Chương 25
Maisie vẫn còn nhớ cảm giác đau đớn bà từng trải qua khi chồng bà không trở về nhà sau ca làm đêm của ông. Bà biết Arthur đã chết, cho dù phải nhiều năm trôi qua trước khi anh trai Stan của bà mới chịu kể cho bà biết sự thật về việc chồng bà đã chết như thế nào tại cầu tàu chiều hôm ấy.
Nhưng nỗi đau trước kia vẫn không là gì hết so với việc được thông báo đứa con trai duy nhất của bà đã được an táng ngoài biển sau khi tàu Devonian bị ngư lôi Đức bắn chìm vài giờ sau khi chiến tranh bùng nổ.
Maisie vẫn còn nhớ lần cuối cùng bà trông thấy Harry. Anh đã tới khách sạn Grand thăm bà vào sáng ngày thứ Năm đó. Nhà hàng đông nghịt khách, với một hàng dài khách hàng chờ có chỗ ngồi. Con trai bà đứng vào hàng, nhưng khi anh thấy mẹ mình hối hả đi ra đi vào nhà bếp không có lấy một giây thảnh thơi, Harry lại lặng lẽ ra về, nghĩ rằng bà đã không nhìn thấy anh. Con trai bà vẫn luôn là một chàng trai chín chắn, và anh biết bà không tán thành chuyện bị quấy rầy trong lúc đang làm việc, và thật lòng mà nói, anh cũng biết mẹ mình sẽ không muốn phải nghe thấy anh đã rời Oxford để gia nhập hải quân.
Sir Walter Barrington ghé thăm ngày hôm sau để nói cho Maisie biết Harry đã ra khơi vào lúc cơn thủy triều buổi sáng với cương vị sĩ quan thứ tư trên tàu Devonian, và sẽ quay lại trong vòng một tháng để gia nhập thủy thủ đoàn của chiến hạm HMS69* Resolution với vai trò một thủy thủ thường, vì chàng trai mong muốn được tham gia truy lùng tàu ngầm Đức trên Đại Tây Dương. Điều mà anh không nhận ra là chúng đã bắt đầu truy lùng anh trước.
Maisie dự định sẽ nghỉ phép ngày mà Harry quay về, song sự tình đã không diễn ra như thế. Biết được nhiều người mẹ khác cũng đã mất con trong cuộc chiến tranh xấu xa man rợ này cũng chẳng làm nhẹ bớt.
Bác sĩ Wallace, bác sĩ chính trên tàu Kansas Star, đang đứng đợi trước cửa nhà bà ở Still House Lane khi bà quay về nhà sau giờ làm vào một buổi tối tháng Mười. Ông không cần thiết phải nói với bà vì sao ông có mặt ở đó. Tất cả hiện rõ trên mặt ông.
Họ ngồi xuống bàn trong bếp, và ông bác sĩ cho bà hay ông là người phụ trách chăm sóc những thủy thủ được vớt lên từ đại dương sau khi tàu Devonian bị đánh chìm. Ông cam đoan với người mẹ rằng ông đã làm tất cả những gì có thể trong năng lực của mình để cứu tính mạng Harry, nhưng thật không may chàng trai đã không bao giờ tỉnh lại. Trên thực tế, trong số chín thủy thủ ông cứu chữa tối hôm ấy, chỉ có một người sống sót, đó là Tom Bradshaw, sĩ quan thứ ba trên tàu Devonian, và hiển nhiên cũng là một người bạn của Harry. Bradshaw đã viết một lá thư phân ưu mà bác sĩ Wallace đã hứa sẽ trao lại cho bà Clifton ngay khi tàu Kansas Star quay lại Bristol. Ông đã giữ lời. Maisie cảm thấy có lỗi khi ông bác sĩ cáo từ để quay về tàu. Thậm chí bà còn không mời ông được một tách trà.
Bà để lá thư của Tom Bradshaw lên bệ lò sưởi, bên cạnh bức ảnh ưa thích nhất của bà chụp Harry đang hát trong ban đồng ca tại trường học.
Khi Maisie quay lại làm việc ngày hôm sau, đồng nghiệp của bà tại khách sạn đều chân thành động viên an ủi bà, và ông Hurst, giám đốc khách sạn, đề nghị bà nghỉ lấy vài ngày. Bà nói với ông giám đốc rằng đó là điều cuối cùng bà cần. Thay vì thế, bà làm thêm giờ nhiều nhất có thể, hy vọng điều đó có thể làm nỗi đau lắng xuống.
