⚝ 8 ⚝
Nằm trên giường suốt một ngày dài, đáng lý Keisuke phải thấy buồn chán lắm, song cậu chẳng còn cảm giác gì mấy về thời gian. Tatsuya chốc chốc lại lẻn ra ngoài, rồi chạy về khoe phòng bệnh nữ có cô này cô kia xinh lắm.
Sáng hôm sau, một nữ điều dưỡng lớn tuổi đến, giải thích cho Keisuke rằng cảnh sát sẽ lại tới nữa, nhưng vì Keisuke không bị thương gì, cũng không có biểu hiện hít phải khói nên chiều nay người ta sẽ chuyển cậu sang chỗ khác.
“Cháu hiểu chứ?” nữ điều dưỡng hỏi, Keisuke gật đầu. Cậu còn biết làm gì ngoài gật đầu.
Điều dưỡng đưa thuốc uống cho cậu, nói là dùng thay cho thuốc tiêm. Uống được một lát, cậu thấy đầu óc lơ mơ, người nhẹ bẫng. Cậu bắt đầu cảm thấy mọi thứ trước mắt như biến thành một thế giới khác.
Nhìn sang giường bên, Tatsuya đang đọc tạp chí manga số ra hằng tuần.
“Keichan đọc không?”
Tatsuya chìa một cuốn ra, nhưng Keisuke lắc đầu. Cậu không có tâm trạng đấy.
Cậu nghĩ về bố mẹ. Có thật là họ đã chết rồi không. Liệu có nhầm lẫn gì không. Có phải họ sắp sửa mở cánh cửa kia ra và bước vào không.
"Tatsuya!”
Người lao vào phòng là Michiko.
“A, mẹ.”
“Con có bị thương, bị bỏng chỗ nào không?”
Nét mặt Michiko không còn sự trơ trẽn mọi khi. Hình như cô ta đang khá lo lắng. Tatsuya từng nói họ không có quan hệ máu mủ nhưng đúng là những lúc thế này, cô ta vẫn lo cho nó từ tận đáy lòng.
Michiko ấn mặt Tatsuya vào bộ ngực như quả bóng của mình.
“Mẹ đã lo cho con lắm đấy,” cô ta khóc.
“Mẹ thôi đi,” Tatsuya cố sức giãy ra.
“Con đã bảo không sao rồi còn gì. Chuyện đáng nói là...” Tatsuya bỏ lửng câu nói, nhìn sang Keisuke. “Bố mẹ của Keichan đã...”
“À, mẹ nghe rồi.”
Michiko lại gần Keisuke, vỗ nhẹ lên chăn của cậu. Quần áo cô ta ám đầy mùi thuốc lá. Lớp trang điểm quanh mắt nhòe ra, trông thật ghê rợn. Cô ta đang đối xử tử tế với Keisuke, vậy mà không hiểu sao cậu lại thấy tức giận.
“Đã có người họ hàng nào tới chưa?” Michiko hỏi.
Keisuke lẳng lặng lắc đầu.
“Người ta bảo trước mắt sẽ cho cậu ấy vào trại trẻ,” Tatsuya trả lời thay.
“Vậy ư?”
“Nếu thế thì để cậu ấy ở nhà mình cũng được mà.”
“Cũng phải.”
Michiko khoanh tay, suy nghĩ hồi lâu.
“Keichan tới nhà cô nhé?”
Michiko nhòm vào mặt Keisuke, hỏi.
Keisuke hoàn toàn không biết “trại trẻ” là nơi như thế nào, ở đâu nhưng cậu dám chắc ở đó mình sẽ được những người không quen biết chăm sóc. Hơn nữa, có thể cậu sẽ phải sống chung với những đứa trẻ khác có hoàn cảnh tương tự.
Keisuke không ưa gì Michiko, nhưng chí ít cậu cũng có quen biết với cô ta, vả lại nói gì thì nói cô ta cũng là họ hàng của mẹ cậu. Còn hơn là sống với những người chẳng có dây mơ rễ má gì. Kể từ sau khi vào viện, Tatsuya cũng tỏ ra tử tế hơn một chút. Keisuke khẽ đáp: “Vâng.”
