← Quay lại trang sách

Chương 6

Đến năm giờ chiều thì Maigret bị Lucas đánh thức và đưa cho ông một bức điện của Cơ quan an ninh Bỉ.

Issac Goldberg đã bị canh chừng trong nhiều tháng nay vì mức sống vượt quá mức thu nhập (stop) nghi ngờ là kẻ mua những đồ trang sức bị đánh cắp (stop) chuyển sang Pháp trùng hợp với vụ mất trộm hai triệu đồng đồ trang sức ở Londres cách đây mười lăm ngày (stop) một bức thư nặc danh nói những thứ đó đang ở Anvers (stop) người ta đã nhìn thấy hai kẻ cắp quốc tế đã chi tiêu những khoản tiền lớn ở dây (stop) cho rằng Goldberg đã mua những đồ trang sức ấy rồi mang sang Pháp để tiêu thụ (stop) hỏi Sở Cảnh sát Anh về đặc điểm của những đồ trang sức ấy.

Còn ngái ngủ, đút tờ giấy vào túi, Maigret hỏi:

— Còn gì nữa không?

— Không. Tôi vẫn quan sát ngã ba. Thấy người chủ xưởng đóng bộ vào, tôi hỏi anh ta đi đâu. Được biết anh ta có thói quen tuần lễ một lần đưa vợ đi Paris đi ăn uống rồi sau đó đi xem hát. Như vậy sáng hôm sau họ mới về vì đêm họ ngủ ở khách sạn.

— Họ đi rồi chứ?

— Vâng, vào lúc này thì họ đi rồi.

— Anh có biết họ dùng bữa ở khách sạn nào không?

— Khách sạn Ốc Sên, phố Bastille. Sau đó tới nhà hát Ambigu rồi ngủ ở Khách sạn Rivoli.

— Rất đầy đủ!

Maigret vừa chải đầu vừa nói.

— Nhà kinh doanh bảo hiểm nói vợ anh ta muốn nói chuyện với sếp, theo cách nói của anh ta là bàn bạc với sếp.

— Hết ư?

Maigret đi vào bếp, nơi vợ người chủ quán đang chuẩn bị bữa tối. Ông lựa một miếng thịt băm, cắt một miếng bánh mì và nói:

— Cho tôi một cốc vang trắng.

— Ông không đợi đến bữa ư?

Ông không trả lời vì đang nhai bánh. Viên thanh tra nhìn ông và gợi chuyện:

— Sếp đang đợi một sự kiện quan trọng nào đó xảy ra vào đêm nay, đúng không?

— Hừ...

Nhưng tại sao lại giấu giếm? Bữa ăn đứng đã chẳng nói lên ông sẽ bắt tay vào việc đấy ư?

— Tôi đang suy nghĩ. Tôi cố gắng sắp xếp có trật tự những ý nghĩ của mình. Quả là không dễ dàng gì. Cô gái ấy thường làm tôi mất phương hướng nhất. Có lúc tôi thấy hình như mọi người đang bao vây cô ta, người chủ xưởng, người làm công tác bảo hiểm và anh chàng Đan Mạch đều có thể là thủ phạm, trừ bản thân cô ta ra. Có lúc thì ngược lại, tôi thấy ở đây cô ta là con người độc địa nhất...

Một sự vui vẻ trong cặp mắt của viên thanh tra như ngụ ý “tiến lên!”

— Có những lúc cô ta có vẻ như một cô con gái nhà quyền quí. Nhưng có lúc cô ta làm tôi nhớ lại hồi tôi còn ở đội cảnh sát chống tệ nạn mại dâm. Anh biết tôi muốn nói gì rồi chứ. Những đứa con gái ấy có thể kể cho anh nghe mọi chuyện kỳ lạ! Nhưng những chi tiết của câu chuyên thì lại tỏ ra thành thật, không sáng tác ra một chút nào. Người ta điều tra... Rồi người ta tìm thấy dưới gối của chúng một cuốn sách trong đó có các câu chuyện ấy. Phụ nữ nói dối như là họ đang thở, cuối cùng người ta tin vào những lời nói dối ấy!

— Đó là tất cả ư?

— Anh nghĩ rằng tôi đã nhầm lẫn ư?

