Chương 4
Buổi sáng Trường đến tìm tôi. Nét mặt chàng đầy vẻ quan trọng:
- Chiều nay xin phép mẹ chúng mình đi chơi nhé.
Tôi cười:
- Đi chơi thôi mà ra vẻ quan trọng quá làm em hết hồn. Đi đâu vậy?
Trường nói nhỏ:
- Anh đưa em về ra mắt ba mẹ anh.
Tôi sững người. Về ra mắt ba mẹ Trường, có thật không nhỉ?Tôi vừa mừng vừa lo, nước mắt cứ chực ứa ra. Sao tôi có thể mau nước mắt như thế được. Trường đã đưa tôi về nhà để giới thiệu với gia đình, đó chẳng phải là dấu hiệu tốt đep rồi sao? Thấy nét mặt ngẩn ngơ của tôi, Trường xoa tay lên má tôi, cười vui:
- Đừng hồi hộp qua như thếù. Bây giờ anh phải đến trường. Chiều nay anh đến đón em. Vui lên nhé. Tôi trở vào nhà, lòng cứ bồi hồi lo lắng. Cầm chiếc áo trên tay chực thêu, tôi lại bỏ xuống. Không biết mình sẽ phải làm gì? Sẽ phải nói gì khi gặp ba mẹ Trường. Tôi đi đến tủ áo, không có một chiếc áo nào tươm tất hơn chiếc áo mầu xanh tôi thường mặc. Mười lần đi chơi với Trường thì hết bẩy lần tôi mặc chiếc áo ấy. Tôi thở dài, mình cũng chẳng còn chiếc áo nào tốt hơn. Hay là thôi không đến ra mắt ba mẹTrường nữa? Như thế chắc chắn Trường sẽ giận tôi- sẽ rời bỏ tôi. Cứ nghĩ Trường bỏ tôi là tôi muốn bật khóc rồi. Thục đến đứng sau lưng từ lúc nào mà tôi không để ý đến khi Thục lên tiếng tôi mới giật mình quay ra.
- Sửa soạn đi đâu mà ngắm vuốt quần áo kỹ thế?
Thục hỏi. Tôi chớp nhẹ ánh mắt kéo Thục ngồi xuống pan.
- Một chuyến đi chơi quan trọng lắm Thục ạ.
Thục nghiêng mái tóc.
- Nghe hấp dẫn nhỉ? Đi đâu thế?
Tôi nói nhỏ bên tai Thục:
- Đi ra mắt ba mẹ Trường. Sao mình lo quá, không biết sẽ phải nói chuyện gì với ba mẹ của anh ấy nhỉ. Mình giống như con bé nhà quê. Hay là mình từ chối không đến có được không Thục.
Thục lắc đầu:
- Không được đâu. Trường đã đưa Diễm đến nhà thì có nghĩa là anh ấy đã thưa chuyện với ông bà rồi. Diễm mà không đến là mất điểm đấy.
Tôi cắn nhẹ sợi tóc giữa hai hàm răng:
- Mình sợ ba mẹ Trường coi thường mình khi biết mình học hành dở dang, lại con nhà nghèo không xứng với Trường.
Thục vuốt má tôi:
- Đừng suy nghĩ vẩn vơ. Chuyện ấy hãy để Trường lo.Diễm ngồi đây chờ Thục nhé. Thục chạy về một chút rồi sang ngay thôi.
Tôi gật đầu nhìn theo bước chân thoăn thoắt của Thục. Lòng vẫn không hết bâng khuâng. Một lát Thục đến với một túi xách trên tay. Tôi nhìn Thụcđăm đăm. Thục cười, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán vì Thục đi bộ hơi nhanh, má Thục đỏ hồng trong nắng sớm thật đẹp. Thuc lôi trong túi ra hai chiếc áo dài mới:
- Hai cái áo này Thục vừa may xong nhưng dài quá mặc không vừa. Diễm mặc đi nhé.
Tôi sờ tay lên lớp vải mịn của chiếc áo dài mầu vàng đậm. Thục dục tôi:
- Diễm mặc thử đi. Thục nghĩ là vừa lắm vì khổ người của Thục với của Diễm bằng nhau. Diễm chỉ cao hơn Thục có một chút xíu thôi.
Tôi ướm thử chiếc áo lên người. Mầu áo làm nổi bật làn da trắng của tôi. Không cưỡng được sự thích thú và thèm muốn, tôi chạy vào phòng trong mặc thử lên người. Chiếc áo vừa khít ôm trọn vòng eo tôi. Chiếc áo như thể may cho chính tôi. Thục khen
- Diễm mặc rất vừa và rất đẹp. Chiều nay mặc áo này ra mắt bố mẹ chồng tương lai
- Diễm nhất định sẽ làmvừa lòng ba mẹ Trường. Thục mong thế.
