⚝ 5 ⚝
Ngày nào cũng chỉ toàn những tin tức kiểu như “Thế kỷ XX chỉ còn lại xx ngày”, “Cùng hướng đến một thiên niên kỷ mới”. Chẳng hiểu sao Keisuke cứ thấy bồn chồn, không yên.
Ngày 28 tháng Mười hai - ngày định mệnh - là một ngày trời quang mây tạnh, bắt đầu bằng một buổi sáng khoan khoái.
Keisuke xuống phòng khách, vì muốn hít thở không khí bên ngoài nên cậu mở cửa sổ, nhưng luồng khí lạnh không ngờ khiến cậu rét run và phải vội vã đóng cửa sổ lại.
“Bố bảo hôm nay là ngày hoàn tất công việc cuối năm nên sẽ về đúng giờ. Bố có vẻ mệt vì dạo gần đây cứ phải làm thêm triền miên.”
Lúc ăn sáng, mẹ với mái tóc buộc túm ra đằng sau, vui vẻ nói, đoạn nở nụ cười pha chút tinh nghịch.
Mẹ tay năm tay mười dọn dẹp bát đĩa rồi giặt giũ quần áo. Đúng chín rưỡi, mẹ ra khỏi nhà để đến phụ giúp cửa hàng của người bạn.
Mẹ vừa đi khỏi thì Tatsuya thức giấc, tóc tai vẫn còn bù xù. Trong phòng mình, Keisuke có trải một tấm đệm dưới sàn, cậu và Tatsuya thay phiên nhau hôm đứa này nằm đệm thì đứa kia nằm giường.
“Chào buổi sáng. Hôm nay là ngày nghỉ mà sao mọi người dậy sớm thế,” Tatsuya ngáp rõ to.
“Nhà này kể cả có là ngày nghỉ thì cũng cứ tám giờ là bị dựng dậy rồi.”
“Hừm,” Tatsuya nhai nhồm nhoàm miếng táo đã gọt vỏ. “Chăm gớm nhỉ.”
Một ngày đẹp trời thế này, đáng ra Keisuke đã có thể ra ngoài chơi, vậy mà cuối cùng cậu lại phải ngồi xem đĩa DVD mà Tatsuya đem tới.
Đó là một bộ phim kinh dị cũ, có tên Ác mộng trên phố Elm . Riêng tiêu đề phim thì Keisuke cũng biết.
Nhìn vỏ đĩa thì có vẻ như đây không phải là đĩa DVD của cửa hàng cho thuê băng đĩa. Tatsuya bảo nhà nó không có đầu DVD, nếu vậy thì sao nó lại có đĩa này được nhỉ. Nói mới nhớ, Keisuke còn thấy Tatsuya đeo chiếc đồng hồ mà trước nay cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Tatsuya lấy túi khoai tây cắt lát đang để ở một cái rổ to trong bếp, đoạn xé toạc ra.
Cơ địa Keisuke bị dị ứng nên thường ngày mẹ cậu hầu như chẳng bao giờ mua mấy thứ đồ ăn vặt bán nhan nhản ngoài siêu thị. Thế mà Tatsuya lại trơ tráo đòi “Cô ơi nhà mình có khoai tây cắt lát không? Nếu được thì cháu thích vị ABC của hãng XYZ ấy ạ”. Vì nó tỏ ra rất tự tin khi đòi hỏi như vậy, thành thử mẹ chỉ còn biết cười trừ, sẽ thật áy náy nếu không mua về cho nó.
Tatsuya tiếp tục lấy chai nước có ga - cũng lại là thứ mẹ đã mua theo yêu cầu của nó - ra khỏi tủ lạnh.
Nội dung của đĩa DVD, đúng như tiêu đề phim, là câu chuyện về ác mộng. Nếu mơ thấy mình bị giết bởi một tên sát nhân bí ẩn nào đó thì ngoài đời cũng sẽ bị chết thật.
“Hơi bị rùng rợn đúng không?”
Tatsuya tỏ ra đắc ý. Bộ phim khiến bụng dạ Keisuke nhộn nhạo.
Xem phim xong, hai đứa hâm nóng món Pilaf hải sản mà mẹ đã nấu sẵn. Thấy Keisuke chỉ ăn có một nửa, Tatsuya liền đổ phần thừa vào đĩa của mình. Cứ như là nó có thể ăn cả thế giới vậy.