— Tôi không nghĩ gì cả, thưa sếp!

— Xin nhớ là tôi suy nghĩ đến mọi chuyện và bộ mặt của Carl Andersen làm tôi khó nghĩ nhất. Anh hãy hình dung một người thông minh và được học hành như anh ta lại đứng đầu một băng nhóm cướp của, giết người. Đêm nay chúng ta sẽ biết thôi!

— Anh ta ư? Nhưng anh ta đã vượt biên giới rồi kia mà.

— Hừ...

— Ông tin rằng...?

— Rằng câu chuyện phức tạp gấp hàng chục lần chứ không như anh nghĩ. Và cách tốt nhất là không nên phân tán tư tưởng, phải chú ý đến những yếu tố quan trọng nhất. Ví dụ như chính Michonnet là người đi kiện đầu tiên và anh ta buộc tôi phải tới gặp tối nay... Cũng tối nay người chủ xưởng đi Paris... Một cách không che đậy. Vợ của Goldberg đã rời Paris. Điều này cũng hiếm thấy. Anh nhớ lấy điều này.

— Sếp cho rằng Oscar...

— Từ từ thôi. Nếu muốn suy nghĩ thì anh hãy suy nghĩ về ba nhân vật ấy.

— Cô Else thì sao?

— Còn gì nữa?

Và Maigret lau miệng, đi ra đường cái. Mười lăm phút sau ông bấm chuông nhà Michonnet và nhìn thấy bộ mặt càu cạu của người vợ ra mở cửa.

— Chồng tôi đang đợi ông trên lầu!

— Ông nhà thật đáng mến.

Bà ta không nhận ra khía cạnh khôi hài của câu nói ấy và chỉ đường cho viên cảnh sát trưởng lên thang gác. Michonnet đang ngồi trong phòng ngủ của mình, bên một ô cửa sổ đã buông rèm. Ngồi trong chiếc ghế bành kiểu Voltaire, chân đắp chăn, anh ta tấn công ngay lập tức.

— Thế nào, bao giờ người ta trả xe hơi cho tôi? Các ông cho mình là người thông minh mà đi tước cái cần câu cơm của người khác ư? Và trong thời gian đó, ông đi ve vãn cô gái ở nhà trước mặt, ông uống rượu với tên chủ xưởng. Cảnh sát đẹp đẽ như vậy đấy! Ông cảnh sát trưởng, tôi nói như tôi đã suy nghĩ! Phải, cô ả xinh đẹp!...Mặc kệ kẻ giết người! Cái cần thiết là đầu độc những người thật thà! Tôi có một chiếc xe, nó là của tôi, đúng không? Tôi hỏi ông đấy! Ông trả lời đi! Nó là của tôi... Tốt! Vì lý do gì mà ông giữ lấy khoá xe của nó?

— Ông đang ốm đấy ư? - Maigret bình tĩnh hỏi lại và nhìn vào chiếc chăn đắp chân của nhân viên bảo hiểm.

— Tôi sẽ ốm! Tôi băn khoăn lo lắng! Chân tôi bị bệnh gout! Ba bốn đêm nay tôi ngồi trên chiếc ghế này mà không ngủ được. Tôi mời ông tới đây để ông biết rõ điều này: tôi đang ở trong tình trạng như thế nào! Ông sẽ thấy tôi không thể làm việc được, nhất là không có xe! Thế là đủ. Tôi sẽ giải thích trước toà án khi đòi bồi thường thiệt hại với sự có mặt của ông ở đó... Xin chào ông, thưa ông!

Tất cả những cái đó được nói bằng một giọng huênh hoang dựa vào quyền thế của mình. Mụ Michonnet nói thêm:

— Chỉ có điều là trong khi ông đi để rình mò chúng tôi thì kẻ giết người đã trốn thoát! Công lý đấy! Đánh những người hèn yếu, nhưng kính trọng những kẻ giàu có!

— Đó là tất cả những điều ông bà nói với tôi ư?

Michonnet ngồi lún sâu vào chiếc ghế bành, mắt gườm gườm, còn vợ anh ta thì đi ra cửa.

Nội thất trong nhà thật là hoà hợp: đồ gỗ có chọn lựa, đánh xi bóng nhoáng, rất sạch sẽ như chúng chưa bao giờ được dùng đến.