Tôi ngột ngạt với mùi thơm của áo mới, ngột ngạt với cảm giác mình đang mặc chiếc áo ấy trên người. Tôi nói với Thục, giọng trùng xuống vì xúc động.
- Thục cho mình mượn nhé. Mình sẽ mặc nó chiều nay.
Thục nói:
-Cả hai cái. Diễm cứ giữ mặc luôn đi vì áo này hơi dài nên mình cứ giữ mãi trong tủ không mặc đến. Hôm nào Diễm muốn mặc quần tây hay áo đầm Thục sẽ mang cho Diễm. Đừng ngại. Chúng mình là bạn thân mà.
Tôi cười mà mắt rưng rưng, vuốt ve hai chiếc áo Thục cho mà lòng thấy se buồn. Tôi nghĩ đến một ngày nào đó…một ngày nào đó tôi sẽ trả lại cho Thục những gì Thục đã cho tôi- một thứ tình thân ái. Những buổi tối Thục, tôi và Truờng đi bộ lang thang qua những con đường vắng, ngồi uống nước ở một quán nhỏ bên đường. Thục hay mua tặng tôi những chiếc cặp tóc xinh xinh. Tôi nghĩ đến Thục như đã nghĩ đến tình yêu của tôi vì Thục đã hiện diện trong chúng tôi một cách ngọt ngào, nống ấm. Thục cũng là một phần trong lòng tôi. Tôi lại đứng trước gương nhìn ngắm khuôn mặt mình- một khuôn mặt con gái không phấn không son, có một chút gì xanh xao nhợt nhạt, một chútgì trẻ con vụng dại ở tôi. Trường đã yêu tôi trong dáng vẻ đơn sơ của con bé nhà nghèo. Còn gia đình Trường sẽ nhìn tôi thế nào nhỉ?
Nỗi âu lo vẫn ám ảnh theo tôi. Nhã nhìn tôi cứ vào ra trước gương nhiều lần. Nó bảo:
- Chị định đi đâu với anh Trường mà có vẻ nôn nóng nhìn ngắm mình trong gương lâu thế. Có muốn trang điểm một chút không em lấy hộp phấn của mẹ ra trang điểm cho chị
Tôi nhìn Nhã ngập ngừng:
- Tí nữa anh Trường đến đón chị về nhà chào ba mẹ anh ấy, Nhã nghĩ chị không băn khoăn sao được. Lần đầu tiên gặp gia đình anh Trường chị sợ lắm.
Nhã nhăn mặt:
- Có gì mà sợ. Hãy tự tin lên. Để em mượn mẹ hộp phấn hồng thoacho chị một chút. Trông mặt chị nhợt nhạt quá. Mà chị chẳng có bộ đồ nào ra hồn để mặc cả, nhưng không sao, trông chị xinh đẹp lắm nên mặc đồ cũ cũng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của chị được. Nhất định bố mẹ anh Trường sẽ chấp nhận chị.
Nhã an ủi tôi một cách tội nghiệp. Nó chạy vào phòng mẹ lấy hộp đồ trang điểm nghèo nàn của mẹ ra trang điểm cho tôi “một đường chì mắt cho đậm đường viền lên cho mắt chị long lanh hơn nhé. Một chút má hồng cho làn da chị tươi tắn hơn và một lớp son môi thật nhẹ, môi chị bây giờ thật quyến rũ, chị nhìn xem, chị đã đep hơn nhiều”. Nhã vừa nói vừa trang điểm cho tôi theo ý nó. Nhìn Nhã lăng xăng sửa soạn cho tôi, tôi thấy thương Nhã quá, thương Nhã lòng cứ xốn xang lên. Nhã nói:
- Chị thay đồ đi. Chắc lại chiếc áo dài mầu rêu cũ là còn đẹp nhất phải không?
Tôi chợt nghĩ đến chiếc áo dài của Thục, mắt sáng lên:
- Nhã chờ xem chị măc đồ có đẹp không?
Nhã cười nhìn tôi. Tôi đã mặc chiếc áo mầu vàng đậm củaThục, thướt tha và quyến rũ. Nhã tròn mắt;
- Áo đẹp quá! Anh Trường may cho chị để ra mắt ba mẹ anh ấy đấy hả?
Tôi cười theo Nhã;
- Của chị Thục đấy, còn một cái nữa mầu hồng Đào đẹp lắm. Chị Thuc vừa đem sang cho chị.