Đột nhiên, Tatsuya nói: “Hay là mượn máy tính của bố mày đi.”
“Để làm gì?”
“Chắc mày cũng muốn xem ảnh nude chứ?”
Keisuke suýt chút nữa thì phun luôn chỗ xúp rong biển đang chuẩn bị nuốt.
“Lên mạng là xem được đấy.”
Thời đó, trong đám bạn của Keisuke cũng có một vài đứa đã bắt đầu được nghịch máy tính. Song cậu cá là hầu như chẳng có đứa nào sử dụng nó thành thạo như một công cụ phục vụ bản thân. Bọn học sinh ở trường vẫn thường bàn ra tán vào về chuyện chỉ cần kết nối Internet là có thể xem hình những cô gái khỏa thân không một mảnh vải che nên dĩ nhiên Keisuke có biết. Không hẳn là cậu hoàn toàn không có chút hứng thú nào. Nhưng máy tính đang để trong thư phòng của bố, vả lại Keisuke không có ý nghĩ sẽ xem những thứ đó.
Điều khiến cậu lưu tâm không phải là những bức ảnh khỏa thân mà là lý do tại sao Tatsuya lại biết trong thư phòng của bố có máy tính, thậm chí còn biết chiếc máy tính đó có kết nối Internet? Cứ nghĩ đến việc đúng là nó đã lén lút lẻn vào phòng bố là Keisuke lại tức điên lên được.
“Này, Keichan. Tao chỉ mượn một xíu thôi mà.”
“Không được đâu.”
“Sẽ không bị lộ đâu.”
“Đã bảo không được mà lại.”
Gì chứ riêng chuyện này thì Keisuke không thể nhún nhường được. Nếu để bố mẹ biết cậu không chỉ lén lút nghịch máy tính của bố mà còn dám xem ảnh các cô gái khỏa thân thì chắc là cậu không sống nổi trong cái nhà này nữa.
Không biết có phải vì bị Keisuke thẳng thừng cự tuyệt bằng giọng đanh thép hiếm thấy hay không mà Tatsuya thôi không ì èo thêm nữa.
Vừa ăn xong, Tatsuya liền rút ngay bao thuốc từ trong túi ra, động tác hết sức tự nhiên.
“Tacchan, mày cũng hút thuốc sao?”
Keisuke ngạc nhiên hỏi, song Tatsuya lờ tịt đi, đoạn nó lấy chiếc gạt tàn nhỏ bằng inox từ trên nóc tủ xuống. Đó là chiếc gạt tàn bố vẫn dùng khi hút một điếu sau bữa ăn. Bình thường bố sẽ cầm nó trên một tay rồi ra vườn hút.
Tatsuya cười nhăn nhở. Nó ngồi xuống trước bàn rồi châm thuốc bằng cử chỉ thành thục. Nó nheo mắt, vừa nhìn Keisuke vừa chậm rãi hút, đoạn phả khói thuốc lên trần nhà.
“Tacchan, thôi đi. Hút thuốc trong nhà mùi lắm, mẹ sẽ giận đấy.”
Tatsuya cười rung người, hai mắt vẫn nheo lại.
“Keichan chuyện gì cũng nghe lời mẹ nhỉ.”
Nói đoạn, Tatsuya miệng vẫn kẹp điếu thuốc liền lại gần cửa sổ, bên hông chiếc tủ búp phê. Cây thông Noel vẫn còn để nguyên dưới sàn nhà ngay phía dưới cửa sổ. Có vẻ như Tatsuya thấy vướng nên dùng chân xê cái cây đi, đoạn nó mở hé cửa sổ chừng năm xăng ti mét. Gió lùa vào nhà. Bố Keisuke vốn lười đi ra vườn nên thị thoảng cũng hay rình lúc mẹ không để mắt tới để đứng đây hút thuốc.
“Keichan cũng hút thử đi.”
Thấy Keisuke im lặng không đáp, Tatsuya cười khẩy rồi cứ thế nhìn ra ngoài trời bằng cái điệu cười khinh bỉ ấy. Keisuke có cảm giác mình đang bị Tatsuya xem như một thằng đại ngốc.
