⚝ 6 ⚝
Keisuke vứt mẩu đầu lọc thuốc lá vào cái lon chuyên dụng để ở ngoài cửa sau.
Khi thấy không khí trong phòng đã thông thoáng trở lại, cậu liền đóng cửa sổ.
Cậu quyết định để lại lời nhắn “Tao đi ngủ trước. Mày nhớ tắt điều hòa và tivi”, đoạn lên tầng hai trước khi Tatsuya tắm xong.
Đúng lúc Keisuke đi vào phòng thì nghe tiếng Tatsuya ra khỏi phòng tắm.
Tuy cũng lo lắng không biết để Tatsuya một mình có sao không nhưng rồi cậu lại tặc lưỡi nghĩ những thứ đồ có giá trị thì chắc bố mẹ cũng cất giữ cẩn thận rồi.
Tối nay tới lượt Keisuke được ngủ trên giường. Cậu nằm lăn trên giường, lật giở cuốn tạp chí bóng đá. Lúc nhắm mắt lại, cậu cảm tưởng người mình xoay chuyển theo cả chiếc giường, vậy mà không biết lúc nào, cậu đã chìm vào giấc ngủ.
Keisuke đang bị một con quái vật không rõ hình thù rượt đuổi.
Cậu vắt chân lên cổ chạy thục mạng, vậy mà con quái vật như sắp bắt được cậu tới nơi rồi. Cuối cùng, nó tóm được vai cậu, lắc mạnh người cậu.
Keisuke choàng tỉnh. Mê thấy cảnh bị rượt đuổi có lẽ là vì ban ngày cậu đã xem phim kinh dị, nhưng còn chuyện bị ai đó lay dậy thì lại là sự thật.
Thứ cậu cảm nhận được đầu tiên là ánh sáng.
“Chói mắt quá.”
Keisuke nheo mắt. Trời đã sáng rồi ư. Không, không phải. Hóa ra đó là ánh sáng của đèn trần.
“Keichan, chạy mau.”
Người đang lay cậu là Tatsuya.
“Chạy? Để làm gì?”
Trong cơn mơ màng, Keisuke trả lời như vậy, thế rồi cậu bắt đầu ngửi thấy mùi khói.
“Tacchan, mày đang làm gì thế?”
“Này, đừng có ngái ngủ nữa. Tỉnh táo lại đi. Cháy nhà rồi.”
Tatsuya tát bốp vào má Keisuke ba cái, rồi kéo mạnh cánh tay cậu.
“A, đau thế.”
“Chạy thôi.”
“Ái ui đau.”
Keisuke bị Tatsuya lôi xềnh xệch khỏi giường. Đôi chân trần của cậu chạm xuống sàn nhà lạnh ngắt. Nhưng rồi ngay lập tức, mùi khói xộc vào mũi và cổ họng cùng với âm thanh của thứ gì đó đang phát nổ ở tầng dưới khiến cậu không còn cảm giác lạnh ở chân nữa.
Cháy nhà ư? Không thể nào...
Một chuyện khủng khiếp đang xảy ra. Cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, tim cậu đập thình thịch.
Tatsuya mở cửa sổ thông ra ban công. Nhưng cừa chóp lại đang đóng.
“Cái này mở kiểu gì đây.”
“Nhấc nó lên được đấy.”
“Như này à.”
Tatsuya dồn sức nhấc mạnh cửa chớp lên. Ngay lập tức, một cơn gió lạnh buốt ùa vào. Cùng với đó, khói của đám cháy cũng tràn vào dữ dội.
“Không nhanh lên là không kịp thoát đâu.”
Tatsuya leo ra ban công trước. Keisuke định theo sau nhưng rồi cậu ngoái nhìn cửa ra vào phòng. Bố mẹ cậu sao rồi?
“Còn bố mẹ thì sao?” Keisuke hét về phía Tatsuya.
“Không sao, họ chạy trước rồi. Bọn mình cũng phải chạy nhanh thôi.”
Tatsuya kéo mạnh tay Keisuke ra ngoài ban công. Đám khói dữ dội đang bốc lên từ phòng khách. Phòng ngủ của bố mẹ ở ngay phía trên. Cho dù có ngủ say đến mấy thì chắc là họ cũng phải phát hiện ra rồi. Nhưng cửa chóp vẫn đang đóng. Keisuke chạy về phía cửa chóp, ra sức đấm vào cửa từ bên ngoài.
Bụp, bụp... tiếng động vang rất to.
“Bố ơi, mẹ ơi. Bố mẹ dậy chưa?”
Tatsuya kéo áo Keisuke: “Làm gì thế. Mau chạy thôi.”