Nhã nhìn nghiêng ra cửa mơ màng:
- Chị Thục sướng quá! Chắc không bao giờ chị ấy biết thiếu thốn là cái gì.
Tôi nói:
- Chị ấy đối với bạn bè rất tốt, một cô gái con nhà giầu mà chịu sống hoà mình với bạn bè như chị Thục thật là hiếm. Chị rất vui có một người bạn như chị Thục. Nhã chợt hỏi tôi:
Chị Thục có bạn trai chưa Diễm? Không biết chị ấy có để ý đến anh chàng nào bên nhà anh Ngữ không nhỉ?
Tôi cười cười:
- Chị không nghe chị Thục nói về bạn trai của chị ấy bao giờ. Còn mấy anh chàng bên nhà Ngữ chắc chị ấy chê quá. Mấy anh chàng mỗi ngày đi học qua nhà Thục mà chị ấy có để ý đến anh nào đâu. Chỉ có anh Trường có vẻ chuyện trò tương đấc với chị Thục được thôi. Chị thấy hai người hiểu nhau, nói chuyện với nhau về cuộc sống, về sách vở, về mỗi con người rất là thú vị. Chị không tương đắc với anh Trường bằng chị Thục đâu Nhã ạ.
Nhã im lặng, đôi mắt em vẫn nhìn mông lung ra cửa. Tôi không biết em nghĩ gì? Đôi lúc tôi thấy Nhã cũng có vẻ như xa rời cuộc sống hiện tại. Nhã đang mơ ước một điều kỳ diệu nào đó sẽ đến với Nhã hay Nhã vẫn cứ âm thầm buồn chán cho cuộc sống vất vả của mấy chị em tôi. Mắt Nhã sáng lên khi thấy bóng Trường:
- Hoàng tử của chị đến rồi đó, công chúa lọ lem mau lấy hài ra mang đi
- Hôm nay chắc anh Trường hết nhìn ra chị.
Quả thật là Trường sửng sốt khi nhìn tôi thật. Con bé lọ lem đã lột xác biến thành một thiếu nữ xinh đẹp. Trường xuýt xoa:
- Hôm nay em đẹp quá!
Tôi dấu ngượng ngùng bằng nụ cười:
- Mọi ngày em xấu lắm hay sao?
- Mọi ngày cũng đẹp, nhưng hôm nay thì tuyệt vời hơn.
Nhã la lên:
- Khen nhau hoài phiền quá. Xin mời ông bà đi chơi đi cho Nhã học bài.
Trường kéo mái tóc Nhã:
- Con bé này càng ngày càng ăn hiếp anh nhiều hơn đấy nhé.
Nhã lắc lắc mái tóc mỉm cười. Ra khỏi con ngõ hẹp, Trường hỏi tôi:
- Em đang nghĩ gì thế hả Diễm?
Tôi ôm ngang lưng Trường áp mặt sau vai áo chàng thì thầm:
- Em đang lo âu khi gặp ba mẹ anh. Liệu em có khờ khạo vụng về quá mà làm phật lòng hai bác không? Trường vòng tay ra đằng sau nắm nhẹ bàn tay tôi:
- Em luôn có anh, đừng lo âu gì cả. Anh yêu em! Cho dù hoàn cảnh nào anh cũng vẫn yêu em! Tôi cắn nhẹ đôi môi dấu tiếng thở dài. Tôi cũng yêu Trường- cho dù hoàn cảnh nào tôi cũng không muốn mất chàng. Trường dừng xe trước cửa một căn nhà thật lớn. Những cành hoa sứ nhô lên khỏi bức tường cao và cánh cổng mầu xám từ từ mở ra cho xe Trường lướt vào. Tôi đã cố gắng trấn tỉnh mình mà đôi chân như muốn sụm xuống. Tôi không nghĩ là gia đình Trường giầu đến thế, và cân nhà chàng ở rộng lớn quá làm chùn bước chân tôi. Trường dựng xe rồi choàng tay lên vai tôi:
- Vào nhà đi em.
Tôi bước theo Trường như người mộng du. Vào đến phòng Trường dìu tôi ngồi xuống bộ salon bóng loáng, nhỏ nhẹ:
- Em ngồi đây chờ anh một phút nhé.
Tôi nhìn Trường hốt hoảng:
- Anh đi đâu?