Cậu đứng lên, giật lấy một điếu từ bao thuốc Tatsuya đang cầm trên tay, đoạn cầm chiếc bật lửa để cạnh gạt tàn. Keisuke dồn sức gạt khiến chiếc bật lửa đánh tách một cái, ngọn lửa bùng lên. Cậu nhắm mắt nhắm mũi hút mà chẳng buồn nghĩ ngợi trước sau. Khói thuốc xộc thẳng vào phổi, kéo theo đó là một cảm giác đau âm ỉ. Ngay lập tức, Keisuke rơi vào cơn hoa mày chóng mặt như thể đang bị một bàn tay hộ pháp lắc mạnh đầu mình vậy.
“Ọe,” đột nhiên cậu muốn ói.
Cậu che miệng để ngăn cơn buồn nôn đang dâng lên một cách mãnh liệt. Nghĩ bụng không kịp chạy vào nhà vệ sinh nên cậu chạy ngay ra bồn rửa trong bếp.
"Ha ha ha ha.”
Keisuke nghe thấy tiếng cười nắc nẻ của Tatsuya ở sau lưng.
“Ọe, ọe.”
Cậu nôn thốc nôn tháo số thức ăn ít ỏi vừa mới bỏ bụng ít phút trước vào bồn rửa.
“Lẽ ra mày không nên cố quá.
Xem ra Tatsuya đang rất lấy làm thích thú.
Trong khoảng một tiếng sau đó, Keisuke nằm bẹp gí trên xô pha ở phòng khách, không ngóc đầu dậy nổi. Vì có Tatsuya ở đấy nên cậu cũng muốn cố sống cố chết đứng dậy, ngặt nỗi mỗi lần đứng lên là lại thấy căn phòng quay mòng mòng, rồi cứ thế ngã dập mông xuống luôn. Còn kinh khủng hơn cả say xe buýt nhiều.
Lợi dụng lúc Keisuke còn đang nằm bẹp gí, Tatsuya thích thú đi lòng vòng quanh nhà.
“Tacchan, đừng có nghịch gì đấy nhé,” Keisuke cố nói to hết mức có thể.
“Biết rồi mà,” tiếng Tatsuya vọng xuống từ tầng hai.
Tatsuya quay lại, chìa cốc nước trước mặt Keisuke và bảo: “Này, Keichan.”
“Hình như hôm nay chú về sớm nhỉ. Hay là bọn mình cùng nấu bữa tối đi.”
“Tao đã nấu ăn bao giờ đâu.”
“Không sao đâu. Phải rồi, bọn mình nấu cà ri đi. Lần trước đi cắm trại bọn mình chẳng làm món đó rồi còn gì.”
Keisuke chưa kịp trả lời thì Tatsuya đã lần lượt đi kiểm tra các rổ rau củ, rồi tủ lạnh.
“Cà rốt, khoai tây, hành tây đủ cả. A, có cả tỏi nữa. Băm nhuyễn ra để cho vào cùng sẽ ngon lắm đấy. Mày có biết không?”
“Nhưng…”
“Trong tủ lạnh có sẵn thịt đây rồi. Chà, có những thứ này là làm được món cà ri rồi.”
Tatsuya đã nói đến thế, Keisuke chẳng còn lý do gì để phản đối.
“Tao biết rồi.”
“Vậy mày dậy nhặt rau đi. Còn tao sẽ rã đông thịt.”
Hơn năm giờ, mẹ đi làm về đúng lúc hai đứa vừa cho xốt cà ri vào và đang bắt đầu đảo.
“Chà chà, mùi gì mà thơm thế. Hai đứa đang làm gì đấy?”
Mẹ ngạc nhiên nhìn Keisuke và Tatsuya đang đứng ở bếp.
“Tacchan rủ con nấu cà ri mẹ ạ” giọng Keisuke nghe như đang phân trần.
“Đừng bảo hai đứa đang nấu bữa tối giúp mẹ đấy nhé?”
“Vâng ạ. Cháu đã nhờ cậy cô chú nhiều rồi mà. Nhưng cũng chỉ là món cà ri thôi ạ.”
“Cảm ơn cháu,” nét rạng ngời hiện trên khuôn mặt mę.
Đúng lúc đó, có tiếng bíp báo hiệu cơm đã chín. “Chà, hai đứa còn cắm cơm rồi cơ,” mẹ tỏ ra cảm kích hơn nữa.
Tatsuya ưỡn ngực: “Việc chuẩn bị bữa tối đều do một tay bọn cháu làm đấy ạ.”
