← Quay lại trang sách

Chương 6

Đại tá Weston đang mải mê nghiên cứu sổ đăng ký phòng của khách sạn.

Ông đọc lớn tiếng:

“Vợ chồng thiếu tá Cowan, cô Pamela Cowan, cậu Robert Cowan, cậu Evan Cowan. Trú tại Núi Rydal, Leatherhead.

Vợ chồng Masterman, cậu Edward Masterman, cô Jennifer Masterman, cậu Roy Masterman, cậu Frederick Masterman. Trú tại số 5 Đại lộ Marlborough, London, N.W.

“Vợ chồng Gardener. Trú tại New York.

“Vợ chồng Redfern. Trú tại số 11 Crossgates, Seldon, đặc khu Princes Risborough.

“Thiếu tá Barry. 18 Cardon, St James, London, S.W. 1.

“Ông Horace Blatt, 5 Phố Pickersgill, London, E.C.2.

“Ông Hercule Poirot, Cư xá Whitehaven, London, W.1.

“Cô Rosamund Darnley. Trú tại Cardigan, W.1.

“Cô Emily Brewster. Soutngates, Sunbury-on-Thames.

“Cha Stephen Lane.

“Vợ chồng đại úy Marshall, cô Linda Marshall, 73 Cư xá Upcott, London, S.W.7.”

Ông ngừng lại.

Thanh tra Colgate nói: “Thưa sếp, tôi nghĩ có thể bỏ hẳn hai mục đầu tiên. Bà Castle cho tôi biết gia đình Masterman và gia đình Cowan đến đây đều đặn mỗi mùa hè với. Sáng nay họ lên thuyền bưồm đi du ngoạn cả ngày, có mang theo bữa ăn trưa. Xuất phát ngay sau chín giờ. Một người tên là Andrew Baston đưa họ đi. Ta có thể kiểm tra lại từ chỗ anh ta, nhưng tôi nghĩ có thể loại họ ra khỏi vụ này.”

Đại tá gật đầu. ‘Tôi đồng ý. Ta cứ loại trừ tất cả những người có thể loại trừ. Ông có thể cho chúng tôi lời đánh giá về tất cả những người còn lại, được không Poirot?”

Thám tử đáp: “Nhìn bên ngoài thì dễ thôi. Vợ chồng Gardener đã vào tuổi trung niên, vui tính, thích đi du lịch. Chỉ có bà vợ là hay nói. Ông chồng chỉ biết phục tùng. Ông ta chơi quần vợt và đánh golf, có một kiểu hài hước nhẹ nhàng rất thu hút khi ta gần gũi thân tình với ông ta.”

“Nghe có vẻ ổn.”

“Kế tiếp là - vợ chồng Redfern. Redfern còn trẻ, hấp dẫn đối với phụ nữ, bơi lội rất cừ, chơi quần vợt rất giỏi và khiêu vũ rất hoàn hảo. Tôi từng nói với các ông về vợ anh ta rồi. Cô ta ít nói, đẹp nhưng phờ phạc. Có lẽ rất tận tụy với chồng. Cô ta có thứ mà Arlena Marshall không có.”

“Là cái gì thế?”

“Trí tuệ.”

Thanh tra thở dài: “Trí tuệ chẳng có giá trị gì khi đã si mê, thưa ông.”

“Có lẽ không có giá trị gì. Tuy nhiên thật tình tôi vẫn tin là mặc dù say đắm Arlena Marshall, nhưng Patrick Redfern vẫn quan tâm tới vợ mình.”

“Có lẽ thế, thưa ông. Chuyện như thế đâu phải mới xảy ra lần đầu.”

Poirot nói nhỏ: “Như vậy mới thật là đáng tiếc! Đó là chuyện phụ nữ vẫn luôn thấy khó tin.”

Ông nói tiếp: “Thiếu tá Barry giải ngũ từ quân đội Ấn Độ, rất mê đàn bà. Thường kể những chuyện dài dòng, tẻ nhạt.”

Thanh tra Colgate lại thở dài: “Ông không cần nói tiếp. Tôi từng gặp vài người như thế, thưa ông.”

“Ông Horace Blatt bề ngoài có vẻ là người giàu có. Nói khá nhiều - về bản thân. Ông ta muốn kết bạn với mọi người. Thật đáng buồn vì không ai thích ông ta lắm. Và còn có chuyện khác nữa. Ông Blatt đêm qua hỏi tôi khá nhiều. Ông ta có vẻ bồn chồn. Phải, có gì đó không ổn về ông Blatt này.”

Poirot tạm dừng rồi đổi giọng nói tiếp:

“Kế tiếp đến cô Rosamund Darnley. Rose Mond là tên công ty của cô ấy. Một nhà tạo mẫu y phục phụ nữ nổi tiếng. Có thể nói gì về cô ấy nhỉ? Cô ấy có trí tuệ, có nhan sắc, quyến rũ và cao sang. Thật thú vị khi ngắm cô ấy.” Ông dừng lại một lát rồi nói thêm, ‘Và cô ấy cuny là bạn thân của đại úy Marshall.”

Weston ngồi thẳng dậy. “À ra thế, đúng như thế sao?”

“Phải. Nhiều năm rồi họ không gặp nhau.”

Đại tá hỏi: “Cô ấy có biết trước là anh ta xuống đây hay không?”

“Cô ấy nói là không biết.”

Poirot tạm dừng rồi nói tiếp:

“Kế đến tới ai đây? Cô Brewster. Tôi thấy cô ta có vẻ hơi hoảng hốt một chút.”

Ông lắc đầu. “Giọng cô ta y hệt đàn ông vậy. Cắm cảu và nhiệt thành. Cô ta biết chèo thuyền, chơi golf có điểm chấp là 4.” Ông tạm dừng. “Tuy vậy tôi nghĩ cô ta là người tốt bụng.”

“Chỉ còn lại cha Stephen Lane. Cha Lane là ai thế?” đại tá hỏi.

“Tôi chỉ có thể cho các ông biết một điều. Ông ấy đang ở trong tình trạng cực kỳ căng thẳng thần kinh. Tôi nghĩ ông ấy còn là một người cuồng tín nữa.”