Nhưng vô ích.
Rất nhiều nam thanh niên làm việc tại khách sạn đã rời đi để nhập ngũ, và vị trí của họ được những người phụ nữ đảm nhiệm. Chuyện một cô gái trẻ đi làm không còn bị coi là đáng xấu hổ, và Maisie nhận ra là bà ngày càng phải đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn khi đội ngũ nhân viên nam giảm đi đáng kể.
Người phụ trách nhà hàng dự kiến sẽ nghỉ hưu vào dịp sinh nhật thứ sáu mươi của ông, song Maisie đoán rằng ông Hurst sẽ đề nghị ông phụ trách ở lại làm việc tiếp cho tới khi chiến tranh kết thúc. Một cú sốc xảy ra khi ông giám đốc gọi bà vào phòng làm việc của mình và đề nghị bà đảm nhận vị trí đó.
“Bà xứng đáng nhận được nó, Maisie,” ông nói, “và trụ sở điều hành cũng nhất trí với tôi.”
“Tôi muốn có thêm vài ngày để suy nghĩ về việc này,” bà trả lời trước khi rời khỏi phòng giám đốc.
Ông Hurst không đả động gì tới chủ đề này trong suốt một tuần tiếp theo, và khi ông nhắc lại, Maisie đề xuất rằng có lẽ bà nên được thử việc một tháng. Ông bật cười.
“Thông thường,” ông nhắc bà, “sẽ là nhà tuyển dụng, chứ không phải nhân viên, là bên nhất quyết đưa ra thời gian một tháng thử việc.”
Trong vòng một tuần, cả hai đều đã quên hẳn chuyện thời gian thử việc, vì cho dù thời gian làm việc dài hơn và những trách nhiệm mới của bà rất nặng nề, Maisie luôn hoàn tất nó một cách không thể trọn vẹn hơn. Bà biết khi chiến tranh kết thúc và những người đàn ông từ chiến trường trở về, bà sẽ trở lại là một nhân viên phục vụ. Bà thậm chí sẵn sàng quay trở lại làm gái điếm, nếu điều đó đồng nghĩa với việc Harry có mặt trong số những người trở về.
Maisie chẳng cần phải đọc được báo để biết rằng không quân Nhật đã tiêu diệt hạm đội Mỹ tại Trân Châu Cảng, và các công dân của Hợp chúng quốc đã đoàn kết đứng dậy chống lại kẻ thù chung và gia nhập phe Đồng Minh, vì trong suốt nhiều ngày đó là chủ đề duy nhất mọi người bàn tán.
Không bao lâu sau, Maisie gặp người Mỹ đầu tiên.
Hàng nghìn người Mỹ đã có mặt tại West Country trong những năm tiếp theo, và rất nhiều trong số họ đồn trú tại một doanh trại quân đội ở ngoại ô Bristol. Một số sĩ quan bắt đầu đến ăn tối tại nhà hàng của khách sạn, nhưng họ vừa mới kịp trở thành khách quen thì họ đã lại biến mất, để rồi không bao giờ xuất hiện trở lại nữa. Maisie đã bị nhắc nhở một cách liên tục và đau đớn rằng những sĩ quan đó cũng chỉ trạc tuổi Harry.
Nhưng rồi chuyện này thay đổi khi một người có quay trở lại. Maisie không nhận ra ông ta ngay lập tức khi ông ta đi xe lăn vào nhà hàng và đề nghị được ngồi vào bàn quen thuộc của mình. Bà vẫn luôn nghĩ mình giỏi ghi nhớ những cái tên, và thậm chí còn tốt hơn với những khuôn mặt - bạn buộc phải thế khi bạn không biết đọc và viết. Nhưng khi bà nghe thấy giọng nói miền Nam lè nhè đó, hồi ức đã sống dậy. “Trung úy Mulholland phải không?”
“Không phải, bà Clifton. Bây giờ là thiếu tá Mulholland. Tôi được đưa về đây để chờ hồi phục trước khi họ đưa tôi trở về nhà ở Bắc Carolina.”
Bà mỉm cười và đưa ông ta tới bàn quen của ông ta, cho dù ông ta không cho phép bà giúp đẩy xe lăn cho mình. Mike, ông ta nhất định đòi Maisie gọi mình như thế, sau đó trở thành một khách hàng quen, xuất hiện mỗi tuần hai, hay thậm chí đến ba lần.
