← Quay lại trang sách

Chương 26

Maisie luôn gửi tiền lương và tiền khách hàng thưởng vào ngân hàng vào chiều thứ Sáu.

Bà không mang chút tiền nào về nhà, vì Maisie không muốn Stan phát hiện ra bà còn kiếm được nhiều tiền hơn ông ta. Hai tài khoản của bà lúc nào cũng có số dư, và mỗi khi tài khoản vãng lai của bà cho thấy số dư lên đến mười bảng, năm bảng sẽ được chuyển sang tài khoản tiết kiệm - ổ trứng nho nhỏ của bà, như cách Maisie vẫn gọi nó, để phòng khi có gì bất trắc xảy ra. Sau thảm họa tài chính gặp phải với Hugo Barrington, bà luôn giả thiết rằng rồi sẽ có lúc có gì đó bất trắc xảy ra.

Ngày thứ Sáu đó, bà dốc hết tiền trong xắc lên mặt quầy, và nhân viên ngân hàng bắt đầu tách các loại tiền xu ra xếp thành từng chồng nhỏ riêng biệt, như anh ta vẫn làm mỗi tuần.

“Tất cả là bốn shilling và chín penny, thưa bà Clifton,” anh ta nói, viết vào sổ tài khoản của Maisie.

“Cảm ơn,” Maisie nói, trong khi người nhân viên đưa quyển sổ tài khoản qua khe quầy. Bà đang cất nó vào xắc thì anh ta nói thêm, “Ông Prendergast không rõ liệu ông ấy có thể trao đổi một chút với bà không.”

Tim Maisie nặng trĩu. Bà vốn vẫn coi các giám đốc ngân hàng và những người đi thu tiền nhà là một loại người lúc nào cũng chỉ đem đến tin xấu, và có lý do chính đáng để tin như vậy trong trường hợp của ông Prendergast, vì lần cuối cùng ông này đề nghị gặp bà là để báo cho bà biết rằng bà không còn đủ tiền trong tài khoản để trang trải hết chi phí của Harry trong học kỳ cuối của cậu tại Trường trung học phổ thông Bristol. Bà miễn cưỡng đi về phía phòng làm việc của ông giám đốc.

“Xin chào bà, bà Clifton,” ông Prendergast lên tiếng chào, và đứng lên từ sau bàn làm việc khi Maisie bước vào. Ông ta đưa tay mời bà ngồi. ”Tôi muốn trao đổi với bà về một vấn đề riêng tư.”

Maisie càng cảm thấy cảnh giác hơn. Bà cố gắng nhớ lại xem trong thời gian gần đây bà có viết tấm séc nào có thể khiến cho tài khoản bị rút quá số dư hay không. Bà đã mua mua một bộ váy trang nhã để mặc trong buổi vũ hội tại căn cứ Mỹ mà Mike Mulholland đã mời bà tới dự, song đó là bộ váy cũ, và hoàn toàn nằm trong dự toán của bà.

“Một khách hàng quan trọng của ngân hàng,” ông Prendergast bắt đầu nói, “đã tỏ ý quan tâm tới miếng đất của bà tại phố Broad, là vị trí của tiệm trà Tilly’s trước đây.”

“Nhưng tôi nghĩ là tôi đã mất hết mọi thứ khi ngôi nhà bị đánh bom rồi chứ.”

“Không hẳn là mọi thứ,” Prendergast nói. “Giấy tờ sở hữu miếng đất vẫn mang tên bà.”

“Nhưng liệu nó có thể còn có giá trị gì nữa chứ,” Maisie nói, “khi bọn Đức giờ đây đã san phẳng mọi thứ xung quanh đó? Lần cuối tôi đi xuống phố Chapel, nơi đó chỉ còn là một đống đổ nát.”

“Rất có thể là thế,” ông Prendergast đáp, “nhưng khách hàng của tôi vẫn sẵn sàng trả cho bà hai trăm bảng để mua lại quyền sở hữu.”

“Hai trăm bảng?” Maisie lặp lại như thể bà vừa trúng số.

“Đó là khoản tiền ông ấy sẵn sàng trả,” Prendergast xác nhận.

“Theo ông nghĩ thì miếng đất đó đáng giá bao nhiêu?” Maisie hỏi, làm ông giám đốc ngân hàng không khỏi ngạc nhiên.

