Chương 9
Sau tiếng nổ, không gian yên tĩnh trong một vài giây đồng hồ. Người ta đợi một tiếng nổ tiếp theo trong khi Carl Andersen đã xuống được dưới sân.
Một trong số cảnh sát gác khu vườn chạy tới một thành giếng khơi có ròng rọc kéo nước. Vừa cúi xuống nhìn thì lập tức anh ta đứng lên và thổi một hồi còi dài.
— Giữ lấy anh ta! - Chỉ tay vào người Đan Mạch, Maigret bảo Lucas.
Viên thanh tra ra hiệu cho một người của mình xông lại giữ lấy người bị thương. Vì Carl kháng cự, hai người cảnh sát đè anh ta xuống và khiêng lên nhà giữa những tiếng phản đối và rên rỉ của anh.
Maigret đến bên thành giếng. Một nhân viên cảnh sát báo ông:
— Coi chừng!
Một tiếng súng nổ với tiếng vang kéo dài ở dưới giếng.
— Ai vậy?
— Cô gái và một người đàn ông... Cả hai đang vật lộn nhau.
Cẩn thận. Maigret tiến lại nhưng không nhìn thấy gì.
— Đèn pin đâu?
Ông chưa kịp nhận rõ cái gì đang diễn ra ở dưới giếng thì một phát súng làm chiếc đèn pin văng đi.
Người đàn ông ấy là Michonnet. Giếng không sâu, ngược lại nó rộng và không có nước. Ở dưới đó có hai người đang vật nhau. Nhà kinh doanh bảo hiểm túm lấy cổ Else như muốn bóp chết cô ta. Cô gái tay cầm khẩu súng lục nhưng cổ tay bị giữ chặt nên không làm gì được.
— Phải làm gì bây giờ? - Viên thanh tra hỏi Maigret.
Ông lúng túng. Đôi lúc có tiếng rên vọng lên. Else bị bóp nghẹt, đang đánh trả một cách vô vọng.
— Michonnet, thôi đi! - Maigret quát vì sợ xảy ra chết người.
Anh ta không trả lời mà giằng lấy súng của Else bắn lên không trung khiến viên cảnh sát trưởng không ngập ngừng được nữa. Giếng sâu chừng ba mét. Maigret nhảy xuống giếng đè lên lưng nhà kinh doanh bảo hiểm nhưng không làm gãy chân Else.
Thật là hỗn độn. Một tiếng súng nữa lại vang lên, đạn chạm vào thành giếng và bay vọt lên trong khi đó thì ông cảnh sát trưởng, do thận trọng, đánh vào đầu Michonnet bằng cả hai nắm tay. Đến cú đánh thứ tư thì hắn lảo đảo ngã xuống, mắt sưng vù, môi rớm máu.
Else đưa tay ôm lấy cổ, cố gắng hít thở không khí. Cuộc chiến đấu đúng là vừa bi thảm vừa điên rồ dưới đáy giếng mờ ảo với mùi bùn rác nồng nặc. Càng bi thảm hơn ở giai đoạn kết thúc: khi được kéo lên bằng ròng rọc, Michonnet người mềm nhũn, đầy bùn đất, miệng không ngớt rên rỉ. Else mà Maigret vác trên vai, bẩn thỉu trong chiếc áo nhung đen có từng mảng rêu xanh bám theo.
Cả ả ta và cả kẻ thù của ả, không ai ngất đi cả. Nhưng mặt họ tỏ vẻ chán nản như những người lùn đánh vật, nằm đè lên nhau, tay đấm vào không khí trong rạp xiếc. Maigret nhặt khẩu súng lên, đó là khẩu súng trước đó để trong hốc tường. Súng còn một viên đạn.
Lucas từ trong nhà chạy ra, thở dài khi nhìn thấy cảnh ấy.
— Tôi đã trói chặt hắn trên giường.
Một cảnh sát lau trán cho cô gái. Lucas hỏi:
— Móc bọn chúng ở đâu ra vậy?
Câu hỏi vừa đặt ra thì Michonnet gắng gượng đứng lên, mặt hầm hầm, lao vào Else. Hắn chưa kịp giở trò gì thì Maigret đã lấy chân đá hắn văng xa hai mét và quát:
— Vở hài kịch kết thúc rồi!
