← Quay lại trang sách

⚝ 3 ⚝

Vài ngày sau cái ngày Keisuke nghe được cuộc trò. chuyện giữa bố mẹ.

Mẹ bảo: “Tạm thời không cho ai vào nhà mình một thời gian.”

Thật lòng mà nói, Keisuke thấy nhẹ cả người. Vì cậu không dám tự mở miệng nói với Tatsuya là: “Tao không muốn chơi với nữa.” Viện cớ “Bố mẹ bảo không được” là tốt nhất. “Sao lại thế ạ?”

Keisuke hỏi mẹ, câu hỏi mà cậu dám cá là Tatsuya sẽ hỏi.

“Vì bố sẽ cất một vài tài liệu quan trọng của công ty ở nhà mình một thời gian. Kể cả người đó không có ác ý đi nữa, nhưng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì không thể cứu vãn được đúng không? Vì thế, bố mẹ quyết định tạm thời không cho ai vào nhà.”

“Vâng.

“Thế nên con hãy nói như vậy với Tacchan và xin lỗi thằng bé nhé. Hôm nào đẹp trời hai đứa cùng ra công viên chơi là được mà đúng không?

“Vâng.”

Keisuke ngoan ngoãn trả lời, song dĩ nhiên cậu không có ý định chơi cùng Tatsuya. Cậu quyết định từ giờ sẽ nghiêm chỉnh tham gia tập luyện cùng đội bóng đá của khu mà trước giờ cứ bỏ bê suốt. Cuối cùng cậu cũng có thể cắt đứt quan hệ với thằng Tatsuya.

Lâu lắm rồi cậu mới thấy trong lòng phơi phới trở lại.

Ngay chiều tối hôm đó, Keisuke để Tatsuya đứng ngóng ngoài cửa, truyền đạt lại y nguyên những gì mẹ cậu đã nói.

“Vậy là tao không được đến đây chơi nữa à?” đứng ở phía bên kia cánh cửa, Tatsuya lia ánh mắt thăm dò.

“Ừ,” Keisuke gật đầu, cố tỏ ra tiếc nuối. “Với cả tao bị huấn luyện viên mắng, bắt phải đi tập bóng nên là tao không đi chơi được mấy đâu.”

"Hừm.”

Tatsuya gật đầu, sau đó đi được hai, ba bước thì nó đứng lại nhìn một lượt nhà Keisuke. Cảm tưởng nếu lúc này mà bắt gặp mẹ Keisuke thì thể nào nó cũng đấu tranh.

“Không có ai đâu.”

Tatsuya phớt lờ câu nói của Keisuke, nhặt một viên sỏi nhỏ rơi bên vệ đường.

“Họ đã nói gì về tao?” Tatsuya mân mê viên sỏi trong tay.

“Chẳng nói gì cả,” Keisuke lắc mạnh đầu, chối đây đẩy tới nỗi chính cậu cũng thấy mình hơi quá lố.

Tatsuya nhìn trừng trừng vào mắt Keisuke, sau đó bất ngờ liệng hòn sỏi lên trời. Cái bóng nhỏ màu đen ấy bay qua nóc nhà Keisuke. Không nghe thấy tiếng nó rơi xuống đâu cả.

“Tao hiểu rồi. Nếu nhà mày thấy phiền thì từ giờ tao sẽ không tới nữa.”

“Không phải là phiền...”

“Tao đã bảo là hiểu rồi mà.”

Tatsuya nói, ánh mắt hệt như lần gặp đầu tiên.

“Tao sẽ không đến nữa đâu, mày yên tâm,” đoạn nó quay lưng bước đi.

"Tacchan.”

Tatsuya không đáp lại. Keisuke định gọi to hơn nhưng lại thôi.

Đặt tay lên trán, cậu thấy mồ hôi rịn ra lấm tấm.

Chuyện xảy ra đúng khoảng thời gian ấy.

Bố lái xe đi ngang qua khu tập thể nhà Tatsuya.

“Ồ, hình như ở đây mới xảy ra cháy.”

Nghe bố nói, Keisuke đưa mắt nhìn và thấy một căn nhà bị cháy đen.

“Khủng khiếp quá.”

Bố cho xe tấp vào vệ đường, đoạn xuống xem tình hình.

Có vẻ như lửa bốc lên từ tầng một, kính bị vỡ, khung cửa cong vẹo đến mức không còn nhận ra hình dáng ban đầu. Đồ đạc, chăn đệm chưa cháy hết được kéo ra khỏi nhà đang chất ngổn ngang ngoài vườn. Những tranh ảnh tạp chí người ta quẳng ở đó bị gió thổi phần phật. Bao nhiêu chai lọ rỗng, vỏ bao thuốc lá trống trơn cùng các loại hộp có vẻ là hộp đựng bento mua ở cửa hàng tiện lợi bị vứt la liệt.

“Nói mới nhớ, khoảng ba ngày trước bố có nghe tiếng còi rú liên hồi. Chắc là ở đây rồi.”

Đột nhiên, Keisuke có cảm giác như đang nghe thấy tiếng cười nhạo báng của Tatsuya.