- Anh vào mời mẹ và gọi người mang nước. Chàng nói và đi nhanh vào phòng trong. Tôi ngồi ngẩn ngơ nhìn căn phòng. Cách bài trí căn phòng có vẻ như cổ kính và lạnh lẽo, Nỗi sợ hãi khiến tôi rùng mình. Để hai tay lên đùi, tôi ngồi im như tượng gỗ. Một lát Trường đi ra cùng với một người đàn bà dáng vẻ thật bệ vệ, mái tóc bà vấn cao lên để lộ chiếc gáy trắng cùng với khuôn mặt lạnh lùng. Tôi đứng bật dậy, miệng lí nhí không thành câu và bàn tay đơ cứng. Trường nói:
- Đây là mẹ anh. Rồi nhìn tôi, chàng nói:
- Còn đây là Diễm. Con đã thưa với mẹ hôm nay đưa Diễm về chào mẹ đấy ạ.
Bà nhếch môi cười. Nụ cười hình như không được trọn:
- Mời cô ngồi. Tôi đã nghe cậu Trường nói nhiều về cô.
Trường nhìn tôi âu yếm. Tôi cuốn tròn vạt áo trong ngón tay mà thấy ngột ngạt trong cái nhìn chăm chú của người đàn bà:
- Cô còn đi học chứ, cô Diễm?
Tôi chớp mắt, cổ họng như nghẹn lại.
- Dạ thưa cháu nghỉ học rồi ạ.
- Cô còn nhỏ quá mà đã nghỉ học rồi sao?
Tôi cắn môi không biết trả lời bà thế nào. Trường đã tỏ vẻ khó chịu với những câu hỏi khó khăn của mẹ. Chàng đỡ lời cho tôi:
- Thưa mẹ, những gì mẹ muốn biết về Diễm con đã nói với mẹ từ trước rồi mà mẹ.
Tôi nhìn Trường bằng đôi mắt biết ơn nhưng mẹ chàng thì lại chau mày:
- Cậu hay nhỉ? Để tôi nói chuyện với cô Diễm một chút có được không nào?
Trường trầm giọng:
- Nhưng thưa mẹ… Mẹ Trường vội ngắt lời:
- Cô Diễm thấy đấy, cậu ấy lớn rồi nên xem mẹ chẳng ra gì.
Mặt Trường chợt tái đi. Bà nói tiếp:
- Cậu Trường muốn cưới vợ. Ông ấy và tôi thì nghĩ cậu ấy còn đang học, chưa tốt nghiệp. Chuyện vợ con thì thủng thẳng một vài năm nữa hãy tính. Đàn ông con trai lấy sự nghiệp làm đầu. Mai này cậu Trường còn phải giúp cho ba cậu ấy quản lý Công Ty của ông.
Tôi vẫn ngồi im trong tư thế khô cứng. Bà nhìn tôi cười nhẹ:
- Chuyện vợ con quan trọng cả một đời. Các cô,cậu còn trẻ quá, suy nghĩ cũng chưa chín chắn nên hay quyết định bồng bột. Cậu Trường nhà tôi cũng còn trẻ người non dạ lắm. Tôi nhìn mẹ Trường mà đầu óc cứ lùng bùng không hiểu bà muốn nói gì. Trường chợt đứng bật dậy kéo nhẹ tay tôi.
- Xin phép mẹ con đưa Diễm về.
Mẹ Trường khẽ nhăn mặt:
- Đấy, cậu lại nóng với mẹ nữa rồi. Để cô Diễm ngồi chơi với mẹ một lát đã nào.
Trường hơi sẵng giọng:
- Con đưa Diễm về nhà, muộn rồi.
Bà nhìn tôi vẫn với khuôn mặt lạnh lùng.
- Thôi được con đưa cô Diễm về vậy nhé. Tôi chào bà mà cổ họng không thoát được ra tiếng. Tôi muốn chạy nhanh ra khỏi nhà Trường, tránh ánh mắt lạnh lùng soi mói của bà mà sao bước chân tôi nặng nề quá thế. Nước mắt cứ muốn trào ra. Tôi thật là thất bại trong cái nhìn của mẹ Trường, lòng tôi rối loạn. Đưa tay lên vuốt vạt áo dài. Chiếc áo lụa mầu làm nổi bật làn da trắng của tôi lên cũng không đánh tan được nét nghèo nàn của tôi- mình vẫn chỉ là con bé lọ lemmà thôi.
Tôi lầm lũi đi bên cạnh Trường, chàng cũng lặng lẽ và câm nín. Cứ như thế chúng tôi đi bên nhau, tôi ngồi sau xe Trường, gió mát thổi tung mái tóc của tôi phủ lên gáy chàng, tôi bỗng gục đầu lên lưng Trường, vòng tay ôm chặt cứng ngang người anh, nước mắt tôi đã thấm qua làn vải áo chàng mát lạnh. Trường nắm tay tôi bóp thật chặt:
- Mình đi xem phim nhé.