“Tôi không biết, thưa bà,” ông ta trả lời. “Tôi là một người làm ngân hàng, không phải là chuyên gia đánh giá bất động sản.”

Maisie tiếp tục im lặng một lát. “Làm ơn nói với khách hàng của ông là tôi muốn có vài ngày để suy nghĩ về chuyện đó.”

“Vâng, tất nhiên rồi,” Prendergast nói. “Nhưng bà cần biết khách hàng của tôi đã chỉ thị cho tôi chỉ đưa ra đề nghị này trong một tuần thôi.”

“Vậy là tôi phải có quyết định vào thứ Sáu tuần sau, đúng vậy không?” Maisie hỏi đầy thách thức.

“Như ý bà muốn, thưa bà,” Prendergast nói khi Maisie đứng dậy ra về. “Tôi rất mong được gặp lại bà vào thứ Sáu tới.”

Khi Maisie rời khỏi ngân hàng, bà không khỏi suy nghĩ rằng từ trước đến nay ông giám đốc chưa bao giờ gọi mình là “bà”. Trong quãng đường đi bộ về nhà qua những ngôi nhà treo rèm cửa đen kéo kín - bà chỉ đi xe buýt khi trời mưa - Maisie bắt đầu nghĩ về việc bà sẽ sử dụng hai trăm bảng đó như thế nào, song những ý nghĩ này chẳng mấy chốc bị thay thế bằng nỗi băn khoăn liệu ai có thể cho bà lời khuyên xem liệu đó có phải là mức giá hợp lý hay không.

Ông Prendergast đã làm cho nó nghe có vẻ là một đề nghị phải chăng, song ông ta đang đứng về phía nào đây? Có lẽ bà sẽ trao đổi vài lời với ông Hurst, nhưng từ rất lâu trước khi về tới Still House Lane, bà đã đi đến quyết định rằng sẽ là không chuyên nghiệp khi lôi ông chủ của mình can dự vào vấn đề cá nhân. Mike Mulholland có vẻ là một người thông minh, sắc sảo, song anh ta liệu có thể biết gì về giá đất ở Bristol? Về ông anh Stan của bà, hỏi ông ta sẽ chẳng ích gì rồi, vì chắc chắn ông anh bà sẽ nói, “Hãy lấy tiền và chuồn, cô em.” Và xét cho cùng, Stan sẽ là người cuối cùng mà bà muốn cho biết về vận may bất ngờ của mình.

Khi Maisie rẽ vào Merrywood Lane, bóng tối đã buông xuống và các cư dân đã chuẩn bị tắt đèn. Bà vẫn chẳng tiến thêm được bước nào trong việc giải quyết vấn đề. Khi bà đi qua cổng trường tiểu học cũ của Harry, dòng hồi ức lại ùa về, và Maisie thầm cảm ơn thầy Holcombe vì những gì ông đã làm cho con trai bà khi cậu còn nhỏ. Bà dừng lại trước cổng. Ông Holcombe là một người thông minh; nói gì thì nói, ông đã theo học Đại học Bristol và tốt nghiệp với tấm bằng. Vậy thì hẳn ông có thể cho bà lời khuyên được chứ?

Maisie quay lại bước về phía cổng trường, nhưng khi bà đi qua sân chơi, tại đó vắng tanh không một bóng người. Bà xem đồng hồ; mới hơn năm giờ một chút. Tất cả học sinh hẳn đã về nhà từ lâu, vậy thì có lẽ ông Holcombe cũng đã về.

Bà đi ngang qua sân chơi, mở cổng trường và bước vào dãy hành lang quen thuộc. Dường như thời gian đã ngừng trôi ở đây; vẫn những bức tường gạch đỏ, chỉ có thêm vài chữ cái được khắc lên đó, vẫn những bức tranh đầy màu sắc được gắn trên tường, chỉ có điều bởi những đứa trẻ khác, và cũng vẫn những chiếc cúp bóng đá đó, song lại do những đội bóng khác giành được. Dẫu vậy, nơi vốn trước đây để treo mũ, nay đã được thay thế bằng những chiếc mặt nạ chống độc. Bà nhớ lại lần đầu tiên tới đây gặp ông Holcombe để phàn nàn về những lằn đỏ bà phát hiện thấy trên lưng Harry khi tắm cho con. Người giáo viên vẫn giữ vẻ bình tĩnh trong khi bà nổi nóng, và Maisie đã quay về một giờ sau đó, không còn chút nghi ngờ nào về chuyện ai là người có lỗi.

