Chương 32
Và cô nói chồng cô đã viết cuốn sách này?”
“Không, thưa ông Guinzburg,” Emma nói. “Harry Clifton và tôi chưa thành hôn, cho dù tôi là mẹ của con anh ấy. Nhưng vâng, Harry đúng là đã viết Nhật ký một tù nhân trong khi anh ấy bị giam tại Lavenham.”
Harold Guinzburg bỏ cặp kính mắt bán nguyệt khỏi chót sống mũi ông và đưa mắt nhìn kỹ hơn cô gái trẻ đang ngồi đối diện với ông. “Quả thực tôi có thấy có chút vấn đề trong lời tuyên bố của cô,” ông nói, “và tôi cảm thấy mình cần chỉ rõ rằng từng câu trong tập nhật ký đều do chính tay ông Lloyd viết.”
“Hắn đã chép lại từng chữ trong bản thảo của Harry.”
“Để có thể làm được điều đó, ông Lloyd cần phải ở chung phòng giam với Tom Bradshaw, điều này muốn kiểm tra cũng không khó.”
“Hoặc họ có thể đã cùng làm việc tại thư viện,” Alistair gợi ý.
“Nếu các vị có thể chứng minh được điều này,” Guinzburg nói, “nó sẽ đặt công ty của tôi, như thế cũng có nghĩa là chính bản thân tôi, vào một vị thế nói nhẹ nhất cũng là không hay ho gì, và trong trường hợp đó, có lẽ với tôi sáng suốt hơn cả là tìm kiếm tư vấn luật pháp.”
“Chúng tôi muốn làm rõ ngay từ đầu,” Alistair, lúc này đang ngồi bên phải Emma, chen vào, “là chúng tôi tới đây với tinh thần thiện chí, vì chúng tôi cảm thấy ông sẽ muốn làm quen với câu chuyện của cháu họ tôi.”
“Đó là lý do duy nhất tôi đồng ý gặp các vị,” Guinzburg nói, “vì tôi là một người rất ngưỡng mộ người bố đã quá cố của ông.”
“Tôi không hề biết ông quen bố tôi đấy.”
“Tôi không quen cụ nhà,” Guinzburg nói. “Bố ông đại diện cho phía bên kia trong một cuộc tranh tụng công ty tôi vướng phải, và tôi đã rời khỏi phòng xử án trong lòng thầm ước ông ấy ở bên phía tôi. Tuy thế, nếu muốn tôi chấp nhận câu chuyện của cháu họ ông,” ông nói tiếp, “tôi hy vọng ông sẽ không phật ý nếu tôi hỏi cô Barrington một vài câu hỏi chứ.”
“Tôi rất sẵn lòng trả lời bất cứ câu hỏi nào ông có thể có, thưa ông Guinzburg,” Emma nói. “Nhưng cho phép tôi được hỏi ông đã đọc cuốn sách của Harry chưa?”
“Tôi có một nguyên tắc phải đọc hết mọi cuốn sách chúng tôi xuất bản, cô Barrington. Tôi không thể giả bộ rằng tôi thấy tất cả chúng đều thú vị, hay thậm chí rằng tôi đã đọc trọn vẹn tất cả chúng, song với trường hợp Nhật ký một tù nhân, tôi biết ngay từ khoảnh khắc đọc xong chương đầu tiên nó sẽ là một cuốn sách bán chạy hàng đầu. Tôi cũng đã viết một ghi chú bên lề ở trang hai mười một.” Guinzburg cầm cuốn sách lên và lật giở qua các trang trước khi bắt đầu đọc. “Tôi vẫn luôn muốn trở thành một tác giả, và hiện tại đang phác thảo cốt truyện cho tập đầu của một chuỗi tiểu thuyết trinh thám lấy bối cảnh ở Bristol.”
“Bristol,” Emma nói, ngắt lời ông. “Làm cách nào Max Lloyd lại có thể biết gì đó về Bristol?”
“Có một thị trấn Bristol tại tiểu bang Illinois, quê nhà của ông Lloyd, thưa cô Barrington,” Guinzburg nói, “đúng như Max đã chỉ ra khi tôi nói với ông ấy tôi rất muốn đọc qua tập đầu của chuỗi tiểu thuyết đó.”
“Ông sẽ chẳng bao giờ được đọc nó đâu,” Emma hứa với ông chủ nhà xuất bản.
“Ông ấy đã gửi cho tôi những chương mở đầu của Danh tính nhầm lẫn,” Guinzburg nói, “và tôi phải nói là chúng khá hay.”
