← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 56

“Báo cáo sếp, chúng tôi đã gặp bên công ty điện lực điều tra rõ rồi, mức độ sử dụng điện hôm kia ở nhà Chu Kỳ đột ngột tăng vọt, cũng có nghĩa là điều hòa mới bật từ hôm kia, đúng vào thời điểm trước khi Lang Bác Đồ đến Công an thành phố.” Ngày hôm sau, trong phòng làm việc, mọi người vây quanh Trương Nhất Ngang, báo cáo kết quả điều tra mới nhất.

Theo phân tích của bác sĩ pháp y Trần, kế này của Lang Bác Đồ vô cùng thâm độc.

Nhà Chu Kỳ mới tu sửa nội thất vào năm ngoái, sử dụng điều hòa thông minh, có thể điều khiển từ xa bằng điện thoại di động, chắc chắn là khi họ nói chuyện, Lang Bác Đồ đã biết điều này. Có lẽ là Lang Bác Đồ đã đến nhà Chu Kỳ vào ban ngày ngày 5 tháng 11, sau khi giết chết Chu Kỳ, anh ta đã lấy điện thoại di động của cô ta và chìa khóa văn phòng của Lục Nhất Ba, lại giết chết Lục Nhất Ba vào tối hôm đó, tiếp đó đột nhập vào phòng làm việc của Lục Nhất Ba, lấy đi một vài văn bản giấy tờ. Đồng thời, anh ta lắp camera giám sát cả ở nhà Chu Kỳ và phòng làm việc của Lục Nhất Ba, mục đích là để theo dõi tiến triển điều tra của cảnh sát.

Ngày 6 tháng 11, Lang Bác Đồ đi Bắc Kinh công tác, hai hôm sau trở về Tam Giang Khẩu, anh ta cố tình dùng số điện thoại di động ảo kết hợp với thiết bị thay đổi âm thanh gọi cho cảnh sát, báo vị trí xác Lục Nhất Ba, sau khi phát hiện ra xác Lục Nhất Ba, tất nhiên cảnh sát sẽ đi điều tra các mối quan hệ của anh ta. Nếu điều tra ra Chu Kỳ là bạn gái Lục Nhất Ba, cảnh sát sẽ đến nhà cô ta, sau khi thấy có người đến qua camera giám sát ở cửa, anh ta sẽ dùng điện thoại di động điều khiển tăng nhiệt độ điều hòa đến mức cao nhất. Vì không phải là bắt giữ tội phạm, cảnh sát sẽ không phá cửa xông vào, sau khi làm xong một loạt các việc như lấy chìa khóa, gặp người nhà… rồi vào nhà, thì điều hòa trung tâm đã làm cho cả căn hộ nóng như lửa đốt. Nếu cảnh sát không điều tra ra Chu Kỳ là bạn gái của Lục Nhất Ba, anh ta nhất định sẽ sử dụng điện thoại nặc danh báo cho cảnh sát một lần nữa, để cảnh sát kịp thời tìm đến nhà Chu Kỳ.

Cho nên khi bị cảnh sát mời lên làm việc, anh ta sử dụng điện thoại di động của Chu Kỳ mở điều hòa trong nhà cô ta trước, sau khi đến trụ sở Công an thành phố, trong quá trình nói chuyện anh ta cố tình tiết lộ thông tin Chu Kỳ là bạn gái của Lục Nhất Ba, dụ cảnh sát đến nhà Chu Kỳ điều tra, phát hiện ra xác chết trong phòng điều hòa.

Theo kế hoạch ban đầu của Lang Bác Đồ, sau khi cảnh sát tìm thấy xác Chu Kỳ, phát hiện ra điều hòa trung tâm được bật ở nhiệt độ cao nhất, bác sĩ pháp y sẽ cho rằng do nhiệt độ môi trường cao, mới đẩy nhanh quá trình phân hủy, vì thế sẽ kết luận thời gian tử vong của cô ta ngắn hơn, tức là sau khi Lục Nhất Ba chết, Chu Kỳ mới chết. Mà sau khi Lục Nhất Ba chết, Lang Bác Đồ có bằng chứng không có mặt tại hiện trường trọn vẹn hai ngày, cho dù cảnh sát có điều tra đến anh ta, cũng sẽ căn cứ vào bằng chứng không có mặt tại hiện trường loại trừ luôn khả năng anh ta dính líu đến vụ án.

