Chương 8
Viên cảnh sát trưởng chưa kịp chạy ra đường thì một chiếc xe chạy đến phanh kít lại trước các cây xăng. Một người ra khỏi xe vấp phải Maigret.
— Grandjean. - Người này càu nhàu.
— Cần xăng đây, nhanh lên!
Người lái xe đang tái mặt tức giận vì anh đã cho xe chạy với tốc độ một trăm kilômét một giờ trong khi tốc độ cho phép tám chục là cao nhất.
Grandjean là cảnh sát trong đội an toàn giao thông. Có hai tranh tra khác đang ngồi trong xe với anh. Mỗi anh tay cầm một khẩu súng ngắn.
Xăng đã đổ đầy.
— Chúng chạy xa chưa?
— Cách đây một trăm kilômét...
Người lái xe được lệnh cho xe chạy tiếp.
— Grandjean ở lại - Maigret ra lệnh - Hai anh kia đi tiếp.
Rồi ông nói thêm:
— Phải rất thận trọng! Nhất thiết phải bắt cho được bọn chúng. Chạy đi!
Chiếc xe tiếp tục chạy. Một chiếc chắn bùn long ra kêu lạch cạch suốt dọc đường.
— Kể lại xem nào, Grandjean!
Và Maigret lắng nghe trong khi mắt luân phiên quan sát ba ngôi nhà, tai để ý đến kẻ đang bị trói.
Dưới đây là câu chuyện của Grandjean:
— Lucas đã gọi điện cho tôi phải canh chừng tên chủ xưởng sửa chửa ôtô Oscar. Tôi đi theo hắn đến ngoại ô Orleang. Chúng dùng một bữa rất sang trọng trong khách sạn Ốc Sên, nhưng không nói với nhau một lời, sau đó chúng lên đường đi Ambigu. Cho tới lúc này thì chưa có việc gì xảy ra... Đến nửa đêm thì chúng ra khỏi nhà hát và tôi thấy chúng đi về phía Chope Saint Martin... Sếp biết nơi ấy chứ?... Trong một phòng nhỏ đã có vài ba tên vô lại chờ sẵn. Oscar vào khách sạn như vào nhà mình. Những người hầu bàn cúi chào, chủ khách sạn bắt tay hắn và hỏi thăm độ này làm ăn ra sao. Còn vợ hắn thì như con cá được thả xuống nước.
Chúng ngồi vào bàn ở đó đã có ba tên vô lại và một gái điếm. Một trong số đó tôi biết một tên là thợ sắt ở phố Cộng hoà, một tên nữa là kẻ buôn vặt trên phố Temple. Tôi không biết tên thứ ba nhưng hắn và con điếm chắc chắn có tên trong sổ đen của đội cảnh sát chống tệ nạn xã hội.
Chúng dùng rượu sâm banh và ăn uống ồn ào. Sau đó chúng gọi cua bể, súp tối và nhiều thứ nữa mà tôi không biết. Đúng là một cuộc “đập phá” như bọn chúng thường làm. Vừa ăn chúng vừa vỗ đùi đứa con gái hoặc hát ông ổng.
Đã có một trận đánh ghen vì Oscar ngồi bên con điếm và vợ hắn rất khó chịu. Cái đó được dàn xếp bằng một chai sâm banh nữa. Thỉnh thoảng lão chủ đến uống với khách và chiêu đãi chúng. Đến ba giờ sáng thì một người hầu bàn tới mời Oscar ra nghe điện thoại.
Khi ở buồng điện thoại về thì Oscar không ăn uống nữa. Hắn gườm gườm nhìn tôi vì tôi là khách hàng không trong nhóm chúng. Hắn nói nhỏ với đồng bọn... Một bức tranh đẹp! Cổ chúng dài ra... Con mụ nhỏ bé, tôi muốn nói người vợ của Oscar, mắt đỏ tía, uống một cốc rượu đầy để hòng tăng thêm sự can đảm.
Chỉ có một tên đi cùng vợ chồng hắn, một tên người Ý hay Tây Ban Nha gì đó.
Cuối cùng, trước khi tạm biệt nhau, chúng kể vài chuyện phiếm. Tôi là người đầu tiên ra khỏi khách sạn. Tôi gọi một chiếc taxi và gọi thêm hai thanh tra ở ngoại ô Saint Denis cùng đi...
