⚝ 4 ⚝
Vào kỳ nghỉ hè, ông ngoại của Keisuke mất.
Tuy là ông ngoại nhưng Keisuke chỉ mới gặp một vài lần từ hồi bé, thành thử cậu không nhớ ông rõ lắm.
Quê ngoại cậu ở thị trấn Kakunodate, tỉnh Akita. Trước đây cậu từng nghe bố kể: “Nhà ông bà ngoại nằm gần con sông nổi tiếng với hàng cây sakura.”
Ông ngoại năm nay mới 67 tuổi. Nghe đâu ông bị bệnh tim từ ngày xưa. Bà ngoại vẫn còn sống nhưng lại mắc bệnh đãng trí cách đây không lâu. Việc chăm sóc ông bà đều nhờ cả vào người bác sống ngay gần đấy. Đó là bác Sawako, chị gái của mẹ. Chồng bác qua đời vì bệnh tật, hiện bác đang sống cùng cậu con trai Shuichi, năm nay 20 tuổi. Nghe nói người anh họ Shuichi này sau khi tốt nghiệp cấp ba chỉ chơi bời lêu lổng, ăn bám mẹ.
Đám tang của ông ngoại được tổ chức vào một ngày oi ả giữa mùa hè. Vì đang nghỉ hè nên Keisuke cũng được đi cùng. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu được đi máy bay. Xét trong tình cảnh này cậu không nên vui mừng chút nào, nhưng chuyện vui thì vẫn cứ vui.
Người bác lâu ngày mới gặp trông có vẻ không đáng trông cậy như trong ký ức của Keisuke. Nhìn bác lúc nào cũng như đang sợ hãi điều gì đó. Miệng nói vừa nhanh vừa lí nhí, mắt thì đảo qua đảo lại đầy bồn chồn. Bác cứ lăng xăng chạy tới chạy lui, chẳng có lúc nào ở yên một chỗ. Có mấy lần, mẹ Keisuke lo lắng hỏi: “Chị không sao chứ? Có chuyện gì chị cứ nói với em nhé.” Cái cách bác gật đầu “ừ, ừ” chẳng hiểu sao lại khiến Keisuke liên tưởng đến những con thú nhỏ mà cậu vẫn thấy ở cửa hàng thú cưng.
Lễ truy điệu diễn ra hết sức lặng lẽ ở một nhà tang lễ công.
Lúc hai bố con đi giải quyết nỗi buồn ở nhà vệ sinh, bố đã nói nhỏ với Keisuke:
“Họ hàng đằng nhà mẹ ít ngang nhà bố.”
Thật vậy, năm ngoái Keisuke cũng được dẫn đến một đám tang của nhà hàng xóm, nhưng đám tang đó được tổ chức long trọng hơn với rất đông người lớn đến dự.
Cơm hộp được đem tới trong lúc chờ hỏa táng. Keisuke vừa ăn món gà chiên kiểu Nhật và món hầm nguội ngắt, vừa dáo dác ngó quanh. Bố gắp miếng tôm chiên của mình vào hộp cơm của Keisuke: “Cho con này. Mẹ con Tatsuya không đến đâu.”
Lần nào Keisuke cũng phục bố sát đất. Bởi mặc dù thường ngày bố hay mang bộ mặt vô lo vô nghĩ nhưng luôn nói trúng phóc mọi suy nghĩ của cậu. Keisuke chịu không thể hiểu nổi làm thế nào bố lại biết được. Thực ra, suốt từ nãy đến giờ, cậu cứ canh cánh không biết liệu Tatsuya và Michiko có xuất hiện ở đây hay không.
“Vì mẹ và cô ấy là chị em họ đời thứ hai ạ?”
Lúc nghe nói mẹ mình với Michiko là “chị em họ đời thứ hai”, Keisuke đã thử tìm hiểu ngay. Hóa ra đó là quan hệ giữa những người mà ông bà họ là anh chị em của nhau. Nói là họ hàng, nhưng cũng tương đối xa.
“Cũng một phần.”
Bố ghé miệng vào tai Keisuke, nói như thì thầm.
“Cô Michiko vốn là con nuôi. Hình như bây giờ cũng cắt đứt quan hệ với bố mẹ rồi, nên sẽ không tới đâu. Nói thẳng ra thì chỉ là người dưng nước lã với mẹ con. Con ăn cả gratin không?”
“Con không ăn được nữa đâu.”
Keisuke cảm thấy khoan khoái y như lúc thông báo cho Tatsuya chuyện cấm nó ra vào nhà mình. Mặc dầu không thể giải thích một cách logic, song cậu thấy nhẹ cả người khi biết không chỉ mình Tatsuya mà ngay cả người phụ nữ đó cũng không có họ hàng với mình.