Khi đi ra ngoài hành lang, Maigret đứng lại trước một máy điện thoại kiểu cũ treo trên tường. Ông quay tay quay trước mặt mụ Michonnet.

— Cảnh sát hình sự đây! Cô có thể cho tôi biết có mấy cú điện thoại gọi đến ngã ba Ba goá phụ không?... Cô nói có hai cuộc ư. Một đến xưởng sửa chữa ôtô, một đến nhà ông Michonnet ư?... Tốt! Thế nào?... Xưởng ôtô nhận được một cú điện thoại từ Paris vào lúc một giờ và một cú nữa vào lúc năm giờ chiều ư? Thế còn máy của nhà ông Michonnet thì sao?... Một cú thôi ư?... Từ Paris ư?... Vào lúc năm giờ năm phút ư?... Xin cảm ơn cô.

Ông nhìn mụ Michonnet với cặp mắt ranh mãnh và cúi đầu.

— Chúc bà ngủ ngon, thưa bà.

Ông mở cảnh cổng quen thuộc của ngôi nhà Ba goá phụ và đi vào trong nhà rồi lên thang gác.

Else rất bối rối khi đứng trước mặt Maigret.

— Tôi xin lỗi ông vì đã làm ông bận rộn, thưa ông cảnh sát trưởng! Ông đã thấy tôi lợi dụng ông. Nhưng không hiểu tại sao tôi rất sợ hãi. Từ sau khi nói chuyện với ông tôi thấy ông là người duy nhất có thể giúp tôi tránh khỏi những bất hạnh. Cũng như tôi, ông hiểu rõ cái ngã ba bi thảm và ba ngôi nhà này có vẻ như đang đưa ra một lời thách thức nào đó. Ông có tin vào dự cảm không? Tôi cũng như mọi người phụ nữ khác, tôi tin. Tôi cảm thấy đêm nay sẽ xảy ra một tấn thảm kịch...

— Và cô yêu cầu tôi bảo vệ cô ư?

— Tôi cường điệu vấn đề, đúng không? Nếu tôi quá sợ hãi thì có phải là tôi có lỗi không?

Cặp mắt của Maigret chợt chú ý đến một bức tranh vẽ cảnh tuyết rơi bị treo lệch hẳn đi. Nhưng viên cảnh sát trưởng đã quay lại để trả lời.

— Cô không lo cho thanh danh của mình ư?

— Cái ấy có gì đáng kể khi người ta lo sợ.

— Nếu vậy, tôi sẽ trở lại sau đây một tiếng đồng hồ. Có một vài công việc cần giải quyết.

— Đúng không? Ông trở lại thật chứ? Ông hứa đấy chứ? Tôi sẽ kể cho ông nghe nhiều chuyện, chúng tái hiện lại từng chút một trong trí nhớ của tôi.

— Đó là những chuyện gì?

— Những chuyện về anh trai tôi. Nhưng những cái đó chắc chắn chẳng có ý nghĩa gì cả. Ví dụ như sau vụ tai nạn máy bay ấy, ông bác sĩ bảo cha tôi phải chú ý đến sức khoẻ tinh thần chứ không phải sức khoẻ vật chất của người bị thương. Tôi không hề nghĩ gì đến câu nói ấy cả... Một chi tiết khác, tai sao Carl lại có tư tưởng sống ẩn dật xa các thành phố. Tôi sẽ nói những cái đó khi ông quay lại đây...

Cô ta cười với vẻ biết ơn và có đôi chút bồn chồn.

Khi đi qua ngôi biệt thự xây bằng đá, Maigret máy móc nhìn lên cửa sổ trên lầu một với ánh sáng vàng vọt trong đêm tối. Qua tấm rèm là cái bóng của Michonnet ngồi trên ghế bành.

Về tới quán trọ, ông ra một vài mệnh lệnh cho Lucas mà không giải thích.

— Anh gọi chừng mươi cảnh sát tới bao vây ngã ba Ba goá phụ. Theo dõi tất cả những ai ra cũng như vào ba ngôi nhà trên ngã ba ấy. Từng tiếng đồng hồ một gọi dây nói cho khách sạn Ốc Sên, cho nhà hát cũng như nhà trọ xem có đúng là Oscar đang ở đấy hay không.

