← Quay lại trang sách

Chương 11

Khi Sir Walter Barrington ghé thăm cháu trai để báo cho anh biết tin khủng khiếp rằng Harry Clifton đã chết ngoài biển, Giles cảm thấy đau đớn tê dại, như thể anh vừa mất đi một phần của chính mình. Thực ra, anh sẵn sàng hy sinh một phần bản thân mình nếu điều đó có thể làm Harry sống lại. Hai người họ đã là những người bạn không thể tách rời từ thời thơ ấu, và Giles vẫn luôn nghĩ họ sẽ cùng nhau làm nên một điều gì đó lớn lao trong đời. Cái chết vô nghĩa và không cần thiết của Harry làm Giles càng thêm quyết tâm sẽ không phạm phải sai lầm tương tự.

Giles đang ngồi trong phòng khách nghe Churchill phát biểu trên đài phát thanh khi Emma hỏi, “Anh có dự định nhập ngũ không?”

“Có chứ, anh sẽ không quay lại Oxford. Anh định sẽ nhập ngũ ngay lập tức.”

Mẹ anh rõ ràng rất ngạc nhiên, nhưng nói với anh rằng bà hiểu. Emma ôm chầm lấy anh trai cô và nói, “Harry hẳn sẽ rất tự hào về anh.” Grace, cô em gái hiếm khi để lộ cảm xúc, òa lên khóc.

Giles lái xe vào Bristol ngay sáng hôm sau và đỗ chiếc MG màu vàng của anh một cách đầy phô trương trước cửa phòng tuyển quân. Anh bước chân vào với thái độ mà anh hy vọng thể hiện rõ quyết tâm trên khuôn mặt. Một viên thượng sĩ thuộc trung đoàn Gloucester - đơn vị cũ của đại úy Jack Tarrant - lập tức đứng nghiêm đầy kiểu cách ngay khi anh ta trông thấy cậu Barrington bước vào. Anh ta đưa cho Giles một tờ khai để anh điền đầy đủ thông tin, và một giờ sau anh được mời bước vào sau một tấm màn che để một bác sĩ quân y kiểm tra sức khỏe.

Vị bác sĩ đánh dấu vào tất cả các ô sau khi đã cẩn thận khám xét kỹ lưỡng người mới đến xin nhập ngũ - tai, mũi, họng, ngực và tứ chi - rồi cuối cùng mới kiểm tra thị lực anh. Giles đứng vào sau một vạch trắng và đọc to các chữ cái và chữ số theo yêu cầu; nói gì thì nói, anh vẫn luôn có thể đánh bay một quả bóng đang lao tới với tốc độ chín mươi dặm19*một giờ tới tận vạch biên xa nhất. Giles hoàn toàn tự tin anh có thể qua được bài kiểm tra sức khỏe, cho tới khi vị bác sĩ hỏi anh có biết về bất cứ khuyết tật hay bệnh di truyền nào trong gia đình mình không. Giles trả lời thành thật, “Cả bố và ông nội tôi đều bị mù màu.”

Vị bác sĩ thực hiện thêm một loạt kiểm tra nữa, và Giles nhận thấy những tiếng ừ và à đã chuyển thành những lần tặc lưỡi.

“Tôi lấy làm tiếc phải nói với cậu, thưa cậu Barrington,” ông ta nói khi kết thúc bài kiểm tra, “vì tiền sử bệnh án của gia đình cậu, tôi không thể đề xuất cậu cho phục vụ tác chiến tại ngũ. Nhưng tất nhiên không có gì ngăn cản cậu nhập ngũ và làm một công việc bàn giấy.”

“Liệu ông có thể cứ đánh dấu vào ô tương ứng, thưa bác sĩ, và quên đi việc tôi vừa gợi ra cái chủ đề đáng nguyền rủa đó không?” Giles nói, cố tỏ vẻ tuyệt vọng.

Vị bác sĩ tảng lờ lời phản đối của anh, và trong ô dưới cùng của phiếu khám ông ta viết “C3: không đủ sức khỏe phục vụ trong đơn vị chiến đấu.”

Giles quay về Manor House vừa kịp bữa trưa. Mẹ anh, bà Elizabeth, không bình luận gì về chuyện anh uống gần hết cả một chai vang. Anh nói với bất cứ ai hỏi, và cả với một số người không hỏi, rằng anh đã bị trung đoàn Gloucester từ chối vì bị mù màu.

“Điều đó đã không thể ngăn ông nội chiến đấu với người Boer,” Grace nhắc cho anh nhớ sau khi anh đã được phục vụ suất bánh pudding thứ hai.

“Có lẽ vào thời ấy người ta thậm chí còn chưa hề biết tình trạng này tồn tại,” Giles nói, cố bỏ qua câu châm chọc của cô em.

Emma bồi tiếp một cú thôi sơn nữa. “Ngay từ đầu anh đã chưa bao giờ có ý định nhập ngũ đúng không?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh trai mình. Giles đang nhìn chằm chằm xuống chân khi em gái anh tung ra cú đòn nốc ao. “Thật tiếc người bạn xuất thân từ bến tàu của anh chẳng còn ở đây để nhắc cho anh nhớ là anh ấy cũng bị mù màu.”

Khi mẹ Giles biết chuyện, bà rõ ràng cảm thấy nhẹ nhõm, song không bình luận gì. Grace không hề nói chuyện lại với anh trai mình cho tới khi cô quay trở lại Cambridge.

