Chương 13
Harry sẽ không bao giờ quên ngày Lloyd được thả tự do khỏi Lavenham, và cho dù anh chẳng hề thất vọng khi thấy ông ta rời đi, anh vẫn ngạc nhiên trước lời chia tay của Max.
“Cậu có thể dành cho tôi một ân huệ chứ, Tom?” Lloyd nói khi hai người bắt tay nhau lần cuối cùng. “Tôi rất thích cuốn nhật ký của cậu. Tôi mong muốn tiếp tục được đọc chúng. Nếu cậu vui lòng gửi chúng tới địa chỉ này,” ông ta nói, rồi đưa cho Harry một danh thiếp như thể ông ta đã ở ngoài nhà tù, “tôi sẽ gửi trả lại chúng cho cậu trong vòng một tuần.”
Harry cảm thấy rất hãnh diện, và đã đồng ý gửi cho Max mỗi quyển vở ghi nhật ký sau khi anh đã ghi kín.
Sáng ngày hôm sau, Harry ngồi vào chỗ của anh sau bàn thủ thư, nhưng không hề nghĩ đến chuyện đọc tờ báo số ra hôm trước cho tới khi anh đã hoàn thành xong bổn phận của mình. Anh tiếp tục ghi nhật ký đều đặn mỗi tối, và bất cứ khi nào ghi hết một quyển vở, anh lại gửi những thành quả ghi chép mới nhất của mình cho Max Lloyd. Anh cảm thấy nhẹ nhõm, và có chút ngạc nhiên, khi chúng luôn được gửi trả lại đúng như lời hứa.
Mỗi tháng dần trôi, Harry dần bắt đầu chấp nhận sự thật rằng cuộc sống trong tù phần lớn là những việc vặt vãnh lặp đi lặp lại hàng ngày, vì thế khi ông quản giáo hối hả lao vào thư viện một buổi sáng, tay giơ cao số báo The New York Times của ông ta, anh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Harry đặt chồng sách anh đang định xếp lên các giá xuống.
“Chúng ta có tấm bản đồ Hợp chúng quốc nào không?” Swanson hỏi.
“Có chứ, tất nhiên rồi,” Harry đáp. Anh bước nhanh tới khu vực để sách tham khảo và lấy ra một cuốn Bản đồ nước Mỹ của Hubert. “Cụ thể là chỗ nào, thưa ngài quản giáo?” anh hỏi.
“Trân Châu Cảng.”
Trong hai mươi bốn giờ tiếp theo, chỉ có một chủ đề duy nhất được mọi người nhắc đến, cho dù là tù nhân hay giám thị. Khi nào thì nước Mỹ sẽ tham chiến?
Swanson quay trở lại thư viện vào sáng hôm sau.
“Tổng thống Roosevelt đã thông báo trên đài phát thanh rằng Hợp chúng quốc đã tuyên chiến với Nhật Bản.”
“Thật tốt quá,” Harry nói, “nhưng khi nào thì người Mỹ sẽ giúp chúng ta đánh bại Hitler đây?”
Harry thấy hối hận ngay về hai từ “chúng ta” ngay khi anh thốt ra từ đó. Anh ngước mắt lên và thấy Swanson đang chăm chú nhìn mình đầy khó hiểu, và vội vã quay trở lại với công việc xếp những cuốn sách hôm trước lên giá.
Harry biết được câu trả lời vài tuần sau, khi Winston Churchill lên chiếc Duke of York lên đường tới thủ đô Washington để thực hiện cuộc đàm phán với tổng thống Hoa Kỳ. Khi thủ tướng Anh trở về tới nước Anh, Roosevelt đã đồng ý rằng Hợp chúng quốc sẽ chú ý tới cuộc chiến ở châu Âu và nhiệm vụ đánh bại nước Đức Quốc xã.