Keisuke thấy tâm trạng phấn chấn hơn một chút, nhưng cậu cũng nhận ra mẹ có vẻ không vui. Cậu cảm giác lý do không phải chỉ vì ông không còn nữa mà dường như mẹ đang lo lắng cả chuyện của bác.
Keisuke không phải chạm mặt Tatsuya chỉ vỏn vẹn có vài tháng.
Vào một buổi trưa của một ngày nghỉ hiếm hoi giữa tháng Mười hai, Tatsuya cùng bố mẹ nó tới nhà Keisuke.
Michiko vẫn lui tới một tháng một lần, còn Tatsuya thì Keisuke chưa gặp lại lần nào kể từ lần cấm nó ra vào nhà mình hồi mùa mưa. Ngoài đường, người ta phát bài hát Mừng Giáng sinh nghe đến phát chán.
Đây là lần đầu tiên Keisuke gặp Hideaki, bố của Tatsuya. Tatsuya chẳng giống Michiko tẹo nào, nhưng lại có nét giống Hideaki. Đặc biệt là đôi mắt. Keisuke cảm tưởng ánh mắt của Hideaki còn lạnh lùng hơn cả Tatsuya.
Bị bố mẹ đuổi lên phòng, Keisuke đành leo lên cầu thang. Song, không có vẻ gì là Tatsuya cũng lên theo. Tình hình dường như khác so với từ trước tới nay. Keisuke lặng lẽ lẻn khỏi phòng, rón rén đi xuống cầu thang.
Hình như bố mẹ Tatsuya muốn gửi nó ở đây khoảng mấy ngày trong kỳ nghỉ đông.
Trước đây Keisuke từng nghe nói Hideaki làm công việc tư vấn kinh doanh. Theo những gì mà người lớn đang nói với nhau thì có vẻ như vì lý do công việc, Hideaki sẽ phải ở Osaka một thời gian. Để phụ giúp chồng, Michiko cũng sẽ tới đó khoảng một tuần vào thời điểm chuyển giao năm cũ sang năm mới.
“Cho dù có dẫn Tatsuya theo thì chúng tôi cũng không thể để mắt đến nó được, vả lại thực lòng mà nói, cũng không thể không tính đến chi phí đi lại, ăn ở. Vì thế, trong thời gian đó, liệu anh chị có thể cho chúng tôi gửi Tatsuya ở đây không…”
Thật ngoài sức tưởng tượng.
Bố mẹ hãy từ chối đi.
Keisuke chắp hai tay cầu nguyện.
“Nếu đã vậy thì...” giọng của bố. “Được em nhỉ?” bố tìm kiếm sự đồng tình từ mẹ.
Keisuke không nghe rõ câu trả lời của mẹ.
Không thể tin được, mẹ hãy từ chối đi chứ.
“Xin lỗi anh chị nhiều. Lúc nào cũng làm phiền anh chị. Chắc chắn một ngày nào đó, chúng tôi sẽ trả ơn anh chị.”
Michiko thở phào nói.
Chuyện quái quỷ gì thế này. Keisuke không thể tin nổi Tatsuya sẽ sống cùng cậu trong ngôi nhà này những một tuần.
“Bố mẹ nói chuyện xong rồi, con lên chơi với Keichan đi," Michiko nói.
Keisuke vội vàng quay trở về phòng. Ngay sau đó cậu nghe tiếng chân Tatsuya bước uỳnh uỳnh trên cầu thang rồi phi thẳng vào phòng.
“Đã lâu không gặp,” Tatsuya cười hề hề.
“A, xin chào,” Keisuke vẫn ngồi trên ghế, vờ như bây giờ mới nhận ra.
“Chuyện là thế đấy, mong Keichan giúp đỡ” Tatsuya bắt chước kiểu nói lịch sự.
“Chuyện gì cơ?”
Keisuke nghiêng đầu. Song, Tatsuya đã nhìn thấu hết. Nó vừa cười rung người vừa chỉ tay vào cuốn tạp chí truyện tranh mà Keisuke đang mở bằng cả hai tay.
Cậu đang cầm ngược.
Sau khi nhà Tatsuya ra về, Keisuke đứng nhòm qua khe rèm. Hideaki đi trước, Michiko và Tatsuya lẽo đẽo theo sau. Không biết có phải Hideaki bị thương ở chân phải hay không mà lại đi kiểu hơi lê gót. Hình ảnh ấy cùng với thân hình gầy gò đến dị dạng của Hideaki đã để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng Keisuke.
Những chuyện xảy ra trong vài ngày sau đó đã in đậm trong ký ức của Keisuke đến mức không sao xóa nhòa đi được.