Theo giải thích của bác sĩ pháp y Trần, nếu sau khi giết hại Chu Kỳ, Lang Bác Đồ bật điều hòa luôn, môi trường thay đổi, mức độ phân hủy xác chết cũng thay đổi, hai nhân tố đều thay đổi, đối với những bác sĩ pháp y dày dặn kinh nghiệm như ông ta cũng không phán đoán sai thời gian tử vong. Chỉ là sát thời gian xác chết bị phát hiện, thay đổi riêng một yếu tố là môi trường, mới khiến bác sĩ pháp y mắc sai lầm, phán đoán thời gian tử vong ngắn hơn.

Kế này vô cùng thâm độc, suýt nữa thì người không một vết đen là bác sĩ pháp y Trần đã không giữ được uy tín khi tuổi xế chiều. Sau khi suy xét ngọn ngành, ông ta lại thấy cảm ơn Tống Tinh, Lang Bác Đồ mở điều hòa suốt một đêm, kết quả trước khi khám nghiệm tử thi, Tống Tinh đã tắt điều hòa đi, lại khiến cho kết quả khám nghiệm tử thi dài hơn so với thực tế, âm với âm thành dương, âm mưu của Lang Bác Đồ đã mang lại tác dụng ngược, chuyện này khiến anh ta điên tiết, buột miệng chất vấn nghi ngờ trình độ chuyên môn của bác sĩ pháp y Trần.

Nghi ngờ trình độ chuyên môn của bác sĩ pháp y Trần không bao giờ có kết cục tốt đẹp, Lang Bác Đồ chính là ví dụ sống động nhất, thấy chưa, không phải anh ta đã lộ tẩy luôn rồi đấy sao?

Đã làm rõ được âm mưu của Lang Bác Đồ, nhưng vấn đề bây giờ là không có chứng cứ, cũng không có vật chứng gì, Lang Bác Đồ nhất mực khẳng định anh ta hoàn toàn không liên quan đến vụ án mạng, làm sao định tội được? Bây giờ cảnh sát đều biết anh ta đã giết người, nhưng không có căn cứ về mặt pháp luật.

Lúc này, Lý Tây đẩy cửa, hớn hở bước vào, tay xách một túi nilon trong suốt, bên trong đựng một cái điện thoại di động.

“Sếp ạ, tìm thấy điện thoại di động của Chu Kỳ rồi, có thể định tội Lang Bác Đồ rồi.”

Trương Nhất Ngang chống nạng đứng bật dậy: “Tốt quá!”

Mọi người đều không hiểu Lý Tây làm thế nào mà tìm thấy điện thoại di động của Chu Kỳ.

Trương Nhất Ngang cầm lấy cái túi đi luôn về phía phòng thẩm vấn, cho bố trí tiến hành phỏng vấn Lang Bác Đồ lần nữa. Đồng thời, dặn Tống Tinh bố trí hai cảnh sát, một người đến nhà Lang Bác Đồ, một người đến công ty Lang Bác Đồ, sẵn sàng vào tiến hành khám xét luôn khi có lệnh của anh ta.

Sau khi Lang Bác Đồ ngồi vào chỗ, Trương Nhất Ngang lập tức lấy túi vật chứng ra, cười nhạt với anh ta: “Lang Bác Đồ, anh nhìn kĩ xem, đây là điện thoại di động của ai?”

Lang Bác Đồ chăm chú nhìn cái điện thoại di động mấy giây, mặt lập tức biến sắc: “Không… không thể có chuyện đó.”

“Sao lại không thể chứ, hôm qua trước khi được chúng tôi mời đến làm việc, anh ở công ty tắt điện thoại di động của Chu Kỳ rồi vứt đi, chúng tôi đã tìm khắp nơi, cuối cùng nhân viên quét dọn vệ sinh ở công ty các anh đã nhặt được cái điện thoại di động và nộp cho chúng tôi.”

Lang Bác Đồ nghiến chặt răng, vẻ mặt kì quặc: “Hóa ra là vậy.”

“Thế thì anh nói đi, những thứ như lưỡi dao giết người, đã bị anh giấu đi đâu?”

Lang Bác Đồ suy nghĩ vài giây rồi nói: “Đều ở trong hầm để ô tô nhà tôi, tháo ra vứt vào một chỗ rồi.”

Đông đảo những người ngồi sau thiết bị giám sát và trong phòng thẩm vấn đều reo lên mừng rỡ, cuối cùng mọi việc cũng được sáng tỏ.