Maisie trông thấy ánh đèn hắt ra từ dưới cánh cửa lớp học của ông Holcombe. Bà do dự, hít một hơi thật sâu và gõ nhẹ lên tấm kính có bề mặt lồi lõm như rải sỏi.

“Mời vào,” giọng nói vui vẻ mà bà vẫn còn nhớ rõ vang lên.

Maisie bước vào phòng học và bắt gặp thầy Holcombe đang ngồi sau một chồng vở cao, bút đang viết không ngừng trên giấy. Bà đang định nhắc để ông nhớ bà là ai thì người thầy giáo đã đứng dậy và nói, “Quả là một bất ngờ thú vị, bà Clifton, đặc biệt là khi người bà tìm là tôi.”

“Vâng, đúng vậy,” Maisie trả lời, hơi đỏ mặt. “Tôi xin lỗi đã quấy rầy thầy, thầy Holcombe, nhưng tôi cần vài lời khuyên, và tôi không biết phải hỏi ai nữa.”

“Tôi rất hân hạnh,” người thầy giáo nói, mời bà ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ xíu, bình thường vốn dành cho một học sinh tám tuổi. “Tôi có thể giúp gì được bà?”

Maisie kể lại cho ông nghe cuộc gặp gỡ của bà với ông Prendergast, cũng như đề nghị về mức giá hai trăm bảng để mua lại miếng đất của bà trên phố Broad. “Thầy có nghĩ đó là mức giá hợp lý không?”, bà hỏi.

“Tôi không rõ,” ông Holcombe lắc đầu nói. “Tôi không có kinh nghiệm gì về những chuyện thế này, và tôi rất lo mình sẽ đưa ra cho bà lời khuyên sai lầm. Thực ra, tôi vốn nghĩ có thể bà tới gặp tôi vì một chuyện khác.”

“Vì chuyện khác ư?” Maisie lặp lại.

“Phải. Tôi hy vọng bà đã thấy thông báo trên bảng ngoài cổng trường và muốn đăng ký.”

“Đăng ký gì cơ?” bà hỏi.

“Một trong những chương trình mới của chính phủ tổ chức các lớp học ban đêm nhằm giúp đỡ những người như bà, những người rõ ràng là rất thông minh, nhưng đã không có cơ hội được tiếp tục học hành.”

Maisie không muốn thừa nhận rằng cho dù bà có thấy bảng thông báo, bà cũng sẽ phải vất vả để đọc nó. “Bây giờ tôi đang bị quá tải để có thể nghĩ đến việc làm gì thêm,” bà nói, “với công việc tại khách sạn, và… và…”

“Tôi rất tiếc phải nghe như thế,” ông Holcombe nói, “vì tôi nghĩ rằng bà sẽ là một ứng viên lý tưởng. Tôi sẽ tự mình dạy phần lớn các lớp, và với tôi sẽ là một niềm vui đặc biệt khi được dạy cho người mẹ của Harry Clifton.”

“Chỉ là…”

“Sẽ chỉ mất một giờ mỗi buổi, hai buổi một tuần,” người thầy giáo nói tiếp, không chấp nhận bỏ cuộc. “Các lớp học diễn ra vào buổi tối, và chẳng gì có thể ngăn bà thôi tiếp tục học nếu bà thấy chúng không phải dành cho mình.”

“Thầy thật tốt khi nghĩ đến tôi như thế, thầy Holcombe. Có lẽ để đến khi tôi không còn bận như bây giờ.” Maisie đứng dậy bắt tay người thầy giáo.

“Tôi rất xin lỗi vì không thể giúp gì được bà trong vấn đề bà băn khoăn, bà Clifton,” ông nói trong khi tiễn bà ra cửa. “Bà hãy nhớ đó là một vấn đề thật hay khi ta có để băn khoăn.”

“Cảm ơn thầy đã dành thời gian cho tôi, thầy Holcombe,” Maisie trả lời trước khi ra về. Bà bước đi trở ra theo hành lang, đi qua khoảng sân và ra ngoài cổng trường. Bà đứng trên vỉa hè, nhìn chăm chăm vào bảng thông báo. Maisie ước gì bà biết đọc.