Chương 7
Người ta khiêng Andersen vào phòng của anh ta và đặt lên giường. Một thanh tra cảnh sát mang chiếc đèn ở dưới nhà lên. Người bị thương không rên, không động đậy. Maigret cúi xuống nhìn thấy mắt của anh ta hé mở.
Andersen nhận ra viên cảnh sát trưởng, đưa tay ra và lẩm bẩm:
— Else đâu?
Cô ta đang đứng trước cửa phòng của mình, mắt thâm quầng trong sự chờ đợi đầy lo ngại.
Thật là đầy ấn tượng. Carl đã mất mảnh băng che mắt và, bên cạnh con mắt nguyên vẹn đang chớp đảo, con mắt bằng thuỷ tinh vẫn nhìn thẳng một cách nhân tạo.
Ánh sáng của đèn dầu hoả tạo ra sự bí mật ở khắp nơi. Người ta nghe thấy tiếng nói của các cảnh sát đang lục tìm trong vườn và giẫm lạo xạo trên sỏi.
Đáng lẽ phải đến thăm anh trai thì Else vẫn đứng nguyên tại chỗ cho đến khi Maigret ra lệnh cho cô.
— Tôi cho rằng anh ta bị thương nặng! - Lucas nói nhỏ.
Chắc chắn cô ta đã nghe thấy. Cô ta ngập ngừng khi tới gần, Carl đang nhìn cô và định ngồi lên. Thế là cô gái khóc nấc lên, chạy về phòng của mình và nằm úp mặt xuống đivăng.
Maigret ra hiệu cho Lucas phải canh chừng Else rồi ông quay lại với người bị thương. Ông cởi áo veston, áo gilet với vẻ thành thạo của những người thường làm việc này.
— Không sợ. Người ta đang đi tìm một bác sĩ. Else hiện ở trong phòng của mình.
Carl Andersen yên lặng với vẻ lo lắng. Anh ta nhìn xung quanh như muốn giải một câu đố quá bí mật đối với mình.
— Tôi sẽ thẩm vấn anh ngay bây giờ. Nhưng...
Viên cảnh sát trưởng cúi xuống nhìn người cởi trần rồi cau mày.
— Anh bị hai phát đạn. Vết thương ở sau lưng là vết cũ.
Vết thương trông rất khủng khiếp! Mười xăngtimét vuông da bị lột. Thịt bị băm nát, chấy rộp với những vệt máu đã đông lại. Vết thương này không chảy máu nữa, chứng tỏ anh ta bị bắn trước đây nhiều tiếng đồng hồ.
Ngược lại, vết thương trên bả vai là vết thương mới. Khi lau vết thương ông thấy một mảnh chì bị bẹt ra vì nóng chảy rơi xuống và ông nhặt lên để quan sát. Đây không phải là đạn súng lục mà là đạn carbin giống như viên đạn đã giết bà Goldberg.
— Else ở đâu?
Người bị thương hỏi trong khi mặt nhăn lại vì đau đớn.
— Trong phòng cô ta. Không được động đậy. Anh có trông thấy kẻ tấn công mình không?
— Không...
— Còn vết thương kia là do ai?
Trán cau lại, Andersen mở miệng định nói nhưng cánh tay trái quá đau đớn vì một cử động bất ngờ nên anh không thể trả lời được.
— Ông kết luận thế nào, thưa bác sĩ?
Thật là khó chịu khi phải sống trong cảnh nửa sáng, nửa tối như thế này. Trong nhà chỉ có hai ngọn đèn dầu hoả, một trong phòng của Else, một trong phòng người bị nạn.
Ở tầng trệt, người ta thắp một cây nến chỉ đủ sáng một phần tư phòng khách.
— Ông ấy sẽ bình phục nếu không có những bất ngờ xảy ra. Vết thương trầm trọng nhất là vết thương đầu tiên. Đạn được bắn vào buổi trưa nếu không phải là buổi sáng. Một viên đạn của súng browning bắn thẳng góc. Rất thẳng góc! Tôi tự hỏi nòng súng có dí sát vào người không? Vết thương trên vai, trên cánh tay, trên bàn tay và trên đầu gối đều xảy ra một lúc...