— Còn sếp thì ở đâu?

— Ở nhà Andersen.

— Sếp cho rằng...?

— Không có gì cả, anh bạn! Sẽ gặp lại sau hoặc sáng mai!

Đêm xuống. Ra đến đường cái Maigret kiểm tra lại ổ đạn của khẩu súng lục và tin chắc rằng còn thuốc hút trong túi đựng.

Qua cửa sổ nhà Michonnet người ta vẫn nhìn thấy cái bóng của nhà kinh doanh bảo hiểm.

Else đã mặc chiếc áo nhung đen và Maigret thấy cô ta đang nằm trên đivăng hút thuốc lá một cách bình tĩnh hơn lúc nãy, nhưng trán cô nhăn lại như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

— Nếu ông biết được lúc này tôi đang suy nghĩ gì, ông cảnh sát trưởng! Có những người làm cho người khác tin tưởng ngay cái nhìn đầu tiên. Họ rất hiếm... Về phần mình, tôi đã gặp những người mà tôi có cảm tình ngay. Ông có thể hút thuốc...

— Cô đã dùng bữa chưa?

— Tôi không đói. Tôi không biết tại sao mình vẫn sống được. Bốn hôm nay, kể từ ngày người ta thấy xác chết trong ôtô, tôi nghĩ, tôi nghĩ... Tôi cố gắng để có một khái niệm, để hiểu...

— Và cô đi đến kết luận rằng anh trai cô là thủ phạm ư?

— Không. Tôi không muốn tố cáo Carl. Nếu như anh ấy là thủ phạm, theo nghĩa chính xác của danh từ ấy, thì anh ta chỉ làm trong một lúc điên dại... Ông đã ngồi phải một chiếc ghế long mộng, nếu muốn nằm, ông có thể ngả lưng trên một chiếc giường gỗ ở phòng bên. Cô ta vừa bình tĩnh, vừa bồn chồn.

— Ngày xưa, trong ngôi nhà này đã có một tấn thảm kịch, đúng không? Anh Carl đã nói một cách bóng gió cho tôi nghe. Anh ấy sợ tôi bị ảnh hưởng xấu. Bao giờ anh ấy cũng coi tôi như một bé gái...

Lúc cúi xuống để gạt tàn thuốc lá vào cái gạt tàn, chiếc áo đang mặc của cô ta trễ xuống để lộ ra một bên vú nhỏ và tròn. Cái đó chỉ xảy ra trong chớp mắt. Tuy nhiên Maigret đã có thời gian nhìn thấy một vết sẹo trên đó và ông đã cau mày lại.

— Trước kia cô đã bị thương ư?

— Ông muốn nói gì?

Cô ta đỏ mặt. Cô sờ tay vào ngực và cổ áo.

— Cô có một vết sẹo bên vú phải.

Cô gái bối rối.

— Tha lỗi cho tôi! - Cô ta nói - Khi ở trong nhà tôi ít chú ý đến ăn mặc. Tôi không ngờ... Còn về vết sẹo... Ông thấy đấy, lại một chi tiết hiện ra trong trí nhớ của tôi. Nhưng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Khi chúng tôi, Carl và tôi, còn là trẻ con, vào ngày lễ Saint Nicolus. Carl được tặng một khẩu carbin và tập bắn súng vào bia. Hôm sau, bắt chước gánh xiếc, tôi hai tay cầm hai mảnh bìa cứng, anh ấy nhằm bắn vào tôi. Viên đạn đầu tiên trúng vào ngực tôi...

Maigret đứng lên và tiến về phía đivăng với bộ mặt khó hiểu. Cô gái lo ngại, hai tay ôm lấy ngực.

Nhưng không phải Maigret nhìn cô ta. Ông nhìn lên bức tranh vẽ cảnh tuyết rơi, khác với buổi sáng, bây giờ được treo rất thẳng thắn. Ông tháo bức tranh xuống, và ông thấy một hốc trong tường, không to, nhưng sâu hơn hai viên gạch. Trong hốc tường ấy có một khẩu súng lục tự động, trong súng có sáu viên đạn, một hộp đạn, một chiếc chìa khoá và một chiếc lọ thuỷ tinh đựng những viên thuốc ngủ.