“Ôi, hạng người ấy!” thanh tra Colgate nói.

“Tất cả rồi đấy!” Đại tá ngó Poirot. “Ông trầm ngâm suy quá, ông bạn?”

Poirot đáp: “Phải. Vì sáng hôm nay khi đi Arlena Marshall yêu cầu tôi đừng cho ai biết đã gặp cô ta. Ngay lập tức, tôi vội kết luận ngay rồi. Tôi cứ tưởng tình bạn giữa cô ta và Patrick Redfern đã gây ra rắc rối giữa cô ta và ông chồng. Tôi tưởng cô ta chuẩn bị đi gặp Patrick ở đâu đó nên không muốn chồng biết mình ở đâu.”

Ông dừng lại một lát.

“Nhưng tôi đã sai lầm về điểm đó. Bởi vì mặc dù chồng cô ta gần như xuất hiện ngay tức thì trên bãi biển và hỏi tôi có thấy cô ta hay không, nhưng chính Patrick Redfern cũng xuất hiện - rõ ràng là đang trông ngóng cô ta! Do đó, ông bạn à, tôi đang tự hỏi, người mà Arlena Marshall đi gặp là ai?”

Thanh tra Colgate nói: “Điều ấy khớp với ý của tôi. Là một gã đàn ông từ London hay đâu đấy đến.”

Hercule Poirot lắc đầu.

“Nhưng ông bạn ơi, cứ theo giả thuyết của ông thì Arlena Marshall đã cắt đứt với gã đàn ông bí ẩn này. Vậy thì tại sao cô ta lại đi gặp hắn để chuốc lấy phiền phức như vậy chứ?”

Colgate lắc đầu hỏi: “Thế ông nghĩ đấy là ai?”

“Đó chính là điều tôi không thể hình dung ra lúc này. Ta vừa mới đọc qua danh sách khách trọ của khách sạn. Tất cả đều ở tuổi trung niên - tẻ nhạt. Ai trong bọn họ được Arlena Marshall yêu thích hơn cả Patrick Redfern? Không, không thể nào có chuyện đó. Tuy vậy, cô ta quả có đi gặp ai đó - và người đó không phải là Patrick.”

Weston khẽ hỏi: “Ông không nghĩ đến chuyện cô ấy chỉ đi một mình à?”

Poirot lắc đầu. “ Mon cher , hiển nhiên là ông chưa bao giờ gặp người đàn bà đã chết đó. Có người từng viết một luận án về ý nghĩa của môi trường biệt lập với người như Beau Brummel hay như Newton. Ông bạn thân mến à, còn Arlena Marshall chẳng thể không tồn tại khi ở một mình. Cô ta chỉ sống dưới ánh hào quang của một người đàn ông ái mộ mình. Không, Arlena đã đi gặp ai đó sáng hôm nay. Đó là ai?”

Đại tá Weston thở dài, lắc đầu rồi nói: “À, ta có thể xem xét các giả thuyết sau. Bây giờ phải kết thúc thẩm vấn đã. Phải làm rõ trắng đen mọi người lúc ấy đang ở đâu. Tôi nghĩ bây giờ nên gặp cô bé nhà Marshall. Có lẽ cô bé có thể cho ta biết điều gì đấy hữu ích.”

Linda Marshall lóng ngóng đi vào phòng, va đụng vào trụ cửa. Cô bé thở gấp và đồng tử giãn to. Trông cô giống như một con ngựa non trẻ hoảng hốt. Trong lòng đại tá Weston chợt dâng lên tình thương mến với cô bé. Ông nghĩ:

“Tội nghiệp con bé - dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ con! Vụ này đối với nó chắc hẳn là một cú sốc lớn.”

Ông kéo tới một cái ghế rồi nói với giọng trấn an:

“Rất tiếc vì bắt cháu phải dính vào vụ này, cháu - Linda, phải không?”

“Vâng, là Linda ạ.”

Giọng nói của cô bé có tiếng hơi thở hít vào, thường là đặc trưng của các nữ sinh trung học. Hai bàn tay cô để yên, bơ vơ lạc lõng trên mặt bàn trước mặt ônh- hai bàn tay thật đáng thương, to va đỏ ửng với những đốt xương to tướng và hai cổ tay dài.

Weston nghĩ bụng: “Trẻ con không nên dính vào vụ việc thế này thì hơn.”

Rồi ông trấn an cô bé: “Tất cả chuyện này chẳng có gì đáng lo lắng đâu. Chúng tôi chỉ muốn cháu nói những gì cháu biết có thể hữu ích, chỉ thế thôi.”

“Ông muốn hỏi - về dì Arlena phải không ạ?”

“Phải. Sáng nay cháu có trông thấy cô ấy hay không?”

Cô gái lắc đầu. “Không ạ. Dì Arlena lúc nào cũng xuống dưới nhà khá muộn. Dì dùng điểm tâm trên giường.”

Hercule Poirot hỏi: “Còn cháu thì sao?”

“Ôi, cháu ra khỏi giường luôn ạ. Ăn sáng trên giường vướng víu lắm.”

Đại tá Weston bảo: “Cho chúng tôi biết sáng nay cháu đã làm gì, được chứ?”

“À, trước tiên cháu đi tắm, rồi ăn sáng, rồi sau đấy đi với cô Redfern đến Vũng Hài Âu.”

“Cháu cùng cô Redfern khởi hành lúc mấy giờ?”

“Cô ấy bảo sẽ đợi cháu ở sảnh lúc mười giờ rưỡi. Cháu cứ sợ bị muộn, nhưng rồi cùng ổn. Lúc bắt đầu đi là ba phút mới đến mười rưỡi.”

Poirot hỏi: “Hai người đã làm gì ở Vũng Hải Âu?”

“Ôi, cháu bôi dầu và tắm nắng, còn cô Redfern thì vẽ. Rồi sau đấy cháu xuống tắm biển, còn cô ấy về khách sạn thay đồ đi đánh quần vợt ạ.”

Weston giữ cho giọng nói hoàn toàn bình thường.

“Cháu còn nhớ lúc ấy là mấy giờ không?”