Tôi gật đầu im lặng. Trường gởi xe, hai đứa đi bộ đến rạp hát. Ngồi cạnh chàng trong bóng tối. Trường chợt hỏi tôi:
- Em có yêu anh không. Diễm?
Tôi nhìn sâu trong mắt Trường:
- Sao lại hỏi em câu ấy?. Đã bao nhiêu lần rồi em trả lời anh như thế nào anh cũng đã biết.
- Chúng ta lấy nhau nhé?
Tôi nói thầm bên tai chàng:
- Nhưng mẹ anh…bà làm em sợ lắm. Trường choàng tay ôm vai tôi:
- Bà không phải là mẹ anh. Tôi mở to mắt nhìn Trường, chàng vẫn nhỏ nhẹ.
- Mẹ anh mất từ lâu lắm rồi. Bà là mẹ kế của anh, bà có hai người con riêng đều sống ở nước ngoài. Ba anh bận công việc làm ăn nên tất cả mọi việc trong nhà đều do bà định đoạt hết.
Tôi thở dài:
- Em thất bại trong mắt mẹ anh rồi. Bà không muốn anh lấy em.
Trường gật đầu một cách khó khăn:
- Bà muốn anh cưới cô con gái của bạn thân bà. Cô này đang học về ngành Duợc năm thứ hai. Cô gái này cả ba mẹ anh đều chấm từ lâu.
Tôi nghẹn giọng:
- Đã biết thế anh còn đưa em về chào ba mẹ anh làm gì?
Bàn tay Trường tìm bàn tay tôi siết mạnh:
- Anh muốn đưa em về để xác định lập trường của anh. Anh sẽ chẳng lấy ai ngoài em. Em có bằng lòng lấy một anh sinh viên trắng tay như anh không? Tôi úp mặt vào ngưc áo chàng thổn thức:
- Còn anh, anh có chịu sống nghèo khổ với gia đình em không? Ngoài tình yêu của anh, em còn có gia đình em phải chăm sóc. Anh sẽ cùng em chăm sóc các em, hiếu nghĩa với mẹ. Anh đã xem mẹ và
các em là gia đình anh lâu lắm rồi, từ cái ngày bước chân vào nhà tặng đôi giầy cho em là anh đã cảm thấy sự thân thiết, gần gụi trong căn nhà ấy. Chúng ta cưới nhau nhé em.
Tôi nghẹn ngào. Trường vuốt nhẹ những sợi tóc mềm mại của tôi:
- Tóc mây nghìn sợi. Anh muốn được ủ kín mái tóc mượt mà này trong vòng tay anh, mãi mãi, em chính là hạnh phúc của anh. Tôi rùng mình- tóc mây nghìn sợi, mỗi sợi dài là mỗi sợi yêu anh. Bao nhiêu sợi cho một đời hạnh phúc có nhau nhỉ? Trường hỏi:
- Em có buồn không?
- Em yêu anh.
Tôi nói nhỏ, thật nhỏ- chúng ta có nhau là đủ rồi. Em chấp nhận niềm hạnh phúc thiệt thòi đó để có anh.Nhưng còn mẹ- nỗi khổ tâm duy nhất của em là làm buồn cho mẹ, ngoài ra em rất hạnh phúc khi có anh.
Trường thở dài, giọng chàng trùng xuống:
- Anh biết, mẹ sẽ rất buồn khi thấy em lấy anh không cưới hỏi rình rang, không có niềm vui của hai họ. Anh sẽ cố gắng thưa truyện với mẹ, xin mẹ thương hai đứađể chấp nhận cho chúng mình. Anh yêu em và rất cám ơn em. Tôi cười hiền hoà trong bóng tối. Nụ cười không còn phải đắn đo nữa.
Chúng tôi đã thưc sự chung sống với nhau. Trường bỏ gia đình với hai bàn tay trắng để lấy tôi. Đám cưới không họ hàng, không đưa đón của tôi có làm mẹ buồn thật, nhưng tôi đọc được trong mắt mẹ một niềm thương yêu rộng lớn dành cho tôi và Trường. Mẹ đã chấp nhận Trường là con mẹ, là chồng của tôi. Một bữa tiệc nhỏ với những khuôn mặt thân quen bạn bè cũng đủ để vun đắp cho hạnh phúc trong lòng hai đứa. Với tôi, thế là quá đủ. Giấc mơ lấy chồng giầu không còn nữa.Trường vừa đi học vừa đi làm. Chàng đã xin được một chỗ dậy kèm buổi tối. Tôi nghỉ học anh văn ở nhà nhận thêm đồ vềthêu. Nhiều lúc nhìn hai bàn tay tôi phồng cứng vì những mũi kim đâm vào. Trường lại thở dài:
- Tội nghiệp em quá!