— Viên đạn nằm ở đâu?
— Xương quai xanh bị gãy. Ngày mai phải mời một bác sĩ phẫu thuật. Tôi có thể cho ông địa chỉ một bệnh viện ở Paris. Ở vùng này cũng có một bệnh viện, nhưng nếu nạn nhân có tiền thì tôi khuyên nên đi Paris.
— Anh ta còn đi lại được sau khi bị phát đạn thứ nhất ư?
— Có thể. Không một cơ quan nào của ngũ tạng bị thương, đây là vấn đề của ý chí và nghị lực. Tôi sợ rằng sau này vai của ông ấy không cử động được...
Các cảnh sát không tìm thấy gì ở ngoài vườn. Họ ngồi đợi sáng để có thể lục soát một cách tỉ mỉ.
Một vài phút sau, Maigret trở lên phòng của Andersen. Anh ta có vẻ yên tâm khi nhìn thấy ông.
— Else ở đâu?
— Ở phòng cô ta. Tôi đã hai lần trả lời anh rồi.
— Tại sao?
— Anh có kẻ thù không?
— Không.
— Không được động đậy. Anh hãy kể việc mình bị bắn lần thứ nhất xem nào. Hãy từ từ...
— Tôi tới hãng Dumas và Con trai.
— Anh đã không tới đấy.
— Vâng, tôi đang đi... Đến ngoại ô Orleang thì một người ra hiệu cho xe tôi dừng lại...
Anh ta đòi uống nước. Sau khi uống hết một cốc lớn nước, anh ta nhìn lên trần nhà và nói tiếp:
— Người ấy bảo tôi mình là cảnh sát. Người ấy có đưa thẻ ra nhưng tôi không xem. Người ấy bảo tôi đi theo đường Compiegne để ra khỏi Paris nói để tôi gặp ông nhân chứng.
— Anh ta trông thế nào?
— Cao lớn, đội một chiếc mũ mềm màu xám. Trước khi đến Compiegne thì xe đi qua một khu rừng. Đến một khúc quành tôi thấy có một vật gì đập rất mạnh vào lưng. Một bàn tay nắm lấy vòng lái và tôi bị hất ra khỏi xe. Tôi ngất đi... Tôi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một cái hố. Chiếc xe của tôi không còn ở đấy nữa...
— Lúc ấy là mấy giờ?
— Có thể là mười một giờ trưa. Tôi đoán chừng thế. Tôi đi vào trong rừng để nghỉ và có thời gian suy nghĩ. Tôi nghe thấy tiếng xe lửa chạy. Sau đó tôi đến một ga nhỏ. Năm giờ chiều tôi đã ở Paris, tôi thuê một phòng trọ, tự băng bó lấy. Cuối cùng tôi trở về đây...
— Và anh ẩn nấp.
— Vâng.
— Tại sao?
— Tôi không biết nữa.
— Anh có gặp người nào không?
— Không. Tôi vào trong vườn mà không đi qua đường cái. Khi tôi đến thềm nhà thì người ta đã bắn tôi bằng một phát đạn. Tôi muốn gặp Else...
— Anh có biết em gái anh bị đầu độc không?
Người Đan Mạch cố gắng bật dậy, nhìn ông chằm chằm rồi lẩm bẩm:
— Đúng thế ư?
Và anh ta có vẻ vui mừng như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.
— Tôi muốn gặp cô ấy!
Maigret ra ngoài hành lang, đi vào phòng của Else, thấy cô ta đang nằm dài trên đivăng, mắt nhìn vào khoảng không. Bên cạnh là Lucas đang canh chừng cô gái với vẻ bực dọc.
— Cô có muốn tới đó không?
— Anh ấy nói sao?
Cô ta tỏ vẻ sợ hãi, ngập ngừng. Cô ta vào phòng của người bị nạn một cách khó khăn rồi vội vàng đến bên Carl và cả hai nói với nhau bằng tiếng mẹ đẻ.
