← Quay lại trang sách

MA LAI RÚT RUỘT

Khoảng năm 1970, Sài Gòn xôn xao vì nạn ma lai xuất hiện trong thành phố. Người ta giải thích:

- Ma lai là một loại ma quỉ hết sức ghê gớm, có nguồn gốc Chiêm Thành. Nó còn có tên là ma cà rồng. Ban ngày, nó y như người thường. Ban đêm, nó rút cái đầu ra khỏi cổ, mang theo một chùm nào dạ dày, nào ruột non, ruột già, bay ra khỏi nhà đi tìm hút máu người. Khi di chuyển, ma thường phát sáng lờ mờ, nếu tinh mắt có thể nhìn thấy cái đầu với ống tiêu hóa lòng thòng bên dưới, bay vù vù qua các mái nhà.

Có một anh chàng nọ cưới nhằm cô vợ ma lai. Đêm đêm, đợi chồng ngủ say, cô vợ rút cái ruột ra rồi bay đi. Đó thực là con ma lai có tình có nghĩa vì nó bay đi tìm hút máu người khác chứ không hút máu chồng nó. Gần sáng, trước khi chồng thức giấc, ma lai trở về ráp vào thân thể, trở lại thành người vợ hiền, ngoan ngoãn. Một đêm nọ, anh chồng thức giấc, nhìn sang thấy cái xác không đầu của con ma đắp chung mền với mình. Anh hoảng kinh, tung mền vùng dậy, mở cửa chạy trốn, sợ quá không dám la làng. Chiếc mền đắp chung bị tung mạnh, làm úp cái xác không đầu. Gần sáng, con ma lại trở về, vội vã ráp vào cái xác. Suốt ngày hôm đó, nó đóng chặt cửa, không dám ra khỏi nhà để đi tìm chồng, vì cái mặt nó ở về phía lưng, mái tóc huyền của nó che phủ trước ngực. Nó phải đợi đêm đến, rút cái đầu ra, sáng mai ráp lại mới xuôi như người bình thường.

Người bị ma lai hút máu thì trở nên tiều tụy dần rồi chết, không cách nào chữa khỏi. Có một bà nhà giàu bị ma lai hút máu, đi bệnh viện, đi bác sĩ mất cả triệu đồng, chích cả chục lít thuốc bổ, sang cả trăm bịch máu rồi cũng phải chết. Bác sĩ không hiểu tại sao nên giải thích đại là ung thư máu!

Nếu người nào bị ma loại thường nhập vào, như ma xó, ma gà, ma lem, ma mút, ma trơi v.v... thì có thể nhờ thầy pháp cao tay ấn trục ra; còn bị ma lai hút máu một lần thì thầy nào cũng chịu thua!

Nếu hỏi: đã có ai chết chưa? Người ta trả lời ngay là có.

Có ở đâu? Người sống ở quận Một thì nói người chết ở quận Ba; người sống ở quận Ba thì nói người chết ở quận Tư, cứ lòng vòng như thế.

Người ta cũng phổ biến nhiều dấu hiệu để nhận biết ma lai lúc ban ngày để tránh xa. Dấu hiệu đáng kể nhất là một vòng tròn màu hồng rất mờ nhạt quanh cổ, nơi con ma rút cái đầu ra. Tuy nhiên rất khó phát hiện vì ban ngày, con ma lai khôn lắm, luôn luôn mặc áo cổ cao để dấu cái vòng đó đi. Vì vậy chưa có con ma lai nào bị bắt để đem trình trước công chúng. Thế mới đáng sợ, cần phải đề phòng cẩn mật.

Cách đề phòng tương đối đơn giản: treo một đoạn cây xương rồng ngay cửa ra vào. Con ma lai thấy gai lởm chởm thì sợ lắm, sẽ bay sang nhà khác. Trong các xóm lao động đông đúc, nếu có một nhà nào đó treo khúc xương rồng lên thì các nhà bên cạnh hoảng hốt làm theo; nếu không, ma lai không vào được nhà láng giềng ắt sẽ chui vào nhà mình. Nó là con ma ghê gớm nên cửa đóng chặt thế nào nó cũng vào được dễ như chơi. Nhiều nhà lúc đầu tỏ vẻ không tin nhưng thấy thiên hạ làm đều khắp thì cũng hơi ngán nên cuối cùng làm theo. Vả lại, mua một khúc xương rồng nhỏ thì không tốn kém gì cho lắm mà được sự an tâm cho đàn bà con nít và cũng được giống thiên hạ cho vui vẻ cả làng.

Thế là hai tỉnh Bình Thuận và Ninh Thuận nườm nượp chở xương rồng vào cứu nguy cho Sài Gòn chống lại sự tấn công của đoàn ma lai ác độc. Xe vận tải chở xương rồng, xe khách chở xương rồng, xe du lịch cũng chở xương rồng. Xương rồng khắp nơi: trong thùng xe, trên mui xe, dưới giỏ thức ăn của người lớn, giữa gói áo quần của trẻ em. Giá bán những khúc xương rồng tăng lên từng ngày. Dân Phan Rang, Phan Thiết vào Sài Gòn vì công chuyện, chỉ cần chặt một đoạn xương rồng lận theo là có thể bù một phần tiền xe đi vào đi ra.