Tôi cười má hây hồng hạnh phúc:
- Em rất hạnh phúc là đủ rồi.
Tôi không đòi hỏi gì thêm ngoài cáihạnh phúc mình đang có. Cái hạnh phúc thật đầm ấm, thật đơn giản như những buổi tối đưa các em đi chơi phố mà không dám ghé vào một hàng quán nào, chỉ cần một gói đậu phụng rang nóng hổi, một gói hột bí cho Nhã tí tách cắn hay những cây kem vừa đi vừa ăn là thấy vui rồi. Chúng tôi vẫn có những buổi chiều cuối tuần đi chơi với nhau, đôi lúc có Thục đi cùng. Nhưng dạo này Thục bận học thi, ít hiện diện bên cạnh chúng tôi. Chúng tôi có những người bạn hàng xóm thân thiện vẫn thường hay giúp đỡ. Trường thường nói;
- Anh không cần sự giầu sang của gia đình anh. Với anh, được sống hạnh phúc bên mẹ, các em, bạn bè và vợ thế này là quá đủ, anh hạnh phúc lắm.
Tôi cười nghĩ Trường còn nhiều lãng mạn quá. Cứ thế này khi hai đứa chưa có con, nhưng một ngày nào đó…một đứa con ra đời, rồi hai đứa. Liệu có còn lãng mạn nổi nữa không. Trường chưa thấm được nỗi khổ của sự thiếu thốn nên còn mơ mộng. Tôi thì đã hiểu, có một đứa con là bao nhiêu âu lo. Tôi rất sợ con tôi sau này sẽ khổ như mẹ nó. Buổi tối Trường đi làm về tôi đón chàng ở cửa. Nhìn trong mắt chàng tôi thấy có niềm vui. Tôi hỏi:
- Anh có gì vui thế?
Trường choàng tay ngang lưng tôi;
- Tí nữa anh sẽ nói cho em nghe.
Tôi theo Trường vào nhà, chàng thay quần, rửa mặt rồi ra ngoài cạnh tôi trên chiếc bàn thêu. Nhã ngồi chăm chú làm bài ở một góc nhà, Trường gọi Nhã:
- Chiều mai Nhã nghỉ học anh mời hai chị em đi xem phim.
Nhã reo lên:
- Thật hả anh? Lâu quá rồi em chưa được xem phim. Trường gật đầu. Nhã gấp sách vở để trên bàn. Ba đứa kéo nhau ra mái hiên nhà ngồi nói chuyện đến khuya, Nhã ngáp dài đòi đi ngủ trước. Một lát Trường khoá cửa rồi dìu tôi vào phòng. Căn phòng mà hồi chưa lấy Trường tôi và Nhã vẫn ngủ chung. Bây giờ tôi lấy chồng Nhã dọn lên căn gác xép ngủ với mẹ và hai đứa em nhỏ. Trong bóng tối của ngọn đèn ngủ mầu xanh nhạt, căn phòng chật hẹp của chúng tôi giống như một tổ ấm. Tôi nằm sát cạnh Trường ngửi mùi thuốc thơm nồng hạnh phúc. Tôi hỏi chàng:
- Nói cho em nghe niềm vui của anh đi.
Trường xoay người nằm nghiêng, mắt chàng nhìn thẳng vào mắt tôi nồng ấm:
- Anh muốn đi ở riêng, em nghĩ sao?
Tôi ngẩn người với câu hỏi của Trường.
- Tựnhiên sao lại muốn đi ở riêng?
Trường vuốt tay lên những sợi tóc của tôi:
- Ở đây chật chội cho mẹ quá em ạ. Có căn phòng khang trang nhất thì chúng mình ở. Mẹ và các em phải nằm chen chúc trên căn gác nóng hôi hổi, anh không yên lòng tí nào. Tôi trầm ngâm:
- Em cũng cảm thấy bứt rứt vì điều ấy. Thương mẹ và các em quá.Nhưng mình ở riêng thì ở đâu anh?
- Anh vừa gặp người bạn cũ. Anh ấy có một căn phòng bỏ trống, anh ấy nhường cho anh.
Tôi ngập ngừng:
- Sẽ đắt lắm đấy anh.
- Không đắt đâu em. Anh ấy cho mình thuê với giá tượng trưng thôi.
Tôi áp má lên cánh tay Trường im lặng. Trường hỏi tôi:
- Em không thích mình ở riêng à?
Tôi nhỏ giọng:
- Không phải là không thích. Nhưng chuyện ở riêng em chưa nghĩ đến. Ở chung với gia đình quen rồi, bây giờ dọn đi sao buồn quá.