Sếp đã nhìn thấy xe của chúng. Từ phố Saint Michel chúng đã chạy một trăm kilômét một giờ rồi. Chúng tôi thổi còi đến chục lần nhưng chúng không đỗ xe lại. Đuổi theo chúng quả là vất vả. Người tài xế, một người Nga thì phải, nói chúng tôi đã phá xe của anh ta.
— Chính bọn chúng là người bắn súng ư?
— Vâng.
Sau khi nghe tiếng súng nổ, Lucas từ trong ngôi nhà Ba goá phụ chạy ra gặp viên cảnh sát trưởng.
— Đã có chuyện gì?
— Người bị thương ra sao rồi?
— Hắn rất yếu. Nhưng tôi cho rằng hắn có thể chịu được đến sáng mai. Bác sĩ phẫu thuật sẽ đến ngay thôi. Nhưng ở đây...?
Và Lucas nhìn cánh cửa bằng tôn của xưởng thợ lỗ chỗ những vết đạn cùng tên thợ máy bị trói chặt đang nằm trên giường.
— Một băng đảng được tổ chức tốt, đúng không, sếp?
Maigret bồn chồn hơn lúc nào hết. Điều đó thể hiện bằng những cái nhún vai. Miệng ông ngậm chặt lấy tẩu thuốc.
— Lucas, anh hãy chăng lưới. Gọi điện cho Arpajon, Etampes, Chartres, Orleang, Le Mang, Rumbouillet... Tốt nhất là nhìn vào bản đồ. Tất cả các đồn cảnh sát phải sẵn sàng. Chặn các con đường vào thành phố. Chính họ là người bắt bọn chúng... Else Andersen đang làm gì?
— Tôi không biết. Tôi để ả trong phòng. Ả có vẻ suy sụp.
— Ả đùa đấy! - Maigret hóm hỉnh bác lại.
Cả ba người vẫn đứng trên đường.
— Máy nói ở đâu?
— Trong hành lang nhà của tên chủ xưởng. Bắt đầu từ Orleang vì có thể chúng đã chạy quá Etampes rồi...
Một trang trại chơ vơ giữa cánh đồng đã có ánh lửa. Nông dân đã thức giấc. Chiếc đèn treo trước chuồng bò đã tắt, các cửa sổ đã có ánh sáng.
— Năm giờ sáng thì bắt đầu vắt sữa bò.
Lucas phá cửa nhà Oscar bằng kìm và búa nhặt trong xưởng thợ. Còn Grandjean thì đi theo Maigret mà không biết ở đây đang có chuyện gì.
— Những sự kiện kết thúc thì đơn giản! - Viên cảnh sát trưởng càu nhàu. - Cái khó là việc làm rõ cái ban đầu. Trên kia có một công dân khẳng định với tôi là mình không thể đi lại được. Anh ta ngồi trên ghế trong nhiều giờ liền, bất động, hoàn toàn bất động. Các cửa sổ đều có ánh sáng đèn, đúng không? Lúc nãy tôi tìm dấu hiệu! Anh không biết đâu, xe cộ qua lại không ngớt, nhưng lúc ấy thì không có ánh sáng đèn.
Maigret bật cười như vừa phát hiện ra một sự việc rất kỳ cục. Và bất chợt người cùng đi thấy ông rút súng ra và bắn vào ô cửa sổ trong đó có bóng người ngồi trên chiếc ghế bành.
Tiếng súng nổ khô giòn như một tiếng roi quất mạnh. Kèm theo đó là tiếng kính vỡ loảng xoảng. Nhưng trong phòng không có gì động đậy cả. Bóng người vẫn ngồi nguyên như vậy sau bức mành.
— Sếp vừa bắn gì vậy?
— Phá cửa! Hay cứ bấm chuông trước đã! Nhưng tôi cho rằng không có người mở cửa đâu.
Không có tiếng động nào từ bên trong.
— Phá cửa!
Grandjean là người to cao. Anh lấy đà và đến cái hích thứ ba thì cửa bật mở.
— Cẩn thận đấy!
