Chương 5
Đi lối này, thưa ông cảnh sát trưởng! Không được sang trọng lắm! Chúng tôi chỉ là những người thợ...
Anh ta đẩy cửa ngôi nhà phía sau xưởng thợ. Trước hết là bếp rồi đến phòng ăn vì trên bàn còn những thức ăn thừa.
Một phụ nữ mặc bộ đồ hồng đang mở một vòi nước cuối phòng.
— Lại đây, bà xã, giới thiệu với bà đây là Cảnh sát trưởng Maigret. Còn đây là vợ tôi, thưa ông cảnh sát trưởng! Chúng tôi cũng có thể thuê một bà người hầu, nhưng không có việc gì làm, vợ tôi sinh buồn chán.
Bà ta chừng ba chục tuổi, không đẹp cũng không xấu. Ăn vận bình thường, không có gì là hấp dẫn. Bà ta ngượng nghịu khi đứng trước Maigret và có ý sợ chồng.
— Cho chúng tôi uống, nhanh lên! Rượu cassis được không, thưa cảnh sát trưởng?... Ông có muốn tôi không? Ý tưởng đổi xe hơi, và nhất là để lấy chiếc xe tầm tầm ở nhà trước mặt! Vì tôi gọi nó là xe tầm tầm. Tôi thấy ông đi đi, lại lại đây từ hôm qua. Và nhất là ông nhìn mọi người với cặp mắt nghi ngờ. Tôi có một người anh họ đằng vợ cũng là cảnh sát, đội chống cờ bạc. Buổi chiều nào anh ấy cũng có mặt ở trường đua... Chúc sức khoẻ ông!... Thế nào, bà xã, xong chưa?
— Rồi!
Người đàn bà vào trong nhà xem chồng sai bảo gì.
— Nào, bà uống với tôi. Ông cảnh sát trưởng không uống không phải vì thấy bà cuộn tóc đâu.
— Ông cho phép tôi gọi nhờ điện thoại, được không? - Maigret hỏi.
— Được thôi! Quay cái tay quay. Nếu gọi đi Paris thì người ta sẽ cho ông ngay.
Maigret tìm số máy của hãng Dumas và Con, nơi Andersen đến lấy tiền công, trong sổ danh bạ điện thoại.
Cuộc nói chuyện rất ngắn. Người thủ quỹ xác nhận Andersen có phiếu chi hai ngàn francs, nhưng chưa thấy anh ta đến phố Mùng bốn tháng chín để nhận.
Khi Maigret quay vào trong bếp, Oscar xoa hai tay vào nhau.
— Ông biết không? Tôi xin thú nhận với ông rằng cái đó làm tôi thích thú. Vì tôi biết âm nhạc! Có chuyện ở ngã ba này... Chúng tôi có ba nhà sống ở đây. Đúng là cả ba chúng tôi rất đáng ngờ. Đúng chứ! Ông đừng tỏ ra mình vô tư. Tôi biết ông nhìn tôi và không muốn uống rượu với tôi! Ba nhà!... Lão nhân viên bảo hiểm thì quá ngu dốt, không thể gây ra tội ác được! Anh chàng nghệ sĩ thì chỉ làm những việc người ta sai bảo! Thế là còn lại cái thằng thợ vừa mới lên làm chủ không biết ăn nói này thôi. Một cựu võ sĩ quyền Anh! Nếu muốn thu thập tin tức về tôi thì ông hãy hỏi Câu lạc bộ Tháp nhọn. Người ta sẽ cho ông biết tôi đã ba lần đoạt giải quán quân như thế nào. Có lần tôi đã đấm vào mặt một cảnh sát vì hắn muốn gây khó khăn cho tôi... Chúc sức khoẻ của ông, ông cảnh sát trưởng!
— Cảm ơn.