“Và những chương sách đó cũng được viết theo cùng phong cách như tập nhật ký?”
“Đúng thế. Và trước khi cô hỏi, cô Barrington, xin nói luôn chúng được viết bởi cùng một bàn tay, trừ khi cô cho rằng cả chúng cũng đã được sao chép.”
“Ông ta đã trót lọt được một lần. Vì sao lại không thử lần thứ hai chứ?”
“Nhưng cô có bằng chứng thực sự nào cho thấy Max Lloyd không viết Nhật ký một tù nhân không?” Guinzburg nói, giọng đã bắt đầu có chút bực bội.
“Có, thưa ông. Tôi chính là “Emma” ở trong cuốn sách.”
“Nếu đúng là như thế, thưa cô Barrington, tôi đồng ý với nhận xét của tác giả rằng cô quả thật là một người đẹp hiếm có, và, tôi xin dẫn lời tác giả, cô cũng đã chứng minh mình rất có cá tính và kiên cường.”
Emma mỉm cười. “Và ông là một người rất biết tán dương phụ nữ, thưa ông Guinzburg.”
“Đúng như tác giả viết, cá tính và kiên cường,” Guinzburg nói, đặt lại cặp kính mắt bán nguyệt lên sống mũi. “Dẫu vậy, tôi ngờ rằng lý lẽ của cô sẽ khó lòng đứng vững trước tòa. Sefton Jelks có thể chưng ra cả nửa tá các cô Emma trên bục nhân chứng sẵn sàng thề sống thề chết rằng họ đã quen biết Lloyd cả đời. Tôi cần thứ gì đó rõ ràng hơn.”
“Ông Guinzburg, ông không cảm thấy quá trùng hợp sao khi ngày Thomas Bradshaw tới Lavenham lại cũng đúng là ngày đầu tiên của tập nhật ký?”
“Ông Lloyd giải thích rằng ông ấy không bắt đầu viết nhật ký cho tới khi trở thành thủ thư nhà tù, khi đó ông ta có nhiều thời gian hơn.”
“Nhưng làm cách nào ông có thể giải thích được việc không hề có chi tiết nào đả động đến buổi tối cuối cùng của ông ta trong tù, hay buổi sáng ông ta được thả? Ông ta chỉ ăn sáng ở nhà ăn, rồi tới thư viện bắt đầu một ngày làm việc nữa.”
“Cô có lời giải thích nào chăng?” Guinzburg hỏi, nhìn cô gái qua cặp mắt kính.
“Người viết tập nhật ký này, là ai đi chăng nữa vẫn đang ở Lavenham, và rất có thể đang viết tiếp tập nhật ký tiếp theo.”
“Chuyện đó hẳn cũng không khó xác minh,” Guinzburg nói, nhướng một bên mày lên.
“Tôi đồng ý,” Alistair nói, “và tôi cũng đã đệ đơn đề nghị cho phép cô Barrington tới thăm ông Bradshaw vì lý do tình thân, và đang đợi ông quản giáo của Lavenham phê chuẩn.”
“Tôi có thể được phép hỏi thêm vài câu nữa được không, thưa cô Barrington, với hy vọng loại bỏ nốt bất cứ nghi ngờ nào còn sót lại?” Guinzburg hỏi.
“Vâng, tất nhiên rồi,” Emma nói.
Ông già mỉm cười, kéo áo gi lê xuống, đẩy kính cao lên và chăm chú nghiên cứu một danh sách câu hỏi viết trên tờ giấy ghi chú ông cầm trước mắt. “Ai là đại úy Jack Tarrant, đôi khi còn được gọi là Già Jack?”
“Người bạn lâu năm nhất của ông tôi. Họ cùng tại ngũ trong cuộc chiến tranh Boer.”
“Với người ông nào của cô vậy?”
“Sir Walter Barrington.”
Ông chủ nhà xuất bản gật đầu. “Và cô coi ông Tarrant là một người đáng kính?”
“Như người vợ của Caesar vậy87*, không ai có thể chê trách gì ông ấy. Có lẽ ông ấy là người có ảnh hưởng lớn nhất tới cuộc đời của Harry.”
“Nhưng chẳng phải ông ta là nguyên nhân khiến cô và Harry vẫn chưa thành hôn sao?”
“Câu hỏi này liệu có thực sự cần thiết không?” Alistair chen vào can thiệp.
“Tôi ngờ rằng chúng ta sắp tìm ra câu trả lời,” Guinzburg nói, mắt vẫn không rời khỏi Emma.
“Jack cảm thấy ông có bổn phận phải báo với mục sư về khả năng rằng bố tôi, Hugo Barrington, rất có thể cũng chính là bố của Harry,” Emma nói, giọng nấc lên.