Cô ta đưa mắt nhìn ông nhưng không hề bối rối. Má không hề ửng đỏ. Chỉ có những tia sáng ở cặp mắt.

— Đáng lẽ tôi đã phải chỉ ngay các thứ đó cho ông, ông cảnh sát trưởng.

— Thế ư?

Vừa nói Maigret vừa lấy súng, đạn và lọ thuốc ra. Rồi cầm chiếc chìa khoá ông đi ra cắm vào ổ khoá cửa phòng: chìa khoá vừa khít với ổ.

Cô gái đứng lên. Cô ta không cần che ngực mình nữa. Cô nói và ra những cử chỉ giật cục.

— Cái mà ông vừa khám phá ra đó là sự xác nhận những điều tôi đã nói với ông. Nhưng ông cần hiểu tôi, liệu tôi có thể tố cáo anh trai mình được không? Nếu tôi thú nhận ngay khi gặp ông, nếu từ lâu tôi coi anh ấy như một kẻ điên rồ, ông sẽ cho tôi là con người thích gây chuyện. Tuy nhiên, đó là sự thật...

Cô ta càng nói hăng thì giọng nói của cô ta càng rõ ràng.

— Còn khẩu súng thì sao?

— Giải thích cho ông như thế nào đây nhỉ! Khi rời Đan Mạch thì chúng tôi không có xu nào dính túi. Nhưng anh trai tôi cho rằng với học vấn và tài năng của mình anh ấy sẽ làm nên sự nghiệp ở Paris. Anh ấy không thành công. Tính nết của anh ấy trở nên đáng lo ngại. Khi tới đây tôi thấy tính nết ấy càng quá đáng hơn. Nhất là việc anh ấy giam tôi vào trong phòng mỗi đêm với lý do là kẻ thù có thể tấn công chúng tôi! Ông hãy hình dung hoàn cảnh của tôi giữa bốn bức tường, nếu có hoả hoạn thì cũng không thể chạy ra ngoài được, hoặc một tai nạn gì đó. Tôi không thể ngủ được! Tôi như bị chôn sâu trong lòng đất... Một hôm anh ấy đi Paris, tôi gọi thợ khoá đến làm một chiếc chìa. Nếu anh ấy giam tôi, tôi vẫn có thể thoát ra ngoài được... Tôi mua một khẩu súng lục ở Arpajon trong một chuyến đi Paris lần sau của anh ấy. Và vì ngủ kém nên tôi phải dùng thuốc an thần. Ông thấy những chuyện này rất đơn giản chứ? Anh ấy rất đa nghi, khi trở nên điên dại, anh ấy lại đa nghi hơn. Ban đêm tôi lấy các thứ trong hốc tường ra...

— Đó là tất cả ư?

Cô ta ngạc nhiên trước câu hỏi thô bạo ấy.

— Ông không tin tôi ư?

Maigret không trả lời mà đi về phía cửa sổ, mở những cánh cửa chớp mát rượi vì đêm tối. Ở dưới kia, đường quốc lộ như một dòng nước, mỗi khi xe cộ qua lại ánh lên những ánh sao. Người ta nhìn thấy những ngọn đèn pha từ rất xa, có thể là mười kilômét. Thỉnh thoảng có những cơn lốc khi có một bóng đèn đỏ chạy xa dần. Những cây xăng được thắp sáng. Trong biệt thự của Michonnet có ánh sáng trên lầu một, và có cái bóng mờ ảo của người ngồi trên ghế bành.

— Bây giờ thì ông hiểu tại sao tôi lo ngại rồi chứ. Ông đã buộc tôi phải nói tất cả. Tuy nhiên tôi không muốn có một bất hạnh nào xảy đến với Carl. Anh ấy thường nói chúng tôi sẽ cùng chết với nhau...

— Tôi yêu cầu cô im đi!

Ông nghe những tiếng động trong đêm tối. Để làm được việc đó, ông kéo ghế lại gần cửa sổ.

— Tôi rét...

— Cô mặc ấm vào!

— Ông không tin tôi ư?

— Yên lặng!