Lucas nhìn Maigret với vẻ thăm dò.
— Sếp sẽ đi đâu?
Ông cảnh sát trưởng nhún vai, đáng lẽ trả lời thì ông lại ra lệnh:
— Anh phải theo dõi xem lúc nào thì người chủ xưởng rời khỏi Paris. Gọi điện về Sở cảnh sát yêu cầu cử một bác sĩ giải phẫu về đây vào đầu giờ sáng mai. Ngay trong đêm nay, nếu có thể...
— Sếp đi đâu?
— Tôi cũng chưa biết nữa. Phải xem xét ngoài vườn, tuy việc này chưa đạt được kết quả nào.
Ông xuống dưới nhà, ra ngoài cổng và đi trên đường một mình. Xưởng sửa chữa ôtô đã đóng cửa, nhưng người ta còn nhìn thấy những chiếc đồng hồ sáng trắng màu sữa trên các cây xăng.
Có ánh sáng trên lầu một của nhà Michonnet. Phía sau bức rèm là cái bóng của nhà kinh doanh bảo hiểm vẫn ngồi trong tư thế cũ.
Đêm mát mẻ. Một làn sương mù bốc lên từ cánh đồng, hình thành những đợt sóng cách mặt đất chừng một mét. Về mạn Arpajon, người ta nghe thấy những tiếng ầm ì của máy nổ. Năm phút sau, một chiếc xe tải đậu trước xưởng sửa xe và bóp còi.
Một cánh cửa nhỏ từ mảng tường bọc sắt mở ra cho ta thấy bên trong có ánh đèn.
— Hai mươi lít!
Người thợ máy ngái ngủ điều khiển chiếc bơm trên cây xăng trong khi người lái xe nhảy xuống dưới đường. Viên cảnh sát trưởng tiến lại, tay đút túi, miệng ngậm tẩu thuốc.
— Ông Oscar đã về rồi ư?
— Ông đấy ư? Chưa! Mỗi khi đi Paris thì sáng hôm sau ông ấy mới về.
Một thoáng ngập ngừng.
— Nói xem, Arthur, anh có lấy bánh xe dự phòng không.
Và người thợ máy đi vào lăn chiếc bánh xe ôtô có đủ vành, bánh ra và bắt ốc vào phía sau xe một cách nặng nhọc.
Chiếc xe tải tiếp tục chạy. Ánh sáng màu đỏ của chiếc đèn hậu của xe tắt ngấm trong đêm tối. Người thợ máy ngáp rồi hỏi:
— Ông vẫn đi tìm kẻ giết người ư? Trong đêm hôm khuya khoắt như thế này? Còn tôi, nếu người ta để tôi ngủ thì tôi sẽ không biết trời đất gì nữa.
Một tiếng còi kéo dài. Một đoàn xe lửa chiếu sáng phía chân trời.
— Ông vào ư? Ông không vào ư?
Và người thợ máy rút lui như để tiếp tục ngủ lại.
Maigret vào trong xưởng thợ, nhìn những bức tường loang lổ vôi, những chiếc săm ôtô các kiểu căng phồng treo trên những chiếc đinh dài hầu hết đã cũ nát.
— Nói xem, anh đã chữa những gì trên bánh xe vừa trả lại?
— Nhưng... Tôi đã bắt ốc nó vào chiếc xe, trời!
— Anh tin như vậy ư? Chiếc xe tải sẽ chạy ra sao? Nó không cùng kích cỡ như các bánh xe khác.
Cái nhìn của người thợ máy có vẻ lo ngại.
— Có thể là tôi đã nhầm. Khoan... Có phải tôi đã trả bánh xe của chiếc xe tải nhỏ của cha Mathieu không?
Một tiếng súng nổ. Maigret đã bắn vào một trong số những chiếc săm đã bơm sẵn treo trên tường. Chiếc săm xì hơi và từ chỗ rách rơi ra những gói giấy nhỏ màu trắng.
— Không được động đậy, cậu bé!
Vì gã thợ máy đang định húc đầu vào người ông.