“Có cần phải thế không, ông Guinzburg?” Alistair gằn giọng.
“Ồ, có đấy,” ông chủ nhà xuất bản nói, cầm lấy cuốn Nhật ký một tù nhân từ trên mặt bàn làm việc của mình. “Giờ tôi đã được thuyết phục rằng là Harry Clifton chứ không phải Max Lloyd là người đã viết cuốn sách này.”
Emma mỉm cười. “Cảm ơn ông,” cô nói, “cho dù tôi không biết mình có thể làm gì với điều đó.”
“Tôi biết chính xác những gì tôi sẽ làm với điều đó,” Guinzburg nói. “Trước hết, tôi sẽ phát hành một ấn bản được chỉnh sửa lại nhanh nhất theo khả năng nhà in có thể in kịp, với hai thay đổi lớn: tên của Harry Clifton sẽ thay thế Max Lloyd trên bìa trước, và ảnh của cậu ấy sẽ xuất hiện trên bìa sau, nếu cô có ảnh ở đây, cô Barrington.”
“Tôi có vài bức,” Emma nói, “trong đó có một bức chụp anh ấy trên tàu Kansas Star khi con tàu vào vịnh New York.”
“À, điều đó cũng có thể giải thích…” Guinzburg bắt đầu nói.
“Nhưng nếu ông làm thế,” Alistair ngắt lời ông chủ nhà in, “địa ngục sẽ ập xuống đầu ông. Jelks sẽ khởi kiện ông nhân danh thân chủ của ông ta về tội xúc phạm danh dự, và đòi bồi thường tổn hại.”
“Hãy hy vọng ông ta làm thế,” Guinzburg nói, “vì nếu ông ta định làm thế, cuốn sách sẽ chắc chắn trở lại vị trí số một trong danh sách bán chạy nhất, và giữ nguyên vị trí đó trong nhiều tháng. Tuy nhiên, nếu ông ta không làm gì, và tôi ngờ thực tế sẽ là như thế, điều đó chứng tỏ ông ta tin mình là người duy nhất từng trông thấy những tập vở còn thiếu Harry Clifton viết về những biến cố đã đẩy cậu ấy tới Lavenham.”
“Tôi biết còn một tập nữa,” Emma nói.
“Chắc chắn là còn,” Guinzburg nói, “và việc cô nhắc tới tàu Kansas Star khiến tôi hiểu ra bản thảo ông Lloyd đưa cho tôi dưới dạng các chương mở đầu của Danh tính nhầm lẫn chẳng qua chỉ là lời thuật lại những gì xảy đến với Harry Clifton trước khi cậu ấy bị kết án vì một tội ác mà cậu ấy không làm.”
“Tôi có thể được phép đọc bản thảo đó không?” Emma hỏi.
Ngay khi Emma bước vào phòng làm việc của Alistair, cô biết ngay có chuyện gì đó rất không hay đã xảy ra. Những lời chào đón niềm nở và nụ cười dễ mến thông thường đã bị thay thế bằng một vầng trán đầy nếp nhăn.
“Họ không cho cháu vào thăm Harry phải không ạ?” cô hỏi.
“Đúng thế,” Alistair nói. “Đề nghị của cháu đã bị từ chối.”
“Nhưng tại sao? Chú đã nói là cháu hoàn toàn có quyền mà.”
“Chú đã gọi điện thoại cho ông quản giáo sáng sớm hôm nay và hỏi ông ta chính cùng câu hỏi đó.”
“Và ông ấy đã đưa ra lý do gì ạ?”
“Cháu có thể tự mình nghe,” Alistair nói, “vì chú đã cho ghi âm lại cuộc trao đổi giữa chú và ông ấy. Hãy lắng nghe thật cẩn thận, vì nó cho chúng ta ba đầu mối quan trọng.” Không nói thêm lời nào, ông cúi người ra trước và bấm nút chạy trên máy chạy băng hiệu Grundig của mình. Hai trục tải băng bắt đầu quay.
“Trung tâm Cải tạo Lavenham xin nghe.”
“Tôi muốn nói chuyện với ngài quản giáo.”
“Ai đang gọi vậy?”
“Alistair Stuart. Tôi là một luật sư New York.”
Im lặng, sau đó thêm một tiếng đổ chuông nữa. Một hồi im lặng dài hơn, sau đó, “Tôi sẽ nối máy cho ông, thưa ông.”
Emma đang ngồi trên mép ghế của cô khi ông quản giáo nhấc máy trả lời.
