⚝ 7 ⚝
Xe cứu thương chở Keisuke và Tatsuya vào bệnh viện.
Sau khi các bác sĩ khám cấp cứu và xác nhận không có vết thương nghiêm trọng nào, họ chuyển hai đứa vào phòng bệnh. Tại đây, chúng tiếp tục được các cô điều dưỡng hỏi han và kiểm tra khắp lượt mắt mũi, mồm miệng.
“Bố mẹ cháu đâu rồi ạ?”
Suốt từ nãy, Keisuke đã hỏi đi hỏi lại câu này không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng ai buồn trả lời cậu. Thay vào đó, Tatsuya đang nằm ở giường bên nói:
“Không sao đâu. Chắc chắn họ đã thoát rồi.”
Chắc chắn?
Keisuke biết ơn Tatsuya vì nhờ có nó mà cậu đã chạy thoát, song lúc này cơn giận dữ lại trào dâng trong câu.
“Lúc nãy không phải mày bảo họ đã chạy trước rồi sao?”
“Thì lúc đấy tao tưởng như vậy mà.” Tưởng như vậy?
Hai viên cảnh sát mặc đồng phục bước vào phòng bệnh khiến cuộc nói chuyện tạm dừng ở đó.
"Cháu là Okuyama Keisuke nhi?”
Viên cảnh sát trẻ tuổi, người gầy nhẳng, hỏi Keisuke sau khi xác nhận biển tên gắn trên giường bệnh.
“Vâng”
“Chú muốn hỏi chuyện cháu một lát, có được không?”
“Bố mẹ cháu sao rồi ạ?”
Thấy Keisuke đặt câu hỏi trước, viên cảnh sát chỉ gật gù. Gì vậy, thế là có ý gì?
Đứng bên cạnh, viên cảnh sát lớn tuổi hơn một chút đáp lời:
“Cả bố và mẹ cháu đều đã được chuyển tới bệnh viện rồi. Hình như bệnh viện này bị quá tải nên họ đã được chuyển sang một bệnh viện khác. Giờ chú muốn hỏi cháu vài câu về chuyện xảy ra tối nay...”
Keisuke có cảm giác viên cảnh sát đã học thuộc lòng câu này.
Bệnh viện nơi cậu và Tatsuya đang nằm là một trong những bệnh viện lớn nhất vùng này. Nói đến bệnh viện mà xe cấp cứu thường đưa tới thì người ta sẽ nghĩ đến tên viện này đầu tiên. Ngay cả Keisuke cũng biết. Chưa kể, chỉ xét riêng phòng bệnh này đã có đến ba chiếc giường đang còn trống. Tại sao bố mẹ cậu lại bị chuyển sang bệnh viện khác?
Một ý nghĩ vô cùng kinh khủng bỗng lóe lên khiến cậu phải vội vàng rũ bỏ nó ra khỏi đầu.
“Đầu tiên chú muốn hỏi lúc phát hiện ra đám cháy...”
Keisuke chỉ muốn hét lên rằng chuyện đó thì sao mà chẳng được. Cậu muốn nhìn thấy bố mẹ. Nhịp thở của cậu bỗng trở nên nhanh và nông hơn. Còn tầm nhìn thì hẹp và tối đi. Cậu hít thở một cách khó nhọc. Mình làm sao thế này. Keisuke ôm ngực, người gập làm đôi.
Viên cảnh sát đang gọi ai đó.
Hai người mặc áo blouse trắng chạy vào. Họ tiêm vào vai Keisuke. Cậu hầu như không thấy đau đớn gì.
Trong khi Keisuke hẵng còn nửa tỉnh nửa mê thì trời đã sáng tự lúc nào. Ánh sáng xiên vào qua ô cửa sổ. Xem ra hôm nay cũng lại là một ngày trời quang mây tạnh.
Mùi canh miso và món hầm phảng phất quanh đây. Bụng Keisuke réo rắt, một phần cũng vì tối qua hầu như cậu chưa ăn gì.
Có một chuyện rất quan trọng mà cậu cần phải suy nghĩ, song cậu không muốn nghĩ tới.
“Keichan, bác sĩ bảo tối qua mày bị tăng thông khí đấy.”
Nằm ở giường kế bên, Tatsuya vui vẻ nói, song Keisuke lờ đi.
Lúc cậu ăn xong, có hai người đàn ông mặc vest tối màu bước vào.
“Bọn chú hỏi chuyện hai cháu một chút được không?”
Lần này là hai viên thanh tra.
Họ hỏi Keisuke và Tatsuya kỹ hơn xem tối hôm qua chúng đã nhìn thấy gì hay đã làm những việc gì. Họ không nhắc tới chuyện giờ này bố mẹ Keisuke ra sao rồi.
“Ở nhà cháu, ai là người hút thuốc?”
Viên thanh tra lớn tuổi hơn hỏi.
“Chắc chỉ có chú thôi nhỉ,” Tatsuya trả lời ngay lập tức.
Viên thanh tra vừa đặt câu hỏi quay sang nhìn Tatsuya, sau đó chĩa ánh mắt trở lại Keisuke.