Tatsuya tới nhà Okuyama đúng vào đêm Giáng sinh. Nó bảo bố mẹ nó đã đi Osaka cả rồi. Ở nhà Keisuke, nói là tiệc tùng thì hơi quá, nhưng Giáng sinh năm nào cũng có bánh ngọt, gà tây nướng, cùng những món ăn khác được làm đầy đặn hơn một chút so với thường ngày. Nếu đi ngủ với cái bụng căng phễnh, sáng hôm sau sẽ thấy quà để ở đầu giường. Một sự kiện đầy háo hức. Keisuke có chút thương hại, không biết liệu Tatsuya có được nhận quà không.
Chắc vì có Tatsuya ở đây nên bố mẹ cậu mới vung tay hào phóng. Các món ăn đêm Giáng sinh còn ngon hơn mọi năm. Còn có cả món cơm thập cẩm mà trước đây Tatsuya bảo thích ăn nữa.
“Ngon, ngon kinh khủng khiếp ạ.
Tatsuya ăn nhiều tới nỗi chỉ nhìn nó ăn thôi cũng đủ no rồi.
“Cháu chẳng thay đổi gì, vẫn ăn uống ngon lành như thế nhỉ”
Bố tâng bốc Tatsuya dù lẽ ra không cần phải vậy.
“Tại đồ ăn ngon quá mà chú.”
Loáng cái Tatsuya đã gặm hết phần gà nướng của mình, chỉ còn trơ lại xương, nó còn ăn luôn cả phần bố bỏ thừa vì bố vốn không thích thịt gà. Miệng nó bóng nhẫy mỡ, mắt đảo quanh mấy đĩa thức ăn trên bàn.
“Anh không nhồi thêm được nữa rồi.”
Bố tựa lưng vào ghế, xoa cái bụng đã no căng.
“Anh mất lịch sự đấy nhé.”
A, anh xin lỗi. Anh đi làm một điếu cái đã.”
“Bố nói bằng giọng dí dỏm, đoạn ra vườn hút thuốc. Có lúc nhậu say về hoặc đêm khuya không có ai, bố sẽ đứng ở cửa sổ phòng khách, vừa hóng gió trời vừa hút thuốc. Nhưng bố đã hứa khi nào mọi người ở nhà thì bố sẽ hút ngoài vườn.
Sau khi bố đứng dậy, Keisuke liếc nhìn mẹ để thăm dò thái độ.
Kể từ sau đám tang ông ngoại hồi mùa hè, mẹ có vẻ âu sầu. Cảm giác mình không được phép xen vào chuyện của mẹ, Keisuke làm như không quan tâm, song xem ra trong một khoảng thời gian mẹ đã phải đi gặp bác sĩ và được kê đơn thuốc gì đó kiểu như là thuốc ngủ. Chắc mẹ vẫn còn bận lòng về người mẹ già mắc bệnh đãng trí và người chị gái đang phải chăm sóc bà. Keisuke không rõ hiện tại mẹ còn uống thuốc không. Dạo gần đây mẹ vừa mới phấn chấn lên một chút thì lại đến chuyện Tatsuya đến ở nhờ. Keisuke lo lắng, mong mẹ sẽ không vì chuyện này mà buồn bã.
“Keichan được mấy môn xếp loại 5 thế?”
Đột nhiên, Tatsuya hỏi về điểm số trong sổ liên lạc.
“Tàm tạm thôi.”
“Sao nào, việc gì phải giấu. Tao được có ba thôi.”
“Thì tao cũng tầm đó,” Keisuke đáp.
Thực ra, cả bốn môn chính và môn Âm nhạc, Keisuke đều xếp loại 5. Con số này có thể xê dịch đôi chút tùy thuộc vào việc cậu có được lòng thầy cô chủ nhiệm năm đó hay không, nhưng gần như năm nào cậu cũng được tầm đó. Xét riêng về thành tích học tập thì Keisuke nhỉnh hơn Tatsuya một chút, nhưng cậu chẳng lấy gì làm vui mừng về chuyện đó.
Tatsuya dường như không mấy hứng thú với việc đọ điểm số, nó cười và rủ Keisuke: “Lát nữa chơi game di.”
Sáng ngày 25, trước cửa phòng cũng có cả phần quà dành cho Tatsuya.
“Wow, may mắn quá đi!”
Tatsuya vui đỏ cả mặt. Keisuke chưa từng thấy Tatsuya như thế bao giờ.
“Đây là lần đầu tiên tao được nhận quà Giáng sinh đấy.”