Nhà kinh doanh bảo hiểm cười lên sằng sặc. Mặt hắn méo mó trông giống như mặt một đứa trẻ bị người ta lấy roi quật vào mông trong khi nó đang chống cự, giãy giụa, khóc lóc, thú nhận sự bất lực của mình. Nhưng thực ra thì hắn đang khóc! Hắn nhăn nhó mà khóc! Vừa khóc vừa giơ nắm đấm đe dọa lên.
Cuối cùng thì Else đứng lên, tay lau trán.
— Tôi biết trước là có chuyện này mà! - Ả cười một nụ cười nhợt nhạt - Hắn bóp cổ tôi chặt quá!
Má ả đen nhẻm những bùn đất, tóc rối bù. Maigret cũng không mấy sạch sẽ.
— Hai người làm gì dưới giếng?- Ông hỏi chúng.
Else nhìn Michonnet một cách hằn học. Người ta cảm thấy ả đã lấy lại được tinh thần.
— Trả lời đi.
— Tôi bị bắt đem xuống...
— Do Michonnet ư?
— Không đúng - Nhà kinh doanh bảo hiểm gầm lên.
— Đúng thế. Hắn muốn bóp chết tôi. Tôi cho rằng hắn lên cơn điên.
— Nó nói dối! Chính nó mới là con điên! Chính nó đã...
— Đã làm sao?
— Tôi không biết! Nó... Nó là một con rắn độc mà người ta phải đập nát đầu nó ra.
Trời đã sáng. Chim chóc hót trên những cành cây.
— Tại sao tay cô lại có súng?
— Vì tôi sợ có một cạm bẫy.
— Cạm bẫy nào? Khoan!... Hãy trả lời một cách có trật tự. Cô vừa nói mình bị cưỡng bức mang xuống giếng.
— Nó nói dối! - Nhà kinh doanh lại nhắc lại.
— Hãy chỉ đúng nơi xảy ra cuộc vật lộn ấy.
Ả nhìn xung quanh rồi chỉ vào thềm nhà.
— Ở đấy ư? Cô không kêu lên ư?
— Tôi không thể.
— Và Michonnet bé nhỏ ấy đã vác cô xuống giếng ư? Nói cách khác anh ta đã chạy hai trăm mét với một khối nặng năm mươi nhăm kilôgam trên vai ư?
— Đúng thế...
— Nó nói dối!
— Ông bắt hắn câm miệng đi! - Ả nói với vẻ mỏi mệt - Ông không thấy hắn điên rồi ư? Và không phải tới hôm nay hắn mới lên cơn.
Cần phải ngăn chặn Michonnet một lần nữa vì hắn lại lăn xả vào Else.
Có một nhóm người trong vườn: Maigret, Lucas, hai thanh tra cảnh sát đang nhìn nhà kinh doanh bảo hiểm mặt sưng vù và Else vừa nói vừa sửa sang lại quần áo.
Cái khó là biết được tại sao họ lại gây ra vụ này mà không đi đến án mạng. Câu chuyện càng tồi tệ hơn khi người ta nhìn thấy một người đàn bà vừa mở được cổng vừa chạy vào vừa gọi tên Michonnet:
— Anh Emile.
Đó là bà Michonnet hốt hoảng hơn là thất vọng, bà Michonnet lấy khăn tay trong lúi ra để lau nước mắt.
— Lại còn bà này nữa!
Mụ có vẻ như một bà già lưỡng lự trước sự việc xảy ra và đang ngậm đắng nuốt cay một mình.
Maigret thích thú trong việc chứng kiến Else đang nhìn những người xung quanh.
— Hai người đang làm gì dưới giếng?
Ông hỏi với vẻ muốn nói: “Thôi đi! Giữa chúng ta với nhau thì không nên đóng kịch nữa!”
Ả hiểu. Miệng ả nở một nụ cười khôi hài.
— Chúng tôi đã chạy trốn như những con chuột! - Ả thừa nhận. - Tuy nhiên tôi đang đói, đang rét và tôi cũng muốn tắm táp một chút, sau đó hãy hay...