“Khi cô Redfern về khách sạn á? Mười hai giờ kém mười lăm ạ.”

“Chắc chắn lúc ấy - là mười hai giờ kém mười lăm chứ?”

Linda mở to đôi mắt.

“Chắc chứ ạ. Cháu có nhìn đồng hồ đeo tay mà.”

“Là đồng hồ bây giờ cháu đang đeo à?”

Cô bé liếc nhìn xuống cổ tay: “Vâng.”

“Tôi xem có phiền hay không?”

Cô bé chìa cổ tay ra. Đại tá so với đồng hồ của mình và đồng hồ trên vách tường khách sạn rồi mỉm cười nói: “Chính xác đến từng giây. Và sau đấy cháu tắm biển à?”

“Vâng ạ.”

“Rồi cô về khách sạn - lúc nào?”

“Khoảng chừng một giờ đúng. Và - và sau đấy - cháu đã nghe tin - về dì Arlena…” Cô gái lạc giọng.

Đại tá hỏi tiếp: “Cháu có - ờ - hòa thuận với mẹ kế hay không?”

Linda nhìn ông một lát không đáp lại. Rồi cô nói: “Có chứ ạ.”

Poirot hỏi: “Cháu có quý cô ấy không?”

Linda đáp: “Có chứ ạ.” Cô gái nói thêm, “Dì Arlena rất tốt với cháu.”

Weston nói với vẻ bông đùa khá khó chịu:

“Không phải kiểu mẹ kế tàn nhẫn, hử?”

Cô bé lắc đầu không mỉm cười.

Weston nói: “Thế thì tốt. Thế thì tốt. Đôi khi trong các gia đình có một chút khó khăn - ghen tỵ - đủ điều đủ chuyện. Con gái đang có bố là bạn thân thiết rồi chuyển sang có một chút oán giận khi bố chỉ nghĩ đến vợ mới. Cháu không cảm thấy như thế, hử?”

Linda ngó ông lom lom. Cô gái đáp với vẻ thành thật rõ ràng:

“Ô, không đâu ạ.”

“Chắc là bố cô - ờ - cứ quấn quýt với vợ mới, phải không?”

Linda trả lời thật đơn giản: “Cháu không biết.”

Đại tá nói tiếp: “Đủ thứ khó khăn như tôi nói đấy cứ nảy sinh trong các gia đình. Gây gổ, cãi cọ - cái kiểu ấy đấy. Nếu vợ chồng hục hặc, cáu kỉnh với nhau thì con gái cũng có một chút khó xử. Cháu có thấy điều gì đại loại như thế hay không?”

Linda hỏi lại thật rõ ràng:

“Có phải ông muốn hỏi bố và dì Arlena có cãi nhau không?”

“À - phải.”

Weston thầm nghĩ: “Việc mình làm thật tồi tệ - thẩm vấn một đứa trẻ về bố nó. Làm cảnh sát để làm gì chứ? Chết tiệt, dù sao thì vẫn buộc phải hỏi.”

Cô bé đáp một cách quả quyết:

“Không đâu.” Cô nói thêm, “Bố chẳng bao giờ cãi nhau với ai cả. Bố cháu không phải là người như thế đâu ạ.”

Đại tá nói: “Linda này, tôi muốn cháu suy nghĩ thật kỹ. Cháu có ý kiến gì về việc ai đó có thể đã giết mẹ kế của cháu hay không? Cháu có từng nghe thấy hay biết bất cứ điều gì có thể giúp chúng tôi về vấn đề ấy hay không?”

Linda im lặng một lát, có vẻ nghiền ngẫm câu hỏi đó thật nghiêm túc, không hề vội vã. Sau cùng cô gái trả lời:

“Không, cháu không biêt ai lại muốn hại dì Arlena.” Cô gái nói thêm, “Dĩ nhiên ngoài cô Redfern ra.”

“Cháu nghĩ cô Redfern muốn giết mẹ kế cháu ư? Vì sao thế?”

“Bởi vi chồng cô ấy đã phải lòng dì Arlena. Nhưng chắc cô ấy không thật sự muốn giết mẹ kế cháu đâu. Ý là chắc cô ấy chỉ ước cho dì Arlena chết đi - nhưng thế không như là giết thật, phải không ạ?”

Poirot nói thật dịu dàng:

“Đúng, hoàn toàn không như nhau.”

Cô bé gật đầu. Một thoáng biến chuyển lướt trên gương mặt cô gái. Linda nói tiếp:

“Mới lại, cô Redfern không bao giờ có thể làm một việc như thế - giết người ấy. Cô ấy không - không hung bạo, có hiểu ý cháu không ạ?”

Weston và Poirot gật đầu. Thám tử nói: “Tôi biết đích xác cháu muốn nói gì, cô bé à, và tôi đồng ý với cháu. Bà Redfern không thuộc hạng người như người ta thường nói là ‘say máu’. Cô ấy sẽ không…” ông ngả người ra sau, lim dim đôi mắt, cẩn thận lựa lời - “bị một cơn bão cảm xúc lay động - thấy cuộc sống thu hẹp lại trước mắt mình - thấy một khuôn mặt bị thù ghét - một cái cổ trắng bị thù ghét - cảm thấy hai bàn tay mình siết chặt -mong cảm thấy chúng ấn vào da thịt…”

Ông dừng lại.

Bước giật lùi ra khỏi cái bàn, Linda run rẩy hỏi:

“Bây giờ cháu đi được chưa? Xong rồi phải không ạ?”

Đại tá Weston đáp: “Phải, phải, xong rồi. Cảm ơn cháu, Linda.”

Ông đứng lên mở cừa cho cô gái. Rồi quay trở vào bàn, ông đốt một điếu thuốc.

“Chao ôi!” Ông nói. “Công việc của chúng ta chẳng tốt lành gì. Xin nói với các ông tôi đã cảm thấy hơi đê tiện một chút khi thẩm vấn cô bé ấy về quan hệ giữa bố nó và mẹ kế. Có khác gì bảo đứa con gái tròng thòng lọng vào cổ bố nó. Dù sao thì đó là việc chẳng đưng. Án mạng là án mạng. Và nó là người có thể biết rõ những sự việc trong vụ này. Tuy thế, tôi thấy biết ơn vì con bé chẳng có gì để nói về chuyện đó.”