Giles lái xe quay trở lại Oxford ngày hôm sau, cố thuyết phục bản thân rằng tất cả mọi người sẽ chấp nhận lý do khiến anh không thể nhập ngũ và dự định sẽ tiếp tục cuộc đời sinh viên. Khi bước chân qua cổng trường, anh nhận ra nơi này trông giống một trung tâm tuyển quân hơn là một trường đại học, với các thanh niên mặc quân phục chiếm số lượng áp đảo so với những người mặc áo thụng xám. Từ quan điểm của Giles, điều tích cực duy nhất trong truyện này đó là lần đầu tiên trong lịch sử số lượng phụ nữ trong trường ngang ngửa với số đàn ông. Thật không may, phần lớn các cô gái chỉ sẵn lòng xuất hiện trong vòng tay ai đó mặc quân phục.

Cậu bạn cũ thời phổ thông Deakins của Giles là một trong số ít sinh viên dường như không hề cảm thấy ngại ngùng về chuyện không đăng ký nhập ngũ. Hẳn các bạn cũng đoán được, Deakins sẽ chẳng có mấy triển vọng trong một cuộc kiểm tra y tế. Đây hẳn là một trong những kỳ kiểm tra hiếm hoi mà cậu ta không giành được dấu đạt vào tất cả các ô. Nhưng rồi sau đó, cậu ta đột ngột biến mất, tới một nơi có tên là Bletchley Park20*. Không ai có thể cho Giles biết người ta đang làm trò gì ở đó, ngoại trừ tất cả mọi người đều ”suỵt- suỵt” đầy bí mật, và Deakins cảnh báo với Giles là anh không thể tới thăm cậu ta dù vào bất cứ lúc nào, trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Từng tháng trôi qua, Giles bắt đầu dành nhiều thời gian ngồi một mình trong quán rượu hơn là có mặt trong các giảng đường chật ních, trong khi Oxford bắt đầu đón nhận ngày càng đông các quân nhân trở về từ mặt trận, một số người chỉ còn một cánh tay, số khác chỉ còn một chân, một số ít người bị mù, và tất cả đều ở trường của anh. Anh cố làm ra vẻ như không nhìn thấy gì, song sự thật là đến cuối học kỳ, anh ngày càng cảm thấy mình lạc lõng.

Giles lái xe tới Scotland vào cuối học kỳ để dự lễ đặt tên thánh cho Sebastian Arthur Clifton. Chỉ những thành viên trong gia đình và một hai người bạn thân được mời tới dự buổi lễ diễn ra tại nhà nguyện lâu đài Mulgerie. Và trong số những người được mời không có bố của Emma và Giles.

Giles rất ngạc nhiên và vui mừng khi Emma đề nghị anh làm cha đỡ đầu cho đứa trẻ, cho dù anh có phần miễn cưỡng khi em gái anh thừa nhận lý do duy nhất để cô nghĩ tới anh là vì, bất chấp mọi chuyện, cô không hề nghi ngờ anh hẳn sẽ là lựa chọn đầu tiên của Harry.

Trong khi anh đi xuống nhà ăn sáng vào sáng hôm sau, Giles để ý thấy có ánh sáng phát ra trong thư phòng của ông ngoại. Khi anh đi qua cửa phòng để đến phòng ăn, anh nghe thấy tên mình được nhắc đến trong cuộc nói chuyện. Anh dừng lại, bước thêm một bước về phía cánh cửa hé mở. Anh cứng đờ người kinh hoàng khi nghe thấy Sir Walter nói, “Tôi thật đau lòng khi phải nói điều này, nhưng đúng là cha nào con nấy.”

“Tôi đồng ý,” Lord Harvey trả lời. “Và vì tôi vốn vẫn luôn đánh giá rất cao về thằng bé, khiến toàn bộ câu chuyện đáng nguyền rủa này lại càng thêm ghê tởm hơn.”

“Không ai,” Sir Walter nói, “có thể tự hào hơn tôi, trên tư cách Chủ tịch Hội đồng quản lý, khi Giles được cử làm phụ trách học sinh tại trường Trung học phổ thông Bristol.”

“Tôi cứ nghĩ,” Lord Harvey nói, “rằng thằng bé có thể mang tài năng xuất chúng về khả năng chỉ huy và lòng can đảm nó vẫn thể hiện trên sân đấu thể thao ra chiến trường.”

“Điều tích cực duy nhất đến từ tất cả những chuyện này,” Sir Walter nói, “là tôi không còn tin Harry Clifton lại có thể là con trai của Hugo.”

Giles sải bước qua tiền sảnh, đi qua phòng ăn, và bước ra ngoài cửa trước. Anh lên xe của mình và bắt đầu chuyến đi dài quay trở lại West Country.

Sáng hôm sau, anh đỗ xe bên ngoài văn phòng tuyển quân. Thêm một lần nữa chàng trai lại đứng vào hàng, lần này không phải cho trung đoàn Gloucester, mà vượt sang bên kia sông Avon, nơi trung đoàn Wessex đang tuyển tân binh.

Sau khi đã điền xong bản khai, anh lại phải trải qua một cuộc kiểm tra y tế ngặt nghèo nữa. Lần này khi vị bác sĩ hỏi anh, “Anh có biết một khuyết tật hay bệnh lý bẩm sinh nào trong gia đình mình có thể ngăn anh thực hiện nhiệm vụ chiến đấu không?” Giles trả lời, “Không, thưa ông.”

CHÚ THÍCH

19*1 dặm Anh = 1,609 km.

20*Nơi đặt trung tâm giải mã lớn nhất của quân đội Anh trong Thế chiến thứ hai, chuyên phá các mật mã liên lạc quân sự của Đức.