— Ông không nên từ chối! Rượu cassis xuất khẩu không làm hại ai cả. Tôi chơi một cách thật thà. Cái làm tôi khó chịu là ông đi quanh xưởng của tôi và liếc nhìn tôi. Có phải không, bà xã?... Tôi đã chẳng nói với bà tối hôm qua là gì? Ông cảnh sát trưởng ở kia!... Này, ông ấy vào đấy! Ông ấy tìm kiếm mọi nơi! Ông ấy lục soát mọi nơi! Trong câu chuyện này, cái mà tôi quan tâm là những chiếc ôtô. Vì cuối cùng đây là vụ án của những chiếc ôtô...
Mười một giờ rưỡi, Maigret đứng lên.
— Tôi gọi nhờ điện thoại của ông một lần nữa.
Cau trán vì lo ngại, ông gọi cho Sở Cảnh sát ra lệnh cử một thanh tra đi tìm chiếc xe năm mã lực của Andersen. Báo động cho tất cả các đồn cảnh sát, kể cả ở biên giới.
Oscar đã uống hết bốn cốc rượu, mặt đỏ nhừ, mắt sáng lên.
— Tôi biết ông sẽ từ chối dùng món thịt bê với chúng tôi. Nhất là lại ăn trong bếp nữa. Được! Đấy là xe của Groslumeau từ Halles về... Ông cho phép chứ, ông cảnh sát trưởng?
Anh ta đi ra. Maigret ngồi lại một mình với người vợ trẻ đang múc cái gì đó trong nồi bằng một chiếc thìa.
— Bà có một người chồng vui tính!
— Vâng. Ông ấy vẫn như vậy...
— Đôi lúc ông ta cũng hung bạo, đúng không?
— Tôi không dám nói là không. Nhưng đây là con người tốt...
— Cũng hay tán gái nữa chứ?
Bà ta không trả lời.
— Tôi cho rằng lâu lâu lại xảy ra một chuyện.
— Cũng như mọi người đàn ông khác thôi - Bà ta trả lời.
Giọng nói trở nên chua chát. Người ta nghe thấy những tiếng nói chuyện ở ngoài xưởng thợ.
— Cứ để đấy!... Được rồi!... Người ta sẽ thay bánh xe sau cho anh vào ngày mai.
Oscar quay vào. Người ta thấy anh ta lẩm bẩm hát.
— Ông không muốn dùng bữa với chúng tôi, đúng không, ông cảnh sát trưởng? Bà còn đứng đấy làm gì, bà xã? A! Đàn bà! Không thể giữ được vẻ mặt tươi tỉnh trong hai tiếng đồng hồ...
— Tôi phải đi Avrainville đây! - Maigret nói.
— Tôi lấy xe chở ông đi chứ? Chỉ mất một phút đồng hồ thôi.
— Cảm ơn. Tôi muốn đi bộ...
Ra ngoài, Maigret rơi vào bầu không khí nóng nực. Khi còn cách quán trọ chừng một trăm mét ông gặp thanh tra Lucas.
— Thế nào?
— Đúng như sếp đã nói! Bác sĩ đã lấy ra được một viên đạn. Đó là đạn carbin.
— Còn tin gì nữa không?
— Có những tin tức từ Paris. Issac Goldberg tới đấy bằng một chiếc xe thể thao hiệu Minerva và tự mình lái lấy. Chính bằng chiếc xe ấy ông ta đi từ Paris tới ngã ba...
— Đó là tất cả ư?
— Người ta đang đợi những thông báo của cảnh sát Bỉ.
— Còn thi thể người chết thì sao?
— Người ta đã mang xác chết đi Arpajon. Ông thẩm phán lo ngại. Ông ấy bảo tôi nói với sếp điều tra nhanh chóng vụ này. Ông ấy sợ báo chí ở Bruxelles và Anvers làm rùm beng câu chuyện này lên.
Maigret hát khẽ trong miệng, đi vào quán và ngồi bên bàn.
— Ở đây có diện thoại không?
— Có! Nhưng từ mười hai giờ trưa đến hai giờ thì không gọi được.