Thám tử nói: “Phải, tôi cũng nghĩ ông cảm thấy thế.”

Weston ho một tiếng có vẻ bối rối.

“À này, Poirot ạ, ông đã đi hơi xa rồi, về sau ấy. Đôi bàn tay ấn vào thịt! Chẳng phải thứ ý tưởng thích hợp để nhồi nhét vào đầu một đứa trẻ con.”

Hercule Poirot nhìn ông ta với ánh mắt đăm chiêu:

“Vậy là ông nghĩ tôi đã nhồi nhét ý tưởng đó vào đầu nó à?”

“À, chẳng phải thế sao? Thôi bỏ đi!”

Poirot lắc đầu. Đại tá Weston lảng tránh khỏi vấn đề ấy:

“Nói chung ta chẳng thu được điều gì hữu ích từ con bé. Ngoại trừ một chứng cứ ngoại phạm ít nhiều hoàn hảo đối với cái cô Redfern ấy. Nếu họ ở cùng nhau từ mười giờ rưỡi đến mười hai giờ kém mười lăm, thì nghĩa là Christine Redfern được loại ra khỏi vụ án này. Bà vợ ghen tuông đáng nghi ngờ thoát rồi.”

Poirot nói: “Có những lý do xác thực hơn để loại cô Redfern ra. Tôi tin chắc chuyện cô ta siết cổ ai đó không thể nào xảy ra khi xét về sức khỏe thể chất lẫn tâm lý. Cô ta là người máu lạnh chứ không phải máu nóng, có khả năng tận tụy hết mức và kiên trì chung thủy nhưng chẳng có đam mê điên cuồng của người máu nóng. Hơn nữa bàn tay cô ta quá nhỏ.”

Colgate nói: “Tôi đồng ý với ông Poirot. Cô ta ở ngoài vụ này. Bác sĩ Neasden đã nói là hung thủ có đôi bàn tay lớn.”

Đại tá gợi ý: “À, tôi nghĩ kế tiếp ta nên gặp vợ chồng Redfern. Tôi cho rằng bây giờ anh ta đã phục hồi một chút sau cú sốc.”

Patrick Redfern bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Trông anh ta xanh xao, phờ phạc và bỗng dưng rất trẻ, nhưng phong thái hoàn toàn điềm tĩnh.

“Ông là Patrick Redfern ở Crossgates, Seldon, khu Princes Risborough à?”

“Phải.”

“Ông quen biết cô Arlena Marshall bao lâu rồi?”

Patrick Redfern ngần ngừ rồi đáp:

“Ba tháng.”

Đại tá nói tiếp: “Đại úy Marshall nói với chúng tôi rằng ông và cô ấy tình cờ gặp nhau ở một buổi tiệc cocktail. Có đúng thế không?”

“Đúng, chuyện đã xảy đến như thế.”

“Đại úy Marshall có ngụ ý nói rằng cho đến khi gặp nhau ở đây, cả hai người đều không biết rõ về nhau. Có thật thế không, ông Redfern?”

Một lần nữa Patrick lại ngần ngừ một lát rồi mới trả lời:

“À, không hẳn. Thực ra là tôi đã gặp cô ấy nhiều lần rồi.”

“Mà đại úy Marshall không hề hay biết hay sao?”

Redfern hơi đỏ mặt:

“Không rõ anh ta có biết chuyện ấy hay không nữa.”

Hercule Poirot lên tiếng, ông hỏi nhỏ:

“Và có phải vợ ông cũng không hề hay biết, ông Redfern?”

“Chắc chắn tôi có đề cập với vợ tôi chuyện tôi có gặp diễn viên Arlena Stuart nổi tiếng.”

Poirot không bỏ qua. “Nhưng bà nhà không biết ông thường xuyên gặp cô Marshall?”

“À, có lẽ là không.”

Weston lại hỏi: “Phải chăng ông và cô Marshall đã sắp đặt để gặp nhau ở đây?”

Redfern im lặng chừng một hai phút rồi nhún vai.

“Thôi được rồi,” anh ta đáp, “đằng nào cũng giấu được nữa. Lảng tránh các ông cũng vô ích. Tôi đã phải lòng cô ấy - điên dại - si mê - các ông thích dùng từ nào cũng được. Cô ấy muốn tôi xuống đây. Tôi đã lưỡng lự một chút rồi đồng ý. Tôi - tôi - à, hẳn tôi sẽ đồng ý làm bất cứ điều gì cô ấy thích. Cô ấy khả năng tác động lên với người khác kiểu ấy đấy.”

Poirot khẽ nói: “Ông đã vẽ nên một bức tranh rất rỏ ràng về cô ta. Đó là ả phù thủy Circe bất tử. Đúng vậy.”

Patrick Redfern nói thật cay đắng:

“Đúng là cô ấy có thể biến đàn ông thành lợn cả!” Anh ta nói tiếp, “Tôi đang thẳng thắn với các ông. Sẽ không giấu giếm bất cứ điều gì. Có ích lợi gì đâu chứ? Như tôi nói đấy, tôi say đắm cô ấy. Cô ấy có quan tâm đến tôi hay không tôi không biết nữa. Cô ấy đã giả vờ như thế, nhưng tôi nghĩ cô ấy kiểu người không còn hứng thú với người tình một khi đã chiếm được cả thể xác lẫn linh hồn. Cô ấy biết đã hoàn toàn chiếm được tôi. Sáng hôm nay khi tôi tìm thấy cô ấy nằm chết trên bãi biển ấy, tôi như bị” - anh ta tạm dừng - “như bị cái gì đấy đập mạnh vào giữa hai con mắt. Tôi đã choáng váng - sụp đổ!”

Poirot ngả người tới trước. “Còn bây giờ thì sao?”

Patrick Redfern nhìn vào mắt ông thẳng thắn đáp:

“Tôi đã cho ông biết sự thật. Tôi muốn hỏi điều này - có cần phải làm ầm ĩ cho thiên hạ biết không? Dường như không thể có bất cứ liên quan gì tới cái chết của cô ấy. Nếu tất cả bị tiết lộ ra thì sẽ không hay đối với vợ tôi.”