“Cuối cùng anh đã khai ra, thật không dễ,” Trương Nhất Ngang cười ha hả, “thực ra, tôi lừa anh đấy, đây hoàn toàn không phải là điện thoại di động của Chu Kỳ, sau khi tìm hiểu rõ về loại điện thoại di động mà Chu Kỳ sử dụng, tôi cho người đi mượn một cái điện thoại di động cũ.”

Mọi người ngớ ra, trong lòng thầm nghĩ chiêu này của Phó trưởng công an Trương thật quá cao minh, lừa được anh ta khai ra một cách ngon lành.

Mọi người còn chưa hết mừng, thì Lang Bác Đồ cũng ha hả cười: “Thực ra tôi cũng lừa anh thôi, hầm để ô tô nhà tôi không hề có hung khí, tôi hoàn toàn không giết người, các anh cứ khám xét thoải mái.”

Mọi người lại ngớ ra lần nữa, tròn xoe mắt nhìn Phó trưởng công an Trương, bây giờ thì kết thúc thế nào, anh ta biết cảnh sát lừa anh ta, e rằng sẽ không thể thẩm vấn được ra vật chứng giấu ở đâu.

Không ngờ Trương Nhất Ngang tiếp tục cười to: “Tôi vốn cũng không hy vọng chiêu này có thể đánh gục được anh, tôi chỉ thăm dò anh một tí, kiểm nghiệm một kết luận của tôi.”

Lang Bác Đồ im lặng mấy giây, bỗng có một dự cảm rất không tốt, mặt biến sắc, nuốt mạnh nước bọt, chậm rãi hỏi: “Anh định kiểm nghiệm cái gì?”

“Hôm kia, trước khi mời anh đến trụ sở Công an thành phố làm việc, người của tôi đã được bố trí khắp phía ngoài công ty anh, trước khi đến, anh tắt điện thoại di động của Chu Kỳ, cũng có nghĩa là lúc đó điện thoại di động của Chu Kỳ vẫn ở công ty của anh, sau đó anh đến Công an thành phố, và không có lúc nào ra khỏi đây cả. Tôi đang nghĩ, cái điện thoại di động sẽ ở đâu. Khả năng thứ nhất, anh vứt cái điện thoại di động vào thùng rác ở công ty, rồi bị chở đi cùng với rác, nhưng khi nãy tôi nói là nhân viên quét dọn vệ sinh nhặt được, anh nói là không có chuyện đó. Như vậy khả năng duy nhất là điện thoại di động vẫn giấu ở trong công ty của anh! Chỉ cần xác định được điểm này, cho dù cái điện thoại di động có bé đến mấy, chỉ cần chúng tôi sắp xếp đủ nhân lực, dành đủ thời gian, chắc chắn sẽ tìm ra!”

Nghe xong những lời đó, mặt Lang Bác Đồ lập tức tái xám, mọi hy vọng đều tắt ngấm, mấy giây sau, người nhũn ra, dựa vào ghế thẩm vấn, mắt tối sầm.

“Bây giờ cho anh một cơ hội, nếu anh nói ra luôn là cái điện thoại di động giấu ở đâu, chúng tôi đỡ phải mất bấy nhiêu nhân lực, thì sau khi anh vào tù, tôi cũng sẽ nói với quản giáo lịch sự với anh. Nếu anh vẫn cãi rắn, bấy nhiêu người của chúng tôi lật tung công ty anh lên mới tìm ra, thì cũng không cần tôi nói nữa, bấy nhiêu người làm thêm giờ không mệt à, sau khi anh vào tù, bố trí cho anh ở cùng một phòng với một đám tội phạm hiếp dâm, anh thấy sao? Trông anh thịt da mềm mại, công tử thế này, chắc là nhiều người thích đấy nhỉ.”

Nghe vậy, Lang Bác Đồ run lẩy bẩy, run rẩy nói: “Điện thoại di động… điện thoại di động ở trong cửa gió điều hòa trên nóc văn phòng phó tổng giám đốc ở cạnh phòng tôi, hung khí… hung khí là lưỡi dao gắn trên một tấm gỗ, tôi vứt hết xuống sông rồi, con sông ở phía bắc nhà tôi, tôi giúp các anh tìm.”