Harry viết kín hết trang này tới trang khác trong tập nhật ký của anh về phản ứng từ các bạn tù với tin tức đất nước của họ đang tham chiến. Anh đi đến kết luận rằng phần lớn họ rơi vào một trong hai loại rõ rệt, những kẻ hèn nhát và những người anh hùng: những kẻ cảm thấy nhẹ nhõm được yên ổn ngồi trong tù, và chỉ hy vọng chiến tranh đã kết thúc từ lâu trước khi bọn họ được thả, và những người nóng lòng muốn được ra tù và chiến đấu với một kẻ thù mà họ còn ghét hơn cả đám giám thị nhà tù. Khi Harry hỏi bạn cùng buồng của mình xem anh ta thuộc về loại nào, Quinn đáp, “Cậu đã bao giờ gặp gã Ai-len nào lại không khoái choảng nhau chưa?”
Về phần mình, Harry càng trở nên tuyệt vọng hơn, tin chắc rằng giờ đây, khi nước Mỹ đã tham chiến, sẽ còn lâu anh mới được có cơ hội thực hiện sứ mệnh của mình. Lần đầu tiên kể từ khi ngồi tù, anh nghĩ tới chuyện thử tìm cách vượt ngục.
Harry vừa đọc xong mục điểm sách trên tờ The New York Times khi một giám thị bước vào thư viện và nói, “Ông quản giáo muốn gặp anh trong phòng của ông ngay lập tức, Bradshaw.”
Harry không hề ngạc nhiên, cho dù sau khi đưa mắt nhìn một lần nữa vào dòng quảng cáo ở cuối trang, anh vẫn thầm tự hỏi làm cách nào Lloyd nghĩ ông ta có thể trót lọt được vụ này. Anh gập tờ báo lại ngay ngắn, để lên giá, và đi theo người giám thị.
“Ông có biết vì sao ông ấy muốn gặp tôi không, ông Joyce?” Harry hỏi trong khi hai người bước đi qua sân.
“Đừng có hỏi tôi,” Joyce đáp, không hề cố gắng che giấu vẻ khó chịu. “Tôi chưa bao giờ là một người thân tín của ông quản giáo.”
Harry không nói gì thêm cho tới khi họ đến bên ngoài văn phòng của ông quản giáo. Joyce khẽ gõ cửa.
“Vào,” một giọng nói không lẫn vào đâu được vang lên. Joyce mở cửa, và Harry bước vào phòng. Anh ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông nữa mà anh chưa gặp bao giờ đang ngồi đối diện với ông quản giáo. Ông này mặc quân phục sĩ quan quân đội, và trông thật bảnh bao tương phản hẳn với cảm giác nhem nhuốc của Harry. Viên sĩ quan không hề rời mắt khỏi người tù.
Ông quản giáo đứng dậy sau bàn làm việc. “Chào cậu, Tom.” Đây là lần đầu tiên Swanson gọi anh bằng tên thánh. “Đây là đại tá Cleverdon, trung đoàn Biệt kích Texas 5.”
“Xin chào ngài,” Harry nói.
Cleverdon đứng dậy bắt tay Harry. Thêm một chuyện lần đầu tiên xảy ra nữa.
“Ngồi xuống đi, Tom,” Swanson nói. “Ngài đại tá có một đề xuất muốn đưa ra với cậu.”
Harry ngồi xuống.
“Rất vui được gặp anh, Bradshaw,” đại tá Cleverdon bắt đầu nói trong lúc ngồi xuống trở lại. “Tôi là tư lệnh trung đoàn biệt kích.” Harry dành cho ông ta ánh nhìn đầy thắc mắc.”Anh sẽ không thấy chúng tôi xuất hiện trong bất cứ cẩm nang tuyển quân nào. Tôi huấn luyện các nhóm binh sĩ, những người sẽ được thả xuống sau lưng chiến tuyến kẻ thù với mục đích gây ra nhiều rối loạn nhất có thể cho kẻ thù, như thế lực lượng bộ binh sẽ có nhiều cơ hội hơn để làm tốt phần việc của họ. Vẫn chưa ai biết thời gian và địa điểm lực lượng của chúng ta sẽ đổ bộ lên châu Âu, nhưng tôi sẽ là một trong những người đầu tiên được phổ biến, vì binh lính dưới quyền tôi sẽ nhảy dù xuống vùng mục tiêu vài ngày trước khi diễn ra cuộc tấn công.”