Anh ta nói tiếp thật nhanh: “Ôi, tôi biết rồi. Ông nghĩ cho đến bây giờ tôi không quan tâm nhiều đến vợ mình à? Có lẽ đúng như thế. Mặc dù có lẽ tôi nói nghe như một tên đạo đức giả tồi tệ nhất, nhưng sự thật là tôi quan tâm đến vợ tôi - quan tâm đến cô ấy rất sâu sắc. Còn chuyện kia,” - anh ta co rút hai vai - “đấy là chuyện điên rồ - một việc làm ngốc nghếch ngu si của đàn ông - nhưng Christine thì khác hẳn. Cô ấy có thật. Mặc dù đã đối xử với cô ấy thật tới tệ, nhưng tôi đã biết ngay từ đầu trong thâm tâm mình cô ấy là người thật sự quan trọng.”

Anh ta tạm dừng lại - thở dài - rồi nói khá lâm ly thống thiết: “Ước gì tôi có thể làm cho các ông tin!”

Hercule Poirot chồm người tới trước.

“Nhưng quả thật tôi tin điều đó. Phải, phải, tôi tin điều đó!”

Nhìn ông với vẻ biết ơn, Patrick nói: “Cảm ơn ông.”

Đại tá Weston đằng hắng.

“Ông có thể thấy, ông Redfern ạ, chúng tôi sẽ không đi vào những chuyện không liên quan. Nếu như việc ông với cô Marshall qua lại mà không có vai trò gì trong án mạng này, thì chẳng việc gì phải lôi chuyện ấy vào vụ án. Nhưng điều dường như ông không nhận thấy là sự - ơ - thân mật ấy có thể có một mối liên quan rất trực tiếp với án mạng. Có thể thành lập động cơ gây án, ông hiểu đấy.”

“Động cơ sao?”

“Phải, ông Redfern ạ, động cơ gây án. Đại úy Marshall có lẽ không bay biết về mối quan hệ ấy. Nhưng giả sử anh ta đột nhiên phát hiện ra thì sao?”

“Ôi, Chúa ơi. Ông muốn nói anh ta tỉnh ra và giết cô ấy à?”

Cành sát trưởng hỏi khá lạnh nhạt:

“Ông chưa từng nghĩ đến đáp án ấy hay sao?”

Redfern lắc đầu đáp:

“Chưa - thật nực cười. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều ấy. Ông thấy đấy, Marshall là người trầm lặng. Tôi thấy - à, dường như chuyện ấy chẳng thể nào xảy ra.”

Weston hỏi: “Thái độ của cô Marshall đối với chồng như thế nào trong tất cả chuyện này? Cô ta có - à, thấy ngại - trong trường hợp chuyện ấy đến tai ông chồng? Hay là mặc kệ?”

Patrick trả lời chậm rãi:

“Cô ấy - hơi lo lắng một chút. Chẳng muốn anh ta nghi ngờ bất cứ điều gì.”

“Arlena Marshall có sợ chồng không?”

“Sợ à? Không, tôi không thấy thế.”

Poirot hỏi nhỏ: “Xin thứ lỗi cho tôi, ông Redfern à, có lúc nào vấn đề ly dị được nêu ra không?”

Patrick Redfern lắc đầu quả quyết.

“Ô, không, không có chuyện đó đâu. Còn Christine mà. Và tôi chắc Arlena chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như thế. Kết hôn với Marshall cô ta đã hoàn toàn thỏa mãn rồi. Anh ta là - à, làm to trong lĩnh vực của mình…” Bất chợt anh ta mỉm cười. “Ông lớn ở một hạt - kiểu như thế, và khá giả. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ có thể lấy tôi làm chồng. Không, tôi chỉ là một người trong đám ngu si đần độn đáng thương nối tiếp nhau - để cô ấy giết thời gian. Tôi biết ngay từ đầu ấy chứ, có điều dù như thế nhưng cảm giác của tôi đối với cô ấy vẫn không thay đổi…”

Giọng anh ta lạc hẳn đi. Anh ta ngồi đó suy nghĩ.

Weston nhắc cho anh ta nhớ lại yêu cầu trong lúc đó:

“Này ông Redfern, sáng nay ông có cuộc hẹn nào với Arlena Marshall hay không?”

Có vẻ hơi bối rối, Patrick đáp:

“Không hẹn cụ thể, không đâu. Chúng tôi vẫn thường gặp nhau mỗi buổi sáng trên bãi biển. Chúng tôi thường chèo bè đi khắp nơi.”

“Sáng nay ông có ngạc nhiên vì không thấy cô Marshall ở đấy hay không?”

“Có. Rất ngạc nhiên. Tôi hoàn toàn không hiểu nổi.”

“Ông đi nghĩ gì?”

“À, tôi không biết phải nghĩ gì nữa. Tôi tưởng thế nào thì cô ấy cũng sẽ đến.”

“Nếu cô ấy có hẹn ở nơi nào khác, thì ông không có biết cô ấy có thể hẹn gặp ai hay không?”

Patrick Redfern chỉ nhìn đăm đăm và lắc đầu.

“Khi có hẹn với cô Marshall, thì hai người gặp nhau ở đâu?”

“Đôi khi tôi gặp cô ấy vào buổi chiều ở dưới Vũng Hải Âu. Ông thấy đấy, Vũng Hải Âu về chiều không có nắng, vì thế ở đấy thường không quá đông người. Chúng tôi đã gặp nhau ở đấy độ một hai lần.”

“Chưa bao giờ ở cái vịnh nhỏ kia hay sao? Vũng Tiên ấy?”

“Chưa. Ông thấy đấy, Vũng Tiên quay về hướng tây và người ta hay đi thuyền hay bè đến đó vào buổi chiều. Chúng tôi chưa bao giờ tìm cách gặp nhau vào buổi sáng. Sẽ dễ bị để ý lắm. Buổi chiều người ta thường đi ngủ hay đi thơ thẩn loanh quanh nên không ai biết rõ lắm người khác đang ở đâu.”

Weston gật đầu.