Trương Nhất Ngang khẽ cười một tiếng, lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát ở bên ngoài công ty Lang Bác Đồ, bảo họ vào tìm điện thoại di động ở cửa gió điều hòa trên nóc văn phòng phó tổng giám đốc, chỉ năm phút sau, lập tức có tin báo về, điện thoại di động của Chu Kỳ đã được tìm thấy. Giờ thì khẩu cung, vật chứng đều đầy đủ, Lang Bác Đồ có mọc cánh cũng khó bay.

Tất cả cảnh sát hình sự đều reo hò, một loạt thao tác: lừa rồi bị lừa lại, rồi lại lừa, cuối cùng có được kết quả, chẳng khác nào kỹ thuật thẩm vấn trong sách giáo khoa! Tất cả mọi người đều bái phục nghệ thuật trinh sát hình sự của Phó trưởng công an Trương.

Cuối cùng Trương Nhất Ngang cũng trút được gánh nặng, anh ta quay về phía Lang Bác Đồ mỉm cười: “Những việc còn lại, anh có thái độ hợp tác trong quá trình thẩm vấn, cũng sẽ đỡ cực, chính sách thì không cần phải nói nhiều nữa, anh tự biết phải làm thế nào.”

“Đợi đã…” Người Lang Bác Đồ rũ ra, anh ta ngẩng đầu lên gọi Trương Nhất Ngang, giọng không cam tâm, “Tôi lên kế hoạch chu toàn như vậy, rốt cuộc là tại sao? Tại sao anh đã khẳng định chắc chắn là tôi khi còn chưa có chứng cứ gì, tại sao anh nhất định nghi ngờ tôi?”

Đúng thế, tại sao ngay từ đầu Phó trưởng công an Trương đã một mực khẳng định là Lang Bác Đồ, cho dù những người khác có đưa ra nhiều ý kiến bất đồng, Phó trưởng công an Trương vẫn luôn tin chắc rằng Lang Bác Đồ là hung thủ? Không lẽ vì những lời Lang Bác Đồ nói trong đoạn băng ghi âm, Phó trưởng công an Trương lấy việc công để trả thù riêng, mà lại bất ngờ trúng đích?

Trương Nhất Ngang mỉm cười, ngồi xuống, bình thản nhìn anh ta, đáp: “Vì anh tự cho là mình thông minh chứ sao.”

“Tôi… tôi tự cho là mình thông minh?” Lang Bác Đồ ngơ ngác nhìn Trương Nhất Ngang.

“Sau khi Lục Nhất Ba chết, tôi thấy hai tấm ảnh trong ngăn kéo bàn làm việc của anh ta, điều tra thêm một vài việc trong quá khứ, nhanh chóng hiểu ra động cơ phạm tội của anh.”

“Anh… anh biết động cơ phạm tội của tôi?”

Trương Nhất Ngang buông một tiếng thở dài: “Rất nhiều ông bố bà mẹ không hiểu rằng phải đối xử với con cái một cách công bằng, dẫn đến nhiều bi kịch. Lấy ví dụ như nhà anh, bố mẹ anh từ nhỏ đã thiên vị con trai út là anh, đến tên nhà máy cũng lấy tên anh để đặt, tên là Áo Đồ, không phải là Áo Văn. Sau khi bố anh mất, mẹ anh chuyển cả nhà máy sang tên anh, không có phần của anh trai anh, anh ta đành ra ngoài theo Chu Vinh làm ăn. Còn anh lại không quý trọng, kinh doanh vớ vẩn, tiêu tiền phung phí, làm được vài năm nhà máy đã suýt phá sản. Đúng lúc đó lại có một nhân viên tố giác anh gian lận tiền hoàn thuế của nhà nước, không chỉ bị phạt tiền, mà còn bị công an bắt, thời điểm đó chính Diệp Kiếm đã đích thân bắt anh. Sau này, nhà máy bị phát mãi, Lang Bác Văn anh trai anh và Chu Vinh mua lại, đưa nhà máy vận hành trở lại, hất cẳng anh ra ngoài. Sau khi ra tù, anh hiểu ra, đây rõ ràng là một cái bẫy. Anh trai anh đã liên kết với Chu Vinh, Diệp Kiếm, Lục Nhất Ba giăng bẫy, mục đích là để giành lại nhà máy do bố mẹ anh để lại cho một mình anh. Tất nhiên trong lòng anh rất giận dữ, nhưng ngoài mặt vẫn phải cảm kích anh trai, từ sau đó anh đành cúi đầu sống dưới trướng của anh ta. Thấy sự nghiệp của anh ta và Chu Vinh càng ngày càng phát triển, trong lòng anh lại càng thấy khó chịu, thế là anh bắt đầu lên kế hoạch báo thù. Chu Vinh thì anh không đủ sức để ra tay, anh đành bắt đầu từ đối tượng dễ nhất. Người dễ giết nhất tất nhiên là Diệp Kiếm, tuy là một cảnh sát hình sự, nhưng anh ta luôn đi về một mình. Trong buổi tiệc, anh lén đưa cho anh ta mẩu giấy có tin nhắn, đại loại đã viết một nội dung nào đó mà anh ta quan tâm, hẹn anh ta ra bờ sông để hành động. Sau khi giết hại anh ta, anh chờ đợi rất lâu, nhưng cảnh sát thậm chí còn không tìm gặp anh hỏi thông tin, anh lại càng yên tâm về khả năng giết người, thế là lại giết hại Lục Nhất Ba và Chu Kỳ. Ngoài ra, về Lang Bác Văn, bây giờ anh ta đã mất tích, thực ra cũng không hẳn đâu nhỉ, biết đâu đã bị anh giết rồi.”