Theo sự chỉ dẫn của Tatsuya, Keisuke làm món xa lát rau ăn kèm với cà ri. Khoảng bảy giờ tối, mọi thứ gần như đã đâu vào đấy.
“Keichan, tao múc cà ri, còn mày chia xa lát nhé.”
Tatsuya múc cả phần của mẹ và bưng đến tận bàn.
Nếu là mọi khi thì thứ mùi này chắc chắn sẽ kích thích cơn thèm ăn của Keisuke, vậy mà không hiểu sao cậu lại thấy bụng óc ách, nặng nề. Dĩ nhiên là tại điếu thuốc vừa hút khi nãy. Giờ thì cậu đã hiểu lý do vì sao trẻ con không được phép hút thuốc.
“Hôm nay con ăn hơi nhiều bánh kẹo nên chốc nữa con ăn sau ạ.”
“Đành vậy chứ sao,” mẹ khẽ lườm.
Tatsuya cười hề hề, nhưng nó không nói ra chuyện Keisuke hút thuốc.
“Vậy, mẹ ăn trước nhé.”
“Cháu mời cô.”
Tatsuya cắm thìa vào đĩa cơm cà ri đầy ú ụ, há to miệng, nhai nhồm nhoàm.
“Hơi có mùi gì đó, không biết là mùi gì nhỉ.”
“Cô tinh thật,” Tatsuya tự đắc. “Cháu đã nghiền một xíu tỏi cho vào cho có vị. Chắc để đến ngày mai cũng không bị thiu đâu ạ.”
“Sao mà khéo thế nhỉ.”
Keisuke định lát nữa sẽ kể cho mẹ nghe mấy việc như nhặt rau, vo gạo đều do một tay cậu làm hết.
Sau khi ăn xong, mẹ ngồi ở chiếc bàn trong phòng bếp, bắt đầu ghi chép công việc. Được một lát, mẹ ngáp ngắn ngáp dài, bảo: “Không hiểu sao hôm nay mẹ thấy mệt quá.” Trông mẹ hình như đang rất buồn ngủ.
“Cháu sẽ rửa bát nên cô cứ đi ngủ đi ạ,” Tatsuya nói không chút do dự.
Không biết vì lý do gì mà trông nó có vẻ vui.
“Ôi, sao thế được.”
“Cô đừng bận tâm. Cháu chịu ơn cô chú mà.”
Sau một thoáng lưỡng lự, mẹ nói: “Vậy cô đi ngủ một lát nhé,” đoạn đứng dậy. “Cô chỉ đi nghỉ một lát thôi, khi nào dậy cô sẽ dọn dẹp sau.”
“Bọn con sẽ dọn dẹp cẩn thận mà, mẹ cứ đi ngủ luôn đi ạ,” Keisuke cũng góp ý.
“Cảm ơn con. Vậy mẹ sẽ nghe theo lời hai đứa nhé.”
Nói đoạn, mẹ đi vào nhà tắm.
“Keichan, mày rửa bát cho tao nhé. Tay tao bị bong da mất rồi.”
“Cũng được thôi...”
Rửa bát thì không thành vấn đề, có điều không được để Tatsuya lại gần phòng tắm. Cần phải bịa ra cớ gì đấy để giữ chân nó ở phòng khách.
Trong lúc Keisuke đang suy tính xem phải làm thế nào thì vị cứu tinh xuất hiện. Cửa mở, cậu nghe thấy giọng bố: “Bố về rồi đây.” Nói mới nhớ, bố đã bảo hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trong năm nên được về sóm.
“Bố về rồi ạ.”
Bình thường Keisuke chẳng bao giờ ra đón bố, thế mà hôm nay cậu lại chạy ra tận cửa.
“Ô, chuyện gì thế này. Keisuke lại ra đón bố có lạ không cơ chứ,” bố cười. “Mẹ đâu con?”
“Mẹ kêu mệt và buồn ngủ nên đi tắm trước rồi ạ.”
“Ồ, chuyện đó cũng lạ ghê.”
Bố bước trên hành lang, trên người vẫn còn phảng phất mùi không khí mùa đông. Bố đặt cặp xuống, đoạn nhòm vào phòng tắm.
“Mẹ nó không sao chứ?”
Có tiếng mẹ đáp lại gì đấy, nghe không rõ lắm. Nét mặt bố trở nên nghiêm nghị, bố sai Keisuke mang áo khoác và cặp ra phòng khách. Sau đó, bố vào phòng tắm xem tình hình.