Quà của Tatsuya là bộ đồ chơi điện tử cầm tay. Tuy không phải loại đắt tiền cho lắm, nhưng nó vẫn vui ra mặt. Còn quà của Keisuke là chiếc kim từ điển mà cậu đã ao ước từ lâu.
“Tao đã luôn ước được làm con nhà này đấy.”
Đó không phải là lời nói đùa.
So với Tatsuya đang vui sướng cực độ thì tâm trạng Keisuke lại chìm nghỉm dần.
Nói gì thì nói, trong suốt vài ngày tới, từ lúc mở mắt ra cho tới lúc lên giường đi ngủ, chưa kể ngay cả trong lúc ngủ, Tatsuya cũng kè kè bên cạnh cậu.
Đúng như Keisuke dự đoán, Tatsuya mải mê chơi game tối ngày, cứ như bị ăn phải bùa mê thuốc lú gì đó. Thời tiết đẹp thế này, đáng ra có thể đi đá bóng với bạn bè, song có vẻ như nó thấy ở trong nhà này còn thoải mái hơn nhiều.
Về phần mình, Keisuke đã chán ngấy trò chơi điện tử và thèm đi chơi với lũ bạn. Song, nhớ lại chuyện “mất tiền, mất đồ” mà mẹ từng nói, cậu lại thấy để Tatsuya ở nhà một mình thì không yên tâm nên đành cố chịu. Đến chiều tối, khi mẹ đi làm về thì Keisuke đã mệt rũ ra rồi.
Từ hôm Tatsuya đến ở nhờ, bữa tối có ba người gồm mẹ, Tatsuya và Keisuke ngồi ăn với nhau. Không biết có phải vì cuối năm bận rộn hay không mà hôm nào bố cũng về muộn.
Trong lúc ăn tối, hễ có cơ hội là Tatsuya lại hỏi chuyện mẹ. Nó hỏi hết câu này tới câu khác, đại để như hồi học cấp ba mẹ có bạn trai không, mẹ thần tượng ca sĩ nào, toàn những câu mà đến cả Keisuke cũng chưa từng hỏi. Mẹ tuy ít nhiều cũng cố đánh trống lảng sang chuyện khác nhưng vẫn trả lời nó mà không tỏ ra khó chịu gì cho lắm. Không hiểu sao Keisuke lại cảm thấy không thoải mái.
Chuyện xảy ra lúc Keisuke đang xem chương trình đố vui sau khi đã ăn uống và tắm táp xong xuôi.
Cậu nghe thấy tiếng người vọng ra từ phòng tắm.
Keisuke chưa kịp nghĩ xem là chuyện gì thì có tiếng ai đó đi rất nhanh trên hành lang rồi lên tầng hai. Nhớ lại thì, từ lúc nãy đã không thấy bóng dáng Tatsuya đâu. Tiếng chân vừa rồi có phải là của Tatsuya không nhỉ? Keisuke rón rén bước trên hành lang. Không thấy bóng người ở bồn rửa tay, cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa kính mờ. Bên trong còn một cánh cửa nữa dẫn vào buồng tắm, Keisuke thấy có người trong đó. Chắc là mẹ rồi. Hình như mẹ đang ngâm mình trong bồn tắm.
“Ai đấy?”
Giọng mẹ vang lên. Thường ngày Keisuke không mấy khi nghe mẹ nói bằng giọng gay gắt như thế.
“Con ạ,” Keisuke cố hết sức đáp lại tỉnh bơ. “Tại con nghe thấy tiếng động gì đấy.”
“À, Keisuke hả,” giọng mẹ bình thường trở lại. “Không có gì đâu. Mẹ làm tung cái nắp chai dầu gội đầu ấy mà.”
Keisuke nghĩ mẹ đang nói dối.
Cho đến trước khi gặp Tatsuya, Keisuke chỉ nghĩ việc nhìn mẹ trần truồng hay để mẹ nhìn thấy mình trần truồng đều thật xấu hổ, chứ cậu chưa từng ý thức đặc biệt về chuyện đó. Ngay cả khi đối phương không phải mẹ mà là bác thì cũng vậy mà thôi.
Song, Tatsuya thì khác.
Chắc chắn nó đã vào đây và định làm gì đó nhưng bị mẹ phát hiện nên mới phải vội chạy trốn. Nó định làm gì được nhỉ. Hay nó đã làm rồi? Keisuke thấy rùng mình và không muốn nghĩ tới nữa.
Cậu nhìn thấy chiếc giỏ đựng đồ giặt, trong đó có đồ lót mẹ vừa thay ra. Cảm giác như mình vừa nhìn thấy một thứ cấm kỵ, Keisuke ngay lập tức quay trở lại phòng khách.
Trống ngực cậu đập thình thịch, cổ họng thì khô rát.