“Anh nói cái gì?” Lang Bác Đồ thẳng người dậy.

Trương Nhất Ngang xòe hai bàn tay: “Đấy chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, chưa phát hiện thấy xác của anh ta thì không thể nào đưa ra kết luận được, anh thừa lúc Chu Vinh xảy ra chuyện để giết anh ta là tốt nhất, chúng tôi cũng nghi ngờ anh ta đã tháo chạy để trốn tội, tôi chỉ có thể nói rằng anh rất thông minh. Nhất là việc cố ý thay đổi hiện trường phạm tội ở nhà Chu Kỳ, suýt nữa thì khiến chúng tôi đưa ra nhận định sai lầm về thời gian tử vong, và anh có bằng chứng không có mặt tại hiện trường. Có điều anh đúng là không may mắn, gặp phải tôi. Anh đã làm một việc vô cùng không nên là viết tên của tôi ở hiện trường tử vong của Diệp Kiếm, hòng đổ tội cho tôi.”

“Tôi viết tên của anh ở hiện trường tử vong của Diệp Kiếm?” Lang Bác Đồ trợn tròn mắt.

“Đúng thế, sau khi giết hại Diệp Kiếm và Lục Nhất Ba, anh càng không nên để lại hai bức ảnh chụp tập thể năm đó theo kiểu vẽ rắn thêm chân. Cái kiểu tâm lý phạm tội thế này rất hay gặp, đấy là một cảm giác thỏa mãn khi báo thù, thấy không, cuối cùng đã trả được mối thù năm đó. Nhưng làm như vậy đúng là thừa, IQ của anh rất cao, bài binh bố trận rất đẹp, nhưng mọi hành động phạm tội IQ cao của anh đều mắc một lỗi nghiêm trọng, anh luôn muốn thể hiện bản thân trong quá trình phạm tội.”

“Tôi… tôi để lại hai tấm ảnh chụp tập thể?”

Trương Nhất Ngang ngạc nhiên khi thấy phản ứng của Lang Bác Đồ: “Chẳng nhẽ không phải sao?”

“Anh… anh đang nói cái gì thế, hoàn toàn không phải như lời anh nói!” Lang Bác Đồ đỏ mặt tía tai, bức xúc kêu lên, “Chẳng nhẽ anh không biết chuyện bức thư tố giác à!”

“Thư tố giác?”

“Diệp Kiếm viết một bức thư nặc danh cho Cao Đông, tố giác Chu Vinh giết Lô Chính để diệt khẩu chứ còn gì nữa!”

Trương Nhất Ngang chợt nhớ ra nguyên do anh ta đến Tam Giang Khẩu, người viết bức thư tố cáo nặc danh chính là Diệp Kiếm? Anh ta do dự hỏi: “Bức thư đó là Diệp Kiếm viết à?”

Lang Bác Đồ phẫn nộ gào lên: “Tất nhiên là Diệp Kiếm viết rồi. Lô Chính theo dõi La Tử Nhạc, điều tra ra mối quan hệ giữa anh ta và Chu Vinh, Chu Vinh cho người giết Lô Chính ném xác xuống sông. Diệp Kiếm nghi ngờ Chu Vinh liên quan đến chuyện Lô Chính bị mất tích, nên âm thầm điều tra suốt, anh ta còn dụ được Lục Nhất Ba phản lại Chu Vinh, còn viết một bức thư tố giác nặc danh cho Cao Đông.”