Mỗi người cầm một khẩu súng trên tay. Công tắc điện ở phòng ăn được bật lên trước tiên. Trên bàn là tấm khăn trải kẻ ô vuông màu đỏ, vẫn còn những bát đĩa, một chút rượu vang trong chai. Maigret rót rượu ra và uống.
Trong phòng khách, không có gì cả. Nhiều mảnh vải trắng trùm lên những chiếc ghế bành. Mùi ẩm mốc trong gian phòng không có người ở. Viên thanh tra lo ngại nhìn Maigret. Hai người lên cầu thang vào lầu một có ba cánh cửa phòng trên hành lang. Viên cảnh sát trưởng mở cửa một gian phòng. Một luồng gió bay vào qua ô kính vỡ. Trên chiếc ghế bành họ nhìn thấy một chiếc cán chổi dựng đứng lên trên đó có một bó giẻ rách gói trông giống như một đầu người. Maigret mở một cách cửa thông sang phòng bên, phòng này cũng trống rỗng. Phòng cuối cùng có những củ khoai tây lăn lóc trên sàn, những gói giá đỗ treo trên xà ngang. Đây là một căn phòng tốt nhưng không có người ở vì nó chỉ có một chiếc bàn cũ và một chiếc tủ nhỏ.
Họ đứng lên. Qua bếp, Maigret đi ra sân. Ở cuối sân có một trái nhà. Một cánh cửa động đậy...
— Ai?- Maigret quát lên và rút súng ra.
Một tiếng kêu hoảng hốt. Cánh cửa bật mở và người ta thấy một phụ nữ quỳ xuống, miệng van xin:
— Tôi không làm gì cả! Xin lỗi ông! Tôi... Tôi...
Đó là mụ Michonnet, đầu tóc bù xù, áo quần đầy bụi.
— Chồng bà đâu?
— Tôi không biết! Xin thề là tôi không biết gì cả! Tôi đã quá đau khổ...
Mụ ta khóc. Cả cơ thể của mụ rung lên và như sắp sụp xuống. Mặt mụ già thêm mười năm, nhăn nhó vì nước mắt và sợ hãi.
— Không phải tại tôi! Tôi không làm gì cả. Đó là cái người ở nhà trước mặt...
— Người nào?
— Người nước ngoài! Tôi không biết gì cả! Nhưng đúng là hắn! Chồng tôi không giết người, không trộm cướp. Anh ấy rất thật thà!... Chính hắn, với con mắt xấu xa ấy! Từ ngày hắn dọn về đây, tất cả đều rối tung lên. Tôi...
Một chuồng gà có nhiều gà lông trắng đang mổ những hạt ngô màu vàng. Con mèo đang nằm trên thành cửa sổ và mắt nó sáng lên trong bóng tối.
— Bà đứng lên.
— Ông sẽ bắt tôi ư? Ai đã bắn súng?
Thật đáng thương. Mụ gần năm chục tuổi nhưng lại khóc như một đứa trẻ. Mụ quá thất vọng. Khi Maigret vỗ vào vai mụ mụ gục đầu vào ngực ông.
— Tôi chỉ là một người đàn bà đau khổ, tôi ấy... Tôi làm việc quần quật suốt đời! Khi lấy ông ấy, tôi là một thủ quỹ trong một khách sạn lớn nhất ở Montpellier...
Maigret đẩy mụ ra nhưng mụ vẫn tiếp tục than vãn:
— Tôi sẽ rất sung sướng nếu tôi vẫn làm việc ở đấy. Ông chủ rất tin tôi và lấy làm tiếc khi tôi xin thôi việc...
Rồi mụ lại khóc. Nhìn thấy con mèo mụ tĩnh trí hơn.
— Michonnet khốn khổ! Anh ấy cũng chẳng sung sướng gì! Và những con gà, con mèo của tôi. Thưa ông cảnh sát trưởng, tôi có thể giết chết hắn, cái người ở trước nhà tôi. Tôi cảm thấy như vậy ngay lần đầu tiên tôi gặp hắn. Chỉ riêng con mắt đen của hắn...
— Chồng bà đang ở đâu?
— Làm thế nào mà tôi biết được?
— Ông ta đã đi từ chiều hôm qua, đúng không? Chính xác là ngay sau khi tôi tới thăm. Ông ta không ốm đau hơn tôi đâu.