Không phải là đóng kịch. Ngược lại đây là sự thật rõ ràng. Ả đứng giữa vòng người nhưng không bối rối. Ả thích thú nhìn người đàn bà đang khóc và gã Michonnet đáng thương, sau đó nhìn Maigret như muốn nói với ông: “Những kẻ khốn khổ! Chúng tôi cùng trong một tầng lớp, đúng không? Chúng ta nói chuyện với nhau sau! Ông đã thắng cuộc, nhưng ông cũng phải thừa nhận tôi cũng thắng về phần mình.”
Không sợ hãi, không khó chịu. Diễn xuất không tồi. Đó là sự thật. Người ta đã tóm được Else và ả đang thích thú về chuyện đó.
— Cô đi theo tôi! - Maigret nói - Anh và Lucas canh giữ người này. Còn bà Michonnet thì ở lại đây hay về nhà mình thì tuỳ...
— Xin mời vào! Cô không làm tôi khó chịu đâu!
Cũng căn phòng ấy với chiếc đivăng màu đen, mùi nước hoa thơm hắc, hốc tường đằng sau bức họa. Vẫn người phụ nữ ấy.
— Carl được canh giữ cẩn thận, đúng không? - Ả hỏi với cái hất hàm về phía phòng người bị thương - Vì anh ấy còn đau đớn hơn Michonnet. Ông có thể hút thuốc...
Ả đổ nước vào chậu thau, cởi áo như đang làm một việc tự nhiên nhất trên đời, và đứng như vậy không xấu hổ và cũng không khiêu khích.
Maigret nghĩ tới cuộc đến thăm ngôi nhà Ba góa phụ lần đầu tiên, tới Else bí ẩn như một phụ nữ quyến rũ trên màn ảnh và cái bầu không khí bối rối và căng thẳng do ả tạo ra.
Ả có phải là con người tai quái khi nói về toà lâu đài của cha mẹ, những người hầu và bà vú nuôi và thói chuyên quyền, độc đoán của người cha không. Hết rồi! Một cử chỉ rõ ràng hơn mọi lời nói: đó là cái cách cởi váy áo rồi cứ như vậy nhìn vào trong gương trước khi rửa mặt. Đó là một người con gái đơn giản, tầm thường, lành mạnh và xảo trá.
— Phải thú nhận là ông đã tiến rất nhanh!
— Mới đây thôi!...
Ả lấy góc chiếc khăn để lau mặt.
— Ông khoe khoang rồi. Hôm qua khi ông ở đây, tôi đã để ông nhìn thấy vú tôi và tôi đã thấy trán ông rớm mồ hôi, miệng ông nuốt nước bọt. Bây giờ thì ông chẳng sao cả, tuy tôi không đến nỗi xấu xí.
Ả chống tay vào vùng thắt lưng, hài lòng nhìn tấm thân thon thả không che đậy của mình.
— Giữa chúng ta thôi nhé, ông nghi ngờ tôi từ lúc nào? Tôi phạm một sai lầm ư?
— Rất nhiều...
— Là bao nhiêu?
— Ví dụ cô nói nhiều về lâu đài và vườn hoa. Khi người ta ở trong một lâu đài thực sự thì người ta chỉ nói là nhà thôi.
Ả kéo rèm thay quần áo và ngập ngừng khi mặc áo.
— Ông sẽ giải tôi về Paris, tất nhiên! Như vậy sẽ có chụp ảnh. Ông thấy tôi mặc chiếc áo màu xanh lá cây này thế nào...
Ả ướm thử chiếc áo vào người.
— Không! Màu đen thích hợp với tôi hơn cả. Ông có thể cho tôi chút lửa được không?
Ả cười. Khi ả đến trước mặt ông để châm điếu thuốc thì ông thấy bối rối vì ả đã gây ra một mùi khác lạ trong bầu không khí.
— Nào, tôi mặc... Sau đó là đớp đúng không?
Kể cả tiếng lóng cũng có một sự thú vị khác lạ trên đôi môi ấy nhờ vào giọng nói của ả.
— Cô là nhân tình của Carl Andersen từ lúc nào?
— Tôi không phải là nhân tình mà là vợ của anh ấy.
Ả kẻ lông mày và tô môi.