“Tại sao anh lại biết chuyện thư tố giác?” Trương Nhất Ngang biết bức thư tố giác được nộp cho Cao Đông, Chu Vệ Đông hoàn toàn không biết đến bức thư này, Chu Vinh và người của hắn lại càng không biết.

“Vì tôi phát hiện ra một thiết bị nghe lén trên xe của anh trai tôi!” Lang Bác Đồ lạnh lùng nói, “Tôi tự điều tra, cho rằng người đáng ngờ nhất, đồng thời cũng là người có khả năng làm việc này nhất là Lục Nhất Ba, cho nên tôi đã gặp Lục Nhất Ba ngửa bài với anh ta, anh ta bị tôi hỏi dồn, không chối được đành thừa nhận Diệp Kiếm bảo anh ta hợp tác điều tra Chu Vinh, khuyên anh ta đừng đi theo Chu Vinh nữa không thì càng lún càng sâu, còn nói Diệp Kiếm đã viết một bức thư tố giác nặc danh cho Cao Đông. Nên vào hôm ăn cơm tôi mới cố ý để lại tin nhắn cho Diệp Kiếm, ngầm ý bảo anh ta là “tôi biết câu trả lời anh cần”, hẹn anh ta ra bờ sông gặp mặt, thừa cơ giết anh ta diệt khẩu. Lúc đó, mấy lưỡi dao ở mũi xe đâm trúng vào anh ta, không ngờ anh ta không chết ngay, còn nhảy xuống sông bơi đi, tôi nhìn từ xa thấy anh ta bơi đến bờ đối diện thì tắt thở, ở đó toàn là đất bùn, tôi không dám sang để lại dấu chân, tôi hoàn toàn không đến gần anh ta, làm sao có thể viết chữ ở đó được!”

Trương Nhất Ngang ngớ ra, lập tức hiểu ra toàn bộ sự việc, Diệp Kiếm là người tốt, trước khi chết vẫn ý thức được rằng việc viết thư tố giác đã bị lộ ra ngoài, đối phương muốn giết người diệt khẩu, anh ta cố ý lấy cái thẻ của trung tâm Thủy liệu ra để gợi ý cho cảnh sát mau đến tìm Lục Nhất Ba. Anh ta viết tên Trương Nhất Ngang, còn thêm một dấu chấm than, ngầm bảo Trương Nhất Ngang rằng người tố giác mà các anh cần tìm chính là anh ta, những việc còn lại đều nhờ cậy Trương Nhất Ngang! Trước lúc chết, Diệp Kiếm cố chịu đau đớn, để lại hai ám hiệu, chẳng dè Trương Nhất Ngang không hiểu được ám hiệu nào.

Lang Bác Đồ bực tức nhìn anh ta, tiếp tục nói: “Sau khi Diệp Kiếm bị giết, hẳn Lục Nhất Ba biết là tôi giết, anh ta cũng không dám nói gì. Tôi đã quan sát anh ta và Chu Kỳ khá lâu, tôi cảm giác bọn họ luôn là mìn nổ không hẹn giờ, hôm cái USB của Chu Vinh bị lấy đi, anh trai tôi sợ sự việc không giải quyết được sẽ bị liên lụy, liền rời khỏi Tam Giang Khẩu trước, còn tôi giết Chu Kỳ và Lục Nhất Ba, rồi đem một số chứng từ sổ sách riêng của công ty đi hủy, để tránh hậu họa. Những chuyện anh nói hoàn toàn không có, thời trẻ tôi nông nổi, làm tiêu tan toàn bộ tâm huyết của bố mẹ, anh trai tôi gây dựng lại được nhà máy, tôi cảm ơn còn không hết! Tôi giết người là để bảo vệ anh trai tôi, làm gì có chuyện vì thù hận anh ấy! Còn nữa, bố mẹ tôi đối xử với anh em tôi như nhau, nhà máy giao cho tôi vì anh trai tôi không lấy, nên bố mẹ tôi đã cho anh ấy tiền để làm ăn. Nhà máy tên là Áo Đồ cũng hoàn toàn không phải là vì tên của tôi, Áo Đồ tiếng Anh là Auto, có nghĩa là ô tô, nhà máy linh kiện ô tô mang cái tên đó không phải là rất bình thường hay sao!”