“Rồi, quyết thế đi,” Michiko gật gù như đang tự nói với chính mình. “Dù sao nhà cô cũng chịu ơn mẹ cháu đôi chút, cháu cứ ở nhà cô đến khi nào tìm được người thân chịu nhận nuôi cháu nhé.
Chiều hôm đó, Keisuke được ra viện.
Hỏa hoạn xảy ra vào rạng sáng ngày 29 tháng Mười hai, nên hôm nay chắc hẳn là ngày 30 rồi.
Cậu muốn về nhà ngay xem nó thế nào. Biết đâu mọi người chỉ đang hiểu lầm chuyện gì đó, bố mẹ vẫn đang ở nhà đợi cậu quay về thì sao. Cậu không thể ngăn mình nghĩ như vậy.
“Hôm nay sẽ đem thiêu đấy.”
Michiko nói nhẹ bẫng. Trong lúc Keisuke chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô ta nói thêm: “Ở đài hóa thân hoàn vũ.”
“Bố mẹ cháu ấy, không hỏa thiêu hôm nay thì lại dây dưa sang năm mới mất. Cho nên giờ chúng ta sẽ tới nhà hỏa táng. Nhà cô chật chội, sao để được những hai cái quan tài, vả lại đón năm mới bên linh cữu không phải là việc dễ chịu gì cho cam.”
Keisuke không tin vào tai mình, nhưng có vẻ như cậu không nghe nhầm. Xem ra đối tượng bị “thiêu” chính là bố và mẹ cậu. Mọi việc đã thành ra thế này rồi sao. Bị hỏa thiêu rồi, làm sao bố mẹ có thể sống lại được đây. Hai chân cậu không còn sức lực.
Lúc đứng đợi taxi ở sảnh bệnh viện, Michiko ca cẩm một mình.
“Năm hết tết đến rồi còn hỏa mới chả hoạn. Làm mình mất công đến tận Osaka phụ giúp ông chồng rồi mà còn phải bỏ cả lại để về. Tiền tàu xe có ít gì đâu. Mà thôi, ai bảo có họ nên đành chịu chứ biết làm thế nào.”
Nhà hỏa táng nằm cách xa đô thị một chút, xung quanh trồng nhiều cây xanh, còn có cả một công viên nhỏ cho trẻ con chơi.
Vừa bước vào bên trong, Keisuke đã thấy hai chiếc quan tài gỗ trắng muốt xếp cạnh nhau. Có đâu khoảng mười người lớn đang vận đồ tang. Trong số đó chỉ có bốn người là họ hàng, còn lại là hàng xóm láng giềng.
Bố cậu từng nói hai bên nội ngoại đều neo người, chưa kể lại toàn sống ở xa.
“Đấy đấy,” Michiko đặt tay lên lưng Keisuke.
“Cô có gọi điện cho công ty bố cháu để thông báo về tang lễ vậy mà họ bảo nghỉ Tết rồi nên không ai đến dự được. Những lúc như thế này mới biết. Chỉ trông cậy được vào những người thân như bọn ta thôi.”
Keisuke trông thấy bác Sawako kể từ sau lần gặp bác ở đám tang ông ngoại hồi mùa hè. Vẫn cái vẻ bồn chồn, nhìn quanh nhìn quẩn ấy, nhưng khi nhìn thấy Keisuke, bác liền cất tiếng: “Keichan, khổ thân cháu tôi.”
Lúc Keisuke ngỏ ý muốn nhìn mặt bố mẹ, người phụ trách mặc chiếc áo khoác blazer liền mở nắp quan tài cho cậu.
"Bố.”
Cậu đã nghĩ nếu bố mẹ cháy đen thui rồi thì biết làm thế nào, nhưng khuôn mặt bố còn đẹp hơn, mà không, vẫn đẹp như cậu đã tưởng tượng. Chỉ là không còn cảm nhận được một chút sinh khí nào. Keisuke nhìn chăm chăm vào khuôn mặt ấy với một cảm giác thật kỳ lạ, và rồi cậu đã hiểu ra lý do. Đấy là vì bố hoàn toàn không cử động.
"Mẹ.”