Mụ không biết trả lời thế nào. Mụ nhìn xung quanh như đang muốn tìm một chỗ dựa.
— Chồng tôi mắc bệnh gout thật...
— Cô Else có tới đây lần nào không?
— Không bao giờ! - Mụ phật ý và trả lời - Không bao giờ tôi muốn loại người ấy bước chân vào nhà tôi.
— Thế còn ông Oscar thì sao?
— Ông đã bắt ông ta rồi ư?
— Sẽ bắt được!
— Ông ta cũng không trộm cướp. Chồng tôi không muốn quan hệ với những người không cùng tầng lớp, không có một chút học thức nào như ông ta... A! Nếu người ta biết nghe lời các bà vợ. Ông nói xem, đã có việc gì xảy ra? Lúc nào tôi cũng nghe thấy tiếng súng. Nếu có chuyện gì xảy ra với Michonnet thì tôi chết vì xấu hổ mất! Không kể đến việc tôi đã già rồi, không thể đi làm được nữa...
— Bà vào trong nhà đi.
— Tôi phải làm gì?
— Uống một thứ gì đó thật nóng. Hãy chờ đợi. Hoặc đi ngủ, nếu có thể.
— Ngủ ư?
Lại một trận mưa nước mắt, nhưng rồi mụ ta sẽ phải nín thôi vì hai viên cảnh sát đã bỏ đi.
Maigret nhấc mấy điện thoại.
— Alô! Arpajon đấy ư?... Tôi là cảnh sát đây! Xin cô cho biết đêm hôm qua có ai gọi về số điện thoại tôi đang nói đây không?
Ông phải đợi vài phút, sau đó mới có tiếng trả lời.
— Số 27-45... Đó là cửa hiệu cà phê ở ngoại ô Saint Martin, Paris.
— Tôi biết! Còn máy nào gọi đi từ ngã ba Ba góa phụ không?
— Khoan... Từ xưởng sửa chữa ôtô gọi cho cảnh sát.
— Cảm ơn!
Khi Maigret đến gặp thanh tra Grandjean trên đường thì một trận mưa nhỏ như sương bắt đầu rơi. Bầu trời màu trắng đục.
— Sếp thấy thế nào?
— Gần như là...
— Mụ đàn bà ấy đã đóng kịch, đúng không?
— Mụ ta có phần tỏ ra thật thà.
— Tuy nhiên, người chồng...
— Hắn ta lại là chuyện khác. Nếu anh muốn biết thì đây là một tên vô lại xuất thân từ một người thật thà. Không có gì là phức tạp cả. Hắn đã mất nhiều thời gian suy nghĩ để thoát ra. Bây giờ chỉ còn việc suy nghĩ xem hắn quyết định trở thành vô lại vào lúc nào và trong hoàn cảnh nào. Cuối cùng cũng phải biết đêm hôm qua hắn đã tưởng tượng ra những gì...
Và Maigret châm lửa vào tẩu thuốc rồi đi thẳng tới cổng ngôi nhà Ba góa phụ. Có một cảnh sát đứng canh gác ở đây.
— Có gì mới không?
— Tôi cho rằng người ta không tìm thấy gì cả. Khu vườn đã bị bao vây, cũng không thấy bóng người nào cả.
Phòng khách lớn vẫn nguyên vẹn như lần đầu tiên Maigret tới. Vẫn cái cầu thang kêu cọt kẹt. Trong phòng của mình, Carl Andersen đang rên rỉ. Khi viên cảnh sát trưởng đến, anh ta tạm quên đau đớn lắp bắp hỏi:
— Else đang ở đâu?
— Ở trong phòng cô ta.
— À.
Cái đó làm cho anh ta yên tâm. Anh ta thở dài rồi sờ lên vai và nhăn mặt.
— Tôi biết tôi không thể chết được...
Con mắt bằng thuỷ tinh của anh ta làm mọi người khó chịu vì nó không tham gia gì vào sự sống của bộ mặt. Nó mở to, bất động trong khi đó thì mọi thớ thịt trên mặt đang hoạt động.
— Tôi muốn cô ấy không nhìn thấy tôi trong tình trạng này. Ông có tin rằng vai tôi sẽ lành không? Người ta nói là đang tìm cho tôi một bác sĩ phẫu thuật giỏi, đúng không?