Patrick Redfern nói tiếp:

“Sau bữa ăn tối, dĩ nhiên thế, vào những đêm tốt trời chúng tôi thường ra ngoài dạo chơi với nhau đến những chỗ khác trên đảo.”

Hercule Poirot lẩm bẩm: “A, phải rồi!” và Patrick Redfern liếc nhìn ông dò hỏi.

Weston nói: “Như thế nghĩa là ông không giúp gì được cho chúng tôi hiểu rõ nguyên do đã đưa cô Arlena Marshall đến Vũng Tiên sáng hôm nay sao?”

Anh ta lắc đầu đáp, giọng nói nghe có vẻ thực sự ngơ ngẩn:

“Tôi chẳng hề biết một chút gì. Chẳng giống Arlena.”

“Cô ấy có người bạn nào ở dưới này, đang lưu trú ở vùng lân cận hay không?”

“Theo như tôi được biết thì không có. Ôi, chắc chắn không có đâu.”

“Này ông Redfern, Tôi muốn ông suy nghĩ thật kỹ. Ông đã quen cô Marshall ở London. Chắc hẳn ông có quen với nhiều người khác trong nhóm bạn của cô ấy. Ông có biết ai đấy có thể có ác cảm với cô Arlena Marshall hay không? Chẳng hạn như ai đấy mà ông bỏ để theo cô ấy chẳng hạn?”

Patrick Redfern suy nghĩ trong vài phút rồi lắc đầu.

“Thành thật mà nói tôi chẳng nghĩ ra ai cả.”

Đại tá gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Sau cùng ông nói: “À, thế đấy. Dường như chúng ta còn lại ba khả năng. Một sát thủ chưa biết là ai - một gã cuồng điên nào đấy - tình cờ đến vùng lân cận - và một -”

Redfern ngắt lời:

“Và chắc chắn đấy là khả năng lớn nhất.”

Weston lắc đầu. “Đây không phải là một trong các vụ án mạng xác chết cô đơn . Chỗ cái vịnh nhỏ này khá là khó đến. Gã đàn ông ấy phải đi lên từ con đường đắp, ngang qua khách sạn, lên ngọn đồi trên đảo rồi trèo xuống cái thang tạm ấy, hoặc hắn đến bằng thuyền. Cả hai cách ấy đều không thể xảy ra với một vụ giết người ngẫu nhiên.”

“Ông bảo có ba khả năng kia mà.”

“Ừ, phải đấy,” cảnh sát trưởng nói. “Tức là có hai người trên đảo này đã có động cơ để giết Arlena Marshall. Một người là ông chồng, còn người kia là vợ ông.”

Nhìn ông cảnh sật trưởng trân trân chết điếng, Patrick hỏi:

“Vợ tôi ư? Christine ư? Ông muốn nói Christine có dính líu gì vào vụ này à?”

Anh ta đứng lên rồi cứ đứng dó hơi lắp ba lắp bắp một chút khi cố nói nhanh:

“Ông điên rồi - điên mất rồi - Christine ư? Này, không thể nào. Thật nực cười!”

Đại tá nói: “Dù sao đi nữa, ông Redfern ạ, ghen tuông là động cơ rất mãnh liệt. Phụ nữ khi ghen hoàn toàn không còn kiểm soát mình được nữa.”

Patrick nghiêm giọng nói: “Không phải Christine. Cô ấy - ôi cô ấy không phải như thế đâu. Cô ấy đã bất hạnh, đúng thế. Nhưng không phải loại người - ôi, cô ấy không có tính hung bạo đâu.”

Hercule Poirot gật đầu có vẻ đăm chiêu. Hung bạo. Cũng là cái từ Linda từng dùng. Cũng như trước đó, ông đồng tình với cảm giác ấy.

“Ngoài ra,” Patrick nói tiếp chắc như đinh đóng cột, “như thế là phi lý. Arlena khoẻ gấp đôi Christine. Tôi còn không biết Christine có siết cổ nổi một con mèo con không - chắc chắn không thể siết cổ người mạnh mẽ như Arlena. Và Christine chẳng chịu trèo thang ấy xuống bãi biển. Cô ấy không quen những việc như thế. Và - ôi, toàn bộ việc này thật quái đàn!”

Đại tá Weston gãi tai có vẻ phân vân.

“À. Nói như thế thì dường như khả năng ấy là không thể rồi. Tôi công nhận với ông. Nhưng động cơ là điều chúng tôi phải tìm kiếm trước tiên.” Ông nói thêm, “Động cơ và cơ hội.”

Khi Patrick Redfern đã ra khỏi phòng, cảnh sát trưởng mỉm cười nhận xét:

“Tôi nghĩ không cần phải cho anh ta biết vợ có chứng cứ ngoại phạm. Muốn nghe anh ta nói gì về ý tưởng ấy. Làm cho anh ta hơi rúng động một chút, đúng không?”

Hercule Poirot nói:

“Luận cứ anh ta nêu lên cũng hết sức mạnh mẽ, ngang với chứng cứ ngoại phạm.”

“Phải. Có lẽ Christine Redfern không phải hung thủ! Không thể là vì không đủ thể lực, như ông nói đấy. Marshall thì đủ sức, nhưng rõ ràng anh ta không phải kẻ đó.”

Thanh tra Colgate ho một tiếng rồi nói: “Xin thứ lỗi cho tôi, thưa sếp, tôi cứ nghĩ mãi về cái chứng cứ ngoại phạm ấy. Nếu anh ta đã trù tính chuyện đó, thì có khả nâng những bức thư ấy đã được chuẩn bị trước rồi.”

“Ý kiến hay đấy,” đại tá nói. “Ta phải xem xét…”

Ông đột ngột ngừng nói khi Christine đi vào phòng, vẫn điềm tĩnh và phong thái như thường lệ. Cô mặc áo khoác để chơi quần vợt màu trắng và áo chui đầu màu xanh lam nhạt, tôn lên bật làn da trắng như thiếu máu. Nhưng Hercule Poirot thầm nghĩ, dù vậy đây không phải một khuôn mặt ngu đần hay yếu đuối. Rất kiên quyết, dũng cảm và biết lý lẽ.