Harry đang ngồi nhấp nhổm bên mép ghế của anh.
“Nhưng trước khi chuyện đó diễn ra, tôi sẽ tập hợp một đơn vị biệt động nhỏ để chuẩn bị cho mọi tình huống. Đơn vị này sẽ gồm ba nhóm, mỗi nhóm gồm mười người: một đại úy, một thượng sĩ, hai hạ sĩ và sáu lính thường. Trong vài tuần vừa qua tôi đã liên lạc với quản giáo một số nhà tù để hỏi xem họ có ai xuất chúng đặc biệt hay không, những người họ cảm thấy có thể phù hợp với loại nhiệm vụ này. Anh là một trong hai người được ông Swanson đề xuất. Sau khi tôi nghiên cứu hồ sơ của anh, từ khi anh còn phục vụ trong hải quân, tôi buộc phải đồng ý với ông quản giáo rằng tốt hơn anh nên ở ngoài kia trong bộ quân phục hơn là lãng phí thời gian của mình tại đây.”
Harry quay sang ông quản giáo. “Xin cảm ơn ngài, thưa ngài, nhưng tôi có được phép hỏi người còn lại là ai không?”
“Quinn,” Swanson nói. “Hai người các anh đã gây ra cho tôi nhiều vấn đề suốt mấy năm nay. Tôi nghĩ giờ đã đến lượt bọn Đức phải hứng chịu những trò ma mãnh của hai người.” Harry mỉm cười.
“Nếu anh quyết định gia nhập cùng chúng tôi, Bradshaw,” viên đại tá nói tiếp, “anh sẽ bắt đầu khóa huấn luyện cơ bản tám tuần ngay lập tức, tiếp theo là sáu tuần huấn luyện tác chiến đặc biệt nữa. Trước khi nói thêm, tôi cần biết đề xuất này có làm anh hứng thú không.”
“Khi nào thì tôi bắt đầu?” Harry hỏi.
Viên đại tá mỉm cười. “Xe của tôi đang đợi bên ngoài, và tôi vẫn để máy nổ.”
“Tôi đã cho người đi lấy lại quần áo dân sự của hai người từ kho,” ông quản giáo nói. “Đương nhiên chúng ta cần giữ kín nguyên do hai người rời khỏi đây đột ngột đến vậy giữa chúng ta với nhau. Nếu có ai đó hỏi, tôi sẽ nói cậu và Quinn đã được chuyển sang một nhà tù khác.”
Viên đại tá gật đầu. “Còn câu hỏi nào nữa không, Bradshaw?”
“Quinn có đồng ý đi cùng ngài không?” Harry hỏi.
“Anh ta đang ngồi trên băng ghế sau ngoài xe của tôi, có lẽ đang băn khoăn chuyện gì làm anh lâu đến thế.”
“Nhưng ông biết lý do khiến tôi phải ngồi tù đúng không, thưa đại tá?”
“Đào ngũ,” đại tá Cleverdon nói. ”Vì thế tôi cần phải để mắt đến anh chứ gì?” Cả hai cùng bật cười. “Anh sẽ gia nhập nhóm của tôi với tư cách lính thường, nhưng tôi có thể cam đoan với anh, hồ sơ của anh trong quá khứ sẽ không cản trở cơ hội thăng tiến của anh. Tuy vậy, nhân tiện đây, Bradshaw, với hoàn cảnh hiện tại, có lẽ việc đổi sang một cái tên khác cũng là chuyện cần thiết. Chúng tôi không muốn một gã ma lanh nào hay tọc mạch vào hồ sơ sờ đến lý lịch của anh ở bên hải quân và bắt đầu đưa ra những câu hỏi lôi thôi. Có ý tưởng nào không?”
“Harry Clifton, thưa ngài,” anh trả lời có phần vội vàng.
Ông quản giáo mỉm cười. “Tôi vẫn luôn tự hỏi không biết tên thật của cậu là gì.”