— Hai người cưới nhau ở Đan Mạch ư?
— Ông chưa biết hết đâu, và đừng có hòng làm cho tôi nói. Tuy nhiên ông không nên sốt ruột. Từ lúc bắt giữ đến lúc làm thủ tục nhận dạng là bao lâu?
— Sẽ làm ngay thôi.
— Mặc ông! Vì người ta sẽ biết tên thật của tôi là Bertha Kruli và ba năm trước đây có một lệnh bắt tôi của cảnh sát ở Copenhagen. Chính phủ Đan Mạch yêu cầu dẫn độ. Tôi đã sẵn sàng. Bây giờ xin ông cho phép tôi đi ăn một cái gì đó. Ông có thấy trong phòng này bí quá không?
Ả ra mở cửa sổ. Rồi ả tiến lại cửa ra vào. Maigret nhảy ra chặn ả lại vì cho rằng ả sẽ chạy trốn. Bất ngờ ả đóng sập và gài cửa lại để viên cảnh sát trưởng ở ngoài hành lang. Người ta nghe thấy tiếng chân ả chạy ra phía cửa sổ.
Maigret không để lỡ một phần tư giây. Thanh gài đã bị bật tung dưới sức nặng của cơ thể ông. Cánh cửa đổ xuống, bản lề và ổ khoá bị rời khỏi cửa.
Ả đang ngồi trên thành cửa sổ. Ả ngập ngừng.
— Muộn rồi! - Ông nói.
À quay lại, ngực thở dốc, trán đẫm mồ hôi.
— Thay áo thật là phí công! - Ả khôi hài chỉ vào chỗ rách của áo.
— Cô có hứa là không tìm cách chạy trốn nữa không?
— Không!
— Vậy tôi xin báo trước là tôi sẽ bắn cô khi có những cử chỉ tình nghi.
Và từ lúc này khẩu súng luôn luôn trên tay Maigret.
Khi đi qua phòng của Carl Andersen, ả quay lại hỏi:
— Anh ấy có qua khỏi được không? Có hai viên đạn trong người ư?
Ông nhìn ả, và lúc này rất khó xét đoán con người đang đứng trước mặt. Trong giọng nói của ả có cả sự thương hại và sự thù hận.
— Đó là lỗi của anh ấy - Ả nói như để xoa dịu lương tâm mình - Miễn là trong nhà còn chút gì đó để ăn.
Maigret đi theo ả vào trong bếp trong khi ả đang lục lọi trên các giá đựng và cuối cùng ả đã có một hộp tôm.
— Ông có thể mở giúp tôi được không? Ông làm việc này được đấy, tôi xin hứa là sẽ không lợi dụng cơ hội để chạy trốn đâu.
Giữa hai người như đã có một sự thân mật kỳ cục mà Maigret không muốn. Hình như giữa họ cũng có một cái gì đó như là sự thân mật không hề có ẩn ý nữa.
Ả thích thú vì được tiếp xúc với con người to béo, trong trắng đã chiến thắng ả, nhưng ả không hề coi thường sự can đảm của ông. Còn ông, ông đang thưởng thức mối quan hệ vượt ra khỏi mọi nguyên tắc này.
— Đây. Ăn nhanh lên...
— Đi ngay bây giờ ư?
— Tôi không biết...
— Nói giữa chúng ta thôi. Ông đã biết những gì?
— Cái đó không quan trọng.
— Ông cũng mang theo gã Michonnet ngu đần ấy đi luôn chứ? Chính hắn là người làm tôi sợ nhất. Vừa rồi, ở dưới giếng, tôi tưởng là mình đã từ giã cõi đời rồi. Mắt hắn lồi ra, hắn bóp cổ tôi với tất cả sức lực của hắn.
— Cô là tình nhân của ông ta ư?
Ả nhún vai, coi như việc này chẳng có gì là quan trọng.
— Thế còn Oscar? - Ông hỏi tiếp.
— Oscar thì sao?
— Là một tình nhân nữa của cô ư?
— Những cái đó ông tự điều tra lấy. Tôi, tôi biết rõ cái gì đang đợi tôi. Tôi đã ngồi tù năm năm ở Đan Mạch vì tội ăn cướp có vũ khí và chống trả. Chính ở đấy tôi bị một phát đạn...