Maisie bật cười khi ông Hurst thì thầm, “Bà biết là ông ta thích bà mà.”
“Tôi nghĩ ông sẽ thấy thời hẹn hò của tôi đã qua rồi,” bà trả lời.
“Đừng tự lừa bản thân,” ông giám đốc đáp trả. “Bà đang ở vào thời xuân sắc, Maisie. Tôi có thể nói với bà rằng thiếu tá Mulholland không phải là người đầu tiên hỏi tôi liệu bà có đang hẹn hò cùng ai không.”
“Ông Hurst, cố đừng quên rằng tôi đã là bà nội rồi.”
“Nếu tôi là bà, tôi sẽ không nói chuyện đó với ông ta,” ông giám đốc nói.
Lần thứ hai Maisie không thể nhận ra viên thiếu tá là khi ông ta tới nhà hàng vào một buổi tối trên một đôi nạng, chiếc xe lăn rõ ràng đã bị vứt bỏ. Một tháng nữa trôi qua, đến lượt đôi nạng bị nhường chỗ cho gậy chống, và không bao lâu sau cả thứ này cũng trở thành kỷ vật của quá khứ.
Một tối, thiếu tá Mulholland gọi điện tới đặt một bàn cho tám người; ông ta có chuyện gì đó để ăn mừng, viên thiếu tá nói với Maisie. Bà đoán hẳn ông này sắp quay về Bắc Carolina, và lần đầu tiên chợt nhận ra rồi đây bà sẽ nhớ ông ta đến mức nào.
Bà không coi Mike là một người đẹp trai, nhưng ông ta sở hữu nụ cười nồng nàn nhất cùng phong thái của một quý ông người Anh, hay như ông ta từng có lần nói, một quý ông miền Nam. Chuyện nói xấu người Mỹ đã trở thành mốt thời thượng với những kẻ độc mồm kể từ khi họ tới đồn trú trong các doanh trại trên đất Anh, và câu cửa miệng mỉa mai vẫn hay được nhắc đi nhắc lại rằng họ thích chuyện trai gái quá đáng, được trả lương hậu quá đáng và đầy rẫy khắp nơi70* có thể nghe được từ miệng không ít người dân Bristol vốn chưa bao giờ gặp lấy một người Mỹ; ông anh trai Stan là một người như thế, và chẳng có điều gì Maisie nói có thể làm ông ta thay đổi suy nghĩ.
Khi bữa tối ăn mừng của viên thiếu tá đi đến hồi kết, nhà hàng đã gần như vắng tanh. Khi đồng hồ điểm chuông mười giờ, một sĩ quan đứng lên uống mừng sức khỏe của Mike và chúc mừng ông ta.
Khi nhóm sĩ quan chuẩn bị rời nhà hàng để quay về trại trước giờ giới nghiêm, Maisie nói với viên thiếu tá, thay mặt tất cả nhân viên, rằng tất cả họ đều rất mừng vì ông ta đã hoàn toàn bình phục và đủ khỏe để trở về nhà.
“Tôi sẽ không về nhà, Maisie,” ông ta phá lên cười và nói. “Chúng tôi vừa ăn mừng việc tôi được bổ nhiệm làm phó chỉ huy căn cứ. Tôi e là bà sẽ phải chịu đựng tôi đến khi chiến tranh kết thúc.” Maisie rất vui trước tin này, và không khỏi ngạc nhiên khi ông ta nói thêm, “Thứ Bảy tới là vũ hội tại trung đoàn, và tôi không rõ bà có dành cho tôi hân hạnh được có bà làm khách mời của tôi không.”
Maisie không biết nói sao. Bà không còn nhớ nổi lần cuối cùng mình được mời đi chơi là khi nào nữa. Bà không biết chắc viên thiếu tá đã đứng đó bao lâu chờ câu trả lời của bà, nhưng trước khi bà có thể trả lời, ông ta nói thêm, “Tôi sợ rằng đây là lần đầu tiên tôi bước chân ra sàn nhảy sau nhiều năm.”
“Cả tôi cũng vậy,” Maisie thừa nhận.
CHÚ THÍCH69*His (Her) Majesty’s Ship: ba từ viết tắt trước tên các tàu của Hải quân Hoàng gia Anh.
70*Nguyên văn tiếng Anh: over-sexed, over-paid and over here.