“Xin chào ông Stuart. Tôi là quản giáo Swanson. Tôi có thể giúp gì được ông?”
“Xin chào ngài Swanson. Mười ngày trước tôi có gửi đề nghị nhân danh thân chủ của tôi, cô Emma Barrington, đề nghị được vào thăm phạm nhân Thomas Bradshaw vì lý do tình thân vào dịp sớm nhất có thể. Sáng nay tôi nhận được thư từ văn phòng của ngài gửi đến cho biết đề nghị đã bị bác bỏ. Tôi không thể tìm thấy lý do pháp lý nào…”
“Ông Stuart, đề nghị của ông được xử lý theo trình tự thông thường, nhưng tôi không thể chấp nhận đề nghị của ông vì ông Bradshaw không còn được giam giữ tại cơ sở này.”
Tiếp theo là một hồi im lặng dài hơn, cho dù Emma thấy băng ghi âm vẫn đang chạy. Alistair cuối cùng lên tiếng, “Và ông ấy đã được chuyển tới cơ sở nào?”
“Tôi không được phép tiết lộ thông tin này, ông Stuart.”
“Nhưng theo luật, thân chủ của tôi có quyền…”
“Phạm nhân đã ký một văn bản từ bỏ quyền của ông ấy, tôi sẽ rất vui lòng gửi cho ông một bản sao của nó.”
“Nhưng tại sao ông ấy lại làm thế?” Alistair hỏi, thả thêm một sợi dây câu.
“Tôi không được phép tiết lộ thông tin này,” ông quản giáo lặp lại, không hề đớp mồi.
“Ông có thể được phép tiết lộ bất cứ điều gì liên quan tới Thomas Bradshaw hay không?” Alistair hỏi, cố không tỏ ra quá tuyệt vọng.
Tiếp theo là một khoảng im lặng dài nữa, cho dù băng ghi âm vẫn chạy. Emma tự hỏi liệu có phải ông quản giáo đã gác máy. Alistair đặt một ngón tay lên môi, và đột nhiên giọng nói lại vang lên.
“Harry Clifton đã được thả khỏi tù, nhưng vẫn tiếp tục chấp hành án của ông ấy.” Thêm một quãng ngừng dài nữa. “Và tôi mất người thủ thư tốt nhất nhà tù này từng có.”
Đường dây im bặt.
Alistair bấm nút dừng trước khi ông nói. “Ông quản giáo đã làm hết mức có thể để giúp chúng ta.”
“Bằng cách nhắc đến tên Harry?” Emma nói.
“Phải, đồng thời cũng bằng cách cho chúng ta biết cậu ấy đã làm việc trong thư viện nhà tù cho tới rất gần đây. Điều đó giải thích vì sao Lloyd có được tập nhật ký.”
Emma gật đầu. “Nhưng chú đã nói có ba đầu mối quan trọng,” cô nhắc lại. “Đầu mối thứ ba là gì vậy?”
“Harry đã được thả khỏi Lavenham, nhưng vẫn tiếp tục chấp hành án.”
“Vậy thì chắc anh ấy đang ở trong một nhà tù khác,” Emma nói.
“Chú không nghĩ thế,” Alistair nói. “Giờ đây, khi chúng ta đang trong chiến tranh, chú cá rằng Tom Bradshaw sẽ chấp hành thời gian còn lại của bản án trong hải quân.”
“Điều gì làm chú nghĩ thế?”
“Tất cả đều có trong tập nhật ký,” Alistair nói. Ông cầm một cuốn Nhật ký một tù nhân từ bàn làm việc của mình lên, giở đến một trang được đánh dấu bằng dải đánh dấu trang và đọc: “Điều đầu tiên tôi sẽ làm khi quay trở về Bristol là gia nhập hải quân và chiến đấu với bọn Đức.”
“Nhưng người ta sẽ không bao giờ cho anh ấy quay về Anh trước khi anh ấy chấp hành xong bản án.”
“Chú đâu có nói cậu ấy đã gia nhập Hải quân Anh.”
“Ôi, Chúa ơi,” Emma thốt lên khi cô dần hiểu ra ngụ ý những lời nói của Alistair.
“Ít nhất chúng ta biết Harry vẫn còn sống,” Alistair hân hoan nói.
“Cháu ước gì anh ấy vẫn còn ở trong tù.”
CHÚ THÍCH87*Ám chỉ giai thoại kể rằng Julius Caesar từng nói: “Vợ của Caesar phải ở trên mọi nghi ngờ.” Hình ảnh này dần dần được dùng để đánh giá một người không có điểm gì chê trách được.