Ông gật đầu tỏ ý tán thưởng. Còn đại tá thì nghĩ bụng:

‘Một phụ nữ nhỏ nhắn thật tuyệt. Hơi xanh xao một chút, có lẽ thế. Quá thích hợp với anh chồng trẻ xuẩn ngốc ưa tán gái. Ôi chao, anh chàng còn trẻ. Đàn bà luôn biến ta thành đồ ngốc mà!’

Ông bảo: “Ngồi xuống đi, cô Redfern! Chúng tôi phải tiến hành một số thủ tục. Yêu cầu mọi người khai báo đã đi đâu và làm gì sáng hôm nay. Chỉ để lập hồ sơ thôi.”

Christine Redfern gật đầu nói với giọng điềm tĩnh chuẩn xác:

“À vâng, tôi hoàn toàn hiểu được. Ông muốn tôi bắt đầu từ đâu ạ?”

Poirot nói: “Càng sớm càng tốt, thưa cô. Sáng nay cô đã làm gì đầu tiên sau khi thức dậy?”

“Để tôi xem nào. Khi đi xuống dưới ăn sáng, tôi có ghé qua phòng Linda Marshall rủ đi đến Vũng Hài Âu sáng hôm nay. Chúng tôi hẹn nhau ở sảnh lúc mười giờ rưỡi.”

“Cô không tắm biển trước khi ăn sáng hay sao?” Poirot hỏi.

“Không ạ. Rất hiếm khi tôi làm như thế.” Cô mỉm cười. “Tôi đợi nước biển biển ấm lên rồi mới xuống. Tôi hay bị lạnh.”

“Nhưng anh nhà thường tắm biển vào lúc đó à?”

“À vâng. Gần như vẫn luôn như thế.”

“Còn Arlena Marshall, cô ấy cũng vậy à?”

Giọng Christine có sự thay đổi, trở nên lạnh lùng và gần như chua chát.

“Ồ không dâu. Cô Marshall là kiểu người không bao giờ xuất hiện trước giữa buổi sáng cả.”

Có vẻ bối rối, Hercule Poirot nói:

“Xin lỗi vì ngắt lời cô. Cô có nói là đi vào phòng Linda Marshall. Lúc dó là mấy giờ?”

“Đề tôi xem - tám giờ rưỡi - không, sau đấy một chút.”

“Thế lúc dó Linda Marshall đang làm gì?”

“À, con bé đã ra ngoài.”

“Ra ngoài à?”

“Vâng, nó bảo lúc ấy nó đi tắm biến.”

Giọng cô có một vẻ ngượng ngập mơ hổ - rất mơ hổ khiến Hercule Poirot thắc mắc.

“Rồi sau đấy thì sao?” đại tá hỏi.

“Sau đấy tôi đi xuống ăn sáng.”

“Và sau bữa sáng?”

“Tôi lên lầu lấy hộp bút vẽ, tập vở vẽ rồi chúng tôi khởi hành.”

“Cô và Linda Marshall à?”

“Vâng.”

“Lúc ấy là mấy giờ?”

“Chắc là đúng mười giờ rưỡi.”

“Và hai người đã làm gì?”

“Chúng tôi đi đến Vũng Hải Âu. ông biết đấy, là cái vịnh nhỏ ở phía đông hòn đảo. Chúng tôi ổn định vị trí ở đấy. Tôi vẽ, còn Linda thì tắm nắng.”

“Cô rời cái vịnh nhỏ đó lúc mấy giờ?”

“Mười hai giờ kém mười lăm. Tôi chơi quần vợt lúc mười hai giờ nên phải thay đồ.”

“Cô có đồng hồ đeo tay chứ?”

“Không, thực ra là không có. Tôi hỏi giờ Linda.”

“Tôi hiểu rồi. Sau đấy thì sao?”

“Tôi dọn đồ rồi về khách sạn.”

Poirot hỏi: “Còn Linda?”

“Linda à? Ôi, con bé xuống tắm biển.”

“Chỗ cô ngồi có xa biển hay không?”

“Chúng tôi ở phía trên mực thủy triều lên. Ngay dưới vách đá - để tôi có thể ở trong bóng râm, còn Linda thì ở ngoài nắng.”

“Lìnda Marshall có thật sự xuống biển trước khi bà đi khỏi cái vịnh nhỏ hay không?” Poirot hỏi.

Christine hơi nhíu mày cố nhớ lại.

“Để tôi xem nào. Cô bé chạy xuống bãi biển - tôi buộc lại cái hộp - có, tôi nghe tiếng nó lội lõm bõm trong sóng biển lúc tôi ở trên lối mòn đi lên vách đá.”

“Cô có chắc chắn không? Linda thật sự đã xuống biển à?”

“À. vâng.”

Cô ngạc nhiên nhìn Poirot chằm chặp. Đại tá cũng ngó ông lom lom. Rồi ông ta bảo:

“Tiếp tục đi, cô Redfern!”

“Tôi về khách sạn thay đồ rồi ra sân quần vọt, ở đấy tối gặp mọi người.”

“Là những ai?”

“Đại úy Marshall, ông Gardener và cô Darnley. Chúng tôi đã chơi hai séc. Vừa mới định về thì nghe tin về - về cô Arlena Marshall?”

Hercule Poirot ngả người tới trước hỏi:

“Cô nghĩ gì khi nghe tin đó?”

“Tôi nghĩ gì ư?” Mặt cô thoáng lộ ra vẻ khó chịu với câu hỏi đó.

“Phải.”

Christine Redfern đáp chậm rãi:

“Đấy là - một chuyện thật kinh khủng.”

“A, phải đó, cô cảm thấy khó chịu. Nhưng chuyện ấy có ý nghĩa gì với cô - với cá nhân cô?”

Cô nhìn ông thật nhanh - một cái nhìn cầu khẩn. Đáp lại lời cầu khẩn đó, ông nói với giọng thực tế:

“Xin cô nghe tôi nói, thưa cô, như một phụ nữ có trí tuệ, biết lẽ phải và biết phán xét. Chắc chắn trong lúc ở đây cô đã hình thành một ý đánh giá nào đó về Arlena Marshall, về chuyện cô ta là loại phụ nữ nào rồi chứ?”