— Coi chừng! Ta bắn đấy!
— Ông muốn gì ở tôi?
— Giơ tay lên! Nhanh lên!
Ông đến khám người Jojo, tịch thu khẩu súng có sáu viên đạn trong túi hắn.
— Nằm lên giường!
Maigret lấy chân khép cửa lại. Nhìn những vết đỏ trên mặt người thợ máy, ông biết hắn chưa chịu khuất phục.
— Nằm xuống!
Nhìn xung quanh, ông thấy một cuộn dây điện.
— Đưa hai tay đây!
Thấy Maigret cho súng vào túi, Jojo định chống cự lại thì hắn bị một cú đấm vào giữa mặt. Máu mũi chảy ra. Môi sưng vều. Hắn rên lên vì tức giận. Hai tay hắn bị trói chặt, đôi chân cũng vậy.
— Mày bao nhiêu tuổi?
— Hai mươi mốt...
— Ở đâu tới đây?
Hắn im lặng. Maigret giơ nắm đấm lên.
— Ở trại trẻ mồ côi Montpellier.
— Mày biết trong chiếc săm có những gói nhỏ này chứ?
— Đấy là ma tuý!
Giọng nói trơ trẽn. Tên thợ máy gồng người lên hòng làm đứt sợi dây điện.
— Trước đó trong chiếc bánh xe ấy có gì?
— Tôi không biết...
— Tại sao mày không trả bằng một bánh xe khác?
— Tôi không trả lời!
— Mặc kệ mày!
Năm chiếc săm khác lần lượt được bắn nổ tung, nhưng chúng không chỉ có cocain. Trong một chiếc săm có một bộ đồ ăn bằng bạc chạm huy hiệu của một vị hầu tước. Trong một chiếc khác có những tấm đăng ten và những đồ trang sức kiểu cổ.
Trong nhà để xe có mười chiếc ôtô. Chỉ có một chiếc dùng được khi Maigret khởi động máy. Và thế là, với một chiếc mỏ lết, có khi cả búa và đục nữa, ông phá banh các bình chứa xăng trên các xe còn lại.
Tên thợ máy đưa mắt nhìn theo.
— Không thiếu gì hàng hoá, đúng không? - Hắn cằn nhằn.
Một bình chứa xăng của chiếc xe bốn mã lực nhét toàn ngân phiếu. Trị giá tất cả là ba trăm ngàn francs.
— Có thể đây là của Quỹ Tiết kiệm?
— Chắc là như vậy!
— Thế còn những đồng tiền cổ này?
— Không biết...
Đúng như trong một cửa hiệu tạp hoá. Có đủ những viên ngọc, tiền giấy, séc của Mỹ và những con dấu để làm thị thực. Maigret không thể nhớ hết. Khi rạch vải trên ghế ngồi trong một chiếc xe, ông còn thấy những đồng tiền bằng bạc. Xưởng sửa chữa ôtô chỉ là vẻ bên ngoài.
Một chiếc xe tải qua đường mà không đỗ lại. Mười lăm phút sau, một chiếc xe khác cũng vậy và viên cảnh sát trưởng cau mày. Ông bắt đầu hiểu bộ máy hoạt động của xưởng ôtô này. Xưởng được đặt bên quốc lộ, một đầu là Paris còn đầu kia là các thành phố như Chartres, Orleang, Le Mang, Château Dun...
Không có hàng xóm ngoài ngôi nhà Ba goá phụ và biệt thự của Michonnet. Họ nhìn thấy gì ngoài hàng ngàn chuyến xe qua lại trong ngày? Trong số đó, một trăm chiếc đỗ lại trước những cây xăng. Một số và trong xưởng để sửa chữa. Ở đây bán săm lốp thay thế và những bánh xe nguyên chiếc. Những bình dầu nhớt chuyển từ tay này sang tay khác.
Nhưng xưởng sửa chữa ôtô có phải để nguỵ trang những chiếc ôtô đánh cắp không? Không có nhân chứng! Oscar đứng, tay đút túi, trước cửa! Những dụng cụ, đồ nghề, những bình hàn hơi. Năm cây xăng màu đỏ trắng tỏ ra rất thật thà.