Viên cảnh sát trưởng ăn mà không nói gì và Lucas hiểu lúc này ông đang bận suy nghĩ. Rất nhiều lần anh muốn gợi chuyện nhưng lại thôi. Đó là một trong những ngày đầu tiên của mùa xuân. Ăn xong, Maigret mang ghế ra sân, ngồi bên một bức tường và ông lim dim mắt trong nửa tiếng đồng hồ.
Nhưng đến đúng hai giờ, ông đến bên máy điện thoại.
— A lô! Sở Cảnh sát đấy phải không?...Đã tìm thấy chiếc xe năm mã lực chưa?...
Ông đi vòng quanh sân. Mười phút sau, chuông điện thoại reo vang. Đó là Sở Cảnh sát.
— Cảnh sát trưởng Maigret đấy ư? Chúng tôi vừa nhận được điện thoại ở Jeumont... Chiếc xe đang ở đấy, nó bị bỏ rơi ở trước cửa ga... Giả thiết người chủ xe đã vượt biên giới bằng xe lửa hoặc đi bộ...
Maigret gác máy, sau đó ông gọi cho hãng Dumas và Con trai. Ở đây người ta cho biết Carl Andersen vẫn chưa đến để nhận hai ngàn francs của anh ta.
Đến ba giờ chiều, Maigret cùng Lucas đi qua xưởng sửa chữa ôtô. Oscar từ trong một chiếc xe bước ra.
— Thế nào, ông cảnh sát trưởng?
Maigret chỉ trả lời bằng cách giơ tay rồi đi đến ngôi nhà Ba goá phụ. Cửa ra vào và cửa sổ của nhà Michonnet đều đóng kín, nhưng một lần nữa, ông nhìn thấy rèm che cửa sổ phòng ăn của ngôi nhà động đậy.
Có thể nói người chủ xưởng ôtô đang cau có nhìn ông cảnh sát trưởng đang ngậm tẩu thuốc trên miệng.
— Khi Andersen chạy trốn...
Lucas bắt đầu lên tiếng.
— Anh đứng lại đây!
Như sáng nay, ông vào nhà Ba goá phụ. Tới phòng khách, ông đánh hơi và nhìn xung quanh và thấy mùi thuốc lá chưa tan hết trong phòng.
Đặt tay vào khẩu súng lục, ông lên cầu thang. Trên lầu một chiếc máy hát đang chơi bản tango như sáng nay. Tiếng máy hát từ trong phòng Else vọng ra. Khi ông gõ cửa tiếng mấy hát ngừng bặt.
— Ai đấy?
— Cảnh sát trưởng.
Một tiếng cười.
— Nếu vậy thì ông đã biết cách mở cửa mà vào rồi đấy. Tôi không thể mở cửa cho ông được.
Chiếc chìa khoá vạn năng lại được dùng đến.
Người thiếu phụ vẫn mặc chiếc áo nhung đen như buổi sáng.
— Ông là người không cho anh trai tôi vào đây ư?
— Không! Tôi chưa trông thấy anh ta.
— Có thể là tiền ở hãng Dumas và Con trai chưa sẵn sàng. Có nhiều lần anh ấy phải đợi đến chiều.
— Anh cô đã có ý định vượt biên giới để sang Bỉ! Mọi việc chứng tỏ anh ta đã thành công.
Cô ta hoảng hốt nhìn ông.
— Carl ư?
— Phải.
— Ông đến để kiểm tra tôi đấy ư?
— Cô có biết lái xe không.
— Không. Anh tôi không muốn tôi học lái xe.
Maigret không lấy tẩu thuốc trên miệng ra. Ông vẫn đội mũ.
— Cô đã ra khỏi căn phòng này, phải không?
— Tôi ư?
Cô ta cười. Một cái cười thật thà. Và hơn nữa chỉ có thể so sánh cái cười đó với cái cười của những diễn viên điện ảnh Mỹ khi cần khêu gợi nhục dục của người khác. Có thể là một phụ nữ đẹp nhưng lại kém hấp dẫn. Có những người lại gây cho người khác sự não nề trong tình cảm.