Và ông hút thuốc. Từ xa, có tiếng lao xao trong một trang trại. Một con bò rống lên. Ở xưởng sửa chữa ôtô thì ngược lại, có những tiếng búa đe va chạm vào nhau, rồi bỗng nhiên có tiếng rú lên của máy bơm bánh xe.

— Tôi thì tôi tin ông! Và thế là...

— Cô có im đi không?

Ông đã đoán ra sau một thân cây bên đường có bóng người. Đấy là một trong số những cảnh sát mà ông đã giao nhiệm vụ.

— Tôi đói...

Ông giận dữ quay lại, nhìn thẳng vào mắt người thiếu phụ.

— Cô tự đi kiếm lấy thức ăn!

— Tôi không dám xuống dưới nhà. Tôi sợ...

Ông nhún vai, thấy bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, ông xuống dưới tầng trệt. Ông đã biết bếp. Gần chiếc bếp cồn có một miếng thịt nguội, một chiếc bánh và một chai bia. Ông mang tất cả lên lầu.

— Ông rất độc ác với tôi, ông cảnh sát trưởng.

Cô ta có vẻ như một bé gái! Người ta cảm thấy cô ta sắp sửa khóc oà lên!

— Tôi không độc ác, cũng không hiền lành. Cô ăn đi!

— Ông không đói ư? Ông biết rõ là tôi đã nói toàn bộ sự thật rồi chứ?

Nhưng Maigret đã quay lưng lại để nhìn ra cửa sổ. Sau bức mành, người ta thấy bà Michonnet đang cúi xuống bên chồng. Chắc hẳn bà ta cho chồng uống thuốc vì tay bà đang cầm một chiếc thìa.

Else lấy tay cầm miếng thịt nguội. Cô ta nhấm nháp với vẻ thích thú. Sau đó cô rót bia vào cốc.

— Bia tồi quá! - Cô ta tuyên bố với cái nhún vai. - Nhưng tại sao ông không đóng cửa sổ lại? Tôi sợ... Ông không có lòng thương người ư?

Bỗng nhiên ông khép cửa lại rồi quan sát Else từ đầu tới chân như sắp nổi giận. Thế là mặt cô ta tái đi và người lảo đảo, tay chới với. Ông chạy lại đỡ lấy cô ta.

Đặt cô ta nằm xuống sàn nhà, vạch mi mắt lên để nhìn cặp mắt rồi ông cầm cốc bia lên ngửi và thấy có mùi chua.

Trên giá có một chiếc thìa nhỏ. Ông dùng thìa để cậy răng Else. Rồi không ngần ngại, ông ấn sâu chiếc thìa vào miệng cô ta.

Mặt cô ta nhăn nhó, ngực thở nấc lên. Ngay lập tức cô ta nôn ra một thứ nước màu vàng. Maigret lấy nước trong một chiếc bình để lau mặt cho cô gái.

Ông vẫn quay mặt nhìn ra cửa sổ.

Cô ta cất tiếng rên rồi tỉnh lại, úp mặt vào hai bàn tay, cô khóc nức nở.

— Ông thấy tôi có lý do để sợ hãi chứ? Người ta muốn đầu độc tôi. Thế mà ông không tin tôi! Ông...

Cô ta giật mình cùng một lúc với Maigret. Cả hai đều im lặng, lắng tai nghe.

Đã có một tiếng súng nổ ở gần ngôi nhà, chắc chắn là ở ngoài vườn. Và những tiếng còi chói tai kéo dài. Tiếng chân người chạy. Hàng rào bị rung chuyển. Qua cửa sổ, Maigret thấy đèn pin của các thanh tra loang loáng trong đêm tối. Cách đó một trăm mét, phía trong cửa sổ nhà Michonnet, người vợ đang kê lại những chiếc gối cho chồng.

Viên cảnh sát trưởng mở cửa. Ông nghe thấy những tiếng động ở tầng dưới. Có tiếng Lucas gọi ông:

— Sếp!

— Người ấy là ai?

— Carl Andersen. Anh ta không chết, ông có muốn tới xem không?

Maigret quay lại. Else đang ngồi trên mép đivăng, chống khuỷu tay vào đầu gối, đỡ lấy cằm bằng hai tay, nghiến chặt răng trong khi đó thì người run lên và mắt nhìn thẳng ra phía trước.