Cả anh ta nữa, anh ta cũng đã trở thành một đứa trẻ như mụ Michonnet trong cơn tuyệt vọng. Con mắt còn lại của anh ta van nài. Anh ta muốn được yên tâm. Nhưng cái làm cho anh ta khắc khoải nhất là cái vẻ bên ngoài của mình.
Ngược lại anh ta có một ý chí khác thường, một khả năng chế ngự sự đau đớn. Maigret quan sát hai vết thương và cũng đồng tình với anh.
— Nhờ ông nói với Else...
— Anh không muốn gặp cô ta ư?
— Không! Tốt hơn cả là không, nhưng nhờ ông nói với cô ấy rằng tôi đang ở đây, tôi vẫn sáng suốt, cô ấy phải tin tưởng. Xin nhắc lại danh từ: tin tưởng! Cô ấy phải đọc lại Kinh thánh, ví dụ như câu chuyện về Job. Cái ấy hẳn đã làm ông buồn cười vì người Pháp các ông không biết đến Kinh thánh. Tin tưởng, và tôi luôn luôn biết về tôi. Đó là lời của Thượng đế đấy. Thượng đế luôn luôn biết về mình. Nói với cô ấy như vậy! Và xin nói thêm...
Thật là lạ lùng, bị thương, đau đớn về thể xác, bị hai cảnh sát canh giữ, với lòng mộ đạo anh ta vẫn nói về Kinh thánh.
— Tin tưởng! Ông sẽ nói với cô ấy như vậy, đúng không? Vì chỉ có sự vô tội mới có thể chứng minh mọi điều được.
Anh ta cau mày. Anh đã thấy Grandjean đang cười. Anh ta nghiến răng lẩm bẩm:
— Người Pháp!
Nói cách khác là người không tín ngưỡng! Cũng có thể nói là người nông cạn, hay hoài nghi và hay chống đối!
Thất vọng, anh ta nằm quay mặt vào tường và nhìn chằm chằm vào đó với con mắt nguyên lành của mình.
— Nhờ ông nói với cô ấy rằng...
Chỉ có điều là khi vào phòng của cô ta thì Maigret không nhìn thấy ai.
Không khí nóng hầm hập. Hãy còn vương vấn đâu đây mùi khói thuốc lá.
Nhưng không có ai cả! Cửa sổ đóng kín, Else không có ở đây.
Trong hộc tường lọ thuốc, chiếc chìa khoá thì còn. Thiếu khẩu súng.
— Nhưng đừng nhìn tôi như thế!
Viên thanh tra đi theo ông nhìn ông với một vẻ ngạc nhiên.
Maigret cắn chặt chiếc tẩu đến mức phần ống của tẩu bật ra, nõ tẩu rơi xuống sàn nhà.
— Cô ta trốn mất rồi ư?
— Anh im đi!
Ông cáu kỉnh, bất động. Grandjean cố gắng đứng yên.
Trời chưa sáng hẳn. Sương mù vẫn bay là là trên mặt đất. Ôtô của cửa hàng thịt chạy trên đường, một chiếc xe Ford cũ, bánh xe đi theo hình chữ chi trên lớp nhựa.
Bỗng nhiên Maigret chạy ra hành lang và xuống thang gác. Và đến khi ông vào phòng khách thì có tiếng kêu cứu ở ngoài vườn, như tiếng kêu của một con thú bị thương. Đó là tiếng kêu bị bóp nghẹt của một phụ nữ. Có thể là gần hoặc cũng có thể ở xa. Có thể từ một mái che nào đó, cũng có thể là ở dưới đất.
— Sếp có nghe thấy không?
— Im lặng! - Maigret quát lên vì bất lực.
Tiếng kêu bị chấm dứt bằng một phát súng chói tai khiến người ta không biết đạn nổ ở bên phải hay ở bên trái, trong nhà hoặc ngoài vườn, trên đường cái hay trên cánh đồng.
Sau tiếng súng nổ là tiếng chân người trên cầu thang. Người ta thấy Carl Andersen tay ôm ngực đang chạy xuống như một người điên.
— Đúng là cô ấy rồi!
Anh ta vừa nói vừa thở hổn hển. Con mắt bằng thủy tinh nhìn thẳng, còn con mắt lành thì mở to.