Cái cười của cô ta có cả hai điều đó. Cô ta vừa là trẻ con, vừa là đàn bà. Bầu không khí xung quanh cô rất quyến rũ. Tuy nhiên khi nhìn ai thì người ta ngạc nhiên thấy đây là cặp mắt của một bé gái.
— Tôi không hiểu ông muốn nói gì.
— Trước đây nửa tiếng đồng hồ, người ta đã hút thuốc trong phòng khách.
— Ai?
— Đó là điều tôi đang hỏi cô.
— Làm thế nào mà tôi biết được?
— Sáng hôm nay chiếc máy hát ở dưới nhà...
— Không thể như vậy được! Ông muốn gì ở tôi... Nói xem, ông cảnh sát trưởng! Tôi hy vọng là ông không nghi ngờ tôi chứ? Trông ông có vẻ lạ lùng... Carl đang ở đâu?
— Tôi nhắc lại rằng anh ta đã vượt biên rồi.
— Không phải như vậy! Không thể như vậy! Tại sao anh ấy lại làm thế. Không kể đến việc anh ấy không thể để một mình tôi ở đây!... Thật là điên rồ! Tôi sẽ ra sao khi xung quanh tôi không có ai?
Không chuẩn bị, không có những cử chỉ đặc biệt, không lên giọng, cô chuyển ngay sang trạng thái thống thiết. Cái đó đến từ đôi mắt. Một sự bối rối khó giải thích. Một vẻ hỗn loạn và van vỉ.
— Nói thật xem nào, ông cảnh sát trưởng. Carl không phải là thủ phạm đúng không? Nếu là kẻ giết người thì anh ấy điên rồi! Tôi không muốn tin là như vậy! Cái đó làm tôi sợ... Trong gia đình...
— Có những người điên ư?
Cô ta quay mặt đi.
— Vâng. Người ông nội anh ấy, ông cụ chết vì một cơn điên dại. Một trong số những người cô của anh ấy bị nhốt riêng một nơi. Nhưng không phải là anh ấy! Tôi biết rất rõ...
— Cô không ăn uống gì ư?
Cô ta giật mình, nhìn xung quanh.
— Không!
— Cô không đói ư? Đã ba giờ chiều rồi.
— Tôi cho rằng mình đã đói. Đúng thế...
— Nếu vậy thì cô đi dùng bữa đi. Không có lý do gì để cô tự giam mình nữa. Anh trai cô không về đâu.
— Không đúng! Anh ấy sẽ về! Anh ấy không thể để tôi sống một mình được...
— Cô lại đây.
Maigret đã ra ngoài hành lang. Ông cau mày. Ông vẫn hút thuốc, mắt không rời khỏi cô gái.
Cô ta khẽ chạm vào ông khi đi qua, nhưng ông bất động. Xuống dưới nhà thì cô ta có vẻ thấy mình lạc lõng.
— Bao giờ Carl cũng chuẩn bị bữa ăn. Tôi không biết trong nhà còn gì để ăn không...
Có một hộp sữa đặc và một chiếc bánh mì trong bếp.
— Tôi không thể. Đầu óc tôi rất căng thẳng... Ông cứ mặc tôi! Nhưng không! Đừng để tôi một mình. Tôi không thích ngôi nhà kinh tởm này... Cái gì kia?
Qua ô cửa kính, cô ta chỉ tay vào một con vật nằm khoanh tròn trên lối đi ra vườn. Đó là con mèo!
— Tôi sợ súc vật! Tôi sợ nông thôn! Nhiều tiếng ồn, tiếng động làm tôi giật mình. Ban đêm thì có tiếng cú rúc...
Các cánh cửa cũng làm cô ta sợ thì phải vì cô nhìn chằm chằm vào chúng như ở đấy sắp có kẻ thù xuất hiện.
— Tôi không ngủ một mình ở đây đâu. Tôi không muốn!
— Trong nhà có máy điện thoại không?