Những cửa hàng thịt, những khách du lịch, có dừng chân lại đây như những người khác không.
Một tiếng chuông ở ngoài đường.
— Ai là chủ của mày? - Maigret hỏi mà không nhìn đến kẻ bị trói chặt.
Hắn không trả lời mà chỉ mỉm cười.
— Mày sẽ phải nói thôi. Là Oscar, đúng không? Tên thật của hắn là gì?
— Là Oscar...
Tên thợ máy bật cười.
— Ông Goldberg đã đến đây ư?
— Là ai vậy?
— Mày biết rõ hơn ta! Ông người Ả Rập đã bị giết chết.
— Ông không đùa đấy chứ?
— Ai bắn người Đan Mạch trên phố Compiegne?
— Người ta đã bắn ai đó?
Không nghi ngờ gì nữa. Cảm giác đầu tiên của Maigret đã được xác nhận. Ông đang đứng trước một tổ chức trộm cướp chuyên nghiệp được tổ chức tốt.
Ông đã có một chứng cứ. Có tiếng động cơ của một chiếc xe ôtô trên đường, rồi tiếng phanh rít lên và xe đỗ lại trong khi đó có tiếng còi nổi lên.
Maigret vội vàng. Ông chưa kịp mở cửa thì tiếng xe đã chạy thật nhanh khiến ông không kịp nhận ra hình thù của nó.
Tay nắm chặt, ông trở lại với tên thợ máy.
— Mày báo hiệu cho chúng bằng cách nào?
— Tôi ư?
Tên thợ máy giơ hai tay bị trói lên.
— Nói!
— Cứ cho rằng các bạn tôi rất thính mũi...
Maigret lo ngại. Ông giận dữ nhấc chiếc giường lên, Jojo ngã lăn xuống đất. Vì có thể ở trên giường có một vật gì đó báo hiệu ra ngoài. Ông lật chiếc giường nhưng không thấy gì cả. Ông để mặc hắn nằm đấy và ra quan sát những cây xăng nhưng không thấy gì là khác thường.
Ông bắt đầu nổi cáu.
— Trong xưởng thợ có máy điện thoại không?
— Ông đi mà tìm!
— Mày có biết là mày sẽ không nói được nữa không?
— Ông cứ việc!
Không có cách nào kéo tên thợ máy ra khỏi cái tổ chức ghê tởm này. Trong mười lăm phút đồng hồ, Maigret đi đi, lại lại trên đường suy nghĩ về cách báo hiệu ấy.
Trên lầu một trong nhà Michonnet, ánh sáng đã tắt ngấm. Chỉ còn đèn trong ngôi nhà Ba goá phụ và người ta có thể hình dung cảnh các cảnh sát đang lục tìm trong vườn.
Rạng đông, một làn sương mù trắng bay về hướng tây.
Maigret nhìn tay tên thợ máy. Hai bàn tay đó không thể cầm được vật gì cả.
Một làn gió mát thổi qua cánh cửa nhỏ bằng tôn của xưởng thợ.
Ngay lúc ấy, Maigret nghe thấy tiếng ôtô chạy tới. Ông nhìn ra thì thấy một chiếc xe bốn chỗ ngồi chạy với tốc độ khoảng ba mươi kilômét một giờ và như đang muốn đỗ lại.
Rất nhiều người trên xe bắn tới tấp vào cánh cửa nhỏ. Người ta chỉ nhìn thấy ánh đèn pha và những đầu người ló ra khỏi xe. Sau đó xe lại chạy tiếp.
Những ô cửa kính bị vỡ...
Từ trong ôtô có những tiếng súng bắn vào lầu một của ngôi nhà Ba goá phụ.
Maigret, đang nằm sát dưới đất, đứng lên, cổ họng khô khốc, tẩu thuốc tắt ngấm.
Ông đã nhận ra Oscar chính là kẻ lái chiếc xe chạy vào đêm tối.