Một cảnh sát thẩm vấn hình sự đập bàn, quát: “Nói vớ nói vẩn, ô tô trong tiếng Anh là car , anh tưởng cảnh sát chúng tôi không hiểu tiếng Anh hả?”

Lang Bác Đồ lạnh lùng cười thành tiếng, một cảnh sát thẩm vấn hình sự ở bên cạnh khẽ nhắc đồng nghiệp, Auto cũng có nghĩa là ô tô.

Trương Nhất Ngang ho lên một tiếng, hỏi: “Thế tại sao trong phòng làm việc của Lục Nhất Ba và nhà Diệp Kiếm đều có ảnh mà ngày tháng do anh viết? Tại sao khi nhìn thấy hai bức ảnh đó, mặt anh lại biến sắc?”

Lang Bác Đồ lớn tiếng: “Hai bức ảnh đó chúng tôi ai cũng có, Diệp Kiếm để ở nhà là chuyện bình thường, còn tại sao Lục Nhất Ba lại để ở phòng làm việc, tôi làm sao mà biết được! Viết ngày tháng là vì về sau đến ngày kỷ niệm phát hiện ra chưa viết thời gian, tôi viết chữ đẹp nên bảo tôi viết, chuyện đó thì có gì đâu! Tôi lo lắng là vì tôi tưởng anh phát hiện ra mối quan hệ thực giữa mấy người chúng tôi, biết động cơ phạm tội của tôi! Không ngờ anh không hề biết gì, anh không biết gì mà lại hỏi được ra kết quả, tôi…” Ục một tiếng, Lang Bác Đồ bất ngờ phun ra một ngụm máu.

Toàn bộ cảnh sát phía sau thiết bị giám sát đều sững sờ.

Nếu hiểu được ám hiệu của Diệp Kiếm ngay từ đầu, sẽ không điều tra đến trung tâm Thủy liệu, không điều tra đến trung tâm Thủy liệu thì sẽ không điều tra ra Trịnh Dũng Binh, sẽ không phát hiện ra Lưu Bị ở nhà hắn ta, sẽ không làm cho Lưu Bị phải tháo chạy, Lưu Bị không tháo chạy thì sẽ không liều lĩnh lấy trộm chuông đồng, khiến cho toàn bộ sự việc sau đó đều thay đổi.

Nguyên do của toàn bộ mọi việc đều là vì hai ám hiệu Diệp Kiếm để lại trước khi chết bị hiểu nhầm?

Nhưng tiền đề giả thiết ban đầu đã sai, thậm chí hướng điều tra cả quá trình của họ cũng sai, đến cả quá trình khám nghiệm tử thi cũng xảy ra lỗi sai, tại sao từ đầu đến cuối đều sai như vậy, mà lại bắt được tên tội phạm IQ cao đã tính toán lên kế hoạch vô cùng chặt chẽ?

Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Trương Nhất Ngang.

Trương Nhất Ngang cười ha hả, nhưng mặt không biến sắc, bình thản hỏi: “Thế thì việc giết người là một mình anh làm, hay là có sự chỉ đạo của Chu Vinh hoặc Lang Bác Văn?”

“Tất nhiên là một mình tôi làm, việc này họ đều không biết. Chu Vinh và Diệp Kiếm thân thiết như anh em, cho dù có biết Diệp Kiếm điều tra mình, anh ta cũng sẽ không làm gì Diệp Kiếm. Chuyện giết người diệt khẩu tôi cũng không thể để anh trai tôi biết, anh ấy chăm sóc tôi từ nhỏ đến lớn, chắc chắn sẽ phản đối không cho tôi làm như vậy, tôi chỉ còn cách tự giải quyết những phiền toái này thay cho anh ấy.”

“Anh đừng gánh hết trách nhiệm về mình, tôi không tin không có sự chỉ đạo của Lang Bác Văn mà anh dám làm như vậy.”

“Tôi đã làm một mình.”

“Chuyện này tôi phải thẩm vấn rồi mới biết được, anh ta đang ở đâu?”

“Ở…”

“Ở đâu hả?”

“Tôi cũng không biết.”

Mấy cảnh sát đều bật cười, sắc mặt của Lang Bác Đồ trong khoảnh khắc vừa nãy rõ ràng là biết Lang Bác Văn ở đâu, nếu đã xác định được là anh ta biết hành tung của Lang Bác Văn, thì chuyện thẩm vấn được ra kết quả chỉ là vấn đề thời gian.

