← Quay lại trang sách

Chương 14

Emma muốn rời khỏi căn hộ của Kristin ngay lập tức, rời khỏi New York và quay trở về Anh. Sau khi đã về đến Bristol, cô sẽ đau khổ một mình và dành cả cuộc đời mình nuôi dạy con trai Harry. Nhưng hóa ra chạy trốn cũng không dễ dàng gì.

“Tôi rất tiếc,” Kristin nói, đưa một cánh tay khoác lên vai Emma. “Tôi không ngờ là cô vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy đến với Tom.”

Emma mỉm cười yếu ớt.

“Tôi muốn cô biết,” Kristin tiếp tục, “rằng Richard và tôi chưa bao giờ nghi ngờ, dù chỉ trong giây lát, rằng anh ấy vô tội. Người đàn ông tôi kéo trở lại sự sống không có khả năng gây án mạng.”

“Cảm ơn cô,” Emma nói.

“Tôi có mấy bức ảnh của Tom khi anh ấy ở cùng chúng tôi trên tàu Kansas Star. Cô có muốn xem qua không?” Kristin hỏi.

Emma lịch sự gật đầu, cho dù cô chẳng hề có hứng thú ngắm nghía bất cứ bức ảnh nào của trung úy Thomas Bradshaw. Cô quyết định rằng sau khi Kristin đã rời khỏi phòng, cô sẽ lẳng lặng rời khỏi căn hộ và trở về khách sạn của mình. Cô không muốn tiếp tục biến mình thành con ngốc như vậy trước mặt một người hoàn toàn xa lạ.

Kristin vừa rời khỏi, Emma liền đứng bật dậy. Trong lúc đứng lên, cô làm tách của mình rơi từ trên bàn xuống sàn, làm sánh một ít cà phê ra thảm trải sàn. Cô quỳ gối xuống và lại bắt đầu khóc, đúng lúc Kristin quay vào phòng, trên tay cầm theo một xấp ảnh.

Nhìn thấy Emma đang quỳ dưới sàn và khóc, cô cố tìm cách an ủi Emma. “Đừng lo về cái thảm, không quan trọng đâu. Đây, sao cô không xem qua mấy bức ảnh này, trong khi tôi tìm thứ gì đó để lau cà phê đi?” Cô đưa xấp ảnh cho Emma và lại hối hả rời khỏi phòng.

Emma chấp nhận rằng giờ đây cô không thể lặng lẽ rút lui được nữa, vậy là cô ngồi trở lại xuống ghế của mình và bắt đầu miễn cưỡng xem các bức ảnh của Tom Bradshaw.

“Ôi, Chúa ơi,” cô kêu lên thành tiếng. Cô không tin nổi vào mắt mình khi nhìn vào một bức ảnh chụp Harry đang đứng trên boong một con tàu với hậu cảnh là Tượng Nữ thần Tự do, rồi một bức ảnh khác với nền là những tòa nhà chọc trời của Manhattan. Nước mắt lại trào ra từ đôi mắt cô, cho dù cô không thể lý giải nổi sao điều đó lại có thể. Cô nóng lòng đợi Kristin quay trở lại. Không lâu sau, người nội trợ thiện lành quay lại, quỳ xuống và bắt đầu lau vết bẩn nhỏ màu nâu bằng một miếng giẻ ướt.

“Cô có biết chuyện gì đã xảy ra với Tom sau khi anh ấy bị bắt không?” Emma lo lắng hỏi.

“Chẳng lẽ chưa ai nói gì với cô sao?” Kristin hỏi, ngước mắt nhìn lên. “Có vẻ như không có đủ bằng chứng để kết tội anh ấy giết người, và Jelks đã giúp anh ấy được bãi bỏ tội danh đó. Anh ấy bị buộc tội đào ngũ khỏi hải quân, thừa nhận có tội và bị kết án sáu năm tù.”

Emma chỉ không hiểu tại sao Harry lại phải vào tù vì một tội mà hiển nhiên là anh không hề phạm phải. “Có phải phiên tòa diễn ra ở New York không?”

“Đúng thế,” Kristin trả lời. “Vì luật sư của anh ấy là Sefton Jelks, Richard và tôi đoán là anh ấy không cần đến sự trợ giúp về tài chính.”

“Tôi không chắc là tôi hiểu.”

“Sefton Jelks là thành viên cao cấp của một trong những công ty luật danh tiếng nhất tại New York, vì thế ít nhất Tom cũng được bào chữa tốt. Khi ông ta tới gặp chúng tôi về Tom, ông ta có vẻ quan tâm thật sự. Tôi biết ông ta cũng đã tới gặp bác sĩ Wallace và ông thuyền trưởng, và ông ta cam đoan với tất cả chúng tôi là Tom vô tội.”

“Cô có biết họ đưa anh ấy tới nhà tù nào không?” Emma vội vàng hỏi.

“Lavenham, ở vùng phía bắc New York. Richard và tôi định tới thăm anh ấy, song ông Jelks nói với chúng tôi là anh ấy không muốn gặp bất cứ ai.”

“Cô thật tốt quá,” Emma nói. “Tôi hy vọng có thể hỏi xin thêm một ân huệ nhỏ nữa trước khi ra về. Tôi có thể giữ lại một trong những bức ảnh này không ạ?”

“Hãy giữ lại hết đi. Richard chụp đến hàng tá ảnh, anh ấy luôn làm thế. Chụp ảnh là sở thích của chồng tôi.”

“Tôi không muốn làm phí thêm thời gian của cô nữa,” Emma nói, hấp tấp đứng dậy.

“Cô không hề làm phí thời gian của tôi,” Kristin trả lời. “Chuyện xảy ra với Tom chưa bao giờ làm chúng tôi thấy thuyết phục. Khi cô gặp anh ấy, hãy làm ơn gửi tới anh ấy những lời chúc tốt đẹp nhất của chúng tôi,” cô nói trong khi hai người đi ra cửa. “Và nếu anh ấy muốn chúng tôi tới thăm, chúng tôi sẽ rất vui lòng làm điều đó.”

“Cảm ơn cô,” Emma nói trong khi sợi xích một lần nữa được tháo ra. Trong khi Kristin mở cửa, cô nói, “Cả hai chúng tôi đều biết Tom đang yêu say đắm, nhưng anh ấy không hề cho chúng tôi biết cô là người Anh.”