhà bà o nữa. Em ở nhà ngoài giờ học, phụ với mẹ công viêc gia đình. Thấy nhỏ vui vẻ, cởi mở tôi cũng mừng. Đôi khi em hỏi: “Nghỉ lễ đợt ni anh chị có đi chơi đâu không?” hoặc: “Tết vừa rồi anh chị... ”. Thế đấy! Mừng cho em và cả mừng cho tôi.

Bọn tôi định nghỉ lễ Lao động sẽ đi chơi một ngày. Linh chọn đến lăng Tự Đức. Đi đợt ni rồi chuẩn bị dồn sức cho kỳ thi quan trọng của thời học sinh. Linh nói:

- Em sẽ vào Sư phạm.

- Anh vô Văn khoa, tất nhiên phải đậu đã. Còn rủi thì... Ra Trung sĩ, hi hi.

- Nên hai đứa phải gắng hết sức.

- Đi chơi lần ni về là hai tháng nữa bước lên võ đài rồi em ơi!

- Suốt hai tháng đóng cửa luyện công, anh cũng rứa nha!

- Hai tháng không gặp nhau buồn em hi.

- À, anh có hay gặp bé Duyên không?

- Gần cả năm nay, ngoài giờ học nhỏ qua bà o giúp chăm sóc cây cảnh, hầu như không gặp nó.

- Sao nhỉ, cô bé cần tiền à?

- Không phải đâu!

- Vậy là cô bé sợ gặp anh, nó yêu anh đấy! Con bé mạnh mẽ, kiên cường hì. Suốt cả năm...

- Anh xem nhỏ như em gái...

Khoảng giữa cuối tháng tư, ba tôi, bác Mạnh gọi điện về cho biết tình hình ở Quảng Trị rất căng thẳng. Đơn vị chuẩn bị đi vào chiến dịch tại Thành cổ. Nhà tôi và bên hai mẹ con nhỏ Duyên rất lo mà chưa biết phải làm gì. Tôi đi học với tâm trạng rối bời những lo lắng cho ba. Nhỏ Duyên cũng không khác gì hơn. Em chiều chiều ra đứng ngoài ngõ một mình, tôi qua chia sẻ nỗi lo cùng em. Đôi mắt đỏ hoe, em nói:

- Em sợ quá anh ạ. Bên trường có mấy bạn, ba ở lính ngoài nớ được tin tử nạn hôm tê.

Tôi cố động viên để em yên tâm, cũng là cho cả tôi:

- Chắc không sao đâu em. Nhờ ơn trên, mọi nguy hiểm rồi sẽ qua.

Nhỏ chào tôi rồi lững thững ra cổng. Nhìn em lầm lũi đi trong tâm trạng lo lắng, tôi không cam lòng vì hoàn cảnh hai đứa đều giống nhau. Nỗi buồn được sẻ chia cũng dễ nguôi ngoai hơn nên tôi rảo bước theo em.

Gần cuối tháng tư, hàng phượng vĩ hai bên đường đỏ rực những hoa. Những bông nở sớm chỉ chờ cơn gió thoảng qua là bay la đà xuống mặt đường. Hai đứa im lặng đi bên nhau. Tôi muốn gợi chuyện để em quên đi sự lo lắng:

- Lâu ni em học vẫn tốt chứ?

- Dạ!

- Khi mô có chi không hiểu qua anh giảng cho.

- Dạ!

- Em biết chừ anh ước gì không?

- Dạ chi ạ?

- Ngoài điều ước hai gia đình mình được bình an, còn một điều nữa là được nhìn em cười, cười như hồi mới quen ấy.

- Dạ có chi mô.

Nói xong em ngước nhìn tôi ngoẻn miệng cười. Em cười mà như mếu, nụ cười méo xệch. Thật tình tôi cố làm em vui nhưng trong lòng ngổn ngang những âu lo. Sự cảm thông, chia sẻ của hai con người mang cùng tâm trạng sợ hãi, lo lắng cho những người thân yêu của mình đang đối mặt với chết chóc trong mưa bom bão đạn. Nhìn miệng em cười mà như khóc, đôi mắt đỏ hoe, mắt tôi cũng cay xè. Tôi nói:

- Anh cũng buồn và lo lắng như em.

- Dạ, đọc báo em thấy lính chết nhiều lắm, em sợ...

- Anh sẽ luôn bên cạnh em, em gái của anh.

Nhỏ Duyên không kiềm chế được cảm xúc, em tựa vào tôi như một sự chở che. Những lo lắng cho ba, sợ hãi điều bi thảm đến với gia đình, những dồn nén trong lòng bao lâu nay được dịp tuôn trào. Em khóc như chưa bao giờ được khóc. Tôi bối rối không biết làm sao, chỉ biết ôm em vỗ về, an ủi, động viên như động viên, an ủi, vỗ về chính tôi.