“Người chú mà cậu bé này nói đến là ông Masaharu phải không?”
“Vâng, đúng vậy. Ở nhà cháu chỉ có mỗi bố hút thuốc thôi ạ.”
“Ra vậy. Thế cháu có nhớ tối hôm trước cả nhà đi ngủ lúc mấy giờ không?”
Với bất kỳ câu hỏi nào, Keisuke cũng không thể trả lời ngay. Cho dù đó có là câu hỏi đơn giản đến mấy, nếu không ra sức suy nghĩ thì cậu cũng không thể nào tổng hợp được thành câu trả lời. Vừa mới ngủ dậy mà cậu đã lại muốn ngả lưng rồi. Cậu ngã lăn xuống gối, mắt nhìn lên trần nhà.
Cậu không thể tin được chuyện này. Chắc chắn có thể làm lại từ đâu đó. Giá như có thể quay lại thời điểm ăn cà ri.
Tatsuya trả lời thay cho Keisuke.
“Cô đi ngủ vào khoảng hơn tám giờ tối, còn chú thì ngủ sau đó tầm một tiếng ạ.”
Viên thanh tra lại tìm kiếm sự đồng tình từ Keisuke nên cậu đành miễn cưỡng gật đầu.
“Chắc thế ạ.”
“Sau đấy các cháu có thức đến khuya không?”
“Cháu đi ngủ ngay sau bố.”
“Thế còn cháu?” viên thanh tra hỏi Tatsuya.
“Cháu đi tắm rồi cũng đi ngủ luôn ạ.”
“Sau đấy, bố hay mẹ cháu có thức dậy hoặc có ai đến nhà cháu không?”
Trước câu hỏi đó, Keisuke chỉ còn biết lắc đầu.
Cậu muốn họ mau chóng cho mình gặp bố mẹ thay vì toàn hỏi những câu như vậy.
Sau khi tiếp tục hỏi thêm một vài câu vô thưởng vô phạt khác, viên thanh tra hỏi đến nhóm máu của Keisuke và Tatsuya.
“Nhóm A ạ,” Keisuke trả lời trước.
“Cháu cũng nhóm A,” Tatsuya nói ngay sau.
Có vẻ như viên thanh tra đã hỏi xong, ông ta bảo có thể sẽ lại đến nữa rồi toan ra khỏi phòng.
“Chú gì ơi,” Keisuke gọi với lại. “Bố mẹ cháu đâu rồi ạ?”
Cậu vẫn chưa thể chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Dù vậy, cậu vẫn phải hỏi.
Hai viên thanh tra nhìn nhau, không đáp lời ngay. Keisuke cảm tưởng như mình đang nghe thấy mẩu hội thoại giữa họ: “Anh nói đi kìa” - “Cậu đi mà nói”. Cuối cùng, viên thanh tra lớn tuổi hơn là người mở miệng.
“Thực ra, bố mẹ cháu đã được cứu ra và chuyển tới bệnh viện này ngay, các bác sĩ đã cố hết sức nhưng…”
“Cháu không thể gặp họ sao?”
“Bọn chú còn nhiều thứ cần điều tra làm rõ.”
Quả nhiên là như vậy.
Nhìn thái độ của đám người lớn Keisuke đủ hiểu. Cậu không còn được gặp bố mẹ nữa. Không thể trò chuyện với họ. Không còn được nghe họ gọi tên "Keisuke".
“Có người họ hàng nào...”
Đột nhiên, Keisuke không còn nghe thấy âm thanh xung quanh nữa.
Cậu bé ngốc ạ. Khóc thì ích gì chứ.
Trong đầu cậu vang lên giọng nói của mẹ.
Con sắp sửa lên cấp hai rồi, phải mạnh mẽ lên.
Lần này là giọng của bố.
Không sao đâu, con sẽ làm được mà.
Bố đã định cười vào mặt con khi con khoác lên người bộ đồng phục lụng thụng, thế mà...
Một trong hai viên thanh tra đặt tay lên vai Keisuke, định nói gì đó.
Ông ta chỉ mấp máy miệng chứ không nói thành tiếng.
Keisuke không nghe được tiếng của viên thanh tra là bởi vì cậu đang gào thét inh ỏi.
Không biết từ lúc nào, điều dưỡng viên đã xuất hiện và lại tiêm vào người cậu.
“Tiêm cái này rồi cháu sẽ thấy dễ chịu hơn một chút đấy.”
Cô điều dưỡng vừa xoa vào vết tiêm của Keisuke, vừa nói.
Keisuke nghĩ thứ này sao có thể khiến cậu dễ chịu hơn được, nhưng khi cậu ngả lưng xuống được một lát, quả đúng là tâm trạng có dịu đi thật.
Viên thanh tra hỏi cậu xem liệu có người bà con nào có thể tới đây ngay hay không.
“Cháu không biết,” Keisuke bần thần đáp.
“Nếu các chú gọi cho mẹ cháu, chắc chắn bà ấy sẽ đến,” ở bên cạnh, Tatsuya nói quả quyết.