Choang! Tiếng cửa kính bị vỡ, khói đen kịt, dữ dội cùng với ngọn lửa đỏ bốc lên từ cửa sổ tầng một. Keisuke cùng Tatsuya chạy về hướng đối diện. Ngay lập tức mọi lối đi bị chặn đứng ở chỗ tay vịn cầu thang.
“Nhảy xuống vườn thôi.”
Tatsuya hét lớn, đoạn nó đu lên tay vịn cầu thang. Nó dễ dàng trèo qua rồi nhảy xuống chỗ mái chìa ra của tầng một. Keisuke cũng theo sau. Chân cậu như tê liệt vì đau và lạnh.
“Này, hai đứa.”
Có tiếng người lớn gọi dưới vườn. Một người đàn ông khoác chiếc áo lông vũ bên ngoài bộ quần áo ngủ đang nhìn lên.
“Có sao không?”
“Cháu sẽ nhảy xuống” Tatsuya hét trả.
“Không, trèo cây xuống thì hơn.”
Người đưa ra chỉ dẫn đó là hàng xóm nhà kế bên. Ngoài ông ta ra, Keisuke còn trông thấy bóng dáng của vài người khác nữa. Tiếng còi xe cứu hỏa đột nhiên hú lên inh ỏi.
“Keichan, mày đi trước đi. Cẩn thận trơn đấy.”
Tatsuya nhanh nhảu nói. Nó đang lo lắng cho Keisuke. Cậu có cảm giác như vừa được thấy một bộ mặt không ngờ tới của Tatsuya.
Trời lạnh đến nỗi hai hàm răng Keisuke va lập cập vào nhau, cộng thêm nỗi sợ hãi trước biến cố chưa từng gặp phải trong đời khiến cơ thể Keisuke không thể cử động như mong muốn. Dù vậy, cậu vẫn tự nhủ phải bằng cách nào đó chạy thoát khỏi đây.
Cậu tóm lấy thân cây, gần như là tuột xuống chứ không phải trèo xuống, và tiếp đất bằng cú ngã dập mông xuống bụi cây. Khắp mình mẩy chỗ nào cũng đau. Tay chân dính toàn bùn đất. Ngay lập tức, có ai đó đỡ cậu dậy. Tatsuya tuột xuống ngay đằng sau, có thứ gì đó phát sáng rơi ra khỏi túi quần nó. Keisuke đang định vươn tay ra thì Tatsuya đã kịp nhặt lấy trước và cất ngay vào túi. Một thứ lấp lánh màu xanh ánh kim.
“Đằng này.”
Xung quanh còn có mấy người lớn khác nữa. Keisuke không biết lúc này đang là mấy giờ, song trời vẫn tối om. Cậu được người ta dìu ra con đường dân sinh trước nhà. Rất nhiều người đang tập trung ở đó. Hình như mọi người đều đang ngủ thì bị đánh thức nên ai nấy đều trong bộ dạng tóc tai bù xù, khoác những chiếc áo khoác hoặc áo cardigan bên ngoài bộ đồ ngủ hoặc áo nỉ. Chẳng mấy chốc, đội cứu hỏa xuất hiện, người dân dạt sang hai bên.
Người dẫn đầu bật vòi chữa cháy. Với tác phong nhanh nhẹn, người đó ra lệnh cho đồng đội.
Phòng khách nằm đối diện với cổng nhà, nơi Keisuke đang đứng. Cậu không biết tình hình bên trong thế nào rồi, song một đám khói đen còn dữ dội hơn nữa đang bốc lên từ phía vườn. Ngay cả trong mơ Keisuke cũng chưa bao giờ trông thấy cảnh tượng kinh hoàng đến thế này.
Keisuke tìm kiếm bóng dáng bố mẹ. Cậu không trông thấy họ ở đâu cả.
“Bố, mẹ.”
Cậu cất tiếng gọi. Trống ngực cậu đang đập mỗi lúc một nhanh hơn.
Nhân viên cứu hộ chạy tới.
“Là cậu bé này. Xin hãy trông chừng cậu bé.”
Một người phụ nữ quen mặt nắm lấy vai cậu và hét lớn. Tiếng còi báo động cùng những tiếng gào thét của mọi người dội vào đầu Keisuke.
“Các cháu có bị thương hay bị bỏng gì không?”
Một nhân viên cứu hộ hét lên hỏi.
Vì quá căng thẳng nên lưỡi Keisuke cứng đơ lại, cậu lắc đầu nguầy nguậy, ra sức tìm xem bố mẹ đang ở đâu.