Christine trả lời thận trọng:

“Tôi cho rằng ít nhiều người ta vẫn luôn làm thế khi ở khách sạn.”

“Hẳn là như vậy, việc đó là tự nhiên mà. Vì vậy tôi mới hỏi, thưa cô, là có phải cô thật sự rất ngạc nhiên vì cái cách cô ta chết hay không?”

Christine nói chậm rãi:

“Tôi nghĩ tôi hiểu ông muốn nói gì rồi. Không, có lẽ tôi đã không ngạc nhiên. Bị sốc, đúng thế. Nhưng cô ta là hạng đàn bà…”

Poirot nói hết câu thay cho cô:

“Cô ta là loại phụ nữ mà một chuyện như thế có thể xảy đến… Phải, thưa cô, đó là điều chân thực nhất và có ý nghĩa nhất từng được nói ra trong phòng này sáng hôm nay.” Ông cẩn thận nhấn mạnh, “Đặt tất cả - cảm giác cả nhân sang một bên, cô nghĩ gì về Arlena Marshall quá cố?”

Christine Redfern thản nhiên hỏi lại:

“Bây giờ có thật sự nên xoáy vào tất cả chuyện ấy hay không ạ?”

“Tôi nghĩ có thể là đáng, phải.”

“À, tôi sẽ nói gì đây nhỉ?” Làn da nhợt nhạt của cô chợt ửng hồng. Phong thái của cô thả lỏng ra. Trong một khoảng khắc con người thực thoát ra. “Cô ta là hạng dàn bà, trong tâm trí tôi, hoàn toàn chẳng có giá trị gì cả! Cô ta chẳng làm gì để chứng tỏ sự tốn tại của mình. Chẳng có suy nghĩ - chẳng có đầu óc. Cô ta chẳng biết điều gì khác ngoài đàn ông, trang phục và sự ái mộ. Vô dụng, một loài ký sinh! Cô ta thật hấp dẫn đàn ông, tôi cho là thế - ôi, dĩ nhiên là như thế. Cô ta sống vì cuộc sống kiểu ấy. Bởi thế tôi nghĩ thật tình chẳng hề ngạc nhiên khi cô ta có kết cục bi thảm. Đấy là hạng đàn bà thường dính vào những chuyện xấu xa: tống tiền - ghen tuông - bạo lực - đủ mọi thứ xúc cảm thô bạo. Cô - cô ta thu hút những điều xấu xa nhất trong lòng người khác.”

Cô dừng lại, hơi thở có phần gấp gáp. Môi trên khá ngắn của cô cong lên vì một thứ cảm giác khinh ghét.

Một ý nghĩ chợt đến với đại tá Weston: Hẳn không thể tìm ra một hình ảnh nào tương phản với Arlena Stuart rõ rệt hơn là Christine Redfern. Ông cũng nghĩ đến chuyện nếu kết hôn với Christine, bầu không khí có thể ngột ngạt tới nỗi những ả Arlena trên đời này sẽ có một sức hấp dẫn đặc biệt.

Rồi ngay lập tức tiếp theo sau những ý nghĩ này, một từ ngữ đơn lẻ trong những gì cô vừa nói khiến ông đặc biệt chú ý.

Chồm người tới trước ông hỏi:

“Cô Redfern ạ, vì sao khi nói về Arlena Marshall cô lại nhắc đến chuyện tống tiền thế?”

Christine ngó ông lom lom, dường như không hiểu được ông muốn nói gì ngay tức khắc. Cô trả lời gần như cái máy:

“Tôi nghĩ - bởi vì cô ta đã bị tống tiền. Cô ta là hạng người thường bị như thế.”

Đại tá Weston nghiêm giọng hỏi:

“Nhưng mà - cô biết cô ấy đã bị tống tiền sao?”

Đôi má hơi ửng hồng, cô đáp khá ngượng nghịu:

“Thực ra quả tôi có tình cờ biết được chuyện ấy. Tôi - tôi đã nghe được một chuyện.”

“Xin bà giải thích có được không, bà Redfern?”

Còn đỏ mặt hơn nữa, Christine Redfern nói: “Tôỉ - tôi không có ý nghe lỏm. Chỉ là tình cờ. Cách đây hai - à không, ba đêm. Chúng tôi lúc đó đang chơi bài.” Cô quay sang Poirot, “Ông còn nhớ không? Hai vợ chồng tôi, ông Poirot đây và cô Darnley. Tôi đã hạ bài rồi. Trong phòng đánh bài khá bí nên và tôi ra ngoài cửa sổ để hít thở không khí trong lành. Tôi đi xuống bãi biển và chợt nghe có tiếng nói. Đầu tiên là - là giọng Arlena Marshall - tôi nhận ra ngay lập tức - cô ta nói: ‘Ép tôi chẳng ích gì đâu. Bây giờ tôi không lấy được tiền nữa. Chồng tôi sẽ nghi ngờ.’ Rồi một giọng đàn ông nói: ‘Tôi sẽ không chấp nhận bất cứ lý do nào. Bà phải nôn ra thôi.’ Và rồi cô ta nói: ‘Đồ tống tiền ác ôn!’ Và gã đàn ông nói: ‘Ác hay không cũng được, cô cũng phải nộp tiền thôi, phu nhân ạ.’”

Christine tạm dừng lại rồi kể tiếp:

“Tôi vừa quay lại một lát thì Arlena Marshall hấp tấp ngang qua chỗ tôi. Trông cô ta - à, bực bội kinh khủng.”

Weston hỏi: “Còn gã đàn ông? Cô có biết gã là ai hay không?”

Cô lắc đầu đáp: “Hắn luôn cố nói thật khẽ. Hầu như không nghe được hắn nói gì.”

“Giọng nói ấy không gợi cho cô nghĩ đến người nào hay sao?”

Cô lại suy nghĩ nhưng một lần nữa lắc đầu.

“Không, tôi không biết. Giọng ấy ồm ồm và rất khẽ. Đấy - ôi, đấy có thể là bất cứ ai.”

Đại tá Weston nói: “Cảm ơn cô, Redfern.”