Trương Nhất Ngang khẽ thở ra một hơi, lắc đầu: “Tôi vừa nói với anh một hồi như vậy, chỉ để đợi câu nói này của anh, anh tưởng tôi thật sự không biết ám hiệu của Diệp Kiếm? Đùa chắc?”

Anh ta cười vẻ khinh miệt, cảnh sát trong phòng giám sát đều tò mò nhìn anh ta.

“Khi Diệp Kiếm xảy ra chuyện, tôi nhanh chóng hiểu ra Diệp Kiếm chính là người tố giác, nhưng một người từ nơi khác đến như tôi, điều tra Chu Vinh thì lo lắng nhất là cái gì, lo lắng không biết trong Công an thành phố có người của Chu Vinh hay không, vì chuyện này liên quan đến việc Lô Chính bị hại, và mối liên hệ với một số lãnh đạo Công an tỉnh ở đằng sau, đến mấy người thân cận nhất tôi cũng không thể tin tưởng tuyệt đối. Không ai hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng tôi khi đó.” Anh ta nhìn về phía thiết bị giám sát, mắt ánh lên nhiều cảm xúc phức tạp, mặc dù biết anh ta không nhìn thấy, mọi người trong phòng giám sát đều ra sức gật đầu, bày tỏ rằng rất hiểu nỗi lòng của Phó trưởng Công an Trương. Lý Tây còn lặng lẽ nói một câu, thực ra em hiểu anh, mắt cô nàng đỏ hoe.

“Khi đó tôi vừa phải âm thầm điều tra, lại không được để cho người khác biết tôi đã phát hiện ra điều gì, chỉ còn cách vờ tỏ ra là không biết gì, có lúc buộc phải đâm lao theo lao, nhưng trong lòng tôi biết rõ, phải tiến hành điều tra thế nào, mỗi một vụ án của chúng tôi đi được đến ngày hôm nay, không dễ!”

Toàn bộ cảnh sát hình sự đều đồng cảm thốt lên, đúng là không dễ.

“May là chúng tôi cùng điều tra, cùng cố gắng chiến đấu, trải qua thử thách trong bao nhiêu trận chiến, tôi vô cùng cảm kích nhận thấy, mỗi một anh em trong chúng tôi đều là người chính trực, đều là những cảnh sát hình sự ưu tú!”

Tất cả cảnh sát trong phòng giám sát bất giác đều nắm chặt tay lại, lời nói của Trương Nhất Ngang thật ấm lòng!

“Tôi tạm thời bịa ra một câu chuyện phạm tội hoàn toàn khác, là để khích anh, khiến anh nói ra sự thực! Tôi vốn còn lo lắng anh sẽ không mắc bẫy, không ngờ anh lại dễ cắn câu như vậy, trận so mưu đấu trí này kết thúc nhanh chóng như vậy, cũng thật vô vị.”

“Những… những lời anh nói vừa nãy, đều là bịa?” Lang Bác Đồ uất nghẹn.

“Không thì sao, câu chuyện ngu xuẩn như vậy chỉ có kẻ ngốc mới tin, nhưng anh lại tin.”

Cuối cùng cảnh sát hình sự trong phòng giám sát cũng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra những chuyện này đều là Phó trưởng công an Trương bịa ra, câu chuyện “chỉ có kẻ ngốc mới tin” này, họ suýt nữa cũng tin theo, họ tự giễu mình cũng được làm kẻ ngốc một lần, kỹ thuật thẩm vấn của Phó trưởng Công an Trương đúng là cao tay khôn lường, những lời nói đó đã làm bật ra hành tung của Lang Bác Văn, còn khiến Lang Bác Đồ tức ói máu, thật là cao minh.

“Anh…” Lang Bác Đồ kìm nén nỗi uất hận trong lòng, “Rốt cuộc tại sao anh lại nghi ngờ tôi?”

“Chuyện này mà…” Trương Nhất Ngang nở một nụ cười bí ẩn, chỉ tay vào đầu, “trực giác… trực giác của một cảnh sát hình sự!”

Tất cả mọi người đều ngớ ra, mấy giây sau, Trương Nhất Ngang đứng dậy đẩy cửa thậm chí không cần nạng nữa, chắp tay sau lưng, ung dung rời đi.

Mọi người nhìn theo dáng anh ta, dường như trên đó bỗng dưng có viết dòng chữ: thám tử thần kì.

HẾT