Trong phòng khách, Tatsuya đang ngồi xem chương trình hài đặc biệt cuối năm.
Keisuke ngồi xuống ghế xô pha, đưa mắt thăm dò tình hình. Một lát sau, cậu nghe tiếng bố mẹ đi trên hành lang.
“Nào, bám vào anh. Hay tại em uống thuốc quá liều?”
Mẹ đáp “Em còn chưa uống mà”. Bố cứ thế dìu mẹ lên tầng hai rồi quay trở lại sau vài phút.
“Mẹ con mà bị thế này thì lạ quá. Dạo gần đây mẹ không ngủ được, chắc bị thiếu ngủ quá rồi.”
“Chú ăn cà ri không ạ?” Tatsuya hồ hởi.
“Ô, tối nay có cà ri à. Nói mới nhớ, mùi thơm thật” bố khịt khịt mũi.
“Bọn cháu tự làm tất đấy ạ,” Tatsuya tự đắc.
“Sao cơ, thế thì chắc phải ngon lắm đây.”
Bố dùng ngón tay nhón một mẩu xà lách trong bát xa lát, bỏ vào mồm.
“Thế để cháu đi múc cho chú.”
“Ồ, phiền cháu nhé. Kiểu này chú không hào phóng tiền mừng tuổi không được rồi.”
Bố lấy lon bia dài ra khỏi tủ lạnh.
Bình thường bố sẽ không ăn gì cho đến khi uống bia xong, nhưng hôm nay chắc bố muốn giữ ý với Tatsuya vì nó đã mất công múc cà rỉ ra rồi nên bố vừa uống bia, vừa nhồm nhoàm món cơm cà ri.
Ăn xong, bố ngồi xem tivi xả hơi, rồi đột nhiên ngáp một cái rõ to.
“Ngoáp...”
Ba người nhìn nhau cười bởi tiếng ngáp ngô nghê của bố.
“Hầy. Sao mà bố cũng buồn ngủ thế chứ. Xin lỗi hai đứa nhưng bố đi tắm rồi ngủ trước đây. Mấy việc còn lại, nhờ hai đứa xử lý nhé. Nhớ là không được bật máy sưởi dầu đâu đấy.”
Nói đoạn, bố chuyển điều hòa sang chiều nóng rồi vừa gãi bụng soàn soạt vừa đi vào nhà tắm.
Tắm xong, bố nhắc nhở một lần nữa, sau đó ngáp ngắn ngáp dài đi lên cầu thang.
“Sao tối nay ai cũng buồn ngủ thế nhỉ.”
Tatsuya nhìn Keisuke, cười tinh quái.
“Công nhận.”
“Tao cũng đi tắm rồi đi ngủ đây.”
Chỉ còn lại mình Keisuke ở phòng khách.
Đúng là tối hôm nay có cái gì đấy rất lạ.
Keisuke không biết giải thích thế nào, song cậu có cảm giác trong nhà thật u ám.
Keisuke đứng trước cửa sổ cạnh tủ, mở khoảng một phần ba tấm cửa kính đang đóng. Gió đêm ùa vào khiến những đoạn dây kim tuyến trên cây thông Noel rung rinh. Cảm giác buồn nôn khi nãy gần như đã không còn. Keisuke định ăn nốt chỗ cơm cà ri bỏ dở. Đột nhiên, đưa mắt nhìn lên chiếc tủ búp phê, cậu không khỏi giật mình.
Tàn thuốc vẫn còn sót lại trong gạt tàn.
Từ lúc về nhà, bố chưa hút điếu nào. Chứng tỏ chỗ tàn thuốc đó là do lúc nãy Keisuke hút chơi cùng Tatsuya. Nếu để bố mẹ nhìn thấy, chắc chắn sẽ lộ ngay trong một nốt nhạc.
Keisuke thở phào, nhìn mẩu thuốc dài mà cậu mới chỉ hút có một hơi.
Keichan đừng có mà hút thuốc đấy.
A ha ha ha.
Keisuke nhớ lại điệu cười coi thường người khác của Tatsuya.
Cậu nghe tiếng nó đang ngân nga hát trong phòng tắm.
Không hiểu sao Keisuke thấy tâm trạng thật u ám.
Cậu nhìn chăm chăm vào chiếc gạt tàn.