Buổi sáng hôm ấy, bước vào lớp Mười hai, tôi sửa soạn giảng bài thì một em gái đứng dậy hỏi tôi:

- Thưa thầy, người ta đồn đại về ma lai dữ quá, thầy có tin không?

Tôi bỗng thấy cơn giận bùng lên nhưng cố nén. Dạo đó, tôi còn trẻ nên nóng tánh lắm. Tôi rất yêu nghề dạy dỗ và yêu khoa học nên chuyện gì xúc phạm vào hai thứ đó là tôi nổi giận ngay. Tuy nhiên, lúc ấy, tôi cố tự kềm chế để tìm hiểu thêm quan điểm của học trò. Tôi hỏi lại em nữ sinh:

- Thế em có tin không?

Cả lớp im phăng phắc để lắng nghe. Em nữ sinh lộ vẻ băn khoăn. Em ngập ngừng nói:

- Lúc đầu, em không tin nhưng chung quanh, người ta kể nhiều chuyện rùng rợn quá nên em cũng hơi sợ. Má em thì tin lắm. Bà bắt em phải tìm mua một khúc xương rồng treo trước cửa.

- Em làm xong chưa?

- Dạ xong rồi.

Tôi quay lại lớp, hỏi chung:

- Còn các em khác, các em đã treo xương rồng trước cửa nhà chưa?

Lớp học vẫn im phăng phắc, vài em mỉm cười, vài em cúi mặt xuống. Tôi quen đoán tâm lý học sinh nên hiểu ngay rằng không ít người trong các em đã bị tin đồn về ma lai lung lạc và nhiều em đã treo xương rồng trên cửa nhà.

Đến đây, tôi để cho cơn giận nổ bùng. Tôi la mắng đứa nữ sinh như tát nước, tôi la mắng luôn cả lớp. Tôi hét lên:

- Con người sống bình thường ban ngày rồi tối rút ruột ra, bứt đứt vô số mạch máu và dây thần kinh, sáng ra ráp lại sống bình thường! Các em tin điều đó sao? Nếu thế thì các em còn ngồi đây học với tôi làm chi nữa? Các nhà giải phẫu học và sinh lý học còn lý do gì nữa để ngồi lại trong phòng thí nghiệm? Và tôi cũng phải giải nghệ về vườn trồng xương rồng để luộc ăn!

Các em sợ hãi ngồi im. Bình thường, các em thương yêu, chuyện trò thân mật với tôi, nhưng khi tôi nổi giận thì em nào cũng sợ; tất cả đều sợ hãi. Tôi nhìn các em thấy thực đáng thương nên dịu lại. Tôi dùng cả tiết học hôm đó để giải thích sự xấu xa của những kẻ phao tin đồn và mánh khóe thủ lợi trên cây xương rồng của bọn người xấu xa đó.

Mặc dù không giảng được bài học theo đúng chương trình, nhưng tiết học đã rất có ích. Các em chăm chú nghe tôi nói, sự biến chuyển trong nhận thức tỏ ra dứt khoát trong cái nhìn non trẻ của các em. Đứa nữ sinh lúc đầu bị tôi mắng thì khóc, nhưng sau đó nét mặt tươi sáng lên dần dần; em đã giải tỏa hẳn sự phân vân và ưu tư ban đầu.

Các em nhìn tôi với cặp mắt đầy tin tưởng một cách chân thành. Điều nầy làm cho tôi bị lôi cuốn vào một sự hứng khởi tột độ của tuổi trẻ. Tôi cảm thấy mình xứng đáng đi đầu trong công tác chống lại mê tín dị đoan. Gần cuối tiết học, tôi lên giọng thực hùng hồn:

- Tôi tuyên chiến với mê tín dị đoan. Em nào theo tôi?

Cả lớp đều đồng tình. Thế là bỗng chốc tôi trở thành vì tư lệnh, theo sau là một đội quân gồm những chiến sĩ trẻ trung sẵn sàng đánh tan thành trị của bọn ma lai bẩn thỉu.

Chuông rung ra chơi, nét mặt thầy trò đều rạng rỡ.

Đó là chuyện có thực của ba mươi sáu năm về trước về những con ma lai hút máu người. Và một lần nữa tôi hài lòng về quan điểm giáo dục của mình.

Trong một bài trước, tôi có trình bày hủ tục tảo hôn. Mê tín dị đoan càng tệ hại hơn vì nó có tầm phổ biến hết rộng rãi, từ thôn quê đến thành thị, từ hạng bình dân đến hạng trưởng giả, từ người thất học đến người có bằng cấp cao. Tôi muốn kêu gọi thầy cô giáo trẻ hãy tham gia vào việc đẩy lùi mê tín dị đoan nhưng khi nghĩ lại, ngay trong hàng ngũ những nhà mô phạm vẫn có người mê tín dị đoan thì tôi chẳng còn hứng thú gì nữa. Thực đáng phiền lòng.