— Không! Anh tôi cũng đã nghĩ đến việc đó. Nhưng nó quá nhiều tiền đối với chúng tôi. Ông biết không? Ở trong một ngôi nhà quá rộng, với một khu vườn, tôi không biết là bao nhiêu hécta, thì chúng tôi không thể dùng máy nói, dùng điện và thuê một người hầu cho những công việc nặng nhọc được! Mọi việc đổ dồn vào Carl... Như cha anh ngày xưa...
Và bất chợt cô ta cười một cách bồn chồn.
Thật là khó chịu, vì cô ta thiếu can đảm trong khi đó ngực cô ta phập phồng, mắt ngơ ngác.
— Có việc gì vậy? Cô nhìn thấy gì?
— Không có gì! Tôi nghĩ đến thời thơ ấu của chúng tôi, đến lâu đài, đến ông gia sư của Carl, đến những người giúp việc, đến cỗ xe thắng bốn ngựa, đến những cuộc thăm viếng. Còn ở đây...
Cô ta hất hộp sữa đi, gục đầu vào ô cửa kính, nhìn ra bậc tam cấp chói chang nắng.
— Tôi sẽ cho người trông nhà giúp cô đêm nay.
— Vâng... Không! Tôi không muốn có người trong nhà. Tôi muốn ông ở lại đây, ông cảnh sát trưởng! Nếu không, tôi rất sợ.
Cô ta cười cái gì nhỉ? Hay là cô ta khóc? Cô ta thở hổn hển. Cả cơ thể của cô ta, từ đầu đến chân, đang run lên.
Có thể nói cô ta đang chế giễu ai đó. Nhưng cũng có thể nói cô ta đang mắc chứng động kinh.
— Không nên để tôi một mình ở đây.
— Tôi còn phải làm việc.
— Nhưng Carl đã chẳng chạy trốn rồi đấy ư?
— Cô cho anh ta là thủ phạm ư?
— Tôi không biết! Nếu anh ấy chạy trốn...
— Cô có muốn tôi lại nhốt cô trong phòng không?
— Không! Cái tôi muốn là tôi rời bỏ ngôi nhà này, ngã ba này vào sáng sớm mai. Tôi muốn đi Paris, ở đấy có đông người, nhịp sống náo nhiệt. Nông thôn làm tôi sợ... Tôi không biết tại sao...
Rồi bất chợt.
— Người ta sẽ bắt Carl ở Bỉ ư?
— Một trát truy nã anh ta đã được công bố.
— Thật vô lý... khi tôi nghĩ chỉ trong ba ngày...
Cô ta đưa tay lên vò đầu.
Maigret đi xuống thềm nhà.
— Sẽ gặp lại sau, thưa cô.
Ông đã được an ủi tuy cũng có phần nào nuối tiếc. Lucas đang đi bách bộ trên đường.
— Có gì mới không?
— Không! Nhà kinh doanh bảo hiểm vừa tới hỏi khi nào thì người ta trả lại xe cho anh ta.
Michonnet muốn nói chuyện với Lucas hơn là Maigret. Người ta thấy anh ta đang nấp trong vườn nhìn hai người cảnh sát.
— Anh ta không làm việc ư?
— Anh ta nói vì không có xe nên không thể đến gặp các khách hàng ở nông thôn của mình được. Anh ta đòi chúng ta bồi thường thiệt hại.
Một chiếc xe du lịch chở cả một gia đình và một chiếc xe tải nhỏ đang đậu trước cây xăng.
— Chỉ có một người không quan tâm gì đến vụ này, đó là người chủ xưởng! Anh ta có vẻ kiếm được tất cả những gì mình muốn... Xưởng thợ làm việc suốt ngày đêm.
— Anh còn thuốc lá không?
Mặt trời rải ánh nắng xuống cánh đồng làm bầu không khí thêm nặng nề và Maigret lau trán lẩm bẩm:
— Tôi sẽ ngủ trong một tiếng đồng hồ.
Khi hai người đi qua xưởng sửa chữa ôtô, Oscar nói với:
— Một cốc chứ?
— Sẽ gặp lại sau!
Có những tiếng người trong ngôi biệt thự xây bằng đá làm người ta nghĩ đến việc Michonnet đang cãi nhau với vợ.