Trường xoa má tôi:
- Em phải lớn lên mới được. Em đã có chồng và sẽ có con nữa. Không thể cứ ôm mẹ và các em mãi được.
Tôi chợt nhổm người lên- phải rồi, tôi sẽ phải có con- một mầm sống đang thành hình trong tôi. Tôi nói với Trường:
- Chúng mình sắp có con rồi anh ạ. Em đã có thai gần hai tháng.
Trường ôm choàng lên người tôi, giọng chàng ấm lại:
- Thật không em?. Chúng mình bắt đầu phải nghĩ đến tương lai rồi. Anh nghĩ đến ngày em sanh, anh đã ra trường và xin được việc làm khá hơn.
Tôi dụi mặt trong cánh tay Trường:
- Anh định bao giờ thì mình dọn đi.
- Cũng mau thôi. Anh đang chờ anh bạn trả lời.
Tôi thở nhẹ.
- Mình đi chắc mẹ và các em buồn lắm anh nhỉ?
Trường mơ màng:
- Anh sẽ cố gắng làm thêm việc để có thêm chút tiền về giúp mẹ và lo cho các em. Tôi lặng lẽ nhìn xuyên qua bóng đêm mờ mịt. Làm cách nào để có thật nhiều tiền để giúp mẹ, lo cho các em cùng những ngày tháng chào đời sắp tới của con tôi bây giờ nhỉ? Tôi thì đành xuôi tay, chỉ trông chờ ở Trường mà thôi. Trường đã vất vả vì tôi nhiều quá, chàng lại còn phải nghỉ đến gia đình tôi nữa. Từ ngày lấy nhau, tôi có cảm tưởng Trường đã cằn cỗi đi rất nhiều vì lo phải lo sinh kế. Tôi thương Trường quá. Nhìn chàng lòng tôi cứ xót xa. Trường đã ngủ, hơi thở chàng phủ nhẹ lên mặt tôi, mắt chàng nhắm lại hiền hoà như một đứa trẻ thơ. Người đàn ông thường trở thành trẻ thơ trong giấc ngủ. Tôi nằm cạnh Trường thao thức với bao ý nghĩ trong đầu.
***
Căn phòng nhỏ của chúng tôi tương đối rộng rãi. Anh bạn của Trường đã để lại cho chúng tôi những đồ đạc cũ còn tươm tất- một chiếc tủ chìm trong tường, một chiếc bàn nhỏ với 4 chiếc ghế. Bạn bè chung tiền nhau mua tặng chúng tôi cái giường rộng. Riêng Thục đã sắm cho tôi nguyên dụng cụ nhà bếp: nồi niêu, xoong chảo, chén bát. Bình trà và bộ bếp gas. Buổi chiều Nhã đến thu dọn dùm tôi những đồ vật sơ sài trong phòng xong hai chị em nằm dài bên nhau bàn tính hết chuyện này đến chuyện kia. Tôi dặn dò Nhã đủ thứ. Nhã phải kêu ầm lên:
- Chị cứ làm như đi đâu xa lắm không bằng ấy. Mai mốt đến ngảy sanh thế nào cũng lại trở về nhà cho mà xem.
Tôi gật đầu. Nhã hỏi:
- Chị đã đặt tên cho baby chưa?
- Chưa. Anh Trường dạo này dậy thêm nhiều nơi quá, mãi đến khuya mới về mệt nhoài, chuyện trò với chị chưa được dăm câu đã ngủ khò nên chưa bàn bac đến đặt tên con được.
Nhã đề nghị;
- Hay đặt tên nó là Hải đi. Bố tên Trường con tên Hải cũng được đấy.
Tôi cười: Ư! Hải cũng được, nhưng chị chưa biết baby là trai hay gái, mà tên Hải là tên con trai,
Nhã nheo mắt:
- Thì là con trai. Chị không thích con trai à?
Tôi lắc đầu:
- Chị thích con gái hơn.
Nhã nhìn tôi đăm đăm:
- Chị thích con gái chị phải có tiền cho nó có một cuộc sống khá hơn. Làm con gái nhà nghèo khổ lắm Diễm ạ. Như chị em mình…mà sao chị không nghĩ đến chuyện đi làm nhỉ? Tôi ngẩn người nhìn Nhã. Đi làm? Tôi biết làm gì bây giờ với cái vốn học thức ít ỏi của mình. Vả lại Trường cũng không muốn tôi đi làm. Tôi nói ý nghĩ ấy ra cho Nhã nghe. Nhã chau mày: -Anh Trường lý tưởng và lạc hậu quá. Thời buổi này mà còn nghĩ đến chuyện muốn vợ ở nhà làm bà nội trợ. Đói thì phải kiếm việc làm chứ. Không có bằng cấp thì đi xin một việc làm theo khả năng của mình. Anh Trường bạn bè quen biết đông, em nghĩ thế nào anh ấy cũng xin cho chị được một việc làm.