Ả chỉ tay vào vú bên phải.
— Còn những cái khác là do những người ở đây gây ra!
— Cô quen Issac Goldberg ở đâu?
— Tôi không quen.
— Cô sẽ phải nói thôi.
— Tôi lấy làm lạ là tại sao ông lại có ý nghĩ ấy...
Ả vừa nói vừa ăn tôm hộp mà không có bánh mì.
Người ta nghe thấy tiếng chân của cảnh sát đi đi, lại lại trong phòng khách trong khi canh giữ Michonnet đang ngồi trên ghế bành.
Hai chiếc xe hơi cùng đỗ một lúc ở ngoài cổng. Cổng được mở to và cả hai chiếc xe cùng chạy vào trong vườn. Trên chiếc xe thứ nhất có một thanh tra, một cảnh sát và Oscar cùng vợ hắn. Chiếc xe thứ hai là xe taxi ở Paris có một thanh tra đang áp giải một người thứ ba. Tất cả đều có còng số tám trên tay, nhưng mặt chúng đều thản nhiên trừ mụ vợ người chủ xưởng sửa chữa ôtô mắt đỏ ngầu.
Maigret đưa Else lên phòng khách. Một lần nữa Michonnet muốn nhảy xổ vào ả.
Người ta dẫn những kẻ mới đến vào. Người chủ xưởng làm như mình là khách tới nhà nhưng hắn đã nhăn mặt khi nhìn thấy Else và nhà kinh doanh bảo hiểm. Người kia, có vẻ là người Ý, đang làm ra vẻ bạo dạn.
— Một cuộc họp gia đình! Để tổ chức một đám cưới hay là mở một chúc thư đây?
Viên thanh tra giải thích với Maigret:
— May mắn là bắt gặp bọn chúng. Khi đi qua Etampes chúng tôi đã có thêm hai cảnh sát. Họ báo tin trước đó đã có một xe ôtô chạy qua nhưng họ không có điều kiện đuổi bắt. Cách Orleang năm mươi kilômét thì xe những kẻ chạy trốn bị nổ lốp. Chúng phải cho xe đỗ lại giữa đường và rút súng ra. Tên chủ xưởng nhìn thấy chúng tôi trước, nếu không thì đã có một cuộc chiến đấu ra trò. Chúng tôi tiến lên, tên người Ý bắn chúng tôi hai phát nhưng đều bị chệch...
— Nói xem! Khi ông đến nhà tôi, tôi đã mời ông uống... Xin nói với ông, lúc này chúng tôi đang khát đây! - Oscar nói.
Maigret cho người áp giải tên thợ máy tới. Đến nơi hắn có vẻ đang đếm người của chúng xem có những ai.
— Tất cả đứng tựa lưng vào tường! - Ông ra lệnh - Michonnet đứng sang bên kia, không được đứng gần Else...
Nhà kinh doanh bảo hiểm nhìn ông với vẻ cáu kỉnh rồi đến đứng ở đầu hàng người với bộ ria quặp xuống và đôi mắt sưng vù vì những cú đấm. Tiếp đó là tên thợ máy tay bị trói bằng dây điện. Rồi đến vợ tên chủ xưởng gầy gò và thất vọng. Oscar đứng bên vợ, đang lúng túng vì không đút tay vào túi chiếc quần quá rộng được. Cuối cùng là Else và tên người Ý cổ tay xăm hình một phụ nữ khoả thân.
Maigret lần lượt nhìn từng đứa rồi nhăn mặt một cách thoả mãn. Ông châm một tẩu thuốc, đi ra thềm nhà, mở một cánh cửa.
— Lucas, anh lấy tên tuổi, nghề nghiệp, nơi sinh, nơi cư trú từng đứa. Xong việc, anh gọi tôi.
— Có cần còng tay chúng tôi lại không? - Else hỏi.
— Sao lại không?
Ả nói với giọng tin chắc:
— Ông thật độc ác, cảnh sát trưởng!
Trong vườn đã đầy ánh nắng. Hàng ngàn con chim đang hót. Con gà trống trên nóc một gác chuông nhỏ ở chân trời vàng chói như nó được làm bằng vàng.