Khuôn mặt mẹ cũng không bị cháy. Tóc mẹ hơi xơ xác, đôi môi phớt hồng, không biết là ai đã đánh son cho mẹ. Liệu mẹ có muốn chí ít thì trước khi nhắm mắt xuôi tay được tự mình trang điểm không nhỉ. Nghĩ đến những chuyện phi lý như thế, Keisuke không sao kiềm chế được cảm xúc của mình nữa.
Thấy Keisuke víu lấy quan tài, khóc nức nở, Michiko liền kéo cậu ra.
Chỉ hai tiếng nữa thôi, bố mẹ cậu, những người vừa mới vài hôm trước vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, còn chuyện trò với cậu sẽ trở thành nắm tro tàn.
Keisuke cầm bọc vải trắng - hài cốt của mẹ, còn Tatsuya cầm giúp hài cốt của bố. Họ lên taxi để đi về nhà Tatsuya.
“Cô ứng tiền taxi cho đấy nhé.”
Michiko vừa nói, vừa định lấy thuốc ra hút nhưng bị tài xế từ chối.
Có quá nhiều chuyện xảy ra khiến Keisuke không khỏi rối bời, ngay chính cậu cũng nhận ra cảm xúc của mình đang dần trở nên tê liệt. Cậu chỉ còn biết hành động theo lời nói của người khác mà thôi.
Họ xuống xe cách rừng trúc một đoạn.
Rồi đây, Keisuke sẽ sống trong cái khu tập thể ghê rợn mà cho đến vài ngày trước thôi, cậu thậm chí còn tránh bén mảng tới. Cậu tự nhủ tạm thời ngày nào mình cũng sẽ đi ngủ rồi thức dậy ở nơi này.
Hôm sau, ngày giao thừa, bốn người họ hàng ghé thăm nhà Asanuma.
Đó là một ngày lạnh đến nỗi sống mũi cay sè.
Bác Sawako cùng một người đàn ông tóc bạc trắng hình như là người hộ tống, cộng thêm hai người đàn ông trung niên nghe đâu là họ hàng đằng nội. Cả bốn người hôm qua đều có mặt ở nhà hỏa táng. Họ đã nghỉ lại một đêm ở khách sạn để bàn chuyện sau này.
Tổng cộng có bảy người ngồi quây xung quanh chiếc bàn có lò sưởi nhỏ ở trong phòng khách nhà Tatsuya. Không thấy bóng dáng Hideaki đâu cả.
Tất cả họ hàng của Keisuke đều nói họ không thể giữ hài cốt được. Ngay đến một cái hộp bé xíu như vậy còn không được, nói gì tới chuyện dẫn Keisuke về nuôi.
Nếu có nhen nhóm một chút hy vọng thì chỉ có thể trông chờ vào người bác Sawako mà thôi. Trong lúc bố mẹ Keisuke bị hỏa thiêu, bác ấy đã ở suốt bên cạnh cậu. Mặc dù hành động của bác có gì đó hơi kỳ quặc, nhưng phải thừa nhận là nom bác có nét nhang nhác mẹ cậu. Nhìn bác không có vẻ gì là người ưa bạo lực, vả lại nếu sống ở nhà bác, chắc là Keisuke có thể chịu đựng được. Cậu đã ngẩn ngơ nghĩ như thế. Vậy mà bác lại nắm tay Keisuke, vừa khóc lóc sụt sùi vừa xin lỗi cậu: “Nhà bác vẫn còn bà đã đến tuổi lẩn thẩn và một thằng con trai ngỗ ngược, bác không thể nào đem Keichan về nuôi được. Bác xin lỗi nhé, thật sự xin lỗi cháu.”
Nhìn bác Sawako khóc rấm rứt mãi không thôi, Keisuke nghĩ mọi chuyện sau này có ra sao cũng được.
Sau buổi nói chuyện đó, họ quyết định tạm thời sẽ để Keisuke ở nhà Asanuma một thời gian, rồi dần dần tìm cách giải quyết căn nhà đã cháy rụi của nhà Okuyama.
“Thôi, trước mắt quyết định được như thế là tốt rồi.”
“Ngày mai là sang năm mới rồi, hôm nay tôi phải về thôi.”
Họ nói những câu như vậy và gật gù với nhau.