Tôi thở dài:
- Nhã nói đúng, có lẽ chị phải thuyết phục anh Trường cho chị đi làm mới được. Cuộc sống càng ngày càng khó khăn, lại thêm đứa con ra đời biết bao thứ phải lo, phải tính toán. Chỉ dựa vào sức của anh Trường thì làm sao đủ sống. Nhã nói:
- Nghèo như chị em mình mới thấm thía được nỗi khổ của sự thiếu thốn. Chị phải cố làm sao cho cháu bé được đầy đủ để lớn lên đừng mang mặc cảm nghèo khó như chúng mình.
Tôi nghẹn ngào nhìn theo dáng Nhã nhỏ bé đi quanh căn phòng. Thương Nhã quá! Tôi là chị lớn mà không giúp gì được cho em, lòng tôi thật buồn.
- Chiều nay anh Trường có về không Diễm?
Tôi gật đầu:
- Về chứ. Anh ấy về ăn cơm xong tối lại đi dậy học thêm.
Nhã ngồi lên chiếc ghế cũ đong đưa đôi chân nhìn lên bức hình em bé bụ bẩm treo trên tường. Nhã nheo mắt:
- Thế nào chị cũng sẽ sanh một bé trai xinh xắn như bé này.
Tôi mỉm cười khi nghe Nhã khen đứa con tương lai của tôi xinh xắn. Niềm vui bỗng dưng lại ập đến. Tôi cất tiếng hát nho nhỏ bài hát đêm nào tôi đã hát cho
Trường nghe. Nhã chợt nhìn tôi chăm chú:
- Không ngờ chị có giọng hát hay thế?
Tôi cười vui:
- Nhã nói giống hệt như anh Trường.
Nhã nháy mắt:
- Anh Trường cũng khen chị hát hay à? Chắc làm ca sĩ được đấy Diễm.
- Ca sĩ có kiếm được nhiều tiền không?
Nhã gật gù:
- Chắc cũng khá. Còn tuỳ ở giọng hát của mình có được ưa thích không.
Tôi chợt nói:
- Chị cũng muốn đi hát thử nhưng sợ anh Trường không thích.
Nhã so vai:
- Anh Trường còn trẻ mà đầu óc cổ hũ như ông cụ. Lúc nào cũng muốn giam vợ trong nhà thôi. Đi hát cũng là một nghề. Có gì mà không thích. Tôi thoáng nghĩ đến chuyện đi hát. Đó là cách kiếm ra tiền mà không cần phải có bằng cấp thì tại sao mình không thử nhỉ? Nếu thực sự tôi có giọng hát tốt và kiếm ra tiền bằng giọng hát ấy. Tôi nói với Nhã: - Sanh xong cólẽ chị phải xin đi hát thử xem Nhã ạ. Mà em thấy chị hát có hay thật không? Hay thật mà. Làm ca sĩ muốn nổi tiếng cũng không cần phải hát hay lắm mà còn cần phải có nhan sắc nữa. Nhan sắc thì chị có rồi. Lo gì.
Tôi cười cười. Nhã bảo:
- Chú của bạn học em làm trưởng ban nhạc ở phòng trà. Nếu chị muốn thử giọng em nhờ nó giới thiệu với chú nó xem có giúp được không? Tôi vuốt nhẹ mái tóc:
- Có muốn cũng phải chờ chị sanh xong đã.
Nhã nhìn ra ngoài trời, nắng đã tắt từ lâu. Nhã kêu lên:
- Chết chưa, em phải về không mẹ mong.
Tôi đưa Nhã ra cửa:
- Ừ! Về đi. Mai anh Trường không đi dậy buổi tối chị về nhà ăn cơm.
Tôi dúi vào tay Nhã một ít tiền:
- Đi xích lô về cho nhanh nhé.
Nhã bĩu môi:
- Chưa chi đã học thói nhà giầu. Em đi bộ quen rồi
- Để Nhã mua hột bí ăn vậy.
Nhã cầm tiền trong tay mà đôi mắt chợt buồn:
- Không có chị ăn chung em chẳng bao giờ thích ăn hột bí nữa.
Tôi nhìn Nhã rưng rưng buồn. Nhã cười với tôi khi thấy tôi muốn khóc:
- Thôi vào nhà đi cho em về.